[ĐM - Đang lết] Vị Thiên Sư Này Thật Biết Cách Tán Tỉnh
Chương 13. Ác mộng của thiên vương (1): Thật sự không hỏi nhân duyên
Mặc Tinh bất đắc dĩ đưa tay lên xoa trán, mạng nhỏ của mình còn đang chẳng biết giữ nổi hay không, vậy mà sư phụ lại còn có tâm trạng xem nhân duyên cho cậu.
Cậu đưa điện thoại lên miệng, gửi một đoạn ghi âm: "Sư phụ, người đang ở đâu vậy? Khi nào mới về đạo quán?"
Nhưng đợi vài phút vẫn không thấy bên kia trả lời, Mặc Tinh lại xem kỹ thời gian của tin nhắn trước đó, rõ ràng là vừa mới gửi không lâu, đúng khoảng thời gian cậu đang thu dọn hành lý.
Cậu không khỏi lẩm bẩm: "Lại chạy tới cái chỗ tín hiệu kém nào nữa rồi."
Nhưng giọng nói vừa rồi nghe vẫn khỏe khoắn, chẳng có gì đáng lo, dù sao thì người đó cũng thường xuyên đi biệt tăm biệt tích cả mười ngày nửa tháng không có tin tức.
Mặc Tinh thu dọn đồ đạc xong, xách hành lý đi ra sảnh. Thấy trưởng làng đã bày sẵn bữa sáng, Trịnh Thông cũng đã ngồi vào bàn. Cậu đi đến, chào hai người rồi gắp một cái bánh bao ăn cùng cháo.
Hôm nay trưởng làng đối xử với hai người đặc biệt nhiệt tình, cháo thịt cũng thơm ngon hơn hôm qua nhiều. Đợi họ ăn gần xong, ông mới dè dặt hỏi: "Hai vị đại sư đây, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc trên núi phía sau làng đã xảy ra chuyện gì không?"
Mặc Tinh hơi ngạc nhiên, Trịnh Thông cũng kinh ngạc: "Trưởng làng cũng xem livestream à?"
Trưởng làng cười hiền hậu: "Là con tôi gọi về kể, lúc đó tôi mới biết hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy. Cái căn nhà trên núi đó có phải cần mời người tới làm pháp sự gì không..."
Mặc Tinh trấn an: "Không cần lo đâu, bên trên đã phái người chuyên nghiệp đến xử lý nơi đó rồi. Chắc sau này họ sẽ hỏi bác vài chuyện, bác cứ nói thật là được."
"Ồ, vậy thì tốt quá, tốt quá." Trưởng làng thở phào: "Các vị lát nữa về luôn phải không? Để tôi gói ít đặc sản—— Thịt xông khói, nấm rừng... đều là đồ nhà làm, cho các vị mang về ăn thử."
Vừa nói, ông vừa đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị.
Tổ chương trình vốn định livestream trên núi hai ngày, ngày mai mới rời đi. Nhưng vì sự cố hôm qua, chương trình hôm nay bị gián đoạn, nên đương nhiên không cần ở lại nữa.
Mặc Tinh và Trịnh Thông chờ trong sảnh, Mặc Tinh còn tranh thủ sạc điện thoại và sạc dự phòng.
Trịnh Thông do dự hồi lâu rồi mở miệng: "Là người của Cục 19 đến xử lý cái sân đó đúng không?"
"Đúng vậy." Mặc Tinh gật đầu: "Thầy Trịnh cũng quen người bên đó à?"
"Không quen." Sắc mặt Trịnh Thông phức tạp: "Tôi chỉ nghe nói thôi... Hôm qua thấy cậu Mặc với họ hình như cũng khá thân thiết."
Mặc Tinh mỉm cười: "Tôi được coi là cố vấn ngoài biên chế của họ, thỉnh thoảng có qua lại thôi."
Trịnh Thông thấy cậu nói nhẹ nhàng như thế, trong lòng ông ta nhất thời cũng không biết có cảm giác thế nào.
Cục 19 là cơ quan nhà nước chuyên xử lý các sự kiện tâm linh, cũng thu nhận đạo sĩ từ bên ngoài nhưng yêu cầu cực kỳ cao. Huống chi người có thể làm cố vấn cho họ—— Đặt trong giới huyền học đều là nhân vật cấp đại lão.
Ông ta thật sự không ngờ người trẻ trước mặt mới hai mươi hai tuổi lại có bản lĩnh lớn đến vậy, chỉ có thể thầm cảm thán, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Hai người không đợi lâu, trưởng làng đã mang ra hai túi lớn đặc sản chia cho họ, rồi đích thân đưa họ ra điểm tập trung đầu làng.
Thành phố gần nhất có sân bay ở quanh đây chính là nơi tổ chương trình mở buổi livestream đầu tiên. Đường gần để quay về thì bị tảng đá lớn chặn mất, không thông, nên mọi người đành phải đi đường vòng, vì thế ai nấy đều quyết định lên đường sớm.
Đặc biệt là mấy vị khách mời được mời tới lần này, đúng là chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi này.
Trên xe lúc quay về không cần livestream, Hồ Xuyên Tín cũng ngồi lên chiếc xe trung chuyển. Xe mới chạy được một lúc, ông đã đổi sang chỗ cạnh Mặc Tinh để nói chuyện.
"Mặc đại sư, lần này thật sự là phiền cậu quá rồi." Hồ Xuyên Tín cười niềm nở mở lời: "Lúc chuyển nốt phần thù lao cuối, chúng tôi sẽ gửi thêm cho cậu một phong bao lớn."
Mặc Tinh hơi nhướng mày, gọi "tiên sinh" chưa bao lâu mà giờ đã thành "đại sư" rồi.
(*)Hồ đạo hay những người khác vì lịch sự và tôn trọng hay gọi Mặc tinh là "Mặc tiên sinh" nhưng tôi thường để là "Cậu Mặc" cũng mang tính chất tương tự cho nó oke hơn.
Hồ Xuyên Tín vẫn tiếp tục làm thân: "Trong số khách mời lần này chỉ có cậu là chưa mở Weibo, nhiều khán giả đang hỏi dưới trang chủ Weibo chương trình lắm. Cậu có muốn mở tài khoản không? Tôi có thể giúp cậu làm chứng nhận nhanh."
Mặc Tinh bật cười thành tiếng: "Chuyện hôm qua căn bản là không thể giải thích rõ được. Các ông còn đang giả chết, giờ tôi mở Weibo chẳng phải sẽ bị vây đánh à? Để sau đi, khi nào cần thì tôi sẽ không khách sáo với ông."
"Được được, lúc nào cũng có thể tìm tôi." Hồ Xuyên Tín liếm môi: "Thật ra thì chúng tôi định đợi khi đợt nhiệt này hạ xuống một chút sẽ mở thêm một chương trình tạp kỹ huyền học nhỏ khác nữa. Không biết Mặc đại sư có hứng tham gia lần nữa không?"
"Ông còn dám mời tôi?" Mặc Tinh trêu đạo diễn Hồ: "Không sợ vừa quay tập đầu đã thành luôn tập cuối à?"
Lòng Hồ Xuyên Tín run nhẹ một cái: "Chuyện.. chuyện đó chắc không đâu, sao tôi có thể xui xẻo tới mức hai lần đều chọn trúng khách mời là rác rưởi được. Hay là lần sau tôi chọn người trước rồi để cậu xem giúp..."
Mặc Tinh bật cười, ánh mắt đảo một vòng trên mặt ông: "Tôi khuyên lần tới ông đừng làm theo hướng kinh dị nữa. Làm kiểu du lịch chữa lành chậm rãi sẽ dễ kiếm tiền lâu dài hơn."
Hồ Xuyên Tín nghe mà ngẫm nghĩ, nhưng rất nhanh đã bị Mặc Tinh lấy cớ chỗ ngồi quá chật mà đuổi đi.
Mặc Tinh nghiêng người trên ghế, mở Weibo, phát hiện hôm nay trên mạng còn náo nhiệt hơn. Hotsearch đứng đầu kèm chữ "bạo" là tin phát hiện hai thi thể nữ trong khu vực núi Nhập Vân, ngay dưới đó là tin Chu Tiêu Văn bị cảnh sát đưa đi hỗ trợ điều tra.
Cậu nhấn vào xem, thấy cảnh sát đã phong tỏa khu vực ném xác từ tối hôm qua và tìm thi thể suốt đêm.
Thậm chí còn có rất nhiều người từ các làng lân cận kéo đến xem, cộng thêm chỗ đó gần thành phố Hải thị, nhiều streamer và tài khoản marketing ham lưu lượng cũng chạy tới livestream ngay ngoài dây phong tỏa.
Cuối cùng gần như là toàn mạng trực tiếp chứng kiến hai thi thể được đưa về Hải thị.
Thi thể đã tìm được, với kỹ thuật hình sự hiện tại, việc phá án chỉ còn là vấn đề thời gian. Mặc Tinh hoàn toàn an tâm, thoát khỏi Weibo rồi mở game.
☆★
Ngày thứ hai sau khi trở về Hải Thị, Mặc Tinh cùng Sở Thanh Giang đến bệnh viện một chuyến.
Trong căn phòng bệnh sạch sẽ, ngăn nắp nhưng vắng vẻ, một người phụ nữ gầy gò, xanh xao nằm yên tĩnh trên giường, lồng ngực hầu như không thấy sự phập phồng.
Sở Thanh Giang ngồi bên cạnh giường, khẽ nâng bàn tay gầy trơ xương của cô lên, nước mắt lại không kìm được mà trào ra.
Trong mắt Mặc Tinh, bên cạnh Sở Thanh Giang còn lơ lửng một hồn phách trông rất giống người phụ nữ nằm trên giường, nhưng là dáng vẻ của vài năm trước, chưa hốc hác đáng sợ đến vậy.
Cô ấy đứng ngây ngốc nhìn Sở Thanh Giang, dường như hoàn toàn không hiểu hành động của cậu ta, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng.
Mặc Tinh lấy cây trâm bạch ngọc ra, khẽ niệm một đoạn chú ngữ.
Theo nhịp điệu câu chú của cậu, ánh mắt của nữ hồn phách dần dần chuyển về phía cậu, vẻ mặt so với lúc nãy còn đờ đẫn hơn.
Mặc Tinh đưa cây trâm ngọc về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào trán cô, một điểm sáng trắng lóe lên. Cậu xoay tay, đầu trâm cũng chạm vào trán thân thể trên giường, điểm sáng trắng đó liền chìm vào bên trong thân thể.
Tầm mắt của hồn phách bị trâm ngọc dẫn dắt, chuyển sang nhìn thân thể trên giường. Dần dần, biểu cảm cô trở nên kinh ngạc, rồi bóng dáng càng lúc càng nhạt, cuối cùng biến mất.
Mặc Tinh niệm xong chú ngữ, đưa cho Sở Thanh Giang một lá bùa, dặn cậu ta đặt dưới gối bệnh nhân, trong vòng ba ngày không được làm hỏng.
Sở Thanh Giang vội vã làm theo, rồi cẩn thận hỏi: "Mặc đại sư, chị tôi còn có thể tỉnh lại không?"
Mặc Tinh nhìn kỹ bệnh nhân, trong mắt lóe lên vài tia sáng vàng: "Trong não cô ấy có cục máu đông, nhưng dưới sự điều trị trong mấy năm nay đã tan gần hết, đợi cục máu đông được hấp thụ hoàn toàn là có thể tỉnh lại."
"Giờ hồn phách đã trở về, tốc độ hồi phục cũng sẽ nhanh hơn, chắc khoảng hai tháng nữa."
Sở Thanh Giang mừng đến bật khóc, cúi người thật sâu cảm ơn Mặc Tinh, còn đưa ra một tấm thẻ: "Cảm ơn cậu rất nhiều! Đây là chút tấm lòng của tôi."
"Chỉ là mấy năm nay tiền bạc của tôi hầu như đều dùng để chữa bệnh cho chị, nên không còn nhiều, mong cậu đừng chê. Đợi tổ chương trình thanh toán nốt khoản cuối, tôi sẽ gửi thêm cho cậu..."
Mặc Tinh mỉm cười, đẩy thẻ ngân hàng của cậu ta trở lại: "Không cần cái này, để dành cho chị cậu dùng đi. Sau khi tỉnh lại, cô ấy còn phải điều dưỡng trong thời gian dài."
"Dĩ nhiên thù lao tôi vẫn phải lấy, chuyển tôi ba trăm tệ là được. Còn lại... nếu thật sự muốn cảm ơn, sau này chịu khó làm việc thiện nhiều hơn là được."
Sở Thanh Giang nghe mà sững sờ: "Chỉ... ba trăm tệ?"
"Ba trăm, không hơn không kém, tôi làm việc có nguyên tắc." Mặc Tinh vỗ vai cậu ta: "Tôi đi trước đây. Cậu xem có cần qua hỏi bác sĩ về phương án điều trị tiếp theo của chị mình hay không."
Sở Thanh Giang lập tức chạy ra mở cửa: "Để tôi tiễn cậu."
Hai người đi qua hành lang, ấn nút thang máy.
Thang máy đi xuống từ tầng phòng bệnh VIP phía trên.
Trong mắt người bình thường thì bên trong trống không, nhưng trong mắt Mặc Tinh, một người đàn ông trẻ trong suốt đứng bên cạnh cửa, mặc bộ đồ bệnh nhân. Dung mạo tuy không phải cực kỳ đẹp trai, nhưng lại thuộc dạng hiền hòa, dễ nhìn.
Mặc Tinh xem như không thấy, bước thẳng vào, cũng không để Sở Thanh Giang tiếp tục tiễn, vừa hối thúc cậu ta quay lại phòng bệnh vừa ấn nút đóng cửa.
Sau đó cậu tựa vào vách thang máy, giả vờ nhìn bảng hiển thị tầng, nhưng thật ra là đang quan sát người đàn ông kia, trong lòng thầm lấy làm lạ—— Sinh hồn ly thể, chuyện này đúng là hiếm gặp.
Tuy nhiên, khác với bảy phách không thể rời thân, ba hồn của con người đôi khi cũng có thể rời khỏi thể xác. Chỉ cần không phải do bị cố ý dẫn ra, thì trong thời gian ngắn sẽ tự trở về.
Ở bệnh viện, nơi tụ họp đủ loại bệnh khó, chuyện vài trường hợp sinh hồn rời khỏi thân xác cũng không phải quá bất thường.
Thang máy chậm rãi đi xuống, chẳng mấy chốc lại có người khác bước vào, Mặc Tinh liền thu lại ánh nhìn, không tiếp tục để ý nữa.
*
Vừa về đến nhà, Mặc Tinh liền đi tắm nước nóng trước.
Dòng nước hơi nóng xối xuống người khiến cảm giác mệt mỏi quen thuộc suốt mấy năm nay lại dần dần tràn lên, hai ngày thư thái vừa rồi tựa như bản trải nghiệm dùng thử ngắn ngủi, đến hạn là tự động bị hủy.
Mặc Tinh tắt vòi sen, lau khô người rồi đứng trước gương sấy tóc, vừa nhìn đôi mắt thỉnh thoảng lóe ánh vàng trong gương, vừa nghĩ xem phải tìm Mục Huyền Thanh thế nào để "xin ké" thêm chút sát khí, kéo dài mạng sống.
Cậu mặc quần áo xong rồi vào phòng ngủ, quyết định gieo một quẻ cho bản thân.
Mặc Tinh lấy cây trâm ngọc mà cậu coi như báu vật ra, hai tay nâng trước ngực, hơi nheo mắt lại.
Thực ra, cậu vốn là một thần hồn đến từ dị giới, tái sinh trong thân xác một đứa trẻ sơ sinh vừa chết ở thế giới này, từ đó bắt đầu một kiếp sống mới.
Đi theo cậu đến đây chỉ có pháp bảo bản mệnh—— Cây trâm ngọc Nhập Tinh Tử, và đôi mắt có thể nhìn thấy linh hồn.
Đã đến thế giới này thì phải thuận theo số phận nơi đây. Mặc Tinh theo vị sư phụ nuôi dưỡng mình mà học được cách sinh tồn, cũng như thuật bói toán của thế giới này.
Tuy vậy, mỗi khi tiến hành những lần xem bói quan trọng liên quan đến bản thân, Mặc Tinh vẫn quen dùng pháp bảo bản mệnh để gieo quẻ.
Trong tay cậu, cây trâm ngọc dần dần phát ra một lớp sáng trắng nhạt, chậm rãi bay lên không trung.
Ngay sau đó, trâm ngọc hóa thành sáu cây trâm giống hệt nhau, tượng trưng cho sáu hào bói Nam Phong.
Mặc Tinh khép hai tay lại, nắm hờ sáu chiếc trâm trong lòng bàn tay, đồng thời thầm hỏi về việc cần bói toán trong lòng—— sự giao thoa giữa mình và Mục Huyền Thanh.
Thế nhưng ngay lúc tung chúng ra, không biết vì sao trong đầu Mặc Tinh bỗng nhiên thoáng hiện lên câu nói mà sư phụ từng nhắc đến: "Hồng Loan tinh động".
Cậu lập tức muốn dừng lại, nhưng đã không kịp.
Sáu cây trâm rời tay, đồng loạt rơi xuống đất, có cái còn nguyên, có cái gãy làm đôi.
Mặc Tinh nhìn chằm chằm quẻ tượng dưới đất hồi lâu, rồi lại đưa tay ôm trán.
Không... cậu thật sự không có ý định hỏi chuyện nhân duyên, càng không muốn biết chuyện giữa mình và Mục Huyền Thanh lại là trời sinh một cặp!
___
Bót: Thiên đạo kiểu: "Nhận mệnh đi con" =)))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store