[ĐM/EDIT/HOÀN] Tôi Có Thể Làm Sao Bây Giờ, Tôi Còn Không Phải Là Người
Thế giới thứ năm (6)
Mặc kệ Sở Thời Từ có nguyện ý hay không, lớp da mới đã được tròng lên.Cũng may Triết ca ở thế giới này có thêm thuộc tính nghệ thuật gia, cho dù thẩm mỹ có độc đáo, tiện tay vẽ cũng rất xinh đẹp.Thẩm Tu Triết không có biện pháp thưởng thức kiệt tác của mình, hắn sờ sờ miếng vải trắng che trên mắt, trên gương mặt trước nay luôn thiếu thốn biểu tình vậy mà lại lộ ra một tia tiếc nuối.Sở Thời Từ vẫn luôn tò mò một điểm, cậu ngẩng đầu lên, "Triết ca, anh thích màu hồng à?"Thẩm Tu Triết dùng sức ấn tấm giấy, miễn cho nó bị rơi xuống.Nghe vậy hắn hơi hơi ngẩng đầu, kiêu ngạo ừ một tiếng.Sở Thời Từ không biết hắn đang kiêu ngạo cái gì."Vậy tại sao anh chỉ mặc quần áo đen trắng xám?""Tôi đã thử mặc áo sơ mi màu hồng, màu quá nổi, không hợp với tôi.""Vậy tại sao anh lại cho em mặc màu hồng?"Thẩm Tu Triết trầm mặc trong chớp mắt, duỗi tay chạm vào loa nhỏ, "Cậu rất đáng yêu, màu hồng rất hợp với cậu."Sở Thời Từ: "..."Một lời khen trực tiếp, đánh thẳng đến mức cậu không kịp phòng bị.Cậu giữ chặt hệ thống đang xem náo nhiệt, "Thống ca, chồng tôi khen tôi đáng yêu."【 Khi hắn nói những lời này vậy mà lại không đỏ mặt! Điều này không hợp lý! Cái người động một cái là đỏ mặt ngây thơ ngạo kiều công của tôi đâu rồi! 】"Tai anh ấy đỏ rồi."【 He he! 】Bữa tối Thẩm Tu Triết vẫn gọi suất ăn C.Lý do của hắn rất hợp lý, mọi người đều chọn mà chỉ có hắn không chọn, sẽ khiến cho người khác chú ý.Thẩm Tu Triết muốn chết, nhưng hắn không muốn bị người khác tới gây phiền toái.Suất ăn C này có thêm tấm thẻ động vật mới, một con chuột hoạt hình màu trắng.Dựa theo quy tắc trò chơi, có thêm con gà nữa, hắn có thể đổi thưởng.Lời nói dối lừa mình dối người bị loa nhỏ vạch trần, Thẩm Tu Triết cũng không thèm để ý đến việc sưu tập thẻ nữa.Hắn đặt loa nhỏ ở cửa phòng tắm, để cậu canh cửa. Còn mình cầm lấy khăn tắm, dựa vào ký ức đi vào phòng tắm.Nghe tiếng nước chảy phía sau, Sở Thời Từ một chút cũng không do dự, trực tiếp xoay người nhìn vào trong.Xuyên qua cửa kính phòng tắm trong suốt, cậu có thể thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng tắm.Mấy ngày trước Sở Thời Từ quá đau lòng cho Triết ca, chỉ lo buồn bã, chưa kịp nhìn kỹ.Làn da Thẩm Tu Triết trắng đến phát sáng, nhìn qua không quá mạnh mẽ, nhưng nhìn đường nét cơ bắp mượt mà là biết đánh nhau nhất định rất mạnh.Tầm mắt cậu dời xuống dưới, trên dưới 20.Mỗi thế giới đều không sai biệt lắm, xem ra cái này cũng là thuộc tính tự mang của Triết ca.Sở Thời Từ dán vào kính nhìn vào trong, mãnh 1 tốt như vậy lại là chồng của cậu, cậu cũng thật là may mắn.Hệ thống dán mắt vào đống mosaic nhìn ra bên ngoài, đám mosaic này vẫn dày như trước đây.Sở Thời Từ còn chưa thưởng thức đủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang ồn ào.Âm thanh không lớn lắm, tiếng nước chảy ảnh hưởng đến thính giác của Thẩm Tu Triết, hắn không được động tĩnh.Nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ hướng về bên này, Sở Thời Từ dùng sức gõ vào cửa phòng tắm.Tiếng nước ngừng ngay lập tức, Thẩm Tu Triết cũng mặc kệ tóc còn đang nhỏ giọt, hắn nhanh chóng kéo khăn lau mình, thay quần áo đi ra khỏi phòng tắm.Vừa ra khỏi cửa, hắn đã cảm giác có cái gì đó đụng đụng vào bắp chân.Là loa nhỏ của hắn.Tâm trạng bực bội của Thẩm Tu Triết đột nhiên tốt hơn một chút.Tiếng bước chân đi đến phòng bên cạnh bọn họ rồi dừng lại, Sở Thời Từ nghe thấy có người đang gân cổ hét lên."Đêm hôm khuya khoắt làm gì vậy!"Ông Vương ở bên cạnh đang đập cửa, "Tôi gom đủ rồi! Gà, chó, khỉ, chuột! Các người xem, tôi gom đủ rồi!"Sở Thời Từ sửng sốt, dựng lỗ tai tiếp tục nghe lén."Để tôi xem... Quả thực đã đủ, gọi anh Lưu đến một chuyến."Chẳng mấy chốc, quản lý Lưu béo đến.Hắn ta kiểm tra những tấm thẻ một, sau khi xác định không có vấn đề, hỏi ông Vương muốn gì.Ông Vương rất kích động, "Tôi muốn ra ngoài!"Anh Lưu trả lời rất thật sự thống khoái, "Được, anh đi theo anh ta là được, anh ta sẽ dẫn anh ra ngoài.""Còn tiền thì sao?""Không sao, đợt lát nữa anh ta sẽ dẫn anh đi nhận."Ông Vương vui vẻ rời đi, chỉ còn lại Sở Thời Từ vẻ mặt ngơ ngác.Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng loa phát thanh.【 Phòng số 10 tòa nhà số 2, ngài Vương đã sưu tập đủ bốn tấm thẻ và ra ngoài thành công, chúc mừng ngài Vương. 】Giây tiếp theo, cả hành lang vang lên tiếng đập cửa hỗn loạn.Những người bị nhốt trong các phòng khác bắt đầu đấm đá cửa. Trong miệng bọn họ phát ra những tiếng kêu không rõ nghĩa, có chút giống như chúc mừng, cũng giống như là hâm mộ ghen ghét.Trong tiếng la hét đinh tai nhức óc, có trộn lẫn tiếng khóc, tiếng chửi rủa và van xin.Cho đến khi người phụ trách trông giữ dùng sức gõ cửa phòng, hô to một câu, "Im lặng!!!"Hành lang mới dần dần yên tĩnh lại.Vài giây sau, mọi thứ trở lại yên tĩnh.Một tiếng "đinh——" vang lên, những người đó đi vào thang máy rời khỏi tầng này.Sở Thời Từ nhìn hệ thống, "Thống ca?"【 Đừng hỏi tôi, tôi bị ngu. 】Sở Thời Từ lại ngẩng đầu lên, "Triết ca?"Thẩm Tu Triết vẫn không có biểu tình, mười phần cao lãnh.Nhưng Sở Thời Từ thấy chữ "mờ mịt" viết hoa trên mặt hắn.Thấy hai "ca" đều không dựa vào được, Sở Thời Từ cảm thấy chỉ có thể dựa vào bản thân.Những người kia thực sự thả ông Vương đi? Hay là ngoài miệng nói thả, trên thực tế là đưa tới chỗ nào đó giết chết?Loa phát thanh và những người bị nhốt khác lại là chuyện gì đây?Khắp nơi này đều lộ ra quỷ dị, Sở Thời Từ nỗ lực suy nghĩ hồi lâu, vẫn không tìm ra nửa điểm manh mối.Cậu thậm chí còn không rõ đây là nơi nào.Hiện tại Sở Thời Từ hoài nghi một cách hợp lý, đây không phải thế giới đô thị bình thường.Dù sao cốt truyện nguyên văn đã đi xong, lăn lộn như thế nào cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện gốc. Nói không chừng nơi này đã biến từ đô thị sảng văn sang thế giới vô hạn lưu rồi.Sở Thời Từ nói suy nghĩ của mình cho hệ thống nghe, hệ thống đáp lại bằng ba dấu chấm hỏi.Cậu thở dài, thống ca phế rồi.Trải qua phần nhạc đệm này, Thẩm Tu Triết không còn tâm trạng tắm rửa nữa. Hắn sấy khô tóc, nằm lại trên giường gỗ mới đổi.Hắn là người rất yên tĩnh, không thích nói chuyện, nhưng thái độ đối với loa nhỏ rất tốt.Mỗi lần loa nhỏ hỏi chuyện, hắn đều sẽ trả lời một hai câu.Sở Thời Từ vươn đầu cắm, chọc vào ngón tay hắn.Thẩm Tu Triết vớt cậu lên, ôm vào trong lòng ngực chuẩn bị ngủ.Sở Thời Từ suy nghĩ một lúc lâu, "Triết ca, anh biết về "phòng quái vật" từ đâu? Người trông coi anh thái độ quá tệ, bọn họ hẳn là sẽ không nói chuyện tử tế với anh."Thẩm Tu Triết nhẹ nhàng vuốt ve loa nhỏ, ngữ khí lãnh đạm nói, "Ở phòng sinh hoạt chung.""?""Cách mỗi đoạn thời gian, bọn họ sẽ đưa những người bị giam giữ, chia thành từng nhóm đưa tới một căn phòng lớn, bọn tôi có thể tự do hoạt động trong phòng.""Tự do đến mức nào?""Có thể làm bất cứ điều gì muốn làm, không có hạn chế, nhưng không thể rời khỏi phòng."Dưới sự truy hỏi của loa nhỏ, Thẩm Tu Triết nói hết những gì mình biết.Dựa theo cách nói của Triết ca, đó là một căn phòng rộng hơn 100 mét vuông. Hai ngủ một sảnh, có nhà tắm riêng.Trong tủ lạnh cũng có đủ thức ăn một ngày cho bọn họ, còn có rất nhiều rượu quý. Nội thất đầy đủ, TV, máy tính đều có thể dùng, chỉ là không thể liên lạc với bên ngoài.Mỗi lần đưa vào mười người, người canh giữ nói bọn họ sẽ ở trong phòng này 24 giờ, trong lúc đó muốn làm gì thì làm.Cấu trúc bên trong phòng không khác gì nhà ở bình thường, có một cửa chống trộm khóa bên ngoài, cùng vài cửa sổ cũng bị khóa.Không phải cửa sổ chống đạn, chỉ là cửa kính bình thường. Xuyên qua cửa sổ có thể thấy bên ngoài là một bức tường đá.Tường không quá cao, đàn ông trưởng thành thân thủ tốt một chút là có thể leo qua.Người phụ trách trông coi bọn họ sẽ đứng bên ngoài cửa chống trộm và bên ngoài tường. Bên ngoài cửa bốn người, bên ngoài tường mười người. Khoảng sáu tiếng sẽ đổi ca một lần.Thẩm Tu Triết đã vào đó hai lần, mỗi lần người đi cùng đều khác nhau.Khi hắn nghe lén những người khác nói chuyện phiếm, nghe được bọn họ nói "mỗi lần chuông reo vào buổi tối, sẽ có người bị đưa vào phòng quái vật."Còn chuyện phòng quái vật rốt cuộc là gì, những người đó cũng không biết. Bọn họ chỉ biết những người đã từng bị đưa đi đều không trở lại.Người sống gần phòng quái vật, ban đêm thường xuyên có thể nghe thấy tiếng la hét và tiếng thú gầm.Thẩm Tu Triết chỉ biết như vậy.Sở Thời Từ là một ký chủ kinh nghiệm phong phú, cậu nắm bắt chính xác điểm đáng ngờ trong lời nam chính."Triết ca, sao anh biết bên ngoài tường đá có mười người canh giữ?""Người trong phòng nói.""Nhưng thông qua cửa sổ trong phòng chỉ có thể thấy tường đá. Người ở trong phòng không thể thấy tình huống bên ngoài tường đá."Thẩm Tu Triết không để ý đến cậu.Sở Thời Từ chần chờ hỏi, "Triết ca, hai lần anh bị đưa vào đó, có phải anh từng thử leo tường trốn đi không?"Trong phòng rất yên tĩnh, Thẩm Tu Triết dường như đã ngủ rồi, không ai trả lời cậu.Sở Thời Từ cảm thấy hỏi như vậy không tốt lắm, nhưng có một vấn đề vẫn luôn đè nặng trong lòng cậu.Cậu suy tư một lúc lâu, vẫn nhẹ giọng nói, "Triết ca, đôi mắt anh...... tại sao lại bị mù?"Thẩm Tu Triết không hé răng, không khí lại nháy mắt trở nên rất áp lực.Qua hồi lâu, trong phòng vang lên một thanh âm lạnh băng không chút cảm xúc."Chuyện này không liên quan đến cậu, không ngủ thì lăn xuống đi."Sở Thời Từ nghe ra đáp án từ những lời này.............Ký ức lặp đi lặp lại trong đầu cậu, cậu nhớ lại những chuyện đã nghe và thấy khoảng trong thời gian này.Lần đầu tiên người đàn ông tiến vào đưa cơm cho Thẩm Tu Triết, đã từng hỏi đôi mắt hắn có đau không, rồi nói một câu, "phẫu thuật rất thành công, ngài Thẩm không nhìn thấy, sau này đừng chạy lung tung nữa."Sau đó Thẩm Tu Triết yêu cầu cải thiện bữa ăn, quản lý Lưu béo cũng nói với hắn, "hai lần phẫu thuật thật sự thành công, hiện tại cậu là bệnh nhân, sau này chú ý nhiều hơn một chút, đừng chạy lung tung nữa."Lúc ấy Sở Thời Từ cho rằng "phẫu thuật" là trọng điểm, hóa ra "đừng chạy lung tung" mới là đúng.Triết ca bị đưa vào căn phòng lớn kia hai lần, hắn tuy rằng không hiểu nơi đó rốt cuộc là gì, nhưng hắn không có biện pháp nào khác.Phòng giam hắn không có cửa sổ, cửa sắt luôn bị khóa từ bên ngoài.Căn phòng kia có vài cửa sổ, còn có thể nhìn ra bên ngoài, là cơ hội chạy trốn duy nhất của hắn lúc ấy.Trong ấn tượng của Sở Thời Từ, Triết ca không phải người nóng vội.Lần đầu tiên chắc chắn hắn không có hành động, chỉ là thăm dò địa hình thu thập thông tin.Khi lần nữa bị đưa vào căn phòng đó, Thẩm Tu Triết quyết định liều lĩnh.Hắn thành công chạy ra khỏi phòng và leo qua tường đá, cho nên mới biết số lượng người canh giữ cụ thể ở bên ngoài tường.Lúc ấy đôi mắt hắn vẫn tốt, thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ, sức chiến đấu cũng rất mạnh, hắn nắm chắc có thể đối phó với những người đó.Chỉ là sau đó xảy ra chuyện ngoài kế hoạch, có thể là người canh giữ mang theo vũ khí đặc thù, cũng có thể là nhân số tiếp viện quá nhiều, hắn không thể thoát khỏi vòng vây.Thẩm Tu Triết chạy trốn thất bại, vì trừng phạt hắn, cũng vì để hắn ngoan ngoãn một chút, bọn họ làm mù đôi mắt hắn.Sở Thời Từ nói suy đoán của mình cho hệ thống nghe.Hệ thống mờ mịt a một tiếng,【 Tôi có vài câu hơi tàn nhẫn, không biết có nên nói hay không. 】"Chúng ta ở bên nhau đã bao nhiêu năm rồi, đều là anh em, cậu khách sáo với tôi làm gì."【 Cậu xem hắn là họa sĩ lớn, bọn họ trông chờ hắn vẽ tranh. Nếu muốn trừng phạt hắn, tại sao không đánh gãy chân hắn? Như vậy hắn không thể chạy, cũng không ảnh hưởng đến việc vẽ tranh, không phải tốt hơn bây giờ sao? 】"......"【 Nghĩ theo hướng khác, làm hắn điếc hoặc câm, rồi xích lại trong phòng, không phải cũng đạt được mục đích trừng phạt và giam giữ hay sao? 】"Đù má, Triết ca bị tra tấn trong đầu cậu hả!"【 Ai dô! Tôi ship CP các cậu, công bị lăn lộn thành như vậy tôi là fan cũng không chịu nổi. Hiện tại là đang thảo luận nghiêm túc, tôi đây là suy nghĩ một cách khách quan và lý trí. 】Hệ thống khó hiểu nghiêng đầu,【 Họa sĩ không thể thiếu mắt và tay, trên người có bao nhiêu chỗ có thể làm hỏng, vì sao lại cố tình làm mù đôi mắt của họa sĩ? Tuy nói nam chính rất trâu bò, không nhìn thấy cũng có thể vẽ, nhưng hiệu suất và chất lượng sẽ thấp hơn trước. Xét từ lợi ích, như vậy rất không nên. 】Sở Thời Từ cảm thấy nó nói có lý.Vậy chỉ có ba khả năng.Triết ca đã thấy cái gì đó không nên thấy, làm mù mắt hắn coi như cảnh cáo.Nơi này có mờ ám, những người đó sợ Triết ca thấy gì đó, làm mù mắt hắn trước.Có người nhằm vào Triết ca, có ý định trả thù hắn, muốn dùng thủ đoạn này từng chút một tra tấn hắn.Từ trong miệng Thẩm Tu Triết có thể hỏi được một số thông tin.Nhưng đó là vết sẹo của Triết ca, cậu không muốn nhắc tới những chuyện này.Vừa rồi Sở Thời Từ chỉ là đơn giản hỏi một câu, phản ứng của Thẩm Tu Triết đã rất kịch liệt. Nếu cứ tiếp tục bóc vết sẹo, thái độ của Triết ca đối với cậu, có lẽ sẽ trực tiếp chuyển từ thân thiện sang thù địch.Sở Thời Từ vào hậu trường hệ thống kiểm tra, trên đó hiển thị giá trị sức sống của nam chính hiện tại là -24.Đợi giá trị sức sống tăng lên, quan hệ của bọn họ thân thiết hơn một chút. Đến lúc đó không cần cậu hỏi, Triết ca cũng sẽ chủ động nói ra bí mật trong lòng với cậu.............Trước khi ngủ trong lòng có chuyện, Sở Thời Từ ngủ không yên.Cậu mơ thấy mình lại trở về nơi ở lúc sinh thời.Cậu nằm trong căn phòng nhỏ, cầm điện thoại thức khuya đọc tiểu thuyết. Cậu không chết đột ngột, cũng không có hệ thống đến tìm cậu chơi xuyên nhanh.Trong mơ cậu đang đọc tiểu thuyết hăng say, bên ngoài đột nhiên truyền đến đạp cửa. Cậu bật dậy từ trên giường, rút một gậy sắt trong ngăn kéo bên cạnh ra.Sau đó giấc mơ trở nên rất hỗn loạn.Đầu tiên cậu với một đám người kéo bè kéo lũ đánh nhau, một đám người đánh một mình cậu. Sau khi cậu bị đánh ngã, giấc mơ hoàn toàn biến thành ác mộng.Những người kia đè cậu xuống giường, xé rách quần áo cậu. Tình tiết chỉ có trong truyện cấm lại xảy ra trên người cậu.Ở trong mơ cậu giống như không quen biết Triết ca, khi bị thay phiên sỉ nhục cũng chỉ khóc kêu trong bất lực, căn bản không biết kêu cứu với ai.Khi cậu sắp bị đám người không rõ mặt tra tấn đến chết, có một bàn tay hơi lạnh đặt lên người cậu. Trong giấc mơ tối tăm tuyệt vọng, cậu nghe thấy một thanh âm thanh lãnh."A Từ, tỉnh dậy."Thanh âm quen thuộc của người yêu nháy mắt kéo Sở Thời Từ từ trong giấc mơ trở về hiện thực.Cậu mở bừng mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tái nhợt của Thẩm Tu Triết.Đôi mắt hắn bị bịt bằng tấm vải, Sở Thời Từ không nhìn thấy ánh mắt của hắn, lại có thể cảm giác được lo lắng của hắn.Hệ thống thức khuya xem phim, ôm tay nhỏ giọng lẩm bẩm.【 Cậu vừa bắt đầu thở dốc, tôi đã phát hiện không đúng rồi. Tôi gọi cậu vài tiếng cậu cũng không phản ứng, còn khóc càng ngày càng lớn. Người đàn ông của cậu chỉ nói một câu, cậu đã lập tức tỉnh lại. Hừ, con thuyền tình bạn này nói lật là lật. 】Hệ thống nói xong, phát hiện ký chủ không đáp lời. Nó thò qua thăm dò, Sở Thời Từ dường như bị dọa choáng váng, nằm im trên giường không nhúc nhích.Thẩm Tu Triết cũng nhận ra sự bất thường của loa nhỏ.Hắn ôm Sở Thời Từ vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về vỏ ngoài của cậu.Cảm nhận sợi dây sạc đang gắt gao cuốn lấy cổ tay mình, Thẩm Tu Triết có chút phân tâm.Hóa ra loa nhỏ cũng sẽ có ác mộng.Được người yêu ôm vào lòng, không tiếng động an ủi, lại có anh em tốt ở bên cạnh pha trò chọc cười, Sở Thời Từ dần thoát khỏi ác mộng.Linh hồn cậu tiến vào không gian hệ thống, giữ chặt quang cầu nhỏ đang làm mặt quỷ, "Thống ca, cậu nói thật với tôi, tôi chết như thế nào?"Hệ thống nhìn bàn tay run rẩy không ngừng, lại nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của cậu, mờ mịt a một tiếng,【 Cậu là đột tử vì thức khuya á. 】"Cậu đừng gạt tôi, tôi rốt cuộc chết như thế nào!"【 Tôi cho cậu xem video. 】Hệ thống tìm kiếm trong máy tính một lúc, tìm ra một đoạn video.Từ đầu đến cuối video chỉ có một mình cậu, xác thật là đột tử.Sở Thời Từ thở phào nhẹ nhõm.Cậu nhắm mắt, hít sâu vài hơi, đột nhiên ôm mặt khóc nức nở.Cậu sẽ không vô duyên vô cớ mơ thấy giấc mơ đó, đó có thể chính là kết cục ban đầu của cậu. Có người đã thay đổi vận mệnh của cậu, cứu cậu ra.Ngoại trừ Triết ca, cậu không thể nghĩ ra được còn có ai sẽ mạo hiểm lớn như vậy để cứu mình.Thẩm Tu Triết phát hiện vật nhỏ trong lòng mình càng khóc càng dữ, còn luôn dụi vào người hắn.Hắn không giỏi ở chung với người khác, càng không có kinh nghiệm dỗ người ta vui vẻ, hắn có chút không biết làm sao.Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng nức nở thật nhỏ của Sở Thời Từ, "Triết ca, em yêu anh. Chưa từng có ai đối xử tốt với em như vậy, em thật sự, thật sự thích anh."Thẩm Tu Triết: "...?"Hắn bị loa nhỏ tỏ tình rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store