Dm Cach De Cau Ay Xoe Duoi Gioi Thai Ho Ho
Editor: Nina
Vào lúc tám giờ ba phút theo giờ hành tinh Hi, tại trung tâm thành phố đèn đuốc rực rỡ của khu bốn, trong phòng suite trên tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng, người đại diện tương lai của khu sáu và cựu ứng cử viên người đứng đầu khu bảy đang sa vào một cuộc tranh cãi vô cùng kịch liệt.Nội dung chính của cuộc tranh cãi là... ai sẽ ngủ trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng."Ngài Tiểu Tịch, phiền ngài nói đạo lý chút được không?"Chúc Minh điều khiển xe lăn đến một bên của chiếc giường, chiếm lấy lãnh địa của mình: "Vừa nãy người chính miệng nói với Nova không cần phòng cho khách là cậu, tại sao cuối cùng người ngủ sô pha lại là tôi?"Tịch Tiện Thanh khoanh tay đứng bên kia giường, nghe vậy thì nét mặt có chút biến đổi, hừ lạnh: "Tôi chỉ sợ cô ấy giống Lý Nhuận khu hai lần trước... Sao mà ngờ được cô ấy sẽ kêu người đến dọn giường đi luôn?"Chúc Minh tặc lười, vứt lá át chủ bài "Tôi là người tàn tật" ra: "Cậu nỡ lòng để một người khuyết tật như tôi ngủ sô pha còn mình thì không biết ngượng ngủ trên giường ư?"Tịch Tiện Thanh liếc anh, không hề mắc bẫy: "Đôi khi xe lăn của anh di chuyển còn nhanh hơn tôi chạy."Thực ra kích thước của chiếc giường trước mắt này to một cách lố lăng, đừng bảo hai người bọn họ, thậm chí để tinh thần thể của cả hai lên, rồi thêm một Chu Chúc nữa vẫn dư sức.Chỉ là bầu không khí giữa bọn họ hiện tại quá mức vi diệu, ai cũng không muốn chủ động đề nghị "Hay là chúng ta ngủ chung" trước mà thôi.Cứ thế, không biết đã giằng co bao lâu, Tịch Tiện Thanh nghe thấy Chúc Minh khẽ thở dài một hơi: "Thôi đành vậy."Tịch Tiện Thanh chợt cứng người."Đúng là khảo hạch của cậu quan trọng hơn."Vừa nâng mắt lên thì thấy Chúc Minh từ từ lôi một chiếc gối từ trên đầu giường xuống, đặt trên đầu gối, nói nhỏ: "Thả Nước Rửa Chén ra cho tôi kiểm tra qua, sau đó tôi sẽ ra phòng khách, không quấy nhiễu giấc mơ thanh tịnh của cậu."Tịch Tiện Thanh ngỡ ngàng.Giống như thể mới một giây trước đó hai người vẫn đang tham gia vào trò kéo co căng thẳng, khó phân thắng bại, không ai chịu nhường ai.Kết quả một người trong đó đột nhiên buông lơi, thả lỏng tay, không hề do dự tuyên bố bỏ quyền thi đấu; người còn lại nắm chặt sợi dây thừng trong tay, loạng choạng lùi lại vài bước, không hiểu sao lại giành được thắng lợi.Điều đó trái lại còn khiến người chiến thắng cảm thấy hụt hẫng.Mà lúc này, Chúc Minh đã từ bỏ quyền giành chiếc giường xoay người, lục lọi tủ quần áo bên cạnh.Anh tiện tay lấy đại một chiếc chăn mỏng, tự hỏi liệu mình có thể dùng nó đắp tạm hay không, ngay giây tiếp theo, một góc chăn tự dưng bị ai đó túm lấy."Khó khăn lắm chân anh mới chuyển biến tốt."Khoảnh khắc khi quay đầu lại đối diện với ánh mắt ấy, anh thấy Tịch Tiện Thanh buông lỏng tay ra, đôi mắt mất tự nhiên nhìn ra xa: "Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, có khi lại đổ lên đầu tôi... Tôi sẽ nhường giường cho anh."Bàn tay của cả hai túm hai đầu cái chăn.Chúc Minh lẳng lặng nhìn sườn mặt của Tịch Tiện Thanh hai giây, bỗng phì một tiếng, khẽ bật cười.Tốt bụng nhường bước lại nhận được sự đáp lại khó hiểu như thế, Tịch Tiện Thanh lập tức thẹn quá hóa giận, trừng anh: "Anh cười cái gì?"Chúc Minh chỉ lắc đầu, bất chợt dịu giọng hỏi: "Ở lại không?"Tịch Tiện Thanh sững người một chốc.Một lúc sau, cậu hơi nâng cằm lên, phun ra một chữ như không mấy tình nguyện: "Được."Vì thế nửa tiếng sau, bọn họ đã đắp chăn, nằm đối lưng ở hai bên chiếc giường lớn.Tịch Tiện Thanh đã vệ sinh cá nhân xong, vừa chuẩn bị nhắm mắt lại thì cảm thấy chăn trên người bị kéo chậm ra phía sau, sau đó kéo một phát——Nửa người cậu đột nhiên lộ ra ngoài không khí."... Chúc Minh." Tịch Tiện Thanh hít sâu một hơi, mở mắt ra: "Anh có thể đừng lôi chăn về phía mình được không?""Không thể." Chúc Minh phía sau đang ôm hologram đọc tài liệu lần cuối trước khi ngủ, nghe vậy thì rụt người vào trong chăn, không chịu nhường nhịn: "Tôi lạnh, chẳng phải cậu xích lại đây chút là được rồi sao?"Tịch Tiện Thanh khó ở: "Tại sao lại là tôi xích qua đó chứ không phải anh xích qua đây?""Hay là cùng lùi một bước đi?" Chúc Minh thở dài, "Chúng ta đừng ngủ đối lưng, mà hãy ngủ mặt đối mặt, vậy thì diện tích chăn đắp sẽ nhiều hơn một chút."Tịch Tiện Thanh miễn cưỡng: "... Được."Thật ra ban nãy bọn họ đã định yêu cầu bên khách sạn cung cấp thêm một cái chăn nữa——Chỉ cần thao tác trên hologram trên đầu con robot nhỏ kia thì không cần phải gọi cũng có thể truyền chỉ thị xuống dưới lễ tân.Nhưng một giây trước khi Tịch Tiện Thanh ấn vào nút "Xác nhận", Chúc Minh đột nhiên đè mu bàn tay của cậu xuống: "Cậu đợi đã."Tịch Tiện Thanh liếc nhìn anh: "Sao vậy?""Có một chuyện tôi muốn xác nhận."Chúc Minh mím môi, vẻ mặt có chút do dự: "Tôi cũng không rành lắm, thì là, trong mắt người ngoài... có phải vợ chồng mới cưới đều sẽ đắp chung một cái chăn không?"Tịch Tiện Thanh: "..."Cả hai đều là người nổi bật trong lĩnh vực mỗi người, nhưng điều duy nhất họ đều không có kinh nghiệm giống nhau——Cùng là lần đầu tiên kết hôn.Vậy nên cuối cùng bọn họ đã lên mạng tra cứu thử.Trên mạng có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng hầu hết đều cho rằng các cặp đôi trẻ và mới cưới đang trong giai đoạn tình cảm nồng nàn sẽ đắp chung chăn; thông thường thì các đôi vợ chồng già đã qua mười mấy năm, tình cảm nguội lạnh dần dần ghét nhau như chó với mèo sẽ bắt đầu đắp chăn riêng.Rõ ràng đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng Tịch Tiện Thanh biết, thật ra Chúc Minh không hề lo xa.Một khi cái mệnh lệnh "Yêu cầu chăn" này được đưa ra, trên robot và hệ thống của khách sạn sẽ có ghi chép lại, người cố tình muốn tra thì sẽ biết ngay.Kể từ vụ việc "ngủ riêng" trong buổi tiệc kia, họ luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ như đang đi trên băng mỏng.Thế nên, để đề phòng, rốt cuộc đêm nay vẫn đành bất chấp khó khăn đắp chung chăn.Bọn họ trở mình cùng lúc, nằm đối diện nhau trên giường.Trong phòng rất yên tĩnh, Tịch Tiện Thanh mở mắt ra, lặng lẽ nhìn người đối diện.Chúc Minh mặc đồ ngủ, ôm hologram rụt mình trong chăn.Mái tóc mềm mại vừa đúng chấm chân mày, nhìn chằm chằm tài liệu trên màn hình không rời mắt, đầu ngón tay liên tục di chuyển, vẻ mặt cực kỳ tập trung.Sau một lúc lâu, Tịch Tiện Thanh nhắm mắt lại lần nữa, ép bản thân chìm vào giấc ngủ.Không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy độ căng của một bên tấm chăn chợt biến mất.Tịch Tiện Thanh ngủ rất nông, ngay sau đó thì nghe thấy tiếng động sột soạt vang lên, loáng thoáng có tiếng bánh xe lăn cọ xát với mặt đất.Mở mắt ra, mới phát hiện Chúc Minh đang dùng tay chống người, rón ra rón rén dịch người lên xe lăn bên mép giường.Tịch Tiện Thanh ngơ ngác: "Anh... đang làm gì vậy?"Hình như Chúc Minh cũng giật mình, quay đầu nhìn về phía cậu: "Đánh thức cậu à?""Tôi đang đọc tài liệu thì thấy có nhắc đến một điểm rất thú vị, nảy ra ý tưởng, biết đâu có thể thử nó trên Nước Rửa Chén coi sao."Anh vừa nói vừa khoác thêm áo, "Tôi định bây giờ vào khoang thí nghiệm xem có đủ thuốc không, nếu không thì chắc phải đặt thêm từ công ty sinh học ở khu bảy.""... Bây giờ?" Tầm mắt của Tịch Tiện Thanh dừng trên đồng hồ báo thức đang hiển thị "2:35am" không thể tin nổi: "Anh định vào khoang thí nghiệm?""Phải." Chúc Minh cúi đầu xem xét kỹ tài liệu, "Nếu có đầy đủ nguyên liệu thì có lẽ tôi có thể chế thuốc ngay đêm nay. Tính thêm thời gian đợi phản ứng thì có lẽ khoảng tối mai có thể cho cậu thử thuốc."Anh cũng không nhắc đến chuyện Nước Rửa Chén xòe đuôi lần trước, cũng không nhắc đến nụ hôn có thể khiến xòe đuôi kia.Anh đã giấu đi đoạn ký ức kia một cách hoàn hảo, tuân thủ thỏa thuận giữa bọn họ đến thế, tiếp tục lấy thân phận của một bác sĩ, hay nói chính xác hơn là một dược sĩ, tận tâm tìm kiếm phương pháp giúp Tịch Tiện Thanh xòe đuôi.Tịch Tiện Thanh cảm thấy lòng ngực bỗng chốc nghẹn lại, nhưng lại không biết nên nói gì: "Anh nhất định phải làm việc vào lúc này ư? Ngày mai không được sao?""Không được." Ánh mắt Chúc Minh dời khỏi tài liệu, nói thẳng, "Bởi vì nghe hai tháng có vẻ dài nhưng sẽ trôi qua trong nháy mắt.""Tôi phải chuẩn bị sớm cho việc chụp ảnh chung của cậu mà."Như khẽ thở dài một hơi, Chúc Minh nói bằng giọng điệu đùa giỡn: "Dù sao thì hiện tại, tôi cũng không còn sức để dùng tay giúp Nước Rửa Chén bẻ đuôi nữa.""Chắc đêm nay tôi sẽ ngủ trong khoang thí nghiệm, vừa hay nhường hết chăn cho cậu đấy." Anh mỉm cười với Tịch Tiện Thanh, "Vậy nhé, chúc ngủ ngon."Không đợi Tịch Tiện Thanh trả lời, anh đã điều khiển xe lăn di chuyển ra khỏi phòng, chỉ để lại bóng lưng ung dung.Tiếng "Lạch cạch" vang lên, cửa phòng ngủ đã được nhẹ nhàng đóng lại.Tịch Tiện Thanh ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, mãi không nói nên lời.
Tám tiếng sau, trụ sở Tập đoàn Công nghệ LotusX."Bây giờ hai boss vẫn còn đang họp. Trước tiên tôi xin phép giới thiệu sơ qua về cơ cấu và các dự án lớn của công ty với hai vị."Nova vẫn đang ở chế độ "Tôi đang làm việc", dùng thẻ nhân viên để mở cửa."Trụ sở chính của công ty được đặt tại khu vực trung tâm của khu bốn, ngoài ra còn có một số chi nhánh được đặt tại các khu khác."Biểu cảm của con cú trên vai trông rất nghiêm túc, cô điềm nhiên giới thiệu: "Đây là bức tường triển lãm văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng tôi, chủ yếu kể về các mốc thời gian và lịch sử xây dựng LotusX."Dường như nhớ đến chuyện gì, cô ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên sự mong đợi nhỏ đến mức khó phát hiện: "Phải rồi, không biết hôm qua hai vị đã trải nghiệm khoang trò chơi mẫu mới của chúng tôi chưa?"Tịch Tiện Thanh liếc nhìn người đang liên tục ngáp tới ngáp lui, mệt mỏi buồn ngủ trên xe lăn, mặt vô cảm nói: "... Chưa kịp trải nghiệm sau này sẽ thử."Nova thất bại trong việc quảng bá lộ vẻ mặt tiếc nuối, nhưng vẫn giữ vững phẩm hạnh nghề nghiệp: "Vậy à."Chúc Minh nửa tỉnh nửa mê ngồi trên xe lăn dụi mắt, cuối cùng cũng về với thế giới hiện thực.Anh uể oải quan sát bức tường văn hóa doanh nghiệp một lát, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hóa ra cả hai người sáng lập quý công ty đều không xuất thân từ khu bốn?""Đúng vậy, nhắc đến cũng thấy thật trùng hợp, tương tự hai vị, giám đốc Phong vốn là một nhà thiết kế tranh minh họa đến từ khu sáu, giám đốc Đàm là một chuyên gia máy tính đến từ khu bảy. Hai người họ đã kết duyên nhờ game vào thời kỳ đầu." Nova đáp.Chúc Minh không nhịn được cảm thán: "Xem ra khu bốn là một khu rất đa dạng văn hóa.""Dẫu sao thì việc tận hưởng niềm vui cũng không có ranh giới."Nova chỉ vào tủ trưng bày đĩa game, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng: "Từ một đĩa game đơn giản vào những ngày đầu gây dựng sự nghiệp, cho đến khoang trò chơi mẫu mới nhất hiện nay. Theo một nghĩa nào đó thì dòng thời gian phát triển LotusX cũng đã minh chứng cho tình cảm của hai người họ.""Quay đi ngoảnh lại, đến giờ cũng đã gần mười năm." Cô cảm thán, "Bọn họ thực sự đã cống hiến cả thanh xuân cho LotusX."Dẫn họ vào phòng nghỉ, cô cúi đầu liếc xuống đồng hồ điện tử đang sáng lên: "Cuộc họp sẽ kết thúc trong khoảng nửa tiếng nữa. Hai ngài có thể tự mình tham quan hoặc nghỉ ngơi trong chốc lát.""Đây là Bang Bang, nếu muốn ăn hoặc uống gì đó thì có thể trực tiếp thao tác trên hologram trên người nó."Cô chỉ vào con robot mũm mĩm màu vàng chanh trên mặt đất, nhập vài mệnh lệnh vào: "Nửa tiếng sau, đồng hồ báo thức của Bang Bang sẽ tự động vang lên, nó sẽ dẫn hai vị đến thang máy."Bang Bang nhìn họ chằm chằm: "Bang Bang, rất vui vì được phục vụ các ngài."Nova đóng cửa phòng nghỉ.Chúc Minh thích thú vọc hologram trên mặt Bang Bang: "Vật nhỏ này thú vị phết... Tôi định gọi một ly Americano đá uống cho tỉnh táo, cậu muốn uống không?"Tịch Tiện Thanh ngồi ở đầu bên kia của ghế sô pha, lật quyển tạp chí quảng cáo trên bàn, hờ hững nói: "Quầng thâm dưới mắt anh trông không có vẻ có thể cứu được chỉ bằng một ly cà phê đâu."Chúc Minh coi như không nghe thấy, nhập lệnh, Bang Bang phát ra tiếng "Đinh", lăn bánh êm ru chạy về phía trước, chạy đến một góc phòng nghỉ pha cà phê.Tiếng máy móc kêu vang, vài phút sau, Bang Bang bưng một ly Americano đá mới pha xong đến trước mặt Chúc Minh: "Bang Bang nhắc ngài, Americano đá của ngài đã được chuẩn bị xong.""Tôi khuyên cậu tốt nhất là bây giờ đừng có gây hấn với tôi, hôm qua tôi chế thuốc cho cậu đến đêm khuya."Chúc Minh cầm ly Americano đá lên, hớp một ngụm, đắng đến mức cả mặt nhăn nhúm lại: "Nếu không phải dì Diệp khuyên tôi đến đây thì thật sự tôi cũng không có sức lực và tinh thần gắng gượng ở đây với cậu đâu."Tay Tịch Tiện Thanh khựng lại: "Dì Diệp?""Ừ, dì ấy bảo cặp đôi người đại diện này đã kết hôn nhiều năm, mà dù sao chúng ta cũng là một đôi uyên ương giả."Chúc Minh hớp thêm một ngụm, lại rùng mình vì vị đắng: "Nếu tôi đến cùng cậu, vẽ ra hình tượng cuộc hôn nhân viên mãn giả dối thì biết đâu chừng có thể giúp cậu ghi điểm ấn tượng,khơi được vài chủ đề trò chuyện."Hầu kết Tịch Tiện Thanh khẽ động: "Anh nể mặt dì ấy quá nhỉ."Chúc Minh thản nhiên nói theo cậu: "Ừ, biết là nể mặt dì Diệp, chứ không phải nể mặt cậu thì tốt."Tịch Tiện Thanh: "..."Hai người ngồi ở hai đầu của chiếc sô pha, Chúc Minh nhăn mặt uống cà phê, còn Tịch Tiện Thanh mặt lạnh tanh chăm chú nhìn tạp chí trong tay, không ai lên tiếng nữa.Một lát sau, Bang Bang vang lên tiếng tích tích như thể nhận được một mệnh lệnh từ xa nào đó.Robot mũm mĩm màu vàng lăn bánh đến giữa hai người: "Bang Bang nhắc nhở ngài, cuộc họp đã kết thúc rồi. Mời ngài theo hướng dẫn của tôi, tiến vào thang máy phía trước."Vào thang máy, Chúc Minh liếc nhìn người đang cứng đờ bên cạnh: "Cậu Tiểu Tịch, cậu có thể thả lỏng biểu cảm trên mặt và động tác cơ thể một chút không? Chúng ta là người yêu, không phải kẻ thù."Tịch Tiện Thanh thở ra một hơi, bả vai buông thõng.Chúc Minh nhìn chăm chú vào mặt cậu một lúc, nhẹ nhàng mỉm cười: "Đừng căng thẳng."Tịch Tiện Thanh trừng anh một cái: "Tôi không có căng thẳng."Ừm, quả nhiên sau khi đấu võ mồm, vặn lại lời mình nói thì vẻ mặt đã tự nhiên hơn nhiều.Thang máy vang lên tiếng định, đáy mắt Chúc Minh hiện lên ý cười nhạt nhẽo, không nói nữa, quay mặt đi nhìn về phía cửa. Cửa thang máy mở ra.Đập vào mắt là một văn phòng có tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng, thiết kế lắp kính toàn bộ mức tường mang đến nguồn ánh sáng tuyệt vời, những tòa nhà chọc trời san sát nhau bỗng hiện ra trước mắt.Tuy nhiên, trước khi Chúc Minh kịp nhìn rõ toàn bộ văn phòng, có thứ gì đó vẽ một đường cong trên không trung, lao thẳng về phía họ với tốc độ nhanh như chớp!Bang Bang đi phía trước bọn họ trúng đòn không lệch một li, "Lạch cạch" ngã ra sàn.Tay chân ú nu của nó cứng còng nằm trên mặt đất, dù không thể động đậy, vẫn vô cùng bình tĩnh thốt lên hai chữ "Bang Bang" như cũ.Mà thứ đánh trúng nó là một quyển sách dày cộm.Chúc Minh che miệng, bất lực vươn tay: "Bang Bang——"Tịch Tiện Thanh: "..."Hai người lại ngẩng đầu lên, một tập tài liệu có góc cạnh sắc nhọn nối gót lao đến.Bang Bang đã ngã xuống, giờ đây không còn ai có thể giúp họ tránh khỏi kiếp nạn, lần này, nó đang hướng về phía Chúc Minh.Con ngươi Chúc Minh run rẩy——Anh không kịp phản ứng lại, thật ra dù anh có phản ứng lại cũng không cách nào né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay về phía mình.Giây kế tiếp, Tịch Tiện Thanh bên cạnh kịp thời duỗi tay ra, giơ tay chắn trước mặt anh.Một tiếng "Bốp" trầm đục vang lên, tập tài liệu rơi xuống đất, những tờ giấy trắng bên trong bay lên không trung, vô cùng hoành tráng, bay tán loạn khắp trời.Mặc dù tập tài liệu không nặng bao nhiêu, nhưng các cạnh của nó lại rất sắc bén.Cộng thêm tốc độ lao đến cực nhanh, Chúc Minh thấy Tịch Tiện Thanh im lặng nhíu mày, rụt tay về, giơ tay kia che mu bàn tay lại.Lòng Chúc Minh chùng xuống: "Cậu——"Tịch Tiện Thanh không nói gì, nâng tay lên, trên mu bàn tay là một vết máu mảnh dài rất mới.Chúc Minh lặng lẽ hít một ngụm khí lạnh.Tay của Tịch Tiện Thanh... Bàn tay của một nhà thiết kế trang sức.Nếu Tịch Tiện Thanh không giơ tay chắn lại, vết máu này... Chắc hẳn bây giờ sẽ xuất hiện trên mặt mình.Chúc Minh nắm lấy tay Tịch Tiện Thanh, mày nhăn nhó, vừa định nói gì đó thì ngay lập tức một quyển sách khác đã đập qua đây——Ầm ầm, một quyển nối tiếp một quyển, trong nháy mắt, văn phòng đã biến thành bãi chiến trường đầy bom đạn tạo thành từ tài liệu và tập sách.Chúc Minh và Tịch Tiện Thanh: "..."Cuối cùng, bọn họ nâng mắt lên, tìm được nguồn gốc của những vật thể bay không xác định này.Hai bên văn phòng, hai người đàn ông mặc vest với giày da đang đứng sừng sững.Một vị cao lớn, vạm vỡ, khuôn mặt anh tuấn có phần bướng bỉnh. Hắn đang nổi cơn thịnh nộ, thở hổn hển càu nhàu liên tục, phía sau là một chú chó ngao Tây Tạng bộ dạng hung dữ.Vị còn lại mảnh khảnh, rắn rỏi, gương mặt thanh tú, đeo mắt kính, thở dốc giằng co với người đối diện. Chú mèo Maine Coon dưới chân y mang vẻ mặt u ám, đôi tai dựng đứng, gồng lên lên, bày ra tư thế phòng ngự.Một vị rách khóe môi, một vị bị bầm trán, có vẻ như trận chiến này đã kéo dài một khoảng thời gian.Đây quả thật là một cuộc chiến vô cùng khốc liệt——Không chỉ vì không còn nơi để đặt chân trong văn phòng này, mà là thậm chí bọn họ còn chẳng chú ý đến sự tồn tại của Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh đang đứng trước thang máy."Đàm Ngọc, ông đây không thể chịu đựng được việc ở cạnh anh thêm một ngày nào nữa!"Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đưa tay lên môi hung hăng chà sát, nhìn chòng chọc vết máu trên tay, không thể dằn được cơn giận mà cười khẩy thành tiếng, chó ngao Tây Tạng bên cạnh cũng phẫn nộ vẫy đuôi, "Suốt mấy năm kết hôn, anh có từng đối xử với tôi như một con người chưa? Hiện tại nụ cười anh bố thí cho một người ăn xin trên phố còn nhiều hơn nụ cười anh dành cho tôi suốt nhiều tháng nay!""Mấy lời vô nghĩa đó, giữ lại nói chuyện với luật sư của tôi đi."Người đàn ông đeo kính, phong thái nhã nhặn với vết bầm tím trên trán dựa vào tường, thờ ơ giơ tay nới lỏng cà vạt, ánh mắt của chú mèo Maine Coon dưới chân cũng lóe lên một tia lạnh lẽo: "Phong Gia Trì, chúng ta ly hôn đi."
٭❅
Giới Thái Hồ Hồ: Chim công nằm một mình trên chiếc giường trống trải cả đêm. Mặc dù mỏ cứng ngắc nhưng khi duỗi móng vuốt nhỏ ra để bảo vệ cáo nhỏ thì quá là nhanh ( *`ω')!Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store