Dich Vo Ngu Luan Bi Giac Mong Dem Giua He Fanfic Stay With Me
Bệnh viện, trong phòng bệnh.Một chàng trai trẻ đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh ta, phác thảo ngũ quan tinh trí của anh ta.Thân thể anh ta bất động, chỉ có tiếng thở yếu ớt để chứng minh anh ta vẫn còn sống.Một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng 7 năm trước đã khiến anh ta thành như bây giờ.Sinh mệnh của anh ta dường như đã bị tạm dừng.
Một số y tá trẻ tuổi bước vào kiểm tra, sau khi kiểm tra xong, tất cả các thiết bị đều bình thường, họ bắt đầu khe khẽ thì thầm."Aizz, thật đáng tiếc, còn trẻ tuổi như vậy mà phải nằm liệt trên giường bệnh cả đời.""Suỵt, nhỏ tiếng chút đi, anh ta có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện đấy.""Ảh? Anh ta chẳng phải đang ở trong trạng thái thực vật sao?"Y tá lớn tuổi hơn một chút gọi bọn họ đến cửa phòng bệnh, "Anh ta không ở trạng thái thực vật, nghe nói mấy năm trước đã từng tỉnh lại một lần, nhưng mà sau đó, anh ta bị người ta tiêm thuốc khống chế, để anh ta duy trì ý thức tỉnh táo nhưng cơ thể lại không cử động được."Các y tá trẻ trợn to đôi mắt nhìn gương mặt bình yên của người đang nằm trên giường bệnh, có chút không nhịn được: "Hận thù phải lớn đến chừng nào, lại hành hạ người ta thành ra thế này!""Không phải kẻ thù, là người thân của anh ta..." Y tá liếc nhìn hành lang, "Suỵt, ông ta đến rồi, chúng ta mau đi thôi."
Bọn họ vừa rời đi, một ông già với thân hình còng khom bước vào.Ông ta chầm chậm bước đến giường bệnh, liếc nhìn người nằm trên giường bệnh.Người nằm trên giường bệnh có đôi lông mày rậm và gọn gàng, khóe mắt hơi nâng lên có chút ngang ngược, dưới sống mũi cao là đôi môi mím chặt, dường như đang giãi bày điều gì đó.Mái tóc buông xõa trên gối hơi rối nhưng vẫn toát ra vẻ mê hoặc lòng người, tuy khuôn mặt gầy đi nhưng vẫn có thể nhìn ra đã từng anh tuấn thế nào.Khắp cơ thể người này được bao phủ bởi nhiều ống dẫn khác nhau, kết nối với nhiều loại máy móc khác nhau, âm thanh và ánh sáng nhấp nháy phát ra từ những máy móc này dường như là bằng chứng duy nhất cho sinh mệnh của anh ta."Mạc Dĩ, chú hai tới thăm cháu này."Theo tiếng gọi của ông ta, người trên giường bệnh khẽ cử động ngón tay, nhưng lại không thể mở được mí mắt."Năm đó ta tổng cộng cho cháu ba cơ hội, đáng tiếc cháu một lần cũng đều không nắm bắt được." Mạc Nhân Hoà nhắm mắt thở dài, "Nhưng đây cũng là điểu mà ta mong đợi, suy cho cùng sự tàn nhẫn chảy trong huyết dịch của nhà họ Mạc chúng ta, và đã được cháu thừa kế mười phân vẹn mười."Đôi tay Mạc Dĩ hơi run lên."Tính ra, cháu cũng nằm ở chỗ này 7 năm rồi, cũng không biết tính tình của cháu có ôn hòa hơn hay không."
Mạc Nhân Hoà dời một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi vững vàng bên cạnh giường bệnh.Ông ta đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mạc Dĩ, "Ba cháu, anh ấy... hôm qua đã qua đời trong tù rồi."Nghe được những lời này, đôi tay vốn đang run rẩy của Mạc Dĩ đột nhiên dừng cử động.Một thời gian rất dài trôi qua, tay anh ta vẫn không cử động lần nào nữa.Mạc Nhân Hoà tựa hồ không chú ý tới phản ứng của Mạc Dĩ, tiếp tục nói: "Nhưng mà cháu yên tâm, anh ấy ra đi đặc biệt thanh thản, không phải chịu quá nhiều đau đớn."Giọng nói của ông ta vẫn bình ổn, không hề lộ ra bất kỳ dao động cảm xúc nào. "Trước khi anh ấy đi, đã đặc biệt căn dặn ta chăm sóc cháu thật tốt trong suốt quãng đời còn lại của ta. Haha, anh ấy cũng đã già và hồ đồ rồi, hai chúng ta là chú cháu, thực ra cho dù anh ấy không nói, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm vậy."Mạc Nhân Hoà sau đó cảm khái nói: "Cháu xem xem, cháu bây giờ bạn hạnh phúc biết bao, trẻ tuổi như vậy có thể an tâm nằm yên trên giường nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa. Trái lại, Ngô Bỉ thì không được giống vậy, chỉ trong vỏn vẹn vài năm, nó đã thành công khiến công ty của riêng mình phát triến lớn mạnh. Mặc dù, so với thành tích của chúng ta hồi đó vẫn còn một khoảng cách khá xa, nhưng mà được như vậy đã rất tốt rồi..."Khi đang nói chuyện, Mạc Nhân Hoà đột nhiên ho lên hai tiếng, dường như cơ thể có chút không khỏe.Ông ta điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói tiếp: "Sự cạnh tranh kinh doanh từng trải qua trong những năm qua quả thực rất mệt mỏi, ta đã chán ngán với cuộc sống như vậy. Thế nên ta quyết định giao lại công ty cho Tôn Ngữ quản lý, bằng cách này, ta có thể có nhiều thời gian tự do để sử dụng hơn, ta quyết định từ giờ về sau, mỗi ngày đều sẽ đến và trò chuyện với cháu, cháu nói xem có được không?""...""Cháu không nói gì, ta sẽ coi như là cháu đã đồng ý nhé.""..."
——————————Ở giữa những tòa cao ốc toàn là tập đoàn công nghệ sinh học, kẹp ngay giữa là một công ty đặc biệt khác người, chuyên môn phát triển sản phẩm "đó đó".Công ty này trước đây từng được thành lập ở Hồng Kông, chỉ mất hai năm để phát triển những sản phẩm độc đáo của riêng mình, ngay lập tức đánh bại nhiều công ty trong ngành, điều đó thu hút các công ty khác tới tắp bắt chước, tuy nhiên sức sáng tạo của công ty này dường như vô tận như nước suối, người ta đạo nhái một, ngày hôm sau lại có sản phẩm mới ra mắt.Nghe nói rằng ba năm trước, ông chủ của công ty này đột nhiên quyết định bê toàn bộ công ty từ Hồng Kông trở về đại lục, trải qua một phen chọn lựa, cuối cùng đã chọn một toà nhà nằm gần tập đoàn Chính Hào để an cư.
Trước cửa văn phòng chủ tịch, một nữ quản lý kinh doanh đi tới báo cáo đã bị trợ lý chặn lại ở cửa."Ngô tổng đang bận, không có việc gì đặc biệt thì đừng làm phiền anh ấy."Nữ quản lý giơ cao tập hồ sơ, vẻ mặt hưng phấn nói: "Trợ lý Long, tối qua khi tôi và bạn trai tôi sử dụng sản phẩm của công ty, đã nảy ra một ý tưởng rất tuyệt vời, bảo đảm Ngô tổng sẽ hài lòng."Trợ lý Long tuy rằng giữ chức vụ cao nhưng lại là người mới vào nghề trong vấn đề nam nữ. Nghe thấy những lời này, hai má cô đỏ bừng, có chút ngại ngùng lặng lẽ nhận lấy tập tài liệu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, cứ giao cho tôi. Khi nào anh ấy bận xong, tôi sẽ báo cáo với anh ấy."Nghe vậy, nữ quản lý giật tài liệu lại, liếc nhìn cô một cái, khinh thường nói: "Vậy không được, tôi sợ cô nhìn trộm, bên trong còn có cảm nghĩ sau khi dùng sản phẩm của tôi và bạn trai tôi nữa đó~"Nói xong, cô ta còn dương dương đắc ý lắc lắc tập tài liệu trong tay."..."
Ngăn cách bởi một cánh cửa, bên trong văn phòng.Ngô Bỉ một thân âu phục giày da, trải qua nhiều năm tôi luyện trong giới kinh doanh, gương mặt non trẻ của hắn đã trưởng thành hơn một chút.Đeo một cặp kính gọng đen trước sống mũi cao, bớt đi vẻ bất cần hơn một chút nhưng lại không hề lịch lãm thêm chút nào.Lúc này, hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhìn thì có vẻ rất bận rộn làm việc, nhưng thực tế hắn đang thực hiện một cuộc gọi video.Tút~ tút~ tút~Cuộc gọi video hồi lâu vẫn không được kết nối, mãi đến giới hạn thời gian chờ kết nối thì hệ thống đã tự động ngắt cuộc gọi.Ngô Bỉ cau mày, "Chẳng phải đã thỏa thuận là mỗi ngày một cuộc gọi video rồi sao? Giờ này đã là giờ nào rồi, sao mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu!"Hắn đứng dậy bước đến cửa sổ kính sát sàn, nhìn chằm chằm vào bầu trời trong xanh, như thể muốn nhìn xuyên qua những đám mây, thẳng tiến vào vũ trụ.Tại sao phải nhìn xuyên qua những đám mây và thẳng tiến vào vũ trụ? Ngoài đó có ai ở à?Không sai, chính là bởi vì ở ngoài những đám mây kia có người quan trọng nhất của hắn.Bảy năm trước, Tô Ngự với thành tích xuất sắc của mình đã đỗ vào học viện Hàng không. Chỉ vỏn vẹn vài năm, cậu nhờ vào bộ não siêu phàm và thể chất cực kỳ khỏe mạnh, đã được Cục hàng không đặc biệt tuyển chọn, lại còn nắm vững mọi kỹ năng với tốc độ như tên lửa, vậy nên cậu đã trở thành phi hành gia trẻ tuổi nhất.Và hiện tại đã là năm thứ hai cậu trở thành phi hành gia.Cậu và Ngô Bỉ đã thỏa thuận với nhau, rằng vào buổi trưa mỗi ngày, sẽ phải thực hiện một cuộc gọi video để báo bình an.Ting~ Ting~ Ting~Như một trận cuồng phong, Ngô Bỉ lao trở lại ghế ngồi của mình."Cuối cùng cũng nhớ tới tôi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store