[ĐM] Đọc tâm ăn dưa lớn! Ruộng dưa của tu chân giới đều bị chồn gặm nhẵn
Chương 42: Tiêu Tịch Tuyết cưng chiều
Tiêu Tịch Tuyết từ nghị sự đại điện trở về Tử Thần Phong, liền thấy Đường Nghiên đang dọn một chiếc ghế bập bênh, lười biếng nằm dưới gốc cây hoa đào.
Trong tay cậu còn cầm một quyển 《Bách khoa toàn thư linh dược linh thực》 chăm chú đọc.
Nhìn cảnh tượng duy mỹ tựa như một bức tranh cuộn trước mắt, đôi mắt Tiêu Tịch Tuyết hiện lên một tia kinh diễm.
Chỉ thấy người này mặc một bộ hồng y rực rỡ, mái tóc đen được một sợi dây buộc tóc màu đỏ tùy ý buộc sau đầu.
Gương mặt kia thần sắc sáng trong, tuấn mỹ như thần tiên ngọc cốt.
Gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa đào khẽ rơi trên mái tóc đen và bộ hồng y của y. Càng khiến cậu toát lên vài phần rực rỡ chói mắt, phong thái vô song sáng tựa sao trời.
Tiêu Tịch Tuyết nhìn từ xa, trái tim trong lồng ngực lại vô cớ "thịch thịch thịch" nhảy lên kịch liệt.
Hắn giơ tay che lấy lồng ngực đang đập rộn ràng, trong đầu lại lần nữa dấy lên rất nhiều nghi hoặc.
Suốt hai mươi mấy năm cuộc đời trước đây, ngoài tu luyện, dạy dỗ sư muội sư đệ cấp dưới, và rèn luyện khắp nơi ngoài tông môn ra, hắn không còn việc gì khác để làm.
Cuộc sống bình lặng không gợn sóng, cô tịch vô vị.
Chưa bao giờ gặp phải tình huống như hiện tại, khi nhìn thấy một người liền vô cớ tim đập nhanh, cảm xúc dao động kịch liệt.
Vậy rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ hắn bị bệnh?
Nhưng rõ ràng hắn là luyện đan sư, cơ thể mình rất tốt, không hề có bất kỳ vấn đề gì.
Đầu óc Tiêu Tịch Tuyết gần như muốn bốc khói, cũng không nghĩ ra nguyên do.
[Đinh – Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +10, tổng độ hảo cảm 138]
Khoảnh khắc âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Đường Nghiên ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhìn về phía thanh niên đang ngẩn người ở đằng xa.
Đường Nghiên mỗi lần đều rất khó hiểu.
Cậu chẳng làm gì cả, mà người này lại luôn vô cớ tăng độ hảo cảm cho cậu.
Hỏi hệ thống, hệ thống lại nói chưa hề xuất hiện tình huống dị thường.
Tiêu Tịch Tuyết thấy Đường Nghiên nhìn về phía mình, trái tim đang nhảy loạn bỗng chốc bình tĩnh trở lại. Hắn vứt bỏ mọi suy nghĩ vớ vẩn, bước về phía Đường Nghiên.
Vừa đi, vừa không kìm được thầm nghĩ trong lòng.
A Nghiên của hắn, dường như đặc biệt yêu thích hồng y. Xem ra về sau phải chuẩn bị nhiều pháp y màu đỏ hơn.
"Ngươi đang xem 《Bách khoa toàn thư linh dược linh thực》 sao?" Tiêu Tịch Tuyết hỏi.
Đường Nghiên khẽ nhếch môi mỏng: "Ừm, tu vi của ta vẫn đang ở phía trước, lại kiêm tu luyện đan, lâu rồi không xem những thứ liên quan đến luyện đan, cảm thấy đầu óc đều có chút trì trệ."
"Ta hiện tại lại không thể tu luyện, liền suy nghĩ nhặt lại kiến thức lý luận về luyện đan để nghiên cứu."
Đường Nghiên nói một cách nhẹ nhàng, bình thản.
Tiêu Tịch Tuyết lại vô cớ cảm nhận được một tia chua xót miễn cưỡng trong lời của cậu.
Trái tim thanh niên đột nhiên nhói lên, ánh mắt nhìn về phía Đường Nghiên tràn đầy sự đau lòng và thương tiếc.
"A Nghiên, trước đây ta đã bảo Hoắc Trạch Vũ và Tư Dục cùng những người khác giúp ta chú ý những công pháp phù hợp cho ngươi tu luyện, đừng lo lắng, ta nhất định sẽ giúp ngươi tu luyện lại."
[Đinh – Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +20, tổng độ hảo cảm 158]
Đường Nghiên nhận thấy ánh mắt Tiêu Tịch Tuyết đầy đau lòng: "..."
[Đại sư huynh đây là lại não bổ đồ vật gì kỳ kỳ quái quái vậy?]
"Ừm ừm, đại sư huynh ngươi vất vả rồi."
Khóe môi Tiêu Tịch Tuyết khẽ cong lên một nụ cười, nụ cười đầy cưng chiều.
"Khí Phong hôm nay có cuộc tỷ thí nhỏ, rất náo nhiệt, ngươi muốn đi Khí Phong xem không?"
Mắt Đường Nghiên sáng bừng: "Đi!"
Ý cười bên khoé môi Tiêu Tịch Tuyết càng tăng.
"Vậy đi thôi."
Hai người rời Tử Thần Phong, một đường đi về phía Khí Phong.
Giữa đường đi qua không ít ngọn núi nơi các đệ tử cư trú.
Những đệ tử này vừa thấy Tiêu sư huynh mang theo quả dưa lớn Đường sư đệ của Vạn Kiếm Tông đi về phía Khí Phong, không ít người đôi mắt bỗng trở nên sáng ngời.
Thế là từng người không kìm được đuổi theo phía sau ruộng dưa di động Đường Nghiên.
Khí Phong.
Hôm nay cũng có không ít đệ tử tham gia cuộc tỷ thí nhỏ đến. Vốn dĩ những đệ tử này đang chán chường chờ thi đấu bắt đầu. Kết quả giây tiếp theo thoáng nhìn thấy một vệt đỏ chói mắt quen thuộc đi tới, các đệ tử lập tức kích động không ngừng.
Ha ha ha! Đường sư đệ đến rồi!
Đại biểu cho quả dưa lớn của bọn họ cũng đến rồi!
"He he ~ may mắn ta đã liệu trước!"
Một nữ tử từ giới tử Tu Di lấy ra hai hồ rượu nhỏ, vài đĩa món ăn vặt. Các món ăn vặt trông rất tinh xảo, quan trọng nhất là còn có một đĩa lạc rang thơm lừng.
"Ta cũng có!" Một nam tử lấy ra hạt dưa linh thảo, lạc, và linh quả ngọt thanh mọng nước.
Những đệ tử còn lại tính toán sai: Đệt! Hai người này quá đáng thật!
Đường Nghiên theo thường lệ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tịch Tuyết. Nhìn thấy cách đó không xa một nam một nữ lấy ra các loại đồ ăn vặt, không giống như là đến tham gia tiểu tỷ thí.
Mà giống như là đi dạo ngoại ô.
Không kìm được thở dài trong lòng: [Đệ tử Vạn Kiếm Tông thật là tiêu dao nha, xem thi đấu mà còn mang theo các loại đồ ăn vặt, không biết còn tưởng rằng bọn họ là tới xem bát quái náo nhiệt đấy.]
Tiêu Tịch Tuyết thấy Đường Nghiên nhìn hai người kia nhiều lần, cho rằng cậu cũng muốn ăn, liền không nhanh không chậm từ giới tử Tu Di lấy ra mấy đĩa điểm tâm, mấy đĩa linh quả và hai hồ rượu hoa đào thơm ngát.
"Sợ ngươi nhàm chán, cố ý chuẩn bị."
Nói rồi hắn rót cho Đường Nghiên một ly rượu hoa đào.
Đôi mắt Đường Nghiên không chớp nhìn chằm chằm đôi bàn tay to, khớp xương rõ ràng, đầy vẻ gợi cảm của Tiêu Tịch Tuyết. Đáy mắt xẹt qua một tia hồi ức mờ ảo như ẩn như hiện.
Từng bức tranh hoặc nhạt hoặc đậm, nhưng đều để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong đầu Đường Nghiên lần lượt hiện lên.
Thời hiện đại đó, khi còn đi học, người nào đó cũng chu đáo tỉ mỉ như bây giờ. Sau này vào giới giải trí, tuy cậu đơn phương đối chọi gay gắt với người này, nhưng hắn vẫn như khi còn niên thiếu, vẫn đối xử với cậu cực tốt!
Đường Nghiên hồi thần lại, khẽ cười, nhận lấy chén rượu nhấp một ngụm.
Hương hoa đào thuần hậu theo hương thuốc thoang thoảng, uống vào miệng ngay lập tức, có thể cảm nhận được một luồng linh khí nồng đậm cọ rửa khắp người. Uống xong cả người có chút ấm áp dào dạt, cảm giác rất tốt. Mắt cậu sáng lên.
"Ngon thật, ngươi tự ủ sao?"
Đường Nghiên sở dĩ khẳng định như vậy, chỉ vì cậu ở hiện đại cũng từng uống rượu hoa đào do Tiêu Tịch Tuyết tự tay ủ, hương vị khi đó giống hệt như bây giờ.
Tiêu Tịch Tuyết khẽ cong môi mỏng, tự rót cho mình một ly.
"Ừm."
Đường Nghiên khen thật lòng: "Cực kỳ không tồi!"
Độ cong khóe miệng Tiêu Tịch Tuyết càng thêm sâu.
"Ta ủ rất nhiều, chờ về ta đưa cho ngươi vài hồ nữa."
Những hồ rượu hoa đào đó là hắn ủ từ khi mười lăm tuổi. Trước đây, nhị sư đệ và tam sư muội đòi mãi mà hắn cũng chưa nỡ chia cho hai người họ.
Đường Nghiên cười nói: "Được."
-------
Comeback ~~~~
Dù thi hơi gớm nhưng miễn qua môn không thai lị là được
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store