Dinh Phong Ba
Chương 13Viêm Di quốc, Giang phủ.Giang Phong hôm nay tâm trạng cực kỳ kém, hắn tức giận đến nỗi tưởng chừng đem tất cả đồ vật trong phòng làm đảo lộn.Phụ thân lúc nãy gọi hắn đến thư phòng, như trước nói những lời nhàm chán có liên quan đến chuyện thành thân, hắn giận dữ, rõ ràng hắn đã nói thật nhiều với cha hắn là hắn đã có ý trung nhân, sẽ không đi thú nữ nhi thủ phủ gì đó, ngực hắn vĩnh viễn chỉ có một mình mỹ nhân.Nhưng cha hình như đem lý do này trở thành lý do hắn muốn chạy trốn thành hôn, căn bản không tin.Còn uy hiếp hắn nếu không đem vị cô nương hợp ý kia đến ra mắt, thành thân lần này nhất định phải làm.Nếu như thật có thể đưa đến gặp cha, hắn cũng muốn a, nhưng mà ba năm này hắn đi không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều dốc lòng dốc sức, hoàn toàn không gặp được mỹ nhân, đi càng nhiều thất vọng càng nhiều.Hắn thực sự không muốn thú bất kỳ cô nương nào làm thê tử ngoại trừ mỹ nhân của hắn.Mỹ nhân, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?Hắn tựa ở đầu giường, không nghĩ tới lại đè lên chỗ đau ngày hôm qua đánh nhau gây thương tích.Đau nhức!Hắn nhíu mi, vội vàng dời thân thể.Cảm nhận sâu sắc phía sau lưng làm cho hắn nhớ tới kẻ hôm qua dây dưa hảo một phen cũng không để hắn thoát đi, Độc Lang Quân, Người cũng như tên, thiện vu sử độc, hôm qua thật vất vả bắt y, mệt hắn ăn vào thuốc giải độc trước, không nghĩ tới y vẫn chuồn mất.Bằng hữu tốt nhất bị giết hại, hắn đi lấy lại công đạo, nhưng cũng bị y đả thương, bất quá Độc Lang Quân vết thương cũng không nhẹ, chỉ sợ ….Độc Lang Quân luôn luôn có cừu oán tất báo, y nhất định sẽ quay lại trả thù.Mỹ nhân nha mỹ nhân, nếu như ta chết, ngươi sẽ vì ta khổ sở sao?Dọc đường đi vào sơn đạo nhỏ, Bạt Thác Vô Cực trong đầu cảm khái vô hạn.Cảnh vật bốn phía vẫn như cũ, nhưng nhân sinh đã thay đổi từ lâu.Đi nửa canh giờ, trông thấy nơi chốn mà từ một năm trước hắn chưa một lần bước vào.Loáng thoáng bên trong, trong không khí hắn ngửi ra hơi có mùi máu tươi, càng đi sâu vào trong nhà càng có thể nghe rõ ràng, bên trong nhà xảy ra chuyện gì?Bạt Thác Vô Cực cước bộ nhanh hơn, vừa mới bước vào hắn trừng to mắt.Một thân thể nằm trong vũng máu, hắn đến gần, tìm mạch đập xem y còn sống hay không.Trong đầu hắn tràn ngập nghi vấn.“… Khụ khụ…”Phòng trong truyền đến âm hưởng rất nhỏ, hắn kinh hãi.Bên trong còn có người!Ai? Là ai ở bên trong?Hắn cẩn thận sờ trường kiếm bên hông, rút ra, tay cầm trường kiếm, đi từng bước đến gần chủ ốc, bước vào chủ ốc nhưng không nhìn thấy bóng người, hắn hướng bên trong đến gần hơn, tiếng thở dốc thô dày càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng phát hiện thanh âm là truyền đến từ gian phòng hắn từng ở trước đây.Hắn một cước đá văng cửa phòng, thoăn thoắt nhảy vào bên trong, ngay lúc hắn một kiếm để trên cổ người nọ thì hắn trừng mắt nhìn người nọ sửng sốt.“Giang Phong? !”Người nằm ở trên giường nhắm mắt thần tình thống khổ đúng là Giang Phong, trên trán hắn không ngừng đổ mồ hôi, hai gò má hiện ra hồng sắc quỷ dị.Bạt Thác Vô Cực có trì độn đến đâu tức khắc cũng hiểu. Hắn trúng độc.Hắn ném kiếm trong tay, ngồi trên đầu giường, lay động Giang Phong. .”Giang Phong… Giang Phong… Ngươi làm sao vậy?”Hắn bán mị mở mắt ra “Vô… Vô Song…” Giang Phong bỗng nhiên đẩy hắn ra “Ngươi… Ngươi đi mau… Rời xa ta… Đừng, đừng tới gần ta…”” Giang Phong ngươi đang nói cái gì? Ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”Giang Phong không đem lời hắn nói nghe vào, hai tay cố sức đẩy hắn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mau ly khai … Đừng tới gần ta… Ngươi sẽ hối hận…”Hắn sờ trên cổ tay Giang Phong, phát hiện mạch đập hỗn loạn.” Giang Phong, ngươi trúng độc gì? Làm sao mạch lại đập nhanh như vậy?”Giang Phong giật tay lại, xoay người đưa lưng về nhau hắn “… Dạ hoan…”Nghe vậy Bạt Thác Vô Cực không khỏi trợn to mắt “Cái, cái gì… Dạ hoan? !”Dạ hoan, danh như ý nghĩa, dạ hoan, dạ hoan… Hàng đêm tầm hoan, đây chính là tình độc, không có giải dược nhưng cũng có cách giải, chỉ cần cùng nữ tử giao hợp là có thể giải kỳ độc, một lúc lâu sau nếu không cùng nữ tử giao hợp, lập tức kinh mạch toàn thân nghịch lưu mà chết.Độc này không thể nói đùa.“Trúng độc đã bao lâu?” Thời gian hạ sơn sau đó lại trở lên, tốc độ nếu nhanh lên một chút có lẽ một canh giờ vẫn có thể đi về, nhưng mà trở về dẫn theo một nữ nhân, tay chân khó tránh khỏi chậm một chút, bất quá hẳn là phải đi. Bạt Thác Vô Cực trong đầu lục lọi tìm xem vùng phụ cận có xuân hoa viện nào hay không.“Nửa canh giờ hơn…”… Nửa canh giờ, như vậy căn bản không kịp nha!Như vậy làm thế nào mới tốt?!Chương 14“Trúng độc đã bao lâu?” Thời gian hạ sơn sau đó lại trở lên, tốc độ nếu nhanh lên một chút có lẽ một canh giờ vẫn có thể đi về, nhưng mà trở về dẫn theo một nữ nhân, tay chân khó tránh khỏi chậm một chút, bất quá hẳn là phải đi. Bạt Thác Vô Cực trong đầu lục lọi tìm xem vùng phụ cận có xuân hoa viện nào hay không.“Nửa canh giờ hơn…”… Nửa canh giờ, như vậy căn bản không kịp nha!Như vậy làm thế nào mới tốt?!Thực sự là không xong, hắn hiện tại cảm thấy nhà cửa ở chỗ sâu trong sơn lâm cực điểm phiền muộn.Lẽ nào cứ như vậy mở mắt trừng trừng nhìn hắn kinh mạch nghịch lưu mà chết bất đắc kỳ tử sao?Không… Hắn nhất định nghĩ biện pháp, thế nhưng… Hắn tìm đâu ra nữ nhân cho Giang Phong giải độc a? Nhất thời nửa khắc, hắn nghĩ không ra còn có phương pháp nào có thể thực hiện.Đột nhiên, hắn ngẩng đầu.Không… Chờ một chút! Còn có người… Còn có một người có thể giải tình độc cho hắn.Hắn liên tiếp hấp khí, sau đó thở ra.Bạt Thác Vô Cực cởi xuống trường đái bên hông, xé thành hai sợi, dùng sức đem thân thể Giang Phong lật trở lại, một cái miên đái dùng trói chặt hai tay của hắn.“Vô Song… Ngươi muốn làm gì? !”“Ngươi không phải cần phải có người giúp ngươi giải độc sao? Ta đến giúp ngươi”. Hắn hờ hững nói.“Vô Song… Ngươi phóng khoáng cũng không nhất định như vậy… Ta, ta không thể để ngươi… hi sinh….”” Nhưng ta không thể mở mắt trừng trừng nhìn ngươi chết”.” Ta không muốn hủy đi trong sạch của ngươi… Vô Song…” Dục hỏa trong cơ thể không ngừng kêu gào, hắn càng không ngừng suyễn khí, toàn thân khô nóng như muốn bốc cháy, nhưng hắn tình nguyện đánh mất tính mệnh cũng không muốn phải phá hoại sự trong sạch của Vô Song.” Là ta tự hủy đi thuần khiết của chính mình, không phải ngươi”.Hắn đem một mảnh trường đái khác bịt kín hai mắt Giang Phong. “Xin lỗi, ta phải đem ánh mắt của ngươi che lại”. Hắn không muốn đem bộ vị khiến người ta ghét bỏ rơi vào tầm mắt Giang Phong.“Vô Song…” câu kế tiếp bị giam lại trong môi đỏ mọng, Bạt Thác Vô Cực vụng về hôn môi, bàn tay giải khai quần áo và phục sức trên người Giang Phong, tìm hảo một lát sau mới toàn bộ cởi xuống.Hắn đứng dậy cũng nhất nhất giải khai y phục trên người, quần áo bạch sắc và bội sức trên người một kiện lại một kiện rơi trên mặt đất, thẳng đến khi trên người hắn không còn thứ gì, Bạt Thác Vô Cực lỏa thân bò lên trên giường, hắn khom người, mặt để sát vào nam căn sưng tấy mà đứng thẳng kia.Hắn đỏ mặt, quá sức…Quên đi, trực tiếp xen vào là được rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đau nhức, không bằng sớm nhượng Giang Phong giải thoát khỏi nổi khổ tình độc.Ở trong lòng hạ quyết định, hắn một tay tìm bả vai Giang Phong, khởi động thân thể, đỡ lấy thứ sưng lên rồi kiên quyết nhắm ngay hoa huyệt không trơn chầm chậm ép người xuống.Cảm nhận bản thân được một nơi cực nóng mà mềm mại bao phủ, dạ hoan tình độc không ngừng ăn mòn ý chí hắn, hắn không còn nghĩ được nữa, hắn muốn mặc sức, thoả thích phát tiết, nhưng hai tay bị kiềm chế, hắn không động đậy được, hắn vận khí trên tay, trường đái theo tiếng mà đoạn.Bạt Thác Vô Cực sửng sốt, “Ngươi không thể… Đau nhức! Đau quá …” Tay Giang Phong chụp lấy thắt lưng hắn, sau đó cố sức nhấn một cái, gắng gượng phá tan phòng tuyến tượng trưng cho sự thuần khiết.Hắn đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, đột nhiên thiên toàn địa chuyển, hắn bị Giang Phong đặt ở dưới thân, hai chân bị đặt trên bờ vai của hắn, sau đó là sáp trừu liên tiếp thô bạo.Bạt Thác Vô Cực bị lay động có chút ngất đi, nhưng cảm nhận sâu sắc dưới thân như vậy cũng khắc cốt ghi tâm, hắn gọi không ra tiếng, đệm chăn dưới thân bị ngón tay hắn bắt đến nhíu thành một đoàn.Nguyên lai cái gọi là tình ái là thế này a… Là đau nhức, vĩnh vô chỉ tẫn đau nhức.Hai mắt Giang Phong bị bịt kín, lý trí sớm bị tình độc ăn mòn sạch sẽ, ngay cả chính hắn cũng không biết hắn đang làm cái gì, tứ chi hành động như là có ý thức.Trừu sáp đến giai đoạn nào đó, một cổ nhiệt lưu phun trào bắn vào trong cơ thể.Bạt Thác Vô Cực hoảng sợ “Không… Không nên ở bên trong…” Khi hắn hiểu ý muốn ngăn cản thì Giang Phong từ lâu đem mầm móng tự thân toàn bộ dung nhập trong cơ thể hắn.Hắn nỗ lực bình ổn tinh thần, chỉ có một lần sẽ không đúng lúc như vậy, hơn nữa nguyệt sự vừa mới hoàn, chiếu theo lý thuyết hẳn là an toàn.Bạt Thác Vô Cực mặc dù có thân thể không giống thường nhân, nhưng hắn vẫn cho rằng bản thân là một nam nhân. Nhưng quái chính là một năm trước nguyệt sự lại đột nhiên tới. Hắn rất là khiếp sợ, hắn không phải thân nam hài sao? Vì sao có nguyệt sự ni? Mà lại kỳ quái, ngoại trừ nguyệt sự đột nhiên tới ra, thân thể hắn cũng không có bất kỳ biểu hiện kỳ quái nào khác.Giang Phong ghé vào trên người hắn thở dốc.Hắn đẩy Giang Phong ra, cắn răng chịu đựng dục vọng rút ra mang theo một chút hồng ti, cùng với một chút cảm giác khác thường, hắn xuống giường, nhặt lên quần áo và đồ dùng hàng ngày trên mặt đất một kiện lại một kiện mặt vào.“… Vô Song…” Phía sau truyền đến tiếng nói hơi trầm thấp của Giang Phong khi tình ái qua đi.“Ân?”“… Vì sao muốn cứu ta?”Ngón tay đang cài áo ngoài dừng lại, “Chúng ta là bằng hữu”.” Chỉ là bằng hữu mà thôi sao? Lẽ nào, lẽ nào ngươi đối ta…”Hắn rất nhanh phản bác “Không có! Chúng ta là bằng hữu, chỉ là bằng hữu.”” Nếu là bằng hữu, ngươi thế nào nguyện ý hi sinh bản thân…” Hắn dừng một chút, hảo thanh nói: “Vô Song, để ta thú ngươi được không?”“Không được.”” Chúng ta đều có quan hệ thân mật như thế, vì sao không cho ta đối với ngươi chịu trách nhiệm?”” Đó là tình huống bất đắc dĩ”, sau khi bỏ lại những lời này, Bạt Thác Vô Cực rời khỏi khuê phòng.Ngược lại thân thể Giang Phong sửng sốt, vội vàng bắt lấy trường đái vẫn che trên mắt xuống, lúc này đã không thấy thân ảnh Bạt Thác Vô Cực, hắn mất mát ngã về trên giường.Tình huống bất đắc dĩ sao?===Chương 15Tẩy sạch những thứ dính nị trên người, lần thứ hai trở về phòng thấy Giang Phong vẫn còn nằm ở trên giường, hắn ngốc lăng, hắn còn tưởng rằng Giang Phong đã đi rồi chứ.Giang Phong ngồi xếp bằng vận công, sau một lúc, hắn thở ra, thu nội lực.“Thân thể có sao không?”Hắn mở to mắt, sau khi thấy Bạt Thác Vô Cực thì cười cười “Ân đại khái không thành vấn đề”.” Ngươi làm sao lại bị hạ độc này? Người nằm ở tiền viện là ai?” Rót một chén nước trà đưa cho hắn, sau đó cũng rót cho mình một chén rồi ngồi vào ghế.Nói đến Độc Lang Quân, Giang Phong tức giận đến nhe răng, “Hắn là Độc Lang Quân, lúc trước sát hại bằng hữu của ta, ta vì thay bằng hữu trả thù, ám sát không thành công để hắn chuồn mất. Ta từ Viêm Di quốc tới nơi này, hắn một đường đuổi theo, mới vừa bước vào cửa, Độc Lang Quân bất ngờ đánh ta, vẫy độc kia vào ta, hơn nữa, hơn nữa…” Nói đến đây, vẻ mặt hắn đột nhiên tức giận “Hơn nữa, hắn đối ta hạ dạ hoan, dụng ý dĩ nhiên là muốn cùng ta, cùng ta… Thực sự là rất buồn nôn, ta làm sao có thể cùng nam nhân làm chuyện này, ta thà rằng chết cũng không nguyện cùng nam nhân hoan hảo!”Nước trong chén trà chấn động.Nếu Giang Phong biết đối tượng hắn mới vừa rồi hoan hảo là một yêu quái bất nam bất nữ, hắn còn có thể nói ra câu nói mới vừa rồi sao?Nhìn thấy Bạt Thác Vô Cực hoảng thần, Giang Phong hỏi: “Vô Song, làm sao vậy?”Hắn bình ổn tâm thần, lắc đầu, “Không có việc gì.”Giang Phong ngửa đầu uống một ngụm nước trà, lau miệng mới phát hiện quần áo đang mặc trên người Bạt Thác Vô Cực, “Vô Song, ngươi sao lại mặc nam trang?”” Ta xuất môn có thói quen phẫn nam trang, như vậy thuận tiện”. Hắn bình thản nói dối. Chuyện hắn trở thành hoàng đế Huyền Vũ quốc hắn không muốn đề cập, hắn mong muốn trong mắt Giang Phong hắn vĩnh viễn là Bạt Thác Vô Song của ba năm trước đây, mà không phải là hoàng đế Bạt Thác Vô Cực của ba năm sau.” Ba năm này, ngươi có khoẻ không? Còn có, ngươi ở lại chỗ này bao lâu?”“Cũng vui vẻ. Ta không thể ở lại lâu, người nhà của ta cần ta, còn chờ ta trở về, có thể… Chỉ có thể ở bốn năm ngày. Còn ngươi? Ngươi thế nào?”“Không có ngươi bên người, mỗi ngày của ta đều qua rất thống khổ… Nhớ khuôn mặt của ngươi, nhớ thân ảnh của ngươi… nhớ tất cả, tất cả của ngươi…”Bạt Thác Vô Cực liễm mắt, không mở miệng nói, trầm mặc một hồi lâu, hắn đột nhiên đứng lên, lại làm cho nơi tư mật vừa trải qua ái tình đau nhức, nửa mình dưới vô lực rơi xuống, ngay lúc đó một đôi tay hữu lực ôm lấy hắn, giúp hắn ổn định thân thể, hắn tựa vào lòng ngực Giang Phong, thấp đầu.“Vô Song, ngươi không sao chứ?”Hắn không đáp lời, lẳng lặng tựa vào lòng Giang Phong, sau đó chậm rãi mở miệng: “”Giang Phong… hãy quên ta đi. Chúng ta không có khả năng đâu.”Giang Phong lúc này có vẻ hơi kích động, hắn ôm chặt thân thể Bạt Thác Vô Cực “Vì sao? Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, vì sao chúng ta không thể thành thân, vì sao không thể ở cùng một chỗ?”“Giang Phong, số phận chúng ta không được ông trời sắp đặt cùng một chỗ, thế giới của ta không có ngươi, mà thế giới của ngươi cũng sẽ không có ta, hai chúng ta không cùng một thế giới, nếu như thỉnh thoảng gặp nhau, này… Nhất định là một sai lầm”.Giang Phong vẫn không rõ, nghe, nghe, trong đầu chỉ cảm thấy mất mác cùng khổ sở nồng đậm.Bạt Thác Vô Cực lại nói: “Chí ít, những ngày chúng ta có thể ở cùng một chỗ này, chúng ta có thể tạo ra vui vẻ”.‘Chí ít, những ngày chúng ta có thể ở cùng một chỗ này, chúng ta có thể tạo ra vui vẻ’Giang Phong tựa hồ cũng không miễn cưỡng Bạt Thác Vô Cực, hai người giống như có chung nhận thức, không hề đề cập chuyện sau đó, thầm nghĩ hảo hảo lập tức nắm chặt thời gian có thể ở bên nhau.Bọn họ nói chuyện với nhau thật vui, nói chuyện quá khứ, nói những chuyện thú vị đã phát sinh trong những ngày qua, nhưng không nói chuyện sau này.Giang Phong thích đem Bạt Thác Vô Cực ôm vào trong ngực, thích vuốt tóc của hắn, Bạt Thác Vô Cực lại thích hưởng thụ cảm giác được người che chở, hắc như dỡ xuống bộ giáp mặc hơn mười năm.Những ngày như vậy, thật sự rất yên bình.Nhưng mà những ngày hạnh phúc là những ngày đặc biệt trôi mau, chỉ nháy mắt đã đến lúc phải bừng tỉnh, ngày Bạt Thác Vô Cực phải đi nháy mắt đã đến.Hôm nay rời đi, Bạt Thác Vô Cực khó khăn rời khỏi giường trước khi Giang Phong tỉnh lại.Hắn một mình sắp xếp bao quần áo, xác định đồ đạc đều thu thập thỏa đáng, hắn đi tới mép giường, nhìn chăm chú khuôn mặt Giang Phong đang ngủ.Nhìn hồi lâu, hắn chầm chậm nói ra: “Kỳ thực, ta thực sự rất thích ngươi… Thế nhưng, ta không thể ích kỷ bỏ lại thân phận của ta mà cùng một chỗ với ngươi, Giang Phong… Xin lỗi, ngươi hãy cứ, hãy cứ quên ta đi…” Hắn cúi đầu, hôn lên trán Giang Phong.Hắn cầm lấy bao quần áo đặt bên cạnh, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.Lúc này, Giang Phong nguyên bản nhắm mắt lại mở hai mắt ra, tay sờ lên nơi Bạt Thác Vô Cực đã hôn.Thở dài.Chương 16Mười bảy năm sau.Bạt Thác Vô Cực nhìn một góc xa xa, lắc đầu cười khổ.Công công bên cạnh thuận theo tầm mắt hắn nhìn lại, nguyên lai là tiểu hoàng tử Bạt Thác Thứ Cô, đang ở trong sân tự mình luyện võ.Công công ngẩng đầu, diễm dương đang chiếu trên cao, bầu trời xanh thẳm, thế nhưng một mảnh mây trắng cũng không có, hắn đứng ở chỗ âm u toàn thân đã túa ra một đám mồ hôi, huống hồ tiểu hoàng tử giữa sân luyện võ đã một canh giờ.Xa xa nhìn lại, mơ hồ có thể thấy được động tác hắn liên tiếp lau mồ hôi.Bạt Thác Vô Cực thở dài, “Công công, phái người đưa bát hạt sen thang cho tiểu hoàng tử”.“Vâng”. Công công lên tiếng trả lời rời đi.Nhìn thân ảnh hắn, Bạt Thác Vô Cực ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.Thằng nhỏ ngốc, cứ miễn cưỡng bản thân như thế.” Hắn cùng hoàng thượng rất giống”. Phía sau truyền đến một câu, Bạt Thác Vô Cực quay đầu lại, nhìn thấy người, liền lộ ra dáng tươi cười thoải mái: “Sao lại tới? Ngày hôm qua không phải vừa mới bị bắt trở về sao?”” Đương nhiên là ta lén lút chuồn đi”. Thanh nhi thè lưỡi.” Hài tử đều đã hơn mười tuổi, còn trẻ con như thế”.Mười lăm năm trước Thanh nhi được gả cho tổng lĩnh hộ vệ trong cung Vương Bạch, tuy là gả cho, nhưng vẫn như cũ chạy về trong cung, khiến cho Vương Bạch ba bốn lượt chạy vào cung đem Thanh nhi bắt trở lại.” Vương Bạch nói ngươi nhiễm phong hàn, cho nên ta đến bắt mạch thuận tiện khai dược”.” Ngươi coi tất cả thái y trong cung đều là lang băm phải không?”“Cũng không thể nói như vậy, thân thể của ngươi khác biệt với người bình thường, uống chút dược là xong hay sao, vạn nhất thành bệnh trạng gì thì làm sao bây giờ?” Thanh nhi một tay kéo hắn vào trong điện, “Đừng … đứng hóng gió nữa, thân thể chịu không nổi.”Nhưng hiện tại không có một chút gió nữa a? Còn có, Cô nhi bên ngoài đợi lâu như vậy, nếu như té xỉu đúng là không ai chú ý tới hắn.” Hoàng thượng, ngài trước hết đem thân thể ngài chiếu cố hảo, về phần tiểu hoàng tử ngài cũng đừng bận tâm, hắn đã lớn, ngài còn đứng đó giương mắt nhìn, đối thân thể ngài một điểm có ích cũng không có”. Thanh nhi tha hắn lên giường, kéo chăn bó chặt hắn.Vừa tìm mạch trên cổ tay hắn vừa nói: “Bằng không đợi lát nữa ta tiện đường đi nhìn tiểu hoàng tử, được không?” Thanh nhi hơi thở dài, “Nói thật, ta thật nghĩ tiểu hoàng tử không chỉ có tướng mạo giống ngài, ngay cả cá tính cũng như ngài trước kia, không bao giờ muốn thừa nhận thất bại, tựa như năm đó ta dạy ngài võ công, ngài cũng không ngừng luyện võ, cùng tiểu hoàng tử bây giờ giống nhau như đúc”.” Đó là bởi vì trẫm không muốn bị nhốt trong nhà, trẫm muốn có thể bay đi, có thể tự do… Không nghĩ tới, từ nhỏ đến bây giờ, trẫm vẫn bị nhốt trong lồng, chẳng bao giờ thoát khỏi, cho dù lớn mạnh thì đã sao? Trẫm vẫn như cũ không chiếm được tự do”.Thanh nhi đè hảo góc chăn. “Không có tự do, nhưng ngài có địa vị cùng quyền thế cao nhất”.” Trẫm thà rằng dùng địa vị cùng quyền thế đổi lấy tự do, Thanh nhi, ngươi biết trẫm căn bản không muốn ngôi vị hoàng đế này, lúc đó sát hại Minh Tân vương cũng không phải trẫm, trẫm căn bản cái gì cũng không có làm… Thế nhưng mỗi người đều nói trẫm vì ngôi vị hoàng đế sát hại Minh Tân vương…” Ý nghĩ có chút nóng lên, nói lại nói, hắn dần khép mắt, mông mông lung lung.“Ta biết, ta minh bạch.” Thanh nhi vỗ vỗ ngực hắn.Giây lát, tiếng hô hấp bình ổn truyền ra.Thanh nhi kéo hảo cẩm bị, nhìn Bạt Thác Vô Cực đã ngủ say.Trải qua mười lăm năm, hắn vẫn không thay đổi, vĩnh viễn như một hài tử, đối địa vị, danh lợi không hề sở cầu.Hoàng thượng, sát hại Minh Tân vương, kỳ thực là ta.Bởi vì Thanh nhi không thể để ngài gặp nguy hiểm, ngài đã đủ đáng thương, ngài bị đoạt đi nhiều lắm, Thanh nhi không thể trơ mắt nhìn kẻ khác ngay cả tính mệnh ngài cũng cướp đi. Từ giây phút đại hoàng tử đem ngài giao phó cho ta, từ giây phút phát hiện bí mật của ngài, Thanh nhi ở trong lòng sớm đã phát thệ phải bảo vệ ngài, dù cho mục tiêu phải đạt được từ tính mệnh người khác, Thanh nhi cũng nguyện ý.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store