[ĐM/ DONE] HÀNH TINH XÁM - BỒ MỄ ÁO
Chương 51: Bị chiếm đóng 2
"Nói về những điều em luôn giấu anh."---Lạc Bàn cũng không biết bản thân bị đánh giá ra sao, chỉ biết sáng sớm thức dậy thì y tá không còn theo dõi cậu chặt như trước. Kim đồng hồ trên cổ tay chỉ hơn bảy giờ, ánh nắng chiếu vào phòng, từ hành lang truyền đến tiếng xe đẩy, người giao cơm gõ cửa, đặt hộp cơm trước cửa rồi rời đi.Nghỉ ngơi cả đêm, Tần Mạc cảm thấy mình khỏe như trâu, thậm chí còn háo hức xuống giường đi dạo hai vòng, thầm nghĩ đợi khi mình khỏi hẳn nhất định phải tặng bác sĩ Địa Trung Hải* một cái cờ thưởng mới được.*tóc Địa Trung Hải là hói í =))Bác sĩ Địa Trung Hải đến kiểm tra phòng lúc bảy giờ rưỡi, sau khi hỏi han tình trạng sức khỏe liền có ý tứ sâu xa mà bảo:"Vết thương tránh được chỗ hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, không ai quấy rối, khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện."Tần Mạc như thể nghe không hiểu, chỉ cười cười đáp lại, còn Lạc Bàn thì không nói gì, thản nhiên gắp miếng trứng ốp la trong bát mình bỏ vào hộp cơm của Tần Mạc ngay trước mặt bác sĩ.Chẳng bao lâu sau, bác sĩ Địa Trung Hải rời đi với vẻ mặt y hệt cô y tá hôm qua. Vậy mà chưa đầy hai phút sau, cửa phòng lại bị đẩy ra.Khúc Thành Lâm bê hộp cơm của mình vào, vừa bước đến giường Tần Mạc đã ngồi xuống, chỉ vào vết bầm trên mặt mình:"Đội trưởng Tần, cậu nhìn mặt tôi đi.""Nhìn mặt anh làm gì? Cái đồ điên.""Đậu má, vết bầm to thế này đều do người yêu cậu đánh đấy!"Oán giận dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng tuôn trào:"Chính cậu bảo tôi đừng lo cho cậu, kết quả là thằng nhóc đó căn bản không chịu nghe tôi giải thích, túm cổ áo tôi rồi đấm thẳng vào mặt, suýt nữa làm gãy mũi tôi luôn rồi."Anh ta vốn định tới mách lẻo, nhưng Tần Mạc lại như càng nghe càng vui vẻ, vừa nghĩ đến dáng vẻ lo lắng lẫn tức giận của Lạc Bàn khi phát hiện mình mất tích, trong lòng liền trào dâng một cảm giác thỏa mãn.Thấy chưa, em ấy vẫn rất quan tâm mình, trong lòng em ấy có mình.Khúc Thành Lâm: "Cậu cười cái gì?"Nụ cười trên mặt Tần Mạc quá mức rạng rỡ, đến nỗi chính anh cũng cảm thấy không thích hợp:"Rồi rồi, tôi sẽ bù cho anh, mua gà rán cho anh nhé—À đúng rồi, anh có thấy Hạo Tử đâu không?""'Con chuột gì?"*Hạo Tử nghĩa là chuộtTần Mạc giơ tay mô tả hình dáng và chiều cao của người nọ, Khúc Thành Lâm ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra: "Lúc rút lui cậu ta còn chạy nhanh hơn tôi ấy chứ."Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả, Lạc Bàn thấy họ quá ồn ào bèn ôm hộp cơm ra đứng bên cửa sổ, tầm mắt dừng lại trước tòa nhà của viện nghiên cứu Khả Phù.Cậu trông thấy Tống Tụ Bình xuất hiện trong tầm mắt, cúi đầu bấm gì đó trên một chiếc hộp đen nhỏ, sau đó cánh cổng tự động bật mở, ông ta bước vào rồi cửa lại đóng.Cổng làm bằng kính, dưới ánh sáng rõ ràng có thể thấy hai lỗ đạn trên đó, nhưng hiển nhiên cả hai phát bắn đều không xuyên qua được, thậm chí không hề có vết nứt, đủ để chứng minh loại kính này không tầm thường, muốn vào bằng cách này chắc chắn không thể.Lạc Bàn chuyển ánh nhìn lên cửa sổ của viện nghiên cứu, mỗi ô đều dán màng phản quang và lắp thêm song sắt, muốn trèo vào cũng không khả thi.Cả tòa viện nghiên cứu được bảo vệ từng tầng từng lớp, không ngoa khi nói đến một con ruồi cũng không lọt qua được.Cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát—cánh cổng.Nếu chiếc hộp đen kia là khóa mật mã, vậy chỉ cần biết mật mã là có thể vào trong tòa nhà.Thế nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị phủ định, biết mật mã thì đã sao, ngay đến hành lang phòng y tế cũng có camera, huống hồ là cổng viện nghiên cứu.Chẳng trách Dương Nhiên nói phải "thừa nước đục thả câu", bởi trong tình huống bình thường, Lạc Bàn không thể tìm ra cách nào vào trong mà không bị phát hiện.Nhưng hai lần náo loạn vừa rồi vẫn không ảnh hưởng đến trung tâm, ngay cả căn cứ nông nghiệp cũng không chịu thiệt hại quá lớn, vậy thì phải gây ra biến cố lớn đến mức nào mới có thể làm trung tâm rối tung theo đây?Mải suy nghĩ, Lạc Bàn không nhận ra Khúc Thành Lâm đã rời đi từ lúc nào. Trong phòng đã yên tĩnh một lúc lâu, đến khi cậu hoàn hồn thì Tống Tụ Bình đã đứng ngay sau lưng.Rõ ràng vừa rồi mới thấy ông ta bước vào tòa nhà đối diện, sao lại đến đây mà không một tiếng động thế này?Tống Tụ Bình: "Cậu đang nhìn gì vậy?"Lạc Bàn rất ít tiếp xúc với ông ta, lại vừa nghĩ ngợi chuyện không quang minh chính đại, nên có chút chột dạ, cố giữ bình tĩnh đáp:"Không có gì, hóng gió thôi."Tống Tụ Bình vươn tay đóng cửa sổ, nhìn cậu bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ:"Hôm nay có trực thăng về căn cứ nông nghiệp, cậu đi cùng chúng tôi.""Tôi..." "Không được."Lạc Bàn và Tần Mạc cùng lúc lên tiếng.Tống Tụ Bình nhíu mày, ánh mắt sắc bén, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, quay sang Tần Mạc:"Đội trưởng Tần có ý kiến gì sao?"Dù gì Tần Mạc cũng từng cứu ông ta một mạng trước mặt Đường Miên, Tống Tụ Bình vẫn định nể mặt anh."Để em ấy ở lại đây đi, chân còn chưa khỏi hẳn mà.""Chưa khỏi hẳn? Sao tôi nghe huấn luyện viên Khúc nói lúc tìm anh cậu ta chạy nhanh lắm mà?"Tần Mạc thấy lý do này không lừa nổi nữa, mặt dày bảo:"Em ấy ở đây tôi sẽ hồi phục nhanh hơn, ông cứ yên tâm, không cần một tuần, năm ngày sau chúng tôi nhất định về cùng nhau."Tống Tụ Bình mặt không đổi sắc nói "Chỉ lần này thôi đó", rồi rời khỏi phòng. Không lâu sau, tiếng trực thăng vang lên, bay về phía căn cứ nông nghiệp.---Dưới lớp sương trắng mịt mù, Thường Thanh cầm trên tay một chiếc trống bỏi*, theo động tác lắc tay mà phát ra những tiếng "đông đông" giòn tan.*Trống bỏi (trống lắc)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store