ZingTruyen.Store

Dm Edit Beta Hoan Sau Khi Thong Dong Voi Su De Dien Ta Tro Thanh My Nhan

Chương 187. Tên trộm

Edit + beta: Iris

Vừa nghe thấy ba chữ "kim thêu hoa", các vị khách ở tửu lâu lập tức cười thành tiếng.

Kim thêu hoa, đúng là kim thêu hoa, không còn từ nào thích hợp để hình dung hơn từ này.

Khuôn mặt của thư sinh mặt trắng trở nên vặn vẹo, hai bên sườn mũi dính đầy chất lỏng vẩn đục, cả khóe môi và cổ áo cũng có, trí thông minh như quay trở về thời điểm hai tuổi, hoàn toàn không thể nào khống chế được nước bọt của mình, trông như một tên ngốc.

Cuối cùng, chưởng quầy tửu lâu nhìn không nổi nữa, kêu tiểu nhị ném vị thư sinh này ra ngoài, còn tốt bụng kêu tiểu nhị dẫn hắn đi gặp đại phu.

Triệu chứng hiện giờ của thư sinh giống hệt đang mắc chứng rối loạn tâm thần, chưởng quầy cũng lo lắng hắn đột nhiên nổi điên cắn người.

Sau khi thư sinh mặt trắng rời đi, nơi này bắt đầu ồn ào trở lại.

Quý Từ gỡ bàn tay đang che mắt mình của Tần Giác ra, thích thú xoay đầu lại hỏi:

"Vừa rồi là đệ làm đúng không?"

Tần Giác cụp mắt xuống, "ừm" một tiếng.

Quý Từ cười ha ha: "Đủ thiệt hại, ta thích."

Anh vừa nói vừa gắp một miếng thịt vào chén Tần Giác như phần thưởng, vẻ mặt từ ái:

"Lập công lớn rồi, nhanh ăn đi, ăn nhiều chút."

Nghe vậy, Tần Giác vốn còn có hơi không vui, bắt đầu giãn lông mày ra.

Y nhìn miếng thịt trong chén của mình, cuối cùng ăn một cách từ tốn.

Thư sinh mặt trắng bị kéo đi, bàn bên cạnh chỉ còn lại một thư sinh khác.

Hắn ăn mặc trông không phú quý lắm, sau khi phát hiện Quý Từ nhìn qua đây, hắn hung dữ trừng mắt Quý Từ:

"Nhìn cái gì mà nhìn!"

Nói xong, hắn cầm bọc đồ rồi vội vàng rời đi.

Tiểu nhị bên cạnh lập tức chạy đến: "Công tử, ngươi chưa trả tiền mà!"

"Thiếu hai số tiền này thì các ngươi phá sản hay gì?!"

Sau đó là một cuộc cãi vã không hồi kết.

Quý Từ nhìn thư sinh ngang ngược kia, thở dài, cảm thán:

"Quả nhiên ở đâu cũng có túi mắt*."

*Túi mắt (显眼包): là một từ thông dụng trên Internet, dùng để mô tả một người hoặc đồ vật yêu thích ánh đèn sân khấu và rất lòe loẹt. Ban đầu là để mô tả những người cực kỳ cởi mở, không ngại tự lừa dối mình và cư xử theo cách cường điệu và hài hước khiến mọi người phải nhìn lại.

Nói xong, anh tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian ăn trưa yên bình cùng Tần Giác.

Chỉ là sự yên bình của bọn họ không kéo dài được lâu lắm.

Vị thư sinh muốn ăn quỵt cuối cùng cũng chịu móc ra chút tiền lẻ rồi rời đi, thế giới lập tức yên tĩnh hơn không ít.

Trước khi đi còn liếc về phía bọn họ thêm một cái.

Trong mắt tràn ngập tức giận.

Thấy thế, Quý Từ đặt ly rượu xuống, rung đùi đắc ý:

"Phẫn thanh* bây giờ toàn là thù ghét người giàu có."

*Phẫn thanh (愤青): tuổi trẻ giận dữ, thuật ngữ được sử dụng để mô tả giới trẻ TQ có khuynh hướng dân tộc cực đoan. Mình giữ nguyên là phẫn thanh là vì bên dưới Tần Giác có hỏi và Quý Từ giải thích.

Nếu có thời gian sao không đọc thêm hai trang sách nữa, tương lai thi đậu tiến sĩ, tạo ra nhiều thành tích không phải tốt hơn sao? Đâu cần phải ở đây khoe khoang vô nghĩa.

Tần Giác đặt đũa xuống: "Phẫn thanh nghĩa là gì?"

Quý Từ thuận miệng trả lời: "Là thanh niên phẫn nộ mà thôi."

Tần Giác: "?"

Y vẫn không hiểu, nhưng y sáng suốt chọn giữ im lặng.

Ăn trưa xong, bọn họ đi dọc theo bờ sông Tần Hoài, trên sông có rất nhiều thuyền hoa, hầu hết đều là các công tử nhà giàu mua vui trên đó, tiếng nhạc ở thuyền hoa truyền lên bờ.

Đúng là thịnh vượng quá, Quý Từ nhìn đường phố thành Kim Lăng đông như trẩy hội, đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào.

Quan trọng là thành Kim Lăng là của anh, thành Kim Lăng càng thịnh vượng, Quý Từ anh càng có nhiều tiền.

Đến lúc đó, chuyện bao nuôi Tần Giác chỉ là chuyện động một ngón tay.

Quý Từ tự xưng mình là người đàn ông tốt 32 hiếu, chờ anh có tiền trong túi rồi, thuyền hoa linh kiếm kỳ trận dị bảo gì đó, toàn bộ đều cho Tần Giác sắp xếp.

Để Tần Giác hoàn toàn thần phục dưới quần của anh!

Ha ha, chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích.

Bên này, Tần Giác không hiểu sao Quý Từ tự dưng lại phấn khích như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.

Cuối cùng chọn giữ im lặng.

Bọn họ đi dạo trên đường, mua không ít món ăn vặt đặc sản địa phương, món nào cũng ngon ngọt, rất vừa miệng.

Ăn xong, bọn họ lại bắt đầu thảo luận xem nơi nào có cảnh sắc đẹp nhất thành Kim Lăng.

Những nơi đẹp nhất thành Kim Lăng, trong đó chắc chắn phải có sông Tần Hoài vào ban đêm.

Những chiếc đèn hoa đăng trải dài trên mặt sông, ánh đèn đủ màu sắc phản chiếu làn nước trong vắt của sông Tần Hoài, xung quanh còn có rất nhiều công tử tiểu thư ra ngoài đi chơi đêm, các nhân vật cũng được phác họa thành khung cảnh.

Quý Từ nhìn màu sắc hoa đăng rực rỡ trôi nổi trên mặt sông Tần Hoài, nghiêm trang hỏi:

"Ta có thể vớt một chiếc đèn hoa đăng ở dưới sông lên không?"

Vừa dứt lời, một tiểu thư bên cạnh bọn họ định thả đèn hoa đăng xuống sông chợt khựng lại, sau đó khó chịu liếc nhìn Quý Từ một cái, cuối cùng đi vòng đến một nơi xa hơn ở cuối sông, thả đèn hoa đăng lần nữa.

Tần Giác cũng nghiêm trang trả lời: "Không thể đâu, sư huynh."

Những chiếc đèn hoa đăng được thả xuống trước đó, thông thường đều gửi gắm tâm nguyện của chủ nhân, không nên tùy tiện vớt lên.

Nghe vậy, Quý Từ tiếc nuối thở dài:

"Được rồi, vậy chúng ta đến con đường phía trước mua đèn..."

Lời còn chưa dứt, một bóng đen xẹt nhanh qua người bọn họ, Quý Từ chỉ cảm thấy bên hông nhẹ đi.

Anh nhận ra gì đó, vươn tay ung dung sờ lên hông của mình.

Không ngoài dự đoán, không thấy túi tiền đâu nữa.

Trên mặt Quý Từ hiện lên tia mờ mịt --

Anh, Quý Từ, một tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp đột phá Hóa Thần, bị một tên trộm nhỏ bé trộm mất túi tiền trong thành Kim Lăng?

Đệt, sao lại mất mặt như vậy??

Ngay khi Quý Từ thầm bực bội, Tần Giác nói:

"Sư huynh, túi tiền của huynh..."

Quý Từ chán nản nhìn y một cái, khó có thể nói ra cảm nhận của mình.

Quý Từ hơi nhếch môi, cuối cùng không nói gì.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh cực kỳ quen thuộc:

"Tên trộm vô sỉ, trả túi tiền lại cho tiểu gia!"

Âm thanh càng lúc càng gần, Quý Từ nhìn thấy một thanh niên mặc y phục đỏ sẫm chạy từ xa đến.

Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, Quý Từ nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Là Đường Tử Thần.

Rất rõ ràng, Đường Tử Thần cũng nhận ra bọn họ.

Hắn lập tức ngừng đuổi theo tên trộm, xoay người lại nhìn Quý Từ một cách khó tin:

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Ra đây chơi á." Quý Từ xòe tay ra nói, sau đó xấu xa liếc nhìn Đường Tử Thần một cái, "Chạy nhanh như vậy làm gì, đường đường là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên, chẳng lẽ còn bị một tên trộm nhỏ bé ở thành Kim Lăng trộm mất đồ sao?"

Nghe vậy, Đường Tử Thần lập tức suy sụp, vung nắm đấm nói:

"Ngươi thì biết cái gì, cũng đâu phải là tên trộm nhỏ bé bình thường!"

"Ồ?" Quý Từ khẽ nhướng đuôi mày, "Đó là cái gì?"

Đường Tử Thần không nói.

Có thể trộm túi tiền trong tay hắn, tên trộm này dù không phải là nhân vật lớn thì cũng phải là thế ngoại cao nhân.

Nếu không Đường Tử Thần hắn biết để mặt mũi ở đâu?

Hắn xua tay: "Không nói cái này nữa, bị ngươi cản trở, tên trộm kia đã chạy thoát, ta còn có thể lấy lại túi tiền cái rắm."

Nói xong, Đường Tử Thần nhìn về phía Quý Từ, mất tự nhiên:

"Ta không có tiền, ta mặc kệ, nếu không phải vì ngươi làm ta phân tâm, bây giờ ta chắc chắn đã lấy lại được túi tiền."

"Ta đói bụng, ngươi mua cơm cho ta ăn đi."

Quý Từ không một xu dính túi: "..."

Khóe mắt anh hơi run rẩy, sau đó gật đầu như không có việc gì: "Được thôi."

Nói xong thì anh sờ mó bên hông Tần Giác một cách thành thạo, lấy túi tiền ra.

Thấy thế, Đường Tử Thần nhạy bén nhận ra điều gì đó:

"Chờ chút, ngươi định trả tiền bằng túi tiền của hắn?"

"Ngươi cũng đâu có thiếu tiền đâu nhỉ, hay là túi tiền của ngươi cũng bị trộm?"

Quý Từ: "..."

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 188. Xong chính truyện

Edit + beta: Iris

Có đôi khi, con người cũng không cần phải nhạy bén thế đâu.

Nhất là đối với Quý Từ hiện giờ.

Anh chột dạ nhìn đi chỗ khác, khoác lác: "Ta là kiểu người sẽ bị tên trộm hèn mọn trộm mất túi tiền sao? Ngươi coi thường ta quá."

Rất hiển nhiên Đường Tử Thần cũng không tin.

Hắn nhớ đến dáng vẻ cười nhạo mình ban nãy của Quý Từ, càng quyết tâm phá vỡ tình thế:

"Phải vậy không? Nếu đã vậy, ngươi lấy túi tiền của mình ra để chứng minh đi."

Mắt Đường Tử Thần sáng ngời nhìn Quý Từ, nhất quyết muốn anh lấy ra chứng cứ.

Bây giờ đừng nói là túi tiền, ngay cả một cắc, Quý Từ cũng không đào ra được, trừ khi là lấy của Tần Giác.

Nghĩ vậy, Quý Từ lại muốn tranh luận với Đường Tử Thần.

Bây giờ anh vô cùng hối hận, sao lúc ấy mình lại chế giễu Đường Tử Thần vậy chứ?

Chừa người ta một đường sống, sau này vẫn còn gặp lại nhau.

Chẳng lẽ anh lại không hiểu đạo lý đơn giản đó sao?

Ánh mắt Đường Tử Thần càng lúc càng hả hê, ngay khi Quý Từ định từ đỏ, Tần Giác đứng bên cạnh đã mở miệng:

"Túi tiền của huynh ấy ở chỗ ta."

Vừa dứt lời, Quý Từ lập tức xoay đầu lại nhìn y.

Chỉ thấy Tần Giác lấy một túi tiền ở hông bên kia ra, vẻ mặt lạnh nhạt:

"Trước đó huynh ấy tiêu xài phung phí, nên đã gửi lại túi tiền ở chỗ ta, tránh cho lúc sau lại tiêu tiền bậy bạ."

Nghe vậy, Đường Tử Thần khựng lại: "Là vậy à?"

Khi Quý Từ bắt gặp ánh mắt của Tần Giác, Quý Từ lập tức phản ứng lại, anh rùng mình, vội nói: "Đương nhiên là thật."

Anh vừa nói xong, Tần Giác còn lắc lắc túi tiền trong tay, trong túi vang lên tiếng tiền va chạm vào nhau.

Quý Từ lấy lại tự tin:

"Nhìn xem, ta đã bảo là ta không có giống ngươi đâu."

Đường Tử Thần: "..."

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể tìm ra chỗ sai, cuối cùng quyết định giữ im lặng.

Thôi, túi tiền của Quý Từ có bị trộm hay không không quan trọng, quan trọng là tối nay hắn phải bắt Quý Từ làm phiếu cơm.

Kết quả là, Đường Tử Thần buông xuống ân oán cá nhân, nói một cách tử tế:

"Biết rồi, vậy xin hỏi Quý huynh có thể mua một phần cơm tối cho ta không?"

Quý Từ lắc lắc túi tiền của Tần Giác:

"Muốn ăn cơm tối hả, vậy cầu xin ta đi."

Trên môi thanh niên nở nụ cười, trong mắt là ý cười chói lóa.

Đường Tử Thần mất tự nhiên, nhìn sang chỗ khác:

"... Cầu xin ngươi."

Vừa dứt lời, Đường Tử Thần lập tức cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình.

Là Tần Giác.

Ánh mắt đối phương cực kỳ lạnh, nhìn Đường Tử Thần như nhìn người chết.

Hắn giật mình, vội chỉnh lại biểu cảm trên mặt.

Phục rồi, vì sao cố tình ra ngoài lại gặp phải đôi phu thê trẻ này?

Quý Từ không chú ý đến sự tương tác ngầm giữa bọn họ, đi lên phố mua một phần bánh trôi ngâm rượu cho Đường Tử Thần.

Đường Tử Thần sống ở Ba Thục đã quen, khẩu vị rất nặng, sau khi ăn đồ ngọt mềm như vậy thì có chút không quen, hơi nhíu mày:

"Sao ngọt vậy? Không cay chút nào hết."

Nghe vậy, Quý Từ ngáp một cái: "Ngươi bớt ăn cay lại đi, cẩn thận bị trĩ."

Mặt Đường Tử Thần lập tức đỏ lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Thấy thế, Quý Từ mỉm cười: "Phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ bị rồi?"

Đường Tử Thần giận không thể át: "Ngươi mới bị á! Liên quan gì đến ta! Bịa đặt gây chuyện, sớm muộn gì ta cũng diệt trừ ngươi!"

Quý Từ: "Ta sợ quá à ~"

Đường Tử Thần cảm thấy giọng của anh tiện muốn chết, không thể nhịn được nữa, hắn ăn vài miếng bánh trôi ngâm rượu, giơ kiếm chạy qua chỗ Quý Từ:

"Vừa gặp nhau là cãi nhau với ta, tới đây, đánh với ông đây một trận!"

Quý Từ vội vàng rút Chiết Liễu ra đỡ, nhón chân bay lên nóc nhà.

Chợ đêm đông người, nếu không cẩn thận, khiến bá tánh bị thương thì không tốt lắm.

Tốt xấu gì Kim Lăng cũng là địa bàn của Quý Từ anh.

Trên nóc nhà, tiếng đao kiếm đánh vào nhau vang lên không dứt, Quý Từ xoay người tránh mũi kiếm sắc bén của Đường Tử Thần, còn rảnh tay giơ ngón giữa với hắn.

Đường Tử Thần không biết ý nghĩa của ngón giữa là gì, nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy mình bị vũ nhục, càng tức giận hơn.

Vì vậy đòn tấn công càng mãnh liệt hơn.

Quý Từ có cảm giác như mình vừa chọc một con mèo xù lông, nhất thời không biết mệt là gì.

Không biết qua bao lâu sau, trăng lên cao, hai bên đều thấy hơi mệt.

Quý Từ cầm kiếm ngồi xếp bằng trên nóc nhà, lau mồ hôi trên trán:

"Được rồi, nghỉ ngơi chút đi."

Lúc đó, mũi kiếm của Đường Tử Thần đang hướng về khuôn mặt của Quý Từ.

Quý Từ không thèm chớp mắt lấy một cái, cuối cùng mũi kiếm kia dừng lại mấy tấc trước vị trí giữa mày anh.

Đường Tử Thần học theo dáng vẻ của anh, ngồi xuống nóc nhà, há miệng thở phì phò, giọng trầm thấp nghẹn ngào, do vận động kịch liệt, hắn cảm thấy trong cổ họng mình như có máu tràn ra:

"Ngươi... Không phải trong khoảng thời gian này ngươi không có tu luyện sao? Vì sao..."

Quý Từ ra vẻ cao thâm khó dò: "Có lẽ ngươi biết, trên thế giới này có loại người gọi là thiên tài."

Đường Tử Thần: "..."

"Thôi đi, ngươi mà là thiên tài cái gì."

"Sao lại không thể là thiên tài?" Quý Từ chậc một tiếng, "Nói chuyện với ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả, không chơi với ngươi nữa."

Nói xong câu này, anh đứng lên nhích lại gần Tần Giác.

Vừa rồi khi đánh nhau với Đường Tử Thần, Tần Giác có đứng ở bên cạnh, không khuyên ngăn, cũng không tham gia vào.

Đứng trong gió đêm lâu như vậy, da thịt Tần Giác cũng trở nên lạnh lẽo.

Quý Từ vén ống tay áo Tần Giác lên, thích thú sờ soạng mấy cái, trông như lưu manh đang cướp sắc.

Anh phát ra tiếng thở dài thoải mái: "Tần Tiểu Giác, đệ có biết bây giờ đệ giống cái gì không?"

"Giống cái gì?" Tần Giác hỏi.

"Giống một tảng băng lớn, còn là một tảng băng do ta tự nuôi."

Tảng băng, không biết vì sao, Tần Giác cảm thấy cách xưng hô này rất dễ thương.

Y vuốt ve vành tai Quý Từ, cụp mắt xuống, nhỏ giọng cười nói:

"Tảng băng thì tảng băng vậy."

Chỉ cần là tảng băng thuộc về sư huynh là được rồi.

Khi nói chuyện, ánh trăng xuyên qua tầng mây, vạn vật trên thế gian trở nên trong sáng và mềm mại hơn.

Quý Từ và Tần Giác ngồi trên nóc nhà, tựa sát vào nhau cùng ngắm trăng.

Nhìn ánh trăng sáng tỏ phía chân trời, Quý Từ bất giác nhớ tới lần đầu tiên gặp Tần Giác.

Khi đó y non nớt hơn hiện giờ nhiều, đương nhiên, chỉ là bề ngoài non nớt mà thôi.

Đứa nhỏ này, từ nhỏ tâm tư đã khác hẳn người thường, anh đã sớm phát hiện ra điều này.

Nhưng vậy thì thế nào? Tóm lại cũng là được đích thân Quý Từ nuôi lớn.

Nghĩ vậy, trong lòng Quý Từ vui vẻ không thôi.

Anh chui tọt vào trong ngực Tần Giác, sau đó bất thình lình nói:

"Cảm giác này thật tuyệt vời, Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Hôm qua hệ thống có hỏi anh muốn trở về thế giới ban đầu không, Quý Từ cẩn thận suy nghĩ, hỏi nó, nếu trở về thế giới hiện thực, Tần Giác sẽ còn sống không?

Đáp án dĩ nhiên là phủ định.

Vì vậy Quý Từ từ chối không chút do dự.

Là một người não yêu đương cũng không mất mặt, Quý Từ nghĩ vậy, Tần Giác rất đẹp, đối xử với anh rất tốt, đổi lại là ai cũng sẽ không nỡ rời đi đúng không?

Quý Từ vui vẻ nghĩ tới nghĩ lui, nghe thấy Tần Giác trên đỉnh đầu than thở một tiếng:

"Cuối cùng hai chúng ta cũng ở bên nhau, thật tốt."

Quý Từ gật đầu: "Đúng vậy, thật tốt."

"Nhưng ta phải nhắc nhở đệ, không chỉ có hai chúng ta, còn có Đường Tử Thần."

Vừa dứt lời, động tác của hai người đồng loạt khựng lại, sau đó nhìn qua đầu bên kia nóc nhà, Đường Tử Thần lẻ loi ngồi đó.

Đường Tử Thần vẻ mặt vô cảm quay đầu đi: "... Đừng gọi ta, cảm ơn."

Quý Từ không khỏi bật cười.

Thật tốt quá, ở cuối câu chuyện, anh và Tần Giác mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau.

Ồ đúng, bên cạnh còn có Đường Tử Thần nữa.

-- (Xong chính truyện)

°°°°°°°°°

Lời editor: Tranh thủ mưa gió bão bùng, không có khách làm phiền, chạy dịch nhanh cho xong 😌 Bé Đường là người ăn cơm chó của 2 đứa này đầu tiên, bé Đường cũng là người ăn cơm chó của 2 đứa này vào kết truyện, đúng là có đầu có đuôi ◉⁠‿⁠◉

Vậy là kết thúc phần truyện chính rồi 🥳🥳🥳 còn khoảng 11 ngoại truyện hay gì đó là qua truyện mới.

Mình có đăng giới thiệu của bộ "linh thú (thụ) công lược" và "viện điều dưỡng tam giới" rồi, đầu tháng 10 sẽ bắt đầu dịch 2 bộ đó, ai có hứng thú thì ghé xem nha 🥰

Đăng: 18/9/2024

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store