ZingTruyen.Store

Dich Vo Ngu Luan Bi Ve Dep Khong Gi Sanh Bang Fanfic Stay With Me


-----


Hắn ngồi dậy quay người nhìn về phòng Tô Ngự, bình thường sau khi ăn xong Tô Ngự sẽ xoa bụng cho hắn, hắn thất vọng nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ đêm. Nghĩ rằng lúc này Tô Ngự đã ngủ, nếu lặng yên lẻn tới, có lẽ cậu sẽ không để ý. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Ngô Bỉ đã cảm thấy hưng phấn, liền nhảy xuống giường, nhặt áo khoác mặc vào rồi lặng lẽ đi đến bên bờ tường. Hắn bám vào mép tường, nhảy lên và dễ dàng vượt qua bức tường.

Chỉ còn ánh đèn cũ kỹ trước cửa nhà họ Tô vẫn sáng, nhấp nháy, trông như không trụ được lâu. Hắn đến bệ cửa sổ phòng Tô Ngự, nhìn Tô Ngự đang ngủ say qua ánh sáng yếu ớt. Ngô Bỉ hơi nhếch khóe miệng, đi dưới ánh đèn, nhẹ nhàng mở cửa, phát ra một tiếng cọt kẹt tuy nhỏ nhưng lại vô cùng chói tai trong màn đêm yên tĩnh.

Tô Ngự vốn là người ngủ không sâu, chỉ cần có động tĩnh một chút là có thể dậy ngay lập tức. Cậu tưởng rằng nửa đêm ba cậu đi vệ sinh, nên cậu trở mình, muốn tiếp tục giấc mơ ngọt ngào. Nhưng tiếng bước chân phía sau lại chậm rãi tiến về phía cậu, cậu nhắm mắt lại và nhẹ nhàng nói.


"Ba ngủ sớm đi đừng làm ồn nữa, con ngủ không sâu, khó vào giấc."


" Ngoan, bây giờ ba sẽ ngủ với con."


Người phía sau cười khẩy, lúc này Tô Ngự mới kịp phản ứng, cậu lặp tức bật dậy, trùm chăn lên người. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cậu, Ngô Bỉ càng cảm thấy vui vẻ hơn.


"Cậu nữa đêm không ngủ, làm gì ở đây?"


Tô Ngự vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Ngô Bỉ trong bóng tối, mặc dù quá tối không nhìn thấy được bộ dạng của Ngô Bỉ, nhưng khuôn mặt của hắn từ lâu đã khắc sâu vào lòng cậu, Tô Ngự thậm chí còn biết được biểu cảm hiện giờ của hắn. Ngô Bỉ duỗi tay ra và nắm bàn tay lại trong không trung, trông giống như đang hái trộm hoa.


"Tối nay tôi ăn nhiều quá, không có cậu giúp tôi tiêu hóa, tôi không ngủ được."

Tô Ngự lấy cái gối ném về phía Ngô Bỉ: "Cút đi, nếu không ngủ được thì đi làm bài tập đi."


Ngô Bỉ bắt lấy cái gối, ôm nó vào lòng và lắc lắc cơ thể. "Tô Ngự, tôi chỉ nhớ cậu thôi. Mấy ngày nay tôi đã ngủ một mình, tôi muốn ôm cậu ngủ, được không ~"


Tim Tô Ngự đã đập thình thịch, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.


"Cậu bao nhiêu tuổi? Còn muốn ôm tôi ngủ sao? Về đi, ba tôi buổi tối sẽ đi vệ sinh, tỉnh lại thấy cậu, cậu xem cậu giải thích thế nào."


Ngô Bỉ không biết xấu hổ leo lên giường của Tô Ngự, lao mạnh vào vòng tay của Tô Ngự."Giải thích thế nào? Có gì phải giải thích? Hai đứa mình ngủ chung giường thì có sao đâu? Đừng lo, tôi chưa mua "son dưỡng môi" đâu."

Ngay cả trong bóng tối, Tô Ngự cũng có thể cảm nhận được khuôn mặt của mình giống như quả cà chua chín, tên tiểu tử Ngô Bỉ này,  quả thực không nên mong đợi lời tốt đẹp nào từ một kẻ vô lại!


Cậu quay lưng lại với Ngô Bỉ, "Đừng làm liều. Hiện giờ ba tôi không giống trước kia . Nếu cậu làm liều, coi chừng bị trừ hết điểm ấn tượng đấy."


Ngô Bỉ mừng rỡ, cũng không quan tâm nhiều như vậy, ôm chặt Tô Ngự từ phía sau, áp mặt vào cổ Tô Ngự.


"Tôi hứa sẽ không làm loạn nữa, tôi chỉ nhớ cậu thôi."


Tô Ngự trong lòng ấm áp, nhắm mắt lại, Ngô Bỉ từ lúc bước vào, khóe miệng hắn không thể hạ xuống. Cơn gió lạnh thổi vào nhà, thổi má hai người ửng hồng, thổi vào trái tim đôi trẻ. 


-----

Sáng sớm hôm sau, lão Tô ngoáy cổ đi đến phòng Tô Ngự, phát hiện Tô Ngự đã khóa cửa, thằng bé này không phải bình thường mở cửa khi ngủ sao? Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn qua cánh cửa kính trong suốt, tôi thấy bên ngoài chăn lộ ra hai cái đầu, một là của Tô Ngự, một là của Ngô Bỉ. Ông cười khúc khích: "Hai đứa trẻ này mối quan hệ khá tốt, còn ngủ chung với nhau nữa."

Hôm nay là cuối tuần, lão Tô cũng không muốn làm phiền cả hai, cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài sân. Tiếng vòi nước đánh thức Tô Ngự, cậu chợt ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ. Đúng lúc này, lão Tô ngẩng đầu lên, nhìn cậu rồi mỉm cười. Lão Tô miệng đầy bọt đi đến bên cửa sổ, khi nói chuyện bọt trắng trào ra, cảnh tượng thật kinh hoàng.


"Con trai, nay cuối tuần các con cứ nghỉ ngơi. Ba còn phải đi làm nữa. Con và Ngô Bỉ tự đi ăn được không?"


Tô Ngự nhất thời không nói nên lời, 'Không phải chứ, ba, trên giường con trai ba còn có thêm một người nữa, ba không quan tâm sao?'


Cậu bất lực vẫy tay rồi lập tức quay lại giường nằm xuống, sau khi lão Tô rời đi, cậu lặng lẽ quay người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú còn đang say ngủ. Cậu không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi nhìn vào khuôn mặt này và cậu ước mình có thể ở bên hắn mỗi ngày. 

Sau khi nghe thấy tiếng xe đạp của lão Tô, Tô Ngự ngồi dậy và đánh vào mặt Ngô Bỉ. Cảm giác ấm áp và mềm mại nở rộ trên khuôn mặt hắn, Ngô Bỉ nhẹ nhàng mở mắt ra, trong tầm mắt là chàng trai sống ở đỉnh cao trái tim hắn. Hắn đưa tay ôm lấy mặt Tô Ngự, dùng môi che lại. Tô Ngự không ngờ Ngô Bỉ sẽ dậy nên có chút hoảng hốt, dùng hai tay liên tục đánh vào vai hắn nhưng chẳng có tác dụng gì. Ánh nắng sớm mai chiếu vào phòng ngủ, mang đến hơi ấm xua đi cái lạnh của đêm qua.

-----

Tô Ngự ngồi vào bàn, đầu bút không ngừng lướt qua bài thi, hết trang này đến trang khác, những câu hỏi này đã khắc sâu trong lòng cậu từ lâu, làm lại lần nữa dường như chỉ lãng phí thời gian. Tuy nhiên, đây là bài tập cuối tuần do nhà trường giao nên vẫn phải làm, nhắm mắt cũng có thể làm được.

Ngô Bỉ ngồi bên cạnh cau mày, mỗi câu hỏi đều như muốn giết chết hắn, từng chữ hắn đều biết, nhưng một khi ghép lại với nhau, mỗi con chữ đều có sức sống riêng, bay lượn tự do trong tâm trí Ngô Bỉ.

Tô Ngự mấy phút liền làm xong bài tập, ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Bỉ đang gãi đầu gãi tai, không khỏi cau mày, câu hỏi đơn giản như vậy trước đây hắn đã làm hàng ngàn lần, diễn trò cho ai xem? Cậu cầm cây chổi lông lên và đánh vào mông Ngô Bỉ. Ngô Bỉ, đầu óc hắn hiện tại đang lượn lờ trên mây, bị cơn đau đột ngột làm cho hắn trở lại nhân gian, nhảy dựng lên, ánh mắt đầy bất bình nhìn Tô Ngự.


"Sao cậu lại đánh tôi?!"

Tô Ngự nhặt mấy cuốn sách đề luyện và mấy tờ giấy kiểm tra ném vào mặt Ngô Bỉ."Cậu đang giả vờ giả vịt gì ở đây? Cậu hoàn toàn làm được đống bài tập tôi cho trong mấy cuốn sách này. Mấy câu hỏi đơn giản này sao lại làm khó cậu được?"


Ngô Bỉ bĩu môi, hai tay nắm lấy vành tai, đôi mắt đẫm lệ, tỏ vẻ tổn thương nhìn Tô Ngự."Cuộn giấy đó không cho mang theo cái đầu thông thái của tôi."


Tô Ngự bước tới véo tai hắn, "Thông thái? Cậu nghĩ tôi bị thiểu năng phải không? Cậu mỗi ngày chỉ biết nghĩ đến dầu bôi trơn."


Ngô Bỉ chắp hai tay lại và không ngừng cúi đầu cầu xin Tô Ngự."Đau, đau quá. Cậu có đánh tôi, tôi cũng bó tay. Những kiến thức trước đây tôi đã biết đều không nhớ được. Cậu muốn tôi phải làm sao?"


"Vậy cậu còn khoe khoang với mẹ chúng ta, tôi nghĩ cậu đang cố tình quên."


"Không phải có Tô đại nhân ở đây sao? Trước đây cậu có thể dạy tôi, bây giờ vẫn vậy thôi."


"Ai thèm dạy cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store