Ngày thứ hai sau khi chưởng giáo Thượng Thanh Môn bị bắt cóc, Ma Tôn tự mình cất nhà trong rừng sâu núi thẳm. Hắn cầm Khước Hàn ra ngoài chặt cây, sau mười ngày làm việc cuối cùng cũng hoàn thành. Ngôi nhà mô phỏng theo thiết kế của Chẩm Lưu Phong nằm bên bờ suối trong vắt, trông như nơi ẩn cư của cao nhân. "Sư huynh, đệ đưa huynh đi xem nhà." Tần Mặc xoay người nắm lấy tay y.Khi ở Thượng Thanh Môn, Liễu Ngưng quen cửa quen nẻo đi đâu cũng thấy dễ dàng. Ở đây lại khác, y không muốn mò mẫm dò đường ở một nơi xa lạ, đành để Tần Mặc cao hứng đưa đường dẫn lối. "Đây là nơi thưởng trà.""Còn chỗ này là thư phòng." Mặc dù không có sách. "Ừm ... Lát nữa đệ sẽ đến Tàng Thư Các dọn một ít."Tần Mặc tràn đầy niềm vui và phấn khích, nếu có thể, hắn sẵn sàng sống ở đây với sư huynh cả đời, không bao giờ phải lo lắng về những việc trần tục.Ngôi nhà không lớn, chưa đến một khắc đã đi qua một lượt. Khi hai người vào trong phòng ngủ, Tần Mặc ngồi trên giường nắm tay người mình yêu, lòng dạ viên mãn đến lạ. Liễu Ngưng đặt bàn tay còn lại ở mép giường, ngập ngừng hỏi nhỏ: "Chẳng lẽ ... chỉ có một phòng ngủ thôi ư?""Kia... vậy cần mấy phòng?"Câu hỏi này làm hắn sửng sốt, bọn họ ngủ chung trong hang mấy ngày nay, lại ôm nhau thắm thiết, xây nhà mới đương nhiên cũng phải ngủ chung một phòng... Cho nên, tại hắn nghĩ quá 'đương nhiên' ư?Như biết sư đệ sẽ nghĩ thế nào, y nhanh chóng giải thích: "Sống trong sơn động sao giống như sống trong nhà được?"Không giống chỗ nào? Tần Mặc cảm thấy khó hiểu nhưng quyết định không hỏi."Dù sao thì hai ta sẽ chỉ ngủ chung một phòng từ bây giờ."Hắn không biết tương lai sẽ là bao lâu, cả hai người đều ngầm không đề cập tới, giống như thật sự muốn sống ở đây đến thiên hoang địa lão, thân tử đạo tiêu. "Hơn nữa, huynh và đệ đã là đạo lữ, không ngủ chung thì huynh muốn ngủ ở chỗ nào?"Những lời nói thẳng luôn có xu hướng khiến người ta đỏ mặt, Tần Mặc ôm eo sư huynh nũng nịu, ép cho y không thể phản bác. Liễu Ngưng chống đỡ đâu nổi, mềm lòng chỉ trong nháy mắt nên không biết nói gì, "Ai ... Ai nói muốn làm đạo lữ với đệ?"Tần Mặc ấn người xuống giường, trán kề trán, cười tủm tỉm: "Đương nhiên là A Ngưng mà ta yêu nhất."Liễu Ngưng đột nhiên không nói nữa, ngón tay miêu tả tỉ mỉ khuôn mặt của hắn, nhỏ giọng yêu cầu: "Đệ nói lại được không?"Nói rằng đệ yêu huynh.Tần Mặc cúi đầu hôn y, "Đệ yêu huynh." Đây có lẽ là lời nói êm tai nhất. "Huynh cũng vậy."Bên nhau hơn mười năm, hiểu nhau hơn ai hết, Tần Mặc biết rằng sư huynh của mình để hồn nơi sơn dã, thân phận chưởng giáo chỉ là một ràng buộc. Khi thoát khỏi trói buộc, Liễu Ngưng dường như chân thật hơn. Hắn cười: "A Ngưng làm đạo lữ của ta được không?""...Được."Ma tôn quen tật được nước làm tới, "Vậy... chuyện đạo lữ thì sao?".Liễu Ngưng: "..."Chủ đề này nhắc y nhớ tới một chuyện, "Lần trước ở trong dòng suối... Sau đó, đệ có cảm thấy cảnh giới buông lỏng."Tần Mặc chưa bao giờ quan tâm nhiều đến vấn đề này, mà hình như là đúng vậy thật. "Có thể hay không...""Có thể thế nào?" Tần Mặc đoán được y đang muốn nói gì, "Hay là chúng ta không cẩn thận song tu luôn rồi."
Liễu Ngưng xấu hổ không để ý tới hắn, lại bị hắn ép quay đầu trở về, nhấm nháp cánh môi một chút, "Thử lại lần nữa sẽ biết."
🦀 🦀 🦀
Những ngày ở trong núi hoang giống như thần tiên. Tần Mặc gần như đã quên mất sự tồn tại của hệ thống nếu như không nghe lại âm thanh máy móc quen thuộc[Cuối cùng cũng quay lại! Kiểm tra một thông tin đơn giản như vậy mà chương trình quá cồng kềnh!]Trời vừa rạng sáng, Liễu Ngưng vẫn còn chưa thức, Tần Mặc nhẹ nhàng xuống giường khoác thêm áo ngoài, trong đầu thầm hỏi: "Tìm được rồi?"[Đương nhiên... Đợi lát nữa, đây là đâu? Anh ... Anh ...] Hệ thống nói năng lộn xộn khi nghĩ đến ký chủ và Liễu Ngưng nằm trên cùng một giường,Tại sao lần nào Tần Mặc cũng khiến nó kinh hãi. Ký chủ nó chọn lựa kỹ càng, trải qua quá trình mất trí nhớ rốt cục cũng ngủ với sư huynh..."Đừng vội kinh ngạc, ngươi đã tìm hiểu kỹ thì sao không nói cho ta biết." Tần Mặc đi ra ngoài phòng trà, chậm rãi pha cho mình một tách trà.Hệ thống nhất thời không nói nên lời, cảm thấy Tần Mặc hiện tại tính tình càng ngày càng quen thuộc. Tần Mặc khi mất trí nhớ thì đầy gai nhọn, đụng đâu cắn đó. Sau khi trí nhớ được khôi phục thì tính tình cũng bớt gai góc hơn. Tuy nhiên, Tần Mặc trước mặt lại quá mức bình tĩnh, thản nhiên nhìn nó, dường như mọi thứ đều nằm trong tay mình.Hắn sẽ không... nhớ ra những ký ức trước khi thiết lập lại, phải không?"Tiểu Lục, còn nói chuyện sao?" Tần Mặc gõ bàn.Hệ thống đã hoàn toàn bị hỏng.[Anh, anh, anh ...]Mỗi khi hệ thống ngỡ mình đã chịu đủ gian nan thì ký chủ luôn nhắc cho nó nhớ còn lâu mới dễ dàng như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, ngủ cũng đã ngủ rồi, cốt truyện bị phá vỡ đến mức 'mẹ đẻ' còn nhận chẳng ra. Hắn nhớ kỹ bao nhiêu thì có gì khác nhau. Mà theo tin tức nó tìm được thì có lẽ ký chủ nói đúng. Hệ thống gật đầu vâng mệnh: [Anh đoán đúng rồi, tác giả suốt ngày viết tiểu thuyết ngôn tình thuần khiết. Quyển này là cô ta cố tình khoác cho nó một lớp áo để thỏa mãn đam mê thầm kín, đến nửa đường sợ bị phát hiện nên cô ta bỏ hố chạy lấy người.Vì vậy, mặc dù không phân tính hướng rõ ràng nhưng về cơ bản đã xác định đây không phải là một truyện tu tiên thăng cấp đơn thuần. Tần Mặc nhấp một ngụm trà, nói khẽ: "Chuyện quá khứ ta sẽ không tính toán với ngươi."Hệ thống: [Điều kiện?]Sao lại quen miệng như vậy! Sao lại dễ dàng đồng ý như vậy! Nó chính là hệ thống. "Cổ độc của sư huynh, rốt cuộc trong sách giải như thế nào?" Hiện tại thì Tần Mặc chỉ quan tâm đến mỗi chuyện này. Hệ thống: [Sách chưa viết xong, anh biết rồi đó, nhưng đại cương hình như có nhắc tới một loại tiên phẩm thảo dược tên là khổ diệp lưỡng sinh hoa, nó có thể xua đuổi mọi côn trùng.]Tần Mặc trầm tư, khó được khách khí với nó: "Đa tạ."Hệ thống thấy nịnh mà sợ lập tức than thở: [Cám ơn, cám ơn anh, bây giờ nên nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, tôi không muốn ràng buộc với anh cả đời.]Tần Mặc: "..." Cảm ơn, ta cũng không muốn."Bất kể như thế nào, việc sư huynh là nhân vật chính sẽ không thay đổi." Tần Mặc phân tích, "Nhân vật chính không thể chết, vậy ngươi phải giúp ta tìm khổ điệp lưỡng sinh hoa."Hệ thống: [... ] Sống đủ lâu sẽ gặp loại ký chủ giao nhiệm vụ cho hệ thống, nhưng phải công nhận hắn nói đúng. [Thứ này chỉ xuất hiện trong đề cương ai biết nó sẽ mọc ở chỗ nào?] Quỷ mới biết tìm ở đâu. Phải, tìm nó ở đâu? Hắn không có số may mắn như Tiết Linh Sương, ra ngoài khơi khơi cũng đạp phải vận cứt chó*.Chờ đã, Tiết Linh Sương. "Ta biết phải làm gì."Hệ thống run lên: [Anh muốn làm gì?]"Không có gì." Tần Mặc nhẹ giọng Trả lời. Ta chỉ muốn nhờ 'nữ chính' làm máy dò mà thôi. "Ngươi sẽ biết sớm thôi." Nói xong, trước cửa phòng lọc cọc hai tiếng, sau đó bị đẩy ra một khe nhỏ để thanh trường kiếm chen vào, Tễ Tuyết của Liễu Ngưng. Tần Mặc nhộn nhạo cười tươi, "A Ngưng kiếm ta, nếu cần ta sẽ gọi cho ngươi."Nghĩa là, không có việc gì đừng có phiền hắn. Hệ thống: [Ha hả]Thoang thoảng vị yêu
*****
- (*) Theo tui tìm hiểu thì trước kia ở TQ cứt chó cũng có thể bán. Tương tự ở VN trước kia cũng dùng phân người (gọi cho dễ nghe thì là phân xanh í) bón cây. Cho nên ra đường gặp cứt chó cũng đồng nghĩa nhặt được tiền.
*****
Mình tóm lại cho bạn nào chưa hình dung được cốt truyện.
- Đây là lần thứ hai Tầm Mặc và hệ thống làm nhiệm vụ. Lần 1 đã bị thất bại. Vì sao thất bại thì mấy chương sau sẽ nói rõ.
- Vì phải reset nên Ma tôn nhà ta mới bị mất một phần trí nhớ rồi chạy về ôm sư huynh khóc rấm rứt như ở đầu truyện. Hệ thống cũng vì vậy mà hết năng lượng, tạm thời ngủ đông 1 thời gian.