ZingTruyen.Store

Diep Chi Quan Fanfic Tnbmtxp Diep Dinh Chi X Dich Van Quan

*Chim sẻ gọi đại bàng, nghe rõ trả lời chương này chủ yếu H+, nên ní nào không xem được thì lướt qua chương này nhá.
--------
-------
------

Y phục nằm gọn gàng trên chiếc sào treo quần áo mới làm của Diệp Đỉnh Chi. Còn chủ nhân của hai bộ y phục thì đang thoải mái ngâm mình trong hồ nước nóng.

Nhiệt độ của nước vô cùng dễ chịu, Dịch Văn Quân đang ngâm mình dưới làn nước ấm áp dễ chịu, nước từ trên khe suối chảy xuống hồ làm cho mặt hồ ở chỗ dao động lăn tăn. Thân thể của Dịch Văn Quân cũng thấp thoáng được che đậy bởi lớp áo trong mỏng manh cùng làn nước trong veo không ngừng gợn sóng. Dịch Văn Quân liền quay người về phía thành hồ

Suối nước nóng này quả thật là một nơi lý tưởng. Vừa có suối nước không ngừng chảy, lại có hồ nhỏ vừa vặn để ngâm mình.

"Văn Quân" Diệp Đỉnh Chi thì thầm vào tai Dịch Văn Quân.

Cảm giác thoải mái của nước ấm khiến cho Dịch Văn Quân muốn chìm vào giấc ngủ, nàng tựa đầu vào thành hồ, hai mắt nhắm nghiền, lười biếng đáp.

"Hửm"

Diệp Đỉnh Chi không thèm nói nữa, cắn lên xương quai xanh của nàng một cái.

"Đau, Diệp Đỉnh Chi." Dịch Văn Quân bị cơn đau nhói tức giận hét lớn.

"Văn Quân, muội cũng lớn gan nhỉ"

"Ai bảo huynh làm muội đau." Dịch Văn Quân lấy tay xoa xoa lên chỗ vừa bị Diệp Đỉnh Chi gặm.

Diệp Đỉnh Chi lấy ngón tay vuốt ve xương quai xanh vừa bị hắn cắn, vết răng vẫn còn hắn lên đó. Hắn càng mơn trớn trên da thịt của Dịch Văn Quân, thì lại càng không kìm được mà  muốn cắn thêm cái nữa.

"Được, không cắn nữa." Hắn xoa nhẹ vết cắn cho nàng, cũng thuận tay trút bỏ hết lớp y phục duy nhất trên người Dịch Văn Quân.

Một tay Diệp Đỉnh Chi chạm nhẹ xương quai xanh rồi dọc theo cánh tay, tìm đến đôi bàn tay nhỏ đan tay mình vào tay Dịch Văn Quân, tay còn lại hắn đặt trên chiếc eo mảnh khảnh của nàng. Dịch Văn Quân, một tay bị Diệp Đỉnh Chi đan chặt với tay hắn, tay còn lại đành bám víu lên bờ vai hắn.

Trán chạm trán, mũi chạm mũi, bọn họ đối diện nhau, hai mắt nhắm nghiền cảm nhận hơi thở nóng bỏng của đối phương.

Dịch Văn Quân lần này lại đột nhiên không muốn lúc nào cũng bị Diệp Đỉnh Chi dẫn dắt. Lần này nàng muốn chủ động một phen. Dịch Văn Quân nghiên đầu hôn nhẹ lên môi Diệp Đỉnh Chi, nụ hôn chỉ thoáng qua. Nàng lại dời môi hôn lên cằm của hắn, sau đó di chuyển nụ hôn đến yết hầu. Trước sự kích thích này của Dịch Văn Quân, Diệp Đỉnh Chi cũng không chờ đợi mà đáp trả bằng những nụ hôn cuồng nhiệt hơn.

Dịch Văn Quân cũng không chịu thua, nàng xoay người, thuận thế đổi chỗ với Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi lúc này bị Dịch Văn Quân ép áp lưng vào thành hồ còn nàng nửa quỳ nửa ngồi trên người hắn.

Mái tóc đen của Dịch Văn Quân bồng bềnh trong nước, che mất cảnh xuân trước mắt. Làn da trắng nõn của nàng lúc này đã trở nên ửng hồng. Diệp Đỉnh Chi khua tay, vén tóc Dịch Văn Quân ra hết phía sau, ngắm nhìn người hắn yêu thương nhất một cách trọn vẹn.

Đôi bàn tay tinh nghịch của Diệp Đỉnh Chi lướt qua khắp nơi trên cơ thể của Dịch Văn Quân, khiến cơ thể nàng không ngừng run rẩy. Dịch Văn Quân vẫn là không thể chịu được sự trêu chọc của Diệp Đỉnh Chi, nàng áp hai tay lên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại mềm nhũng mà gục đầu lên vai hắn.

"Văn Quân" Nói rồi Diệp Đỉnh Chi dùng hai tay đặt ở eo mà nâng người nàng lên cao, để nơi căng mềm kia vừa tầm của hắn mà cắn nhẹ. Đồng thời cũng điều chỉnh tư thế cho phù hợp.

"A" Dịch Văn Quân không chịu nổi kích thích khẽ phát ra tiếng động. Nàng ngửa đầu về sau.

"Gọi ta"

"Vân... Ca"

"Cái khác" Diệp Đỉnh Chi chưa hài lòng lại không ngừng giày vò nơi mềm mại, căng tròn ấy.

"Đỉnh Chi"

"Cái khác." Diệp Đỉnh Chi lại đổi bên, cắn mạnh hơn.

"A...Diệp Vân...A...Phu ... quân."

"Ngoan" Diệp Đỉnh Chi hài lòng, lúc này hắn cũng không trì hoãn nữa bắt đầu chậm chậm hạ người nàng xuống, chậm rãi tiến vào, để Dịch Văn Quân từ từ thích nghi.

Khi thân thể Dịch Văn Quân được hắn từ từ hạ xuống, đôi môi Diệp Đỉnh Chi lại thuận thế trượt từ ngực nàng dần dần lên cổ rồi lên môi nàng.

Dịch Văn Quân nuốt lấy âm thanh xuống, cổ họng phát ra thanh âm nhè nhẹ. Diệp Đỉnh Chi cũng không kiềm được mà phát ra âm thanh trầm đục.

"Có làm muội khó chịu không?"

Dịch Văn Quân khẽ lắc đầu, nhưng sự xâm nhập bất ngờ khiến cơ thể nàng căng tức, nên có chút kháng cự. Dịch Văn Quân hơi căng cứng cơ thể, theo bản năng có chút muốn thoát khỏi sự xâm nhập này. Nàng hơi nhấc người lên. Diệp Đỉnh Chi thấy nàng động đậy, liền không cho nàng cơ hội thoát khỏi mình. Hắn liền trực tiếp vòng tay ra sau gáy giữ chặt đầu hôn thật sâu để cho nàng thả lỏng cơ thể sau đó lấy tay giữ chặt eo nàng ấn xuống, hoàn toàn đi vào bên trong.

Dịch Văn Quân bị kích thích đột ngột, tiếng rên cũng Diệp Đỉnh Chi nuốt mất, nàng dùng tay bấu víu vào bờ vai vững chãi của hắn.

"Giao toàn quyền cho muội" Diệp Đỉnh Chi thì thầm vào tai Dịch Văn Quân rồi sau đó cắn nhẹ vành tai nàng.

Dịch Văn Quân đặt hai tay lên ngực Diệp Đỉnh Chi, cố gắng di chuyển thân thể lên xuống nhẹ nhàng. Diệp Đỉnh Chi ngồi tựa vào thành hồ mà hưởng thụ, một tay hắn vuốt ve tấm lưng trắng mịn, một tay tùy ý trêu đùa khắp nơi.

Dịch Văn Quân cứ nhẹ nhàng, chậm rãi khiến cho Diệp Đỉnh Chi muốn phát điên.

"Văn Quân, đến lượt ta."

Nói rồi Diệp Đỉnh Chi ôm Dịch Văn Quân đứng dậy, đi lại vách đá, sát khe suối. Hắn cẩn thận tìm một nơi bằng phẳng để Dịch Văn Quân tựa lưng vào, tránh để nàng bị thương. Càng gần về khe suối nước càng sâu hơn. Dù đứng nhưng đã gần đến ngực Diệp Đỉnh Chi. Dịch Văn Quân tựa người vào vách đá gần sát khe suối nên thỉnh thoảng nước chạy dọc theo vách đá chảy lên người nàng, lướt qua nơi nhấp nhô, trong cảnh xuân vô cùng mỹ miều.

Diệp Đỉnh Chi nâng nhẹ chân nàng lên, mạnh mẽ tiến vào. Hồ nước vốn dĩ yên ắng, bỗng bị làm cho xáo động, nước cứ cuồn cuộn theo từng cơn, chạy theo mỗi cử động nhịp nhàng của đôi phu thê trong hồ.

Lát sau, Diệp Đỉnh Chi rời khỏi thân thể Dịch Văn Quân, sau đó hắn để nàng chống tay lên vách đá. Hắn ôm sau lưng nàng, vòng 2 tay lên trước mà trêu đùa.

"Đỉnh Chi"

"Văn Quân, muội thấy khó chịu sao?"

"Không có, nhưng mà ...huynh chưa mệt sao?"

"Muội đoán xem."

Nói xong hắn điều chỉnh tư thể cho nàng, rồi tiến vào từ phía sau. Tư thế này khiến Diệp Đỉnh Chi cảm thấy có phần thích thú hơn, hắn mạnh mẽ tiến công, khiến cho Dịch Văn Quân không ngừng bám chặt các ngón tay lên vách đá mà phát ra vô số âm thanh ái muội.

Mặt hồ cứ dao động ngày một mạnh mẽ, tạo nên những đợt sóng dập dìu, những cơn sóng ngày một mạnh làm cho nước trong hồ dạt ra khu vực ven hồ. Mấy đoá hoa linh lan tử cũng vì vậy mà động vài giọt nước lên lá và hoa.

Hương thơm dễ chịu, dòng nước ấm áp, ánh lửa bập bùng, những khóm hoa tinh khiết mọi thứ đều góp phần tạo nên khung cảnh vô cùng đáng nhớ. Bên trong hang động yên tĩnh, không ngừng vang lên thanh âm sóng nước dập dìu, kèm theo thanh âm trong trẻo pha có chút nức nở, theo đó giọng nói trầm đục đang cố gắng vỗ về.

"A...Vân ...Ca."

"Ngoan"

"Ưhm, phu quân ... đủ rồi."

"Chưa đủ, muội ngoan như thế, phải thưởng thêm."

"Hức... Ưhm.... Diệp ... Đỉnh ... Chi... huynh... đủ.... đủ rồi" Dịch Văn Quân hét lớn nhưng tiếng hét không rõ ràng.

"Lại không không ngoan rồi, không ngoan nên phải phạt tiếp. " Nói rồi Diệp Đỉnh Chi lại ôm Dịch Văn Quân sang nơi nông nhất của hồ nước để nàng nằm xuống, tiếp tục tiến công.

Dịch Văn Quân đã thấm mệt, bèn dùng khổ nhục kế.

"Phu quân... A... Phu quân...một lần này ....nữa ....thôi nhé... muội .... mệt rồi."

" Vậy phải xem muội...nhiệt tình như thế nào."

Dịch Văn Quân biết ý hắn, dù thân thể  mệt rã, những cũng chủ động hơn, nàng ôm lấy Diệp Đỉnh Chi, hôn hắn thật sâu. Dịch Văn Quân cố gắng lấy hơi, nàng thổi nhè nhẹ vào tai hắn.

"Vân ... Ca... ca"

Những âm thanh và sự khiêu khích này càng làm Diệp Đỉnh Chi thấy bồn chồn, nhịp điệu của hắn cũng nhanh hơn. Dịch Văn Quân cũng phối hợp, nàng lại hôn vào yết hầu, sau đó hôn lên xương hàm sắc bén của hắn. Diệp Đỉnh Chi lại bắt đầu nhắm nháp từng chút da thịt trên cơ thể nàng, làn da trắng muốt của nàng, vốn dĩ nãy giờ đã đầy những dấu tích ửng hồng trong rất bắt mắt, đôi môi Diệp Đỉnh Chi lướt qua tới thì vết đỏ lại càng rõ hơn đến đấy.

"Ưhm...Đỉnh Chi..." Tay Dịch Văn Quân luồn vào mái tóc ẩm ướt của Diệp Đỉnh Chi, sau đó lại trêu chọc cái tai nhỏ của hắn, rồi lại dời xuống bả.

"Văn Quân... ta thật sự chỉ muốn bên cạnh muội cả đời... đừng bao giờ rời xa ta ...thêm bất kỳ lần nào nữa nhé."

Dịch Văn Quân nghe hắn nói mấy lời này bỗng xót xa vô cùng, thì ra nỗi đau, nỗi sợ hãi vẫn còn đó. Diệp Đỉnh vẫn sợ rằng có một ngày không nhìn thấy nàng. Nàng cũng vậy, cũng sợ rằng kiếp này sẽ chia cắt với hắn. Nhưng không, đời này nàng nhất định sẽ ở bên cạnh hắn, nhất định sẽ sống một cuộc sống thật đẹp.

"Diệp Vân, Diệp Đỉnh Chi, nghe cho rõ đây... Dịch Văn Quân ta chỉ là của riêng huynh, ...ta cũng không bao giờ rời xa huynh thêm 1 lần nào nữa,... ta xin lỗi, kiếp này ta nhất định sẽ giữ lời hứa."

Ánh mắt của bọn họ chứa đầy hình ảnh của đối phương, ngập tràn hạnh phúc, sự hoà hợp giữa tinh thần và thể xác khiến cho bọn họ cảm nhận được sự say đắm, đê mê của tình yêu. Dịch Văn Quân bất chấp sự mệt mỏi, nàng chủ động, cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Diệp Đỉnh Chi cũng đáp lại sự cuồng nhiệt ấy bằng hết thấy sự nhiệt tình. Sức lực dâng trào, Diệp Đỉnh Chi bắt đầu tiến công đồn dập hơn, đưa Dịch Văn Quân đến đỉnh cao của sự tình ái, nàng cong người, cả thân hình bắt đầu run rẩy, bấu lấy vai hắn. Diệp Đỉnh Chi cũng bị Dịch Văn Quân rút lấy chút lý trí cuối cùng, hắn đem hết tinh hoa dâng trọn cho nàng. Hai vợ chồng nhỏ ôm lấy nhau, cũng phát ra âm thanh thật sinh động, Diệp Đỉnh Chi lật người, để cho Dịch Văn Quân nằm trên người hắn sau đó khẽ vuốt ve tấm lưng của Dịch Văn Quân.

"Nương tử hôm nay, thật ngoan."

Dịch Văn Quân đấm nhẹ vào ngực hắn, không buồn đáp lời. Nhịp thở của cả hai như hoà làm một. Diệp Đỉnh Chi hôn lên tóc nàng, mỉm cười mãn nguyện.

-----------

Trên chiếc giường rơm khô tạm bợ, Diệp Đỉnh Chi ngồi tựa người lên vách núi, hắn ôm Dịch Văn Quân vào lòng. Ngọn lửa bập bùng từ đóng lửa đã nhỏ hơn lúc nãy nhiều, chiếc bóng mờ ảo của họ thoát ẩn hiện trên vách đá, nhìn thôi cũng khiến người ta ngập tràn cảm giác ấm áp.

Diệp Đỉnh Chi vén mấy sợ tóc mai cho Dịch Văn Quân sau đó hôn lên tóc nàng.

"Văn Quân"

"Ưhm" Dịch Văn Quân nhắm nghiền mắt đáp lời.

Diệp Đỉnh Chi nhìn gương mặt nhỏ xinh đang vùi trước ngực mình, trong mắt ánh lên đầy sự yêu chiều. Hắn chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho nàng, nhẹ nhàng vỗ về lên vai nàng để đưa nàng vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store