ZingTruyen.Store

[ĐM/ EDIT] BỊ VẠN NGƯỜI GHÉT, NHƯNG NGƯỜI THÌ THẬT THÀ CHẬM HIỂU

Chương 13

qq1009

Lâm Thi vẫn liên tục quan sát sự thay đổi của dư luận, luồng bình luận chuyển hướng quá nhanh khiến cô cũng vô cùng kinh ngạc.

Lý Tễ vẫn mang dáng vẻ chẳng mấy bận tâm, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn cô, một tay bưng một đĩa thức ăn, vô cùng thành thạo lão luyện, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Đồ ăn làm xong rồi, họ ăn ở đâu? Nếu không đủ còn có thể xào thêm một món nữa."

Trong mắt cậu, một bữa cơm bình thường hai món, có trứng, đậu hũ, đã là món ngon hiếm có rồi.

Đậu hũ chiên giòn và đậu que xào trứng là hai món gần như ai cũng ăn được, ít dầu ít cay, không có gì đặc sắc, coi như rất bình thường, thực ra trứng xào với mầm hương xuân còn ngon hơn, chỉ cần một nhúm lá hương xuân non xào với trứng là đã có món rất bắt mắt và thơm ngon, chỉ là mùi của nó khá kén người ăn.

Lời này nói ra như một đầu bếp chính hiệu, trong bình luận toàn là trêu chọc.

[Đầu bếp Lý cười chết mất ha ha ha ha ha]

[Tôi còn tưởng mấy phần này thường để làm màu, không ngờ cậu ấy thật sự đang nấu ăn]

[Đừng nói nữa, tôi cảm thấy hai món này của cậu ấy trông ngon phết, đói rồi]

[Thêm một]

[Không khuyến khích Lý Tễ nấu ăn nghiêm túc, bởi vì tôi không ăn được]

[Cứ như Thẩm Thanh Độ thì được rồi chứ gì (dạo này không có lịch trình, xấu trai, nóng tính, fan Thẩm Thanh Độ đừng @ tôi đến kiếm chuyện)]

Camera theo góc nhìn chuyển sang phòng ăn, trước bàn không có ai ngồi, Lý Tễ đặt thức ăn lên bàn, hai món ăn cô đơn trên chiếc bàn dài rộng lớn, trông có chút đáng thương.

Kim đồng hồ trôi qua nửa vòng, vẫn không có ai đến. Ngay cả Lâm Thi đứng bên cạnh cũng thấy ngượng thay, nhưng thiếu niên vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng thẳng tắp, mắt nhìn mông lung, có vẻ hơi ngơ ngác, rồi chậm rãi ngáp một cái, trong mắt lấp lánh hơi nước vì buồn ngủ.

Hôm qua cậu hiếm khi ngủ muộn một chút, Hoắc Chiêu hỏi tài khoản video ngắn Lục Âm của cậu, cậu chưa từng nghe nói đến, liền đi đăng ký một cái, lướt hai cái rồi không thể dừng lại được, lướt video đến tận nửa đêm.

Hoắc Chiêu kết bạn với cậu trên Lục Âm, còn chia sẻ video cho cậu nữa, đều khá thú vị.

Vẻ ngây ngô này của cậu, trong mắt người có lòng lại bị hiểu theo một nghĩa khác.

Lâm Thi nghĩ chắc chắn Lý Tễ đang rất buồn và tủi thân, trong lòng cô cũng thấy bất bình thay cậu, ý định thị uy của nhà họ Thẩm quá rõ ràng, phớt lờ Lý Tễ như vậy, thật không tử tế chút nào.

Nhân viên cầm camera cũng rất biết điều, cố ý xoay góc máy, quay lại bóng lưng gầy gò cô đơn của Lý Tễ ngồi trên ghế, luồng bình luận sôi sục.

[Sao cảm giác bố mẹ thành phố không chào đón Lý Tễ nhỉ]

[Chẳng phải quá rõ ràng rồi còn gì? Ai lại để khách nấu cơm rồi bắt khách ngồi chờ như thế]

[Tôi còn mắng cậu ấy, tôi thật đáng chết moà]

[Ha ha, nói cứ như Thanh Độ không làm đồ ăn vậy, bán thảm cái gì]

[Lầu trên cái id tên gì vợ Thanh Thanh kia vào nhầm phòng livestream rồi à, muốn đánh nhau ra ngoài đánh, đồ ăn nhà mày gọi là đồ ăn à, ăn được à, ăn xong lập tức vào ICU]

Lý Tễ không biết hình tượng của mình đã biến thành một thiếu niên đáng thương cố gắng kìm nén đau khổ, đầu càng lúc càng cúi thấp, khẽ gật gật từng cái, suýt chút nữa đã ngủ gật ngay tại chỗ, Lâm Thi tưởng cậu đau lòng quá độ, muốn đi xem, lại thấy cánh cửa cuối cùng cũng bị đẩy ra, người nhà họ Thẩm chậm rãi đến ngồi vào bàn.

——Ba Thẩm, mẹ Thẩm và Thẩm Thanh Không.

Vốn dĩ đã nói là còn có vài người bạn của Thẩm Thanh Độ đến, không biết vì sao không thấy đâu.

Lý Tễ giật mình tỉnh giấc.

"Con là Lý Tễ?" Ba Thẩm là một người đàn ông trung niên, có vài nét giống Thẩm Thanh Không, chỉ là sắc mặt tái xanh, rõ ràng là do phóng túng quá độ mà sinh ra vẻ phù phiếm yếu ớt, ông nhíu mày hỏi.

Tình cảm của ông ta đối với đứa con trai đột nhiên xuất hiện này rất phức tạp, một mặt ông ta tự nhận mình không giống mẹ Thẩm dễ xúc động, thái độ đối với Thẩm Thanh Độ chỉ giới hạn ở một đứa trẻ hiểu chuyện, đưa ra ngoài có thể nở mày nở mặt, cho nên khi biết Thẩm Thanh Độ không phải con ruột, ông ta đã từng có ý định trực tiếp đổi lại.

Mặt khác... Ba Thẩm lại cảm thấy đứa con ruột Lý Tễ này không thể đưa ra ngoài, người ngoài biết con trai mà nhà họ Thẩm nuôi bao nhiêu năm là giả, thiếu gia thật lại là một kẻ thô tục từ quê lên, chắc chắn sẽ bị chế giễu, đừng nói chi Thẩm Thanh Độ còn có hôn ước với nhà họ Chu, cái hôn này nhất định phải thành.

Nói trắng ra, việc thừa kế gia sản đã có trưởng tử Thẩm Thanh Không, ba Thẩm không thiếu đứa con này, nhưng không thể tự dưng thêm một vết nhơ.

Lý Tễ cảm nhận được sự khinh miệt đó, ánh mắt cậu lóe lên, đầu óc ong ong, trong lòng cũng như bị nhét đầy bông, không thở nổi, ừ một tiếng, rơi vào mắt ba Thẩm lại càng giống như kiểu cách nhỏ mọn của người xuất thân thấp kém.

Ông ta ngồi xuống trước, Thẩm Thanh Không và mẹ Thẩm cũng ngồi xuống, lúc này ở dưới ống kính livestream Thẩm Thanh Không lại khôi phục vẻ quân tử ôn hòa tao nhã, ra vẻ như vô tình nhắc đến: "Mấy người bạn của Thanh Độ nói là em ấy không có ở đây, nên không đến nữa."

"Rõ ràng mấy hôm trước còn thường xuyên đến chơi mà." Nói xong cố ý vô tình cười liếc qua mặt Lý Tễ, thấy Lý Tễ vẫn cúi đầu, lại nói thêm một câu, "Em nói là tại sao vậy nhỉ, Tiểu Tễ?"

Lý Tễ vốn còn hơi buồn ngủ, lại đột nhiên bị gọi tên, cái tiếng Tiểu Tễ thân mật này khiến cậu ghê tởm không chịu nổi, cùng cách gọi tương tự, từ trong miệng Hoắc Chiêu rất tự nhiên, nhưng từ trong miệng Thẩm Thanh Không, lại khiến người ta buồn nôn, cậu tự dưng nổi hết cả da gà.

"Em cũng không biết." Giọng điệu Lý Tễ không chút gợn sóng, "Có lẽ là có việc bận."

Mặc dù không hiểu tại sao Thẩm Thanh Không thay đổi thái độ, nhưng cậu thật sự không biết mà, bạn bè của Thẩm Thanh Độ hỏi cậu làm gì.

Số lượng bình luận lại tăng lên.

[Âm dương quái khí rõ ràng như vậy, Lý Tễ lại không nghe ra, ha ha ha ha cười chết mất]

[Lý Tễ: Hả? Tui có biết gì đâu.]

[Cái ông anh Thẩm này rõ ràng đang nói mỉa là vì có Lý Tễ nên bạn bè Thẩm Thanh Độ mới không đến chứ gì, cười chết]

[Hả? Đây là âm dương quái khí hả, tôi còn không nghe ra]

[Cậu và Lý Tễ mau qua ngồi bàn trẻ em đi]

Một quyền này đánh vào bông, Thẩm Thanh Không rõ ràng không cam tâm.

Hôm nay Thanh Độ còn nhắn tin cho anh ta, chắc chắn là ở nhà Lý Tễ chịu ấm ức, nếu không người tốt bụng như em ấy sao lại đích thân nói muốn đuổi Lý Tễ đi đổi người khác? Anh ta thật sự không hiểu, Thanh Độ đang chịu khổ, mà Lý Tễ lúc này tại sao còn có thể yên tâm thoải mái ngồi đây, hưởng thụ cuộc sống vốn thuộc về Thanh Độ.

Ánh mắt từ mặt Lý Tễ rơi xuống hai đĩa thức ăn kia, anh ta "cạch" một tiếng đặt mạnh đôi đũa xuống.

Anh ta không nhìn lầm chứ? Một bữa cơm, bốn người, Lý Tễ vậy mà chỉ làm hai món? Rõ ràng là không coi họ ra gì.

Thẩm Thanh Không phàn nàn: "Sao chỉ làm có hai món, hơn nữa ai biết có ăn được không."

Mẹ Thẩm cũng đặt đũa xuống, liếc xéo hai món rau đạm bạc trên bàn, vẻ mặt không vui: "Nhà họ Thẩm chúng ta cũng chưa đến mức không có cơm ăn."

Lý Tễ không mấy để ý: "Chỗ con còn hai gói dưa muối, hay là mọi người ăn tạm nhé."

Cậu lục lọi trong túi áo, lấy ra hai gói dưa muối chưa bóc đặt lên bàn ăn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ăn với bánh bao ngon lắm, giá mà có bánh bao thì tốt, cháo cũng được."

Gói dưa này trước đây có một đồng rưỡi một gói, ăn kèm bánh bao là rất ngon, nếu có thêm chao thì càng tuyệt. Sau này tăng giá lên hai đồng, cậu ít khi ăn nữa. Định bụng ăn nốt hai gói cuối thì nhận được lời mời tham gia chương trình, hai gói này vẫn để y nguyên trong túi từ lúc ấy đến giờ.

"..."

Cậu vừa nói ra câu này, bàn ăn liền im lặng đến đáng sợ, gần như tĩnh mịch.

Mà trong bình luận đã cười điên rồi.

[Đây chính là trận quyết chiến cuối cùng giữa gia đình Thiên Long Nhân và đứa nhỏ nhà quê chất phác hả tôi cười chết mất há há há há]

[Thần linh ơi dưa muối ăn với bánh bao ha ha ha ha]

[Tôi không đồng ý, Dưa muối ăn với bánh ngô hấp mới là chân ái]

[Cười chết, nhà họ Thẩm ra vẻ không thành lại bị nghẹn]

[Bị món dưa muối này dụ rồi, muốn ăn thử ghê (cười)]

Ba Thẩm im lặng hồi lâu, vẫy tay gọi người làm: "Tiểu Lý, con muốn ăn gì cứ nói, bảo họ làm thêm."

Muốn ăn... cậu rất muốn thử xem sườn xào chua ngọt là mùi vị gì, chỉ xem trên tivi thôi, dù sao cậu cũng đã giúp người nhà họ Thẩm nấu ăn rồi, ăn chút uống chút cũng hợp lý chứ?

Lý Tễ lại suy nghĩ một lát, chưa kịp trả lời, Thẩm Thanh Không đã sốt ruột trước: "Ba, nó cũng xứng gọi món?"

Sau lại tự giác lỡ lời: "Nó biết cái gì ngon mà gọi?"

Lý Tễ vẫn không nói gì, bình luận đã bắt đầu bất bình rồi, cảm thấy Thẩm Thanh Không ức hiếp người, coi thường người nghèo các kiểu.

Sau đó chỉ thấy Lý Tễ vẫn vẻ mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh không quan tâm, như một vũng nước trong, quay đầu về phía Thẩm Thanh Không, vô cùng bình tĩnh thốt ra từng chữ.

"—Vậy anh gọi đi, em muốn ăn sườn xào chua ngọt."

"Còn muốn uống một ly cam ép có tép nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store