ZingTruyen.Store

Dm Duoi Anh Den Mo



Khi Hạ Tịch lên bốn tuổi, cuộc sống của cậu như một bản giao hưởng đau đớn và thiếu thốn. Cậu đã sớm quen thuộc với từng con hẻm tối tăm, từng góc phố bụi bặm không phải để vui chơi, mà để lượm ve chai kiếm sống. Buổi sáng, mẹ cậu chỉ có thể cho cậu ăn cơm nguội đã hâm lại từ bữa tối trước, cuộn tròn trong túi ni lông rồi nhét vội vào túi áo của cậu như một phần thưởng hiếm hoi trong ngày.

Mỗi ngày, Hạ Tịch lôi theo cái bao rách nát trên chiếc xe tái chế mà cha cậu đã nhặt từ bãi phế liệu, chắp vá lại để cậu sử dụng. Chiếc xe nhỏ bé, lọc cọc theo từng bước chân gầy guộc của cậu bé, trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu. Trong suốt hành trình, nơi cậu luôn ghé qua nhiều nhất là khuôn viên trường học gần đó. Cậu thường đi ngang qua trường vào lúc các học sinh đang vui vẻ ra về hoặc trên đường đến trường. Mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác, quần áo chỉnh tề, tay cầm sách vở, lòng cậu lại dâng lên một khát khao giản dị – cậu cũng muốn được học tập trong một lớp học như họ.

Vì cuộc sống thiếu thốn triền miên, Hạ Tịch bị suy dinh dưỡng nặng nề. Một buổi sáng, mẹ cậu ngủ quên, cơm nguội cũng không còn thừa, khiến Hạ Tịch phải ra ngoài với chiếc bụng trống rỗng. Khi cậu đi ngang qua trường học, một buổi sáng sớm khi tiếng chuông báo hiệu bắt đầu ngày học còn vang vọng, cậu phát hiện một quả táo vô tình lăn ra từ quầy hàng của một tiệm gần đó, không ai chú ý. Cái bụng đói và cơn nắng gay gắt giữa trưa khiến Hạ Tịch dừng lại. Cậu cúi xuống nhặt quả táo, đôi mắt ngập ngừng và lưỡng lự giữa việc trả lại hay giữ lại để ăn. Cuối cùng, không thể kìm nén, cậu lén lút giấu quả táo vào túi rồi vội vàng tìm chỗ khuất nấp để thưởng thức. Vị ngọt thanh của quả táo làm dịu cơn đói trong thoáng chốc, nhưng trong lòng cậu bé lại dấy lên nỗi niềm tội lỗi. Cậu chưa bao giờ muốn phải lén lút, nhưng cơn đói như một tên cướp không cho phép cậu có sự lựa chọn khác.

Dù sống trong nghèo khó, hàng xóm quanh khu phố luôn dành cho Hạ Tịch sự quan tâm chân thành. Họ thường xuyên cho cậu những quả trứng luộc hay củ khoai, mặc dù họ cũng đang phải vật lộn với cuộc sống. Sự tử tế của họ, như những tia sáng ấm áp xuyên qua màn đêm tối tăm, giúp Hạ Tịch cảm thấy mình không hoàn toàn đơn độc trong cuộc sống.

Khi đến tuổi đi học, khu phố của Hạ Tịch nhận được sự hỗ trợ quý báu từ các mạnh thường quân. Họ tổ chức những chương trình khuyến khích trẻ em đến trường và cung cấp sách vở, đồ dùng học tập. Hạ Tịch, với ước mơ cháy bỏng, cuối cùng cũng có cơ hội bước vào lớp học. Bộ đồng phục học sinh, dù giản dị, trở thành bộ trang phục quý giá nhất của cậu. Cậu luôn gìn giữ nó cẩn thận; mỗi khi trở về từ trường, đôi bàn tay bé nhỏ của cậu sẽ nhanh chóng giặt sạch bộ đồng phục, vì cậu biết rằng nếu không làm vậy, hôm sau sẽ không có gì để mặc.

Buổi chiều, khi lớp học kết thúc, Hạ Tịch lại tiếp tục lăn lộn cùng cái xe nhặt ve chai. Cuộc sống của cậu, tuy lặng lẽ nhưng đầy kiên cường, trôi qua với những niềm vui nhỏ bé và nỗi lo toan không bao giờ dứt. Từ một đứa trẻ gầy gò, đói khát, cậu dần trưởng thành thành một thiếu niên kiên cường, không ngừng vượt qua những khó khăn, cho đến khi bước vào cấp 3.

Khi tin vui đến, Hạ Tịch như một ánh sáng chói lọi giữa màn đêm. Học bổng vào trường cấp 3 danh tiếng trên thành phố là kết quả của những năm tháng cật lực học tập, là tia hy vọng giữa bão tố cuộc đời. Đôi mắt cậu ánh lên sự phấn khích, và nụ cười hạnh phúc như ánh nắng mùa xuân.

Nhưng niềm vui của cậu nhanh chóng bị phủ bóng bởi vẻ mặt nặng nề của cha mẹ. Triệu Khang, với vẻ mặt căng thẳng, gầm lên như một cơn bão giận dữ. “Cha mẹ không thể cho con đi,” ông tuyên bố, giọng nói như lưỡi dao cắt đứt không khí. “Chi phí sống trên thành phố là gánh nặng mà chúng ta không thể chịu nổi. Ai sẽ làm việc nhà nếu con rời đi? Chúng ta không có tiền để gánh thêm.”

Hạ Tịch, với sự kiên nhẫn cận kề, cố gắng giữ bình tĩnh. “Con đã nỗ lực hết sức mình để đạt được học bổng này,” cậu nói, giọng như một dòng suối cố gắng chảy qua đá tảng. “Đây là cơ hội để thay đổi cuộc đời. Con không chỉ muốn học tập mà còn muốn giúp đỡ cha mẹ trong tương lai. Nếu con không đi, con sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong cái xóm nghèo này.”

“Lên thành phố tốn tiền không phải chuyện nhỏ!” Giọng của Triệu Khang tăng vọt như tiếng sấm rền. “Tiền học, tiền ăn, tiền trọ, tất cả đều là gánh nặng! Chúng ta đâu có dư dả?”

Hạ Tịch đứng đó, đôi mắt đỏ hoe nhưng không hề lay chuyển. “Con hiểu sự khó khăn, nhưng nếu không đi, con sẽ không có cơ hội để thay đổi. Con không muốn cả đời mình sống trong nghèo khó và chịu đựng như thế này.”

Sự căng thẳng trong không khí như thể có thể cắt bằng dao. Triệu Khang không thể kiềm chế cơn giận. Ông vung tay, một cú tát mạnh mẽ như sấm sét đánh trúng Hạ Tịch. Âm thanh của cú đánh vang lên sắc lạnh, như một vết nứt trong một tấm gương. Hạ Tịch bị đẩy lùi về phía cạnh ghế, vấp ngã và chảy máu từ vết thương trên mặt. Cậu ngồi trên sàn, nước mắt lăn dài trên má như những giọt mưa giữa mùa đông giá lạnh. Cậu không khóc vì đau đớn, mà vì nỗi sợ hãi khôn cùng rằng cơ hội để đi học có thể tan biến.

“Con xin cha mẹ,” giọng cậu nức nở, đầy khẩn cầu, “Đừng lấy mất cơ hội của con. Con chỉ muốn một cơ hội để thay đổi cuộc đời!”

Dù thân thể gầy yếu và lòng đầy lo lắng, cậu vẫn không ngừng kêu gọi sự đồng ý của cha mẹ. Trong lòng, cậu cầu nguyện rằng cha mẹ sẽ hiểu được sự quan trọng của cơ hội này, và cho cậu phép màu để thực hiện ước mơ của mình.

Chương 5: Quyết Định Cuối Cùng

Hạ Tịch rời khỏi phòng thầy chủ nhiệm với tâm trạng nặng nề, ánh mắt cậu dán chặt xuống mặt đất như sợ phải đối diện với thực tại phũ phàng. Những lời an ủi của thầy dường như không thể làm vơi bớt sự thất vọng trong lòng cậu. Cậu không hề biết rằng điều này sẽ dẫn đến một cuộc hội thoại quan trọng, ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai của mình.

Khi cậu về đến nhà, niềm vui bất ngờ đến như một tia sáng trong đêm tối. Đại diện của trường cấp 3 cùng với các mạnh thường quân đã đến trường cấp 2 để thảo luận về trường hợp của Hạ Tịch. Trong văn phòng thầy hiệu trưởng, không khí căng thẳng đến ngột ngạt.

Thầy chủ nhiệm, với vẻ mặt lo lắng, thông báo cho thầy hiệu trưởng. “Thưa thầy, Hạ Tịch đã từ bỏ cơ hội học bổng. Cậu ấy cảm thấy việc đi học sẽ là gánh nặng quá lớn cho gia đình.”

Thầy hiệu trưởng, với đôi mắt buồn bã, đáp lại: “Chúng ta đã nỗ lực rất nhiều để giúp đỡ em ấy. Cả thầy và tôi đều không ngờ rằng Hạ Tịch lại từ bỏ cơ hội này. Việc này thật sự quá đáng tiếc.”

Thầy chủ nhiệm thở dài, đôi vai hơi gục xuống. “Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng hiểu rằng hoàn cảnh của em ấy rất khó khăn. Chúng ta có thể làm gì khác được không?”

Thầy hiệu trưởng lắc đầu, nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt. “Chúng ta đã làm hết sức mình. Nhưng nếu em ấy đã quyết định như vậy, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.”

Khoảng hai ngày sau, đại diện trường cấp 3 đã đến trường cấp 2 một lần nữa để trao đổi về tình hình của Hạ Tịch. Trong phòng hội nghị của trường, không khí vẫn căng thẳng và đầy nghiêm trọng.

Đại diện trường cấp 3, với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đầy sự kiên quyết, mở đầu cuộc trò chuyện: “Chúng tôi vừa nhận được thông tin rằng Hạ Tịch đã từ chối học bổng. Đây là một quyết định khó hiểu, và chúng tôi không thể để tài năng này lãng phí. Chúng tôi sẵn sàng xem xét mọi phương án để đảm bảo em ấy có thể theo học.”

Thầy hiệu trưởng, với ánh mắt đầy sự quyết tâm và tin tưởng, trả lời: “Chúng tôi rất cảm kích sự quan tâm của trường cấp 3. Chúng tôi đã nỗ lực để giúp đỡ Hạ Tịch, nhưng điều kiện của gia đình em ấy thật sự rất khó khăn. Chúng ta phải làm gì đó để đảm bảo em ấy có cơ hội tốt nhất.”

Đại diện trường cấp 3 gật đầu đồng ý. “Chúng tôi đã quyết định hỗ trợ thêm tài chính để đảm bảo rằng Hạ Tịch có thể theo học mà không phải lo lắng về các khoản chi phí. Chúng tôi sẽ cung cấp một khoản tiền bổ sung và chỗ ở tại ký túc xá trong ba năm, với điều kiện em ấy không phạm lỗi nghiêm trọng.”

Thầy hiệu trưởng cảm kích trước sự giúp đỡ này và hứa sẽ làm việc với gia đình Hạ Tịch để thông báo cho họ về quyết định này. “Chúng tôi sẽ thông báo ngay lập tức để đảm bảo rằng em ấy hiểu được cơ hội quý giá này.”

Cuộc trò chuyện kết thúc với sự đồng thuận từ cả hai bên. Mặc dù vẫn còn nhiều lo lắng và không chắc chắn, nhưng ánh sáng hy vọng đã lóe lên từ sự nỗ lực không ngừng của những người đứng đầu, sẵn sàng giúp đỡ Hạ Tịch có được cơ hội mà cậu xứng đáng nhận được.

Khi nhận được tin vui từ trường cấp 3, lòng Hạ Tịch tràn ngập niềm hạnh phúc, như ánh sáng bừng lên trong đêm tối. Cậu vội vã trở về nhà, từng bước chân hối hả như thể mỗi bước đi là một nhịp đập của hy vọng.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ của căn phòng khẽ mở ra. Hạ Tịch bước vào, ánh sáng từ chiếc đèn điện cũ kỹ trên tường chiếu lên khuôn mặt cậu, tạo ra những đốm sáng lấp lánh. Cậu lấy ra số tiền học bổng và thông báo từ trường cấp 3, đặt nó lên bàn gỗ nứt nẻ. “Cha mẹ, con đã nhận được học bổng và sự hỗ trợ từ trường cấp 3,” giọng cậu rung lên trong sự vui mừng khôn tả, như tiếng chuông ngân vang trong lòng. “Họ sẽ tài trợ cho con ở ký túc xá và cung cấp thêm một khoản tiền để con bắt đầu học tập. Con sẽ gửi tiền về nhà đều đặn và làm thêm để lo liệu cho bản thân.”

Hạ Tịch nhẹ nhàng mở túi xách, lấy ra số tiền, giữ lại chỉ một ít để phòng thân. Bàn tay cậu run rẩy như những lá vàng trong gió thu, và ánh mắt cậu đầy sự lo lắng và hy vọng. “Con xin cha mẹ cho con đi học. Con hứa sẽ chăm chỉ và không làm cha mẹ thất vọng.”

Cha cậu liếc nhìn số tiền trên bàn với ánh mắt toát lên sự ham muốn. “Thế thì tốt, con đã mang về một món hời cho gia đình. Nhưng nhớ đấy, nếu con không gửi tiền về thường xuyên, cha mẹ sẽ không để con tiếp tục học đâu. Chúng ta đâu có dư dả mà nuôi con học hành không lợi lộc gì.”

Mẹ cậu, mặc dù không nói nhiều nhưng có vẻ tán đồng, gật đầu. “Đúng vậy, nếu con không gửi tiền về, cha mẹ sẽ không do dự mà kéo con về. Đừng để chúng ta phải đợi quá lâu chỉ vì những lời hứa suông.”

Hạ Tịch gật đầu, cảm thấy như được trút bỏ một gánh nặng. “Con hiểu rồi, cha mẹ. Con sẽ làm việc chăm chỉ để không phụ lòng cha mẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store