ZingTruyen.Store

Dinh Menh Em La Cua Anh Full

-Châu Châu, Du Du.. vài hôm nữa hai đứa sẽ bắt đầu đi học nha...-bà ngắt ngang trò đùa trên bàn cơm của hai nhóc.

-dạ..??? đi học sao? Con có được học chung với anh cá voi hông??-nhóc bỏ đũa xuống gặng hỏi.

-tất nhiên... là không rồi...-bà trả lời rất có tâm, làm nhóc mừng hụt.

-sao kì vậy??? Vậy con không đi học đâu..-nó lại giở trò làm nũng.

-con nhỏ hơn Du Du hai tuổi.. làm sao học chung được?-bà cố gắng giải thích.

-vậy thì sửa khai sinh lại 1992, vậy là được rồi...-nó nói như đúng rồi vậy.

-rồi kiến thức hai năm lớp một lớp hai làm sao con có mà theo kịp mấy bạn khác..???

-con thông minh sẵn rồi.. dạy một lần thì tự con mò ra thôi..-nó tiêu diêu tự đắt.

-khụ khụ..-bà đang nhai cơm, chút nữa là phun hết ra ngoài.

Bà biết đứa cháu này của bà rất kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo đúng. Nó rất thông minh, mới năm tuổi nó đã thuộc lào bảng cửu chương và đã có thế tính nhẩm phép chia hai chữ số. Chữ thì không cần bàn, viết rất đẹp, đọc rất rành rọt. Nói chung thì muốn nhảy hai lớp thì cũng không thành vấn đề. Bà chỉ không ngờ nó mới sáu tuổi mà đã tự tin tới mức đó, giống như chuyện nó nhảy hai lớp là hoàn toàn dư sức.

-Dù con có là thần đồng đất Thượng Hải hay Bắc Kinh hoặc thậm chí là cả thế giới thì con cũng phải học qua từng lớp từng bậc cho bà...-giọng bà có phần hơi nặng âm.

-nhưng con muốn học chung với anh cá voi cơ..-nó nhõng nhẽo nhìn cậu.

-thì bà cho hai đứa học chung trường mà..

-con muốn chung lớp...

-haizzz... không được..-bà sắp mất kiên nhẫn rồi.

Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, cô Trinh kéo cậu ra một góc thì thầm.

-Du Du.. Châu Châu nghe lời con nhất, con ra khuyên nó đi... kẻo bà giận thật đó...

Nghe cô Trinh nói vậy.. cậu sợ bà giận nên chạy tới lôi nhóc lên phòng. Còn cô Trinh thì nháy mắt với bà ra vẻ "hãy yên tâm đi... sẽ ổn thôi..".

Kéo nhóc lên đến phòng, cậu buông tay nhóc ra, ra dáng một người anh trưởng mà ôn tồn.

-em phải nghe lời bà chứ...

-nhưng em muốn học chung với anh....-nó dùng ánh mắt long lanh nhìn cậu

-làm sao được? Em nhỏ hơn anh.. không học chung được đâu...-cậu giải thích.

-hưmmm... nhưng..

-em hết thương anh rồi... không nghe lời anh nữa...-cậu cúi mặt làm ra vẻ thất vọng.

-hông...hổng có... Châu Châu thương anh mà...-nó hoảng lên.

-rõ ràng Châu Châu đã hết thương anh...-sao tình thế đảo ngược vậy? Người làm nũng lại là cậu.

-hổng có... hổng có mà... Châu Châu nghe lời mà...-nó nhảy cẩn lên rồi chạy một hơi xuống lầu.. vừa chạy vừa la làng-bà ơi con đi học... bà ớiiii....

Từ xa mà nghe lanh lảnh tiếng của nhóc là biết ngay tiểu Du Du thành công rồi. Bà giả vờ không nghe, điềm tĩnh ngồi đọc báo.

-bà ớiii... bà... con sẽ đi học mà...-nó phóng một hơi lên chiếc sofa bà đang ngồi.

-sao đổi ý nhanh vậy... chẳng phải lúc nãy nhất quyết không chịu sao?-bà vờ lạnh nhạt.

-con suy nghĩ lại rồi... con sẽ ngoan sẽ nghe lời mà...

-vậy sao..??

-dạaaaa...

-ngoan lắm..-bà xoa đầu nó cười tươi.

Ngồi một lúc lâu không đợi được nữa, nó bật dậy co dò chạy thật nhanh lên phòng.

-anh ơi.... anh àaaa...-người chưa thấy đâu mà tiếng đã vang vọng-em nghe lời rồi nè...

-thật không..???-cậu bán tính bán nghi.

-thật mà... bà không giận nữa...

-ừm... vậy tốt...

Nhìn cậu bây giờ nghiêm nghị lắm, chẳng khác gì một.. người cha đang dạy con. Nhóc cúi gầm mặt xuống nghe răm rắp. Dáng vẻ hối lỗi lắm, mỏ chu ra, xịu mặt xuống, hai tay để trước bụng đan vào nhau, một chân trụ, chân còn lại đá đá vào cái ghế bên cạnh trông tội nghiệp lắm.

Cậu nãy giờ nhịn cười chắc cũng mệt rồi, nhìn nhóc như vậy cậu cũng không nỡ chọc quê, hắng giọng lấy chút phong độ rồi lên tiếng.

-lại đây...-cậu làm mặt lạnh.

-dạ... Châu Châu đây...-nó khép nép vô cùng.

-hôn một cái lên đây... anh tha..-cậu chỉ vào má mình, chà... dụ thằng nhỏ mọi lúc mọi nơi nhỉ.

"Chụt..", nó hôn thật. Nhưng hôn xong mặt nó lại buồn xoa. Thấy vậy, cậu xuống giọng.

-sao vậy..???

-Châu Châu không vui...

-sao không vui..??

-...-nó không trả lời.

-làm sao Châu Châu mới vui?

-thơm Châu Châu cái đi...-nó chỉ vào cái môi đỏ hồng chúm chím của mình.

Gì chứ hôn hít thì Châu Châu nhà mình thành cao thủ rồi. Đã thơm là phải thơm môi mới chịu, không chấp nhận thơm chỗ khác.

Nó cười te tét trông vui lắm. Vậy là hai đứa huề. Sau này nhỡ có cải nhau thì chắc đây là cách giải hoà tốt nhất rồi.^^

...

Sáng nay là ngày đầu tiên bắt đầu năm học mới. Hai nhóc được bà dẫn đến trường. Du học lớp 3A, còn Châu Châu thì học lớp 1A.

Cả lớp.. à không, cả trường đều biết nhóc lại đại thiếu gia nhà họ Hứa, đẹp trai học giỏi nên ai cũng ngưỡng mộ. Mấy nữ sinh cùng lớp cứ đu bám theo làm quen. Khổ lắm, không cắt đuôi được. Còn cậu thì cũng nổi không kém. Một phần vì cậu cũng là một nữa thiếu gia nhà họ Hứa, lại cao lãnh đẹp trai không thua gì nhóc. Sức học cũng chẳng phải dạng vừa.

Cậu từ khi bước vào lớp một đã mang cái danh cao lãnh lạnh lùng. Vào lớp ngoài học ra thì không nói chuyện với ai mặc dù mấy bạn học bất kể nam nữ đều bu như kiến. Duy chỉ có Châu Châu là cậu cư xử tự nhiên thân thiện. Lý do? Chắc tại nhóc dễ thương... Nói cậu cao lãng không có nghĩa là cậu không biết phép tắc, cậu lễ phép lắm. Khi gặp thầy cô và người lớn cậu đều khoanh tay cúi đầu chào. Vì vậy cậu rất được lòng giáo viên lẫn phụ huynh.

....

Hai tiết học được nhóc đánh giá là nhàm chám kinh khủng khiếp đã trôi qua, vừa nghe đánh trống liền lật đật chạy lên tầng trên kiếm anh cá voi. Nhưng vừa bước tới hành lang đã thấy...

-Cảnh Du.. mình...mình thích bạn lâu rồi.. bạn.. bạn làm bạn trai mình nha..-cô bạn học của cậu đang đứng đối diện lắp bắp tỏ tình.

-...-cậu không trả lời, vì cậu sớm đã nhàm chán mấy lời tỏ tình này rồi.

Nhưng ai kia thì không tha. Nó sấn tới xen giữa cậu và cô bạn học, hai tay chống nạnh, kênh mặt lên.

-ai cho chị thích anh ấy?

-nè nhóc, tránh ra đi... -chị gái đẩy nhóc ra, định nắm tay cậu liền bị nhóc gạt ra.

-ai cho chị đụng vào anh ấy?-nó lại nhe nanh.

-chị muốn đụng thì sao?-chị gái này gan rồi.

-anh ấy là của tôi... cấm ai đụng...-nhóc đổi thái độ, lạnh lùng cao ngạo xen chút hung dữ, ai nhìn vào cũng có chút sợ sệt. Đứng cách đó dù 10m cũng còn loáng thoáng cảm nhận được "hàn khí" mà nhóc tỏa ra.

Chính cậu cũng ngạc nhiên khi thấy Châu Châu như vậy. Không ngờ khi nó đổi thái độ lạnh lùng lại đáng sợ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store