chap 71-75
Tin tức cao ốc Trác Thịnh xảy ra vụ nổ nhanh chóng trở thành chủ đề nóng trong thành phố.
Cơ quan cứu hoả, lực lượng cảnh sát cùng nhiều sở ngành vào cuộc điều tra, xôn xao tin đồn các dự án công nghệ năng lượng của Trác Thịnh tồn tại nguy cơ mất an toàn nghiêm trọng.
Cùng thời gian đó, Fox Hunt khu vực châu Á liên tiếp công bố nhiều báo cáo bán khống, trực tiếp chỉ ra dự án năng lượng của Trác Thịnh nghi ngờ làm giả số liệu, tồn tại thiếu sót về công nghệ lõi và nguy cơ mất an toàn, dòng vốn dính líu tới mạng lưới rửa tiền xuyên quốc gia...
Giá cổ phiếu của Trác Thịnh giảm mạnh trong một đêm.
Sẩm tối, trời mưa đường hơi tắc, xe cộ ùn ứ ở đoạn cao ốc Trác Thịnh.
Trần Nhật Đăng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ba tầng trên cùng của tòa nhà đang tu sửa, mái vòm từng ngạo nghễ giờ đây nứt toác, cứ như thể khí thế kiêu hãnh khi xưa bị đâm xuyên đến tận xương sống, chỉ còn cảnh hoang tàn đổ nát dưới mưa bụi mịt mùng.
Thư ký thấy cậu nhìn đi đâu thì nổi hứng tám chuyện: "Tòa nhà Trác Thịnh nổ lớn, mặc dù không có thương vong, nhưng For Hunt bán khống cổ phiếu dữ quá, quyết tâm dìm chết bọn họ. Tuần này giá cổ phiếu của họ tụt một nửa, vốn hóa thị trường bốc hơi hơn 60%. Hà Minh Chính bị cả bên phòng cháy chữa cháy lẫn bên cảnh sát triệu tập, Ủy ban Điều tiết Chứng khoán với Sở Giao dịch cũng đang điều tra họ. Giờ ông ta đang sứt đầu mẻ trán, cũng không biết có vượt qua cuộc điều tra được không."
"Nhưng trước đây Cao Vĩnh Thành còn xưng anh em thân thiết với Hà Minh Chính mà nhỉ, bây giờ nói đánh nhau là đánh nhau ngay được, đúng là không giữ kẽ gì..."
"Trong kinh doanh vốn dĩ không có bạn bè vĩnh viễn."
Trần Nhật Đăng nói xong lại nhíu mày rất khẽ, không có bạn bè vĩnh viễn, đương nhiên cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, vì lợi ích không ai là không thể hợp tác với nhau.
Mưa to dần, dòng xe cộ ùn tắc trên đường ngày một dài. Trần Nhật Đăng cũng không vội, tối nay có hẹn ăn cơm nhưng giờ này vẫn sớm, hiếm khi cậu có tâm trạng ngắm mưa.
Chung A Thần xuất hiện đúng lúc.
Hắn che ô bước ra từ tòa nhà Trác Thịnh, trông thấy xe cậu bèn đi thẳng sang đây.
Trần Nhật Đăng chú mục vào hắn, giờ phút này đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ có hình bóng người ấy đang từng bước tiến về phía mình.
Chung A Thần khom người gõ cửa sổ xe. Kính cửa sổ hạ xuống, hơi thở vương không khí ẩm ướt của Chung A Thần vờn quanh mũi cậu.
Trần Nhật Đăng nuốt nước bọt: "Sao anh ở đây?"
"Câu này tôi hỏi em mới đúng chứ?" Chung A Thần nhìn thẳng mắt Trần Nhật Đăng: "Em tắc ở đây lâu chưa? Đằng trước có tai nạn, chắc không thông xe được ngay đâu. Đi uống cà phê với tôi không?"
Trần Nhật Đăng im lặng hai giây: "Anh mời tôi à?"
Chung A Thần cười: "Ừ, tôi mời em."
Hắn mở cửa xe, nghiêng ô che cho cậu. Trần Nhật Đăng dặn thư ký về công ty lấy đồ rồi qua đón mình, sau đó xuống xe đứng dưới tán ô.
Chung A Thần ôm lấy cậu, chóp mũi gần như chạm tóc mai cậu: "Đi thôi."
Trần Nhật Đăng đi chung ô với hắn, ở con phố tiếp theo có quán cà phê.
Ngay khi Chung A Thần đang định đẩy cửa, đột nhiên có ô tô nháy đèn pha lao tới sát người họ, bánh xe hất văng nước đọng trên đất.
Trần Nhật Đăng cau mày, chỉ thấy Mã Thủ Lương mặt hằm hằm chạy xồng xộc đến chỗ họ, vung nắm đấm nhằm thẳng mặt Chung A Thần: "Mẹ mày thằng chó đẻ, mày tính kế tao!"
Chung A Thần phản ứng cực nhanh nghiêng người tránh, túm cánh tay gã đẩy phắt ra.
Mã Thủ Lương lầm bầm chửi rủa, không đánh được người ta còn suýt bị Chung A Thần vật ra đất. Gã giận đùng đùng muốn nhào lên đánh tiếp, Chung A Thần vội kéo Trần Nhật Đăng lùi lại.
Tình cờ có cảnh sát tuần tra đi ngang qua, tuýt còi chạy lại can ngăn.
*
Tầng hai quán cà phê vắng khách, ngày mưa tăng sắc màu tĩnh lặng.
Tách cà phê trên bàn bốc hơi nóng, Trần Nhật Đăng nhìn Chung A Thần ở đối diện lơ đãng lau nước mưa, lên tiếng nhắc hắn: "Má trái."
Chung A Thần liếc cậu rồi lấy khăn giấy lau má mình.
"Vừa nãy Mã Thủ Lương tức điên người." Trần Nhật Đăng hỏi: "Anh lừa được cổ phần của anh ta tại Trác Thịnh rồi? Nghe nói anh ta cũng bị điều tra phải không?"
Chung A Thần giải thích đơn giản: "Anh ta bị dụ đánh bạc thua rất nhiều tiền ở Ma Cao, thế chấp cổ phần Trác Thịnh, bên kia đề nghị anh ta nhận một khoản đầu tư dưới danh nghĩa công ty thì sẽ xóa nợ. Ở Trác Thịnh anh ta cũng phụ trách dự án, tưởng là chỉ giúp công ty nhận một khoản đầu tư thôi, không thể có chuyện gì, thế nên đồng ý làm."
Trần Nhật Đăng hiểu ra: "Khoản đầu tư có vấn đề phải không? Anh ta bị lợi dụng rửa tiền?"
Chung A Thần gật đầu: "Bây giờ Cục Điều tra Tội phạm Thương mại đang điều tra anh ta. Còn cổ phần của anh ta ở Trác Thịnh, trước tôi cho anh ta vay 2 tỷ để xóa thế chấp, kỳ hạn nửa tháng. Trong phụ lục hợp đồng vay tiền có một điều khoản là nếu quá hạn chưa trả tiền, cổ phần thế chấp sẽ tự động sang tên cho người cho vay, lúc ký anh ta không nhìn thấy, hoặc nhìn thấy cũng không để ý."
Đáng lẽ sẽ không có vấn đề, chỉ cần lấy lại cổ phần đã thế chấp, kiểu gì Mã Thủ Lương cũng gom đủ tiền trả cả gốc lẫn lãi cho Chung A Thần. Nhưng không may là Trác Thịnh bị Fox Hunt tấn công dồn dập, cổ phiếu rớt giá nghiêm trọng khiến thị trường hoảng loạn bán tháo, gã không thể rút tiền, không trả được nợ, cuối cùng đành trơ mắt nhìn cổ phần trong tay đổi chủ.
"2 tỷ đổi lấy 8% cổ phần của Mã Thủ Lương tại Trác Thịnh." Trần Nhật Đăng chế giễu: "Trông thì có vẻ hời, nhưng với tình hình của Trác Thịnh hiện tại, nhỡ sau này bị buộc ngừng giao dịch hủy niêm yết, anh không sợ 2 tỷ sẽ đổ sông đổ biển? Vả lại chuyển nhượng nhiều cổ phần cần phải trình báo, anh định giải thích với Hà Minh Chính thế nào?"
Chung A Thần chỉ nói: "Không đến mức đổ sông đổ biển." Còn ý kiến của Hà Minh Chính đã không nằm trong phạm vi hắn cần suy xét.
Dĩ nhiên Trần Nhật Đăng biết hắn không thật sự muốn đánh sập Trác Thịnh, nhất định vẫn chừa đường lui, song cũng tò mò: "Thời điểm quá trùng hợp, Trác Thịnh vừa bị nổ thì Fox Hunt tung báo cáo bán khống, đừng bảo anh bắt tay với Cao Vĩnh Thành nhé? Joong, anh là cổ đông Trác Thịnh mà thông đồng với tổ chức bán khống? Phạm pháp đấy."
Trần Nhật Đăng nói chuyện rất giống đang xem kịch, Chung A Thần đáp tỉnh bơ: "Tôi không ký bất kỳ thỏa thuận nào với ông ta, thỏa thuận miệng cũng không."
Chỉ là một liên minh mong manh, hai bên hiểu ý nhau nhưng đều có toan tính riêng, bất cứ lúc nào cũng có thể bất hòa, hắn hoàn toàn không sợ điều tra.
Trần Nhật Đăng đoán trúng phóc, mắng hắn: "Anh to gan thật, loại người như Cao Vĩnh Thành mà cũng dám hợp tác, không sợ hại mình à? Đợt trước tôi từng bắt gặp ông ta lôi kéo Mã Thủ Lương, Mã Thủ Lương bị dụ rửa tiền giúp người khác cũng là ông ta làm?"
"Nhớ anh cả em chết thế nào không?" Chung A Thần hỏi bất thình lình.
Mắt Trần Nhật Đăng sáng lên, lập tức vỡ lẽ.
Chung A Thần: "Trước lúc chết anh ta rửa tiền giúp người khác, về sau Trí Hoa cùng tham gia với anh ta cũng chết trong tù. Khi ấy bố em sai tôi xóa một số bằng chứng có thể ảnh hưởng tới Triệu Khải, tôi từng đi sâu điều tra, phát hiện trước đó họ đều rất thân với Cao Vĩnh Thành."
"Có vẻ Cao Vĩnh Thành dính líu tới tổ chức rửa tiền xuyên quốc gia mà cảnh sát đang điều tra, rất có thể ông ta là người môi giới của họ ở đây, anh cả với cậu của em bị ông ta lợi dụng. Nhưng ông ta làm việc rất cẩn thận, không để lại bằng chứng, cảnh sát cũng không nghi ngờ ông ta, kể cả khi gài bẫy Mã Thủ Lương, ông ta cũng chỉ tặng Mã Thủ Lương một cô nhân tình, còn lại đều là nhân tình của Mã Thủ Lương xúi giục, sau này cô nhân tình ấy cũng mất tích."
Trần Nhật Đăng cau mày: "Nhân vật nguy hiểm như thế, anh còn dám tiếp cận ông ta?"
"Lần trước cậu Đăng nói, chuyện nguy hiểm hơn em thấy nhiều rồi." Chung A Thần miết nhẹ quai tách cà phê: "Tôi cũng vậy."
Trần Nhật Đăng nhìn chăm chú đôi mắt bình tĩnh điềm nhiên của hắn, một lần nữa tin chắc rằng họ là cùng một loại người, đã muốn làm việc gì thì dù nguy hiểm cũng sẽ làm.
Cậu hỏi: "Cao Vĩnh Thành làm tất cả là để lợi dụng Mã Thủ Lương rửa tiền, tiện thể kéo theo Trác Thịnh, nhân dịp này bán khống cổ phiếu Trác Thịnh kiếm lời? Mục tiêu ban đầu của ông ta có phải Triệu Khải không?"
"Ừ." Chung A Thần thừa nhận: "Nhưng anh cả em chết sớm, bố em cũng phản ứng nhanh, không cho ông ta cơ hội. Hơn nữa dù trước đó Triệu Khải tranh chấp trong việc thu mua với Trác Thịnh, tình hình cũng tốt hơn Trác Thịnh bây giờ nhiều, thành ra lúc ấy ông ta không làm gì Triệu Khải, lần này cũng thay đổi mục tiêu khả thi hơn."
"Nhờ ơn mấy người, cuối cùng Hà Minh Chính cũng phải cúi đầu." Trần Nhật Đăng cười như không cười: "Ông ta liên lạc với tôi rồi, muốn bên tôi mua lại cổ phần Triệu Khải mà Trác Thịnh sở hữu."
Đúng như Chung A Thần dự đoán: "Rất bình thường, dù ông ta không cam lòng thì vẫn phải ăn nói với hội đồng quản trị Trác Thịnh, Trác Thịnh cũng cần nhanh chóng lấp đầy khoảng trống vốn trong các dự án khác, ổn định lòng tin của nhà đầu tư."
"Anh thì sao?" Trần Nhật Đăng không hiểu lắm: "Vì sao nhất định phải cho nổ tòa nhà Trác Thịnh, gây ra ầm ĩ lớn như thế?"
Chung A Thần lại hỏi cậu: "Dunk, pháo hoa tối hôm trước đẹp không?"
Đến bây giờ Trần Nhật Đăng vẫn nhớ như in cảm giác sởn tóc gáy khi tận mắt chứng kiến cao ốc Trác Thịnh nổ tung, rõ ràng là chuyện rợn người, song Chung A Thần lại coi nó là bữa tiệc pháo hoa mà mời cậu chiêm ngưỡng, còn chúc cậu "Thất tịch vui vẻ".
Ở đây họ không mừng lễ Thất tịch, thậm chí còn kiêng kị vì ngày này gần Tết cô hồn, nhưng Chung A Thần lại chọn đúng ngày này. Lòng người nham hiểm, hắn thật sự là một tên điên.
Trần Nhật Đăng khẽ híp mắt: "Đừng nói anh chỉ vì cái gọi là 'pháo hoa' của anh."
Chung A Thần bật cười: "Báo cáo bán khống của Fox Hunt có rất nhiều nội dung chứa thông tin sai lệch, Trác Thịnh sẽ mở họp báo đính chính và công bố tin tức tốt. Về vụ nổ hôm trước, cơ quan điều tra đã kết luận là do con người làm, dự án năng lượng của Trác Thịnh không tồn tại thiếu sót về công nghệ cũng như chất lượng vật liệu, làm giả số liệu là chuyện vô căn cứ."
"Nhưng phòng trưng bày năng lượng ở tòa nhà Trác Thịnh vi phạm trong lắp đặt đường ống dẫn hydro, cần người đứng ra chịu trách nhiệm."
Về phần người chịu trách nhiệm là ai, đằng nào cũng không đến lượt một cổ đông nhỏ mới vào hội đồng quản trị như Chung A Thần.
"Anh cũng nói là do con người làm." Trần Nhật Đăng nhắc nhở hắn: "Anh gan to bằng trời, không sợ bị điều tra ra thật à?"
Chung A Thần dửng dưng như không: "Dunk, em biết đấy, tôi là một con bạc."
Trần Nhật Đăng câm nín.
Chung A Thần là một con bạc, cho nên chuyện điên khùng gì hắn cũng dám làm.
Hắn vẫn chưa giải thích vì sao phải cho nổ cao ốc Trác Thịnh, Trác Thịnh bị bán khống cổ phiếu là điều tất yếu, vốn dĩ không cần hắn làm như vậy.
Trần Nhật Đăng nhâm nhi tách cà phê đã hơi nguội, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tạnh mưa rồi, tôi phải về đây."
Trần Nhật Đăng đứng dậy cầm áo vest vắt trên tay vịn sô pha. Lúc đi ngang qua Chung A Thần, hắn đột ngột kéo cổ tay làm cậu mất thăng bằng ngã ngồi lên đùi hắn.
Chung A Thần ôm eo cậu: "Em vội đi lắm sao? Tối nay có hẹn?"
"Ừ, có hẹn rồi." Trần Nhật Đăng thả lỏng người để mặc hắn ôm, giọng điệu đầy biếng nhác.
"Hẹn ai?" Chung A Thần hạ giọng.
Trần Nhật Đăng trêu hắn: "Anh đoán xem."
Chung A Thần nựng cằm cậu: "Không muốn đoán, nói thật đi."
Trần Nhật Đăng cười: "Khách ở đại lục, bàn chuyện đầu tư Quỹ Phát triển Đặc biệt với họ."
Chung A Thần nhướng mày: "Em uống rượu được không? Nếu cần người uống đỡ thì tôi có thể đi cùng."
"Anh đi cùng tôi với thân phận gì?" Trần Nhật Đăng xoắn cà vạt của hắn, bắt hắn cúi đầu: "Anh đã không còn là trợ lý của tôi, cũng cuốn gói khỏi Triệu Khải lâu rồi. Lần trước anh kêu không liên quan đến anh, thật ra vẫn mơ mộng Quỹ Phát triển Đặc biệt đúng không?"
Chung A Thần hơi bất lực: "Dunk, em không thể nghĩ tốt đẹp à? Có phải tôi làm gì em cũng cảm thấy tôi có mục đích khác không?"
"Nết anh ra sao anh tự biết." Trần Nhật Đăng ngúng nguẩy muốn đứng lên, lại bị kéo về chỗ cũ.
Lưng cậu lún trong sô pha, Chung A Thần tiện đà đè người lên chụp cổ tay cậu, trông dịu dàng vậy thôi chứ thật ra rất cương quyết: "Hơn một tuần mình không gặp nhau, em cũng không muốn nói chuyện thêm với tôi à?"
Dạo này cả hai đều bận, Trần Nhật Đăng phải giải quyết phe đối lập, Chung A Thần thì vướng nhiều việc.
Trần Nhật Đăng cáu: "Joong bỏ ra, tay tôi đau lắm."
"Dùng mãi trò này không có tác dụng." Chung A Thần nói nhẹ nhàng: "Nếu em không vui, tôi có thể đốt thêm pháo hoa cho em."
"Đừng có điên." Trần Nhật Đăng nhăn mày: "Không phải lần nào anh cũng cược thắng đâu, chú ý đi."
"Ừm." Chung A Thần ngoan ngoãn nghe dạy bảo, coi như Trần Nhật Đăng đang lo lắng cho mình: "Lần sau bớt lại."
Trần Nhật Đăng khoác một tay lên vai hắn: "Được rồi, còn không đi thì tôi muộn mất."
"Không cần tôi đi cùng thật?"
"Không cần thiết." Trần Nhật Đăng khăng khăng: "Không phiền anh Chung nhọc lòng."
Chung A Thần không lùi ra: "Vừa nãy em chưa trả lời tôi, pháo hoa tối hôm trước đẹp không?"
Trần Nhật Đăng ngẫm nghĩ rồi nhận xét: "Tàm tạm."
Chung A Thần lẳng lặng nhìn cậu, cuối cùng cũng thả cậu ra.
Trần Nhật Đăng đứng dậy, vạt áo vest sượt qua đầu gối hắn. Lúc chuẩn bị cất bước thì cậu lại dừng chân: "Thật ra cũng đẹp lắm, rất sáng tạo, chọn ngày cũng khéo."
Cậu nhìn Chung A Thần vẫn đang ngồi ở sô pha, gõ hờ môi mình rồi chỉ môi Chung A Thần: "Lần sau gặp nhé."
Chín rưỡi tối bữa ăn kết thúc.
Sau khi tiễn khách ra về, Trần Nhật Đăng đứng ở cửa nhà hàng chờ tài xế tới đón.
Bên kia đường có xe nháy đèn, Trần Nhật Đăng nhìn sang thấy xe của Chung A Thần. Cậu nhướng mày hỏi thư ký bên cạnh: "Sao anh ấy biết tôi ở đây? Cô nói cho anh ấy?"
Thư ký vội thanh minh: "Không ạ. Nếu cậu Đăng không đồng ý, tôi sẽ không tiết lộ hành tung của cậu cho người khác."
"Cô tự về đi." Nói xong Trần Nhật Đăng sải bước băng qua đường.
Chung A Thần hạ kính cửa sổ, nhìn người đang lại gần, Trần Nhật Đăng đi rất chậm như đã lâng lâng say rượu.
"Lên xe." Giọng hắn cuốn theo hơi ẩm buổi đêm.
Trần Nhật Đăng khom người chống hai tay lên cửa ghế lái, ánh mắt như say mà không phải say: "Anh theo dõi tôi à?"
Đầu ngón tay lạnh cóng xoa vành tai nóng rực phớt đỏ của cậu, Chung A Thần hỏi: "Uống bao nhiêu rượu?"
Hàng mi dày toả bóng, Trần Nhật Đăng dán mắt vào hắn.
"Ít thôi." Cậu lè nhè: "Không có trợ lý đỡ rượu cho, tôi đành nhát gan nói không uống được. Mấy người kia cũng nể mặt, không ép uống nhiều."
Chung A Thần véo tai cậu: "Tôi bảo để tôi đi cùng em, em không chịu."
Trần Nhật Đăng phì cười.
"Lên xe." Chung A Thần lặp lại.
Trần Nhật Đăng lảo đảo vòng sang ghế phụ lái, ngồi vào xe thì tự lục hộp tỳ tay của Chung A Thần tìm kẹo ăn, thú thật lần trước cậu nói không thích kẹo cũng là nói lẫy.
Thấy Chung A Thần nhìn mình, Trần Nhật Đăng ra chiều thản nhiên: "Miệng toàn mùi rượu."
Vị kẹo ngọt bùng nổ nơi đầu lưỡi cậu.
Chung A Thần cười khẽ, quay đi khởi động xe.
"Đi ăn khuya không?" Hắn rủ.
Trần Nhật Đăng nhai kẹo, thật ra vừa rồi cậu cũng không ăn mấy: "Tùy anh."
Chung A Thần nhấn chân ga: "Ừ."
Nơi hắn đưa Trần Nhật Đăng đến là một tiệm chè ở Thâm Thủy Bộ. Trần Nhật Đăng trông ra ngoài cửa sổ xe: "Đây á?"
"Ở đây." Chung A Thần mở cửa xe trước: "Xuống thôi."
Đường phố nhộn nhịp, sau cơn mưa thời tiết ban đêm dễ chịu hiếm thấy, hơi thở cuộc sống len lỏi trong từng ngóc ngách nơi này.
Cả hai đi bộ một đoạn, tiệm chè nằm ở khu dân cư tấp nập người qua lại trong phố cổ, biển hiệu neon kiểu cũ nhạt nhòa giữa đêm tối.
Khách trong tiệm chỉ có hai người họ, Trần Nhật Đăng ăn gì cũng được, Chung A Thần bèn gọi hai loại chè bán chạy nhất ở đây. Ông chủ nhanh chóng mang chè ra rồi về lại sau bếp, quán nhỏ yên tĩnh, nghe rõ mồn một tiếng thìa khuấy đồ ăn.
Trần Nhật Đăng ngờ vực: "Sao chọn chỗ này?"
Nhìn kiểu gì cũng không thấy Chung A Thần giống người sẽ tìm tới tận đây vì một miếng ăn.
Chung A Thần nhìn cậu, bỗng dưng nhớ lại cái lần họ cùng Trần Tử Khang đi ăn chè, xúc được một miếng trong bát của hắn mà Trần Nhật Đăng đã sung sướng ra mặt vì vụng trộm thành công.
"Chắc chè ở đây vẫn ngon." Hắn nói: "Em thử xem."
Trần Nhật Đăng ăn thử một miếng, biểu cảm trên mặt không biết là ngon hay dở, thấy Chung A Thần cứ nhìn mình thì mới hếch cằm: "Tự anh thử đi."
Chung A Thần xúc một thìa đưa lên miệng, ăn xong lại cau mày: "Thường quá."
Trần Nhật Đăng đùa trêu: "Anh đưa tôi tới đây chỉ để ăn thứ này?"
"Xin lỗi." Chung A Thần thừa nhận quả thật là sơ xuất của mình: "Ngày xưa tôi thấy chè ở tiệm này khá ngon, chắc thời gian lâu quá rồi, ký ức tự động làm đẹp."
Trần Nhật Đăng hỏi hắn: "Ngày xưa là bao giờ?"
"Hồi tôi còn bé." Chung A Thần đáp: "Tôi cũng sống trong khu này, bố mẹ từng dẫn tôi tới đây ăn chè."
Đây là lần đầu tiên hắn đề cập đến bố mẹ mình trước mặt Trần Nhật Đăng, không hề báo trước, giọng điệu cũng rất bình thường.
Trần Nhật Đăng hơi bất ngờ, Chung A Thần nói tiếp: "Không ngon thì thôi, đừng ăn nữa, chúng mình sang tiệm khác."
"Khỏi đi." Trần Nhật Đăng không đồng ý: "Tôi không muốn di chuyển đâu. Cũng không dở lắm, cứ ở đây được rồi."
Chung A Thần gật đầu, tùy cậu.
Bữa khuya này quá qua loa, rời khỏi tiệm chè đến dưới ngọn đèn đường, Trần Nhật Đăng chợt hỏi: "Joong, trước kia tôi kể với anh hồi bé tôi sống ở Thâm Thủy Bộ, hình như chưa nghe anh nói thật ra anh cũng thế."
Chung A Thần nhìn thẳng đôi mắt đen láy của cậu, nó sáng ngời trong veo.
Hắn nuốt cái ực: "Tôi ở đây đến năm bốn tuổi, bố tôi hợp tác mở công ty với người ta rồi phát đạt, cả nhà chuyển đi chung cư cao cấp ở Trung Hoàn. Ba năm sau bố tôi phá sản, cả nhà lại dọn về đây."
Quả nhiên Chung A Thần dẫn cậu tới đây là có ý khác.
Chung A Thần tiếp tục: "Hồi ấy tôi còn bé, không có cảm giác gì, còn nghĩ chuyển về đây rất tốt, dù sao khu này đông người cũng vui hơn."
Ánh mắt hắn lướt qua Trần Nhật Đăng, nhìn cửa tiệm bên kia đường: "Ngày xưa ở đó có một hàng kẹo, bố mẹ tôi toàn nói ăn kẹo hỏng răng, không chịu mua cho tôi. Hôm sinh nhật bảy tuổi, cuối cùng tôi cầm tiền tiêu vặt đã tiết kiệm rất lâu đi mua một hộp to."
Trần Nhật Đăng nhớ đến số kẹo trong xe Chung A Thần, cậu luôn cảm thấy Chung A Thần không giống người hảo ngọt, cũng không hiểu sao hắn lại ám ảnh với kẹo như thế.
"Đi lên phía trước." Chung A Thần xoay người.
Con đường họ đi khác với khi đến, ngang qua nơi Trần Nhật Đăng sống thuở ấu thơ. Dãy nhà tập thể ở đây đã bị phá dỡ để xây siêu thị, Trần Nhật Đăng bình thản liếc một cái rồi đi tiếp cùng Chung A Thần.
Người qua đường hầu như đều vội vã, chỉ có họ chậm rãi giẫm lên cái bóng loang lổ trên vũng nước đọng ven đường.
Đến cuối phố, Chung A Thần nói với Trần Nhật Đăng: "Hồi xưa tôi sống ở đây."
Trần Nhật Đăng không ngờ mình và Chung A Thần lại sống trên cùng cung đường, một người đầu phố một người cuối phố, biết đâu đã từng gặp nhưng không quen nhau.
Chung A Thần lẳng lặng nhìn tòa nhà cũ ở lề đường đối diện, ánh mắt dâng đầy phức tạp.
"Lần đó tôi mua kẹo xong, đáng lẽ đã rất vui, ai ngờ vừa về đến dưới nhà thì 'phịch', có người nhảy lầu ngay trước mặt tôi, óc với máu bắn tung tóe. Tôi không cầm chắc đánh rơi hộp kẹo xuống đất, kẹo lăn vào vũng máu, tôi không ăn được một cái nào."
Trần Nhật Đăng sững sờ.
Cậu nhớ ra rồi, hồi ấy cậu còn rất nhỏ, có một ngày mẹ tan làm về sớm không cho cậu đi chơi. Sau đó cậu nghe nhà hàng xóm bàn tán ở cuối phố có cặp vợ chồng nhảy lầu, cậu không sợ gì, mấy ngày sau chạy đi xem thử, trên đường vẫn thấy vết máu khô.
Lúc ấy cậu còn nghĩ người nhảy lầu mất lịch sự, hại mẹ cậu lo lắng suốt mấy ngày không chịu thả cậu ra ngoài.
Chung A Thần vẫn nhìn phía trước, đôi mắt u ám đã chai lì cảm xúc. Hắn nói những lời y hệt Trần Nhật Đăng nghĩ năm xưa: "Người nhảy lầu trên phố rất mất lịch sự, cũng không sợ đập vào người khác, kẹo tôi tích tiền bao nhiêu lâu mới mua được chẳng còn gì. Khi ấy tôi tức lắm, nhưng người cũng chết rồi, không thể bắt đền họ được."
Trần Nhật Đăng biết "họ" ở đây là bố mẹ Chung A Thần, hắn cũng không nói toạc ra.
Hắn tận mắt chứng kiến cái chết của bố mẹ vào sinh nhật năm bảy tuổi, kẹo rơi đầy đất, thế nên hắn nói mình không bao giờ đón sinh nhật.
"... Vậy à?"
Gió đêm thổi bay tấm bạt ở hàng ăn gần đó kêu loạt soạt, lẫn cùng tiếng chai bia va leng keng vào nền đất. Trần Nhật Đăng không biết nói gì, bỗng nhiên phát hiện mặt đường nhựa dưới đèn đường dường như vẫn còn mấy vết đỏ sẫm ố màu.
Dĩ nhiên là ảo giác của cậu, hơn hai mươi năm rồi, con phố này đã được sửa sang không biết bao nhiêu lần, sẽ không còn bất cứ dấu vết nào của năm ấy.
Giọng Chung A Thần mơ hồ: "Ừm."
Trần Nhật Đăng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó." Chung A Thần quay lại nhìn cậu, nét mặt đã như bình thường: "Tôi đưa em về nhé?"
Trần Nhật Đăng nhìn hắn, dằn lại bao lời chực chờ nơi cuống họng: "Đi thôi."
Lên xe, Trần Nhật Đăng hỏi nhỏ: "Ăn kẹo không?"
Chung A Thần: "Em còn ăn được à?"
Trần Nhật Đăng mở hộp tỳ tay lấy hai viên kẹo, đưa một viên cho Chung A Thần. Chung A Thần cầm xong còn nhéo đầu ngón tay cậu: "Dunk, em muốn nói gì?"
Từ nãy đến giờ Trần Nhật Đăng cứ muốn nói lại thôi, rất khác tính cách của cậu.
Trần Nhật Đăng không biết nên bày tỏ thế nào, Chung A Thần thắng rồi, một bữa ăn khuya cùng vài câu chữ ít ỏi thật sự đã khiến cậu mềm lòng.
"... Không đi hả?"
Chung A Thần bóc kẹo bỏ vào miệng, ra hiệu cậu cài dây an toàn rồi khởi động xe.
Về đến Lãng Đình là gần mười hai giờ. Trần Nhật Đăng nói "hẹn gặp lại sau", chuẩn bị xuống xe thì Chung A Thần duỗi tay kéo lại.
"Cậu Đăng bận rộn suốt ngày, tôi cũng vậy, gặp lại sau là bao giờ gặp?" Ánh mắt Chung A Thần khóa chặt cậu.
Trần Nhật Đăng bỗng chốc mất khả năng ngôn ngữ, sực nhớ ra Chung A Thần từng nói muốn hẹn hò nghiêm túc với mình...
Chưa từng hẹn hò, cho nên không biết bắt đầu ra sao. Nếu chỉ lên giường thì không khác trước là mấy, không có ý nghĩa gì cả.
"Đang nghĩ gì?" Thấy cậu thả hồn đi chơi xa, Chung A Thần nhẹ nhàng gọi cậu lại.
Trần Nhật Đăng nháy mắt, ngón tay gõ nhẹ ngực hắn: "Ngủ ngon."
Chung A Thần muốn nắm tay cậu mà để vuột mất, cậu luôn láu cá như vậy.
Trần Nhật Đăng khăng khăng xuống xe, Chung A Thần dõi mắt nhìn theo bóng lưng cậu, mãi đến khi cậu đi khuất hẳn mới liếc màn hình điện thoại vừa sáng lên.
[Về ngủ sớm đi, anh sắp có quầng thâm mắt rồi.]
Chung A Thần nhìn chằm chằm tin nhắn một lát, sờ môi mình, cũng nhắn lại "ngủ ngon" rồi lái xe đi.
Về nhà Trần Nhật Đăng đi tắm rửa trước, chúc Chung A Thần "ngủ ngon" nhưng cậu lại không buồn ngủ, ánh mắt Chung A Thần khi đứng bên vệ đường nhìn tòa nhà đối diện cứ bủa vây tâm trí cậu.
Cậu ngồi xuống bàn làm việc, bật máy tính nhập từ khóa vào ô tìm kiếm.
Năm xưa, tiền thân của Trác Thịnh là Bất động sản Thái Hằng đột ngột nổi lên rồi nhanh chóng sa sút, sớm nở tối tàn giống phần lớn các công ty bất động sản nhỏ thời bấy giờ.
Rất ít người biết thật ra Thái Hằng không bị các ông lớn thôn tính như những con tôm con tép khác, ngược lại sau khi đổi tên thành Trác Thịnh, công ty này im hơi lặng tiếng vài năm, sau đó dần dần bứt phá thành công ty lớn như hiện tại.
Hơn hai mươi năm trôi qua, quá khứ liên quan tới Thái Hằng từ lâu đã bị vùi lấp trong dòng chảy thời đại. Hơn nữa hồi đó mạng Internet chưa phát triển, gần như không tìm được thông tin hữu ích.
Trần Nhật Đăng nhẫn nại tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một bài viết không lượt trả lời trên diễn đàn cũ đã dừng cập nhật rất lâu. Trong đó đính kèm liên kết hình ảnh, nhấp vào là bản scan bài báo đưa tin vợ chồng Chung Hoành Viễn nhảy lầu.
Bức ảnh đen trắng trong bài chụp lại hiện trường vụ thảm kịch, đôi nam nữ nằm giữa vũng máu, đứa trẻ đứng chết lặng bên cạnh, hộp kẹo dính máu rơi vãi bên chân đứa trẻ.
Bài báo dài vỏn vẹn mấy trăm chữ suy đoán nguyên nhân người chết nhảy lầu, công ty bị Triệu Khải cướp dự án khiến dòng vốn cạn kiệt có nguy cơ phá sản chỉ là thứ yếu, giọt nước làm tràn ly là sự cố rò rỉ khí gas gây nổ tại một dự án căn hộ do Thái Hằng phát triển, Chung Hoành Viễn - người đứng đầu công ty - có thể rơi vào vòng lao lý.
Ngón tay Trần Nhật Đăng khựng lại trên bàn phím, giây lát sau tiếp tục tìm kiếm từ khóa. Cậu lại tìm được hai bài báo viết về vụ nổ, trong đó cũng có nhắc tên Hà Minh Chính. Hà Minh Chính là người phụ trách trực tiếp của dự án căn hộ xảy ra sự cố, sau vụ nổ ông ta và Chung Hoành Viễn đều bị cảnh sát điều tra.
Trần Nhật Đăng rất rõ Hà Minh Chính chưa từng ngồi tù, không biết có chuyện gì nhưng chắc chắn ông ta đã thoát tội.
Thật ra câu trả lời không khó đoán, người chết gánh tội, người sống nở mày nở mặt có địa vị ngày hôm nay.
Vụ nổ ở Trác Thịnh đêm hôm trước không cần thiết phải diễn ra, đó chỉ là sự trả thù của Chung A Thần, hoặc chăng là một lời tuyên chiến, hắn dùng cách này để chính thức tuyên chiến với Hà Minh Chính.
Màn hình máy tính tự động tắt, Trần Nhật Đăng bần thần rất lâu, sau cùng cầm điện thoại lên.
[Ngủ chưa?]
Nửa phút sau Chung A Thần gọi điện: "Dặn tôi ngủ sớm cơ mà. Gần hai giờ rồi, sao em còn nhắn tin cho tôi? Lại mất ngủ đúng không?"
Trần Nhật Đăng nghịch con chuột cho màn hình sáng lên lại, nhanh nhẹn đóng trang trình duyệt mở email công việc, soạn một email mới.
"Đúng vậy, không ngủ được."
Đầu bên kia có tiếng lật giấy sột soạt, Chung A Thần thủ thỉ: "Cần tôi sang với em không?"
"Thôi, muộn thế này." Trần Nhật Đăng gõ nốt dòng chữ cuối cùng để gửi đi: "Tôi gửi xong mail rồi ngủ, anh cũng ngủ sớm đi."
Cậu thả lỏng người xoay nửa vòng ghế: "Joong, tối hôm trước anh mời tôi xem pháo hoa rồi, tôi cũng tặng quà anh nhé."
"Thật à?" Tiếng lật giấy dừng lại.
"Giữ bí mật trước đã." Trần Nhật Đăng cười, cố ý úp mở với hắn: "Anh cố gắng đi, nhanh hoàn thành mục tiêu thì tôi mới tặng món quà này cho anh được."
Chung A Thần ngừng cả thở: "Được thôi, tôi sẽ mong chờ."
Nói chuyện vu vơ một lát thì Trần Nhật Đăng buồn ngủ thật.
"Buồn ngủ thì ngủ đi." Chung A Thần lại chúc cậu ngủ ngon.
Trước khi cúp máy, Trần Nhật Đăng nói: "Joong, chuyện cũ bỏ qua. Sau này anh thể hiện tốt một chút, tôi mua kẹo cho anh."
Chung A Thần bật cười vui vẻ: "Ừm."
Văn phòng chủ tịch của Triệu Khải. Lần đầu tiên Hà Minh Chính tới đây với tư cách cổ đông Triệu Khải, mời Trần Nhật Đăng mua lại cổ phần của mình.
Người này luôn quen thói không coi ai ra gì, chủ động đến tận nơi đã là khiêm tốn lắm rồi.
Trần Nhật Đăng vắt chéo chân ngồi uống cà phê trên sô pha, không vội vàng bày tỏ thái độ. Hà Minh Chính nhíu mày không hài lòng: "Cậu Đăng nghĩ thế nào?"
Trần Nhật Đăng vân vê quai cốc, thong thả lên tiếng: "Chú Hà cũng biết cổ phần của bố cháu đã đủ nhiều, mua thêm thì không phải phép, các cổ đông khác không ham đến mức ấy, mà cũng không thể bỏ ra quá nhiều vốn. Số cổ phần thuộc sở hữu của Trác Thịnh chỉ có thể để công ty mua lại, nhưng công ty vốn định phát hành cổ phiếu, bây giờ chú lại muốn bọn cháu mua, thật tình là hơi khó cho bọn cháu. Hơn nữa bắt công ty chi một lần ngần ấy tiền cũng hơi rắc rối, bọn cháu đang vướng dự án bên Quỹ Phát triển Đặc biệt..."
"Cậu cứ báo giá đi." Hà Minh Chính ngắt lời cậu, Trần Nhật Đăng nói nhiều chẳng qua là muốn ép giá mà thôi: "Triệu Khải bán tài sản xong tiền vốn dồi dào, không cần thiết phát hành cổ phiếu mới. Cậu chỉ muốn giảm tỷ lệ cổ phần mà Trác Thịnh nắm giữ, tôi bán hết cổ phần cho các cậu cũng như nhau."
Trần Nhật Đăng cười hỏi ông ta: "Trác Thịnh khủng hoảng tài chính nghiêm trọng lắm sao chú? Chú Hà cần thu hồi vốn gấp vậy ạ?"
Hà Minh Chính sa sầm mặt: "Việc này không cần cậu Đăng lo lắng."
Trần Nhật Đăng gật gù, đúng thật cậu chỉ cười nhạo chứ không quan tâm gì. Thuận mua vừa bán, hai bên nhanh chóng đi đến thỏa thuận. Bàn bạc xong xuôi, thấy Hà Minh Chính thầm thở phào nhẹ nhõm, Trần Nhật Đăng lại nói: "Thời gian qua chắc chú Hà vất vả lắm, mấy tổ chức bán khống cứ cắn chặt Trác Thịnh, phải trầy da tróc vảy đối phó. Nghe đâu các cơ quan ban ngành đang điều tra chú Hà, cháu chỉ hơi tò mò, không biết chú Hà có chịu nổi điều tra không?"
Hà Minh Chính trả lời lạnh tanh: "Cậu Đăng hỏi nhiều quá đấy."
Trần Nhật Đăng cười giễu: "Vậy thôi, đúng là cháu đã hỏi quá nhiều."
Chiêu trò kinh doanh của Hà Minh Chính chưa bao giờ trong sạch, nhưng ông ta có thể hống hách suốt nhiều năm, chắc chắn đã chừa đường lui cho mình. Gặp chuyện thì quýt làm cam chịu là thủ đoạn thường tình, lần này cao ốc Trác Thịnh bị nổ lại có người khác gánh trách nhiệm, nhưng ông ta sẽ không may mắn được mãi.
Nói nhiều chẳng để làm gì, mục đích đã đạt được nên Hà Minh Chính không ở lại thêm.
Trần Nhật Đăng sai thư ký đi tiễn ông ta, mình thì nhắn tin thông báo sự việc cho Chung A Thần. Chờ mấy phút bên kia không trả lời, cậu bĩu môi khóa màn hình điện thoại.
*
Ba giờ chiều, Chung A Thần đi công việc xong quay lại gặp Hà Minh Chính, thư ký mời hắn chờ ở ngoài một lát.
Cửa phòng làm việc khép hờ, chốc chốc lại vẳng ra tiếng mắng chửi của Hà Minh Chính. Người bị mắng là Hà Văn Huy con trai ông ta, cuối cùng Hà Văn Huy ăn một cái bạt tai.
Chung A Thần đi thẳng vào. "Chú Hà bình tĩnh." Hắn đóng cửa lại, Hà Văn Huy trông thấy hắn thì lao tới túm cổ áo hắn, đỏ mắt chất vấn: "Có phải mày không? Mày tính kế tao đúng không!?"
Chung A Thần điềm nhiên: "Thưa cậu Văn Huy, tôi không biết anh đang nói gì." Hà Văn Huy kích động vung nắm đấm: "Mày đừng vờ vịt!"
Chung A Thần vẫn như thường: "Anh hiểu lầm rồi." "Mày...!" "Thôi ngay đi!" Hà Minh Chính đanh mặt ngắt lời họ, quát con trai mình: "Mày xem mày giống cái ngữ gì! Cút ra ngoài!"
Hà Văn Huy bị đuổi, giận đùng đùng tông cửa bỏ đi. Hà Minh Chính đứng sau bàn làm việc, vẻ mệt mỏi vẫn giăng kín đôi mắt, nhưng sâu bên trong là sự thù địch đang âm ỉ.
Chung A Thần bình tĩnh mở lời trước: "Chú Hà gọi cháu tới có việc gì không?"
Hà Minh Chính nhìn hắn một lúc lâu: "Chuyện của Văn Huy, cậu nên giải thích chứ nhỉ?"
Thời gian trước, Hà Văn Huy giấu Hà Minh Chính thế chấp cổ phần của mình tại Trác Thịnh cho ngân hàng, vay hơn 10 tỷ đầu tư mỏ dầu ở Đông Âu. Hợp đồng đã ký tiền đã thanh toán, đùng một phát Liên minh Châu Âu ban hành chính sách mới, đánh thuế carbon cao ngất ngưởng đối với các dự án năng lượng hóa thạch [2], đồng thời cấm cấp phép khai thác mới, số tiền Hà Văn Huy đổ vào coi như công cốc.
Sau khi giá cổ phiếu của Trác Thịnh giảm mạnh do bán khống, nhận thấy tình hình không ổn, ngân hàng trực tiếp thanh lý cổ phần Hà Văn Huy thế chấp với giá thấp, Chung A Thần nhân cơ hội này bỏ túi 12% cổ phần của Hà Văn Huy.
[1] Thuế carbon là loại thuế áp dụng đối với lượng khí CO₂ phát thải của quá trình đốt cháy nhiên liệu hóa thạch.
[2] Năng lượng hóa thạch được tạo ra từ các loại nhiên liệu hóa thạch như than đá, dầu mỏ, khí tự nhiên và các loại khí khác.
Chung A Thần không mảy may chột dạ hay hoang mang, ung dung đối đáp: "Ngân hàng lo Trác Thịnh sẽ bị đình chỉ giao dịch, cố gắng giảm thiệt hại càng sớm càng tốt. Họ bán cháu mua, toàn bộ quá trình đều hợp pháp, không có bất cứ vấn đề gì."
Hà Minh Chính kiềm chế hết sức mới không nổi cơn tam bành: "Mã Thủ Lương bị lừa rửa tiền liên lụy công ty, cậu chủ động cho cậu ta vay, gài bẫy chiếm cổ phần của cậu ta tại Trác Thịnh, sao cậu biết cậu ta đã làm gì trước đó? Mã Thủ Lương nói Cao Vĩnh Thành tính kế mình, For Hunt tấn công Trác Thịnh chúng ta, cậu thì ở đây hành động. Cậu hợp tác gì với Cao Vĩnh Thành?"
Chung A Thần thờ ơ: "Chú Hà biết cháu với Cao Vĩnh Thành luôn bất hòa, không thể nào có chuyện bí quá hóa liều hợp tác làm ăn phi pháp với ông ta. Về phần cậu Mã, cháu cho anh ta vay tiền chỉ để kiếm ít lãi, cháu cũng không ngờ trùng hợp công ty xảy ra chuyện, anh ta thật sự không trả nổi tiền."
Không có chuyện trùng hợp ở đây, Hà Minh Chính không phải kẻ ngốc, ông ta không tin lời xằng bậy của Chung A Thần.
Sắc mặt Hà Minh Chính u ám hơn: "Ai dụ dỗ Văn Huy đầu tư mỏ dầu ở Đông Âu? Cậu có quen không? Cậu đã làm gì?"
Chung A Thần bình chân như vại trước từng câu hỏi dồn dập của Hà Minh Chính: "Cậu Văn Huy mua lại mỏ dầu từ công ty đầu tư ở châu Âu, tuy anh ấy là tổng giám đốc, nhưng không phải việc gì cũng do anh ấy tự mình quyết định. Có lẽ anh ấy muốn tạo chút thành tựu cho chú Hà xem, mới thế chấp cổ phần Trác Thịnh lén đi mua mỏ dầu ở nước ngoài, đáng tiếc không gặp may."
Ba chữ "không gặp may" nhẹ tênh như lời chế giễu bố con họ. Hà Minh Chinh đập bàn: "Đầu tiên là Mã Thủ Lương, kế đến là Văn Huy, rốt cuộc cậu muốn làm gì!?"
Chung A Thần nhìn bút máy và giấy tờ trên mặt bàn nảy lên lại rơi xuống, trong mắt chỉ có vẻ thờ ơ: "Chú Hà cảm thấy cháu muốn làm gì?" "Cậu thừa nhận chứ gì?"
Hà Minh Chính tức giận tột độ: "Tôi nuôi cậu lớn bằng này, cho cậu đi học, cho cậu cơ hội vào hội đồng quản trị công ty, cậu trả ơn tôi như thế? Người khác nói tôi dẫn sói vào nhà, tôi còn nuôi ra một đứa vô ơn quay lại cắn tôi!"
Chung A Thần im lặng rất lâu, sau cùng đáp lại: "Tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi, đi Anh du học nhờ học bổng tự kiếm được. Còn việc gia nhập hội đồng quản trị công ty, đây là phần thưởng cho những năm tôi làm việc giúp chú, đều là thứ tôi đáng được nhận."
Hắn hờ hững nhìn Hà Minh Chính: "Không phải sao?"
Hà Minh Chính bàng hoàng, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ánh mắt hung ác nham hiểm ở Chung A Thần, giống một con rắn độc cuối cùng cũng bộc lộ bản chất.
Hà Minh Chính nghiêng người về trước, nhìn hắn trân trối: "Bây giờ trên thị trường vẫn có người mua cổ phần Trác Thịnh với số lượng nhỏ, cùng là công ty nước ngoài âm thầm tranh mua cổ phiếu Triệu Khải với chúng ta ngày trước, có phải cậu không!?"
"Chú Hà cảm thấy phải thì là phải." Chung A Thần không trực tiếp thừa nhận: "Cổ phiếu Trác Thịnh rớt giá thành thế này, còn có người chịu mua là chuyện tốt."
Hà Minh Chính nghiến răng: "Rốt cuộc cậu lấy tiền ở đâu? Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn tơ tưởng Trác Thịnh? Cậu có tin tôi đuổi cậu ra khỏi hội đồng quản trị ngay bây giờ không?"
Chung A Thần không muốn lải nhải những chuyện vô nghĩa với ông ta nữa, chỉ nói: "Giờ chú Hà ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể đuổi tôi ra khỏi hội đồng quản trị? Với tình hình công ty hiện tại, mọi người đều đang chờ chú đưa ra lời giải thích với các cổ đông. Thay vì đuổi tôi, chú mới nên là người nhận lỗi xin từ chức."
"Tôi xem thường cậu rồi, cậu quá tham lam." Hà Minh Chính cười khẩy: "Công ty bị nổ cũng là do cậu đúng không?"
Chung A Thần hỏi ngược lại: "Chú Hà có bằng chứng không?" Ngừng giây lát hắn nói tiếp: "Nếu chú có, chắc tôi đã không còn cơ hội đứng đây nói chuyện với chú. Chú Hà muốn trách thì trách năm xưa bố mẹ tôi mềm lòng, không ôm tôi cùng nhảy lầu, để lại mối phiền toái là tôi."
Hắn nhắc lại năm xưa đã châm ngòi lửa giận trong mắt Hà Minh Chính: "Cho nên cậu làm tất cả, thật ra là để trả thù tôi?"
Chung A Thần thình lình hỏi: "Chú Hà đã làm gì cần tôi trả thù chú?"
"Cậu thì biết cái gì!?"
Sau khi lỡ mồm, Hà Minh Chính tỏ ra thù địch rõ mồn một. "Vụ nổ ở Phong Hối Hoa Đình?" Hà Minh Chính nói toạc ra: "Hồi đó bố cậu là người phụ trách công ty, tất cả giấy tờ dự án đều ký tên bố cậu, ông ấy chịu trách nhiệm là đương nhiên. Tôi làm việc theo ý bố cậu, đừng bảo cậu ngây thơ cho rằng chuyện năm xưa ông ấy không có một chút trách nhiệm nào?"
"Ông ấy có." Chung A Thần thản nhiên: "Nhưng có những việc ông ấy không nên chịu trách nhiệm, chú cũng đừng đổ cho ông ấy. Món nợ này phải thanh toán."
"Cậu tưởng cậu thừa cơ mua thêm cổ phần là có thể thay thế tôi sao? Cậu nằm mơ!"
Mặt Hà Minh Chính dữ tợn: "Nhờ Hà Minh Chính này Trác Thịnh mới có ngày hôm nay, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu mà muốn tranh với tôi, cậu cũng xứng!?"
Chung A Thần không muốn nhiều lời thêm: "Vậy thì xem bản lĩnh của mỗi người."
*
Rời cao ốc Trác Thịnh, Chung A Thần xem giờ rồi lái xe qua thẳng Triệu Khải.
Tới nơi hắn mới trả lời tin nhắn, mười phút sau thư ký của Trần Nhật Đăng xuống đón hắn lên tầng.
Vừa bước ra ngoài thang máy đã nghe giọng phụ nữ the thé, chị dâu thứ Lâm Mỹ Na của Trần Nhật Đăng bị bảo vệ lôi ra khỏi phòng chủ tịch, vừa giãy giụa vừa chửi bới Trần Nhật Đăng bằng đủ lời lẽ ác độc.
Mấy nhân viên bảo vệ nhanh nhẹn khiêng cô ta đi. Chung A Thần hỏi: "Cô ta tới làm gì?" Thư ký nói nhỏ: "Mợ hai bị cách chức chủ tịch quỹ từ thiện rồi, cũng bị gạch tên khỏi hội đồng quản trị, hôm nay tự dưng chạy đến công ty gây sự với cậu Đăng, hình như là cậu hai ở trong tù xảy ra chuyện thì phải. Nghe đâu lúc lao động cậu hai đánh nhau với người ta, ngã xuống núi gãy cột sống liệt toàn thân, giờ đang hôn mê sâu. Mợ hai cho rằng cậu Đăng sai người làm, tới đây hỏi tội."
"Không liên quan đến cậu Đăng của các cô." Nói xong câu ấy, Chung A Thần sải bước đi vào văn phòng Trần Nhật Đăng.
Hắn tiện tay khóa trái cửa, Trần Nhật Đăng nghe tiếng liếc hắn một cái, sau đó lại tập trung vào giấy tờ công việc. Chung A Thần vòng ra sau bàn làm việc, ngồi xuống mép bàn.
Trần Nhật Đăng đóng tài liệu lại, tựa vào ghế ngẩng đầu nhìn hắn: "Ai cho anh không nói tiếng nào đã vác mặt đến?"
"Tôi đã hoàn thành chuyện cậu Đăng giao." Chung A Thần gãi cằm cậu: "Hài lòng rồi chứ?"
Trần Nhật Đăng hiểu ý hắn: "Anh đang kể công đòi tôi thưởng?"
Chung A Thần bèn hỏi: "Cậu Đăng định thưởng gì cho tôi?"
Trần Nhật Đăng nhìn hắn chằm chặp, đột nhiên nói: "Vừa nãy chị dâu tôi vào đây làm ầm ĩ, bảo rằng sau này tôi nhất định sẽ gặp quả báo, người nhà họ Trần đều nói như vậy, anh thấy sao?"
Ngón tay Chung A Thần rời từ cằm cậu lên đôi môi mềm, lẳng lặng nhìn cặp mắt đen láy của cậu lúc này. Một lúc lâu sau hắn điềm nhiên đáp: "Không đâu."
"Sao anh biết?" Trần Nhật Đăng không tin.
"Chuyện do tôi làm." Chung A Thần hạ giọng: "Có báo ứng thì cũng là báo ứng tôi."
Trần Nhật Đăng giữ tay hắn: "Joong, tôi không thích cách nói này."
"Vậy thì đừng nói."
Chung A Thần tỏ ý: "Tôi cũng không thích."
Trần Nhật Đăng cười, quay lại chủ đề ban đầu: "Anh muốn tôi thưởng gì cho anh?"
Chung A Thần nhìn cậu chăm chú, không hề vòng vo: "Tối nay qua chỗ tôi."
Ánh mắt Trần Nhật Đăng khựng lại, không ừ hử gì. Chung A Thần cũng không giục, rất nhẫn nại chờ cậu quyết định. Lát sau Trần Nhật Đăng chợt hỏi: "Joong, tôi với anh có quan hệ gì?"
Không để Chung A Thần trả lời, cậu đã nói tiếp: "Tối nay không được."
Điện thoại nội bộ trong văn phòng đổ chuông, Trần Nhật Đăng bắt máy dặn dò thư ký: "Năm phút nữa xuống, nhắc tài xế chuẩn bị trước đi."
Cậu đứng dậy lấy áo vest treo trên giá, ánh mắt láu lỉnh: "Phần thưởng anh muốn cho tôi nợ trước đã, lát tôi phải ra sân bay, nói chuyện sau nhé."
"Đi đâu?" Chung A Thần trầm giọng hỏi.
"Bảy giờ bốn mươi bay, đi đại lục." Trần Nhật Đăng báo cáo: "Bàn chuyện đầu tư Quỹ Phát triển Đặc biệt."
Chung A Thần: "Đi mấy ngày?"
"Có mấy hội nghị thương mại phải tham dự, còn tham quan dự án của họ ở bên đấy nữa, ít nhất cũng một tuần." Trần Nhật Đăng nói.
Cậu nhìn Chung A Thần, cất tiếng nhẹ nhàng: "Câu hỏi tôi vừa hỏi anh, anh nghĩ cho kỹ, tôi cần một đáp án rõ ràng."
Chung A Thần đành thôi. Thật ra hắn đã đưa ra đáp án từ lâu rồi, có đôi khi trí nhớ của Trần Nhật Đăng thật sự rất tệ, hoặc là cậu cố ý. "Anh cũng về đi."
Trần Nhật Đăng vội ra sân bay, vừa xoay người đã bị Chung A Thần kéo lại. Chung A Thần vẫn dựa vào bàn làm việc, nghiêng đầu để ý sau gáy cậu. Ở đó có một vết xước dài mảnh rướm máu: "Bị sao đây?"
"Chị dâu tôi lên cơn điên cào tôi." Trần Nhật Đăng buồn cười. Chung A Thần nhìn chằm chằm chỗ đó, làm Trần Nhật Đăng không thoải mái lắm: "Anh..." Bỗng chốc, đôi môi nóng rực của Chung A Thần chạm nhẹ lên vết máu ấy. Trần Nhật Đăng xuýt xoa, một tay bám vai hắn nhưng không đẩy ra. Mãi lâu sau Chung A Thần mới lùi lại: "Đi sớm về sớm."
Trong quán trà, khách chưa tới nhưng Chung A Thần vẫn rất kiên nhẫn vừa uống trà vừa đợi, tiện thể gọi điện thoại cho Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng vừa về khách sạn sau một hội nghị thương mại, đang pha cà phê. Cậu thuận miệng hỏi Chung A Thần: "Anh hẹn cổ đông của Trác Thịnh?"
"Hẹn mấy người nói chuyện." Hắn đáp.
"Anh tự tin không?" Trần Nhật Đăng hỏi.
"Cố gắng hết sức thôi."
Trác Thịnh có hơn chục cổ đông nắm giữ từ 1% cổ phần trở lên, cổ phần phân bố lắt nhắt, cũng có khoảng năm sáu người vào hội đồng quản trị. Mặc dù mỗi người một suy nghĩ riêng, Chung A Thần không thích tốn công sức thuyết giáo với từng người nên hẹn luôn một thể.
Trần Nhật Đăng bật cười: "Vậy thì chúc anh may mắn."
Chung A Thần dựa vào sô pha nghe cậu cười giòn tan: "Dunk."
Trần Nhật Đăng: "Hử?"
"Tâm trạng của em đang rất tốt? Ở bên đấy vui lắm sao?" Chung A Thần thầm thì.
"Cũng tạm, bên đây đãi khách chu đáo quá, trừ việc bữa ăn phải uống rượu thì không có gì khó chịu."
"Mấy ngày nữa về?"
"Chắc thứ tư hoặc thứ năm tuần sau." Trần Nhật Đăng cũng hỏi hắn: "Giờ này anh hẹn gặp người ta ở đâu?"
"Quán trà." Chung A Thần không để ý: "Đi uống chén trà, nếu thương lượng không thành công thì đỡ tốn tiền cơm."
"Anh Chung không cần ki bo thế chứ?"
Sau đó cậu lại hỏi: "Quán trà nào? Quán hồng nhan tri kỷ của anh mở?"
"Tôi nói rồi, tôi không cần hồng nhan tri kỷ." Chung A Thần sửa cách dùng từ của cậu.
Bên kia điện thoại im lặng một thoáng: "Không nói nữa, cúp đây."
"Ừ." Chung A Thần liếc đồng hồ đeo tay: "Tối gọi lại cho em."
Cuộc gọi kết thúc, Chung A Thần không nghĩ nhiều mà tiếp tục uống trà.
Khách đã hẹn lục tục đến đông đủ, hắn gọi một ấm trà mới mời mọi người thưởng thức.
Đám người này lại không có tâm trạng thưởng trà, hiện tại tình hình của Trác Thịnh như vậy, họ chỉ biết trơ mắt nhìn cổ phiếu rớt giá, còn bị các sở ngành triệu tập phối hợp điều tra liên tục, nhiều người gần nửa tháng nay không ngày nào ngủ ngon giấc.
"Các vị không cần quá lo lắng." Chỉ mình Chung A Thần thong dong vừa uống trà vừa an ủi họ: "Vụ nổ là do con người làm, nghi ngờ về thiết sót công nghệ trong các dự án năng lượng của Trác Thịnh đã giảm bớt. Hơn nữa chuyện rửa tiền là hành vi của một mình Mã Thủ Lương, không liên quan đến công ty, anh ta đã bị cục điều tra tội phạm thương mại đưa đi, chúng ta chỉ cần đính chính sự thật với công chúng là được."
"Lũ bán khống có dễ dàng chịu dừng tay không?" Có người tức anh ách: "Nhất là Cao Vĩnh Thành, chăm chăm nhắm vào Trác Thịnh như con chó điên. Bây giờ giá cổ phiếu của Trác Thịnh cũng chỉ không tiếp tục giảm mạnh, cứ đà này sớm muộn gì họ cũng được như ý..."
Những người khác hùa theo chửi Fox Hunt và Cao Vĩnh Thành, chửi cả Hà Minh Chính. Nếu ban đầu Hà Minh Chính không nằng nặc đòi mua lại Triệu Khải khiến công ty khủng hoảng tài chính, họ cũng sẽ không bị động như thế này.
"Đúng là chú Hà quá chuyên quyền độc đoán." Chung A Thần bình thản: "Tuy Trác Thịnh do một tay chú Hà sáng lập, nhưng hiện nay Trác Thịnh là doanh nghiệp niêm yết trên thị trường chứng khoán, phải có trách nhiệm với tất cả cổ đông. Các vị ngồi đây đều là thành viên hội đồng quản trị, từng lập công lao hiển hách cho công ty, Trác Thịnh không phải của một mình chú Hà mà cũng là của mọi người, có gì bất mãn quả thật nên nói ra. Trong thời điểm này, cần nhất là có người đứng ra chịu trách nhiệm cho tình hình hiện tại."
Bao tiếng phàn nàn phút chốc im bặt, Chung A Thần bình tĩnh chờ họ bày tỏ thái độ, người nào người nấy lúng túng uống trà không tiếp lời hắn.
Thời gian gần đây Chung A Thần làm gì không ai không biết, họ cũng hiểu rõ mục đích Chung A Thần mời mình đi uống trà, nhưng...
Có người không chịu được ánh mắt hắn, lên tiếng bất chấp: "Cậu cũng nói Trác Thịnh do một tay anh Chính sáng lập, giờ chúng tôi giậu đổ bìm leo thì khác nào chơi xấu? Hơn nữa với tình trạng này, tốt hơn hết là tránh những rắc rối không cần thiết, biến động quá lớn công ty càng dễ chết."
Ánh mắt Chung A Thần trở nên lạnh lùng: "Công ty thành ra như bây giờ là vì chú Hà quyết định sai, không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Đưa ra lời giải thích hợp lý ổn định nhà đầu tư mới là quan trọng nhất, có vấn đề gì sao?"
"Quên mấy việc này đi." Một người khác cất giọng không thân thiện: "Điều chúng tôi quan tâm bây giờ là giá cổ phiếu của công ty có tăng được không. Nếu cậu có bản lĩnh ấy, bảo chúng tôi nghe lời cậu cũng được."
Chung A Thần đặt tách trà xuống nhìn mọi người, trực tiếp quăng mồi nhử: "Quỹ Ryder sẵn sàng đầu tư 3 tỷ euro vào Trác Thịnh, đồng thời chuyển giao công nghệ độc quyền tách chiết hydro vùng biển sâu của công ty con Năng lượng xanh Bắc Âu cho Trác Thịnh, điều kiện là hợp tác với Trác Thịnh trong thị trường công nghệ năng lượng Đông Nam Á."
"Năng lượng xanh Bắc Âu là nhà sản xuất thiết bị năng lượng hydro lâu đời tại Na Uy, chỉ cần đạt được thoả thuận, một khi công bố tin tức, giá cổ phiếu của Trác Thịnh ắt sẽ tăng. Tiền đề là họ không tin tưởng chú Hà, Trác Thịnh nhất định phải đổi chủ tịch hội đồng quản trị."
Hắn dứt lời, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.
"Cậu nói thật không? Cậu không lừa chúng tôi đấy chứ?"
"Sao tôi phải lôi chuyện này ra lừa các vị?" Chung A Thần nói chắc nịch: "Đúng thật là vậy, chỉ cần chú Hà từ chức, họ sẽ lập tức ký hợp đồng với chúng ta."
Cũng có người băn khoăn: "Trác Thịnh luôn là đơn vị độc quyền ở thị trường Đông Nam Á, trước đây Triệu Khải cũng không làm lại chúng ta, bây giờ phải chia sẻ lợi ích với Quỹ Ryder, không còn lựa chọn khác sao?"
"Độc quyền chưa hẳn đã tốt." Chung A Thần trả lời: "Nếu không chúng ta cũng không bị Fox Hunt nhắm đến. Hợp tác là chuyện hai bên cùng có lợi, tình hình Trác Thịnh hiện giờ quả thật không có nhiều lựa chọn."
"Tôi nói đến đây thôi, các vị hãy suy nghĩ cẩn thận."
Những người kia về hết, Chung A Thần ngồi một mình thêm một lúc. Joanna đi lên hỏi hắn: "Bàn chuyện xong chưa?"
Chung A Thần: "Tương đối rồi."
Joanna nhìn hắn: "Muốn đổi trà không?"
Chung A Thần tỉnh bơ: "Đổi trà gì?"
"Có hứng thú pha trà bá tước không?" Joanna cố tình đề nghị.
Chung A Thần lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không muốn uống lắm."
Đây là ý từ chối rõ ràng, Joanna thầm thở dài.
Giữa cô và Chung A Thần không có hành vi đi quá giới hạn, cô cũng cảm nhận được những mập mờ như có như không chỉ xuất phát từ một phía của mình. Nhất là bây giờ, trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng có lẽ Chung A Thần đã có người thương, hơn nữa lần này hắn thật lòng.
"Cậu Đăng của Triệu Khải phải không?" Joanna hỏi.
Chung A Thần nhướng mày: "Chị biết?"
Quả nhiên.
"Đoán." Joanna nói: "Lần đầu cậu dẫn cậu ấy tới gặp tôi là tôi nhận ra rồi, bầu không khí giữa hai cậu rất khác. Lần trước gặp cậu ấy với cô Lâm ở triển lãm trang sức, lúc hai người họ đi, cậu nhìn theo cậu ấy mãi."
"Thật ra tôi hơi bất ngờ, nhưng có vẻ cũng không bất ngờ lắm. Dù cậu Đăng mới thể hiện tài năng, tôi cũng từng nghe rất nhiều tin đồn về cậu ấy, thật sự rất đặc biệt, mắt nhìn của cậu tốt đấy."
Chung A Thần gật đầu: "Cậu ấy rất đặc biệt."
Joanna cười: "Cuối cùng cũng được thấy Joong rơi vào lưới tình là như thế nào, rất mới lạ."
Chung A Thần tự nhiên như thường, không để bụng lời trêu chọc của Joanna.
"À mà, mới nãy lúc qua đây tôi còn nghe người ta kể chuyện nhà họ Trần." Joanna tám chuyện: "Tối qua cô vợ bé bị Trần Thế Kế đuổi đi đâm xe vào mợ hai nhà họ, nhập viện rồi, hình như nghiêm trọng lắm thì phải. Nhà họ Trần đúng là không ngày nào yên."
Chung A Thần không nhiều lời: "Cậu Đăng không giống người nhà cậu ấy."
Joanna mỉm cười: "Ừ, cậu nói vậy thì chắc chắn là vậy."
Tám giờ hơn Chung A Thần về nơi ở, vừa vào nhà đã lập tức gọi video cho Trần Nhật Đăng. Trần Nhật Đăng bắt máy nhưng kêu hắn chờ một lát.
Cậu đang họp video, Chung A Thần tự giác giữ im lặng không quấy rầy, đi mở tủ lạnh rót nước đá.
Cuộc họp mới bắt đầu, nội dung là các công việc của Quỹ Phát triển Đặc biệt và thảo luận chuyện đầu tư.
Trần Nhật Đăng làm chủ tịch rất nghiêm túc có trách nhiệm. Sau khi thông báo tiến trình trao đổi với đơn vị hợp tác ở đại lục, cậu tiếp tục trưng cầu ý kiến của mọi người, ai đặt câu hỏi cũng nhẫn nại giải thích, khác hoàn toàn hình tượng độc tài chuyên chế ở Triệu Khải.
Một lúc sau Chung A Thần cũng vào phòng làm việc, bật máy tính trả lời email và bận việc của mình.
Chín rưỡi, cuộc họp kết thúc.
Cuối cùng Trần Nhật Đăng cũng chuyển sự chú ý sang Chung A Thần: "Việc của anh xong chưa?"
Chung A Thần nhìn Trần Nhật Đăng, thời gian họp quá dài khiến cậu mệt mỏi thấy rõ, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.
"Em họp mà cứ để tôi nghe như thế à?" Chung A Thần cũng hỏi cậu.
"Sao đâu." Trần Nhật Đăng không để ý mấy điều vặt vãnh: "Dù sao cũng không có gì không thể cho người ngoài biết. Joong anh đừng đánh trống lảng, anh chuyện xong chưa?"
"Vấn đề không lớn." Chung A Thần cũng không giấu việc của mình.
Trần Nhật Đăng bỗng nhiên híp mắt: "Hồi anh sang London bàn việc bán dự án điện gió Đông Nam Á của Triệu Khải với Quỹ Ryder, anh đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi đúng không?"
Chung A Thần chỉ đáp: "Thị trường Đông Nam Á Triệu Khải không làm lại Trác Thịnh, nếu không em đã chẳng đề nghị bán hết dự án điện gió. Sau khi Quỹ Ryder tiếp quản, tình trạng cũng như bọn em, cho nên bây giờ họ muốn hợp tác với Trác Thịnh. Vả lại họ rót tiền vào Trác Thịnh thì cũng là cổ đông của Trác Thịnh, tôi đồng ý cho họ hai ghế trong hội đồng quản trị."
"Anh tự tin họ sẽ ủng hộ anh?" Trần Nhật Đăng chỉnh góc điện thoại, tóc không còn che nốt ruồi đen nhỏ xíu ở vành tai, trông cực kỳ nổi bật trên nền da trắng lạnh: "Những điều kiện anh hứa với họ, Hà Minh Chính cũng có thể đáp ứng chứ?"
Chung A Thần khựng lại giây lát mới nói: "Hà Minh Chính kiểm soát Trác Thịnh quá lâu, có ông ta thì người ngoài khó lòng thu lợi. Muốn động đến lợi ích đã vững chắc, cách trực tiếp nhất là chia rẽ nội bộ, không phải cậu Đăng hiểu điều này hơn tôi sao? Nếu không làm sao em vượt lên Hiệp hội Thương mại, làm chủ tịch Quỹ Phát triển Đặc biệt?"
Trần Nhật Đăng: "Ờ."
Chung A Thần nghe giọng điệu kiêu ngạo của cậu mà như có người gảy nhẹ sợi dây cung trong lòng, nhưng hắn không phô ra: "Mr. Lawrence cũng hiểu sâu sắc điều này, vì vậy sẽ không chọn Hà Minh Chính."
"Hời cho anh rồi."
Nói xong Trần Nhật Đăng lại hỏi: "Tối nay anh ăn ở đâu? Ăn với bà Lương à?"
Cậu cố tình nhấn mạnh hai chữ "bà Lương", Chung A Thần kìm lại niềm vui trong mắt: "Em rất bận tâm về chị ấy?"
Hắn nói tiếp trước khi Trần Nhật Đăng trả lời: "Bà Lương về với ông Lương rồi, tôi với chị ấy chỉ uống chén trà nói vu vơ vài câu thôi."
Trần Nhật Đăng hỏi: "Nói chuyện gì?"
"Nói..."
Chung A Thần sửa lời: "Nói về nhà họ Trần bọn em, mẹ nhỏ của em lái xe đâm chị dâu em à?"
Nhìn mặt Trần Nhật Đăng là biết cậu đã hay tin từ sớm, hơn nữa còn không chỉ có thế.
"Bữa trước người làm trong nhà tắc trách, để thằng nhỏ Trần Tử Kiện rơi xuống hồ bơi, vớt lên cứu được rồi, nhưng nó ngạt thở lâu quá tổn thương não ảnh hưởng trí lực. Tần Tố cảm thấy chị dâu tôi phải chịu trách nhiệm vì không giúp cô ta trông con."
Chung A Thần không tin lắm: "Có vậy thôi?"
Trần Nhật Đăng nhún vai: "Sau sự việc Tần Tố quay về biệt thự, tìm thấy một chiếc hoa tai của Lâm Mỹ Na ở cạnh hồ bơi, cho rằng Lâm Mỹ Na cố ý hại con mình, báo cảnh sát nhưng không đủ bằng chứng, hồ bơi cũng không có camera."
"Đừng nhìn tôi như thế, tôi chưa điên đến mức động vào một đứa trẻ con. Chuyện xảy ra với Trần Tử Kiện là tai nạn, tôi chỉ tình cờ nhặt được hoa tai chị dâu đánh rơi, coi như cô ta xui xẻo."
Tình cờ nhặt được lại tiện tay vứt cạnh hồ bơi khiến Tần Tố hiểu lầm, không còn gì khác.
Hai vợ chồng Trần Tử Nhân và Lâm Mỹ Na cài người vào bày mưu bắt cóc cậu, sao cậu có thể dễ dàng tha cho họ.
"Dunk."
Chung A Thần nhẹ nhàng gọi cậu, cất tiếng trước ánh mắt ngờ vực của cậu: "Chúc mừng em, rốt cuộc đã giải quyết hết những người chướng mắt ở nhà họ Trần."
"Vẫn chưa." Trần Nhật Đăng khinh thường: "Còn một người nữa."
Cuối tháng này vụ kiện thừa kế có thể chấm dứt, sau đó sẽ đến lượt Trần Thế Kế.
Chung A Thần gật đầu: "Ừ, chúc em sớm được như mong muốn."
"Vừa nãy anh hỏi tôi." Trần Nhật Đăng chủ động nhắc lại: "Có phải tôi rất bận tâm về bà Lương không."
Trần Nhật Đăng nằm nhoài lên bàn, gương mặt xinh đẹp phóng đại trước ống kính, đôi mắt đen láy nhìn hắn chăm chú: "Joong, tôi bận tâm thì có ích gì không?"
Chung A Thần không rời mắt khỏi cậu: "Em cảm thấy vô ích?"
"Sao tôi biết được." Trần Nhật Đăng làu bàu: "Dù sao chị ấy cũng thông minh chu đáo, còn có thể kịp thời giúp đỡ lúc anh cần, làm người ta không thể từ chối, anh sẵn lòng đi uống trà ăn cơm hẹn hò với chị ấy cũng bình thường..."
Cậu như thế này khác hẳn con người bình tĩnh quyết đoán trong cuộc họp ban nãy.
"Dunk." Chung A Thần hỏi lại câu Trần Nhật Đăng đã hỏi hôm trước: "Tôi với em có quan hệ gì?"
"..." Trần Nhật Đăng cười mỉa mai: "Không nói thì thôi."
Chung A Thần nhìn cậu: "Chờ em về sẽ nói cho em."
Máy bay hạ cánh lúc chiều muộn, Trần Nhật Đăng ra khỏi sân bay đã thấy xe Chung A Thần chờ sẵn.
Cậu dặn thư ký mang vali về Lãng Đình, mình thì đi thẳng lên ghế phụ lái.
"Sao anh biết tôi đáp giờ này?" Trần Nhật Đăng cài dây an toàn, hỏi Chung A Thần đang nghiêng đầu nhìn mình.
"Tôi gắn máy định vị trên người em." Chung A Thần khởi động xe.
Trần Nhật Đăng nhướng mày: "Thật không?"
"Thật." Chung A Thần vô tư gật đầu, lái xe rời sân bay.
Đáng lẽ Trần Nhật Đăng không tin, nhưng thái độ điềm tĩnh của hắn khiến cậu không chắc lắm: "Nói thật."
Chung A Thần liếc cậu: "Em đoán đi."
Trần Nhật Đăng chẳng muốn đoán, hoặc có lẽ là không cần đoán. Người khác tất nhiên không có cái gan này, nhưng cậu đã được mở mang tầm mắt về khía cạnh khác người nhất ở Chung A Thần, không có gì Chung A Thần không dám làm...
Hơn nữa đây không phải lần đầu Chung A Thần biết chính xác cậu ở đâu.
Dừng xe chờ đèn đỏ, Chung A Thần với tay xoa má cậu: "Đang nghĩ gì?"
Trần Nhật Đăng im thin thít, bất ngờ túm tay cắn mạnh cổ tay hắn.
Chốc lát sau Chung A Thần rút tay về, vẫn tiếp tục lái xe như thường. Trần Nhật Đăng cau mày, lầm bầm chửi: "Dở hơi."
Chung A Thần phì cười: "Cậu Đăng nghĩ thế nào thì là thế ấy."
"Anh đừng quá đáng." Trần Nhật Đăng hậm hực.
"Tôi biết." Chung A Thần thản nhiên: "Em từng nói sức chịu đựng của em có giới hạn, tôi không dám sỗ sàng."
"..."
Trần Nhật Đăng không hề cảm thấy vậy, rõ ràng tên khốn này toàn làm bậy không đắn đo.
"Không làm gì khác." Chung A Thần cam đoan: "Dunk, tôi chỉ muốn biết em ở đâu thôi."
Nghe hắn nói xong Trần Nhật Đăng lại hơi cứng họng, hết giận rồi.
Chung A Thần đổi chủ đề: "Tối muốn ăn gì?"
Trần Nhật Đăng cũng không muốn nói tiếp: "Tôi phải về biệt thự đã, anh chở tôi."
Biệt thự nhà họ Trần đã bán cho người khác, hôm nay chuyển đi. Trước khi lên máy bay Trần Nhật Đăng nhận được điện thoại của quản gia hỏi nên xử lý đồ đạc của Trần Thế Kế thế nào, cậu nhận lời sẽ qua đó một chuyến.
"Em từng nói em muốn mọi thứ của nhà họ Trần." Chung A Thần hỏi cậu: "Sao giờ lại muốn bán biệt thự?"
Trần Nhật Đăng cười như không cười: "Biệt thự phong thuỷ xấu, người nhà họ Trần liên tục xảy ra chuyện, bán quách đi cho rồi."
Chung A Thần tò mò: "Em tin mấy chuyện ấy thật?"
Trần Nhật Đăng: "Có tin, tôi chỉ tin những gì tôi muốn tin."
Nhà họ Trần chuyển vào biệt thự trên đỉnh núi từ khi mới phát đạt, bây giờ bán đi mới thật sự là điềm xấu, nhưng rõ ràng Trần Nhật Đăng chẳng quan tâm.
Lúc xe chạy vào biệt thự, Chung A Thần đột nhiên nói: "Nhớ lần đầu tôi đưa em đến đây không?"
Trần Nhật Đăng: "Ừ."
"Khi ấy tôi đã nghĩ, cậu chủ đẹp thế này mà lại sắp vào hang cọp, đúng là đáng thương."
Chung A Thần tắt máy dừng xe, quay sang Trần Nhật Đăng: "Ai ngờ thật ra cậu Đăng mới là người bản lĩnh nhất trong nhà họ Trần."
"Anh đang khen tôi hay chê tôi?"
Trần Nhật Đăng nhăn mày, cậu cũng không ngờ Chung A Thần đứng đắn của khi ấy thật ra lại nghĩ như vậy trong đầu.
Chung A Thần không tiếp tục chủ đề này: "Xuống xe thôi."
Quản gia ra đón họ, Trần Nhật Đăng vào thẳng thư phòng của Trần Thế Kế.
Đồ đạc đã chuyển đi gần hết, sau khi Lâm Mỹ Na cũng gặp chuyện thì trong nhà chỉ còn Trần Thiên Lãng và Trần Khả Di, dọn nhà chẳng qua là muốn đuổi chúng nó đi.
Trần Nhật Đăng lượn một vòng thư phòng rồi cho người đóng gói hết lại, đồ hữu ích gửi két sắt ngân hàng, đồ vô dụng thì vứt đi.
Cậu đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Thư phòng của Trần Thế Kế là nơi có tầm nhìn đẹp nhất biệt thự, phía trước thoáng đãng thỏa sức ngắm toàn cảnh phố phồn hoa.
Tiếc thật.
Chung A Thần đi qua: "Định bán chỗ này thật à?"
"Bán rồi." Trần Nhật Đăng hờ hững: "Tôi vẫn cảm thấy chỗ này phong thuỷ xấu."
Lần đầu tiên cậu đến nhà họ Trần khi còn bé, người sử dụng thư phòng còn là Trần Trung Thái. Cậu theo chân Trần Thế Kế vào đây đợi ông cụ, hồi ấy cậu ngu nga ngu ngơ, trông thấy phong cảnh ngoài cửa sổ thì rất muốn ở lại. Lát sau Trần Trung Thái đi vào nhìn cậu bằng ánh mắt soi mói dò xét, người mà cậu những tưởng ông nội mình đã hỏi Trần Thế Kế rằng cậu có sạch sẽ không, có bệnh gì khó nói không.
Cảnh tượng ấy có lẽ cậu sẽ ghi nhớ cả đời.
"Bán rồi thì thôi." Chung A Thần không hỏi cậu nghĩ gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cậu.
Trần Nhật Đăng ngoảnh đầu, toan cất lời thì ngoài thư phòng có tiếng ầm ĩ.
"Mắc mớ gì chặn tôi? Chú ấy tệ đến mức không dám gặp người khác à? Tôi không thể vào gặp chú ấy? Đã bán nhà rồi còn giả vờ giả vịt nỗi gì!?"
Thằng nhóc Trần Thiên Lãng đang la lối ở ngoài.
Trần Nhật Đăng đi ra cửa, lạnh lùng nhìn nó: "Có việc gì?"
Trần Thiên Lãng gạt phắt quản gia xông lên túm cổ áo Trần Nhật Đăng, tức giận đỏ mắt: "Trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, bố mẹ tôi đều nằm viện, ông nội sống chết không rõ không nhìn thấy mặt, tất cả là do chú đúng không? Rốt cuộc chú muốn gì!?"
Trần Nhật Đăng đứng yên không nhúc nhích, Chung A Thần gỡ tay Trần Thiên Lãng: "Lễ phép đi."
Trần Thiên Lãng mặt hằm hằm chỉ Chung A Thần, chất vấn Trần Nhật Đăng: "Tên này là gián điệp thương mại của Trác Thịnh, chú còn ở chung với anh ta!?"
Trần Nhật Đăng khinh thường: "Tôi không biết hoá ra cậu cũng là đứa hiếu thảo cơ đấy. Lúc cậu bài bạc hít ke sao không nhớ ông cậu bố mẹ cậu? Bây giờ cậu làm gì đây? Diễn vai hiếu thảo cho ai xem?"
"Cậu làm loạn với tôi thế này, lại đánh bạc thua bao nhiêu hả, muốn tôi trả tiền cho cậu? Trần Thiên Lãng cậu nằm mơ chắc? Chẳng thà cậu ngóng ông cậu hoặc bố mẹ cậu ai tắt thở cũng được, để cậu chia tài sản cho thực tế."
Bị Trần Nhật Đăng nói trúng tim đen, Trần Thiên Lãng thẹn quá hóa giận vung nắm đấm. Dĩ nhiên Chung A Thần chặn đứng hành vi của cậu ta, còn đá văng cậu ta ra ngoài.
Trần Thiên Lãng đụng cái "rầm" vào tủ rượu bên cạnh, cơ thể ăn chơi sa đoạ ngã vật ra đất, gào khóc ỉ ôi.
Đúng lúc này Trần Khả Di đi xuống tầng, con bé đã dọn xong đồ chuẩn bị đi, ngang qua Trần Thiên Lãng thì thờ ơ liếc một cái.
Trần Thiên Lãng lồm cồm bò dậy, tức giận kéo chị mình lại: "Thằng con hoang kia bán nhà đuổi chúng ta đi, sao chị phải nghe lời nó? Bố mẹ còn đang nằm viện mà chị phản ứng như thế à!?"
Trần Khả Di nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình: "Chú nói rất đúng, tao chờ họ chết rồi chia tài sản."
"Chị...!"
Trần Nhật Đăng không hứng thú nghe chị em bọn nó cãi nhau, nói với Chung A Thần: "Mình lên tầng đi."
Phòng của cậu vẫn chưa thu dọn, không có cậu ở đây quản gia không dám tự tiện cho người khác vào. Thật ra cũng không có gì để dọn, hai vali cậu mang theo hồi tới đây đã chuyển đến Lãng Đình từ lâu, còn lại cậu đều không vừa mắt.
Trần Nhật Đăng mở ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá dở và bật lửa, hỏi Chung A Thần có hút không. Cậu rút một điếu ấn lên ngực Chung A Thần: "Cầm đi, biết anh muốn hút mà."
Chung A Thần vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, nhận thuốc lá.
Trần Nhật Đăng bật bật lửa, tự châm một điếu đưa lên miệng, đốm lửa khi mờ khi tỏ hắt trong đôi mắt đen láy của cậu.
Chung A Thần cong môi cười trước cái nhìn chằm chằm của Trần Nhật Đăng, cũng ngậm đầu lọc, ghé lại gần để điếu thuốc của cậu chậm rãi châm điếu thuốc của mình.
Hơi thở vấn vít tựa một ám chỉ mập mờ.
Trần Nhật Đăng nhìn chăm chú hành động của hắn, nhẹ nhàng nói: "Joong, hút hết điếu này, chúng mình cùng cai thuốc đi."
Thuốc lá đang cháy, Chung A Thần khẽ gật đầu: "Được."
Hai người ra ban công, lẳng lặng hút cho xong điếu thuốc này.
Trần Nhật Đăng búng tàn thuốc: "Tối hôm ấy tôi nhảy từ đây xuống, sau đó đi đến chỗ hồ bơi, trông thấy anh ba què của tôi thân mật với trợ lý của bố tôi."
Chung A Thần bình tĩnh nhìn cậu.
"Lúc đó tôi nghĩ." Trần Nhật Đăng ngắt câu: "Đáng tiếc thật, một người đẹp như thế mà có người khác nhanh tay hơn."
Chung A Thần lại nhớ buổi tối đi tìm Trần Nhật Đăng ở quán bar, nghe thấy câu "thú vị" cậu nói với người khác.
"Thú vị hay đáng tiếc?"
Hắn giở cái giọng rành rành là rất để ý làm Trần Nhật Đăng hơi buồn cười, xoay người gõ nhẹ lên ngực hắn: "Thú vị hay đáng tiếc anh cũng không biết, nhất định phải hỏi tôi à? Joong, từ bao giờ anh trở nên thiếu tự tin vậy?"
Chung A Thần bắt tay cậu, cụp mắt im lặng giây lát: "Ừ."
"Ừ cái gì?" Trần Nhật Đăng hỏi.
Chung A Thần hút nốt điếu thuốc, tiện tay gí tắt ở bên cạnh: "Cai thuốc lá thôi." Vốn dĩ hắn cũng không thích mùi này.
Trần Nhật Đăng cũng ném điếu thuốc đi: "Đi."
Cậu chống tay lên lan can, nháy mắt với Chung A Thần rồi nhẹ nhàng nhảy xuống dưới. Tim Chung A Thần hẫng một nhịp, thấy Trần Nhật Đăng bình yên đáp đất mới yên tâm.
Trần Nhật Đăng ở dưới tầng mỉm cười ngoắc hắn: "Joong, xuống đây."
Chung A Thần nhìn Trần Nhật Đăng, đoạn tung người nhảy qua lan can như Trần Nhật Đăng muốn, được cậu dang tay ôm lấy. Cả hai lảo đảo ngã xuống bãi cỏ mềm, trước khi tiếp đất Chung A Thần chủ động làm đệm lót cho Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng nằm sấp trong lòng hắn cười khanh khách, chút lửa giận ít ỏi trong lòng Chung A Thần bay biến giữa tiếng cười của cậu, rốt cuộc đành thôi.
Mấy phút sau Trần Nhật Đăng chơi chán chê cũng chịu đứng dậy, tiện thể kéo Chung A Thần lên.
"Joong, tôi đàn cho anh nghe nhé?" Cậu vuốt phẳng giữa hai đầu chân mày nhăn lại của Chung A Thần.
Chung A Thần vỗ eo cậu.
Cây đàn piano dưới tầng vẫn còn đó, bữa trước quản gia cũng hỏi nên xử lý thế nào, thú thật Trần Nhật Đăng chưa nghĩ ra.
Cậu ngồi xuống đàn ngẫu hứng một bản nhạc, tiếng piano bay bổng vui tươi hệt tâm trạng cậu lúc này.
Chung A Thần đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, hắn cũng đặt tay lên phím đàn tạo thành một hồi kết.
"Đàn có thể giữ lại, cho người đưa tới Lãng Đình." Chung A Thần đề nghị.
Trần Nhật Đăng gật đầu, không phải là không thể.
Lúc rời biệt thự nhà họ Trần, trời đã về khuya.
Xe chạy băng băng trên con đường xuống núi, Chung A Thần thuận miệng hỏi Trần Nhật Đăng: "Tối muốn ăn gì?"
Trần Nhật Đăng lười biếng dựa vào ghế, không có ý kiến: "Tùy."
Chung A Thần chợt liếc gương chiếu hậu, khẽ cau mày: "Lại có xe đi theo."
Trần Nhật Đăng quay đầu nhìn rồi nhận ra ngay: "Trần Thiên Lãng." Thằng nhóc lái con siêu xe được nâng cấp theo sát phía sau họ. Cậu tưởng nó đã đi trước, không ngờ bây giờ lại đột ngột nhảy ra.
Họ tăng tốc thì xe đằng sau cũng bám đuổi không ngừng, tuyên bố rõ mục đích của mình. Mặt Chung A Thần đanh lại, siết chặt bàn tay nắm vô lăng. Trong gương chiếu hậu, siêu xe của Trần Thiên Lãng đã áp sát khúc cua, cố ý bật đèn pha làm họ loá mắt.
"Bám chắc." Chung A Thần hạ giọng.
Trần Nhật Đăng chưa kịp phản ứng thì lưng đã đập vào ghế, Chung A Thần đạp ga phóng nhanh qua khúc cua, lốp xe nghiến mặt đường phát ra tiếng ma sát chói tai.
"Nó đuổi theo rồi, cẩn thận." Trần Nhật Đăng nhìn đăm đăm gương chiếu hậu, trầm giọng nhắc nhở Chung A Thần.
Trần Thiên Lãng bị bỏ lại cũng không chịu bỏ cuộc, nhấn mạnh chân ga phóng vọt lên. Trần Nhật Đăng thấy đầu xe cậu ta lệch về trái, tim đập dồn dập cất cao giọng: "Nó muốn ép xe!"
Chưa nói hết câu đằng sau đã có tiếng kim loại va đập, Trần Thiên Lãng húc xe họ lệch nửa mét về phía vách núi. Chung A Thần chỉ có thể bẻ hết vô lăng sang phải, bánh sau liếm mép vực cuốn tung đá vụn.
Con chó điên Trần Thiên Lãng thấy lần một thất bại lại tiếp tục xoay vô lăng, lần hai ép Chung A Thần bẻ lái tránh một cách bị động.
Khúc cua phía trước đột nhiên xuất hiện đèn pha của xe công trình, cách họ chỉ còn chưa đầy một trăm mét. Trần Nhật Đăng thót tim, bấy giờ xe Trần Thiên Lãng lại áp sát, cản trước tông mạnh vào bánh sau bên phải xe họ.
"Ôm đầu!" Chung A Thần rống lên cùng lúc với tiếng nổ lốp xe.
Xe của họ lập tức mất lái, xoay tròn trên đoạn đường hai chiều.
Giữa lúc chịu lực ly tâm khủng khiếp, Trần Nhật Đăng nhìn thấy Chung A Thần tháo dây an toàn nhào về phía mình, lòng bàn tay dày rộng đỡ sau đầu cậu, tay kia quay vô lăng sang một bên.
Khoảnh khắc phần xe bên ghế lái đập vào vách núi, thế giới trước mắt Trần Nhật Đăng trở thành pha quay chậm.
Tiếng va chạm dữ dội xé toạc màng nhĩ, xương ức cậu đau nhói vì dây an toàn thít chặt, khuy măng sét màu bạc của Chung A Thần văng ra. Xe công trình lao sượt qua gương chiếu hậu bên phải xe họ, gió cuốn đổ một tấm biển cảnh báo ven đường.
Túi khí bung ra, Trần Nhật Đăng nghe thấy tiếng rên khẽ của Chung A Thần ngay sát tai mình.
Lốp xe ma sát mặt đường kéo thành vệt khói xanh dài mấy mét, sau cơn quay cuồng trán Trần Nhật Đăng đập mạnh lên cửa sổ xe, màu máu in hằn võng mạc.
Thế giới bỗng nhiên tĩnh lặng, chiếc xe bị lật úp hoàn toàn, cậu nghe rõ mồn một tiếng răng mình va vào nhau lập cập.
"Joong..." Trần Nhật Đăng gần như mất khả năng suy nghĩ, trong lúc lần mò tháo dây an toàn, đầu ngón tay cậu chạm phải chất lỏng ấm nóng.
Nhận thức được đó là gì, Trần Nhật Đăng trợn mắt sững sờ. Một chân Chung A Thần kẹt ở ghế lái, máu đang ngấm qua vải quần tây.
Đầu óc cậu rỗng tuếch.
Mùi xăng nồng nặc pha lẫn mùi máu tanh ngập tràn khoang mũi, Trần Nhật Đăng cố giữ bình tĩnh, đạp cửa xe bên ghế phụ lái bò ra ngoài. Gió đêm thổi thốc khiến cậu bất giác rùng mình, thất thểu vòng sang ghế lái, để rồi nhìn thấy qua ô cửa kính nứt chằng chịt là khuôn mặt nhầy nhụa máu của Chung A Thần.
"Joong!" Trần Nhật Đăng còn không nhận ra mình đang run giọng.
Chung A Thần ngẩng đầu khó nhọc, máu ở góc trán chảy dài qua mắt: "Đi mau..."
Trần Nhật Đăng làm lơ, ra sức kéo cửa xe. Khung kim loại đã bị móp méo, cậu buộc phải dùng hết sức khiến cơ liên sườn đau nhức.
Gương chiếu hậu đã phản chiếu hình ảnh ngọn lửa bùng lên, Trần Nhật Đăng sốt ruột nhặt hòn đá bên vệ đường đập cửa xe, mảnh kính vỡ văng ra cứa rách cánh tay cậu.
Chung A Thần thình lình nắm chặt cổ tay cậu, lòng bàn tay nóng hầm hập: "Đi mau, đừng lo cho tôi."
Trần Nhật Đăng gắng kéo mạnh hơn, mảnh kính vỡ bắn lên xương mày, đôi mắt lúc nào cũng tươi cười giờ giăng đầy tơ máu.
Chung A Thần khàn giọng đuổi cậu: "Đi, rời khỏi đây..."
"Câm mồm!" Trần Nhật Đăng quát, âm cuối bị nuốt chửng trong tiếng nghẹn ngào.
Nhìn Trần Nhật Đăng như vậy, dù ý thức hỗn loạn nhưng Chung A Thần vẫn nhớ như in một câu Trần Nhật Đăng từng nói, khi cần đưa ra lựa chọn sẽ không hề do dự mà vứt bỏ hắn.
Nhưng bây giờ trong thời khắc cận kề sống chết, Trần Nhật Đăng túm lấy hắn nhất quyết không buông tay.
"Dunk." Chung A Thần chạm ngón tay dính máu lên má cậu, sẽ sàng tựa lông chim phe phẩy: "Lông mi em run kìa."
Trần Nhật Đăng chớp mắt theo bản năng, có lẽ tại mùi xăng cay xè mắt, hoặc chăng chỉ là do trông thấy nửa bên mặt Chung A Thần dính đầy máu.
"Anh nói anh không ngại chết chung với tôi, tôi cũng thế." Trần Nhật Đăng gằn từng chữ, đôi mắt đỏ hoe như đã ầng ậng nước.
Cậu chỉ nói vậy rồi dùng tay không giật khung cửa sổ đã biến dạng, hai bàn tay rướm máu cũng chẳng hay biết, dưới hàng mi run rẩy là đôi mắt đen kịt đáng sợ.
Ngọn lửa dần liếm lên ba đờ sốc ở đuôi xe, Trần Nhật Đăng gồng người đến mức gần chuột rút thì cửa xe cũng bật ra. Cậu kéo người trong xe vào lòng mình: "Anh dám buông tay thử xem..."
Sau cùng Chung A Thần cũng phải chịu thua, gắng giữ tỉnh táo phối hợp với Trần Nhật Đăng chui ra ngoài.
Khi chiếc xe phát nổ, Trần Nhật Đăng đã kịp đỡ Chung A Thần đi được hơn mười mét. Tiếng nổ giống như ở sát sau lưng, sóng nhiệt cuốn mảnh xe vỡ bay về phía họ, cả hai chưa kịp đứng vững đã bị sóng xung kích đẩy ngã.
Giây phút cuối cùng Chung A Thần liều hết sức bảo vệ Trần Nhật Đăng, lợi dụng tư thế mất thăng bằng che chở cậu dưới người mình.
Màng nhĩ Trần Nhật Đăng kêu ong ong, má ép chặt lồng ngực nhuốm máu của Chung A Thần, tiếng tim đập mà cậu nghe được còn inh tai hơn tiếng nổ.
Cậu cố ngước mắt nhìn xem Chung A Thần thế nào, nhưng tiếng nhiên liệu nổ lần hai lại ập tới.
Chung A Thần nắm ngón tay cậu, cất giọng khàn đặc: "Không sao rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store