Dich Vo Ngu Luan Bi Giac Mong Dem Giua He Fanfic Stay With Me
Người đàn ông nằm trên mặt đất chính là Đường Lãng, đã được tài xế Tôn Ngữ đỡ lên xe, thu dọn đồ đạc và đưa đến bệnh viện gần nhất. Người qua đường tới tấp khen ngợi Tôn Ngữ là Bồ Tát tâm trường, trước khi giải tán, trong đám người có vài ánh đèn flash lóe lên. Đám đông giải tán, chỉ còn lại Tôn Ngữ vẫn sững sờ ở chỗ ban đầu, nhìn dáng vẻ khá sợ hãi, vai còn hơi hơi run rẩy.
Ngô Bỉ và Tô Ngự nhìn nhau và đi đến từ phía sau Tôn Ngữ. "Tôn Ngữ?" Thời điểm này, trường chắc hẳn là đã vào học, Tôn Ngữ lẽ ra phải ở trường từ tám giờ sáng mới đúng. Nghe được giọng nói của Ngô Bỉ, thân thể Tôn Ngữ run run, khoảnh khắc quay đầu lại, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. "Ngô Bỉ? Cậu..." Cô vô tình liếc mắt nhìn sang, thấy Tô Ngự đứng ngay bên cạnh Ngô Bỉ, liền xụ mặt xuống: "Sao cậu cũng ở đây?" Có lẽ là vì việc thiện vừa rồi của Tôn Ngữ mà Ngô Bỉ đã có một cái nhìn khác, ngữ khí cũng ôn hoà hơn không ít. "Trên núi có chút việc phải xử lý" Hắn dừng một chút, "Người vừa rồi cô quen biết sao?" Tôn Ngữ ngước mắt lên, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không quen." "Tôi nghe người ta nói người này đến để tạ lễ, rốt cuộc là cậu đang giúp ông ta hay hại ông ta?" Tôn Ngữ ngẩng đầu, che trán chỉ bằng một tay, nhìn về phía ngôi chùa trên núi, gió lạnh thổi qua, thổi tung tóc cô. "Tôi nghĩ... hẳn là giúp ông ấy. Thần linh quyến cố đến thế nhân, nếu đã chọn giúp nguyện vọng thành hiện thực, sao có thể thực hiện mong muốn của người mong muốn làm hại bản thân mình chứ?"
Lúc này, Ngô Bỉ dường như nhìn thấy người Tôn Ngữ toả ra hào quang, không ngờ rằng vị tiểu thư thường ngày tuỳ tiện cẩu thả này, lại có một mặt tình cảm như vậy. Chỉ là quá khác so với hình tượng trước đây, Ngô Bỉ ngoài cảm thấy kinh ngạc ra còn càng thấy xa lạ nhiều hơn. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, chẳng lẽ Tôn Ngữ bị thứ gì đó nhập vào người? ! Nghĩ đến đây, hắn kéo Tô Ngự sang một bên, thấp giọng hỏi Tô Ngự. "Điệu bộ này, không chừng là bị cái gì đó nhập vào người? Dù sao cũng phải lên núi, chúng ta hãy mang cô ta theo, tiện thể để các tu sĩ hoà thượng trên núi kiểm tra thử. Nếu như thực sự giúp cô ta trừ tà, cũng xem như là việc tốt đấy~" Tô Ngự liếc hắn một cái, "Cậu muốn lập đại công, lấy công để bù cuộc hôn nhân lại phải không?" Ngô Bỉ bĩu môi, "Thật sự là không giấu được cái gì với cậu ~"
Thế là ba người đi bộ trên con đường lên núi. Ngô Bỉ đẩy xe đạp, đi trước mở đường, bước đi ung dung. Tô Ngự thì đi ở cuối đội hình, kẹp Tôn Ngữ vào giữa, như thể chỉ lo Tôn Ngữ thực sự bị thứ gì đó nhập vào sẽ kịp thời bỏ chạy. Tôn Ngữ thì khốn khổ, khi lên núi, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đi bộ trên đường núi, trên người lại mang một đôi giày cao gót cao năm centimet. Bỏ qua một bên chuyện có bị khập khiễng hay không, trên người cô đang mặc một bộ quần áo mỏng manh, chẳng mấy chốc sắc mặt cô tái nhợt và bước đi bắt đầu loạng choạng. Ánh mắt cô tập trung vào ghế sau của xe đạp, lặng lẽ tăng tốc bước chân, muốn lợi dụng việc Ngô Bỉ không chú ý mà lặng lẽ nhảy lên. Ngô Bỉ nhận ra ngay khoảnh khắc cô tăng tốc, tốc độ đẩy xe tăng lên, vừa đủ để Tôn Ngữ bị bỏ lại phía sau. Cô bạt mạng đuổi theo, hắn chạy kiểu như đi dạo, cậu ở phía sau mím môi nén cười.
Khoảng chừng chạy được trăm mét, Tôn Ngữ đã thở hổn hển. Nhận thấy dù thế nào cũng đều không đuổi kịp Ngô Bỉ, Tôn Ngữ bỗng nhiên đứng hình tại chỗ, không ngừng thở dốc, hung dữ giậm chân rồi hét lên từ sau lưng Ngô Bỉ. "Ngô Bỉ! Tôi là con gái, sao cậu lại không biết thương hoa quý ngọc một chút nào vậy!!" Ngô Bỉ quay đầu lại nhìn chân Tôn Ngữ, 'Vừa rồi không phải chạy khá nhanh sao? Nhìn kìa, Tô Ngự thậm chí còn không theo kịp ~' Hắn chống chân xe đạp ra và làm động tác mời gọi. "Biết rồi, cô muốn đi trước đúng không, sẽ cho cô đi lên trước." "?" Chết tiệt, chàng trai thẳng thắn! Thấy Tôn Ngữ không lên tiếng, Ngô Bỉ gãi gãi đầu. "Vậy... cho cô đi nhờ xe đạp?" "??" Tôn Ngữ dường như bị Ngô Bỉ làm cho tức đến bốc khói, thế nhưng cô thực sự không muốn dùng thủ đoạn trà xanh, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ngô Bỉ mà không nói một lời. Ngô Bỉ bế tắc, 'Xe đạp đã giao cho cô rồi, cô có thể đi đầu tiên, cô còn muốn cái gì nữa? ! Tâm tư con gái quá phức tạp, quả nhiên Tô Ngự vẫn là tốt nhất~'
Lúc này, Tô Ngự chậm như rùa cũng theo kịp họ, nhảy về phía trước, trực tiếp ngồi lên ghế trước xe đạp, "Lên xe." Ngô Bỉ vui mừng phấn khởi định ngồi lên ghế sau xe, thì bị Tô Ngự dùng bàn tay to lớn của mình úp gọn lên gương mặt nhỏ nhắn của hắn, bóp mặt hắn ngăn lại. "Không phải cậu." Ngô Bỉ sững sờ tại chỗ. 'Không, Tô Ngự, là có ý gì?' Hắn bắt đầu tự hỏi, 'Chẳng lẽ Tô Ngự muốn dùng mỹ nam kế để vờn Tôn Ngữ, cuối cùng hủy bỏ hôn ước?' "Không, không, không, không, Tôn Ngữ có thể rơi vào bẫy, thế nhưng Tô Ngự sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện như vậy..." 'Hay là, vừa rồi cùng Tôn Ngữ chạy đua, lạnh nhạt bỏ rơi Tô Ngự, bây giờ Tô Ngự nổi cơn ghen, chuẩn bị đưa Tôn Ngữ lên đỉnh núi, rồi lái xe rơi xuống vực chết cùng nhau.' "NO NO NO, Tô Ngự sẽ không bao giờ để mình lại một mình đâu..." 'Hay là~ Tô Ngự muốn kích thích mình? Cố tình cho mình xem cảnh cậu ấy đối với Tôn Ngữ tốt như thế nào?' "Uh-huh, tiểu quỷ chết tiệt này~" Đột nhiên, hắn tát vào đùi mình một lực quá mạnh, trên đùi xuất hiện một vết bàn tay lớn nóng hổi. "Dựa vào đâu Tôn Ngữ có thể ngồi ở ghế sau của Tô Ngự chứ!!! Ghế sau của tôi là độc quyền của một mình Tô Ngự, ghế sau của cậu ấy cũng phải là độc quyền của một mình tôi!!!" Đợi đến khi hắn phản ứng lại thì Tô Ngự đã chở Tôn Ngữ đi một đoạn khá xa rồi. Hắn mở to hai con mắt với thị lực 5.2, nhìn thấy bàn tay của Tôn Ngữ từ từ giơ lên, như thể sắp ôm lấy eo Tô Ngự. Ào Úuuuuu~! ! ! ! Cái đuôi chó phía sau hắn trực tiếp xù lông, bàn tay siết chặt không ngừng run rẩy, bỗng thoáng cái chạy như bay về phía trước.
Tôn Ngữ ngồi trên xe tò mò về chiếc áo khoác rách tả tơi của Tô Ngự, đưa tay lên đón lấy đám lông nhung rơi xuống. "Có chuyện gì xảy ra với áo của cậu vậy? Hiện tại việc giả vờ nghèo khó để Phật thông cảm có phải đang là mốt không?" Tô Ngự nhếch khóe miệng, 'Các cậu quả thực là thiên kim, thiếu gia, còn tôi thực ra chỉ là một tiểu tử nghèo khó mà thôi.' "Gần đây việc ăn mặc như thế này rất phổ biến." Tôn Ngữ lướt qua trong đầu những tạp chí thời trang đã đọc gần đây, mặc dù những nhà thiết kế đó thiết kế ra những thứ vớ vẩn, nhưng dường như chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy loại thời trang không niêm phong này, cô không hiểu lắm. "Tiện thể hỏi được không? Đây là ý tưởng của nhà thiết kế nào vậy? Khi về tôi sẽ học hỏi." "Ngô Bỉ." Tô Ngự vốn tưởng rằng Tôn Ngữ có thể nghe hiểu được những lời vô nghĩa của cậu, nhưng cậu đã quên, Tôn Ngữ là một fan không não của Ngô Bỉ. Trong phút chốc, trong mắt Tôn Ngữ đầy những bong bóng đầy màu sắc, mỗi bong bóng đều được bao phủ bởi những hình ảnh cực ngầu của Ngô Bỉ. "Ngô Bỉ, cậu còn có bao nhiêu điều bất ngờ mà tôi không biết vậy? Càng yêu cậu hơn rồi~" Vừa nói, cô vừa quay đầu nhìn Ngô Bỉ đang chạy như điên, 'Ó ò, chạy nhanh như vậy, có phải là sợ không đuổi kịp tôi đúng không?' Liền theo sau, tặng cho Ngô Bỉ một nụ hôn gió. "?" Ngô Bỉ lặp tức nghiêng người sang một bên, né tránh thành công nụ hôn gió đang bay về phía mình với tốc độ ánh sáng, tiếp tục xù lông, 'Cái gì cơ? Pha lê đã bị đánh cắp? !' Hắn hận không thể nằm xuống và chạy bằng bốn chân. Tôn Ngữ quay đầu lại nói tiếp, "Cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin nha. Cậu ấy thường ngày chẳng để ý đến tôi, tôi dù có hỏi thế nào cũng đều không tiết lộ bất kỳ thông tin gì. Đến bây giờ tôi vẫn không biết cậu ấy thích gì." Khóe miệng Tô Ngự bất động không biến sắc trong nửa phút, cố gắng hết sức đè nén. "Thường ngày cậu ấy làm gì ở trường?" Tôn Ngữ thở dài, ngữ khí phẫn nộ thầm kín như thể đã ở trong lãnh cung hàng chục năm. "Cậu ấy á, chỉ thích nằm ở hàng cuối lớp và ngủ. Giáo viên đã nhắc nhở cậu ấy rất nhiều lần nhưng cậu ấy thế mà lại nói rằng, cậu ấy muốn thử phương pháp học tập của một thần học tập hồi cấp ba, có vẻ như người đó có thể nghe giảng ngay cả khi đang ngủ." "Vậy cậu ấy có thành công không?" "E hèm... cậu đoán xem, làm thế nào mà giáo viên lại phát hiện được cậu ấy? Tiếng ngáy khò khò của cậu ấy còn lấn át cả tiếng giáo viên giảng bài!" Tô Ngự và Tôn Ngữ hai người cùng cười ngặt nghẽo đến mức ngã nghiêng trước sau.
Tiểu cẩu phía sau nhìn thấy trực tiếp bật khóc, 'Đây là đường núi đó, Tô Ngự thật sự giống như đang đạp xe trên mặt đất bằng phẳng, thậm chí còn nhanh hơn đường bằng phẳng, đuổi không kịp, hoàn toàn đuổi không kịp ~! ! !' "Cậu ấy bình thường rất xa cách, không để ý đến bất cứ ai trong trường. Rất nhiều nữ sinh đã gửi thư tình cho cậu ấy, cậu đoán xem cậu ấy đã làm thế nào?" Tô Ngự siết chặt tay lái xe, "Không biết." "Cậu ấy thậm chí còn không mở phong bì ra, chỉ xếp những bức thư tình lên bàn, dựa theo màu sắc mà phân loại, xếp chồng ngày càng cao. Các nam sinh trong lớp chúng tôi rất kỳ lạ, ngày nào cũng đoán xem màu nào của những bức thư tình sẽ cao nhất, thậm chí còn mở cá cược, tôi những khi không có việc gì làm cũng sẽ chơi một ván." "... Cậu đã bao giờ thắng chưa?" "Haizz, những nam sinh đó có cái đầu chỉ dùng để trông cao hơn thôi. Bình thường khi tôi muốn chơi, đều sẽ nhờ người viết những bức thư tình vào ngày hôm trước. Chỉ cần tôi hành động, chưa bao giờ thua cược ~ Hehe." "Thuê người viết có đắt không?" Tô Ngự có chút kích động, cậu rất thích công việc bán thời gian này. "Đắt lắm. Lần cá cược nào cũng không đủ để tôi lấy lại tiền đã thuê~" "..." Tô Ngự cười khổ lắc đầu, quay đầu lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cái đầu cao lớn của Tôn Ngữ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store