Dm Edit Khong Ai Choc Noi Ba Nho Nha Chau Dau
Chương 76 Ngoại truyện: Không hoàn hảoTác giả có lời muốn nói: [Xem đại bảo bối cãi nhau vào ngày lễ tình nhân, tôi tùy tiện viết ngoại truyện, cứ xem cho vui ha ha]Chủ tịch phu nhân đang phát cẩu lương, nhưng khi ở bên nhau, thực sự không có xích mích và cãi vã với nhau chưa?Ồ, xích mích không phải là đè xuống đất, mà là cãi vã.Thương tổng, người được giáo dục tinh hoa, là người cầu toàn. Anh nghiêm khắc, đúng giờ, tỉ mỉ và muốn hoàn hảo trong mọi việc. Điều này hoàn toàn khác với tính cách của người yêu phù phiếm, vô tư, tự do và dễ dãi...Xích mích chắc chắn sẽ xảy ra, và cặp đôi sẽ cãi nhau nếu họ không xử lý tốt.Ví dụ: Tham Lãng luôn mua "đồ hỏng" trong một thời gian, làm sao Thương tổng, người có tính cách "con người hoàn hảo" trong nửa đầu cuộc đời, có thể chịu đựng được không?Tôi nhớ năm đầu tiên họ quen nhau, bạn nhỏ đã gửi cho anh ấy một tin nhắn WeChat nhờ anh ấy trồng cây. Đó là một trang web mua sắm hào nhoáng, và Tham Lãng đã đến đó để mua một thứ gì đó khi cậu ấy không có gì để làm.Tủ trưng bày đồ trang trí trong phòng ngủ chính hơi trống. Không phải là không có đồ trang trí, nhưng những thứ tốt đều được đặt ở đó và không ai quan tâm đến chúng. Tham Lãng đã bỏ một "con voi" vào giỏ hàng để vui.Vừa định trả tiền, Thương Vũ Hiền đã kịp thời ngăn cậu lại: "Con voi? Có ích gì?"Tham Lãng: "Ngọc."Thương Vũ Hiền: "???""Rất dài.""Hử?""Rất hữu ích.""Đồ trang trí có tác dụng gì...""Voi, voi, sao mũi ngươi dài thế."Thương Vũ Hiền: "..."Thương tổng bối rối. Một lúc sau, sắc mặt đột nhiên hơi đổi, đỏ trắng, rất kỳ diệu. Không biết là đỏ vì ngượng hay vì tức giận. Dù sao thì bàn tay ngăn cản chàng trai trẻ trả tiền cũng nhẹ nhàng buông xuống. Không lâu sau, cửa hàng trực tuyến đã gửi một con voi ngọc bích đến nhà. Sau khi mở gói hàng, anh phát hiện hai chiếc ngà dài đã bị gãy trong quá trình chuyển phát nhanh.Thương Vũ Hiền cho rằng phần đẹp nhất của tác phẩm điêu khắc ngọc bích này chính là đôi ngà bá đạo. Đã gãy.Chỉ còn lại một chiếc mũi trần trụi...Thương Vũ Hiền: "!!!"Chưa kể đến hàng hóa trên phố, và nó đã bị hỏng. Thương tổng làm sao có thể chịu đựng được điều này? Anh lập tức gọi điện cho người bán hàng và giải thích tình hình một cách tức giận, sợ rằng anh ấy sẽ đọc thuộc lòng các quy định pháp luật. Chủ cửa hàng đã sợ hãi và bày tỏ mong muốn hoàn lại toàn bộ số tiền.Tuy nhiên, Tham Lãng không hề tức giận, và ký vào đó với nụ cười: "Cứ coi nó là một con voi cái đi."Thương Vũ Hiền: "..."Con voi được đặt trên tủ trưng bày, và Thương tổng dường như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Anh không thể không chú ý đến nó. Càng nhìn, anh càng tức giận, vì vậy anh đã dành cả đêm để đấu tranh với câu hỏi "có nên trả lại hàng hay không".Tham Lãng ôm chặt lấy anh, phủ lên người anh, cắn môi anh, cười nói: "Bảo bối, chỉ là mấy đồng bạc thôi mà, giận gì chứ? Tôi đã nói là voi cái mà." Đương nhiên không phải vấn đề tiền bạc. Để một người cầu toàn suốt ngày đối mặt với sản phẩm lỗi sao?Thương Vũ Hiền buông tay, lật người lại, ngửa đầu ra sau đối diện với cậu: "Ai nói với em đây là voi cái? Voi châu Phi đều có ngà lớn, voi đực và voi cái đều có ngà lớn, chỉ có voi châu Á mới có ngà lớn, còn voi cái thì không."Tham Lãng gật đầu: "Đúng vậy, đây là voi cái châu Á.""Đừng viện cớ, hỏng rồi. Cái bàn nhỏ mà em tùy hứng đóng lần trước dài chân dài chân ngắn, chênh lệch năm centimet." Thương Vũ Hiền duỗi tay ra khỏi chăn, ra hiệu khoảng cách 5cm.Tham Lãng vẫn cười: "Có thể dùng làm bàn laptop. Không phải những thứ bán ngoài chợ đều là loại dốc sao? Nhà chúng ta chỉ có một cái bàn lười, sau này sẽ có hai cái."Thương Vũ Hiền: "..."Không thể nói là không có xung đột giữa hai người trong cuộc sống, sống chung dưới một mái nhà.Vì một con voi, Thương tổng nổi giận. Khi nhìn thấy những khuyết điểm "lộn xộn" và "bất cẩn" của bạn nhỏ, anh vô cùng tức giận và bất lực, thậm chí còn chẳng buồn lăn ra giường nữa.Hai ngày tiếp theo trôi qua.Tham Lãng mua thêm hai thùng bùn tảo cát, dùng để sơn tường, tương tự như sơn.Chính là tiểu yêu tinh trong phòng Tổng thư ký đã yêu cầu cậu mua theo nhóm. Cần sáu người mới có thể thành lập một nhóm. Tham Lãng nghĩ rằng giấy dán tường trên một bức tường của cầu thang trong nhà bị bẩn, đổi màu là vừa vặn, nên cậu liền đồng ý tham gia nhóm.Lúc đầu, Thương Vũ Hiền không quan tâm đến những thứ này cho đến khi Tham Lãng sơn bùn tảo cát lên đó.Thương Vũ Hiền sửng sốt: "Những thứ em mua không phải là màu trắng sao?"Tham Lãng đội một chiếc mũ làm từ báo và quần áo lao động, cosplay thành họa sĩ ngồi xổm ở đó và bắt đầu sơn tường, "Ồ, có lẽ cửa hàng vô tình gửi nhầm địa chỉ?""Họ làm ăn như vậy sao?" Còn thương hiệu thì sao? Một ông trùm bán lẻ như Thương tổng sao có thể chịu đựng được điều này?Tham Lãng không quan tâm, mỉm cười giải thích: "Kỳ nghỉ Tết quá bận rộn, kinh doanh trực tuyến không dễ dàng. Anh phải hiểu chứ.""Vậy là em định dùng nó à?" Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm vào lớp phân vàng vừa được sơn trên tường, "Điều này khác với kế hoạch ban đầu."Đúng lúc anh định cầm điện thoại lên phàn nàn, Tham Lãng đứng dậy ngăn anh lại."Kế hoạch không thay đổi nhanh như chúng ta mong muốn. Trong lòng anh cần có ánh nắng mặt trời", Tham Lãng nhìn vẻ mặt của đại bảo bối không thể chịu đựng được nữa và cảm thấy buồn cười. "Nhìn này, màu này cũng rất đẹp. Tôi vừa thử rồi. Màu trắng trông sạch sẽ, nhưng màu vàng ấm hơn và trông rất đẹp dưới ánh đèn".Thương Vũ Hiền: "..."Tham Lãng: "Anh tức giận à?"Thương Vũ Hiền: "Em nghĩ sao?"Tham Lãng: "Anh không thích màu vàng à?"Thương Vũ Hiền: "Tham Lãng... Điều này khác với những gì chúng ta đã thỏa thuận..."Tham Lãng: "Anh không vui chỉ vì nó khác với kế hoạch của anh sao?"Thương Vũ Hiền: "..."Tham Lãng: "Mà màu này rất bền, lâu ngày tường nhà mình mới sạch nhất. Tường nhà họ chắc bẩn lắm."Thương Vũ Hiền gật đầu, xoay người không nói một lời rời đi. Khi đi được nửa cầu thang, anh quay lại thì thầm: "Rượu vang đỏ em mua tháng trước, uống vào cảm giác mình như chiếc xe tải vậy."Tham Lãng cười bí ẩn: "Hôm qua tôi tự làm mặt nạ rượu vang đỏ cho anh, anh không thấy hữu ích sao?"Thương Vũ Hiền: "..."Cuộc sống nhất định không vui, vợ chồng không tránh khỏi xích mích. Vị chủ tịch bá đạo thực sự không hiểu bạn nhỏ của mình đang cười với tâm lý gì. *Sau bữa tối, Tham Lãng và Thương Vũ Hiền cùng nhau tắm.Thương Vũ Hiền vừa gội đầu vào buổi trưa, nên nói: "Tôi chỉ gội đầu, tối nay sẽ không gội đầu đâu."Hai phút sau, Tham Lãng gội đầu xong. Thấy tóc đại bảo bối vẫn còn khô, cậu đột nhiên nảy sinh ý muốn phá hỏng. Cậu tháo mũ tắm ra, dội một chậu nước lên người anh.Thương Vũ Hiền: "..."Lúc gội đầu, anh không mở được mắt. Anh cảm thấy chàng trai trẻ ôm mình từ phía sau. Sau đó, cậu trêu chọc anh liên tục, lúc anh mất tập trung thì xông vào.Cứ như vậy, bùng nổ.Từ khi nào mà Thương tổng tức giận như vậy?Không nghe lời, bị thỏa hiệp, thậm chí tắm rửa, anh cũng sẽ bị... bắt nạt...*Đó là lần cãi vã dài nhất giữa chủ tịch và phu nhân.Thật ra, đó không phải là cãi vã, chỉ là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, và hai vợ chồng cãi nhau một chút cho vui?Khoảng ba ngày, Thương Vũ Hiền và cậu cãi nhau, sau khi lên giường thì quay lưng lại với cậu.Đó là ngày lễ tình nhân vào tháng Hai.Ngày lễ tình nhân.Đêm đó, sau khi hai người tan làm, Tham Lãng đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn như ngày lễ tình nhân những năm trước.Tham Lãng: "Chúc mừng ngày lễ tình nhân."Thương Vũ Hiền dừng lại, "Em cũng vậy."Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, khuôn mặt vẫn vô cảm, nhưng bàn tay cầm hộp quà lại hơi run.Người đàn ông trung niên này không phải lần đầu tiên ăn mừng ngày lễ tình nhân, năm nào anh cũng nhận được quà từ người yêu.Năm nay thì khác, vì trước đó hai người đã cãi nhau, còn Thương Vũ Hiền thì bận rộn với công việc cả ngày. Mặc dù biểu ngữ của siêu thị Hằng Thương tràn ngập "Ngày lễ tình nhân" các loại, nhưng anh vẫn cố tình giả vờ không nhìn thấy.Cậu nhìn chằm chằm vào người ngồi đối diện bàn, đôi mắt đào hoa mỉm cười. Tham Lãng nhìn anh không chớp mắt, khiến tim Thương Vũ Hiền hẫng một nhịp. Anh thì thầm, "Ăn thôi." Đầu tai hơi ửng đỏ.Hai người vẫn chạm mắt nhau, im lặng nhìn nhau.Sau khoảng năm sáu phút im lặng, họ gần như nói cùng một lúc: "Anh..."Rồi họ dừng lại cùng một lúc."Anh nói trước.""Em nói trước."Tham Lãng mỉm cười và nói, "Đất trong bồn hoa trong sân đã được rải xong. Đất được vận chuyển bằng máy bay từ 'Đất đen'."Thương Vũ Hiền bối rối: "Em tự rải à?"Tham Lãng: "Muốn đi xem không?"Thương Vũ Hiền do dự một chút: "Được."Tham Lãng đứng dậy và kéo anh lên như một quý ông. Hai người rời khỏi nhà và đến sân trước.Dưới ánh trăng, chàng trai chỉ vào luống hoa trơ trụi và nói, "Có hoa hồng được trồng ở đây, và có thể có hạt giống nguyệt quế. Đến lúc đó hãy xem.""Hoa hồng là hoa hồng, và nguyệt quế là nguyệt quế. Làm sao chúng ta có thể trồng chúng cùng nhau?""Không thể tránh khỏi việc sẽ có những thứ khác lẫn vào. Dù sao thì đây cũng là luống hoa của tôi, nên miễn là trông đẹp là được," Tham Lãng lấy hai chiếc bình nhỏ từ trong túi ra, "Cho một ít đất vào, làm kỷ niệm."Hai chiếc bình thủy tinh nhỏ.Thương Vũ Hiền đổ đất vào, và Tham Lãng đổ đầy một nửa.Thương Vũ Hiền: "Của em thiếu nhiều quá." Tham Lãng lắc chiếc bình còn một nửa: "Anh không thấy bình của tôi đẹp hơn sao?"Thương Vũ Hiền: "Ý em là gì?"Tham Lãng ngồi xổm trong bồn hoa, nhặt mấy viên đá nhỏ nhét vào, cười nói: "Bởi vì có khe hở, mới có chỗ để một ít đồ đẹp mắt."Thương Vũ Hiền sửng sốt, thật lâu không phản ứng lại.Ngày lễ tình nhân, Tham Lãng uống rất nhiều rượu. Cửa phòng tắm không đóng, nghe thấy tiếng nôn mửa. Vào những ngày tâm trạng không tốt, chắc chắn chàng trai trẻ kia cũng không tốt. Sau khi vệ sinh sạch sẽ, Tham Lãng đã say khướt ngủ thiếp đi, nằm im trên giường. So với lần đầu gặp mặt, khuôn mặt cậu trông chững chạc và đẹp trai hơn, khiến người ta không thể rời mắt. Thương Vũ Hiền nằm bên cạnh cậu, như thường lệ, vùi mặt vào vai và cổ cậu.Hơi thở của chàng trai trẻ trở nên không đều, chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, đang dâng trào cảm xúc mãnh liệt.Qua ánh sáng của ngọn đèn ngủ, Thương Vũ Hiền nhìn cậu hoảng hốt. Anh muốn trốn, nhưng anh không kịp tránh ra, chàng trai trẻ đã ôm chặt lấy eo anh. Trước khi anh kịp phản ứng, Tham Lãng đã kéo anh lật người lại, đè anh xuống dưới thân mình, đè chặt đến mức anh không thở được. Thương Vũ Hiền không dám nhúc nhích, thì thầm: "Em say rồi..."Đã một tuần trôi qua kể từ khi họ làm chuyện đó. Hai người có một cuộc cãi vã nhỏ. Một người thì trốn tránh, một người thì cung kính. Không ai chủ động đến gần đối phương. Cho đến khi chàng trai trẻ say, cậu mới phát tiết cảm xúc bị đè nén này. Nụ hôn của cậu giống như một cuộc cướp bóc, ngày càng sâu và mãnh liệt hơn. Cho đến khi Thương Vũ Hiền sắp ngạt thở, Tham Lãng hoàn toàn không để ý đến việc anh có muốn hay không, mạnh mẽ xông vào lãnh địa của anh.Sóng tình liên tục đánh vào tim anh, anh buông tay cầm ga trải giường, ôm lấy vòng eo rắn chắc của chàng trai trẻ.Anh không biết khi nào thì kết thúc. Anh chỉ biết rằng khi chàng trai trẻ giải phóng ham muốn tình dục trong cơ thể mình, tâm trí anh hỗn loạn, như thể đang nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng tâm trí anh lại trống rỗng, như thể anh không nghĩ đến bất cứ điều gì. Vòng eo của anh sắp bị phá vỡ, và anh không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào. Chỉ có đầu ngón tay anh chạm vào cơ thể chàng trai trẻ. Thương Vũ Hiền thở hổn hển và thì thầm vào tai cậu:"Tham Lãng, em là người hoàn hảo nhất trong cuộc đời tôi."Cho nên, chấp nhận một chút không hoàn hảo có lẽ không khó đến vậy. Tham Lãng cảm thấy hơi thở ấm áp bên tai, toàn thân run rẩy. Những lời nói của người yêu hoàn toàn là trêu chọc cậu. Cậu lại đè anh xuống, càng lúc càng nôn nóng, lý trí hoàn toàn bị nuốt chửng, chìm vào trong đó vô tận. Khi thức dậy vào buổi sáng, Thương Vũ Hiền đứng trong phòng tắm với phần eo đau nhức và đôi chân yếu ớt. Anh nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn và phát hiện màu da của mình quả thực đã cải thiện. Sau nhiều lần "đắp mặt nạ rượu vang đỏ" và những cực hình "không thể diễn tả được" của chàng trai trẻ, làn da của anh quả thực đã trở nên mỏng manh hơn. Những khám phá mới không chỉ giới hạn ở những điều này.Chiếc bàn nhỏ què quặt mà Tham Lãng tự làm, với độ dốc không hoàn chỉnh, vừa vặn để đặt máy tính xách tay. Bức tường của sân thượng vẫn còn màu vàng, và sau một thời gian dài, nó vẫn trông rất mới, thậm chí không có dấu hiệu lão hóa.Trong bữa tối, ông ngoại nói với Tham Lãng: "Đừng thức khuya làm việc, Tiểu Vũ trông trẻ hơn con, con cũng nên đắp mặt nạ."Buổi tối, hai người làm ầm ĩ đến sáng sớm, con voi ngọc đã hành hạ người đàn ông đến chết.Tham Lãng như một cỗ máy chuyển động vĩnh cửu, không bao giờ thỏa mãn, với sức mạnh ngày càng tăng, cậu thở hổn hển không biết mệt mỏi: "Hai chiếc ngà voi bị gãy đã bị mẹ lấy đi rồi."Thương Vũ Hiền trèo lên vai cậu, vùi mặt vào cổ và vai cậu: "Cái gì?""Mẹ nói rằng ngọc bích khi xoa lên mặt rất thoải mái, góc độ cũng rất tốt. Tôi nghe nói rằng bí quyết làm đẹp của Từ Hi là xoa mặt bằng ngọc, và bà ấy đã dùng nó để làm đẹp."Thương Vũ Hiền: "..."Mọi khuyết điểm, thậm chí là sản phẩm lỗi, dường như đều đáng yêu trong mắt những người trẻ tuổi.Chỉ cần chúng lọt qua tay Tham Lãng, chúng dường như trở nên hữu ích.Đôi mắt hoa đào luôn mỉm cười.Trong đôi mắt đẹp đẽ đó, Thương Vũ Hiền chắc chắn biết rằng mình không phải là người hoàn hảo, nhưng người yêu của anh lại trân trọng anh trong tim, và anh yêu bản thân mình một cách điên cuồng.Lúc này, Thương Vũ Hiền nhìn vào hai bình đất trồng hoa trên tủ.Bình mà anh đổ đầy vẫn là một bình đất đen; trong khi bình Tham Lãng đầy một nửa đã nảy mầm một nụ xanh nhỏ bên cạnh viên đá nhỏ trong bình.Vì nó không hoàn hảo, nên vẫn còn chỗ để cải thiện.Nhận ra rằng ngay cả một người cầu toàn như anh cũng sẽ không tránh khỏi già nua và đầy lỗ hổng trong tương lai, tại sao anh lại đòi hỏi sự hoàn hảo trong mọi thứ?Không chút do dự mà yêu cậu.Đó là điều hoàn hảo nhất mà anh đã làm trong cuộc đời mình.Vậy là đủ rồi.
******
Mấy nay t edit đến đâu, up đến đó nên chưa có beta hay sửa lỗi chính tả, câu từ. Mn đọc thấy ai hay cấn cấn chỗ nào thì nhắn t nha..
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store