ZingTruyen.Store

Dla X Tp To Tinh Xong Toi Lo Than Phan Cover

Ăn mì xong, Diệp Lâm Anh đi rửa chén.

Thùy Trang thì đảo vòng trong phòng khách, đánh giá cả căn hộ một lượt. Tình trạng ban đầu của nó như thế nào thì cô không biết, nhưng ít nhất hiện tại trông vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp. Không khí còn thoảng mùi thơm nhè nhẹ, vừa nhìn đã thấy là người biết sống.

Thùy Trang thoáng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Lâm Anh. Rõ ràng bóng lưng cô nàng gầy gò như thế nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất vững chãi, có sự chững chạc hơn hẳn các bạn cùng trang lứa. Hay đây là đạo lý con nhà nghèo thì trưởng thành sớm?

... Không phải đâu. Lúc nhỏ nhà cô cũng nghèo lắm mà đâu thấy cô đảm đang được như thế.

Suy cho cùng thì vẫn là tùy người.

Nghĩ đến căn hộ lộn xộn của mình, Thùy Trang lập tức cảm thấy hổ thẹn. Thật sự quá tàn nhẫn, nếu biết trước Diệp Lâm Anh thích ngăn nắp, sạch sẽ như vậy thì lần trước cô đã không mở cửa thả em vào.

E là ấn tượng về mình trong lòng cô nàng hiện tại đã không thể xem như một cấp trên hoàn mỹ nữa rồi. Nếu lọt ra ngoài thì lại càng khó nghe. Cô đường đường là hoa khôi của tầng, sao có thể mang tiếng lôi thôi cho được?

Nghĩ đến đấy, Thùy Trang lại vội vàng gửi tin nhắn cho dì giúp việc, bảo đối phương mau đến làm. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng Diệp Lâm Anh, lòng thầm cân nhắc xem nên làm sao để mua chuộc cô nàng này, để em đừng đi đồn thổi lung tung.

Rửa chén xong, Diệp Lâm Anh mang chén đĩa cất vào tủ. Thùy Trang đi theo cô đến bên cạnh tủ chén.

Diệp Lâm Anh ra mòi bình tĩnh mà lau khuôn bếp. Thùy Trang theo cô đến khuôn bếp.

Diệp Lâm Anh bước tới gần máy pha cà phê để xay cà phê. Thùy Trang theo cô đến bên cạnh máy pha cà phê.

Diệp Lâm Anh im lặng cả buổi, cuối cùng đưa cà phê đã pha xong cho đối phương, hai má đỏ ửng: "Chị thử xem."

Thùy Trang nhận lấy, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Lâm Anh, rồi nhấp mấy ngụm như suy tư, sau đó mắt sáng rỡ: "Mùi vị khá ngon đấy chứ."

"Cảm ơn." Nhìn vào mắt Thùy Trang, Diệp Lâm Anh thầm sắp xếp câu chữ trong lòng rồi mới chậm rãi hỏi: "Chị đi theo em làm gì thế?"

Thùy Trang ho khan hai tiếng, nói: "Có phải bình thường em thích dọn dẹp nhà cửa lắm không?"

"Thích lắm thì cũng không phải."

Thùy Trang vừa thở phào một hơi đã nghe đối phương nói tiếp: "Chỉ là thuận tay sửa sang lại một chút thôi. Nếu không thấy đồ đạc nằm đúng nơi đúng chỗ thì hơi khó chịu."

"..." Thùy Trang chột dạ uống một ngụm cà phê, lòng nói thầm: Em không hiểu cảm giác sung sướng khi tiện tay quăng đồ, càng không hiểu nét đẹp của loạn thế giai nhân.

"Có chỗ nào em chưa dọn dẹp sạch sẽ sao?" Diệp Lâm Anh lo lắng hỏi.

"Đương nhiên không phải." Thùy Trang nhìn căn hộ bóng loáng như mới này. Nếu thế mà còn gọi là chưa dọn dẹp sạch sẽ thì nhà cô thành cái gì?

"Vậy là tốt rồi..." Diệp Lâm Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, mắt vừa cụp xuống lại chú ý đến cách ăn mặc của Thùy Trang. Chị chỉ thay bộ quần áo mặc nhà, dép lê vẫn là dép mang mùa hè, gần như lộ cả bàn chân ra ngoài. Thời tiết giờ đã là cuối thu, rất dễ bị cảm. Diệp Lâm Anh xoay người bước đến tủ giày tìm một đôi dép bông, đặt xuống trước mặt đối phương.

"Vụ gì?" Thùy Trang nhìn Diệp Lâm Anh bằng ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn đôi dép trên sàn, "Chê dép chị dơ hả?"

"Không phải. Chị đổi sang này đi." Thấy Thùy Trang vẫn lù lù bất động, Diệp Lâm Anh dứt khoát ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân chị mà đưa vào chiếc dép bông, "Đừng để lạnh chân."

Thùy Trang cúi đầu, kinh ngạc nhìn người ngồi dưới chân: "Diệp Lâm Anh, em không phải..."

Diệp Lâm Anh ngẩng đầu, cứ thế mà đối diện với chị: "Cái gì?"

Thùy Trang lẩm bẩm: "Chu đáo bình thường đâu."

Diệp Lâm Anh trông thì như đang cúi đầu không chút cảm xúc, sau đó đứng dậy bước ra phòng khách một mình, nhưng thật ra cô đang từ từ nhấm nuốt sự vui sướng trong lòng.

Thùy Trang nhìn đôi dép mới trên chân, màu hồng nhạt, lại ngó sang dép Diệp Lâm Anh, cười nói: "Của em màu lam kìa, hình cũng giống. Nhìn như dép đôi."

Bị nói trúng tim đen, Diệp Lâm Anh không dám nhìn thẳng Thùy Trang, rồi lại tò mò không biết chị có phát hiện hay không, thế là lén lút liếc mắt dòm qua.

"Sao? Còn không vui sao mà liếc chị?"

Diệp Lâm Anh lắc đầu nguầy nguậy.

Thùy Trang cười cười. Cô chỉ thuận miệng nói qua thế thôi, dù sao cũng có rất nhiều người mua dép là mua nhiều đôi cùng một kiểu, không có gì lạ.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Thùy Trang bắt máy, còn chưa đưa lên tai thì đã nghe thấy tiếng Thùy Anh: "Chị đâu rồi! Sao không ở nhà ngủ?!"

Thùy Trang: "..."

Diệp Lâm Anh cũng nghe thấy, bèn bước ra mở cửa, nhìn cô nàng đứng trước cửa nhà đối diện.

Thùy Anh giơ điện thoại quay đầu, kinh ngạc nói: "Chị Diệp, sao chị lại chạy qua bên đó? Bên đây mới là nhà em. Chị mau quay lại đi!"

Diệp Lâm Anh chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đó chỉ vào nhà. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Thùy Anh đã vọt qua túm cô ra: "Đừng để bị chủ nhà người ta phát hiện. Tụi mình đi mau."

Vừa nói hết câu, Thùy Anh đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong nhà, vội quay đầu xin lỗi: "Ngại quá, gia sư của em đi sai nhà... Chị? Sao chị lại ở bên đó?!"

Thùy Trang nhìn hai người dùng dằng lôi kéo, khoanh tay tựa vào khung cửa xem trò hay.

"Sao chị còn đầu têu đi lộn nhà nữa vậy!" Thùy Anh buông Diệp Lâm Anh ra, lại quay người kéo Thùy Trang, "Rốt cuộc làm sao mà hai người lại chạy qua nhà người ta? Không ai quản hai người hết hả?"

"Không sao, là chị mời sếp Trang qua nhà chơi." Diệp Lâm Anh đứng bên cạnh nói.

"Chị mời cũng không được... Xí khoan, chị nói gì? Chị mời chị em? Qua nhà chơi?" Trong cái đầu nho nhỏ của Thùy Anh có dấu chấm hỏi to to.

Thùy Trang vui vẻ rút tay về, xoa xoa cổ tay, nói: "Giới thiệu lại lần nữa, đây là gia sư của em, cũng chính là hàng xóm mới của chúng ta."

Thùy Anh mắt chữ O mồm chữ A: "Chị Diệp? Chị là hàng xóm mới của tụi em á?"

Diệp Lâm Anh gật gật đầu, ánh mắt lại lưu luyến tại cổ tay Thùy Trang. Chỗ đó bị nắm đỏ một mảng, nhìn quá đau lòng. Cô bất giác vươn tay, bóp bóp cổ tay sếp Trang.

Thùy Trang nghi hoặc nhìn sang: "Em đang làm gì vậy?"

Diệp Lâm Anh lúc này mới muộn màng phản ứng lại, lỗ tai lập tức đỏ bừng. Cô nắm cổ tay chị, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên: "Bắt mạch."

Thùy Trang: "..."

Thùy Anh hỏi: "Mạch của chị em là mạch gì?"

"Hỉ mạch." Diệp Lâm Anh cao thâm nói.

Thùy Trang: "?"

Thùy Anh ôm bụng người lớn. Diệp Lâm Anh đành giải thích: "Ý em là... sếp Trang chị sắp tới sẽ có tin vui!"

"Vậy là hỉ mạch đúng rồi còn gì nữa." Thùy Anh cười rờ bụng Thùy Trang, sau đó mở cửa đi vào cất cặp.

Thùy Trang nghiêng đầu nhìn Diệp Lâm Anh, lạnh nhạt nói: "Em nói nghe thử xem, sắp tới chị sẽ có tin vui gì?"

Diệp Lâm Anh: "Lên chức lên lương... có hoa đào."

"Vậy chị đây tạm nhận lấy lời hay của em, nếu không lên chức, lên lương, có hoa đào thì xem chị xử em thế nào." Thùy Trang nói.

Diệp Lâm Anh: "Không thành vấn đề."

Xử em đi, xử mạnh tay vào! Đừng thương tiếc đóa hoa mềm yếu này!

Thùy Anh cất đồ xong lại chạy ra hỏi: "Chị, trưa nay mình ăn gì?"

Thùy Trang vừa ăn xong một bát mì to tướng, không đói bụng chút nào, bèn nói: "Em muốn ăn cái gì thì tự gọi đi."

"Lại cơm hộp nữa hả?" Thùy Anh thở dài một tiếng.

Diệp Lâm Anh hỏi: "Em ăn mì không? Chị nấu thêm cho em một ít nhé?"

"Thật không chị? Vậy tốt quá!" Thùy Anh theo cô vào nhà, "Em thật sự quá thích tay nghề nấu nướng của chị rồi!"

Diệp Lâm Anh vào phòng bếp, tiếp tục nấu mì. Thùy Anh là người cởi mở không ngại ngùng, vừa vào nhà đã bắt đầu tham quan khắp nơi một cách lộ liễu, còn không quên dìm người nào đó: "Chị, mau nhìn phòng ngủ của chị Diệp đi kìa. Quá sạch sẽ. Chị ấy với chị đúng là một trời một vực!"

Thùy Trang: "..."

Thùy Anh: "Chị, mau nhìn nhà vệ sinh. Đồ đạc bày biện ngay ngắn quá chừng! Không giống chị xíu nào!"

Thùy Trang: "..."

Thùy Anh: "Chị, tự chị xem phòng khách của chị ấy đi. Chị không thấy xấu hổ sao?"

Thùy Trang không nhịn nổi nữa, túm lấy Thùy Anh toan về nhà, miễn cho con nhỏ này điên cuồng dìm mình trước mặt cấp dưới.

"Aaa cíuuu. Chị Diệp cứu em với!" Thùy Anh đu cửa, sống chết không chịu buông tay.

Diệp Lâm Anh lật đật chạy ra, không biết can thiệp thế nào, đành phải đứng một bên khuyên Thùy Trang: "Sếp Trang, em ấy còn con nít, chị đừng so đo. Việc gì cũng nhìn thoáng một chút, hạnh phúc sẽ đến rất nhanh. Tục ngữ nói rất đúng, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại..."

Thùy Trang, Thùy Anh: "???"

Hai chị em bị một tràng nói nhăng nói cuội của Diệp Lâm Anh làm cho sửng sốt. Lát sau, Thùy Trang mới lên tiếng: "Nói hay lắm, mai mốt đừng nói nữa."

Diệp Lâm Anh xấu hổ cúi đầu: "Em... không biết khuyên nhủ."

Trước giờ cũng đâu có ai cãi nhau trước mặt cô, còn cần cô hỗ trợ. Chuyện này cô không có kinh nghiệm. Cô thành khẩn nói: "Sếp Trang, chị yên tâm, em nhất định sẽ học cách khuyên nhủ cho đàng hoàng, lần sau nói lại."

Thùy Trang: "..." Không có ai bảo em học cái đấy!

Thùy Anh ôm cửa cười ha ha: "May mà chị Diệp không kèm em môn Văn, chắc chết quá hahahaha."

Chiều, Thùy Trang làm việc một lúc trong phòng khách thì nhận được cuộc gọi từ Băng Di, bảo cô cùng đi xem nhà. Cô đẩy cửa phòng Thùy Anh, thấy góc nghiêng gương mặt đang nghiêm túc giảng bài của Diệp Lâm Anh cùng với dáng điệu tập trung nghe giảng của Thùy Anh, không khí hài hòa đến mức cô trông như người ngoài.

Xem ra Diệp Lâm Anh là một gia sư khá tốt.

Cô không trực tiếp ngắt lời hai người mà chỉ thay quần áo rồi gửi cho Thùy Anh một tin nhắn, sau đó chạy đến địa chỉ mà Băng Di đã gửi.

Hết giờ học thêm, Thùy Anh mới vươn người, ra ngoài lấy đồ uống. Diệp Lâm Anh cũng đi ra, nhìn một vòng không thấy Thùy Trang, bèn hiếu kỳ hỏi: "Chị em đâu rồi?"

"Không biết nữa." Thùy Anh mở điện thoại lên xem rồi nói, "À, chị Di tìm chị ấy có việc, chỉ ra ngoài rồi."

"Ò..." Diệp Lâm Anh thoáng mất mát, còn tưởng dạy kèm xong là sẽ được nhìn thấy sếp Trang xinh xinh.

"Quá nửa là chị Di lại kéo bả đi xem mắt rồi." Thùy Anh đã quá quen với cảnh này, cô nhấp ngụm Coca.

Diệp Lâm Anh lại đột nhiên sửng sốt: "Em nói cái gì?"

"Xem mắt đó. Chị Di thích nhất là bận tâm chuyện của chị em." Thùy Anh nhún vai, "Lâu lâu lại tìm mọi lý do kéo chị em ra ngoài chơi, sau đó lại dẫn theo đủ kiểu bạn nam chất lượng cao đến chơi chung, thật ra chính là xem mắt trá hình."

Diệp Lâm Anh luống cuống trong lòng, cố hỏi với vẻ tự nhiên: "Vậy hôm nay bọn họ đi đâu?"

"Để em hỏi thử." Thùy Anh gửi tin nhắn cho Thùy Trang hỏi địa điểm. Chỉ lát sau, Thùy Trang đã trực tiếp gửi địa chỉ định vị qua, tại một khu nhà xa hoa gần đó, "Ồ, chỗ họp mặt lần này hơi ngộ nha, không phải đến thẳng nhà đối tượng xem mắt luôn đấy chứ? Chẳng lẽ chị Diệp nói tào lao trúng tùm lum, đây chính là hỉ mạch của chị em?"

Trong lòng Diệp Lâm Anh đánh thịch một tiếng. Cô bước đến nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, nhớ kĩ địa chỉ xong lại nói: "Chị về trước đây. Em nhớ làm hết bài tập nhé, mai chị kiểm tra."

"Không ở lại chơi chút nữa à?"

Diệp Lâm Anh vội rời đi: "Không chơi, chị có việc." Còn không đi nghe ngóng tình hình nữa thì sếp Trang của cô sẽ bị người ta cướp mất!

Bước xuống lầu, nghĩ chung cư của đối phương rất đắt đỏ, Diệp Lâm Anh bèn ngồi vào chiếc Maserati của mình theo bản năng, lái siêu xe đến chỗ kia.

Nhưng cả khu rộng lớn, có nhiều tòa nhà như thế, Thùy Trang đang ẩn mình trong tòa nào đây?

Diệp Lâm Anh không ngừng đảo vòng ngay tại cổng chính, đảo đến mức bảo vệ cũng không nhịn được phải bước ra dò hỏi: "Cô đến đây làm gì?"

Diệp Lâm Anh nhỏ giọng nói: "Đợi người."

Cũng không rõ đã đợi bao lâu, cuối cùng Diệp Lâm Anh để ý thấy Thùy Trang bước ra từ một tòa nhà. Mắt cô sáng lên, lập tức lén lút theo sau, phát hiện bên cạnh Thùy Trang còn có một người đàn ông cao lớn, mặc đồ tây, lúc nói chuyện hay mỉm cười. Hai người cùng nhau bước vào một tòa nhà khác. Lúc lên cầu thang, người nọ còn ga lăng vươn tay.

Trong lòng Diệp Lâm Anh phải gọi là tức nổ đom đóm!

Cô rón ra rón rén bước theo vào, nghe thấy người kia hỏi: "Cô đang ở đâu? Có gần đây không?"

Thùy Trang: "Chung cư Minh Yến."

"Vậy rất gần. Nếu có rảnh thì cô và cô Di có thể đến đây xem bất kỳ lúc nào."

"Ừm."

"Về nhà ở, cô có yêu cầu gì khác không?"

Diệp Lâm Anh nghe mà mặt trắng bệch... Sao lại tiến triển nhanh thế này? Mới đây đã bắt đầu bàn tính chuyện nhà cửa rồi ư?!

Thùy Trang trả lời: "Tỉ lệ xanh hóa, hướng, cách trang trí, diện tích và giá cả, hết thảy đều phải suy xét kỹ càng."

"Đó là đương nhiên. Nếu cô muốn căn hộ lớn hơn một chút thì chỗ tôi cũng còn vài căn nữa."

Diệp Lâm Anh: Mẹ nó, còn là đại gia nữa!

Diệp Lâm Anh âm thầm quan sát người đàn ông này. Tuy cao nhưng quá ốm, không thể bảo hộ được sếp Trang! Tóc khá thưa, không xứng với sếp Trang! Giày hơi dơ, không xứng với sếp Trang! Quần áo quá xấu, không xứng với sếp Trang!

Tóm lại, sau khi quan sát các phương diện, kết luận chính là - Không! Xứng! Với! Sếp! Trang!

Đúng lúc này, thang máy đến. Người đàn ông lại lịch sự vươn tay chặn cửa thang máy. Thùy Trang cũng tự nhiên bước vào, còn mỉm cười nói tiếng cảm ơn với người nọ.

Không xong rồi.

Chính vào lúc cửa thang máy định khép lại thì một bàn tay thon dài, trắng nõn đột nhiên xuất hiện, chặn cửa lại.

Thấy rõ người đứng bên ngoài, Thùy Trang từ từ trợn to hai mắt. Cô vừa định hỏi tại sao đối phương lại ở đây thì đã nghe thấy Diệp Lâm Anh dứt khoát, dõng dạc nói: "Sếp Trang, em phản đối cuộc hôn nhân này!"

_____________

Thùy Trang: ??

Người môi giới: Tôi nói mà, lạnh cả lưng...

_____________

Cố gắng trả nợ cho mấy môm :<

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store