Dich Warhawk Chien Ung The Siege Of Terra 6
Sắc vàng bên dưới bóng tốiHoàng tử của BaalNgười Cthonia trên TerraGiờ đây lũ quỷ dữ đã ập đến với ông, bọn Neverborn, không cần lời mời để đưa chúng vào tầm tấn công. Chúng muốn điều đó. Vì một lý do nào đó, chúng muốn chết trên lưỡi giáo của ông, hoặc ít nhất là đối mặt với ông trong chốc lát, để cười vang hoặc cảm thấy một chút sợ hãi, hoặc có thể chỉ là ở đó, vào lúc này, tại nơi này. Điều đó quan trọng với chúng. Đây là lần đầu tiên chúng dường như thực sự coi trọng mọi sự.Ông vẫn ra tay giết chúng vì đó là thiên chức của ông: Constantin Valdor, Viên đại tướng, người cầm giáo, người gác cổng. Ông rảo bước qua những lối đi hẹp của Sanctum Imperialis, những căn hầm sâu, những nơi ẩn náu, chờ đợi, quan sát. Và rồi chúng lao đến với ông dù sớm hay muộn, lao ra khỏi bóng tối để cắm răng nanh vào ngực ông. Ngọn giáo của ông nhuốm máu, lưỡi giáo phủ đầy tinh chất đặc sệt của những sinh vật không thực sự cần máu. Chúng chết đi, hoặc là chúng bị gửi trở lại nơi đã sinh ra chúng, và rồi ông sẽ lại bắt đầu, âm thầm đi săn.Cuộc chiến ở Bức tường Bên Ngoài đã đủ khốc liệt, nơi ông đã phục vụ cùng Raldoron của quân đoàn IX và Đại hãn của quân đoàn V. Raldoron đã gây ấn tượng với ông, một chiến binh theo cách riêng của anh ta, có chừng mực và khéo léo. Đại Hãn vẫn là Đại Hãn, vô song ở một số khía cạnh, nhưng lại gây khó chịu ở những khía cạnh khác.Tuy nhiên, giờ đây, thời gian để canh gác các thành lũy phía xa đã qua rồi. Chu vi đã thu hẹp dần, kéo về phía Nội Cung, và giờ là cả bên trong đó nữa. Quá trình này chưa bao giờ là một quá trình gọn gàng, những vùng lãnh thổ rộng lớn đã bị bao vây và giữ vững một cách ngoan cường, nên diễn biến của các sự kiện tiếp theo đã được xác định.Vì vậy, ông không thể trì hoãn thêm nữa. Mệnh lệnh đã được ban ra cho tất cả những các Custodian còn sống sót phải rút lui về Sanctum Imperialis. Valdor đã thông báo cho Dorn, người chẳng biết thế nào là phép lịch sự nhã nhặn. Có lẽ vị Primarch đã hoàn toàn chìm đắm trong vô số trách nhiệm của mình, đã không biết rằng có rất nhiều Custodian đã chiến đấu ở những chiến trường lộ thiên trong một thời gian rất dài. Bằng cách này hay cách khác, mọi thứ đã tới giới hạn rồi. Hội mười nghìn chiến binh giờ chỉ còn 1/10 sức mạnh trên danh nghĩa của họ, họ đang cầm sẵn vũ khí ngay tại trung tâm lãnh địa của Hoàng đế, sẵn sàng đẩy lùi cuộc tấn công vào những bức tường cuối cùng, cả hữu hình và vô hình.Hơn ai hết, Valdor hiểu rõ bản chất thực sự của cuộc xung đột đó. Bất kỳ binh sĩ nghĩa vụ nào trong chiến hào đều biết rằng kẻ thù đang tiến về phía họ bước đi trên mặt đất, nhưng sẽ hoàn toàn không biết về những cuộc đấu tranh đang diễn ra dưới chân họ trong suốt thời gian đó. Trận chiến tranh giành Terra đã diễn ra lâu hơn nhiều ở dưới đó, và tàn khốc hơn một chút. Phần lớn là nhờ vào chính Hoàng đế đã kìm chân lũ quái vật lại, và sức mạnh vô song của Người đã giúp chặn lối đi ổn định duy nhất lên nền móng của chính Phòng ngai vàng.Tuy nhiên, mọi rào cản đều bị rò rỉ nếu chịu đủ áp lực, và giờ các lỗ chân lông đang mở ra. Mặc dù Valdor rất đau lòng khi phải thừa nhận điều đó, nhưng khả năng kiểm soát của vị chúa tể của ông đang tuột dốc. Kết giới bảo vệ khổng lồ được dựng phía trên đầu Cung điện đang bị hỏng dần. Các rào cản tương ứng chìm xuống đất cũng đang bị hỏng. Lũ quỷ có thể luồn lách vào bên trong ngay bây giờ, lao ra khỏi các bức tường thành, quay tròn từ không khí rực lửa, nhô lên từ đất độc. Không còn cái gì là chiến tuyến nữa, không còn đường ranh giới rõ ràng nào mà quân phòng thủ có thể ẩn náu, mà là một quả cầu bị đục lỗ nặng nề với khả năng kiểm soát không hoàn hảo. Với mỗi giờ trôi qua, khả năng lớp bảo vệ còn lại đó sẽ biến mất hoàn toàn lại tăng thêm một chút.Ông thấy mình gần như mong muốn khoảnh khắc đó đến. Ông biết nó phải đến sớm thôi. Guilliman sẽ không đến đây được. Ngay cả khi Ultramarines bằng cách nào đó có thể xuất hiện, chắc chắn cũng đã quá muộn để tạo ra sự khác biệt.Mọi thứ sẽ hướng đến Phòng ngai vàng, điểm then chốt của toàn bộ vở kịch lớn này, đúng như định mệnh đã an bài. Hoàng đế đang ở đó.Tên Warmaster đang tiến gần. Phần còn lại của thiên hà dường như hoàn toàn không liên quan gì đến cơ hội kiểm soát một vùng lãnh thổ nhỏ bé đó, một căn phòng nhỏ xíu khép kín, được chôn sâu giữa các hóa thạch của các đế chế trước đó, địa điểm duy nhất trên Terra mà Valdor đã thề sẽ bảo vệ bằng mọi giá.Và rồi ông dừng bước, đột nhiên trở nên cảnh giác.Hành lang chạy dài về phía trước đen như hắc ín. Những bức tường ở đây giống y như xương người, gồ ghề, xoắn lại và bụi phủ dày. Ông đang ở rất xa, thậm chí còn sâu hơn cả những tầng sâu nhất của Ngục tối. Những nơi này có mùi của những nền văn minh xa lạ lâu đời hơn, những nền văn minh đã tồn tại và chết hàng ngàn năm trước khi nền văn minh của ông chiến đấu để giành được sự nổi bật. Không phải tất cả dấu vết của những nền văn hóa bị lãng quên đó đều bị xóa sạch hoàn toàn, các đường hầm dần ông đi xuống một chặng đường dài.Ông nheo mắt, vẫn hoàn toàn bất động. Đường hầm trông rất tĩnh lặng, ở đây ông không còn nghe thấy tiếng nổ liên hồi của đạn pháo trên mặt đất nữa. Tuy nhiên, ông có thể ngửi thấy mùi gì đó, chỉ thoảng qua, một mùi thoang thoảng của...cái gì đó đang cháy.Ông rón rén tiến về phía trước, đôi giày bằng auramite của ông chìm nhẹ nhàng vào lớp bụi dày mười centimet. Các bức tường của hành lang được đào sâu để đạt đến kích thước của người phàm trần ép chặt lại. Ông có thể tưởng tượng mình sẽ bị chôn sống ở đây, bị ngạt thở bởi hàng triệu tấn đá phía trên và xung quanh. Giáp vai của ông vướng vào một phần tường nhô ra, và ông điều chỉnh lại vị trí của mình. Có cảm giác như con đường phía trước hẹp hơn so với trước đây. Ông nhìn lên, tìm kiếm các vết nứt ứng suất trên mái nhà cắt bằng đá, và chỉ thấy lớp phủ dày của những chất bẩn cổ xưa, đen như dầu.Thêm vài bước nữa, giờ thì ông càng thận trọng hơn, mọi giác quan đều cảnh giác. Mùi hôi thối ngày càng nồng nặc. Ông nghĩ mình nghe thấy tiếng rít yếu ớt từ đâu đó nhưng không mấy để tâm. Có thứ gì đó đang ở trong đường hầm với ông lúc này, một sự hiện diện không có linh hồn, cuộn tròn trong bóng tối. Nó sẽ cố gắng đánh lừa ông nếu có thể, đánh lạc hướng sự tập trung của ông, đưa ông đi sai đường.Ông đã đi đến cuối đường hầm. Ông nhìn thấy một vòm đá phía trước, lốm đốm trong tầm nhìn ban đêm của chiếc mũ sắt. Vầng đá đỉnh vòm thấp quá, làm ông phải cúi xuống để vào. Ở phía xa của vòm là một căn phòng nhỏ, loang lổ các bào tử nấm mốc, ẩm ướt và nhớp nháp. Một bàn thờ nào đó đứng tựa vào bức tường xa xa, khắc những ký tự và hình ảnh mà ông không nhận ra. Một ngọn nến duy nhất đứng trên đỉnh bàn thờ, cháy với ngọn lửa màu xanh trắng dường như không phát ra chút ánh sáng nào.Nơi này lạnh lẽo. Rất lạnh. Những đường băng giá phủ kín trên những phiến đá thô.Mặc dù vậy, mùi cháy khét vẫn nồng nặc.Có một sự hiện diện ở đây, hiện tại đã ẩn khỏi tầm nhìn, nhưng vẫn chiếm giữ không gian xung quanh.Ông kích hoạt trường phân hạch trên ngọn giáo hộ vệ của mình, và không gian tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Những cái bóng nhảy ra xa ông, ngoại trừ một mảng tối gồ ghề ngay trước bệ thờ, một khối màu đen không phản chiếu, thấp xuống."Đi đi," một giọng nói thì thầm, giọng trẻ con, tinh nghịch. "Ta đang cầu nguyện".Valdor không vội di chuyển. "Ngươi có thể học được nhiều điều từ những sinh vật này nếu ngươi kiên nhẫn. Không có gì để cầu nguyện ở đây cả.""Nhưng vẫn còn nhiều điều để cầu nguyện.""Nếu ngươi đã nói như thế."Khối u ám quằn quại, mở rộng, rồi bắt đầu xoắn lại. Một cái đầu xám nhạt nhô ra như thể một cái đầu chim. Nó không có lông, không có mắt, không có mũi Phần lớn khuôn mặt của nó bị chiếm giữ bởi một cái miệng duy nhất với những hàng răng nhỏ xíu chạy thành vòng tròn. Khi sinh vật đó lên tiếng, đôi môi rộng nhão nhoét của nó gợn sóng một cách ghê tởm."Ngươi có thể để ta yên được không," nó lên tiếng, "Ta khá vô hại. Và ta đã sống ở đây từ rất lâu rồi."Valdor vẫn cảnh giác. Ngọn nến đã ngừng lay động như thể bị đóng băng. "Không có gì sống ở dưới đây cả.""Ngươi và ta. Chúng ta đều đang sống.""Chỉ có một người trong chúng ta là còn sống."Cái miệng nở một nụ cười toe toét. "Bây giờ thì ngươi đâu có được an toàn. Ngay cả vị chúa tể của ngươi cũng không. Bọn ta sẽ đánh chén trên cái xác của Hắn, khi Hắn được gửi đến vương quốc của bọn ta.""Ta cho là không.""Ngươi nghĩ thế à? Ngươi tự nghĩ thế sao? Ta không thấy có bằng chứng nào về điều đó cả."Cái miệng đê tiện há rộng hơn. "Nhưng để xem ngươi sẽ nhanh đến mức nào!"Nó đột nhiên co giật lên trên, hướng ra ngoài, cái miệng đầy răng há hốc và mở ra với tốc độ kinh hoàng. Valdor chém thẳng vào tiếng than khóc đang đổ xuống của bóng tối, chém ngọn giáo của mình theo đường cắt chéo và xẻ mũi giáo qua những cái hàm đang xòe ra. Thịt của con quỷ mở rộng rồi tách ra, phân tán thành những mảnh than đen mới, nó nhanh chóng tụ lại, tái tạo và ngoằn ngoèo trở lại thành những cơ thể mới. Trong một khoảnh khắc, có vẻ như toàn bộ căn phòng sẽ bị chúng làm ngạt thở, khi chúng dựng đứng lên và chảy nước dãi trên người vị đại tướng Custodian đơn độc và làm ướt toàn bộ không gian trong những luồng bóng tối giống như hư không.Nhưng Valdor chỉ thực hiện nhát chém cắt đầu tiên để tiến gần hơn đến mục tiêu thực sự của mình. Đòn chém thứ hai của ông theo chiều ngang đã cắt đôi ngọn nến và dập tắt ngọn lửa đông cứng của nó. Nhiều hình dạng quỷ dữ ngay lập tức hét lên đau đớn, sau đó bắn tung tóe thành những viên bi bay lên phủ đầy các bức tường bằng chất nhầy đen. Valdor quét về phía đám thịt giả ban đầu, vẫn còn mang theo tàn dư của cái miệng kỳ lạ của nó, đâm xuống và ghim nó xuống sàn phòng.Nó quằn quại và gào thét. Trong một phần nghìn giây, Valdor cảm thấy bản chất của nó đang run rẩy trên cán giáo của mình. Ông thoáng thấy một thế giới khác, một thế giới vô tận được tạo nên từ nỗi đau, được tạo nên từ sự độc ác, xoay tròn, biến đổi. Khi đó ông hiểu rằng sự hiện diện này là một sự hiện diện nhỏ bé, một kẻ dẫn đường, một kẻ thăm dò những mắt xích yếu ớt, một nô lệ cho những cư dân lớn hơn của thế giới đau đớn đó và giờ đây sẽ bị chúng tiêu diệt vì sự thất bại của nó. Ông đã trải qua một phần nỗi kinh hoàng của nó trước viễn cảnh đó, dữ dội hơn nhiều so với những gì một người phàm có thể trải qua.Ông ấn vào cò để tăng cường năng lượng của thiết bị phân hạch, và miếng thịt cuối cùng của nó phát nổ trong tiếng nổ lách tách của vàng."Đó là tốc độ của ta," ông nói một cách nghiêm nghị, rồi tắt ngọn lửa trên mũi giáo.Sau đó, ông mất một vài phút để hồi tỉnh lại. Không phải vì gắng sức về mặt thể chất, điều đó thật tầm thường, mà là vì sự phơi bày trước sự thật thô thiển như vậy.Mỗi lần ông làm vậy, mỗi lần ông mở lòng mình ra với những hình ảnh đó, ông lại thấy khó chịu hơn một chút. Ông có thể cảm thấy sự hôi thối đang làm ô nhiễm ông, mang đến những bóng ma nghi ngờ ở nơi không bao giờ có thể xảy ra.Giết người bằng lưỡi giáo này sẽ phải trả giá đắt. Nếu Valdor có lòng hồ nghi với vị chúa tể của mình, ông có thể đã dành thời gian suy nghĩ về lý do tại sao mình lại được trao một vũ khí như vậy. Có vẻ như Hoàng đế đã rèn cả đống đồ vật như vậy chỉ để phân phát chúng một cách xa hoa cho các tôi tớ của Người, giống như những chiến lợi phẩm của một vị thủ lĩnh thời xa xưa nào đó vậy. Tất cả chúng đều có sức mạnh, một số táo bạo, một số tinh tế, một số vẫn chưa được khám phá, không có cái nào trong số chúng là đơn giản và rõ ràng.Ông nhìn xuống đất, nơi những tàn dư cuối cùng của tinh chất ma quỷ đọng lại ở đôi giày của ông. Những sinh vật như vậy là tồi tệ nhất. Cái chết của một người phàm có thể phơi bày một sự thật ngắn ngủi khó chịu, một điều gì đó để thử thách ông, khiến ông suy ngẫm. Những Neverborn thì, khi chúng hét lên và bị trục xuất trở lại phía bên kia bức màn, chúng luôn cho ông thấy một thứ gì đó đáng lo ngại hơn nhiều, một cái nhìn thoáng qua về một thứ gì đó không thể diễn tả được, quá ghê tởm, vượt quá lý trí. Có lẽ nếu ông được ban tặng một trí tưởng tượng sống động hơn, ông có thể thấy mình bị choáng ngợp bởi những hình ảnh như vậy. Mặc dù vậy, ông không quên chúng. Chúng vẫn quanh quẩn sau đó, lặp đi lặp lại trong tâm trí ông, nhắc nhở dai dẳng về những gì chúng đã chiến đấu chống lại, những gì chúng đã phấn đấu để xây dựng, và những gì giờ đây chúng dường như đã đánh mất."Đại tướng," một tín hiệu liên lạc ưu tiên vang lên qua bộ vox gắn trên mũ trụ của ông.Đó là Amon. Chỉ cần nghe giọng nói của ông ta, một giọng nói đều đều, bình tĩnh và trung thành cũng đủ khiến Valdor nhẹ nhõm."Nói đi," Valdor nói rồi rời khỏi phòng."Tin cập nhật từ Blackstone. Người phụ nữ tên Keeler hiện đang được thả ra, vị trí không rõ. Việc thả tự do có giám sát của cô ấy đã bị gián đoạn do sự xuất hiện của một nhóm tấn công bất ngờ. Danh tính chưa được xác nhận. Được cho là của các Legiones Astartes.""Và nhóm chiến binh đó hiện đang truy đuổi cô ấy hay sao?""Chắc chắn rồi. Tôi xin phép được can thiệp.""Không được. Nếu cô ấy có bất kỳ vai trò nào cần đảm nhiệm lúc này thì điều đó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta."Valdor chưa bao giờ thực sự thấy được sự khôn ngoan của màn trình diễn này, nhưng nó được giám sát ở cấp cao nhất, nên tốt nhất là cứ để nó diễn ra."Hiểu rồi. Điều đó đưa tôi đến một chuyện khác.""Tên tội phạm sinh học.""Tôi vẫn đang theo dõi lão ta, nhưng lão ta đúng là có kỹ năng. Nếu mọi chuyện không có gì khác, tôi sẽ cử một vệ binh cấp ba theo dõi lão ta, nhưng giờ không còn đủ khả năng để làm như vậy nữa rồi."Điều đó gần như chắc chắn là đúng. Chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ không còn có thể kiểm soát được Cung điện ngoài Thánh địa nữa."Vậy thì phán đoán của ngươi là gì?""Với tình hình hiện tại, tôi không thể đảm bảo mình có thể theo dõi lão ta lâu hơn nữa. Việc này có thể cần sự can thiệp của...một chuyên gia."Valdor nghĩ về điều đó. Ông có nhiệm vụ của mình ở đây. Ít ai có thể dành thời gian để săn đuổi được con quỷ dữ đó với độ chính xác như vậy, và nhu cầu canh gác sẽ chỉ tăng lên. Nếu ông có quyền rời khỏi ranh giới hẹp của Sanctum ngay bây giờ, ông chỉ có thể rời đi trong một thời gian ngắn. Mặc dù tất cả những gì ông đã thấy trong Ngục Tối kể từ khi bắt đầu trận vây hãm này, sự hiện diện của bọn tội phạm vẫn khiến ông cảm thấy lo lắng đáng kể và lo lắng đang ngày càng tăng lên.Lúc đầu, ông thậm chí còn không cho rằng lời khoe khoang của lão già Fo không khác ngoài lời khoác lác, một cách để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn của mình. Nhưng giờ đây ông không còn chắc chắn nữa. Ngay cả trong cái Thiên hà dối trá này, vẫn có khả năng hấp dẫn là Basilio đã nói một cách chân thành và lão ta có thể hoàn thành được những gì mình tuyên bố."Tạo ra các mối đe dọa, đáp trả lại chúng. Đặt tâm trí chúng ta vào hoàn cảnh của những kẻ muốn làm hại Người. Để chúng lại gần, chấp nhận rủi ro để đổi lấy kiến thức mà chúng ta có được."Đó luôn là nguyên tắc, kể từ sau vụ việc với Astarte. Việc họ vẫn tiến hành những bài tập như vậy ngay cả bây giờ, khi cánh cổng địa ngục đang mở ra trước mắt họ, điều này có thể được coi là dũng cảm hoặc ngu ngốc tùy thuộc vào mức độ chấp nhận rủi ro cụ thể của ông."Hãy để mắt đến vị trí của lão ta," Valdor nói và đưa ra quyết định của mình. "Ta sẽ đích thân đến gặp lão ta."***Ngài đâm sầm xuống lan can cao thứ mười một của mặt tiền phía đông Aurum Bar, đập vào lối đi bằng bê tông đá và làm tan tác những cơ thể mặc áo giáp đang tụ tập ở đó. Bọn chúng mặc quân phục màu đỏ thẫm giống như ngài, áo giáp của chúng có đẫm máu đỏ, vàng và đồng thau, những chiến binh siêu đẳng giàu truyền thống lộng lẫy và tận tụy.Chúng đã chiến đấu rất cừ để tiến được tới điểm này. Sáu ngày pháo kích dữ dội, tiếp theo là một cuộc tấn công bằng chiến xa bọc thép đã đập tan chu vi phòng thủ thứ tư, rồi thứ ba, và giờ đây những đứa con sùng đạo của Lorgar đã vào tầm bắn pháo binh của những bức tường cao của Bar. Ba cuộc tấn công như vậy trong vài tháng qua đã được phát động và đã thất bại. Tuy nhiên, giờ đây khả năng phục hồi của những quân phòng thủ cuối cùng đã bị phá vỡ, và đám hỗn tạp gồm những quân đoàn phản bội, những kẻ cuồng tín, những cỗ máy Dark Mechanicum và những đồng minh quỷ dữ đang ngày càng trơ tráo của chúng đã đến được rào chắn, kéo những cỗ máy công thành của chúng vào tầm bắn và tung ra những vũ khí quỷ dữ của chúng vào khối cấu trúc. Chúng có số lượng, chúng có nguồn cung cấp, và chúng cảm thấy rằng đây chính là thời khắc đã điểm.Có lẽ là vậy, Sanguinius nghĩ bụng, khi ngài tóm lấy cổ áo giáp của một Word Bearer và ném hắn ta ra khỏi lan can. Sau đó, ngài lao vào một tên thứ hai, đâm ngọn giáo của mình xuyên qua giáp ngực của gã chiến binh. Những tên còn lại lao vào ngài, không bao giờ do dự, căng hết mọi gân cốt được tăng cường để giáng đòn chí mạng vào một vị Primarch bất chấp rủi ro cho chính chúng. Mỗi tên đều sẽ vui vẻ đi tìm cái chết, chỉ cần biết rằng mình đã đạt được một điều nhỏ nhặt như vậy: chúng đã bắn trúng mục tiêu, làm suy yếu kẻ thù một chút, góp phần nhỏ bé vào chiến thắng mà chúng đã được hứa hẹn và giờ đây đang sắp xảy ra.Sanguinius có thể ngưỡng mộ sự tập trung không hối hận như vậy, nếu đó là vì một lý do nào khác. Như bản chất nó luôn như vậy, lòng nhiệt thành đó là sự trống rỗng, không có ý nghĩa nào khác ngoài sự oán giận, bị nô lệ cho một đức tin vào các vị thần mà không có lý do gì để được bất kỳ sinh vật sống nào tôn thờ. Ngài khinh thường chúng vì điều đó, có lẽ còn hơn bất kỳ kẻ nào mà ngài đã chiến đấu. Ngài có thể dễ dàng nhìn thấy điểm yếu đã dẫn chúng đi tới nước này chẳng hạn, Quân đoàn của Fulgrim rơi vào vòng xoáy điên cuồng, và thậm chí có thể hiểu được điều đó, chúng đã là những kẻ ngốc, bị mắc kẹt bởi chính ham muốn của mình. Tuy nhiên, những tên này, những kẻ này, chúng luôn biết chúng đang làm gì. Chúng đã nắm bắt được thần học ẩn giấu của vũ trụ, nền tảng đen tối mà nó dựa vào, và sau đó chúng đã tự nguyện trao cho nó lòng trung thành có ý thức của mình."Bọn phản bội!" Sanguinius gầm lên, đập một chiến binh thứ ba vào bức tường thành và bẻ gãy cổ hắn ta. "Những kẻ bội thề!"Ngay cả khi ngài chiến đấu, chém một đường máu qua lan can tràn ngập kẻ thù, bầu trời phía trên đầu ngài vẫn sáng rực rỡ. Bốn chiếc Stormbird bay thấp qua màn sương mù, phun những dòng tia phản lực lên phần tường lộ ra ngoài. Các cửa sập mở toang, và các chiến binh tràn ra ngoài, cũng một màu đỏ thẫm, nhưng mà là màu sáng hơn của những đứa con trai của Baal, màu đỏ của chính ngài.Biệt đội xung kích Blood Angels lao xuống xung quanh ngài, súng phun lửa và lưỡi kiếm năng lượng của họ gầm lên. Không nói một lời, họ lao vào trận chiến cùng với vị Primarch của mình, và cùng nhau, đội tinh nhuệ của Quân đoàn IX cùng ra trận để quét sạch phần tường. Tốc độ và sự hung dữ này là không ngừng nghỉ, một đợt bùng nổ dữ dội trên lan can rộng năm mét, một cơn lốc của những lưỡi kiếm vung tới và vang vọng lên giáp gốm ceramite. Bọn Word Bearer đã chống trả dữ dội, hét lên những lời cầu kinh của riêng chúng, không khí xung quanh chúng tràn ngập ánh sáng lấp lánh của những con quỷ vừa được triệu hồi, lưỡi kiếm của chúng trở nên chết chóc hơn với những câu thần chú và chất độc của cõi Thiên Không. Những sự kết hợp đó khiến chúng trở nên nguy hiểm, và do đó, xung lực của đợt tấn công đã bị chặn lại với các Blood Angels bị nổ tung hoặc bị chặt xuống đất hoặc bị ném qua mép tường và rơi vào quên lãng.Nhưng vị Primarch đang ở đây với họ, và dưới bóng của đôi cánh bám đầy bụi bẩn đó chỉ có thể có một kết cục. Bọn Word Bearer dần dần bị đẩy lùi, phiến giáp khắc những câu kinh cầu nguyện của chúng nứt ra và những lời khấn lộn xộn của chúng im bặt. Những hình bóng ma quỷ bị phân tán, hú lên từ thể xác. Tên chiến binh cuối cùng, một nhà vô địch vĩ đại mặc bộ giáp Tartarus đội vương miện sắt đã bị chính Sanguinius hạ gục, lưỡi rìu của hắn vỡ thành nhiều mảnh và cổ hắn bị bẻ gãy Sanguinius xoay mũi giáo của mình xung quanh, hướng thẳng đứng lên trên nhà vô địch bị trọng thương, và đâm xuyên qua trái tim chính của hắn ta. Lưỡi giáo bùng lên với năng lượng, khiến tứ chi của con mồi giật giật, trước khi vị Primarch giật mũi giáo ra một lần nữa và tắt đi trường năng lượng.Sau đó, các đội cầm súng phun lửa bắt đầu làm việc, tiến hành một cách có phương pháp qua các xác chết của kẻ thù, đảm bảo rằng mọi thứ đều bị biến thành tro bụi và không còn tàn dư bất thường nào có thể đột ngột trỗi dậy và tiếp tục cuộc tàn sát. Xác của những quân trung thành đã ngã xuống được đưa lên và mang về phía những chiếc Stormbird đang bay lơ lửng. Cuộc đột kích chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng họ không thể ngăn được hàng chục cuộc tấn công tương tự đã được lên kế hoạch, mỗi cuộc tấn công đều nhằm mục đích dập tắt một trọng điểm phòng ngự , làm cùn đi các mũi nhọn lộ ra và tiêu diệt các đơn vị chỉ huy chủ chốt ở đó.Sanguinius bước lên rìa thành lũy, hướng ra ngoài vùng đất hoang Anterior và sự tàn phá đã đổ ập lên con đường diễu hành cũ. Hệ thống liên lạc trong mũ trụ của ngài đầy ắp những lời kêu gọi cứu viện, từng lời một, một trận lũ không bao giờ ngừng. Ngài cũng sẽ phải nhanh chóng cất cánh trở lại, lao vào đám mây độc hại cùng với một số ít gunship tấn công còn lại của Quân đoàn. Đó là điều tốt nhất mà họ có thể làm bây giờ, không còn tiến hành các chiến dịch lớn nữa, mà chỉ thực hiện các cuộc tấn công chính xác để việc rút lui không trở thành một cuộc thảm sát.Ngài nghiên cứu lãnh thổ mà mình đang nhượng lại cho kẻ thù. Các con đường tiếp cận tới Aurum vốn đã bị tranh chấp dữ dội kể từ khi cảng vũ trụ Cổng Sư Tử sụp đổ, giờ nó đang bị tràn ngập hoàn toàn. Các công sự ngoại vi hầu như không còn lại tý dấu vết, bị nghiền nát thành một biển bùn đen và bị giẫm đạp dưới hàng triệu đôi giày. Mặt đất rung chuyển, vừa vì tiếng súng của kẻ thù vừa vì các kho bom mìn đang được kích nổ ở rất xa bên dưới chân ngài. Những cột khói xoắn lên từ hàng nghìn địa điểm trên khắp cảnh quan bị tàn phá, mỗi cột khói đánh dấu xác chết của một tàu đổ bộ loại lớn hoặc một phương tiện siêu nặng, và gió thì quá nóng, có vị đắng ngay cả qua bộ lọc khí của mũ trụ.Họ không còn chiến đấu để giữ vững phòng tuyến này nữa. Máu và vật tư tiêu tốn vào bức tường chu vi bên ngoài pháo đài đều là để kiềm chân kẻ thù, gây đau đớn cho chúng, chứ không phải để ngăn chúng đột nhập. Giờ đây, khi các bức tường của Nội Cung bị phá vỡ ở nhiều nơi, các tuyến phòng thủ ở phía đông Cổng Ultimate đã trở nên bất khả thi. Các đoàn xe di tản lớn đang được tiến hành, tràn ra từ các boongke và tìm đường băng qua địa hình bị đạn pháo phá hủy hướng đến nơi ẩn náu bấp bênh của các cổng trong cùng. Cuộc chiến còn lại là bảo vệ các đoàn xe đó càng lâu càng tốt, duy trì một màn chắn phòng thủ mong manh để đảm bảo rằng hầu hết bọn họ có thể thoát ra trước khi các cánh cổng bị chọc thủng và bọn quái vật lao vào được bên trong.Sanguinius tập trung, nhìn xa hơn về phía bắc, nhìn qua những bến bờ sương khói trôi nổi để hiểu được phần nào quang cảnh. Ngài có thể thấy những bức tường dựng thẳng đứng của Gorgon Bar, nơi ngài đã chiến đấu rất chăm chỉ để bảo vệ, giờ đây nó được bao quanh bởi những đường đạn chập chờn, trái tim của nó đang bị quân địch tàn phá dữ dội. Xa hơn nữa, mờ nhạt trong làn sương mù u ám là Marmax. Theo như ngài có thể thấy ở khoảng cách xa như vậy, nó có vẻ như vẫn đang được thủ vững, nếu họ có thể giữ cho nó không bị sụp đổ hoàn toàn, thậm chí thêm một hoặc hai giờ nữa, thì đó sẽ là điều gì đó lớn lao.Đó là giới hạn của thị lực của ngài. Ngài đã không nhìn thấy viễn tượng của mình nào nữa được một thời gian rồi, những cái nhìn thoáng qua đáng lo ngại đó khiến ngài được nhìn trực tiếp vào tâm trí của những người anh em của ngài. Có lẽ ngài chỉ đơn giản là quá bận rộn với cuộc chiến, hoặc có lẽ năng lực không thể cưỡng lại và không mong muốn này đó đang dần biến mất theo ý thích của nó.Rất có thể đó chỉ là một sự tạm dừng tạm thời, một sự tĩnh lặng trong chốc lát trước khi những cơn gió của cõi Thiên Không lại tập hợp sức mạnh. Trong thời gian này, ngài chỉ có những cảm giác tâm linh mơ hồ nhất, những ấn tượng về những linh hồn, tất cả đều bị cuốn vào cơn bão của mặt trận phía đông khi nó liên tục nổ tung, một số thách thức, một số sợ hãi, hầu hết trong trạng thái khốn khổ tột cùng. Đó là sự thay đổi quan trọng, trong một tháng qua của cuộc chiến không ngừng nghỉ là sự chuyển đổi từ sợ hãi sang cam chịu. Ngài thậm chí có thể tự mình cảm nhận được điều đó. Nỗi đau, những hình ảnh, nó khác với trước đây. Đây là một căn bệnh mơ hồ hơn, một loại tê liệt lan dần từ tứ chi và vào thân mình, nó khiến ngài do dự, nghi ngờ, kìm nén bản thân. Nếu nhắm mắt lại, ngài gần như tưởng tượng rằng mình có thể nhìn thấy căn bệnh đó đang lan dần ra từ trái tim của bóng tối hôi thối, bò qua các nghĩa trang và bãi tha ma và vươn ra để siết cổ tất cả bọn họ.Ngài không thể chiều theo điều đó. Ngài phải tiếp tục chiến đấu, níu giữ sự sống. Và bây giờ, ở đây, ngay tại rìa của vòng cung kiểm soát của Đế chế đang dần thu hẹp lại, có một điều ngài phải thử lại, trước khi khoảng cách ngày càng tăng giữa họ khiến điều đó trở nên bất khả thi."Người anh em," ngài nói qua kênh vox, sử dụng kênh được mã hóa mạnh nhất, kênh được giữ thông suốt ngay cả khi phần còn lại tan biến thành tiếng nhiễu chói tai.Trong một lúc lâu, khoảng thời gian bằng ba hơi thở sâu, ngài vẫn không nhận được phản hồi gì.Và rồi, ngay khi ngài sắp bỏ cuộc, một tiếng rít và tiếng nổ lách tách vang lên đáp trả ngài."Vậy là Dorn vừa cử anh đến để kéo tôi về à?" Giọng của Jaghatai vang lên, méo mó và yếu ớt giữa tiếng đạn pháo ồn ào.Sanguinius mỉm cười. Luôn luôn nghi ngờ, Đại Hãn, bấp bênh đến mức hoang tưởng, hầu như không thay đổi. "Nếu Dorn có yêu cầu, anh nghĩ tôi sẽ đồng ý với điều đó à?"Ở đầu dây bên kia, một tiếng gầm gừ khinh thường bật lên thích thú. "Có thể. Anh là một người có tâm hồn đồng cảm.""Cổng Ultimate đang ở bờ vực bị bao vây. Con đường rút lui của anh đang ngày càng thu hẹp lại.""Vâng, tôi đã để ý.""Mặc dù anh có tiếng là hay lén lút quay lại đánh trả vào phút cuối, tôi e rằng việc này có thể nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.""Chúng tôi sẽ không quay lại để đánh trả.""Anh gần như đã bị bao vây hoàn toàn rồi.""Đúng vậy."Sanguinius xiết chặt một nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh. Ngài ngưỡng mộ Jaghatai, ngài đã cùng anh ta đấu tranh vì hội Librarius, ngài đã chiến đấu cùng anh ta rất nhiều lần, nhưng sự bướng bỉnh ngu xuẩn của anh ta vẫn luôn khiến ngài thấy khó chịu."Vậy thì anh cũng đã bỏ cuộc rồi sao.""Không phải thế đâu." Một khoảng lặng dài, như thể ông ta đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp. "Tôi biết anh tôn trọng những giấc mơ tiên tri. Những giấc mơ nói lên sự thật, ít nhất là vậy. Tôi đã dự đoàn trước là bọn chúng sẽ chiến thắng, miễn là hắn ta vẫn còn sống. Tên Warmaster không còn ai để trông cậy nữa rồi, bởi vì những người anh em xa lạ của chúng ta đang dần mất trí. Tất cả, chỉ trừ một người." "Nhưng chiến đấu cùng nhau, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn.""Nếu tuân theo chiến lược của anh, có lẽ là vậy." Một tiếng cười khe khẽ, khô khốc vang lên trên máy liên lạc. "Tha thứ cho tôi, Đó không phải là về tính cách. Đó là về những gì chúng ta cần để phá bỏ thói xấu. Thói xấu đang đè bẹp tinh thần của chúng ta." Ngay cả khi kênh liên lạc bị rè nhiễu, Sanguinius vẫn có thể nghe thấy sự cấp bách trong giọng nói của người anh em mình. "Bọn chúng không còn lên kế hoạch nào tử tế nữa. Chúng đang lao vào những chiến luỹ được đặt trước mặt chúng, chúng hầu như không biết mình đang ở đâu, hầu như không biết tên của chính mình. Nhưng hắn ta vẫn đang chờ đợi bên ngoài tầm với của chúng ta, cẩn thận như hắn vẫn luôn làm. Khi mọi thứ khác đều là tro tàn, khi chúng ta nghĩ rằng không còn gì tồi tệ hơn nữa, hắn ta sẽ đến. Và điều đó sẽ chấm dứt hy vọng cuối cùng của chúng ta." Sanguinius cân nhắc cẩn thận lời nói của mình ngay sau đó. "Mortarion đã... thay đổi rồi, người anh em ạ. Hắn ta không còn là người như trước đây mà anh gặp ở Prospero nữa đâu. Bây giờ anh có thể chống lại hắn ta không? Bất kỳ ai trong chúng ta có thể không?""Tôi không biết. Nhưng nếu đó là lời khuyên của anh, thì khi thời điểm đến, và anh được kêu gọi để đối mặt với một trong số bọn chúng, tôi hy vọng anh cũng sẽ từ bỏ. Hãy giao nộp ngọn giáo của anh, đưa ra lời bào chữa và hãy rút lui ra sau hậu phương thêm một lần nữa." Sanguinius cười lớn. "Chúng ta đang thiếu nơi để rút lui." "Chúng ta không bao giờ nên để nó bị đánh chiếm.""Anh vẫn bảo lưu những suy nghĩ đó à?""Các khẩu pháo còn nguyên vẹn và có thể sử dụng được. Kẻ thù đang hạ cánh theo ý chúng muốn. Và chúng ta cũng cần một cảng vũ trụ. Khi Guilliman đến. Khi chúng ta có chiến thắng trong tầm tay, anh ta sẽ cần một tuyến đường để nhanh chóng hạ cánh xuống." Chiến thắng.Đại Hãn vẫn mãi nghĩ về chiến thắng. Làm sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ anh ta cũng đã phát điên, giống như những tên phản bội đã phát điên vì vui sướng khi phá hủy ngôi nhà của chính giống loài mình? Luôn luôn có thể như vậy. Anh ta luôn đi mấp mé trên bờ vực thẳm.Sanguinius nói: "Ít ra thì anh cũng nhất quán về điều này.""Tôi hiếm khi được nhận xét là người nhất quan."Sanguinius nhìn lên về phía bắc, những đợt tên lửa mới đâm xuyên qua lớp mây. Ngài phải đi ngay bây giờ, để làm những gì ngài đã làm kể từ khi chuyện này bắt đầu, giữ vững đất đai, giữ cho quân đội chiến đấu thêm một ngày nữa, một giờ nữa, một khoảnh khắc nữa."Tôi không liên lạc để gọi anh trở về," Sanguinius nói. "Mặc dù tôi rất vui khi có anh ở bên cạnh chúng tôi. Rogal luôn nói rằng sớm hay muộn thì anh cũng sẽ tự tiện hành động, và anh ta thường nhận xét đúng về những người còn lại trong chúng ta. Đó là lý do tại sao anh ta luôn đứng ra tổ chức mọi thứ."Sanguinius nhìn những vùng đất đang bốc cháy, chiến lợi phẩm của một nền văn minh thiên hà từng kiêu hãnh một thời, bị hạ bệ bởi chính những thói xấu của nó. "Tôi gọi cho anh vì nếu anh thực sự muốn thi hành kế hoạch của mình, có thể đây sẽ là lần cuối cùng hai ta nói chuyện với nhau. Và vì vậy tôi muốn gửi đến anh lời chúc phúc của tôi. Tôi muốn chúc anh may mắn. Và tôi muốn bày tỏ hy vọng rằng anh sẽ nhét cái lưỡi hái đáng nguyền rủa đó sâu vào cổ họng của hắn ta đến mức hắn sẽ không bao giờ dùng được cái máy thở ngu ngốc của mình nữa."Đại Hãn cười lớn vì điều đó. Ngay cả khi bị giọng nói bị bóp méo bởi đường truyền kém, Sanguinius vẫn nghe thấy đó là tiếng cười chân thành, không phải là giễu cợt, không hề vô tri, chỉ là một sự ngắt quãng ngắn ngủi trong sự căng thẳng ngột ngạt."Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, bạn của tôi," Đại Hãn nói. "Chúng ta sẽ xây dựng tất cả những thứ mà chúng ta từng mơ ước. Cho đến lúc đó, hãy làm những gì anh phải làm. Hãy cho bọn họ hy vọng. Hãy giữ vững các bức tường."Liên kết bị ngắt. Sanguinius đứng đó thêm một lúc nữa, một mình trên lan can, nhìn thế giới nơi mình sinh ra đang bốc cháy. Ngài ngoái đầu nhìn, nơi khối núi lớn của vùng Nội Cung nhô lên. Trong bóng tối đối lập với ánh sáng rực rỡ của nhiều ngọn lửa, trông nó giống một nhà chứa hài cốt hơn là một pháo đài."Tôi đã định làm như vậy", ngài nhẹ nhàng nói.Và rồi với một cú nhảy, một tiếng vỗ cánh và một cú phóng mạnh lên bầu trời, ngài lại biến mất, tay cầm ngọn giáo, lao nhanh về phía trận chiến tiếp theo đang cần đến ngài.***Chúng yếu đuối. Chúng đã buông xuôi. Ý chí chiến đấu của chúng đã mất, hàng phòng thủ của chúng đã bị sụp đổ.Bảy năm qua thật khó khăn. Mọi thắng lợi đều phải tranh giành, mọi chiến thắng đều phải trả giá bằng máu. Nhưng giờ đây, ngay tại thời điểm cuối cùng, sự kháng cự đang dần tan biến.Chúng đã không còn niềm tin nữa, đó là vấn đề vì chừng nào chúng còn nghĩ rằng có điều gì đó sẽ đến giải cứu mình, hoặc rằng kẻ thù của chúng bằng cách nào đó sẽ tự sụp đổ, chúng đã đứng lên và bắn trả. Nhưng giờ đây, chúng đã từ bỏ vị trí của mình, chúng chạy xuống những vực sâu dài giữa những ngọn tháp đầy khói, thần kinh chúng bị tổn thương, tinh thần chúng tan vỡ.Tất nhiên là không phải những người đồng cấp của hắn trong các Legiones Astartes. Bọn chúng vẫn giữ vững vị trí của mình, vẫn chiến đấu ngoan cường, nhưng ngay cả chúng cũng thiếu một điều gì đó, như thể chúng chiến đấu theo thói quen, gần như vậy, một loại phản xạ tự động. Chúng không còn tin rằng chúng có thể thay đổi kết quả. Chúng đang làm theo các động tác. Hắn nhìn thấy điều đó. Hắn đã giết rất nhiều người trong số chúng, những chiến binh kỳ cựu, đội trưởng đại đội, những nhà vô địch nổi tiếng. Ngay cả khi chúng đã suy yếu, thì hắn vẫn đang phát triển, đóng góp thêm cho danh tiếng vốn đã đáng gờm trong những năm tháng của lcuộc Đại Viễn Chinh.Indras Archeta, đội trưởng của Đại đội ba Sons of Horus, đã suy nghĩ về điều đó trong giây lát. Trong tay trái, hắn đang nắm lấy cổ họng của một chiến binh Imperial Fists. Trong tay phải, thanh trường kiếm yêu quý của hắn, thanh kiếm gợn sóng với vẻ đẹp và thì thầm những sự thật với hắn. Bộ giáp của người chiến binh kia được trang trí bằng những danh hiệu của một chiến binh kỳ cựu, kể về một sự nghiệp lâu dài và đầy thăng trầm, nhưng giờ đây hắn ta gần như đã chết. Máu chảy từ mọi chỗ niêm phongtrên bộ giáp của hắn, nhỏ giọt trên bề mặt bộ giáp lấm lem bùn đất, thủng lỗ chỗ những hố đạn Bolter, sinh mạng đang mất dần.Chiến binh Space Marine đó đang cố thốt ra điều gì đó. Archeta cúi đầu xuống một chút, chuẩn bị chiều theo ý đối phương,,vì hắn ta đã chiến đấu rất cừ khôi. "Cái gì thế, hả?" hắn hỏi. "Phun điều ngươi muốn nói ra đi.""Hoàng đế... nguyền rủa ngươi... đồ... vô tín...""À, chẳng có gì thú vị cả," Archeta mệt mỏi nói. Hắn thả đầu của người chiến binh xuống, và cắt đứt cổ họng trước khi cái xác chạm đất. Sau đó, hắn nhìn người chiến binh chết một cách chậm rãi, sự sống tuôn ra từ vết cắt sâu ở cổ, thấm vào lớp đất bão hòa hóa chất bên dưới.Hắn nhìn lên. Một đoàn xe dài gồm xe thiết giáp và bộ binh ầm ầm chạy xuống đại lộ phía trước hắn, hai bên là những bức tường đổ nát của các tòa tháp nhà ở đã đổ nát. Các phương tiện là xe tăng Land Raider và Sicaran, thân xe có màu xanh nước biển của quân đoàn đang trong tình trạng có thể sử dụng được mặc dù phải chịu đựng chiến dịch khắc nghiệt để tiếp cận các điểm đột kích chính. Vết bánh xích của chúng cày xới những gì còn sót lại của các chiến lũy, ngay cả khi loạt lựu đạn krak cuối cùng đã thổi bay các lô cốt ở rìa phía bắc của đại lộ.Các đội chiến thuật diễu hành qua đống đổ nát, bước đi thận trọng nhưng tự tin. Đằng sau họ là một chiếc Contemptor lớn, những bánh xe nặng nề của nó nghiền nát những mảnh vỡ của chiến giáp màu vàng vào sâu hơn vào trong lớp bùn lầy.Hắn không ngờ sẽ đến được vị trí này trong sáu giờ nữa. Đó là nơi giao nhau giữa hai con đường chính, chìa khóa để mở khóa mặt trận khu vực đô thị tiếp theo, loại địa điểm mà kẻ thù có kỷ luật sẽ chiến đấu hết mình để cố thủ. Nếu không phải các tòa tháp ở ngã tư đã bị nổ tung thành từng mảnh, hắn gần như có thể trèo lên và nhìn thấy các bức tường bao quanh của quảng trường Winged Victory từ nơi đó.Có lẽ quân phòng thủ đã hết đạn. Có lẽ các đơn vị đồn trú chủ lực đã rút lui nên mới phơi bày vị trí này. Có lẽ các chiến binh ở đây đã hy sinh cho một mặt trận khác. Mặc dù vậy, mọi chuyện không nên dễ dàng như vậy. Nếu hắn không cẩn thận, tốc độ tiến quân sẽ vượt quá các điểm tiếp tế và xe tăng sẽ phải dừng lại vì hết nhiên liệu.Archeta nhìn quân lính của mình đi qua, tiến vào trung tâm của cung điện thành phố. Từ phía trước, tất cả những gì hắn có thể nghe thấy là tiếng la hét và tiếng nổ. Từ phía sau thì không có gì cả, một sự vắng lặng hoàn toàn, như thể người của hắn đang xóa sạch mọi thứ, đang lau sạch cả hành tinh này.Và rồi từ phía bắc nơi đại lộ thứ hai giao với đại lộ thứ nhất, nhiều xe cộ đột nhiên xuất hiện, tất cả đều thuộc về Quân đoàn XVI.Di chuyển một cách bình tĩnh và hiệu quả, những chiếc xe dẫn đầu quay đầu tại chỗ và đổi hướng, gia nhập các đại đội thiết giáp đang tiến lên của Archeta. Một vài chỉ huy phân đội hét lên các mệnh lệnh, nhưng thực ra mọi việc diễn ra mà không cần có sự ồn ào. Một biên đạo múa hẳn sẽ tự hào về cách tất cả những cỗ xe tăng hòa nhập, hợp nhất lực lượng trước khi tiếp tục tiến về phía trước, tiến xa hơn về phía tây, tiến về phía trước, vào trung tâm của khu đô thị.Một chiếc Damocles Rhino vọt ra khỏi bóng tối, hướng thẳng đến vị trí của Archeta. Vào phút cuối, chiếc xe chỉ huy dừng lại, cửa sập mở ra và một chiến binh xuất hiện. Hắn ta nhảy xuống đống đổ nát và sải bước đến chỗ Archeta, nắm chặt nắm đấm và giơ ra chào theo kiểu quân đoàn."Đội trưởng!" Hắn ta hét lên. "Đã đến rồi hả?"Archeta nhìn hắn ta tiến lại gần. Chiến binh đó được trang bị nhiều thiết bị như hắn, chiến giáp được thợ thủ công chế tạo rất tinh xảo, chiếc áo choàng dài lót lông thú, Con mắt của Horus trên tấm giáp ngực. Hai người họ ngang hàng nhau nếu xét về cấp bậc, nhưng Azelas Baraxa là đội trưởng của Đại đội hai, chỉ gần hơn một bước so với thủ lĩnh của Quân đoàn. Vào một thời đại khác, với số lượng cổ họng khổng lồ mà cả hai đã cắt để dâng lên cho Warmaster, cả hai đều có thể mong đợi được đóng một vai trò nào đó trong hội Mournival, nhưng sau thảm họa tại Saturnine, không còn có nhiều sự nhiệt tình để khôi phục lại hội nhóm cũ đó. Bây giờ nó sẽ phục vụ cho mục đích gì cơ chứ? Những Sons of Horus nay đã là sinh vật của một vị thần, những nô lệ chiến binh của một vị thần bất tử. Bạn không đưa ra lời khuyên bảo tới vị thần, và bạn không cần phải đưa ra lời khuyên tới một vị thần bất tử. Tất cả bọn họ đã trở lại thành những người lính bình thường một lần nữa, những công cụ cần thiết cho nhiệm vụ trong tầm tay, với những tham vọng cuối cùng của thời kỳ Đại Viễn Chinh của họ đã bị tẩy sạch."Đúng thế, chúng ta đang đi đúng lịch trình," Archeta nói một cách vô cảm.Hắn không thích Baraxa. Đội trưởng của Đại đội 2 là một kẻ không biết nhìn xa trông rộng, vẫn bám vào những truyền thống tồn tại trước cuộc chiến lớn với Terra. Giống như rất nhiều Sons of Horus cao cấp, Baraxa nhìn vào những món quà của sự ban phước với sự nghi ngờ, bám víu vào cách mọi thứ đã từng diễn ra trên Cthonia khi tất cả bọn họ đều tuyên bố không tin vào những thứ như thần thánh. Duy trì quan điểm đó bây giờ là một sự thất bại về mặt tầm nhìn, một chủ nghĩa bảo thủ không mang lại lợi ích gì cho họ. Khi Torgaddon bị giết, vị trí này nên được trao cho một người có những năng lực tương tự, một sinh vật của các vị thần mà giờ đây họ đang chiến đấu vì nó, chứ không phải một bản sao khác của Ezekyle, ngoan cố từ chối thừa nhận điều không thể tránh khỏi.Baraxa đến cạnh hắn. "Kẻ thù đang tan rã rồi, người anh em ạ," hắn ta nói. "Sanctum đang nằm trong tầm tay. Sẵn sàng để bị chiếm lấy. Và tôi thấy rằng mình khó có thể tin được điều đó."Giọng nói của gã đội trưởng vang lên đầy nhiệt huyết. Mặc dù không ưa tên này, Archeta vẫn biết hắn ta muốn nói gì. Đây chính là cốt lõi, là linh hồn của đế chế cũ. Hầu hết quân lính của hắn trước đây chưa từng nhìn thấy Terra, chứ đừng nói đến việc đi bộ trên những con phố của thủ đô cổ xưa. Thiên hà này chứa đầy những điều kỳ diệu, hàng triệu điều kỳ diệu, nhưng không có gì thực sự có thể so sánh với nơi này, ngay cả khi nó đã bị phá hủy. Đôi khi, bạn sẽ bắt gặp chính mình, đôi khi ngay cả khi đang ở giữa trận chiến, và nhớ ra mình đang ở đâu. Bạn sẽ liếc nhìn những tòa nhà rộng lớn xung quanh mình, hình ảnh đô thị quen thuộc trong hàng nghìn cuộn phim tuyên truyền, những phù hiệu chạm khắc của những chiến thắng thời Viễn Chinh, những công trình kiến trúc hùng vĩ được dựng lên để thúc đẩy động lực của các chiến công đáng kinh ngạc không thể lặp lại đó, và tự hỏi làm thế nào mà mọi thứ lại có thể đi xa đến vậy."Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu", Archeta nói, không muốn bị cuốn vào cảm giác hưng phấn. "Chúng ta đang bị kéo sâu hơn vào trong, bọn chúng vẫn còn ba Primarch ở đâu đó trong đó."Baraxa bật cười. "Thật thận trọng." Hắn ta hất áo choàng ra sau, uốn cong các ngón tay của găng tay cầm kiếm, nhìn xuống đại lộ dài về phía những tòa nhà cao tầng phủ đầy bụi phía trước. "Pháo đài Ledge đã thất thủ, anh nghe tin đó rồi chứ? Ba mặt trận, tất cả đều hội tụ về đây. Bọn chúng không thể ngăn chặn được điều đó." Hắn ta hít một hơi dài, như thể không khí là thứ gì đó có thể tiếp thêm sinh lực cho hắn ta thay vì xé toạc bộ lọc đang bị quá tải của mũ sắt. "Hàng nghìn người đang đi qua lỗ hổng của bức tường Mercury, hàng ngàn trong mỗi giờ. Đây là một trận lũ lụt. Thiên thần đỏ đang ở bên trong và làm những gì hắn ta làm giỏi nhất. Điều này thật quá sức chịu đựng. Chúng ta chỉ cần đến đó trước, ngay bây giờ, phá vỡ cánh cổng cuối cùng trước khi bọn World Eaters biến tất cả thành bùn máu."Đó thực sự là mục tiêu. Sự thống nhất mong manh giữa các quân đoàn và phe phái đã bị phá vỡ. Sự gắn kết ít ỏi còn lại phụ thuộc vào mục tiêu trước mắt chúng, Tên Hoàng đế đáng ghét, Kẻ lừa dối và là Kẻ gian lận của Quyền thừa kế. Một khi Hắn chết, tất cả các phe phái này sẽ lại tan rã.Quân đoàn XVI, quân đoàn vĩ đại nhất, những người đã thúc đẩy và duy trì mọi thứ ngay từ đầu sẽ phải giữ cho mọi thứ không bị sụp đổ, và để làm được điều này, họ phải nắm quyền kiểm soát trung tâm và cố thủ an toàn trong chính những boongke mà họ bây giờ đang cố gắng tiêu diệt."Khi đó hắn ta cần phải trở lại," Archeta nói."Hắn ta đã trở lại rồi."Thật bất ngờ. "Abaddon? Hắn ta đã hồi phục rồi à?""Họ kể với tôi rằng hắn ta đã khủng bố các Dược Sĩ, khiến cuộc sống của họ trở thành địa ngục cho đến khi họ chữa trị đủ để đưa hắn ta trở lại mặt trận. Hắn ta đã hạ cánh xuống Bức tường Eternity, và giờ đang hướng đến Mercury ngay bây giờ." Baraxa vỗ vào cánh tay trên của Archeta. "Đó là tất cả những gì chúng ta cần để kết thúc chuyện này. Vị thủ lĩnh của chúng ta." Archeta nổi giận."Vị thủ lĩnh của chúng ta đang ở trên Vengeful Spirit!"Tất nhiên. Tất nhiên! Nhưng mà ý ta muốn nói là ở dưới đây...""Điều đó có quan trọng gì? Ezekyle chỉ là một người phàm. Giống như chúng ta vậy. Ngươi nên cẩn thận lời nói của mình sẽ đưa ngươi đến đâu, Azelas. Warmaster nhìn thấy và nghe thấy tất cả."Baraxa nhìn hắn một lúc lâu mà sửng sốt. "Và được mọi người yêu mến," hắn ta lẩm bẩm."Cái gì?""Chết tiệt, người anh em ơi. Có chuyện gì làm anh bực bội vậy? Anh nên vui lên chứ."Đúng vậy, điều gì đang làm hắn đau khổ đến thế? Tại sao hắn không vui mừng, tận hưởng cú thúc cuối cùng vào trái tim của sự đạo đức giả? Hắn chưa bao giờ ngừng cầm kiếm trước đây, chưa bao giờ hối hận vì đã giết người. Tuy nhiên, càng đến gần mục tiêu, hắn càng trở nên buồn bã.Horus không ở cùng họ. Có lẽ là vậy. Archeta đã chứng kiến cuộc chiến của ngài primarch, chỉ một lần mà thôi cách đây rất lâu rồi, và thật khó để tưởng tượng bất kỳ sinh vật sống nào có thể chống lại điều đó. Nếu Horus bước vào vùng đất này, ở đây, ngay bây giờ, mọi thứ sẽ kết thúc trong vài giờ. Ồ, Archeta biết tất cả những lời xấc xược mà bọn phù thủy phun ra về lá chắn bảo vệ lớn, về cách nó ngăn chặn những kẻ có năng lực tuyệt vời nhất, nhưng rào chắn đó giờ đã rách nát. Nếu Angron bằng cách nào đó có thể hung hăng xông vào bên trong nó thì chắc chắn Warmaster cũng có thể.Chừng nào Horus vẫn vắng mặt, những vết nứt trong Quân đoàn của ông ấy sẽ ngày càng rộng hơn. Và ta sẽ có những kẻ môi giới quyền lực như Baraxa, những người đã bị Abaddon năng động làm cho thay đổi. Sycar, Vị thủ lĩnh mới của Justaerin cũng được cho là con chó của Abaddon. Có lẽ là cả Ikari, tên đại đội trưởng bị ghét cay ghét đắng của Đại đội thứ tư cũng vậy. Tất cả bọn họ sẽ làm gì nếu Horus không bao giờ xuất hiện nữa? Liệu họ có bắt đầu mải mê suy nghĩ về nơi lòng trung thành thực sự của mình nên nằm ở đâu hay không?Quân đoàn vẫn trung thành với Horus, điều đó là sự thật. Một số người thậm chí đã bắt đầu coi Horus, như Archeta đang làm, họ coi ông ta là một thành viên thực sự của Pantheon, một thứ gì đó cao siêu hơn nhiều so với con người đơn thuần và xứng đáng với một loại tôn sùng mạnh mẽ hơn. Beruddin, đội trưởng của đại đội 5 cũng có chung suy nghĩ. Malabreux, thủ lĩnh mới của Catulan Reavers rất sùng đạo. Nhưng tất cả bọn chúng đều quá mới, tất cả đều quá non nớt. Toàn bộ tầng lớp lãnh đạo cũ của Quân đoàn đã bị xóa bỏ. Những cái tên vĩ đại xưa cũ đó, Torgaddon, Kibre, Ekaddon, Aximand, tất cả bọn họ đều đã bị xóa sổ. Những người đang thế chỗ họ bao gồm cả Archeta là những bản sao kém cỏi, chia rẽ lẫn nhau, bắt đầu nghi ngờ và cãi vã ngay cả khi giải thưởng lớn nhất trong số tất cả những giải thưởng đang nằm trong tầm tay.Tất cả ngoại trừ Abaddon. Hắn đã vượt qua tất cả, nếu không muốn nói là không hề hấn gì, vẫn là chính mình, là mắt xích cuối cùng với di sản của Luna Wolves.Do đó, không có gì ngạc nhiên khi hắn được mọi người lắng nghe nhiều hơn bao giờ hết, được cả những tân binh và những chiến binh lão thành tôn trọng.Horus phải mau đến đây thôi. Ông ta phải dập tắt điều vô nghĩa này. Ông ta phải nhắc nhở những người trung thành tại sao họ lại đổ máu vì ông ta. Ông ta phải là Warmaster. Ông ta phải, sắp đến thời điểm thích hợp rồi, phải trở thành Hoàng đế."Tôi chỉ ước điều này sẽ sớm kết thúc," Archeta nói với Baraxa, tra thanh kiếm hay buông lời thì thầm của mình và chuẩn bị bước đi. "Chúng ta đã phá hủy đủ rồi. Đã đến lúc bắt đầu xây dựng lại."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store