Dm Edit Hoan Tan Lam Dung Ve Nha Voi Bac Si Chung
Chương 52: Về nước"Kính thưa quý khách, máy bay đã hạ cánh an toàn xuống sân bay Dương Thành, giờ địa phương là 13 giờ 52 phút, nhiệt độ mặt đất là 2 độ C.""Cảm ơn quý khách đã lựa chọn chuyến bay này, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ và những ngày tuyệt vời tại Dương Thành."Thời An lấy điện thoại ra, tắt chế độ máy bay, hệ thống đã tự động chuyển sang giờ Bắc Kinh. Màn hình hiện lên hàng loạt tin nhắn, có người thân bạn bè, cũng có cả tin nhắn từ cục văn hóa du lịch địa phương.Thời An lần lượt báo bình an cho bà ngoại, mẹ, ông nội và bác Ngưu.Cuối cùng, cậu nhắn lại: "Em đến rồi."Bên kia trả lời ngay lập tức: "Ừ, anh đợi em."Mùa đông ở Dương Thành cũng lạnh như Berlin, điều hòa trong nhà ga luôn được bật mạnh. Cảm giác ấm áp này, lại có chút nhớ nhung.Du học ba năm, lần trở về trước đó đã là sáu tháng. Không có cảm giác vật đổi sao dời, nhưng có cảm giác quê hương.Nhà ga đông đúc, ngôn ngữ thân quen. Tiếng bánh xe ma sát vang lên, Thời An muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng chiếc vali trượt nhanh lại thể hiện sự nôn nóng của cậu.Cổng ra đông nghịt người, người toả sáng luôn là sự tồn tại nổi bật nhất. Mặc chiếc áo sơ mi cậu gửi từ bên kia đại dương về, tay phải đút túi quần, tay trái giơ lên, ngón áp út lấp lánh chiếc nhẫn đôi đã đeo sáu tháng rưỡi.Thời An nhớ cái Tết Trung Quốc ở Berlin, trên đại lộ Kurfürstendamm đêm giao thừa, trước cửa Eheamt, Chung Nghiêm quỳ một gối xuống cầu hôn cậu.Chung Nghiêm đã thực hiện được ước nguyện, trước khi đăng ký kết hôn đã có nhẫn cưới, người thương nhớ bấy lâu nay đã ở ngay trước mắt.Tuyết rơi ở Berlin, còn mưa phùn ở Dương Thành vẫn chưa dứt.Chung Nghiêm đứng sau hàng rào, bước đến như một vị thần.Thời An dừng bước, trong lòng dâng trào khao khát, nỗi nhớ nhung khiến cậu đứng ngồi không yên.Ba năm xa cách, Thời An đã học được cách khép kín bản thân, đặc biệt là trong giờ làm việc, cậu cố gắng không nghĩ đến Chung Nghiêm.Không gặp nhau lâu ngày càng làm tăng thêm sự căng thẳng, ba năm khép kín đang dần mở ra, từng chút từng chút nhắc nhở cậu, cái gọi là không nhớ nhung chỉ là tự lừa dối bản thân.Chung Nghiêm bước đến, đứng đối diện với cậu.Chỉ cần thêm một bước nữa, là có thể lao vào vòng tay anh.Gió thổi qua mang theo hương thơm quen thuộc, khoảng cách khiến người ta trở nên nhạy cảm. Thời An ngửi thấy mùi hương của anh, căng thẳng đến mức cơ thể phản ứng theo. Não bộ mất đi sức sống, nhưng dây thần kinh, xương cốt và máu huyết đều đang thể hiện nỗi nhớ nhung.Chung Nghiêm giơ tay, muốn giúp cậu xách vali.Thời An run rẩy, thở hổn hển.Chiếc vali rơi xuống đất, Thời An bị anh nắm lấy cổ tay.Một người kéo lại, một người chủ động tiến tới.Trong gió thoảng hương thơm của cuộc hội ngộ, hơi ấm quen thuộc lấp đầy vòng tay.Thời An giấu kín tình cảm vào góc khuất, gió không thổi bay, mưa không cuốn trôi, chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này, bùng nổ tất cả.Chung Nghiêm ôm cậu đến mức gần như ngạt thở, môi anh áp vào tai cậu, "Nhớ anh không?"Thời An gật đầu trong vòng tay anh, giấu kín câu trả lời trong lồng ngực.Đợi đến khi Thời An nhiễm hơi ấm của Chung Nghiêm, anh mới buông cậu ra, nắm tay cậu vội vã đi xuống."Đi thăm ông nội ạ?" Thời An bước nhanh theo anh, "Hay là bà ngoại?"Chuyện hai người đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài chưa nói với gia đình, Thời An sợ bị trách mắng là bốc đồng, trong lòng vẫn luôn lo lắng, trước khi về nhà phải tháo nhẫn ra.Đọc đầy đủ tại wordpress, pass cuối chương 51
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store