ZingTruyen.Store

Diep Lam Anh X Trang Phap Oneshot Ephemere Eternite

*L'Ultime Adieu ( lời tạm biệt cuối cùng)

Đêm Sài Gòn vẫn lặng lẽ, mưa rơi nhẹ như những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, xóa mờ những dấu vết của quá khứ, mang theo những nỗi niềm không thể nói thành lời. Quán cà phê quen thuộc, nơi từng chứng kiến biết bao kỷ niệm ngọt ngào và những lần trao nhau lời yêu thương, giờ đây chỉ còn lại bóng tối và sự tĩnh lặng, như thể chính không gian ấy cũng đang đau đớn, như trái tim của cả hai người.

Diệp Lâm Anh và Trang Pháp ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa họ không phải là những bước chân hay những lời nói, mà là một vực thẳm vô hình của những tổn thương đã tích tụ quá lâu, từng chút một, không thể hàn gắn. Trang Pháp cầm chiếc ly cà phê đã nguội lạnh, tay cô run rẩy, không phải vì cơn gió lạnh, mà vì sự hoang mang trong lòng. Cô muốn giữ lại, muốn níu kéo, nhưng lại không biết phải làm sao để không làm tổn thương thêm một lần nữa.

"Em không muốn kết thúc," giọng cô nghẹn ngào, trong đôi mắt long lanh đầy những giọt nước, "Nhưng em không biết làm sao để ngừng lại những vết thương này, những nỗi đau quá lớn mà chúng ta không thể vượt qua."

Diệp Lâm Anh nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh lùng như mọi khi, mà là một sự đau đớn sâu thẳm, khó có thể che giấu. Cô siết chặt tay, như thể đó là cách duy nhất để giữ lại sự kiên cường của mình.

"Chị cũng không muốn, Trang. Chị yêu em, yêu em hơn bất cứ điều gì. Nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, nếu cứ mãi sống trong những cơn sóng gió này, chúng ta chỉ sẽ làm tổn thương nhau thêm thôi. Chị không thể nhìn thấy em đau đớn hơn nữa, hiểu không?"

Trang Pháp ngẩng lên, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, không thể ngừng lại, như thể nỗi đau quá lớn đã khiến cô không thể kiểm soát được chính mình. "Em biết, nhưng làm sao em có thể buông tay? Chị là tất cả đối với em. Nếu không có chị, em không thể sống. Em không thể tưởng tượng một ngày không có chị bên cạnh."

Diệp Lâm Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt đầy sự mệt mỏi, dường như đã quá mệt mỏi vì phải đấu tranh với chính mình. "Chị cũng không thể... Em có biết mỗi đêm, khi chị thức dậy, chị cảm thấy như cả thế giới sụp đổ không? Chị yêu em, nhưng yêu em cũng có nghĩa là chị phải hy sinh quá nhiều thứ, mất đi những gì quan trọng nhất với chị. Chị yêu em, nhưng nếu tiếp tục như thế này, chúng ta sẽ chỉ làm tổn thương nhau thêm."

Trang Pháp siết chặt tay, sự tuyệt vọng trong đôi mắt cô càng lúc càng rõ ràng. "Chị nói vậy... Nhưng em không thể hiểu được. Chị là lý do em sống, em không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có chị."

Diệp Lâm Anh cúi đầu, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. "Em không phải là người duy nhất đau, Trang. Chị cũng đau. Chị cũng đã mất quá nhiều rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là chị muốn rời bỏ em. Chị không muốn làm em tổn thương, nhưng chúng ta đã quá mệt mỏi rồi."

Trang Pháp đột ngột đứng dậy, nắm chặt lấy tay Diệp Lâm Anh, ánh mắt lắc đi, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Em không tin, chị không thể rời bỏ em như vậy. Chị phải ở lại với em. Em sẽ thay đổi, em hứa sẽ làm mọi thứ để khiến chị hạnh phúc. Đừng bỏ em đi, em không thể sống thiếu chị."

Diệp Lâm Anh không thể trả lời ngay lập tức, ánh mắt của cô trở nên u buồn, như thể mỗi từ ngữ cô nói ra đều là một nhát dao đâm vào trái tim. "Em nghĩ chị không muốn sao? Chị yêu em, nhưng chị cũng yêu chính mình. Chị không thể cứ sống hy sinh hết mình vì em, không thể cứ nhìn em đau đớn mà không làm gì."

Trang Pháp lại gục xuống, nước mắt không thể ngừng rơi. "Vậy là chúng ta thật sự hết rồi sao? Em không thể chấp nhận điều này. Em không muốn... không thể..."

Diệp Lâm Anh lặng lẽ tiến lại gần, ôm lấy Trang Pháp trong vòng tay. Sự ấm áp từ cơ thể cô không thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng Trang Pháp. "Chị cũng yêu em, Trang. Nhưng yêu em không có nghĩa là chị có thể tiếp tục nhìn em đau đớn như thế này. Đôi khi, yêu là để cho nhau tự do, để không làm tổn thương nhau thêm."

Trang Pháp ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Diệp Lâm Anh. Giọng cô nghẹn ngào, như thể những lời nói đều là một sự từ biệt. "Chị có thể yêu em nhưng vẫn rời bỏ em sao? Em sẽ không bao giờ quên chị. Chị là tất cả đối với em."

Diệp Lâm Anh cũng không thể kiềm chế được nữa. Nước mắt lăn dài trên má, cô khẽ hôn lên trán Trang Pháp, như một lời tạm biệt cuối cùng. "Hãy sống tốt, Trang, vì chính em. Chị sẽ nhớ em suốt đời. Nhưng đôi khi, chúng ta phải buông tay để cả hai có thể tìm được hạnh phúc."

Trang Pháp ngước lên nhìn trời, những giọt mưa lạnh lẽo hòa vào nước mắt, cảm nhận sự đau đớn không thể xóa nhòa. "Nếu có kiếp sau, em chỉ mong chúng ta có thể yêu nhau mà không phải lựa chọn."

Diệp Lâm Anh đứng từ xa, tay vẫn siết chặt chiếc nhẫn, không nói gì. Mỗi bước đi của cô đều như đè nặng thêm trái tim vỡ vụn, nhưng cô vẫn phải bước đi. Vì dù tình yêu này không thể trọn vẹn, ít nhất họ đã cố gắng hết sức để cứu lấy nhau.

Những bước chân của Diệp Lâm Anh dần khuất bóng trong mưa, để lại một không gian trống trải, đầy những lời chưa nói, những khát khao chưa thể thành hiện thực. Trang Pháp đứng đó, một mình, không còn sức để giữ lại một chút hy vọng nào. Cơn mưa như thể không chỉ làm ướt thân thể, mà còn thấm vào tận sâu trong lòng cô, hòa cùng những giọt nước mắt chảy dài trên má.

Mỗi bước đi của Diệp Lâm Anh như một nỗi đau không thể nào lành được. Cô biết rằng, dù có cố gắng thế nào, tình yêu này cũng không thể cứu vãn nổi vết thương đã quá sâu. Nhưng cô không thể dừng lại, không thể quay lại. Đó là điều duy nhất cô có thể làm, dù nó đau đớn đến mức nào.

Trang Pháp đứng đó, nhìn theo bóng dáng Diệp Lâm Anh, đôi mắt đỏ hoe không còn thấy rõ mọi thứ xung quanh. Cô tự hỏi liệu một ngày nào đó, trái tim của cả hai sẽ được chữa lành, liệu có một ngày nào đó họ sẽ không còn đau đớn khi nhớ về nhau. Nhưng ngay lúc này, cô chỉ có thể đứng đó, trong im lặng, để cho những cảm xúc trào dâng, những nỗi buồn không thể nói thành lời.

Cả hai không biết liệu có một ngày nào đó họ có thể tìm lại nhau, hay sẽ phải sống phần còn lại của cuộc đời mình với những vết sẹo không thể xóa nhòa. Nhưng có một điều chắc chắn, dù cho có bao nhiêu năm trôi qua, tình yêu giữa họ sẽ mãi mãi là một phần không thể thiếu trong ký ức, là một phần của những gì họ đã từng có.

Trang Pháp chậm rãi quay người, đôi chân mệt mỏi không còn đủ sức để bước tiếp. Cô chỉ có thể đứng đó, cảm nhận sự trống rỗng trong trái tim, cảm nhận sự thiếu vắng một phần quan trọng của cuộc đời mình. Và dù có cố gắng thế nào, cô cũng không thể quên được Diệp Lâm Anh, người con gái đã từng là tất cả đối với cô.

Mưa vẫn rơi, nhưng không có ai đến để lau khô những giọt nước mắt ấy. Tình yêu của họ, dù đẹp đẽ đến đâu, cuối cùng cũng đã phải kết thúc. Nhưng trong lòng họ, tình yêu này sẽ luôn là một phần của quá khứ, một phần của những kỷ niệm không thể xóa nhòa. Và biết đâu, một ngày nào đó, họ sẽ gặp lại nhau, và mọi thứ sẽ không còn đau đớn như hôm nay. Nhưng giờ, chỉ còn lại sự im lặng, trong màn mưa lạnh lẽo, nơi những trái tim từng yêu nhau giờ đây chỉ còn lại những vết thương không thể lành.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store