Dinh Menh Fate Xiaojin Xiaoting Yujin Trans
"Thực sự phải về nhà..." Cô gái vẫn đang ở trong chăn nói."Bên ngoài rất lạnh..." Cô gái bên cạnh rầu rĩ."Chị đã hứa đi cùng Yeseo...""Trời rất lạnh..."“Vậy chị gọi taxi?""Taxi cũng thấy lạnh để rời khỏi nhà...""Hay chị gọi cho tài xế của Appa?""Chị muốn Appa biết căn hộ của em?""Nhưng thực sự phải về nhà..."“Hẹn Yeseo ngày mai đi... ”“Kiên trì thật…”"Sao cũng được miễn chị ở lại..."Yujin bật cười trước những lời cuối cùng của người yêu. Xích lại đưa cơ thể cả hai gần nhau hơn. Cảm giác dễ chịu ấm áp lạ thường."Cả ngày cứ vậy đi..." Xiaoting siết chặt vòng tay mình, lại muốn ngủ. Trò chơi đêm qua đã rút cạn năng lượng của cô.Ting. Tong.Chuông căn hộ của Xiaoting vang lên.Yujin lay người Xiaoting nhưng không thấy phản ứng. Tiếng chuông vẫn không dứt."Xiaoting..." Gọi hoài như thế nhưng ai kia vẫn cứ nằm im một cục.Nheo mắt lại, một cước đá thẳng vào bụng người yêu, ngã xuống sàn.Xiaoting bỏ cuộc, uể oải ôm bụng với đôi mắt mở ti hí. Nhặt quần áo vương vãi trên sàn rồi từ từ mặc vào. Nhìn cơ thể trần đó, Yujin thấy má mình nóng lên. Dù có đối diện với cảnh tượng xinh đẹp đó bao nhiêu lần đi nữa cũng vẫn chưa quen. Yujin cũng vội vàng mặc quần áo.
***
Không bao giờ nghĩ rằng một ngày như thế này sẽ đến, trước cửa căn hộ là hai người mà Xiaoting rất nhớ."Bố...mẹ ..."Mẹ cô đáp lại với một nụ cười không được tự nhiên.Xiaoting mở cửa rộng ra, mời hai người họ vào.Xiaoting nhanh đi dọn dẹp chiến trường lộn xộn với giấy gói đồ ăn nhẹ và nước uống trong phòng khách. An tâm vì đêm qua cô và Yujin chưa làm gì kỳ lạ ở khu vực này."Hmm..." bố cô tằng hắng lắc đầu. Nghe âm thanh mở cửa, ánh mắt chuyển sang phòng tắm nơi Yujin vừa đi ra."Ahh... Bố, mẹ, đây là Yujin .."Yujin đến gần, cúi đầu chào. Không thể nói tiếng Trung, Yujin quyết định giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh.Nhưng có vẻ như bố Xiaoting không mấy là hoan nghênh, chỉ gật đầu lấy lệ.Nhận ra sự hiện diện của mình sẽ chỉ khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, Yujin chủ động cho Xiaoting và bố mẹ không gian riêng."Xiaoting, chị về đây..."Xiaoting gật đầu và nói nhỏ "Ừm, cẩn thận..." nở nụ cười tạm biệt với bạn gái.Sau khi Yujin rời đi, bầu không khí vẫn vậy, chẳng khá lên bao nhiêu. Chắc còn kỳ lạ hơn nữa."Cô gái đó có thực sự là bạn của con không?" Ông Shen mở lời thẳng vào vấn đề bản thân đang thắc mắc.Xiaoting bình tĩnh gật đầu "Một trong những người bạn của con..."“Sao đến sớm vậy? Cô gái đó có ở lại đêm qua? ” Giọng chất vấn."Vâng, cô ấy ở lại, hôm qua tuyết rơi dày đặc nên..." Xiaoting đáp.Bố cô chỉ gật đầu.Mẹ cô cho biết rằng hai người có công việc kinh doanh ở Seoul, vì vậy sẽ ở đây một thời gian.Xiaoting lẽ ra phải rất vui khi biết rằng bố mẹ sẽ ở lại với mình. Nhưng nhìn thái độ của họ, cô không chắc nữa.Xiaoting đứng lên lập tức đi đến căn phòng trống, dọn dẹp lại để sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai người.
***
"Eonnie, thật kỳ lạ khi chị không dành cuối tuần với Xiaoting..." Kể từ hôm đó, Yujin cởi mở hơn với người em thân thiết Mashiro về mối quan hệ của mình.Yujin kể chuyện bố mẹ Xiaoting đang ở cùng em ấy. Shiro chỉ có thể gật đầu.Yujin nghĩ ngợi một lúc, thở dài.
"Shiro..." Ngập ngừng "Appa...đã ghi danh chị tiếp tục học Thạc sĩ tại Harvard…”Mashiro bất ngờ đến há hốc miệng, Yujin gật đầu để xác nhận lại lần nữa điều mình nói là sự thật.“Vậy còn Xiaoting? Cậu ấy biết chưa? ”Yujin lắc đầu "Chị chưa dám nói với cô ấy..." cô quyết định đợi Appa sau chuyến công tác trở về Hàn Quốc sẽ tìm cách nói chuyện lại với ông. Dù gì cũng thuyết phục được ông ấy không gửi Yeseo đến London thì hy vọng lần này mình cũng sẽ thành công "Thực sự chị không muốn làm Xiaoting thất vọng một lần nữa, Shiro..."Mashiro vỗ vai, cố gắng an ủi người chị thân thiết của mình.Không lâu sau, nhạc chuông quen thuộc vang lên. Lập tức nhấc điện thoại khi biết cuộc gọi là của người yêu mình."Àn nhon..."Ở đầu dây bên kia không nghe đáp lại."Sao vậy Shen Xiaoting của chị?"Mashiro chen ngang từ phía sau lưng "Uhh có vẻ em sẽ bỏ bữa trưa của mình..." Yujin bật cười trước sự hóng chuyện của Shiro."Chị ở nhà của Shiro?" Xiaoting giờ mới mở lời."Ừm sao vậy?""Em sẽ đến đó..."Yujin im lặng, tự hỏi đã có có chuyện gì xảy ra.Xiaoting thở dài "Không chịu nổi, rất khó chịu, cảm giác như ở cùng người lạ..."Yujin giọng dịu dàng "Đó là bố mẹ em...".Xiaoting im lặng một lúc lâu."Được, đến đây đi..." Chịu thua người yêu cứng đầu của mình, Yujin đồng ý. Cô cũng rất nhớ em ấy.Xiaoting nói sẽ sớm đến đây. Dặn dò em nhớ đi đường cẩn thận rồi cúp điện thoại.Mashiro từ trong bếp đi ra đưa cho Yujin một ly cola lạnh "Có vẻ nhà em sẽ thành nơi dành cho các đôi yêu đương qua lại..." Shiro nói, sau đó tiếng cười của Yujin vang vọng.
***
"Con đã ở đâu?" ai đó hỏi khi Xiaoting vừa đóng cửa trở về nhà. Thời gian ở bên Yujin khiến cô quên rằng bố mẹ cô đang đợi mình.Xiaoting khuyên mẹ nên đi ngủ sớm nhưng mẹ cô chỉ lắc đầu."Con luôn về nhà khuya vậy à?"Xiaoting lắc đầu "Con thực sự hiếm khi ra ngoài vào ban đêm, tại nay bạn con có việc cần con giúp đỡ..." đáp lại nửa nói dối."Là cô bạn hôm qua?"Xiaoting gật đầu.Đôi mắt mẹ như có điểm mâu thuẫn, khẽ gọi tên cô.
"Xiaoting, con còn chưa chịu quay trở lại 'con đường đúng'?"Xiaoting hiểu rõ ý, nỗi khó chịu tràn trong lòng ngực "Thế nào là đúng, mẹ?" Xiaoting hỏi trong khi kìm lại cảm xúc của mình."Thật sai trái, con nghĩ rằng bố mẹ không biết cô gái hôm qua là ai à? Hãy trở lại đi con... về với bố mẹ..." lúc này mẹ nắm lấy tay cô hạ giọng.Xiaoting im lặng, không biết phải nói gì. Đầu óc rối bời "Nếu không thì sao? lại định bỏ rơi con?" Xiaoting nói với một giọng điệu chán nản.Mẹ cô không thể trả lời.Xiaoting từ từ đẩy tay bà ra, tự bật cười với chính mình. Đi vào phòng ngủ bỏ mặc mẹ ở lại.Về đến phòng, Xiaoting cũng không cầm được nước mắt. Hoàn toàn từ bỏ hy vọng được bố mẹ chấp nhận.
Yujin vừa từ phòng tắm đi ra, thấy trên màn hình di động có tin nhắn. Mở ra, hình như ai kia lại nhớ cô rồi. Mỉm cười, ngón tay gõ xuống vài từ nhấn gửi.Ngay lập tức, cuộc gọi của người yêu xuất hiện, nhanh chóng nhấc máy.“Shen Xiaoting, không phải chúng ta nói chuyện suốt cả ngày rồi sao?”"Dù vậy em vẫn thấy nhớ giọng chị...""Em chưa buồn ngủ à?""Thực ra thì em đang buồn ngủ...""Vậy sao còn gọi cho chị ?" Yujin bối rối hỏi."Mẹ đã biết chuyện của chúng ta..." Xiaoting nói nhỏ."Vì chị đã ở nhà của em sao?" Yujin có phần lo lắng."Có vẻ là vậy, và mẹ yêu cầu em quay trở lại con đường đúng đắn..."Nghe vậy, Yujin không biết phải nói gì."Yujin...""Uhm...""Đừng bao giờ rời xa em, được chứ?" Nghe lời cầu xin của Xiaoting khiến Yujin rất buồn, người yêu gần đây hay lập lại những lời đó dù đã nhiều lần trấn an em rằng cô sẽ không rời bỏ Xiaoting. Yujin chợt nhớ lại email hôm trước, hy vọng mình sẽ thuyết phục cha thành công."Ừm...chị yêu em..." Yujin dỗ dành.Xiaoting mỉm cười "Vậy chị ngủ ngon nhé tình yêu của em..."
***
Lâu lắm rồi Xiaoting không đến một sự kiện như thế này, ai cũng diện váy đẹp, túi hàng hiệu, trang sức sang trọng. Ở Thượng Hải, bố mẹ cũng thường đưa cô đến những sự kiện tương tự, nhưng đối với Seoul, đây là lần đầu tiên.Ông bà Shen đã ép cô đến sự kiện này, họ được mời bởi một doanh nhân có tiếng ở Châu Á, không đề cập đến là ai.“Ông Shen, cảm ơn vì đã đến…” một người đi đến chào hỏi, khuôn mặt có phần quen thuộc với Xiaoting."Ahhh... Ông Choi Hyunbaek, cảm ơn ông đã mời chúng tôi..." Bố và người đàn ông họ Choi đó ngay lập tức bắt tay nhau.Bố giới thiệu mẹ và Xiaoting với người đàn ông trung niên có khuôn mặt mà Xiaoting đang cố gắng lục lại trong trí nhớ.Ông Choi khen ngợi xã giao với gia đình cô. Nhìn quanh phòng, sau đó di chuyển lòng bàn tay như gọi ai đó. Một lúc sau, có hai người phụ nữ đi đến.Ông Choi giới thiệu hai cô con gái của mình, Yeseo và Sunmi. Lập tức hai chị em cúi đầu chào.“Đây là vợ tôi và con gái tôi Xiaoting, con bé đã học ở Hàn Quốc một thời gian dài, vì vậy hãy thoải mái nói tiếng Hàn với nó...” Ông Shen thân thiện nói."Sunmi..." Sunmi giới thiệu mình với Xiaoting.Khi bắt tay, câu đố trong đầu Xiaoting dường như sắp hoàn chỉnh một bức tranh tổng thể. Ông Choi, Sunmi, Yeseo... 'không thể...'.“Ahh đứa con gái khác của tôi cũng có mặt, Choi Yujin tới đây…” Ông Choi gọi lớn.Yujin đi đến, sự chú ý ngay lập tức chuyển sang người yêu Xiaoting, em cũng không kém phần ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.Nhưng không ai ngạc nhiên hơn cặp đôi đến từ Thượng Hải."Yujin? Cô là con gái của ông Choi?" Bà Shen hỏi.Yujin gật đầu nhẹ, bà liếc nhìn Xiaoting đang có vẻ lo lắng."Yujin, con biết Xiaoting?" Ông Choi chớp mắt.Yujin gật đầu "Xiaoting là một trong những người bạn của con Appa..." cố gắng trả lời bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.Ông Choi cười cảm thấy thật trùng hợp. Sẵn tiện cũng muốn khoe khoang một chút về con gái mình."Xiaoting cháu biết không, cô con gái thông minh này vừa được nhận vào Đại học Harvard... Tôi rất tự hào về con bé..." "Ahh xin chúc mừng..." Cha mẹ Xiaoting nói cùng một lúc.Ánh mắt Yujin chuyển sang phía đối diện. Nét mặt người yêu tối sầm, Yujin cố gắng giao tiếp bằng mắt với Xiaoting nhưng dường như cố tình né tránh.
***
Xiaoting hít một hơi thật sâu, lúc này cô đang ở trên ban công, cách xa đám đông, vừa uống rượu vừa tận hưởng khí trời ban đêm lành lạnh.“Đừng ở đây với chiếc váy đó, trời bên ngoài rất lạnh...” Yujin vừa nói vừa khoác áo lên người em từ phía sau.Xiaoting vẫn im lặng.Yujin đứng bên cạnh, không nói một lời."Chị định khi nào mới nói?" Xiaoting lạnh lùng.Yujin thở dài "Chị cũng không muốn đi, Ting... Appa là người sắp đặt mọi thứ...""Nhưng chị đồng ý?"“Chị không đồng ý....chị sẽ cố gắng nói chuyện với cha. Chị không muốn đi, Ting. Chị muốn ở đây... ” Yujin bất lực."Có thể không?" Xiaoting hỏi với một giọng điệu lấp lửng."Chị sẽ cố gắng, dù thế nào đi nữa, cho đến khi ông ấy đồng ý... Xiaoting chị hứa với em..."Không trả lời. Nỗi sợ hãi đã chiếm lấy đầu óc Xiaoting.'Có lẽ, đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ có một mình…' Xiaoting ôm lấy cơ thể, tự kìm hãm trái tim đau nhói của mình.
***
Không bao giờ nghĩ rằng một ngày như thế này sẽ đến, trước cửa căn hộ là hai người mà Xiaoting rất nhớ."Bố...mẹ ..."Mẹ cô đáp lại với một nụ cười không được tự nhiên.Xiaoting mở cửa rộng ra, mời hai người họ vào.Xiaoting nhanh đi dọn dẹp chiến trường lộn xộn với giấy gói đồ ăn nhẹ và nước uống trong phòng khách. An tâm vì đêm qua cô và Yujin chưa làm gì kỳ lạ ở khu vực này."Hmm..." bố cô tằng hắng lắc đầu. Nghe âm thanh mở cửa, ánh mắt chuyển sang phòng tắm nơi Yujin vừa đi ra."Ahh... Bố, mẹ, đây là Yujin .."Yujin đến gần, cúi đầu chào. Không thể nói tiếng Trung, Yujin quyết định giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh.Nhưng có vẻ như bố Xiaoting không mấy là hoan nghênh, chỉ gật đầu lấy lệ.Nhận ra sự hiện diện của mình sẽ chỉ khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, Yujin chủ động cho Xiaoting và bố mẹ không gian riêng."Xiaoting, chị về đây..."Xiaoting gật đầu và nói nhỏ "Ừm, cẩn thận..." nở nụ cười tạm biệt với bạn gái.Sau khi Yujin rời đi, bầu không khí vẫn vậy, chẳng khá lên bao nhiêu. Chắc còn kỳ lạ hơn nữa."Cô gái đó có thực sự là bạn của con không?" Ông Shen mở lời thẳng vào vấn đề bản thân đang thắc mắc.Xiaoting bình tĩnh gật đầu "Một trong những người bạn của con..."“Sao đến sớm vậy? Cô gái đó có ở lại đêm qua? ” Giọng chất vấn."Vâng, cô ấy ở lại, hôm qua tuyết rơi dày đặc nên..." Xiaoting đáp.Bố cô chỉ gật đầu.Mẹ cô cho biết rằng hai người có công việc kinh doanh ở Seoul, vì vậy sẽ ở đây một thời gian.Xiaoting lẽ ra phải rất vui khi biết rằng bố mẹ sẽ ở lại với mình. Nhưng nhìn thái độ của họ, cô không chắc nữa.Xiaoting đứng lên lập tức đi đến căn phòng trống, dọn dẹp lại để sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai người.
***
"Eonnie, thật kỳ lạ khi chị không dành cuối tuần với Xiaoting..." Kể từ hôm đó, Yujin cởi mở hơn với người em thân thiết Mashiro về mối quan hệ của mình.Yujin kể chuyện bố mẹ Xiaoting đang ở cùng em ấy. Shiro chỉ có thể gật đầu.Yujin nghĩ ngợi một lúc, thở dài.
"Shiro..." Ngập ngừng "Appa...đã ghi danh chị tiếp tục học Thạc sĩ tại Harvard…”Mashiro bất ngờ đến há hốc miệng, Yujin gật đầu để xác nhận lại lần nữa điều mình nói là sự thật.“Vậy còn Xiaoting? Cậu ấy biết chưa? ”Yujin lắc đầu "Chị chưa dám nói với cô ấy..." cô quyết định đợi Appa sau chuyến công tác trở về Hàn Quốc sẽ tìm cách nói chuyện lại với ông. Dù gì cũng thuyết phục được ông ấy không gửi Yeseo đến London thì hy vọng lần này mình cũng sẽ thành công "Thực sự chị không muốn làm Xiaoting thất vọng một lần nữa, Shiro..."Mashiro vỗ vai, cố gắng an ủi người chị thân thiết của mình.Không lâu sau, nhạc chuông quen thuộc vang lên. Lập tức nhấc điện thoại khi biết cuộc gọi là của người yêu mình."Àn nhon..."Ở đầu dây bên kia không nghe đáp lại."Sao vậy Shen Xiaoting của chị?"Mashiro chen ngang từ phía sau lưng "Uhh có vẻ em sẽ bỏ bữa trưa của mình..." Yujin bật cười trước sự hóng chuyện của Shiro."Chị ở nhà của Shiro?" Xiaoting giờ mới mở lời."Ừm sao vậy?""Em sẽ đến đó..."Yujin im lặng, tự hỏi đã có có chuyện gì xảy ra.Xiaoting thở dài "Không chịu nổi, rất khó chịu, cảm giác như ở cùng người lạ..."Yujin giọng dịu dàng "Đó là bố mẹ em...".Xiaoting im lặng một lúc lâu."Được, đến đây đi..." Chịu thua người yêu cứng đầu của mình, Yujin đồng ý. Cô cũng rất nhớ em ấy.Xiaoting nói sẽ sớm đến đây. Dặn dò em nhớ đi đường cẩn thận rồi cúp điện thoại.Mashiro từ trong bếp đi ra đưa cho Yujin một ly cola lạnh "Có vẻ nhà em sẽ thành nơi dành cho các đôi yêu đương qua lại..." Shiro nói, sau đó tiếng cười của Yujin vang vọng.
***
"Con đã ở đâu?" ai đó hỏi khi Xiaoting vừa đóng cửa trở về nhà. Thời gian ở bên Yujin khiến cô quên rằng bố mẹ cô đang đợi mình.Xiaoting khuyên mẹ nên đi ngủ sớm nhưng mẹ cô chỉ lắc đầu."Con luôn về nhà khuya vậy à?"Xiaoting lắc đầu "Con thực sự hiếm khi ra ngoài vào ban đêm, tại nay bạn con có việc cần con giúp đỡ..." đáp lại nửa nói dối."Là cô bạn hôm qua?"Xiaoting gật đầu.Đôi mắt mẹ như có điểm mâu thuẫn, khẽ gọi tên cô.
"Xiaoting, con còn chưa chịu quay trở lại 'con đường đúng'?"Xiaoting hiểu rõ ý, nỗi khó chịu tràn trong lòng ngực "Thế nào là đúng, mẹ?" Xiaoting hỏi trong khi kìm lại cảm xúc của mình."Thật sai trái, con nghĩ rằng bố mẹ không biết cô gái hôm qua là ai à? Hãy trở lại đi con... về với bố mẹ..." lúc này mẹ nắm lấy tay cô hạ giọng.Xiaoting im lặng, không biết phải nói gì. Đầu óc rối bời "Nếu không thì sao? lại định bỏ rơi con?" Xiaoting nói với một giọng điệu chán nản.Mẹ cô không thể trả lời.Xiaoting từ từ đẩy tay bà ra, tự bật cười với chính mình. Đi vào phòng ngủ bỏ mặc mẹ ở lại.Về đến phòng, Xiaoting cũng không cầm được nước mắt. Hoàn toàn từ bỏ hy vọng được bố mẹ chấp nhận.
Yujin vừa từ phòng tắm đi ra, thấy trên màn hình di động có tin nhắn. Mở ra, hình như ai kia lại nhớ cô rồi. Mỉm cười, ngón tay gõ xuống vài từ nhấn gửi.Ngay lập tức, cuộc gọi của người yêu xuất hiện, nhanh chóng nhấc máy.“Shen Xiaoting, không phải chúng ta nói chuyện suốt cả ngày rồi sao?”"Dù vậy em vẫn thấy nhớ giọng chị...""Em chưa buồn ngủ à?""Thực ra thì em đang buồn ngủ...""Vậy sao còn gọi cho chị ?" Yujin bối rối hỏi."Mẹ đã biết chuyện của chúng ta..." Xiaoting nói nhỏ."Vì chị đã ở nhà của em sao?" Yujin có phần lo lắng."Có vẻ là vậy, và mẹ yêu cầu em quay trở lại con đường đúng đắn..."Nghe vậy, Yujin không biết phải nói gì."Yujin...""Uhm...""Đừng bao giờ rời xa em, được chứ?" Nghe lời cầu xin của Xiaoting khiến Yujin rất buồn, người yêu gần đây hay lập lại những lời đó dù đã nhiều lần trấn an em rằng cô sẽ không rời bỏ Xiaoting. Yujin chợt nhớ lại email hôm trước, hy vọng mình sẽ thuyết phục cha thành công."Ừm...chị yêu em..." Yujin dỗ dành.Xiaoting mỉm cười "Vậy chị ngủ ngon nhé tình yêu của em..."
***
Lâu lắm rồi Xiaoting không đến một sự kiện như thế này, ai cũng diện váy đẹp, túi hàng hiệu, trang sức sang trọng. Ở Thượng Hải, bố mẹ cũng thường đưa cô đến những sự kiện tương tự, nhưng đối với Seoul, đây là lần đầu tiên.Ông bà Shen đã ép cô đến sự kiện này, họ được mời bởi một doanh nhân có tiếng ở Châu Á, không đề cập đến là ai.“Ông Shen, cảm ơn vì đã đến…” một người đi đến chào hỏi, khuôn mặt có phần quen thuộc với Xiaoting."Ahhh... Ông Choi Hyunbaek, cảm ơn ông đã mời chúng tôi..." Bố và người đàn ông họ Choi đó ngay lập tức bắt tay nhau.Bố giới thiệu mẹ và Xiaoting với người đàn ông trung niên có khuôn mặt mà Xiaoting đang cố gắng lục lại trong trí nhớ.Ông Choi khen ngợi xã giao với gia đình cô. Nhìn quanh phòng, sau đó di chuyển lòng bàn tay như gọi ai đó. Một lúc sau, có hai người phụ nữ đi đến.Ông Choi giới thiệu hai cô con gái của mình, Yeseo và Sunmi. Lập tức hai chị em cúi đầu chào.“Đây là vợ tôi và con gái tôi Xiaoting, con bé đã học ở Hàn Quốc một thời gian dài, vì vậy hãy thoải mái nói tiếng Hàn với nó...” Ông Shen thân thiện nói."Sunmi..." Sunmi giới thiệu mình với Xiaoting.Khi bắt tay, câu đố trong đầu Xiaoting dường như sắp hoàn chỉnh một bức tranh tổng thể. Ông Choi, Sunmi, Yeseo... 'không thể...'.“Ahh đứa con gái khác của tôi cũng có mặt, Choi Yujin tới đây…” Ông Choi gọi lớn.Yujin đi đến, sự chú ý ngay lập tức chuyển sang người yêu Xiaoting, em cũng không kém phần ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.Nhưng không ai ngạc nhiên hơn cặp đôi đến từ Thượng Hải."Yujin? Cô là con gái của ông Choi?" Bà Shen hỏi.Yujin gật đầu nhẹ, bà liếc nhìn Xiaoting đang có vẻ lo lắng."Yujin, con biết Xiaoting?" Ông Choi chớp mắt.Yujin gật đầu "Xiaoting là một trong những người bạn của con Appa..." cố gắng trả lời bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.Ông Choi cười cảm thấy thật trùng hợp. Sẵn tiện cũng muốn khoe khoang một chút về con gái mình."Xiaoting cháu biết không, cô con gái thông minh này vừa được nhận vào Đại học Harvard... Tôi rất tự hào về con bé..." "Ahh xin chúc mừng..." Cha mẹ Xiaoting nói cùng một lúc.Ánh mắt Yujin chuyển sang phía đối diện. Nét mặt người yêu tối sầm, Yujin cố gắng giao tiếp bằng mắt với Xiaoting nhưng dường như cố tình né tránh.
***
Xiaoting hít một hơi thật sâu, lúc này cô đang ở trên ban công, cách xa đám đông, vừa uống rượu vừa tận hưởng khí trời ban đêm lành lạnh.“Đừng ở đây với chiếc váy đó, trời bên ngoài rất lạnh...” Yujin vừa nói vừa khoác áo lên người em từ phía sau.Xiaoting vẫn im lặng.Yujin đứng bên cạnh, không nói một lời."Chị định khi nào mới nói?" Xiaoting lạnh lùng.Yujin thở dài "Chị cũng không muốn đi, Ting... Appa là người sắp đặt mọi thứ...""Nhưng chị đồng ý?"“Chị không đồng ý....chị sẽ cố gắng nói chuyện với cha. Chị không muốn đi, Ting. Chị muốn ở đây... ” Yujin bất lực."Có thể không?" Xiaoting hỏi với một giọng điệu lấp lửng."Chị sẽ cố gắng, dù thế nào đi nữa, cho đến khi ông ấy đồng ý... Xiaoting chị hứa với em..."Không trả lời. Nỗi sợ hãi đã chiếm lấy đầu óc Xiaoting.'Có lẽ, đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ có một mình…' Xiaoting ôm lấy cơ thể, tự kìm hãm trái tim đau nhói của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store