ZingTruyen.Store

[ĐM - Đang lết] Vị Thiên Sư Này Thật Biết Cách Tán Tỉnh

Chương 19. Thiên vương (7): Ghép đôi trong mơ

_Bossbl_

Mặc Tinh ngơ ngác quay đầu nhìn quanh: "Sao tự nhiên lại..."

Mục Huyền Thanh bị tiếng ồn làm hoàn hồn, khẽ ho một tiếng để che giấu, rồi thúc giục: "Đừng quan tâm nguyên nhân, mau qua nghe xem họ đang nói gì."

Nói xong anh liền sải bước đi trước, Mặc Tinh vội nắm tay anh: "Chậm lại, chậm lại, đừng làm đứt sợi chỉ đỏ, cái này là dùng một lần thôi đấy."

Ngay khoảnh khắc ngón tay Mặc Tinh chạm vào ngón tay Mục Huyền Thanh, một luồng sát khí nồng đậm chẳng kém gì lần trước lập tức chui thẳng vào đầu ngón tay cậu.

Mặc Tinh sững lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, nhưng quả thật không thấy chút sát khí nào rò rỉ từ người Mục Huyền Thanh.

Mục Huyền Thanh bị cậu bất ngờ túm lấy tay, cũng theo phản xạ nghiêng người ngoái lại, cánh tay dùng lực rút về.

Mặc Tinh sợ dây đỏ bị giật đứt, chỉ đành siết chặt hơn, mà vừa hay cậu lại đang hơi nghiêng người bước về phía trước, thế là bị lực kéo của Mục Huyền Thanh làm cho lao thẳng vào lòng anh.

Dù biết va chạm trong mơ sẽ không gây đau thật, nhưng đúng khoảnh khắc đó, Mặc Tinh lại bỗng nhớ đến lần đầu gặp Mục Huyền Thanh, lúc đối phương mặc áo ngủ để lộ bờ ngực rắn chắc... khiến cậu có ảo giác cảm thấy sống mũi như đau nhói!

Mục Huyền Thanh cũng không ngờ sẽ kéo người ta ngã vào mình, vội đưa tay trái ra đỡ Mặc Tinh đứng vững, giọng nói lại có chút khàn khàn không tự nhiên: "Kéo tay áo, đừng nắm tay."

Mặc Tinh ngoan ngoãn buông tay, chuyển sang nắm lấy ống tay áo khoác gió của anh, vừa dùng tay phải xoa mũi vừa khẽ nhắc nhở: "Anh cũng nhớ chú ý một chút, đừng đột nhiên có hành động lớn như vậy."

Mục Huyền Thanh chỉ khẽ đáp "Ừ" một tiếng rồi quay mặt đi. Đúng lúc đó Mặc Tinh ngẩng đầu, thoáng thấy vành tai anh dường như hơi ửng đỏ.

Nhưng sự chú ý của Mặc Tinh nhanh chóng bị Du Lạc Minh và bóng đen thu hút—— Chỉ trong lúc hai người chậm trễ một chút, bên kia một người một bóng đã đứng dậy khoác tay nhau rời đi.

Lần này đến lượt Mặc Tinh kéo Mục Huyền Thanh chạy theo: "Nhanh lên, nhanh lên, theo sát họ."

Hai người nhanh chóng băng qua đám đông, đuổi kịp thì thấy họ đang theo dòng du khách bước vào khu vực đu quay ngựa gỗ.

(*)Đu quay ngựa gỗ:

Mục Huyền Thanh lập tức muốn dừng lại: "Đợi họ ra rồi hãy..."

"Không được." Mặc Tinh kéo mạnh anh vào trong: "Không biết Du Lạc Minh khi nào sẽ tỉnh lại, không thể lãng phí thời gian!"

Mục Huyền Thanh bị kéo vào vòng quay ngựa gỗ, mặt đen như đá, cố gắng giãy giụa lần cuối: "Cho dù đứng, tôi cũng tuyệt đối sẽ không cưỡi ngựa!"

Mặc Tinh nhìn thấy Du Lạc Minh và cái bóng đen phía trước chọn một con ngựa đôi, vừa kéo Mục Huyền Thanh đi vừa thuận miệng dỗ dành: "Được được, vậy chúng ta ngồi xe ngựa."

Ngay phía sau con ngựa đó có một chiếc xe ngựa sang trọng, với hoa văn phức tạp được chạm khắc trên thân xe tròn lớn. Mặc Tinh kéo Mục Huyền Thanh đi vòng qua đuôi xe đến cánh cửa bên kia chui vào. 

Hai người bị sợi chỉ đỏ không dài lắm trói chặt, đành phải chen vào cùng một bên mà ngồi sát nhau.

Vừa ngồi vững, tiếng nhạc du dương đã vang lên, vòng quay ngựa gỗ bắt đầu chuyển động.

Mục Huyền Thanh cảm thấy chứng đau đầu của mình lại phát tác, xoa thái dương bất đắc dĩ nói: "Nhạc lớn như vậy, làm sao còn nghe được họ nói gì."

Mặc Tinh giơ ngón trỏ lên: "Suỵt... nghe kỹ đi."

Mục Huyền Thanh bị cậu kéo theo, cũng nghiêng tai lắng nghe. Một lát sau, anh kinh ngạc phát hiện tiếng nhạc quả thật dần nhỏ đi, mơ hồ có thể nghe được giọng "hoàng kim" quen thuộc của Du Lạc Minh vang lên.

"Bài hát anh viết cho em xong rồi, lát nữa hát cho em nghe nhé?"

Tiếp theo là một giọng nữ yểu điệu: "Ừm... khoan đã, anh hát ở buổi concert đi, em muốn giữ lại sự bất ngờ."

Du Lạc Minh ôn hòa đáp: "Được, vậy để đến buổi concert anh sẽ hát."

Giọng nữ kia cười khúc khích một hồi, lại nũng nịu nói: "Anh nhất định phải công bố tin kết hôn của chúng ta trong buổi concert đó."

Du Lạc Minh vẫn dịu dàng nói: "Tất nhiên rồi, anh sẽ đưa em lên sân khấu, đeo nhẫn cho em dưới sự chứng kiến của người hâm mộ."

Giọng nữ vui vẻ đáp: "Buổi concert lần này là công ty của ba em tổ chức đó. Em đã nhờ ba rồi, ông ấy đồng ý sẽ bảo người ta chuẩn bị hoa, đến lúc đó rải kín cả sân khấu."

Nghe câu này, Mặc Tinh và Mục Huyền Thanh nhìn nhau không nói một lời.

Sau đó đến khi vòng quay ngựa gỗ dừng lại, những gì Du Lạc Minh và giọng nữ kia nói đều là lời tình tứ, không có giá trị tham khảo gì.

Hai người Mặc Tinh theo sát họ rời khỏi khu đu quay ngựa gỗ, cách vài mét nghe họ thảo luận xem nên chơi trò gì tiếp theo.

Tranh thủ khoảng trống này, Mặc Tinh nhỏ giọng hỏi Mục Huyền Thanh: "Concert của Du thiên vương tổ chức ở đâu nhỉ?"

Mục Huyền Thanh lắc đầu: "Công ty quản lý sẽ giao cho công ty chuyên tổ chức sự kiện lớn làm, không biết họ chọn bên nào."

Mặc Tinh theo thói quen đưa tay gõ gõ cằm: "Nhưng mà, cô ta đã tự khai thân phận rồi, mai tôi đi hỏi là biết thôi."

Mục Huyền Thanh khó hiểu: "Làm sao cậu chắc đó là thân phận thật của cô ta ngoài đời?"

"Chắc chắn không sai được, mộng cảnh và hiện thực có liên quan, hơn nữa đây lại là mộng của Du thiên vương, cô ta dẫn dắt bằng thuật pháp thì không thể quá xa rời thực tế, nếu không mộng cảnh sẽ sụp đổ." 

"Tôi đoán cô ta là fan cuồng, mơ ước được cưới Du thiên vương, còn muốn tất cả các fan khác đều ghen tị."

Đang nói thì phía trước vang lên vài tiếng reo hò phấn khích. Hai người nhìn theo, thấy năm sáu cô gái chạy tới vây quanh Du Lạc Minh, ríu rít xin chữ ký, dường như hoàn toàn không nhìn thấy bóng đen kế bên.

Mặc Tinh nhíu mày: "Họ có vẻ không bình thường, không giống NPC..."

Mục Huyền Thanh cũng nói: "Lúc trước người kia nói mộng cảnh này chỉ tiếp nhận người thân và người yêu."

Những người khác trong mộng giống như phông nền hoàn toàn, ngoại trừ nhân viên công viên giải trí, khách tham quan không hề trò chuyện với nhau.

Sau khi thấy Du Lạc Minh ký tên cho mấy cô gái rồi rời đi, Mặc Tinh dứt khoát kéo Mục Huyền Thanh lên thử bắt chuyện với họ.

"Chào các cô." Mặc Tinh cười híp mắt vẫy tay với mấy cô gái vẫn còn nhìn theo bóng lưng Du Lạc Minh: "Các cô là fan của Du thiên vương à? Trùng hợp thật, tôi cũng vậy."

Mấy cô gái bị cậu gọi tỉnh lại, quay đầu nhìn thấy cậu thì lập tức kích động reo hò liên tục, còn có người buột miệng hét lên: "Mặc đại mỹ nhân! Còn cả tổng giám đốc Mục!"

Mặc Tinh ngơ ra một chút, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn lời khen."

Mấy cô gái lập tức ngượng ngùng, đồng loạt cúi đầu, nhưng rồi lại không nhịn được mà len lén ngẩng lên, đảo mắt nhìn Mặc Tinh và Mục Huyền Thanh hết lượt này đến lượt khác.

Mặc Tinh không để ý, chỉ hỏi: "Vừa nãy là Du thiên vương thật sao? Tôi nhìn từ phía sau mà không dám chắc."

Nghe đến đây, mấy cô gái lại kích động lần nữa, nhao nhao nói một tràng—— Ý chính là: Họ cũng rất bất ngờ, nhưng đúng là Du thiên vương thật, xin được chữ ký vui muốn chết!

Mặc Tinh lại đề nghị xem chữ ký, các cô gái cũng hào phóng đưa ra cho cậu xem, còn đầy mong đợi hỏi xin chữ ký của cậu, điều này hoàn toàn hợp ý Mặc Tinh. 

Lấy cớ này, Mặc Tinh lần lượt hỏi tên từng người để ký tặng có ghi tên người nhận. Trong lúc đó, họ còn phát hiện ra sợi chỉ đỏ nối ngón út giữa cậu và Mục Huyền Thanh.

Nhìn thấy bọn họ cứ đưa mắt ra hiệu cho nhau, Mặc Tinh nghĩ một lúc, đành giải thích: "Đây là trò chơi trừng phạt thôi..."

Mấy cô gái cười hí hửng gật đầu: "Vâng vâng, bọn em hiểu, không có ý gì khác đâu!"

Mặc Tinh: "..."

Thôi kệ, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Sau khi các cô gái xin được chữ ký rồi vui vẻ rời đi, Mục Huyền Thanh vẫn luôn im lặng mới lên tiếng: "Bọn họ cũng giống chúng ta, đều là người sống bị gọi vào đây phải không?"

Mặc Tinh gật đầu: "Chắc hẳn họ bị cái bóng đen kia gọi vào."

Đúng lúc này, cả hai đồng thời cảm thấy lực kéo hướng lên trên giống hệt tối qua, rồi lập tức bị kéo ra khỏi mộng cảnh.

☆★

Vừa tỉnh dậy, Mặc Tinh lập tức nhắn tin cho giám đốc Đinh của Cục 19, gửi tên mấy cô gái kia qua, nhờ ông ấy giúp đỡ điều tra tình hình của họ. Sau đó, cậu hẹn Cát Tu gặp mặt tại bệnh viện để nói chuyện chi tiết.

Khi Mặc Tinh đến phòng bệnh của Du Lạc Minh, Cát Tu, trợ lý và Du Vy đều đã đợi sẵn ở đó, Du Lạc Minh trong trạng thái sinh hồn cũng lơ lửng một bên.

Cát Tu bảo trợ lý đưa cho Mặc Tinh một danh sách: "Chúng tôi đã sàng lọc được bốn người, là những người có khả năng gây án cao nhất."

Mặc Tinh nhận lấy xem, trong số các cái tên trên đó chỉ có một cái giống tên con gái, cậu chỉ vào cái tên đó và hỏi: "Ba của cô gái này có phải là chủ công ty tổ chức buổi concert lần này không?"

Cát Tu hơi ngạc nhiên: "Là ba cô ta sao... Đúng là cùng họ, nhưng tôi không rõ chuyện này."

Mặc Tinh kể lại toàn bộ tình hình trong giấc mơ tối qua, khiến ba người và một sinh hồn đều sững sờ.

Trợ lý tức đến mức không nhịn được chửi: "Cô ta đúng là không còn liêm sỉ! Trước kia làm những chuyện đó còn chưa đủ, giờ lại dám hạ loại bùa chú này!"

Mặc Tinh hỏi: "Cô ta còn làm chuyện gì khác à?"

Cát Tu thở dài: "Cô ta là dạng fan tư sinh, vừa có tiền vừa có thời gian, lại nhiều thủ đoạn. Thường xuyên mua được vé ngồi chung chuyến bay với anh Du để chụp lén." 

"Những chuyện đó thì tạm bỏ qua, có lần cô ta còn lẻn vào nhà Lạc Minh lắp đặt mấy cái camera, may mà Lạc Minh cảnh giác, phát hiện ra sớm."

(*) Fan tư sinh - Cbiz hay Sasaeng fan - Kbiz: Là fan cuồng, ám ảnh quá mức với thần tượng, họ xâm nhập sự riêng tư, theo dõi, săn đuổi thần tượng ở mọi nơi, thậm chí bỏ nhà, bỏ học để sống theo thần tượng, gây ảnh hưởng tiêu cực và bị xem là mối đe dọa cho thần tượng. Các hành động như là theo dõi đến tận nhà, lắp camera lên xe, lẻn vào khách sạn, trộm đồ các nhân của idol, đuổi theo tất cả lịch trình riêng tư của thần tượng... [Muốn biết thêm các hành vi của fan tư sinh thì mọi người có thể tham khảo fan tư sinh của gà nhà Thời Đại Phong Tuấn =)))]

Đúng lúc này, điện thoại của Mặc Tinh reo lên. Cậu lấy ra xem, người gọi đến là giám đốc Đinh.

Mặc Tinh bắt máy: "Giám đốc Đinh, tình hình thế nào rồi?"

Đầu dây bên kia, giọng giám đốc Đinh có chút run rẩy: "Cậu Mặc... mấy cô gái đó đều đã rơi vào trạng thái hôn mê không rõ nguyên nhân."

___

Bót: Nhắc đến fan cuồng thì nổi bật nhất là fan tư sinh của nhà SDFJ =))), thậm chí tụi nó còn gây tai nạn cho idol luôn cơ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store