Dm Dang Load Sau Khi Dung Chung Than The Voi Ta Than
Thật sự... quá giống với giọng điệu em trai cô hay dùng.Từ sau khi tận mắt chứng kiến thi thể của người em trai thân thiết, cô đã rơi vào trạng thái hoảng loạn tinh thần, không chịu chấp nhận sự thật tàn khốc trước mắt.Giờ đây, sau những chuyện đang diễn ra, đầu cô càng thêm choáng váng, thậm chí bắt đầu hoài nghi cả sự tồn tại của chính mình."....."Giản Tà nhàn nhạt liếc cô một cái.Trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, cậu thiếu niên chỉ là một học sinh trung học vậy mà vẫn giữ được thái độ điềm tĩnh đến khó tin, điều này khiến ấn tượng của cô về cậu càng thêm sâu sắc.Năng lực tâm lý như vậy, đã đủ để áp đảo phần lớn các Điều tra viên mà cô từng gặp qua.Dù là Điều tra viên, nhưng phần lớn mọi người thực chất vẫn chỉ là người bình thường, tâm lý cũng vậy.Cũng giống như việc quái vật cấp A+ chưa chắc đã mạnh hơn quái vật cấp A, cấp độ này được phân chia dựa trên trí tuệ, Lư Tuyết Á tuy là Điều tra viên cấp A+, nhưng điều đó không có nghĩa là năng lực chịu đựng tâm lý của cô vượt trội hơn những Điều tra viên có chỉ số linh cảm ở cấp A hay cấp B...Có lẽ, cô chỉ là người dễ phát điên hơn, dễ liều mạng hơn mà thôi.Dù Giản Tà vẫn chưa nói rõ liệu có tin cô hay không, nhưng Lư Tuyết Á đã không thể chịu nổi nghi ngờ đang dấy lên trong lòng mình.Chỉ thấy trong khoảnh khắc như tia chớp, cô đột ngột tháo món trang sức trên tay xuống, dùng đầu nhọn của nó, không do dự đâm thẳng vào mu bàn tay mình.Nếu cú đâm này trúng, chắc chắn sẽ sâu đến tận xương.Thế nhưng, nếu cô thật sự đã "có vấn đề", vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục với tốc độ phi nhân loại.Bởi vì các đòn tấn công vật lý thông thường, vốn không thể gây tổn thương cho quái vật, đây là cách kiểm tra đơn giản và trực tiếp nhất hiện nay.Tuy nhiên, Giản Tà lại hành động còn nhanh hơn cả cô.Ngay khoảnh khắc cô vừa giơ tay lên, cậu đã lập tức bắt lấy tay cô, động tác dứt khoát và gọn gàng đến mức khiến cô có phần kinh ngạc——Cứ như thể... cậu biết trước cô định làm gì vậy!Lư Tuyết Á chỉ có thể trơ mắt nhìn món trang sức bị đánh bay, rơi xuống sàn nhà, cả chuỗi va chạm vang lên những tiếng lanh lảnh trong không gian yên tĩnh."Yên lặng." Giản Tà nói, giọng không chút cảm xúc: "Tôi tin cô."Vẫn là cách phán đoán đơn giản ấy.Vì cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc, nên cậu biết rằng vào khoảnh khắc nghe thấy em trai mình xuất hiện, phản ứng đồng tử co rút vì sợ hãi của cô không hề giả vờ và hệ thống tiêu hóa khác trong cơ thể cậu còn trung thực hơn, nó không hề nếm ra được bất kỳ "hương vị" nào từ cô.Vì vậy, ngay từ câu nói đầu tiên của người bên ngoài cánh cửa, Giản Tà đã biết, hắn đang nói dối.Lư Tuyết Á: "..."Giọng nói của cậu tuy không lớn, nhưng lại đủ để quét sạch mọi do dự trong lòng cô. Dù cô không hiểu cậu dựa vào điều gì để phán đoán, nhưng quả thực, từ người cậu toát ra một loại khí chất khiến người khác tin phục.Cô không kìm được mà chăm chú nhìn góc nghiêng khuôn mặt của cậu.Mà tất cả những việc đó chỉ diễn ra trong vòng hai giây ngắn ngủi, cậu vẫn chưa từng liếc nhìn cô lấy một cái, từ đầu đến cuối đều chỉ chăm chú nhìn về phía cánh cửa, như đang suy nghĩ điều gì.So với cậu, người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên tay trái, thân phận chưa rõ, lại càng không xem tình huống này là chuyện nghiêm trọng gì.Sau khi cong môi liếc nhìn Giản Tà, vị này liền quay lại ngồi xuống ghế sofa, chống cằm, chỉ để tiện hơn trong việc... dõi theo cậu một cách thẳng thắn và không che giấu.Tựa như... một khán giả đang thưởng thức màn trình diễn vậy......Lư Tuyết Á sững người.Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói ra lời nào.Ổ khóa cửa đang xoay chuyển, người bên ngoài đang cố dùng mọi cách để mở cửa, thậm chí va đập thô bạo cũng không có tác dụng, liền bắt đầu chửi rủa ầm ĩ."Lên tiếng một cái thôi có khó đến thế sao?! Tôi ít nhất cũng phải biết cậu còn sống không chứ!"Giản Tà quay đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía Lư Tuyết Á."Lần nào cô cũng thấy có quạ à?"Câu hỏi này đến quá bất ngờ. Tuy không rõ vì sao, nhưng cô vẫn gật đầu.Cho dù là để diễn kịch, thì con quái vật kia cũng không cần tận tụy đến mức đứng ngoài cửa mà trình diễn cả một vở như vậy. Dựa trên thông tin Giản Tà biết đến hiện tại, nó hoàn toàn có khả năng phá cửa xông vào, nhưng lại cố tình kéo dài thời gian ở đây, nhất định là có lý do.Hơn nữa, việc lũ quạ mỗi lần đều xuất hiện trước nơi ẩn náu của Lư Tuyết Á, chỉ có thể chứng minh rằng nó đã quan sát được sự tồn tại của cô, nhưng vẫn không ra tay.Chẳng lẽ chỉ đơn thuần muốn khiến cô sợ hãi? Giống như cách con gấu bông từng trêu đùa lớp trưởng?Không giống lắm.Một lúc sau, Giản Tà ngẩng đầu, lạnh nhạt nói về phía cánh cửa: "Nếu tôi đoán không nhầm, thì cậu cần sự cho phép của chủ nhà mới có thể vào cửa đúng không?"Ngay khi câu nói của cậu vừa dứt, tiếng động đang vang lên ở ổ khóa cũng lập tức ngừng bặt.Âm thanh biến mất như bốc hơi.Không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.Nghe vậy, Lư Tuyết Á mở to mắt, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.Thì ra tất cả những lời nói vừa rồi, đều là để dụ dỗ Giản Tà sinh ra ý nghĩ "để hắn vào giúp mình", nếu không thì ít nhất, khi không xác định được rốt cuộc ai mới là quái vật, cũng có thể khiến cậu vì sốt ruột mà nghĩ đến chuyện "nếu để hắn vào được, thì sẽ biết có phải người thật hay không".Thì ra... lý do cô vẫn còn sống đến tận bây giờ là vì kẻ đó không thể tự ý vào nhà lúc cô đang ngủ sao...Còn khi cô đang tỉnh táo, nó lại không thể xác định được liệu một Điều tra viên cấp A+ như cô có đang giữ đạo cụ dự phòng hay không, nên chỉ có thể mượn lũ quạ làm tai mắt, bám theo phía sau cô.Lư Tuyết Á không dám tưởng tượng rằng nếu chỉ vài tiếng nữa thôi, nó phát hiện ra cô thực sự không còn chút năng lực tự vệ nào... thì chuyện gì sẽ xảy ra.Có lẽ, cô sẽ bị xé xác.Giống như em trai cô vậy, nội tạng bị kéo ra vương vãi khắp nơi.Còn giờ đây nó dám ngang nhiên xuất hiện, hẳn là do đã nghe thấy cô nói với Giản Tà rằng mình đã mất đạo cụ, không còn cách nào duy trì trạng thái bất tử nữa.Cô rùng mình một cái.So với sự sợ hãi trong lòng Lư Tuyết Á, Giản Tà lại chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt nói: "Thì ra, quái vật cấp A+ cũng giống Điều tra viên thôi."Cậu nói ra câu này là bởi vì nghĩ đến một điểm mấu chốt.Năng lực phát huy của Điều tra viên bị giới hạn bởi đạo cụ, Lư Tuyết Á dù là Điều tra viên cấp A+, nhưng một khi mất đi đạo cụ, ngoài độ nhạy cảm với quái vật ra thì chẳng còn gì cả. Mà năng lực của quái vật cấp A+ dường như cũng tồn tại giới hạn nhất định, dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể vượt qua những quy tắc trói buộc trên thân thể chúng.Xét từ góc độ này, Điều tra viên và quái vật thật ra không khác nhau là mấy, thậm chí còn có rất nhiều điểm tương đồng.Cậu chỉ từng nghe Đến điều tra viên bị dị hóa thành quái vật, chứ ngoài những cái chết do bị quái vật săn giết, chưa từng nghe nói người thường có thể bị biến dị.Xem ra, muốn "chuyển hóa", thì cũng phải là "đồng loại" mới được.Chẳng trách Điều tra viên nên xuống địa ngục, dù sao thì hai bên vốn dĩ cũng là cùng một loại tồn tại.Giản Tà không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là đang trình bày sự thật, nhưng lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Lư Tuyết Á bên cạnh cậu và con quái vật ngoài cửa lập tức đồng loạt thay đổi.Lư Tuyết Á là vì sự thật mà cô gắng giữ kín bị bóc trần, khiến cô không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt.Còn con quái vật, thì trực tiếp hiểu lời cậu nói thành sự chế nhạo."Khà khà."Chỉ nghe thấy bên ngoài cánh cửa, quái vật bật cười một tràng giọng điệu âm dương quái khí.Giọng nói giống hệt em trai của cô lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một chất giọng khàn đặc, khô khốc.Tựa như có ai đó đang dùng móng tay sắc nhọn cào lên bảng đen, âm thanh ấy chẳng khác gì lũ quạ ngoài cửa sổ đang kêu loạn cả, một tràng tiếng cười "cà cà" khiến người ta khó chịu đến cực điểm: "Ôi sợ quá đi mất, đúng là một Điều tra viên thông minh ghê. Nhưng mà biết thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi định giống như một kẻ hèn nhát, chỉ biết co rúm lại trong nhà không dám ra ngoài?"Con quái vật hoàn toàn không che giấu thái độ ngạo mạn, đắc ý của mình.Theo những gì nó biết, Cục Quản lý Siêu nhiên chỉ có ba Điều tra viên cấp A+, mà hai người còn lại hiện không có mặt ở đây.Còn kẻ mà giọng nghe có vẻ còn rất trẻ tuổi kia, chắc chỉ là bạn tạm thời của người phụ nữ này, sau khi tất cả các căn cứ an toàn của cô ta bị phá hủy? Đúng là tên xui xẻo.Bình thường, nó không ăn thịt người. Dù sao thì với cấp độ hiện tại của nó, nỗi sợ hãi của con người còn khiến nó phấn khích hơn cả đống thịt máu bay tứ tung.Nó càng thích lắng nghe những tiếng gào thét thê lương trong quá trình tra tấn hơn.Nhưng đã dám giở trò thông minh trước mặt nó, thì nhất định nó sẽ "chiêu đãi" cho thật tử tế.Hơn nữa, mùi vị này...Nó liếm môi một cái, nuốt xuống ngụm nước bọt vừa không kìm được mà tiết ra.Nó đã từ bỏ phương án tấn công lén an toàn hơn, trái với bản tính của loài quạ mà lựa chọn tấn công chính diện, chính là bởi đã ngửi thấy mùi máu thịt ngọt ngào của con người này. Dạ dày rỗng tuếch của nó đã cồn cào quá lâu rồi, có thể tìm được món ăn hợp khẩu vị đến vậy, quả thực là một bất ngờ tuyệt vời đối với nó."Một khi ngươi bước qua ngưỡng cửa, ta sẽ giết con đàn bà chướng mắt kia trước, rồi sau đó từ từ... ăn ngươi từng miếng, từng miếng một."Nghe vậy, toàn thân Lư Tuyết Á lạnh toát.Cô chết thì cũng đành, nhưng Giản Tà hoàn toàn là bị cô liên lụy.Bọn họ không thể cứ mãi không ra khỏi nhà, vĩnh viễn bị vây khốn ở đây, còn những Điều tra viên có thể tiêu diệt được nó thì đều đang bận làm nhiệm vụ, vài ngày tới cũng không thể đến kịp.Vì thế... chỉ có thể hi vọng đối phương thật sự có năng lực xứng đáng với danh hiệu Điều tra viên cấp S mà thôi..."Xem ra, giữa các ngươi, lũ quái vật, thông tin truyền đạt không được nhanh nhạy lắm." Giản Tà thản nhiên nói, rồi dừng một chút: "Hay là, ngươi thật ra chỉ là một tên chạy vặt?"Cậu đã nhiều lần tiêu diệt quái vật cấp A+, mỗi lần đều cố tình che giấu tung tích của bản thân, gần như đều thủ tiêu toàn bộ các sinh vật có mặt tại hiện trường, vì vậy mà thân phận thật sự của cậu đáng lý vẫn là một dấu hỏi.Nhưng, vẫn có một bộ phận quái vật biết về thân phận giả của Giản Tà ——Tần Trạc.Chúng đều cho rằng hiện tại thân thể này đang bị Ngài ấy kiểm soát.Vậy nên cho dù Giản Tà có hành vi bất định thế nào, thì trong mắt chúng cũng chỉ là một minh chứng cho tính cách tùy hứng và khó đoán của Ngài ấy mà thôi.Bác sĩ Lý không biết chuyện này, vì hắn chỉ là một kẻ bên rìa của "hội nghị quái vật", còn con quái vật ở ga tàu điện ngầm thì mới xuất hiện chính thức gần đây, không biết cũng là điều dễ hiểu.Ngay cả con gấu bông nhỏ, khi ấy chẳng qua cũng là chưa nhận ra cậu ngay lập tức mà thôi, thật ra nó vẫn biết đến sự tồn tại của Tần Trạc."Đây là dò xét sao? Món ăn mới của ta."[Là một con quái vật được cố ý đưa đến.] Giản Tà thầm nói trong lòng: [Chắc hẳn, bọn chúng rất bất ngờ khi cậu rời khỏi tòa nhà đó.]Dù sao thì, Giản Tà đã liên tục "ăn" những vật hiến tế mà lũ quái vật dâng cho Ngài ấy, nhưng lại không hề có bất kỳ hồi đáp nào. Việc chúng bắt đầu sinh nghi cũng là điều dễ hiểu.Huống hồ, hiện tại đám quái vật còn tìm được cả đạo cụ mà Tần Trác từng sử dụng.Chúng không dám trực tiếp đến hỏi xem Ngài ấy nghĩ gì, nhưng đưa đến một món "thức ăn" với hàm ý [Chúng tôi đã tìm được con mắt của đại bàng mà Ngài yêu thích, liệu có thể đến lấy và tiện thể xử lý đám Điều tra viên phiền toái này không] Thì đúng là cách biểu đạt khéo léo nhất mà chúng có thể nghĩ ra lúc này.Hơn nữa, nếu ý thức của Tần Trạc thật sự không còn kiểm soát cơ thể này, thì một Điều tra viên chưa từng qua huấn luyện như Giản Tà đáng ra đã bị quái vật cấp A+ tiêu diệt rồi.Một mũi tên trúng hai đích.【Có lẽ vậy.】Tần Trác vẫn ngồi lười biếng trên ghế sofa, tư thế không hề thay đổi, chỉ lười nhác lên tiếng:【Không sao cả. Đã dâng đến tận miệng rồi, thì cứ ăn thôi.】Đôi mắt đỏ sẫm của hắn ánh lên sự lạnh lẽo mỏng manh.Giản Tà: "..."Rõ ràng cậu đang suy nghĩ thay cho Tần Trạc, nhưng rồi lại nhận ra, bản thân đã lo quá nhiều.Vị này căn bản không hề để tâm đến việc đám tín đồ nghĩ gì, thậm chí còn bày ra thái độ kiểu "Muốn xử lý chúng thế nào thì tùy", không mảy may quan tâm."Ngươi vừa nói gì?!"Con quái vật ngoài cửa lập tức bị chọc giận đến phát cuồng, cảm thấy bản thân vừa bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác, mà Giản Tà lại còn dùng giọng điệu thản nhiên nhẹ nhàng để nói ra những lời ấy.——Nghe đi, cái tên nhân loại hèn mọn kia... lại dám gọi nó là thức ăn!!Nó hoàn toàn không thể kiềm chế được oán hận trong lòng, liên tục cười lạnh: "Ngươi thật sự nghĩ ta không thể vào được sao?"Dù phải trả một cái giá nào đó để phá vỡ quy tắc, nó cũng muốn lập tức giết chết tên Điều tra viên loài người to gan lớn mật này, để cậu hiểu thế nào là họa từ miệng mà ra!Lư Tuyết Á sắc mặt chợt thay đổi, theo phản xạ liền quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, đoán xem cậu ta sẽ có phản ứng gì——Nhưng cô chỉ nghe thấy Giản Tà nói: "Ồ.""..."Lời tuy ít, nhưng tính sỉ nhục thì cực kỳ cao.Giống như đối phương đã nói một tràng lời hung ác, mà cậu chỉ buông một chữ, đã đánh trúng ngay điểm yếu chí mạng.Thế nhưng, điều xảy ra tiếp theo còn vượt xa mọi dự đoán.Chỉ thấy Giản Tà nhanh chóng bước về phía cửa, ngay sau đó, cậu thực sự mở cửa mã hóa ra!Cảnh tượng bên ngoài lập tức đập vào mắt.Gặp mặt bất ngờ và quá nhanh, ngay cả con quái vật cũng bị choáng váng, đứng ngây tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế đang gõ cửa, hoàn toàn chưa phản ứng kịp.Ngay cả đám quạ đang đậu trên vòm trời và bụi cây phía sau nó cũng lập tức im bặt, như thể vào khoảnh khắc Giản Tà mở cửa, chúng đồng loạt mất đi âm thanh."Ngươi muốn vào à?" Giọng của Giản Tà không hề gợn sóng: "Ta chưa từng nói là ngươi không thể vào.""..." Quái vật.Lư Tuyết Á: "..."Trong ánh mắt của Giản Tà hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn mang theo một sự quan sát khó hiểu, khiến trong lòng con quái vật dâng lên một cảm giác ớn lạnh khó tả.Tên này..."Ngươi——"Một giọng nói bất ngờ phá vỡ bầu không khí vi diệu lúc này.Lư Tuyết Á khi nhìn thấy khuôn mặt của con quái vật, lập tức kinh hoảng, vô thức lùi về phía sau một bước.Đó lại chính là khuôn mặt của em trai cô – người đã chết.Thấy cuối cùng cũng có người để lộ biểu cảm khác thường, trong lòng con quái vật liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không nhịn được nở một nụ cười tàn nhẫn, mỉa mai nói: "Ngươi đấy, đàn bà. Diễn lâu như vậy, đúng là khó lừa hơn tên nhóc kia. Ngươi có biết không, chỉ cần ta dùng giọng nói của ngươi, nó chẳng nghĩ ngợi gì mà mở cửa ngay lập tức."Nghe vậy, gương mặt Lư Tuyết Á tràn đầy thù hận.Thế nhưng cô hoàn toàn không thể làm được gì cả."Đúng vậy, đây là xác của hắn ta. Là chị gái, chắc cô nhớ hắn lắm nhỉ." Nó nói với vẻ giả vờ thương hại, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại càng lúc càng đậm: "Giống như cái gọi là [Bộ Vũ Khí] của các người làm ra đạo cụ từ xác quái vật vậy, chúng ta dùng thân thể của các ngươi thì có gì sai?"Quả nhiên là loại thù dai báo oán đến cùng cực.Lư Tuyết Á nhất thời nghẹn lời.Đồng thời, đáy mắt cô cũng lóe lên một tia kiêng kỵ.Cô lấy lại tinh thần từ nỗi đau mất mát, rõ ràng cố đã ngay lập tức đã liên lạc với Cục Quản lý Siêu nhiên, bí mật chuyển thi thể em trai về trụ sở.Cái chết của một Điều tra viên cấp A+ không phải chuyện nhỏ, dù sao trong toàn cục cũng chỉ có ba người, nên không thể để tin tức lan truyền khi chưa có sự chuẩn bị.Vậy mà con quái vật này lại dễ dàng đoạt lại được thi thể, thậm chí còn không kích hoạt bất kỳ hệ thống cảnh báo nào.Liên tưởng đến việc đạo cụ của cô bị tiêu hủy mà cô vẫn không nhận được quyền thay thế, phải giống như chuột cống chui rúc khắp nơi để trốn chạy, chẳng lẽ trong [Bộ Vũ Khí] cũng đã có quái vật cấp A+ trà trộn vào tầng lớp cấp cao, có thể thao túng quyền phân phối đạo cụ của Điều tra viên sao...?Nỗi sợ hãi trong lòng cô như hóa thành năng lượng truyền tới con quái vật, khiến nó không khỏi nở nụ cười mãn nguyện, cực kỳ vui vẻ vì chỉ vài câu nói đã khiến cô rối loạn tinh thần.Thấy vậy, Giản Tà liếc nhìn nó một cái.Thi thể của quái vật bị tiêu diệt lại trở thành nguyên liệu để chế tạo đạo cụ cho Điều tra viên sao?Thiết lập này, cậu đúng là lần đầu nghe đến.Nhưng cũng không khó để suy ra, dù sao lần trước Trình Lý từng khoe với cậu những viên đạn đặc chế, cũng từng nói rằng tinh thể đỏ thẫm trong đó là từ máu của quái vật cấp B mà luyện thành.Phó Hoàn Vũ cũng từng suýt bị một món đạo cụ thay đổi giá trị may mắn dẫn đến dị hóa ngay trước mặt cậu.Gần đây nhất, thanh xà beng mà Giản Tà từng cầm trong tay cũng chẳng giống như được làm từ sắt thật, điều này đã gián tiếp xác nhận thông tin kia.Nếu đã như vậy...Giản Tà hơi ngừng lại: [Tôi có một ý tưởng.]Điều kỳ lạ là, cậu chẳng cần giải thích thêm lời nào, ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu, Tần Trạc đã hoàn toàn hiểu được cậu muốn làm gì.【Chắc là được đấy.】Giọng nói của hắn vang lên trong đầu, mang theo ý vị đầy hứng thú, Giản Tà luôn có thể mang đến cho hắn vô vàn bất ngờ:【Đi làm đi.】Cho nên, lại càng ngày càng thích.Tần Trác ngồi trên sofa, dứt khoát đổi tư thế, rời mắt nhìn về phía nhà bếp.Giản Tà quay đầu lại, nhìn thấy đúng cảnh tượng này.Hắn khẽ nhếch môi cười, đến mức gần như không thể nhận ra.Chỉ thấy vị này đang dùng những ngón tay thon dài, từng nhịp từng nhịp gõ lên phần tựa lưng của sofa, trông như đang giết thời gian, chẳng rõ là đang thấy nhàm chán hay đơn thuần là chờ đợi điều gì.Mà bóng dáng của Giản Tà và Lư Tuyết Á vừa hay che khuất tầm nhìn của con quái vật, khiến sự tồn tại của vị này hoàn toàn bị giấu đi.Còn khí tức âm u, đáng sợ kia, lúc này cũng đã biến mất không một dấu vết, hiển nhiên là hắn cố ý thu lại toàn bộ áp lực kinh hồn vốn có thể dọa quái vật chết đứng ngay tại chỗ.Một Tà Thần như hắn, kiêu ngạo, khó đoán, tự cho mình là trung tâm của vạn vật, mà lại sẵn lòng giấu mình vì một con người... đúng là...Giản Tà: "..."Cậu quay đầu lại.Còn trong mắt con quái vật, từ sau khi mở cửa, Giản Tà vẫn đứng yên không nói một lời, giống như đã bị khuôn mặt thật của nó dọa cho choáng váng, chỉ biết cứng đờ tay chân mà đứng đó.Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và thân hình gầy gò của cậu, đáy mắt nó không khỏi hiện lên một tia khinh bỉ.Tên nhân loại trước mặt trông chẳng khác nào học sinh trung học, chỉ biết nói mấy câu huênh hoang, đến khi thật sự đối mặt với nguy hiểm cận kề sinh tử thì mới hiểu thế nào là khóc lóc cầu xin tha mạng.Ngoài mùi hương ngọt ngào khiến nó khó cưỡng lại nổi, tên này chẳng có điểm gì đặc biệt cả.Nó lập tức mất hứng thú với việc trêu đùa đối phương, trực tiếp bước mạnh một chân vào trong cửa, đồng thời đưa hai ngón tay lên miệng, ánh mắt đầy khinh miệt, huýt một tiếng còi sắc bén.Đây là thói quen xưa nay của nó, để lũ quạ mổ mù mắt Điều tra viên trước, coi như món khai vị khơi gợi nỗi sợ hãi.Sau đó, nó sẽ thưởng thức cảnh bọn họ va đập khắp nơi, cuối cùng bò lồm cồm trên sàn, tha thiết cầu xin tha mạng... và kế tiếp, chính là thời khắc nó mở tiệc.Suy nghĩ của con quái vật bỗng nhiên khựng lại.Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sức mạnh khổng lồ từ phía sau bất ngờ ập đến, trực tiếp hất văng nó vào trong biệt thự!Lẽ ra nó phải va thẳng vào bàn ghế, đập tan tất cả những thứ trên đường đi, nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra, những món đồ nội thất kia lại di chuyển nhanh chóng trước khi nó kịp va vào, như thể có một sức mạnh vô hình điều khiển chúng né ra, khiến nó vô cùng chật vật mà trượt dài một đoạn trên sàn.Con quái vật gắng gượng chống người dậy, liền thấy Giản Tà với gương mặt vô cảm đang đóng cửa lại.Cuối cùng, trong khe hẹp của cánh cửa đang khép, chỉ còn lại khung cảnh trống rỗng....Nhưng mà, hàng trăm con quạ ban nãy... đều biến mất chỉ trong một giây?!Nó không thể hiểu nổi Giản Tà đã làm thế nào, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã cắt đứt toàn bộ liên kết giữa nó và đám quạ.Đó là những ngoại quan (bộ phận ngoài cơ thể) của nó, mỗi đôi mắt của quạ đều chính là con mắt của nó, có thể theo dõi phạm vi đất liền cực rộng, đồng thời nghe lén âm thanh trên mặt đất, đảm bảo trong lĩnh vực săn mồi của nó, nó có thể đạt được trình độ gần như toàn tri toàn năng.Nhưng giờ đây, Giản Tà chẳng khác gì lúc nó để lũ quạ môt mù những Điều tra viên năm xưa.Thậm chí, ngay cả thính giác vốn có của nó cũng đã bị cắt đứt!"Ngươi có vẻ rất thích tra tấn người khác." Giản Tà nhìn nó, lạnh nhạt nói: "Vậy thì nhìn cho rõ, đây mới gọi là mắt đền mắt, răng trả răng."Cảm giác như não bộ bị ai đó thô bạo lật tung ra mà xem xét từng góc một.Tất cả những điều đang diễn ra vượt xa hiểu biết của nó. Con quái vật thậm chí không hiểu vì sao đối phương lại biết rõ từng thói quen của mình.Cái cảm giác bị nhìn thấu đến tận xương tủy...Nó không hề biết, Giản Tà thật sự đã xem được đoạn hồi tưởng ký ức của nó.Giống như Tần Trạc đã từng dạy cậu, một khi đã thử cách "xem" ký ức của hàng xóm, thì Giản Tà đương nhiên biết cách vận dụng linh hoạt, biến kiến thức thành thực chiến.Vì ở gần Giản Tà nhất, Lư Tuyết Á đã tận mắt thấy mặt đế giày của Giản Tà lan ra một lớp sương giá, luồng hàn khí lạnh lẽo đến mức khiến cô rùng mình ớn lạnh, gần như nín thở, mà chỉ trong nháy mắt, bầy quạ đen ngòm đã hoàn toàn biến mất.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.Đến cả tàn ảnh của đám quạ trên bầu trời, cô cũng không kịp nhìn rõ.Thậm chí, bụi rậm bên ngoài, bị thay đổi hình dạng từ bao giờ, đã bất ngờ hất văng con quái vật vào bên trong biệt thự.Lư Tuyết Á cảm thấy sợ hãi.Nếu như trước kia, trong lúc đồng hành cùng Giản Tà, cô vẫn còn đôi chút nghi ngờ cấp bậc thực sự của cậu...Thì giờ đây, không còn nữa.Chính bởi vì cô là Điều tra viên cấp A+, nên cô mới hiểu rõ giới hạn của con người nằm ở đâu, sẽ không giống đám Điều tra viên cấp A hay B, mù quáng thần thánh hóa những người có chỉ số linh cảm cao.Đó đã không còn là điều mà một Điều tra viên có thể làm được nữa.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những việc Giản Tà làm ngay trước mắt cô đã hoàn toàn vượt ra ngoài nhận thức của cô.Đây chính là... sự áp đảo tuyệt đối về sức mạnh.Cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, con quái vật nghiến răng nghiến lợi, chật vật muốn gượng dậy, nhưng lại kinh hoàng phát hiện, tứ chi của nó đã hoàn toàn bị hút chặt vào sàn nhà.Sàn nhà vốn là gỗ, không biết từ bao giờ, đã hóa thành một bãi lầy, khiến nó càng giãy giụa càng lún sâu, càng phản kháng càng bị kéo xuống.Cứ như thể cả căn nhà đã sống lại.Thậm chí đáng sợ hơn, nó cảm thấy tứ chi của mình đang dần biến đổi, như thể có một thế lực vô hình nào đó đang tác động lên cơ thể.Cùng lúc đó, năng lượng trong cơ thể nó cũng đang từ từ biến mất, giống như đang bị người thanh niên kia ăn mòn từng chút một...Giản Tà đã kích hoạt [Địa Ngục Cô Độc].Tất cả những vật thể trong thực tại đang bị biến đổi hình dạng, đều nằm trong sự kiểm soát của cậu.Cũng giống như câu đố "Voi trong tủ lạnh", việc tạo ra [Cá trong đá] thật ra chỉ cần ba bước:Bước một, bóp méo vách núi, khiến nó mở ra khoang rỗng bên trong.Bước hai, đưa cá vào trong.Bước ba, khôi phục lại vách núi như cũ.Chính từ đó, Giản Tà đã nảy ra cảm hứng...[Địa Ngục Cô Độc], vốn có thể tác động lên thực tại và giam cầm tội nhân tại những nơi hoang vu không dấu chân người, thực tế còn có thể thay đổi hình dạng vốn có của bất kỳ vật thể nào.Cậu chỉ là thử một lần, không ngờ lại thực sự thành công.Vậy thì...Dưới ánh mắt dõi theo của hai người, Giản Tà bước đến trước mặt Lư Tuyết Á, nhặt lên chiếc vòng tay bị rơi xuống sàn do cú vung tay lúc nãy.Trên vòng tay được gắn một viên đá quý xinh đẹp.Thấy cậu nhìn chằm chằm mà không nói gì, Lư Tuyết Á mở miệng giải thích: "Đây là quà sinh nhật em trai tặng tôi... không lâu trước đây."Trong biệt thự im ắng vài giây, đột nhiên Giản Tà đưa ra một câu hỏi hoàn toàn không ăn nhập gì."Làm sao quyết định ai là 'bản thể yếu'?"Lư Tuyết Á khựng lại.Một lúc sau, cô mới trả lời: "Phải là... hai bên đồng thuận mới được."Vì vậy cô mới cảm thấy vô cùng tội lỗi, bởi chính sự đồng thuận của cô đã khiến em trai trở thành người yếu hơn.Ồ.Đúng như cậu dự đoán. Vậy thì không thành vấn đề nữa.Giản Tà ngừng lại một lúc rồi nói: "Tôi có một ý tưởng... nhưng tôi không chắc có thể sửa lại được đạo cụ của cô. Vậy nên cần phải hỏi ý kiến cô trước."Nghe vậy, Lư Tuyết Á sững người.Sửa chữa... đạo cụ của cô sao?Nhưng, dựa vào cái gì mới có thể sửa được? Em trai của cô đã qua đời rồi mà...Giản Tà không giải thích lý do.Cậu chỉ hơi ngẩng mắt lên, nói: "Cô có thể chấp nhận việc vòng tay bị hủy, đồng thời thi thể của em trai cũng không còn tồn tại nữa không?""..."Lô Tuyết Á cắn môi dưới, rơi vào do dự.Nhưng rất nhanh sau đó, cô ngẩng đầu lên, giọng điệu kiên định: "Nếu có khả năng sửa chữa, tôi có thể chấp nhận."Cô muốn giết thêm nhiều quái vật nữa.Và cô tin rằng, nếu em trai cô ở đây, cậu ấy cũng sẽ hiểu được quyết định này của cô.Giản Tà "ừ" một tiếng, liếc nhìn con quái vật đang bị mắc kẹt trong sàn nhà, sắc mặt không có chút thay đổi nào.Trình Lý từng là cảnh sát hình sự, vì vậy trong tay từng có nhiều mạng người, cũng vì thế mà trở thành một Điều tra viên "tội nghiệt sâu nặng".Xem ra, cách trò chơi này phán đoán liệu một người có đủ tư cách làm Điều tra viên hay không thật ra vô cùng đơn giản và thô bạo. Như vậy, đạo cụ cũng có lẽ chẳng tinh vi gì cho cam.Nếu như quái vật và Điều tra viên vốn là những tồn tại tương đương nhau, mà bây giờ con quái vật này lại hoàn toàn chiếm giữ cơ thể của em trai cô ấy, cả hai đều là cấp A+, thì liệu đạo cụ có phán định rằng em trai cô vẫn còn sống, nên đạo cụ vẫn có thể tiếp tục sử dụng hay không?"....."Tốt nhất là nên giải quyết dứt điểm thật nhanh.Bằng không, nửa tiếng trôi qua rất nhanh, thực thể của Tần Trạc sẽ biến mất mất.Dù sao thì Giản Tà cũng đã hứa, hôm nay sẽ để vị này nếm thử món cá do chính tay mình nấu.Cậu thật sự không muốn thấy đối phương trưng ra vẻ mặt u sầu, cuộn mình trên ghế sofa như một con mèo nhỏ không vui.Tác giả có lời muốn nói:Giản Tà: Mấy kẻ đến ké cơm, đuổi hết, đuổi hết!___Editor: Ô trời, biết đau lòng cho chồng rồi ha con~ (o3o) ~, bày đặt sợ chồng không ăn được món mình nấu sẽ buồn thỉu buồn thiu hả ^^___Tưởng tượng cảnh hai người khi nấu ăn ở bếp kiểu i3i
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store