Dm Dang Tien Hanh Lao Tu Ac Ma 2 Cap Khiem Huynh
Lao Tù Ác Ma 2Tác giả: Cáp Khiếm HuynhChuyển ngữ: Giai MặcTruyện chuyển ngữ phi lợi nhuận chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không reup, không chuyển ver, không làm audio, không sử dụng vào mục đích phi thương mại. Xin cảm ơn.Quyển IChương 10: Đồng thời chờ đợi!Cánh tay trái của Kỳ Hãn chảy máu rất nhiều, nhiễm đỏ chiếc áo khoác đang quấn quanh vết thương, khi anh ta vừa bước vào, người bạn Triệu Ngần đi cùng anh ta đến bệnh viện đã hét lên gọi y tá ở gần nhất đến xử lý vết thương cho Kỳ Hãn.Triệu Ngần cao lớn cường tráng, khuôn mặt tương đối dữ tợn, gã vì lo lắng cho vết thương của Kỳ Hãn nên giọng nói có phần nóng nảy, khiến cô y tá nhỏ sợ hãi. Tuy nhiên, khi cô y tá nhỏ nhìn thấy sau lưng Triệu Ngần là Kỳ Hãn đang bị thương, trên gương mặt kinh sợ của cô lại hiện lên vẻ ngượng ngùng hồi hộp pha chút mến mộ.Kỳ Hãn rất đẹp trai, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo góc cạnh, đôi mắt trong suốt, sống mũi thẳng tắp, ngũ quan đoan chính dường như được nhuộm trong ánh mặt trời, đẹp trai và tràn đầy sức sống, dung mạo anh tựa hồ còn mang theo một chút vẻ ngang ngạnh không chịu gò bó của tuổi trẻ. Anh ta nhìn thẳng vào cô y tá nhỏ đang nhìn trộm khuôn mặt mình, hơi nhếch khóe miệng, cố ý trêu chọc: "Người đẹp à, quấy rối tình dục bằng ánh mắt cũng là phạm tội đó."Mặt cô y tá nhỏ thoáng chốc đỏ đến mức có thể chảy máu, cô lúng túng cởi áo khoác quấn quanh vết thương của Kỳ Hãn, bắt đầu làm việc.Giữa vai và khuỷu tay của Kỳ Hãn có một lỗ máu dài gần mười centimet, tuy máu đã ngừng chảy nhưng vết thương trông cực kỳ đáng sợ.Ôn Dương nhìn vết thương dữ tợn đó, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu.Hẳn là đau lắm.Ôn Dương im lặng trở về vị trí của mình, cậu làm ra vẻ phụ giúp thu dọn dụng cụ sát trùng, sau đó cẩn thận nhìn trộm Kỳ Hãn cách đó không xa, dường như mệt mỏi trong lòng bất giác đã được an ủi đôi chút.Nếu được thường xuyên nhìn thấy anh ấy như thế này thì tốt biết bao.Kỳ Hãn nghiêng đầu, nắm tay lại đỡ thái dương, anh ta nhìn cô y tá xinh xắn trước mặt, lười biếng nói đùa: "Người đẹp ơi, cổ áo em hình như hơi thấp quá rồi, lộ ngực thì cũng thôi đi, cả núm cũng sắp lộ rồi này." Cô y tá nhỏ vô thức che ngực lại, sau đó nhanh chóng cài chặt hai chiếc cúc trên cổ áo, đồng thời vẻ mặt đầy lúng túng, cô mím môi, quay người chạy về phía Ôn Dương, xấu hổ nói: "Tôi... tôi đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Bác sĩ Ôn, xin hãy giúp xử lý bệnh nhân bị thương kia, chỉ cần băng bó nữa là xong." Nói xong, không đợi Ôn Dương đồng ý hay không, cô y tá nhỏ bỏ chạy trong xấu hổ và tức giận.Ôn Dương ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhịp tim đột nhiên tăng tốc không thể khống chế, cho đến khi Triệu Ngần hướng về phía cậu rống lên: "Cậu đứng ngây ngốc ở đấy làm gì? Hiệu suất làm việc của bệnh viện mấy người thế này đấy hả?" Ôn Dương lúc này mới vội vội vàng vàng chạy qua. Cậu vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn vào mắt Kỳ Hãn, sau đó thành thạo băng bó cho Kỳ Hãn."Kỳ Hãn à, tiêu đề của báo sáng mấy ngày tới đều sẽ là ông mất thôi." Triệu Ngần ngồi ở một bên, cười nói: "Hành động dũng cảm làm việc nghĩa của ông tối nay đủ để chú Kỳ tuyên truyền cả đời luôn, điều này cũng sẽ gián tiếp đặt nền móng cho con đường làm quan tương lai của ông đó.""Tôi không mong mình sẽ nổi tiếng bằng cách làm việc này. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ có ý định đi theo con đường của bố tôi. Làm quan không bằng kinh doanh." Kỳ Hãn thản nhiên nói: "Tôi chỉ thấy tiếc là ba cô gái tôi cứu tối nay chẳng để lại số điện thoại gì cả, uổng công tôi liều mạng như vậy để cứu họ thoát khỏi dao của mấy tên côn đồ." "Thế sao, không ngờ tối nay ông lại lấy mạng mình ra để tán gái cơ đấy."Ôn Dương nghe hiểu đại ý, hóa ra vết thương trên cánh tay của Kỳ Hãn là do cứu người.Băng bó vết thương xong, Ôn Dương đột nhiên không nhịn được mà mở miệng, không giống như sự quan tâm khuôn sáo của bác sĩ mà lại như sự chu đáo săn sóc đến từ một người ái mộ, giọng cậu trầm thấp: "Lần... lần sau hãy cẩn thận, đừng... đừng làm mình bị thương nữa..."Vừa dứt lời, Ôn Dương liền cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu theo bản năng quay người lại, Kỳ Hãn đột nhiên vươn tới nắm lấy một cánh tay của cậu."Chúng ta từng gặp nhau sao?" Kỳ Hãn cau mày, đứng dậy đi vòng đến trước mặt Ôn Dương.Cằm Ôn Dương như sắp dính vào ngực, những giọt mồ hôi lấp lánh chảy xuống từ chóp mũi. Cậu mím môi nói rất nhỏ: "Đã từ lâu... lâu lắm rồi..." Kỳ Hãn nheo mắt cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt Ôn Dương, đột nhiên kinh ngạc nói: "Ôn Dương? Cậu, cậu là Ôn Dương!"Ôn Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Kỳ Hãn, cậu hoảng hốt xoay đầu lại nói nhanh, "Lâu... Lâu rồi không gặp."Triệu Ngần đi tới và nói, "Kỳ Hãn, ông có biết cậu ta hả?""Đương nhiên, cậu ấy là bạn cùng bàn cấp ba của tôi, cấp ba ngồi cạnh cậu ấy ba năm liền, hồi đó trông không đẹp như bây giờ."Trong ba năm cấp ba, Ôn Dương là tay sai của Kỳ Hàn, giống như nô lệ nhỏ chăm chỉ chịu khó của Kỳ Hãn, cậu không ồn ào cũng không náo loạn, trong suốt như một luồng không khí trôi nổi vây quanh Kỳ Hãn.Bài tập về nhà và nhiệm vụ trực nhật của Kỳ Hãn đều do Ôn Dương làm thay. Khi Kỳ Hãn đói, Ôn Dương giúp anh ta mua đồ ăn. Khi Kỳ Hãn chơi bóng rổ khát nước, cũng là Ôn Dương đứng ở rìa sân bóng rổ cầm chai nước và im lặng chờ đợi anh ta. Chẳng qua bởi vì Ôn Dương không giỏi giao lưu với người khác lại ít nói kiệm lời nên cảm giác tồn tại của cậu trong lớp là cực kỳ bé nhỏ, chính bản thân Kỳ Hãn cũng thường bỏ qua sự tồn tại của Ôn Dương ngay cả khi đang tận hưởng sự phục vụ của cậu, thậm chí anh ta cũng chẳng coi Ôn Dương là một trong những người bạn của mình. Sự kiên nhẫn của Ôn Dương khiến anh ta dần dần coi lòng tốt của cậu đối với mình là điều đương nhiên. Vì vậy tốt nghiệp xong, anh ta gần như quên mất Ôn Dương luôn rồi.Ngay cả việc có thể nhận ra Ôn Dương vào lúc này cũng khiến Kỳ Hãn hơi kinh ngạc.Ôn Dương không biết nên nói cái gì, cậu giấu một tay sau lưng, ngón tay căng thẳng nắm chặt.Ôn Dương mặc áo khoác trắng, tôn lên da mặt cậu càng trắng đến trong suốt, con ngươi đen nhánh bất an lay động trái phải. Nhìn Ôn Dương như thế, Kỳ Hãn bỗng nhiên có cảm giác thân thiết khó có thể giải thích, anh ta đặt một tay lên bả vai Ôn Dương khẽ cười, nói: "Bây giờ không thể gọi cậu là Tiểu Ôn Dương nữa rồi, phải gọi là bác sĩ Ôn rồi."Tim cậu đập bình bịch không ngừng như lắp động cơ, Ôn Dương từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu. Người mà mình giấu kín trong lòng nhiều năm như vậy ngay lúc này đột nhiên lại dựa gần mình như vậy, loại cảm giác này không còn chỉ là hồi hộp nữa.Phảng phất có cảm giác như đang say rượu."Tôi còn chưa được coi là bác sĩ." Ôn Dương nhỏ giọng nói: "Còn đang thực tập, vẫn... vẫn chưa tốt nghiệp..." "Ồ, dù sao thì cũng giỏi hơn tôi rồi." Kỳ Hãn mỉm cười, đột nhiên duỗi tay phải ra, rất tự nhiên mà khoác vai Ôn Dương, "Sắp tan làm chưa?"Ôn Dương ngay lập tức cứng ngắc cả người, không dám thở mạnh. Kể cả hồi học cấp ba, Kỳ Hãn cũng chưa từng làm ra cử chỉ thân mật như vậy với cậu. Có lẽ trong mắt Kỳ Hãn đây chẳng qua chỉ là động tác thân thiện rất bình thường giữa con trai với nhau, nhưng trong lòng Ôn Dương, đây là lần đầu tiên mà người cậu thầm mến năm sáu năm ôm cậu như thế này."Ừ." Ôn Dương nói: "Tôi đang định về.""Có đói không?""Không... cũng không đói lắm.""Không đói lắm thì là hơi đói đúng không, tôi mời cậu đi ăn khuya nhé." Kỳ Hãn vỗ vỗ vai Ôn Dương: "Đi thay đồ nhanh đi, tôi đợi cậu ở ngoài bệnh viện." Ôn Dương sửng sốt một lát, sau đó lại thấp thỏm mừng rỡ mà chạy vào phòng thay đồ, dọc đường liêu xiêu va vấp khiến Kỳ Hãn bật cười đến co giật bả vai."Mời cậu ta đi ăn?" Triệu Ngần trêu chọc nói: "Chưa bao giờ thấy ông gặp lại bạn học cũ mà lại đãi đi ăn cả." "Ông không cảm thấy cậu ấy rất thú vị sao?" Kỳ Hãn vẫn nhìn về hướng Ôn Dương rời đi. "Tính cách của cậu ấy hình như không thay đổi mấy so với thời cấp ba, cừu nhỏ đơn thuần như vậy ngày nay khá hiếm thấy.""Ông bỏ tu rồi định ăn mặn bằng cậu ta sao? Tôi nói này Kỳ Hãn, ông gặp lại người ta mới được bao lâu cơ chứ."Kỳ Hãn nhíu mi, "Ông không hiểu cậu ấy, nếu như ông là gay thì ông cũng không thể chống cự được cậu ấy." "Vậy tôi kệ ông đấy, ông nhớ cẩn thận vết thương trên cánh tay."Sau khi ra khỏi bệnh viện, Triệu Ngần lái xe về trước. Kỳ Hãn nghiêng người tựa vào xe của mình, hai tay đút túi quần lặng lẽ chờ đợi Ôn Dương. Mà cách anh ta khoảng mười mét, Ân Lang Qua mặc vest đen, hai tay khoanh trước ngực đứng dựa vào mui xe, ánh nhìn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi lối ra tòa nhà bệnh viện.Hết chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store