ZingTruyen.Store

Dich Vo Ngu Luan Bi Giac Mong Dem Giua He Fanfic Stay With Me


Màn đêm sâu lắng, trăng sáng như bạc, một chiếc ô tô sang trọng phóng nhanh vùn vụt trên con đường lớn rộng rãi, giống như một tia sét xuyên qua bầu trời đêm.

Ánh đèn đường xuyên qua kính chắn gió chiếu lên khuôn mặt anh tuấn và hơi lộ ra chút mệt mỏi của Mạc Dĩ, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, những tia sáng đó giống như đèn kéo quân, nhanh chóng loé lên trước mắt anh ta.

Lúc này, trong đầu Mạc Dĩ hiện lên đủ loại hình ảnh, về Ngô Bỉ, về Tô Ngự...

Tuy nhiên, điều thực sự đọng lại trong đầu anh ta lại là Nhược Phong, người mà anh ta có thể vứt bỏ chỉ trong một khoảnh khắc.

"Tôi thực sự không hiểu lòng người sao?"

Câu hỏi này giống như một bàn tay vô hình nắm chặt trái tim anh ta.

Càng phiền muộn, anh ta càng đạp mạnh chân ga.

Trên con đường núi có mười tám khúc cua này, anh ta đã dựa vào kỹ năng lái xe cao siêu và trình độ thông thạo các phương tiện giao thông của mình để lái chiếc xe sang trọng này như một chiếc xe đua, như thể đang ở thế giới của 《Initial D》.


Không đầy bốn mươi phút, cuối cùng anh ta cũng đến được miếu thờ trên núi.

Miếu thờ được bao quanh bởi những hàng cây xanh um tươi tốt, mang lại cho người ta cảm giác yên bình tĩnh lặng.

Chỉ có một con đường bậc đá duy nhất dẫn đến sau núi, nó uốn lượn và trải dài về phía trước.

Anh ta lặng lẽ đứng dưới chân bậc đá, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh núi có ánh sáng màu cam nhấp nháy sáng như ánh sao, nhưng lại làm anh ta nhói mắt.

Mỗi một bước lên một bậc thang, tâm trí anh ta không tự chủ được mà hình dung ra khuôn mặt Nhược Phong đang giãy giụa đau đớn trong biển lửa, khuôn mặt đó tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.

Cùng với tiếng hét đau xé lòng của Nhược Phong, trái tim anh ta cũng run rẩy theo, như thể bị một thế lực vô hình nào đó nắm chặt.

Anh ta không khỏi bắt đầu nghi ngờ chính mình, con đường lên đỉnh núi này, phải chăng bản thân thật sự đã chọn sai?

Nhưng anh ta không có lối thoát.

Những mâu thuẫn và vướng mắc nội tâm khiến bước đi của anh ta trở nên nặng nề, cứ như mỗi bước đi đều là giẫm lên mũi dao, gây ra đau đớn không thể chịu nổi.

Tuy nhiên, cuối cùng khi anh ta bước qua bậc đá cuối cùng, bước lên đỉnh núi bằng chân trái, gió đêm thổi qua mặt anh ta, mang theo một cơn ớn lạnh.

Khi này anh ta mới nhận ra, từ lúc nào đó, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân cũng sẽ có một mặt dễ bị tổn thương như vậy.

Cảnh tượng lóe lên, anh ta chợt nhớ tới bộ dạng Tô Ngự ngồi một mình trước phòng phẫu thuật lúc đó, cô độc và bất lực.

Và giờ phút này anh ta rốt cục hiểu được tâm tình lúc đó của Tô Ngự.

"Hoá ra, cậu ta lúc đó, là có cảm giác như vậy." Mạc Dĩ ôm ngực, nghiến răng cười nhạo chính mình, "Tôi đã tự tay hủy hoại họ, lần này, tôi lại tự tay huỷ hoại chính mình."


Chẳng bao lâu, anh ta gạt bỏ mọi cảm xúc, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, sải bước đi về phía cửa miếu thờ đổ nát.

Một tiếng cót két vang lên, tay Mạc Dĩ lại run lên lần nữa.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Mạc Dĩ biến mất trong nháy mắt, sau đó là cảm giác thất vọng mạnh mẽ hơn dâng lên.

"Là cậu?" Giọng nói của Mạc Dĩ không giấu được sự thất vọng.

Nhược Phong không biểu cảm ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng bị vứt bỏ một lần có thể chịu đựng được, thế nhưng đến khi đối mặt lần nữa, trong lòng vẫn không khỏi đau nhói.

Mạc Dĩ bước tới để nới cởi trói cho Nhược Phong, "Có vẻ như tôi lại bị chú tôi lừa rồi. Tôi hoàn toàn nằm trong kế ly gián này."

Nhược Phong một lời cũng không nói, chỉ ngồi im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Dĩ.

Trái tim Nhược Phong từ lâu đã tràn ngập nỗi đau, không còn có thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai nữa.

Giây tiếp theo, Mạc Dĩ ôm lấy anh vào lòng, ôm lấy anh thật chặt.

Thân thể Nhược Phong hơi cứng đờ, giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lại Mạc Dĩ, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại không thể rơi được giọt nước mắt nào nữa.

Giờ phút này trong lòng Nhược Phong chỉ có một khoảng im lặng chết chóc.


Màn hình tắt lại sáng lên lần nữa, Mạc Dĩ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những gì chiếu trên màn hình là một biển lửa.

Một trận gió đêm thổi qua khiến những cánh cửa sổ lung lay vỡ đổ, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, ngôi nhà vốn đã tồi tàn bất kham ngay lập tức bị biển lửa nuốt chửng.

"Không!" Mạc Dĩ đẩy Nhược Phong ra, chạy đến trước màn hình: "Tô Ngự!!"

"Cậu ta chết rồi." Nhược Phong đi đến bên cạnh anh ta, "Đây không phải là điều anh luôn mong muốn sao?"

"Câm miệng!" Mạch máu trên trán Mạc Dĩ nổi lên, trong đôi mắt tràn ngập tia máu đỏ ngầu cùng phẫn nộ, dường như sắp phun ra lửa.

Anh ta giơ tay đấm mạnh vào màn hình, màn hình ngay lập tức vỡ tan, các mảnh vỡ văng khắp nơi.

"Cho dù cậu ta có chết, cũng chỉ có thể chết trong tay tôi!"

"Còn tôi thì sao?"

Câu nói này không giống một câu hỏi, mà giống một lời trách móc hơn, khiến người ta không thể bỏ qua nỗi đau ẩn chứa trong đó.

"Tôi đã ở bên cạnh anh từ khi còn là thiếu niên, tôi luôn cho rằng tôi sẽ là một sự tồn tại khác trong lòng anh, bởi vì tôi có thể cảm nhận được thái độ anh đối với tôi và đối với người khác rõ ràng không giống nhau."

Làm sao Mạc Dĩ lại không cảm nhận được chứ? Chỉ là từ nhỏ anh ta đã quen với sự thờ ơ và vô tình, từ lâu anh ta đã không muốn bộc lộ thế giới nội tâm của mình với bất kỳ ai.

"Anh chưa bao giờ dám đối mặt với con người thật của mình, nhưng anh có biết không? Từ khi Tô Ngự cuất hiện xen vào giữa cuộc đời chúng ta, thái độ của anh đối với tôi đã thay đổi rõ rệt, anh chủ động hơn, nhưng mỗi lần đều là điểm đáo vi chỉ*, anh thực sự cho rằng đó là vì trong lòng anh vẫn còn có cậu ta sao? Sở dĩ anh nhìn cậu ta không vừa mắt, chẳng qua là vì thứ anh không có được thì anh cũng không muốn người khác có được!"

(*Điểm đáo vi chỉ: Ý chỉ lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của vấn đề mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng vẫn có thể khiến cho đối phương sáng tỏ ý đồ.)


"Đủ rồi!" Mạc Dĩ đột nhiên đứng dậy, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, trong mắt loé lên lửa giận, "Chuyện này để sau rồi nói, trước tiên theo tôi đi tới phía bắc thành phố."

Nhược Phong cúi đầu cười khổ, một người từ nhỏ thiếu đi tình yêu, sao lại có thể mong đợi anh ta biết yêu chứ?

Không đợi Nhược Phong từ chối, Mạc Dĩ đã nắm lấy tay anh, điên cuồng chạy xuống núi.

Nhược Phong nhìn bóng lưng anh ta, trái tim vỡ vụn lúc này đã bị nghiền thành bột mịn và tan biến trong gió đêm.

Ngay khi vừa định đi tới chỗ chiếc xe, Mạc Dĩ kinh ngạc phát hiện ra chỗ đất trống ban đầu lại có thêm một chiếc xe nữa.

Chiếc xe này là một trong hai chiếc xe song sinh thuộc sở hữu của Ngô Bỉ và Tô Ngự, nhưng chiếc của Tô Ngự đã bị phá huỷ vào vụ tai nạn lần đó, thứ xuất hiện bây giờ rõ ràng là chiếc của Ngô Bỉ.


Lúc này, Tô Ngự đang nhàn nhã như không ngồi ở ghế lái tận hưởng gió đêm thổi qua, tóc mái tung bay tự do trong gió, nhìn trông vô cùng thoải mái.

Khóe miệng Tô Ngự hơi nhếch lên, giơ hai ngón tay về phía Mạc Dĩ, chào một cách đơn giản, tuỳ ý và cởi mở.

Dưới ánh trăng sáng, những móng tay cong vẹo của cậu nổi bật lạ thường.

Trái tim Mạc Dĩ bỗng nhiên run lên, cứ như bị vật gì đó đập mạnh vào.

Đồng thời, anh ta nhận ra rằng niềm vui khi thấy Tô Ngự còn sống thực sự yếu hơn so với khi nhìn thấy Nhược Phong.

Anh ta nắm chặt tay Nhược Phong, sức lực vô thức tăng lên.

Tuy nhiên, Nhược Phong lại giải thích đây là sự nhẹ nhõm của Mạc Dĩ sau khi thấy Tô Ngự bình an vô sự.

Sự oán hận trong lòng anh không khỏi trở nên sâu thâm hơn một chút.


Mạc Dĩ mặt sa sầm. "Mạc Nhân Hoà đâu? Chơi đùa tôi như vậy có thú vị không?"

"Không liên quan đến ông ấy." Ngữ khí của Tô Ngự dửng dưng: "Là tôi nhờ ông ấy giúp diễn vở kịch này, tôi chỉ đánh cược, giữa hai người có diện mạo giống nhau, ai sẽ có trọng lượng hơn trong lòng anh."

Khóe miệng Mạc Dĩ nhếch lên cười khẩy, trong giọng nói có chút đắc ý: "Thế này xem ra, cậu vẫn khá để tâm đến quan điểm ​​của tôi phải không?"

Tô Ngự đẩy cửa bước xuống xe, bước chân vững vàng đi đến trước mặt Mạc Dĩ, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn anh ta.

Không thể không thừa nhận, gương mặt này của Mạc Dĩ thực sự rất đẹp trai, sống mũi cao, đôi môi hơi nhếch lên, lộ ra vẻ ngang ngạnh và tự tin.

"Có thể lọt vào mắt anh, cũng khá là xui xẻo."

Nghe thấy lời nói của Tô Ngự, Nhược Phong không khỏi cau mày, cố gắng rút tay lại, nhưng Mạc Dĩ lại giữ chặt không chịu buông ra.

Mạc Dĩ giữ nguyên nụ cười, ngữ khí bình tĩnh nói: "Nói đi, đã tốn bao nhiêu công sức để lừa tôi lên núi, sẽ không chỉ nhìn tôi tự giễu cợt mình thôi đúng không?"

Tô Ngự nhún nhún vai, sau đó quay người nhìn về hai chiếc xe phía sau, trong mắt loé lên một tia thách thức: "Chúng ta đánh cược lần cuối nhé?"

Mạc Dĩ cụp mắt xuống: "Cược thế nào?"

"Lần trước, anh đã phá hỏng xe của tôi, khiến tôi và Ngô Bỉ suýt mất mạng." Tô Ngự chỉ tay vào hai chiếc xe, nói tiếp: "Lần này, tôi cũng đã phá hỏng một trong hai chiếc đó, anh có dám chọn một chiếc và cùng nhau lái xe xuống núi không?"

Mạc Dĩ trợn to hai mắt, trong lòng chấn động.

Phải biết rằng, họ hiện đang ở trên núi, đường đi khúc khuỷu và hiểm trở, nếu phương tiện có vấn đề gì thì hậu quả sẽ chỉ là thịt nát xương tan.

Tiền cược quả thực quá cao!

"Tô Ngự, cậu không muốn sống nữa sao?"

"Nhờ ơn của anh, tôi đã chết một lần."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store