ZingTruyen.Store

Dm Edit Chon Dao Nguyen Vu Triet

Hình Tất, cấp một, Tiềm Vệ, B31-007. 

---

“Cuộc gọi xong rồi?” Viện trưởng Ngô hỏi, cổ vẫn rướn về phía màn hình liên lạc đã tắt. 

“Ừ.” Lý Phong ngồi trên ghế, mở một hộp đồ ăn, định ăn tối đơn giản. Nghĩ ngợi một chút, y hỏi, “Chỗ ông có rượu không?” 

“Đây là phòng họp của phòng thí nghiệm, không phải phòng họp của bộ chỉ huy các cậu,” Viện trưởng Ngô nói, “Lấy đâu ra rượu?” 

“Phòng họp bộ chỉ huy cũng chẳng có rượu.” Lý Phong thở dài, “Trong văn phòng tôi thì có.” 

“Cậu để rượu trong văn phòng?” Viện trưởng Ngô ngạc nhiên. 

“Hàng mới, tôi phải kiểm tra chứ.” Lý Phong nói, “Hương vị không ổn. Lần liên lạc trước, nghe nói ngoài kia có mấy món đồ ăn cũ ngon lắm, tôi cho người đi tìm. Tìm được rồi để bộ phận Thực phẩm nghiên cứu công thức. Mấy chục năm chúng nó chẳng làm gì ra hồn, đến lúc đó cho ông nếm thử.” 

“Cậu nghĩ xa thật, một cái hộp mà tính toán nhiều thế.” Viện trưởng Ngô thở dài, “Doanh trại ngay trước mắt, cậu không xem à.” 

“Xem gì?” Lý Phong liếc ông, đổ đồ hộp vào bát, ăn một miếng. 

“Doanh trại chứ gì. Thiết bị và máy móc Thành phố Mây đều từ đó chở về. Toàn bộ nền tảng nghiên cứu của chúng ta ở đó.” Viện trưởng Ngô nói, “Không muốn xem nó thế nào, còn gì không?” 

“Thế nên mới nói ông tò mò quá. Giờ chưa đến lượt chúng ta xem. Hình Tất cũng không dẫn hết người máy sinh hóa vào khu vực quan trọng.” Lý Phong nói, “Lão Ngô, nhớ hai điều. Một, đó không phải địa bàn Thành phố Mây, hiện tại Thành phố Mây cũng không đủ sức kiểm soát. Hai, doanh trại có ý nghĩa khác với người máy sinh hóa. Nếu phải chiếm, thì thuộc về họ.” 

Viện trưởng Ngô không nói, chỉ liếc Trần Đãng. 

“Nhìn anh ta làm gì, không phải anh ta nói.” Lý Phong nói. 

“Muốn xác nhận xem có đúng không.” Viện trưởng Ngô nói. 

“Nơi đó là nơi sản xuất người máy sinh hóa còn sót lại. Quả thật có nhiều người máy sinh hóa ở lại gần doanh trại.” Trần Đãng nói, “Dân du mục và nạn dân ít đến gần, vì tin đồn nơi đó có nhiều virus, nấm các kiểu.” 

“Nhưng…” Viện trưởng Ngô ngồi cạnh Lý Phong, “Cậu phải biết…” 

Ông lại liếc Trần Đãng: “Đó là nơi từng sản xuất người máy sinh hóa. Nếu, tôi nói nếu, còn thứ gì đó… số lượng người máy sinh hóa đột nhiên tăng… với con người, khó giữ được cân bằng.” 

“Đầu óc tự nhiên lại thông minh.” Lý Phong cười, vừa ăn vừa nói, “Hình Tất sẽ có chừng mực, chưa đến bước đó.” 

Doanh trại không phải mục tiêu của hành động lần này, cũng không nằm trên tuyến đường ban đầu. Nhưng khi Khương Lục đề xuất đi vòng nửa ngày, ghé doanh trại dường như trở thành điều hợp lý. 

Đây là “nơi sinh” đầu tiên của mọi người máy sinh hóa, nơi chiến tranh bùng nổ, cũng là nơi con người và người máy sinh hóa chia rẽ. 

Đội xe tìm vị trí ẩn nấp, dừng lại, dựng thiết bị liên lạc, bố trí phòng thủ, đợi đội Hứa Giới đến hợp sức. Gần như không ai nói gì. 

Khương Lục đã đến đây nhiều lần, dường như chẳng còn cảm xúc dao động. Nhưng các người máy sinh hóa khác, đặc biệt là Hình Tất từ Thành phố Mây, đứng ngoài cửa nhìn về phía kiến trúc, đều im lặng khác thường. 

“Chỗ này là quê nhà của người máy sinh hóa à?” Lý Duệ đứng sau Khưu Thời, hỏi nhỏ. 

“Coi như thế.” Khưu Thời nói, “Họ đều ‘sinh ra’ ở đây.” 

“To thật. Chắc bằng cả một thành phố,” Lý Duệ nói, “Chắc trước khi bị phá còn to hơn.” 

“Ừ.” Khưu Thời đáp. Anh chưa thấy nhiều thành phố, nhưng so với Thành phố Mây, nơi này lớn đến kinh ngạc. 

Lý Duệ, một đứa trẻ chỉ sống mười lăm năm ngắn ngủi trên thế giới này, ngoài cảm thán nơi này to và là quê nhà của người máy sinh hóa, chẳng còn cảm xúc gì nhiều. 

Nhưng với một người như Khưu Thời, dù chỉ có hai mươi lăm năm ngắn ngủi, cảm xúc vẫn rất mãnh liệt. Anh hiểu và tiếp xúc với người máy sinh hóa sâu sắc hơn nhiều so với con người bình thường. 

Lúc này, anh có thể cảm nhận được nhiều điều từ sự im lặng của những người máy sinh hóa xung quanh. 

Đội xe của Hứa Giới đến doanh trại sau khi mặt trời lặn. Quy mô đội xe lớn hơn nhiều so với đội của Khưu Thời, với nhiều xe, người và máy móc hơn. 

“Lý Duệ đúng không.” Hứa Giới đưa một túi cho Lý Duệ, “Chị cậu bảo đưa cho cậu và Gấu Lớn, nói các cậu đi mà mặc ít quá.” 

“Ha.” Lý Duệ không giấu được nụ cười, nhận túi rồi đưa cho Gấu Lớn, “Chị ấy lo bò trắng răng. Bọn tôi ở trên xe, làm sao mà lạnh?” 

“Giang Trình không về Hưng Xuyên với người của bọn tôi.” Hứa Giới nói, “Sau khi đưa người đến chỗ chị cậu, gã ta đi rồi.” 

“Ừ.” Lý Duệ gật đầu, “Cảm ơn đại ca Hứa Giới.” 

“Không có gì.” Hứa Giới nói. 

“Sắp xếp người vào trong.” Hình Tất nói. 

“Tôi?” Hứa Giới liếc hắn.

“Ừ, cậu quen thuộc với họ hơn tôi.” Hình Tất nói, “Từ giờ mấy việc này để các cậu lo.” 

“Anh định đi à?” Kỷ Tùy hỏi. 

“Không.” Hình Tất nói, “Chỉ là từ giờ tôi không quản mấy việc này nữa, các cậu làm đi.” 

“Một đội nhỏ dẫn người bố trí phòng thủ…” Hứa Giới liếc hắn, bắt đầu phân công. 

Khưu Thời nhìn các binh sĩ con người và người máy sinh hóa nhanh chóng xuống xe. Dưới sự chỉ huy của Hứa Giới và Kỷ Tùy, họ lặng lẽ và trật tự phân tán vào xung quanh. 

Ngoài hai người họ, Lâm Thịnh đang ở bộ chỉ huy ở Thành phố Mây. Trong nhóm của Hình Tất, ngoài Tang Phàm thiếu kinh nghiệm nên không đảm nhận việc chỉ huy, Hứa Giới và Kỷ Tùy nếu không có nhiệm vụ lần này, đều là chỉ huy trên tuyến phòng thủ Thành phố Mây. 

Hình Tất đang dần giao lại công việc vốn thuộc về hắn. 

“Lát chỉ ba người chúng tôi và Khưu Thời vào khu trung tâm.” Hứa Giới nói, “Những người khác tìm kiếm khu làm việc và khu thiết bị…” 

“Cần mang vũ khí không?” Khưu Thời hỏi. 

“Mang loại đơn giản thôi.” Hình Tất nói, “Khu trung tâm nếu chưa bị phá hủy hoàn toàn, vũ khí chúng ta không mang vào được.” 

“Rõ.” Khưu Thời gật đầu. 

Đợt đầu là vài người máy sinh hóa dẫn một đội xe nhỏ con người, phân tán tìm kiếm. Sau đó là Hình Tất và vài người, mang theo một xe thiết bị không người lái nhỏ. 

Đợt đầu xác nhận an toàn, đội sau mới tiến vào. 

Nhiệm vụ tạm thời lần này chủ yếu là thăm dò hiện trạng doanh trại, mức độ phá hủy, và xem còn gì để lấy. Ngoài thiết bị, máy móc, có thể còn thứ khác. Lý Phong từng dẫn người tìm thấy người máy sinh hóa chưa kích hoạt ở kho doanh trại phía nam, Tang Phàm đến từ đó. 

Nhưng doanh trại là mục tiêu lớn, mọi người máy sinh hóa đều biết. Còn tìm được gì hay không thì không chắc. 

“Khu rìa bên ngoài bình thường.” giọng Tang Phàm vang lên qua tai nghe, cô đi cùng đội đầu tiên. 

“Chúng ta đi.” Hình Tất nói. 

Khưu Thời chỉnh tai nghe sang kênh đội nhỏ, theo sau Hình Tất bước vào cổng lớn đã sụp đổ. 

Hai bên cổng từng có tường bao dài, giờ chỉ còn nền tường, không thấy bóng dáng tường nữa. Nhưng khu vực trong và ngoài doanh trại vẫn phân biệt rõ từ mặt đất. 

Dù qua nhiều năm, mặt đất trong tường bao vẫn khá bằng phẳng, chỉ có vết nứt. Lại gần quần thể kiến trúc chính, cảm giác dưới chân thay đổi, phẳng và chắc hơn. 

Khưu Thời cúi xuống dậm chân, Hình Tất liếc anh: “Kim loại, bên dưới còn có không gian.”

“Ngầu thế.” Khưu Thời cảm thán. 

“Ừm.” Hình Tất đáp. 

Khưu Thời không nói thêm, nhìn bóng đen phía trước. 

Xung quanh đã tối, nhưng quần thể kiến trúc bạc trắng vẫn nổi bật. Khi họ tiến đến gần, xung quanh bắt đầu xuất hiện những tàn tích của các tòa nhà. 

“Khu vực gần vật chủ bình thường,” giọng Tang Phàm lại vang lên, “Đội sau có thể vào. Chúng tôi đi khu văn phòng phía đông.” 

Quần thể kiến trúc nhìn rõ từ xa, càng đến gần càng trở nên không trọn vẹn. Dù tòa nhà cao, nhưng diện tích rộng lớn. Khu văn phòng phía đông mà Tang Phàm đến cách khu trung tâm họ định vào rất xa, không còn thấy bóng người họ di chuyển. 

“Gần đây chắc có kha khá người máy sinh hóa.” Khưu Thời nói, “Sao cảm giác chẳng thấy ai.” 

“Đều trốn cả. Chúng ta đến khí thế thế này.” Hứa Giới nói, “Chưa rõ ý đồ, ai dám lộ diện. Người máy sinh hóa rất giỏi chờ đợi.” 

Khưu Thời không đáp. Câu cuối của Hứa Giới khiến anh nhớ đến những năm tháng dài họ bị nhốt trong khoang nghỉ đông, lòng bỗng khó chịu. 

Họ lặng lẽ chờ trong khoang nghỉ đông, một số đồng loại lặng lẽ chờ gần “nhà” xưa. 

Nhưng chờ đợi điều gì, chẳng ai biết. 

Xe thiết bị không người lái đi trước, vào một sảnh lớn. 

“Sảnh tiếp đón, khách, đoàn tham quan,” Kỷ Tùy nói, “Đều vào từ đây.” 

Sảnh lớn đã hoang tàn, nhưng khác với cảnh đổ nát ở các tòa nhà trong thành phố, các thiết bị ở đây vẫn còn, chưa bị dân du mục hay nạn dân cướp phá. Quầy tiếp tân, sofa khu chờ, bàn ghế khu gặp gỡ, tủ rượu—dù đổ nát, hỏng hóc, vẫn toát lên vẻ huy hoàng xưa. 

Qua sảnh, phía sau là một khu vườn, có dấu vết nấm nhưng đã khô héo và được dọn sạch, chỉ còn vài vệt đen. 

Tượng, đài phun nước, ghế đá, cây khô lâu năm… 

Đến khi vào doanh trại, Khưu Thời mới dần cảm nhận được thế giới Hình Tất từng sống. Dù điều kiện sinh tồn đã khắc nghiệt, thế giới chung của con người và người máy sinh hóa vẫn giữ được chút phồn hoa cuối cùng. 

Quần thể kiến trúc nhìn từ phía trước không phải toàn bộ. Qua sảnh và vườn, lại là một dãy nhà lớn. Vào trong như mê cung, hành lang và cửa khắp nơi. Khưu Thời ban đầu cố nhớ đường, nhưng đi một lúc thì bỏ cuộc. 

“Lần đầu đến chắc lạc đường nhỉ.” Khưu Thời nói. 

“Có nhiều người máy sinh hóa cấp hai làm hướng dẫn viên, dẫn khách đến nơi cần đến.” Hình Tất nói, “Không có hướng dẫn viên thì không được tự do đi lại.” 

Đến sảnh tầng một của dãy nhà thứ ba, Khưu Thời thấy những hướng dẫn viên này. 

Số lượng đông đến mức anh giật mình, vô thức giơ súng. Nếu Hình Tất không kịp nắm tay, có lẽ anh đã bắn. 

Cả sảnh đầy người máy sinh hóa, ngồi ngay ngắn, hàng lối chỉnh tề. 

Tất cả đã chết, hệ thống sau gáy bị lấy đi, chỉ còn xác, lặng lẽ phân hủy, nhờ đồng phục chỉnh tề mà giữ được hình dạng ban đầu. 

Nhưng khu vực này chắc lâu không ai vào. Luồng khí và rung động từ xe thiết bị khi họ đến khiến vài xác gần cửa đột nhiên sụp xuống. 

“Làm… làm sao đây?” Khưu Thời hoảng, cảm thấy có lỗi với những hướng dẫn viên đã ngồi đây cả trăm năm. 

“Không sao.” Hình Tất vươn tay ra sau, “Hệ thống bị lấy đi là họ đã chết. Chắc ai đó đặt họ ở đây.”

“Nghĩa trang hướng dẫn viên.” Hứa Giới nói. 

“…Oh,” Khưu Thời đáp, nhìn tay Hình Tất, không hiểu ý hắn. 

Hình Tất vẫy tay với anh, rồi lại nắm nắm. 

“Anh làm gì?” Khưu Thời không nhịn được hỏi. Bình thường thì đây là muốn anh nắm tay, nhưng Kỷ Tùy và Hứa Giới đang ở đây, phía trước còn có xe quay video hành trình. 

“Nắm tay.” Kỷ Tùy nói. 

Hình Tất không nói, chỉ cười, tiếp tục nắm nắm tay. 

Khưu Thời đành đưa tay nắm lấy tay hắn. 

“Đừng sợ.” Hình Tất siết nhẹ tay anh. 

“Mẹ nó, tôi không sợ,” Khưu Thời nói khẽ. 

“Đi.” Hình Tất nói, “Sắp đến rồi.” 

Khu trung tâm là một dãy nhà hai tầng riêng biệt. Tầng trên là khu văn phòng, dưới là các phòng thí nghiệm. Thấy quy mô nơi này, Khưu Thời mới thực sự tin phòng thí nghiệm hai tầng mà anh thấy lớn ở Thành phố Mây đúng là được chuyển từ đây, và chỉ là một phần.

Nhưng khu trung tâm cũng bị phá hủy nặng nhất. Dấu vết nổ khắp nơi, tường cháy đen, cột bên trong biến dạng, tầng một sụp nửa, cửa thang máy méo mó, bên trong nhà hỗn loạn, đầy mảnh vụn. 

Tuy nhiên, nhiều chỗ trong tòa nhà vẫn có điện. Đèn sàn thậm chí tự sáng khi họ đi qua. 

Thang máy không dùng được, có được cũng không dám dùng. Họ đi cầu thang xuống. Mấy tầng sau, Khưu Thời thấy một sảnh tròn, còn khá nguyên vẹn, có lẽ vì cửa khóa chặt. 

Kính ở đây giống kính trong phòng thí nghiệm Thành phố Mây, khó phá. Qua kính, thấy bên trong còn một cánh cửa sắt dày. 

“Làm sao vào?” Khưu Thời hỏi. 

“Quét mặt.” Hình Tất kéo anh đến gần cửa, nhìn vào trong, “Tất cả phòng bên trong đều chặn tín hiệu. Nếu có người máy sinh hóa trốn trong đó, chúng ta không phát hiện được. Cẩn thận.” 

Kỷ Tùy và Hứa Giới rút súng. 

Khưu Thời cũng lấy súng từ bao đùi: “Tôi có lẽ cầm hai tay bắn chuẩn hơn.” 

“Ừm.” Hình Tất đáp, nhưng không buông tay anh. 

“Thôi được, ít ra còn tay phải.” Khưu Thời nói. 

Hình Tất không nói, chạm nhẹ vào cửa kính. Điểm ngón tay chạm lóe ánh sáng xanh, lan ra như gợn sóng. Trên kính hiện một khung, đầy chữ. Khưu Thời ít đọc, nhìn lướt qua nền lộn xộn, chẳng hiểu viết gì. 

Nhưng so với đống chữ, bức ảnh Hình Tất bên trái khiến anh nín thở. 

Như thể bị kéo về hai trăm năm trước, bước vào thế giới cũ của Hình Tất. 

Hình Tất trong ảnh không cười, lạnh lùng nghiêm nghị. Cổ áo lộ ra giống đồng phục Thành phố Mây hiện tại, có khi đồng phục cũng từ đây mang về. 

Dưới ảnh là dòng chữ Khưu Thời đọc rõ. 

Hình Tất, cấp một, Tiềm Vệ, B31-007. 

Cửa kính lặng lẽ trượt mở hai bên. 

Luồng khí khô tràn ra, rõ ràng ấm hơn không khí lạnh bên ngoài. Nơi này vẫn bật điều hòa. 

“Đệt.” Khưu Thời nói khẽ. 

Hình Tất buông tay anh khi bước qua cửa kính. Khưu Thời nhanh chóng chuyển sang cầm súng hai tay.

Kỷ Tùy và Hứa Giới bước vào, cửa kính lặng lẽ đóng lại sau lưng. 

Bên trong là cấu trúc tròn hai tầng. Họ ở tầng hai, xung quanh là một vòng cửa đóng kín. Giữa là lan can, nhìn xuống sảnh tròn tầng dưới, cũng đầy cửa. Một cánh cửa sắt dày xuyên qua cả hai tầng. 

“Vào cái cửa đó à?” Khưu Thời hỏi. 

“Phải.” Hình Tất đáp. 

“Cũng quét mặt?” Khưu Thời hỏi tiếp. 

“Thông tin sinh học.” Hình Tất vừa nói vừa đi chậm về phía cầu thang, “Mọi người vào đều cần.” 

Hứa Giới và Kỷ Tùy giữ súng chĩa vào dãy cửa đóng bên phải. 

“Vậy tôi không vào được?” Khưu Thời nói. 

“Cần ba người bên trong đồng thời ủy quyền,” Hứa Giới nói. 

"Nếu bình thường thì ba chúng tôi vào trước.” Hình Tất nói, “Thiết bị không hỏng, ủy quyền mất mười lăm giây.” 

“Tức là bình thường, tôi phải đứng ngoài cửa đợi mười lăm giây một mình.” Khưu Thời nói. 

“Đúng.” Hình Tất nói. 

“Còn không bình thường thì sao?” Khưu Thời hỏi. 

“Chúng ta tạm thời không vào được.” Hình Tất nói. 

“Ý gì?” Khưu Thời không hiểu. 

“Trong mấy cái cửa này có người” Kỷ Tùy nói khẽ. 

“Đệt mợ?” Khưu Thời ngẩn ra. 

Kỷ Tùy dùng súng chỉ vào một cửa mở ở cuối hành lang. 

Khưu Thời nhìn, kinh ngạc thấy bên trong chất đầy túi chất bổ sung đã ăn hết. 

Họ đi xuống cầu thang. Xe thiết bị đi theo bị để lại ở cửa cầu thang tầng hai, nòng súng nhô ra từ đỉnh xe. 

Trước cửa sắt lớn, mấy người xoay lại, giơ súng nhắm vào các cửa xung quanh. 

Hình Tất đưa tay chạm vào một bên cửa. Một tiếng “tít” nhỏ vang lên, một hộp mật mã hiện ra, giống cách mở cửa chứa bí mật quan trọng ở Thành phố Mây. 

Nhưng khi Hình Tất đưa tay tới, các cửa tầng trên tầng dưới đồng loạt mở. 

Khưu Thời từng đếm: tầng trên bảy cửa, tầng dưới năm cửa. Nếu mỗi cửa có một người, là mười hai người. 

Nhưng khi cửa mở, mỗi cửa có hai người bước ra. 

Tầng trên tầng dưới, một loạt tiếng lên đạn cùng vang lên. Hai mươi ba khẩu súng chĩa vào họ. 

Đáng lẽ là hai mươi tư, nhưng người đứng ở cửa cầu thang tầng hai, đối diện họ, không cầm súng. Người này mặc khác, không phải đồng phục mà là bộ đồ thể thao có mũ, cũ nát, không còn màu gốc, mũ rách chỉ, che kín mặt. 

“Tiềm vệ cấp hai, hai mươi ba.” Hình Tất nói, “Người máy sinh hóa cấp một, một… hấp hối.” 

Người đội mũ chậm rãi ngẩng đầu. 

Bình thường, Tiềm vệ cấp hai không phải đối thủ của Hình Tất và đồng đội. Nhưng đối mặt cùng lúc hai mươi ba Tiềm vệ cấp hai chĩa súng, Khưu Thời cảm thấy dù đội Tiềm vệ mạnh nhất tụ họp, cơ hội thắng cũng không lớn. 

Nhưng Hình Tất rõ ràng đã dự đoán được tình huống này. 

“Hình Tất?” Người đội mũ lên tiếng, giọng yếu, run rẩy. 

Khưu Thời bất ngờ, là giọng nữ. 

“Trợ lý Diêu?” Hình Tất hạ súng xuống một chút. 

“Là tôi, Diêu Tu.” Người đó chậm rãi kéo mũ, lộ ra khuôn mặt.

Quả nhiên là một người máy sinh hóa nữ, trông tuổi tương đương Tang Phàm, nhưng cơ thể không ổn, hơi lảo đảo. 

Khi nghe cái tên này, súng của Kỷ Tùy và Hứa Giới đồng thời hạ thấp. 

“Cô vẫn luôn ở đây?” Hình Tất hỏi. 

“Đúng.” Diêu Tu chống tay vào lan can, nhìn họ, “Con người này là ai?” 

“Bạn tôi.” Hình Tất đáp. 

“Lâm Thịnh đâu? Trịnh Đình đâu?” Diêu Tu hỏi. 

“Đều ở Thành phố Mây.” Hình Tất nói. 

“Còn sống chứ?” Diêu Tu hỏi tiếp. 

“Còn sống.” Hình Tất trả lời. 

“Bên ngoài…” Diêu Tu nhìn họ, “Giờ thế nào rồi?” 

“Là một thế giới khác rồi.” Hình Tất nói. 

“À,” Diêu Tu đáp, “Các anh đến làm gì?” 

“Chúng tôi có nhiệm vụ khác, tiện đường qua đây.” Hình Tất nói, “Nhưng trong này có thể có tài liệu hoặc thứ gì giúp được chúng tôi.” 

“Anh chiến đấu vì ai?” Diêu Tu vịn tay vịn cầu thang, chậm rãi bước xuống từ tầng hai, “Các anh đang chiến đấu, đúng không?” 

“Đúng.” Hình Tất đáp, “Vì con người và chính chúng tôi.” 

“Đánh với ai?” Diêu Tu hỏi. 

“Người máy cộng sinh do A01-249 kiểm soát.” Hình Tất nói. 

Diêu Tu không nói, một lúc sau mới ngồi xuống bậc thang dưới cùng. 

“Cô cần điều trị.” Hình Tất nói. 

“Nội tạng tôi đang suy kiệt.” Diêu Tu nói, “Chất bổ sung không còn nhiều, phải để họ sống lâu hơn.” 

“Bảo họ hạ súng” Hình Tất nói. 

Diêu Tu không động, không nói, chỉ nhìn Hình Tất, như thể đang suy nghĩ và đánh giá. 

Một lúc sau, cô khẽ nói: “Hủy cảnh giới.” 

Hai mươi ba Tiềm vệ tầng trên và tầng dưới đồng loạt hạ súng. 

Khưu Thời cảm thấy cánh tay mình mỏi nhừ, vội hạ súng. 

Hình Tất bước nhanh đến bên Diêu Tu, nhận ống tiêm từ Kỷ Tùy, tiêm vào sau gáy cô. 

“Một mũi không đủ.” Hứa Giới nói. 

“Thêm một.” Hình Tất đưa tay, Kỷ Tùy đưa thêm một ống. 

Sau hai mũi tiêm, Diêu Tu bất động như thể nghỉ đông. Khoảng một phút sau, cô mới nói: “Tôi không biết mình ở đây chờ đợi ai, nhưng có lẽ là các anh.” 

---

Tác giả có lời muốn nói:

À, chưa kịp nghĩ tiêu đề, để trống lát bổ sung! 

Hôm nay bận quá, không kịp viết. 

Sáng mai tôi đi rút máu, nếu không xếp hàng thì chắc cập nhật bình thường. Nếu đông, có thể muộn chút. Tôi sẽ thông báo kịp thời trên Weibo nhé! 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store