ZingTruyen.Store

[ĐM/DONE] NHÀ SOẠN NHẠC - YẾN SƠN KIỀU

Chương 25

mintybunny_

Sau khi Tề Hám quay lại, bác Tề đã tỉnh. Tề Hám trò chuyện vài câu để trấn an tinh thần bác, dặn bác tiếp tục nghỉ ngơi rồi lại rời khỏi phòng bệnh. Trên hành lang lác đác vài ba người. Tề Hám ngồi xuống, lấy điện thoại ra trả lời một số tin nhắn báo bình an, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Yến Nghiêu đến từ rất sớm. Cậu gọi Tề Hám dậy, đưa cho anh một chiếc bình giữ nhiệt bảo anh ăn cơm. Tề Hám vặn nắp, bên trong là món cá kho đậu phụ và bông cải xanh xào khô, nhìn qua là biết ngay món ăn quen thuộc do Yến Nghiêu tự tay nấu.

Tề Hám vào WC làm vệ sinh cá nhân đơn giản. Món ăn của Yến Nghiêu có hương vị rất giống món mẹ cậu nấu, lượng dầu muối được kiểm soát rất chuẩn. Sau khi thành thạo, dù chỉ xào nấu qua loa cũng ngon hơn rất nhiều so với người bình thường.

"Cậu học từ mẹ à?" Tề Hám hỏi.

Có lẽ vì hai người họ mấy hôm nay tinh thần đều quá căng thẳng, Yến Nghiêu khẽ nhếch môi, khéo léo nói một câu đùa: "Ừ, mẹ tôi bảo con gái không biết nấu ăn thì không tìm được bạn trai đâu."

Tề Hám phối hợp nhếch môi, rồi chuyển thẳng sang chuyện khác, nói: "Hóa đơn viện phí."

Yến Nghiêu khựng lại, vẻ mặt vô tội đáp: "Vứt hết rồi."

"Phải đưa hóa đơn cho con trai bác ấy xem, để nó trả tiền," Tề Hám giải thích.

Yến Nghiêu nhìn anh, rồi từ trong túi móc ra một tờ hóa đơn. Tề Hám nhận lấy, liếc qua số tiền rồi lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Yến Nghiêu. Anh chuyển dư một nghìn tệ nhưng Yến Nghiêu không chịu nhận. Cậu biết anh không muốn mắc nợ ai, nhưng hai người không mắc nợ nhau chút gì thì sẽ không có sợi dây ràng buộc, không thể phát triển mối quan hệ được.

Tề Hám đành phải bảo cậu chuyển lại một nghìn tệ, rồi nhận số tiền ban đầu. Yến Nghiêu căn bản không muốn nhận một xu nào, ít nhất số tiền này không nên do Tề Hám thay người khác trả cho cậu. Thấy Yến Nghiêu vẫn còn ương bướng, Tề Hám cũng chẳng thèm để ý đến cậu nữa. Yến Nghiêu đành phải nhận tiền rồi dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Tề Hám, ra hiệu anh xem điện thoại, giọng điệu còn trách móc: "Người ta nhận rồi đó."

Tề Hám cuối cùng cũng liếc cậu một cái. Người đàn ông đút hóa đơn vào túi, rồi lại vào phòng bệnh một chuyến. Lúc đi ra, anh nói: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Tề Hám bước ra khỏi bệnh viện, đứng bên bồn hoa, lấy chiếc điện thoại cũ lấy từ phòng bệnh ra. Bác Tề không cài mật khẩu. Tề Hám bấm bàn phím lật tìm danh bạ, các số điện thoại đều không được lưu tên. Tề Hám loại trừ số điện thoại của mình, tìm ra số điện thoại có lịch sử cuộc gọi nhiều thứ hai, chuẩn bị bấm gọi. Nhưng anh lại phát hiện điện thoại đã hết tiền.

Thế là Tề Hám dùng điện thoại của mình gọi qua. Đối phương bắt máy, là một giọng nam: "Alo? Ai đấy?"

Tề Hám móc hộp thuốc từ trong túi ra: "Cậu là con trai của Tề Quý Toàn phải không? Tôi là người thuê nhà ở tầng dưới. Bố cậu hôm qua ngất xỉu ở nhà, bây giờ đang ở bệnh viện, cậu về đây một chuyến đi."

Đối phương ngay lập tức nghi ngờ hỏi lại: "Anh nói anh là ai?"

Tề Hám gõ một điếu thuốc ra khỏi hộp: "Tôi là người thuê nhà ở tầng một, thêm số điện thoại của tôi vào WeChat đi, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu."

Đối phương "chậc" một tiếng, rồi cúp máy luôn. Thái độ của hắn rất khiêu khích, Tề Hám híp mắt lại, châm điếu thuốc rồi hít một hơi.

"Anh văn minh quá nhỉ?" giọng Yến Nghiêu vang lên từ phía sau.

Lúc gọi điện, Tề Hám đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu. Anh quay đầu liếc nhìn, Yến Nghiêu nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của anh, khuỷu tay tự nhiên chạm vào cánh tay Tề Hám, rồi gọi lại số điện thoại vừa rồi.

Đối phương nhanh chóng bắt máy, có vẻ như vừa định chửi ngược thì đã bị những lời của Yến Nghiêu chặn họng trước: "Cậu rốt cuộc có phải con trai ông ấy không? Bố cậu ngất cả ngày trời, bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Bỏ một người già cô đơn ở quê nhà để bản thân tiêu dao tự tại, đến lúc xảy ra chuyện lại đùn đẩy cho hàng xóm láng giềng lo liệu. Tôi bên cứu hỏa đây, bốn số cuối số hiệu của tôi là 8775. Có cần tôi gửi cho cậu trang web tra cứu thông tin lính cứu hỏa không?"

"Mày..." Hắn vừa thốt ra một chữ, Yến Nghiêu đã ngắt lời ngay: "Ngày mai mau chóng về đây, phòng 305 tầng ba bệnh viện Nhân Dân." Rồi cậu làm y như hắn ban nãy, chưa kịp đợi nói gì đã cúp máy luôn.

Cúp máy xong, Yến Nghiêu trả lại điện thoại cho Tề Hám. Tề Hám nghiêng đầu thổi một làn khói sang bên cạnh. Yến Nghiêu không hiểu sao lại thấy trong mắt anh có một tia trêu chọc. Tề Hám thu tay lại, móc hộp thuốc trong túi ra, bên trong còn lại điếu cuối cùng. Anh dùng một tay gõ điếu thuốc ra, đưa cho cậu, cười nói: "Làm một điếu không?"

"... Tôi không biết hút thuốc," Yến Nghiêu nói.

"Trước đây không phải cậu cũng hút thuốc à?" Tề Hám hỏi.

Yến Nghiêu nhíu mày suy nghĩ xem mình biết hút thuốc từ khi nào, rồi đột nhiên nhớ ra mấy tấm ảnh tự sướng mình đăng trên Weibo. Đó đều là những tấm ảnh chụp lúc còn ngông cuồng thời cấp ba, cậu cố tỏ ra u sầu, hận trời hận đất hận cả bản thân. Chắc chắn Tề Hám đã thấy hết rồi!

"Anh... sao anh lại xem cái đó vậy?" Mặt Yến Nghiêu đỏ bừng lên, ngượng đến mức chỉ muốn đào một cái hố tại chỗ rồi chui xuống.

Tề Hám nhìn vẻ mặt của cậu, có chút buồn cười nói: "Tìm hiểu một chút về quá khứ?"

"Không phải tìm hiểu kiểu đó đâu... Điếu thuốc đó là tôi chụp cho đẹp thôi, chứ tôi không biết hút," Yến Nghiêu lí nhí nói, chỉ muốn quay ngược thời gian về lúc đó để tự vả cho mình hai cái thật đau.

Tề Hám đậy hộp thuốc lại, cất vào túi. Vừa hay, trên điện thoại hiện lên một thông báo yêu cầu kết bạn.

Yến Nghiêu vô tình liếc qua điện thoại của anh, thấy một hàng chấm đỏ trên giao diện WeChat. Để xác nhận xem có phải là tin nhắn nhóm không, cậu lại liếc trộm một lần nữa, quả thật đều là tin nhắn từ bạn bè, không có một tin nhắn nhóm nào!

Cậu tự cho rằng mình đã giấu ánh mắt rất kỹ, nhưng ở góc độ này, Tề Hám có thể nhìn thấy rõ mồn một. Anh hỏi thẳng: "Nhìn gì đấy?"

Không thể nói là để xác nhận xem Tề Hám có thật sự "nuôi cá" hay không được. Yến Nghiêu sờ sờ mũi, nói: "Tôi xem hắn ta nói gì."

Tề Hám nhìn hành động của cậu, vừa nhả khói vừa nhanh chóng hút nốt nửa điếu thuốc còn lại rồi đưa điện thoại cho cậu. Yến Nghiêu ngẩn ra: "Sao thế?"

"Không phải nói muốn gửi trang web cho hắn sao?" Tề Hám ung dung đáp.

Yến Nghiêu nhìn anh, vẻ mặt Tề Hám không có gì thay đổi. Cậu đành phải nhận lấy điện thoại, cũng nhân cơ hội này nhìn rõ được hàng chấm đỏ kia. Ghi chú liên lạc về cơ bản đều là người phụ trách của công ty nào đó, nội dung tin nhắn toàn là hỏi anh còn ở thành phố A không, có nhận việc nữa không. Những tin còn lại là của bố mẹ hỏi thăm tình hình hiện tại của anh, chắc là Tề Hám chưa kịp trả lời.

Tề Hám đi đến thùng rác cách đó không xa để dụi thuốc. Yến Nghiêu gửi đường link cho người liên hệ vừa mới kết bạn. Tề Hám quay lại, hỏi: "Gửi xong chưa em?"

Yến Nghiêu nhận ra Tề Hám cố tình đưa điện thoại cho mình xem, bèn trả lại cho anh, cố ý nói: "Tôi xem xong rồi."

Tề Hám không để tâm, cúi đầu gửi ảnh của bác Tề qua, tiện miệng hỏi cậu: "Chân cẳng sao rồi?"

Yến Nghiêu vỗ vỗ vào đùi: "Vẫn ổn, dùng vô tư."

Tề Hám liếc nhìn chân cậu, không thấy có gì khác thường, dáng đi đứng của Yến Nghiêu đều bình thường, chắc là không nghiêm trọng lắm. Ngược lại, quầng thâm dưới mắt cậu còn nổi bật hơn cả vết thương trên chân. Tề Hám chỉ vào dưới mắt cậu, hỏi: "Ngủ không ngon à?"

Tôi cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng hình bóng anh cứ lởn vởn trong đầu tôi cả ngày rồi!!!

Yến Nghiêu không trả lời câu hỏi của anh mà lái chủ đề sang người Tề Hám: "Anh, anh về ngủ đi."

Lần này Tề Hám không từ chối. Lái xe không nghỉ suốt một quãng đường dài vốn đã đủ mệt mỏi, vừa rồi lại không ngủ được bao lâu, giấc ngủ cũng chẳng sâu. Anh từ chối lời đề nghị đưa về của Yến Nghiêu, quay lại phòng bệnh dặn dò bác Tề vài câu rồi mới về nhà.

Hoa trong sân đã được chăm sóc cẩn thận. Dương Mai tuy có hơi lông bông, nhưng làm việc lại rất tỉ mỉ, chỉ là thường hay làm việc dở dang.

Nhà cửa sạch sẽ đến mức không giống như đã bỏ trống hơn hai tháng, gần như có thể chắc chắn là Yến Nghiêu đã dọn dẹp qua một lần. Có điều, phòng ngủ thì không có gì thay đổi. Yến Nghiêu chắc chỉ mặc một chiếc áo của anh, còn vẫn ngủ trên sofa như lần trước.

Tề Hám tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ. Giấc ngủ này của anh rất dài và sâu, dài đến mức Yến Nghiêu đã phải bất đắc dĩ rời bệnh viện để trở về đội cứu hỏa.

Sáng hôm sau, con trai bác Tề là Tề Hiếu Trình đã trở về. Bác sĩ cũng đang đợi người nhà, ông gọi họ vào văn phòng nói chuyện một lúc. Sau khi họ ra ngoài, Tề Hiếu Trình không chịu nói gì dù Tề Hám có hỏi thế nào đi nữa.

Vợ của Tề Hiếu Trình là một người phụ nữ mặt nhọn, môi mỏng, ánh mắt rất cay nghiệt. Cô ta dùng ngón tay sơn móng đỏ chót chỉ vào Tề Hiếu Trình, mắng bố chồng là gánh nặng, rằng hôm nay cô ta vốn định đi cắm trại với hội chị em, chỉ vì chuyện này mà hỏng cả kế hoạch.

Tề Hám không xen vào chuyện gia đình người khác. Nhìn qua là biết ngay người làm chủ, nắm giữ tiền bạc trong nhà là vợ. Thế là Tề Hám đưa hóa đơn viện phí cho người phụ nữ đó xem. Trước mặt người nhà có thể ăn nói bạt mạng không kiêng dè, nhưng trước mặt người ngoài như Tề Hám thì ít nhiều cũng phải nói lý lẽ, vì loại người này sợ nhất là bị người khác đàm tiếu sau lưng.

Người phụ nữ chuyển tiền cho anh, không thiếu một xu, không thừa một cắc. Cô ta chỉ thấy một mình anh, bèn hỏi: "Không phải còn có một anh lính cứu hỏa nữa sao? Người đâu rồi?"

"Về đơn vị rồi," Tề Hám vẫn còn giữ thái độ khách sáo.

Người phụ nữ hừ cười một tiếng đầy ẩn ý, dùng giọng địa phương nói năng quái gở: "Lần trước hung dữ lắm cơ mà, cái tính khí đó mà cứu được người thật à?"

Lời này đến cả Tề Hiếu Trình cũng nghe không lọt tai, hắn ta kéo tay vợ, nói: "Em đừng nói nữa."

Người phụ nữ giằng tay ra, có vẻ không định bỏ qua chuyện này: "Số hiệu của anh ta có phải là 8775 không?"

Tề Hám cụp mắt nhìn cô ta, ánh mắt rất bình tĩnh. Sau khi nhìn nhau hai giây, người phụ nữ bắt đầu cảm thấy ánh mắt của anh có chút đáng sợ. Cô ta quen dùng thói nổi nóng, ăn vạ để che đậy nỗi sợ hãi yếu ớt của mình, vì chột dạ nên giọng nói cũng bất giác cao lên: "Nhìn cái gì?"

Tề Hám cảm thấy bộ dạng này của đối phương cũng thật nực cười. Anh hỏi: "Cô đang đe dọa tôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store