Dich Warhawk Chien Ung The Siege Of Terra 6
Trò chơiCác lá bàiNhững chiếc đinh đồ tểÔng không bao giờ nên đi xa đến thế.Valdor bắt đầu nghĩ trước về một khả năng tồi tệ nhất, một tương lai mà lần đầu tiên ông đã để xổng mất con mồi của mình. Nếu Fo bằng cách nào đó trốn thoát giữa tất cả sự hỗn loạn, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nếu lão ta bị kẻ thù bắt sống, thì điều đó thậm chí còn tệ hơn. Vì vậy lão ta phải được tìm cho ra.Nhưng thành phố này vẫn đang trên bờ vực bị xâm chiếm. Địch quân giờ đây đã có thể nhìn thấy ở mọi hướng, một vòng tròn lửa đang thu hẹp dần, gặm nhấm các tuyến phòng thủ đang yếu đi và co dần hơn đến cốt lõi. Các mặt trận đó đã bị các đội quân hàng triệu người dày xéo. Khi những giờ phút khó khăn trôi qua, hàng triệu người đó sẽ trở thành hàng chục triệu người, làm mất cân bằng hơn nữa một cuộc tàn sát vốn đã một chiều. Thời gian đang cạn dần.Một lúc sau Valdor cúi xuống, chiếc áo choàng dài phủ lên đầu gối.Ông để lưỡi giáo giết chóc của mình hơi nghiêng xuống, hướng xuống bóng tối, lấp lánh ánh sáng vàng bạc mờ nhạt. Máu dường như bốc cháy ra khỏi lưỡi giáo sau khi giết chóc xong, để lại ngọn giáo nguyên sơ như mọi khi.Giữa tất cả sự khốn khổ của nỗi thất bại, món vũ khí đó vẫn thuần khiết, đầy hận thù và hoàn hảo như mọi khi.Ông nhìn chằm chằm xuống mặt đất phía trước. Hàng ngàn đôi giày đã khuấy động lớp bụi, xóa nhòa lẫn nhau và khiến những dấu chân trở nên không thể đọc được. Nhưng dù sao thì ông không ở đây để đọc những dấu vết trên tro tàn. Ông ở đây, tại một giao lộ của những tương lai có thể xảy ra để dành một khoảnh khắc để đặt mình vào vị trí của kẻ bị săn đuổi, để tưởng tượng ra con đường mà con mồi đã chọn để bước đi.Valdor nhắm mắt lại, và lật lai trong đầu những gì ông đã biết. Ông đã thâm nhập vào những sự lừa dối của các vụ giết người, những manh mối sai lệch chạy vào các khu vực đô thị đã bị chinh phục, đoàn diễu hành ảm đạm của các cỗ máy bị tha hóa và các mật mã sai lệch đáng buồn. Gã đàn ông mà ông săn đuổi rất giỏi việc này, có lẽ giỏi như bất kỳ ai mà ông từng săn đuổi, nhưng các địa điểm này đang bị thu hẹp nhanh chóng và không có linh hồn còn sống nào biết rõ về các giao thức của Cung điện nhiều bằng ông. Đây là lãnh thổ của ông, nơi ông đã trinh sát và ghi dấu ấn mình trong nhiều thập kỷ, liên tục chuẩn bị cho những biến cố như vậy. Trong sự tĩnh lặng ngắn ngủi, ông đánh giá các khả năng, đánh giá xem con mồi của ông sẽ làm những gì, nơi nào mà lão ta sẽ đi, con đường nào lão ta tới để ẩn náu và sống sót.Ngọn giáo run rẩy một chút trong tay Valdor. Ông mở mắt, giờ đã chắc chắn về con đường phía trước. Ông lao ra ngoài, thoát khỏi bóng tối, dọc theo những cầu cạn cao vút qua những vực thẳm của ngọn lửa đang cuộn trào. Ông chạy thật nhanh, bước chân nặng nề của ông không để lại nhiều dấu vết trên lớp bụi bẩn do gió thổi xung quanh ông.Bộ giáp của ông không phát ra tiếng động, một kiệt tác của công nghệ ngay cả theo tiêu chuẩn của Hội chiến binh của ông, ngoại trừ ngọn giáo lấp lánh thì ông gần như vô hình trong bóng tối, tất cả sự lộng lẫy đó bị che khuất bởi lớp tro và bụi bẩn phủ kín mọi bề mặt bộ giáp.Đây là những nơi nguy hiểm, một số bị bỏ hoang trước cuộc tấn công của kẻ thù, một số đã bị các đơn vị tiền phương xâm nhập. Các bộ phận thi thể bị phanh thây, ngón tay, cánh tay, chân đang chất đống và nhô ra khỏi một biển gồm các mảnh bê tông đổ nát xám nhạt và đen đúa, lớp da chết cứng như bê tông đá và trở nên giòn tan trong những cơn gió mạnh. Các âm thanh rít lên và rên rỉ quanh mọi ngóc ngách, hú hét trong những từ ngữ khó hiểu.Valdor lướt qua những nơi trên cao, áo choàng của ông gợn sóng trong làn khói cay nồng, trước khi rơi xuống dốc qua khung thân trống rỗng của một silo chứa hàng, lao xuống các trục từng là nơi chứa thang máy công nghiệp và giờ là những hố sâu đen kịt. Ông lao xuống gần mặt đất, làm vỡ tan một lan can chứa đầy các khẩu pháo câm lặng, các thi thể của tổ vận hành khẩu pháo nằm rải rác mà ngửa mặt lên trời, đôi mắt mù lòa mở toang hướng lên trời cao, hai bàn tay dang rộng trong một lời cầu nguyện. Ông lướt qua một hành lang dài nơi chất kín các xe thiết giáp đã bị bắn hạ, tất cả các nòng pháo đều méo mó và xích xe bị hỏng, phủ đầy sương mù mờ ảo của hơi promethium. Những đám sương mù dâng lên ở mọi phía xung quanh ông, nồng nặc mùi của hóa chất, đạn dược và xác chết. Một lần nữa ông nhanh chóng nhìn thấy kẻ thù, những chiến binh Quân đoàn của Lorgar tiến qua hoàng hôn bất thường với sự tự tin thô dữ, được bao quanh bởi ánh sáng ma quái của loài quỷ bán hóa thân. Bộ giáp của chúng được chạm khắc bằng những lời cầu kinh quyền năng, được trang trí bằng xương và thịt của những người chúng đã giết, mũ giáp của chúng biến dạng thành hàm răng dài hoặc miệng rắn, hoặc nụ cười nhếch mép của một tên hoàng tử Neverborn nào đó. Những phép thuật của chúng bốc mùi hôi thối và rung chuyển xung quanh chúng, khiến không khí tự nhiên co lại và sương mù bị xé toạc thành những dải ruy băng kinh hoàng.Chúng đã bị nhồi nhét thứ sức mạnh được che phủ đằng sau bức màn ngăn cách hai thế giới, chúng trở nên bệnh hoạn vì nó, lưỡi kiếm của chúng chảy những giọt mỡ mới cắt và thắt lưng của chúng treo đầy da đầu bị lột. Mặc dù vậy, chúng vẫn là những chiến binh, và chúng phát hiện ra sự hiện diện của Valdor đủ sớm. Chín lưỡi kiếm cong lóe lên đầy cảnh giác, chín cơ thể được tăng cường sức mạnh đã sẵn sàng hạ gục ông.Valdor xông thẳng vào giữa bọn chúng, vung ngọn giáo, cắt ngọt vào lớp giáp ceramite đã bị ô uế. Ngọn giáo hộ vệ cùng nhảy múa với những lưỡi kiếm của kẻ thù, cười khúc khích khi rít lên cản đường một thanh kiếm khác như thể đang trong một nghi lễ khiêu vũ giết chóc đã được tập luyện nhuần nhuyễn, tất cả đều lấp lánh trong màu vàng xỉn của chiến binh Custodian đơn độc ngay giữa trung tâm. Một thanh kiếm gladius tẩm độc gần như đã chạm vào cổ họng ông. Một lưỡi rìu có răng nanh gần như đã cắm vào ngực ông. Những móng vuốt dài gần như đã kéo ông ngã xuống, chín muồi để bị giẫm đạp vào vũng lầy dưới những cú dẫm đạp được biên đạo của các đôi bốt chạm khắc được viền đồng.Nhưng không hẳn vậy. Chúng luôn chậm hơn nửa giây, đòn đánh của chúng luôn dễ đoán hơn một phần. Khoảng cách giữa các đấu sĩ rất ngắn nhưng hóa ra chúng vẫn không thể vượt qua được, ngọn giáo của ông đâm và chặt, đỡ và chặn, luôn nhanh hơn một cái chớp mắt trước những lưỡi kiếm thấp kém hơn kia, một nhát chém chắc chắn hơn và nguy hiểm hơn, cho đến khi máu đen phun ra xung quanh nó thành từng đợt dày đặc và ngọn lửa trong thấu kính trong mũ trụ của các Word Bearers tắt dần, từng cái một.Sau đó, Valdor rút lui, thở hổn hển, dành một chút thời gian để hấp thụ những hình ảnh mà ông được ban tặng sau mỗi lần giết chóc. Những đứa con của Lorgar không khác gì những con quỷ thực sự về những gì chúng mang lại cho ông, những hình ảnh thoáng qua về sự dày vò vĩnh cửu, được gói gọn trong những điều răn tôn giáo cổ xưa và một loại trạng thái xuất thần liên tục bị ép buộc. Chúng đắm chìm trong một số sợi dây tinh khiết nhất, sâu sắc nhất của Hỗn mang, cố tình khai thác bản chất của thiên tài đột biến, cướp bóc của nó và biến nó thông qua những cực hình phức tạp này thành một cách thức tiến hành chiến tranh. Chiến đấu với chúng là phải luôn nhắc nhở bản thân mình sâu sắc hơn so với hầu hết những đối thủ khác về hậu quả của sự thất bại.Nhưng ông không thể nán lại. Ông lại tiếp tục tiến lên, thanh lọc tâm trí. Ông chạy nhanh hơn vào cái miệng há hốc của lực lượng địch đang tiến tới, chiến đấu theo cách của mình qua các nhóm chiến binh rải rác. Không ai bắt được ông. Một số trong số chúng hầu như không biết ông đang ở đó trước khi ông giết chúng. Điều đó không thể kéo dài, khi các đội hình chính của Quân đoàn phản bội đến những khu vực này thì ngay cả ông cũng phải rút lui, nhưng hiện tại những kẻ xâm nhập rách rưới này hầu như không thể làm ông chậm lại.Ông lao xuống dưới mặt đất, theo ký ức của mình về tất cả các cơ sở ở phía đông Quận Clanium. Ông trượt qua những khe hẹp bị chặn bởi những mái vòm đổ nát. Ông trượt xuống những cái giếng sâu hơn, trên những khung thép ọp ẹp, trên những cầu thang xoắn ốc, cho đến khi ông cảm thấy như mình gần như quay trở lại tầng Ngục tối một lần nữa, ngạt thở dưới những tầng tầng lớp lớp công trình cổ xưa và sự lãng quên.Cuối cùng ông ta cũng vào được phòng thí nghiệm mà ông đã nhắm đến và tận mắt chứng kiến cảnh đổ nát. Các bức tường nứt nẻ, sàn nhà ngổn ngang rác rưởi, những chiếc bàn dài phủ đầy dụng cụ bị hỏng. Ông đi qua tất cả, và thấy một số bàn làm việc mới được sử dụng gần đây, hồn máy trên các thiết bị auspex vẫn còn hoạt động.Ông dừng lại ở một cái bàn, đưa lưỡi giáo lên, giữ ngang trên mặt bàn làm việc. Ông nhắm mắt lại, và lắng nghe tiếng vang trong không trung.Fo đã từng ở đây. Nhưng lão ta không đơn độc. Valdor tập trung hơn, để hệ thống trong bộ giáp của ông xử lý từng mẩu pheromone còn sót lại trong bầu không khí ngột ngạt, để tâm trí ông lắng đọng vào môi trường và câu chuyện đang diễn ra của nó.Đôi mắt ông mở to. Ông di chuyển xa hơn về phía sau, dọc theo những chiếc bàn làm việc và vào bóng tối sâu hơn. Ông nhìn thấy máu trên bức tường phía xa, và một cánh cửa bị vỡ, và một số mảnh quân phục của một người sĩ quan Đế chế dính bên dưới những vết rạch dài trên những bức tường trống. Những vết đó rất quen thuộc, cả về quy mô và kiểu dáng, một chiếc móng vuốt gắn trên găng tay, chém dữ dội vào một mục tiêu đang di chuyển nhanh.Bọn Night Lords.Ông lại bắt đầu chạy đi tiếp.***Cuối cùng họ phải hạ cánh. Mặc dù John vẫn muốn bay tiếp, nhưng vẫn có một giới hạn không thể khắc phục được cho tiến triển của chuyến đi của họ. Không ai khác, ít nhất là theo như bất kỳ ai trong số bọn họ thừa nhận có đủ tài năng để lái một con tàu vận tải hạng nhẹ. John đã kiệt sức trước khi cất cánh chiếc máy bay này. Chuyến đi đành phải tạm hoãn.Tuy nhiên, việc bay tiếp có vẻ như là lựa chọn thoải mái hơn trong hầu hết hành trình. Điều đó giúp ông ta kìm nén những ký ức khi cố giữ cho chiếc phi thuyền nhỏ của họ bay trên không trung. Ngay khi ông hạ cánh trở lại mặt đất, trên đỉnh một mặt phẳng của bụi rậm bị phá hủy và cỏ dại bị thổi bay, ông biết rằng tất cả ký ức đó sẽ quay trở lại.Các tua bin đã ngừng quay. Càng hạ cánh bật mở, các hệ thống điều áp môi trường bị tắt. John vô hiệu hóa các đường dây năng lượng chính bằng một tiếng tách nhẹ, và sau đó mọi người cuối cùng cũng được đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành, mất đi sự bảo vệ không đáng tin cậy trong một thời gian.Hôm nay là một đêm nóng nực. Hay một ngày nóng nực, giờ thì không ai có thể biết được. Những hành khách đi xuống đường dốc, bước đi một cách khó khăn với tứ chi tê dại và cơ bắp đau nhức. Họ nhanh chóng hòa vào nhóm nhỏ của mình, Actae và người vệ sĩ của cô ta, Oll và những người bạn đồng hành của ông. Tất cả bọn họ đều tận dụng cơ hội để khui những hộp khẩu phần được cất trong khoang hành lý, và mệt mỏi ngồi bệt xuống khoảng đất nóng bỏng.Leetu mang một ít cho John. "Ông nên ăn đi," Space Marine nói.Phải, ông nên ăn chút gì đó. Còn rất nhiều việc ông phải làm.John nhìn lên người chiến binh cổ xưa, sự pha trộn kỳ lạ giữa quen thuộc và xa lạ. Ông đã khiếp sợ anh ta ngay từ đầu, biết rõ những sinh vật như vậy có thể làm được những gì. Nhưng giờ thì không. Bây giờ đã ông đã biết những câu thần chú. Những câu thần chú có thể lột trụi áo giáp, khiến khẩu súng của anh ta bay ra khỏi bàn tay, biến cơ bắp của anh ta chảy thành nước."Cảm ơn", ông nói rồi ngồi phịch xuống.Hai người ăn trong im lặng. Phía đông bắc, bầu trời đang sáng rực với một màu hồng dao động, lung linh không bao giờ tắt. Ông có thể ngửi thấy mùi hỗn hợp của hóa chất và thịt nấu chín từ khoảng cách này."Tôi cho là tôi không biết tại sao bà ấy lại giữ anh lại," cuối cùng John đã lên tiếng. "Ý tôi là, nếu bà ấy ghét tất cả những điều này đến vậy, thì anh không phải chỉ là....một thứ giúp gợi nhớ cho bà ấy những ký thức tồi tệ nhất hay sao?"Leetu nhai đều đều. "Có lẽ," anh ta nói. "Có lẽ đó là vấn đề của bà ấy." Anh chàng này không bao giờ thực sự nở một nụ cười. Cái đầu to như cái cổ bò, cơ bắp của anh ta luôn giữ nguyên trạng thái hoàn hảo, và anh ta gần như vô cảm. "Hoặc có lẽ bà ấy chỉ muốn nhớ lại mọi chuyện đã bắt đầu như thế nào. Khi mọi thứ vẫn còn tốt đẹp."John nhướn mày. "Nhưng, nếu anh tin bà ấy, bà ấy là người đứng sau tất cả. Nếu không có Erda thì đã không có những kẻ phản bội. Mọi người đều được nuôi dưỡng đúng cách trong cung điện của Cha họ, nhận được sự hướng dẫn mà họ luôn cần.""Điều gì khiến ông nghĩ rằng điều đó sẽ tốt đẹp hơn?""Còn có kết cục nào tệ hơn thế này không?""Tôi cho là vậy. Thường thì như vậy."John cười khúc khích và lắc đầu. "Tôi ghen tị với tâm lý của anh . Và giờ tôi tự hỏi anh là ai, trước khi họ biến đổi anh.""Chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi.""Tôi thì nghĩ điều đó quan trọng chứ. Tôi nghĩ đó là những gì chúng ta đang được học ở đây. Anh có thể cho ai đó tất cả gien mà anh thích, nhưng nếu bỏ thêm vào đó một nền giáo dục tồi tệ và tất cả sẽ sụp đổ ngay trước mắt anh. Hoặc là một nền giáo dục tốt nhất mà chúng ta có thể hy vọng được, và họ có thể phát triển thịnh vượng vượt trên tất cả.""Tôi thực sự không nhớ gì hết.""Tôi đoán là anh không biết thật. Tôi hy vọng bà ấy còn giữ lại một số hồ sơ."Một vật gì đó khổng lồ lóe lên ở đằng xa, sau đó vài phút là tiếng ầm ầm nhẹ. Những bụi cây bụi đung đưa xung quanh họ, rồi lại tiếp tục run rẩy trong không khí ấm áp. Phía trên đầu họ là những ngôi sao mờ nhạt cháy sáng, mặc dù hầu hết ánh sáng đó không thực sự là sao."Tôi nghĩ là tôi thích vẽ tranh," Leetu đột nhiên nói sau một lúc. "Ý tôi là, tôi vẫn thích. Nhưng tôi không nghĩ quá trình đó dạy được cho tôi điều đó. Tôi nghĩ đó là điều tôi vẫn còn giữ lại trong ký ức. Từ rất lâu rồi."Gần như ngượng ngùng, anh ta rút ra một số hình chữ nhật nhỏ từ một cái túi ở thắt lưng. Chúng là những bìa nhựa cứng được cắt thô. Anh ta đưa chúng cho John, người xoay chúng về phía ánh sáng của bóng đen trên máy bay.Mỗi mảnh nhựa đều có một bức ảnh trên đó. Những bức ảnh được cách điệu, gần như thô sơ nhưng theo một nghĩa cài cắm trong đó. Có tận mười bức. Những điểm giống nhau thật ấn tượng. Dưới mỗi hình ảnh có một dòng chữ bằng phương ngữ Gothic cũ.Pháp sư, Hoàng hậu. Ẩn sĩ. Anh hề."Đẹp quá," John nói, thể hiện sự ấn tượng một cách miễn cưỡng. "Tôi nhận ra tất cả chúng ta. Khi nào mà anh có thời gian để vẽ vậy?"Leetu nhún vai. "Không mất nhiều thời gian đâu, tôi còn nhiều hơn nữa.""Đó là sở thích của anh phải không?"Anh ta chớp mắt một cách vô cảm. "Tôi cần làm một điều gì đó để có thể... tiếp tục."John nhìn lên khuôn mặt của Leetu. Đó là khuôn mặt của một Astartes, loại khuôn mặt mà nó sẽ không hề biến sắc khi xóa sổ một ngôi làng, hay một pháo đài, hay một thế giới. Nhưng, trước đây, nó hẳn đã từng là một khuôn mặt con người, mềm mại hơn, mỏng manh hơn, có khả năng đi theo một hướng khác nếu các nhà tạo hình gien không can thiệp."Actae nghĩ rằng chúng ta đã được tập hợp lại," John nói. "Một nhóm người, đi đến Cung điện để nhắc nhở ai đó, có thể là tất cả mọi người, về những gì đang bị đe dọa ở đây. Anh nên tự làm một lá bài cho chính mình."Tôi không biết phải gọi nó là gì."John nhún vai. "Lá bài Temperance chăng?""Có lẽ là Devil."John cười khúc khích. "Ha ha." Ông với lấy một thanh khẩu phần ăn khác và bắt đầu gặm nó. Ông cần đi ngủ, mặc dù điều đó có nguy cơ khiến ông rơi vào một giấc mơ.Một số thứ đã thực sự đảo lộn giữa tất cả những điều vô nghĩa. Lúc đầu, John đã cầu xin Oll can thiệp một lần nữa. Bây giờ người lính già đã nắm quyền chỉ huy, và quyết định biến họ thành một lực lượng chiến đấu, sẵn sàng cho bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo. John đã trôi dạt đến bờ vực của các sự kiện, không hiểu rõ mình đang làm gì bây giờ, và ông biết rằng cái chết tiếp theo sẽ là kết thúc của con đường. Tuy nhiên, bất chấp tất cả sự kinh hoàng, Hatay-Antakya đã cho ông kiến thức. Chưa bao giờ ông trải qua sự do dự như vậy, chưa bao giờ ông sở hữu nhiều sức mạnh như vậy.Thật là một trò hề.Ông đứng dậy, chậm rãi và ngượng ngùng. Leetu vẫn đứng im tại chỗ."Chúng ta cần một kế hoạch," John nói. "Trong trường hợp chúng ta đến gần mục tiêu hơn. Đó sẽ không phải là một hành trình dễ dàng.""Tôi sẽ nói chuyện với người đồng cấp của tôi. Người lính Space Marine mới kia.""Tôi nghĩ Ollanius sẽ là người ra lệnh. Anh có đồng ý với điều đó không?""Tất nhiên rồi ""Tôi đoán là chúng ta sẽ phải ứng biến, ngay cả khi có một kế hoạch vững chắc xuất hiện ngay trong hành trình chúng ta đến Cung điện. Anh có thể nghĩ rằng điều đó vượt quá nhiệm vụ của mình. Nếu anh muốn bỏ cuộc, hãy quay về với Erda, tôi sẽ không trách anh."Lần đầu tiên, Leetu quay lại và nhìn thẳng vào ông. "Bây giờ tôi sẽ ở bên cạnh ông, John. Đừng xúc phạm tôi nữa."John giơ tay lên hòa giải. "Chỉ để chắc chắn thôi mà." Ông cố nở một nụ cười. "Ý tôi là, tôi rất vui mừng. Tôi đã thấy những gì anh có thể làm với khẩu súng đó, tốt hơn là anh nên đi cùng chúng tôi, phải không?"Điều đó tỏ ra không thuyết phục, và Leetu lại nhìn đi chỗ khác. Tuy nhiên, khi anh ta nói tiếp, giọng nói của anh ta vẫn như thường lệ, không gây xúc phạm, không gây khó chịu."Hãy suy nghĩ về những gì ông có thể đạt được bây giờ, logokine. Tôi sẽ luôn ở bên ông, như tôi đã hứa với bà ấy, vai trò của ông rất là quan trọng."Anh ta mỉm cười theo một cách cứng ngắc nhân tạo. "Dù sao thì tôi cũng muốn tự mình đến đó vì tôi vẫn chưa vẽ xong bộ bài của mình. Và làm thế nào tôi có thể làm được điều này? Theo tôi biết, chưa có ai từng vẽ được chân dung sống động của Hoàng đế."***Skarr-Hei đang mất dần sức kiểm soát. Skarr-Hei đang trở thành một phần của tổng thể, một đốm lửa trên quả cầu lửa mặt trời. Skarr-Hei phải tiếp tục giết chóc để kiềm chế cơn đau, mặc dù hắn không bao giờ thực sự mất đi cơn đau, nó chỉ thay đổi tính cách, đôi khi là một sự thúc đẩy, đôi khi là một lời nhắc nhở, đôi khi giống như một người bạn cũ mà hắn cảm thấy cần, mặc dù không có điều gì tốt đẹp xảy ra khi quen biết người bạn này.Kẻ thù không đáng để ý. Chúng đang sợ hãi và đang chạy trốn kể từ cuộc đột phá ở Mercury. Skarr-Hei đã nghe nói rằng các Titan đang tiến qua khoảng trống này, một nỗ lực to lớn khi phải dọn dẹp một lượng lớn đất đá. Tuy nhiên, điều này sẽ không ảnh hưởng ngay lập tức đến tình hình. Sẽ rất khó để các Titan chiến đấu trong một không gian chật chội giữa đống đổ nát của khu vực Nội Cung, trong khi bộ binh tiến đến đó một cách nhanh chóng và bền bỉ, vượt qua bất kỳ rào cản nào được dựng lên trên đường đi của nó và hút máu kẻ thùTuy nhiên, Skarr-Hei đã kỳ vọng một cuộc chiến nhiều điều hay ho hơn. Hắn đã hy vọng tìm thấy một kẻ thù có thể thử thách được hắn, một kẻ sẽ vùng lên và đáp trả cơn lốc rìu cưa xích. Thay vào đó, chúng đã chết một cách yếu ớt, chết thành từng đám, thành từng đội, thành từng đàn. Cuộc tiến công của World Eaters là không thương tiếc. Họ không có thiết giáp hạng nặng để chuyên chở họ đến tận đây, không có chiến lược hay chiến thuật cụ thể nào, chỉ là một cuộc tấn công dữ dội đang thiêu đốt họ ngày càng gần hơn, gần hơn, gần hơn tới mục tiêu. Họ giết mà không hề hối hận, không cần suy nghĩ, theo cần phản xạ. Các anh em của họ chẳng còn là gì đối với họ nữa, họ hầu như không nhận biết được một chiến binh nào khác xung quanh. Áo giáp của họ có màu đen đỏ dính đầy máu và đất, tất cả trông giống nhau, giống như một con chiến hào lửa rời rạc đang lấn dũi và lan rộng trên mặt đất bị phá hủy.Skarr-Hei chạy xuống một cây cầu cạn dài cùng nhiều chiến hữu của mình, cơn gió tro tàn cấu xé tất cả bọn họ. Bên dưới là bóng tối và rác rưởi. Xung quanh hắn là những tòa tháp lớn, vươn lên giữa làn khói bụi hôi thối. Phía trước là khối núi đang vươn lên của Thánh Địa, vẫn còn xa nhưng giờ đã có thể nhìn thấy, bao quanh bởi lửa và mùi vị kinh hoàng. Ngay cả khi những tàn lửa trong lý trí của hắn chìm vào cơn thịnh nộ đỏ thẫm liên miên, hắn vẫn hiểu rằng nơi đó chính là mục tiêu, là tâm chấn của nỗi đau thực sự. Nó phải bị phá hủy.Tuy nhiên, khi họ đến cuối cây cầu cạn, tại một tòa tháp giao lộ nơi những con đường phía trước phân nhánh theo đủ mọi hướng, một trong những chiến binh của hắn đang đợi sẵn, bất động một cách khác thường. Cây rìu cưa xích khổng lồ của hắn ta đang chạy ro ro với những dải máu. Chiếc mũ trụ bằng đồng của hắn vấy máu bắn tung tóe, tấm giáp ngực của hắn ta phủ đầy máu, khiến bụi đông lại và vón cục trên lớp gốm thép.Skarr-Hei biết người này. Tất cả mọi người đều biết con người này, và nhìn vào mọi thứ thì có vẻ như hắn ta đang rất bận rộn."Thưa ngài Kharn," Skarr-Hei nói, những từ ngữ đó líu ríu qua lưới vox bị tắc nghẽn của hắn. Hắn ta dừng lại, những người xung quanh cũng vậy.Kharn hầu như không để ý đến họ. Hắn ta hầu như không nhận ra bất kỳ sự hiện diện nào khác, thậm chí chính bản thân hắn ta. Hắn ta đang hướng về phía bắc, tránh xa rìa của Sanctum, đi vào cụm lớn các ngọn tháp cao tách ra khỏi khu đô thị Palatine và hòa nhập với các khu vực đã bị chinh phục. Tư thế của hắn ta thẳng đứng, sốt sắng như thể đang được truyền một loại dòng điện nào đó."Hắn..." Khârn gầm gừ. "Hắn ta... ở... ngoài... đó."Skarr-Hei cố lắng nghe, nhưng điều đó không dễ dàng. Hắn phải đi tiếp, tiếp tục giết chóc.Quá trình này đã bắt đầu chuyển động, và chút lý trí còn sót lại trong hắn bảo hắn rằng nó sẽ không bao giờ dừng lại, bất kể chuyện gì xảy ra ở đây, giết, rồi giết nữa, hoặc sẽ bị lạc lối trong sự đau khổ vô ích."Ngài đang nói gì vậy?" Skarr-Hei cố gắng lên tiếng. "Là ngài Primarch à? Ngài đã... tìm thấy ông ta rồi à?"Tất cả bọn họ đều biết Angron đang ở đâu đó phía trước. Skarr-Hei đã nghe thấy tiếng gầm rú từ xa, chứng kiến cảnh tàn sát, nhưng vị thủ lĩnh quân đoàn đã tự mình đi trước, nổi cơn thịnh nộ trong thế giới tàn sát riêng tư của mình, không ra lệnh cũng không bị ra lệnh, đập tan những rào cản vô hình chống lại âm giới. Điều tốt nhất mà hắn có thể hy vọng là được chứng kiến cảnh tượng đó.Tuy nhiên, khi nhắc đến cái tên đó, Kharn đã cựa quậy. Chiếc mặt nạ đẫm máu của hắn ta quay lại nhìn Skarr-Hei. "Có thứ gì đó... đáng để chúng ta dành thời gian." Giọng hắn ta khàn khàn, đặc quánh vì chất nhầy. "Có thứ gì đó... đã vùng dậy."Và rồi Skarr-Hei biết điều gì đã khiến Khârn mất tập trung. Một trận chiến đã được sắp đặt, một cuộc chạm trán không được phép diễn ra theo đúng tiến trình tự nhiên, ám ảnh đâu đó trong tâm trí điên loạn đó. Một kẻ thù đã bị sổng mất nay vẫn còn sống, giờ nó cũng ở ngoài kia, một phần của cuộc tàn sát."Ai vậy?" hắn hỏi.Kharn cố gắng thốt ra thành lời. "Thanh... Hắc Kiếm," cuối cùng hắn ta đã thốt lên tiếng.Skarr-Hei không biết điều đó có nghĩa là gì. Có hàng triệu thanh kiếm ngoài kia, phần lớn trong số đó có lẽ là màu đen. Đó không phải là một cái tên gì hay ho, và hắn không nghĩ Kharn sẽ có thể nói cho hắn biết nhiều hơn thế trong thời gian tới.Nhưng họ phải đi tiếp . Phải tiếp tục. Lưỡi rìu của hắn đang nguội dần, máu trên chúng đang khô dần, những chiếc đinh đã đâm vào."Chúng ta có thể tìm thấy hắn ta, thưa ngài," Skarr-Hei nói. "Không còn đường nào để trốn, không phải trong lúc này. Chúng ta có thể tìm thấy hắn ta."Và chậm rãi trong mơ hồ, Kharn dường như đã hiểu ra. Hắn ta gật đầu. "Các ngươi đã đến đây," hắn ta ra lệnh, nhìn những người còn lại. "Các người đều đã đến."Sau đó, tất cả bọn họ lại chạy, không phải về phía khu trung tâm mà lao đi như một bầy chó hoang, hú hét, gầm rú, thở hổn hển với sự hăng hái của một cỗ máy.Hành động này sẽ giúp ngăn chặn cơn đau dữ dội nhất, nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng họ cần phải chiến đấu hết mình ngay bây giờ, để đâm lưỡi kiếm vào da thịt của kẻ một lần nữa, để giết chóc, để làm bị thương và để thiêu cháy.Kharn dẫn đầu bọn họ, thúc đẩy họ tiến về phía trước, máu me bê bết văng ra khỏi tứ chi đang chuyển động của hắn ta."Tìm... ra... ngươi," Skarr-Hei nghe Khârn lẩm bẩm, lặp đi lặp lại, giờ đây đã đến mức ám ảnh khi bị cuốn vào nó. "Và kết liễu... ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store