ZingTruyen.Store

Dich Vo Ngu Luan Bi Giac Mong Dem Giua He Fanfic Stay With Me


Trong phòng khách rộng rãi và sáng sủa, bốn người ngồi quanh bàn.

Ngô Bỉ uể oải tựa vào người Tô Ngự, đùi họ dính chặt vào nhau, hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, không biết đang muốn gì.

Cùng lúc đó, Tô Ngự lòng không gợn sóng bấm vào video.

Hàn Ba Cuồng tò mò nhìn chăm chú nhân vật chính trong video, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Tống Chinh đang ngồi đối diện, trên mặt lộ ra một tia bối rối.

"Ý cậu nói, cái người người không ra người ma không ra ma trong video là cậu ta? Nhìn sao cũng trông không giống?"

Vừa dứt lời, chân Hàn Ba Cuồng đã bị Tô Ngự đá nhẹ vào.

Lúc này, Hàn Ba Cuồng mới chợt nhận ra, hoá ra đó là lớp hoá trang tạo hình của Mạo Xung trong phim.

Tuy nhiên, trong trí nhớ của cậu ta, khi lần đầu tiên nhìn thấy Mạo Xung mặc bộ trang phục này, vẫn nghĩ nó đặc biệt không tệ.

Tống Chinh chẳng hề để ý đến, xua xua tay, quay đầu nhìn Tô Ngự.

"Vấn đề này hiện tại đã sắp xếp ổn thoả kết cục rồi, anh gọi em tới cũng không có ích gì đâu, đúng không?"

Tô Ngự đã dự liệu trước được điều này, không chút do dự mở ra bản tuyên bố do anh Trần đưa ra.

"Bản tuyên bố này cậu đã đọc qua chưa?" Tống Chinh còn chưa kịp phản ứng, Tô Ngự đã nói tiếp: "Tôi cảm thấy anh ta viết văn không quá giỏi."

Sắc mặt Tống Chinh lập tức đỏ bừng, gân nổi lên trên trán, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ vào màn hình máy tính, lớn tiếng mắng chửi.


Tống Chinh nói rất nhanh, giống như súng liên thanh phun ra một loạt lời nói, nhưng kỳ lạ thay, trong một loạt lời "hỏi thăm" này, thậm chí không chứa một lời chửi thô tục nào, còn "hỏi thăm" cả mười tám thế hệ tổ tiên của anh Trần.

Trong mắt Tống Chinh, bản tuyên bố của anh Trần chỉ là đống phân chó hôi hám, viết kín chín trang giấy, toàn bộ đều là vô nghĩa và lan man.

Cộng thêm vừa rồi nghe được những gì đã xảy ra với Hàn Ba Cuồng, sự oán giận của Tống Chinh đối với anh Trần đã lên đến đỉnh điểm.


Đến khi Tống Chinh mắng chửi đến miệng khô khốc, thở hổn hển, Tô Ngự ở một bên mới nhàn nhã đưa cho một tách trà.

"Thật sự dở tệ đến vậy sao?" Tô Ngự khẽ cau mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Tôi cảm thấy viết cũng không tệ mà."

"Hừ! Những học sinh ban tự nhiên như các anh căn bản không hiểu được vẻ đẹp cư trú trong văn chương của học sinh ban xã hội đâu!" Tống Chinh không mấy hài lòng phản bác lại, "Nếu để em viết..."

Nói được nửa chừng, Tống Chinh chợt nhận ra mình suýt nữa là rơi xuống hố do Tô Ngự đào, vội vàng ngậm miệng lại.

Tống Chinh hung tợn trừng mắt nhìn Tô Ngự, như đinh đóng cột nói: "Chuyện này em sẽ không nhúng tay vào."

Đúng lúc này, Ngô Bỉ ngồi bên cạnh vốn vô công rỗi nghề đột nhiên đứng thẳng người dậy, giơ nắm đấm to như cái nồi lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Chinh.

Chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến Tống Chinh cảm thấy một áp lực to lớn giống như Thái Sơn đè trứng.

Tống Chinh khó khăn quay đầu đi, không dám nhìn Ngô Bỉ nữa, nhưng ngữ khí vẫn kiên định, nói:

"Các anh dùng vũ lực uy hiếp em cũng vô ích thôi. Muốn em hạ thấp anh Xung, đó đơn giản là xúc phạm đến sự yêu mến nồng nhiệt đã qua của em, em tuyệt đối không thể làm được!"

Thấy Tống Chinh nước đổ đầu vịt như vậy, Tô Ngự chỉ có thể bất lực than thở một tiếng: "Hàn Ba Cuồng à, tôi thấy chuyện này tốt nhất nên quên đi."

Cậu từ từ tiến lại gần Hàn Ba Cuồng, đặt tay lên vai cậu ta, dùng giọng nói mà chỉ có hai người họ mới nghe được: "Khóc đi!"

"Có nhiều cặp mắt nhìn tôi như vậy, tôi làm sao có thể khóc được!" Hàn Ba Cuồng rít qua kẽ răng nói ra một câu.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Ngự dùng hết sức nhéo mạnh lưng Hàn Ba Cuồng mà không nói một lời.

Lần này thực sự không có chút thương xót nào cả, Hàn Ba Cuồng thậm chí còn chưa kịp hét lên thì nước mắt đã không kìm được mà chảy ra từ khóe mắt.

Cảm giác đau đớn tột cùng đó khiến môi cậu ta bất giác bắt đầu run rẩy, bộ dạng trông có vẻ vô cùng uất ức.


Đây chỉ đơn giản là một màn trình diễn khóc lóc có thể gọi là trình độ trong sách giáo khoa, ngay cả khi Mạo Xung đến đây, e rằng cũng phải bái sư học nghệ, để có thể học được thứ tinh tuý này.

Thấy Hàn Ba Cuồng khóc thảm thiết như vậy, Tống Chinh trong lòng ít nhiều cũng không nhịn được nữa.

"Anh ơi, anh đừng khóc nữa mà." Tống Chinh vừa nói vừa lấy trong túi của mình ra mấy tờ khăn giấy, đưa đến trước mặt Hàn Ba Cuồng rồi chạm một cái: "Anh nhìn bộ dạng hiện giờ của anh xem, khóc thực sự quá xấu."

Hàn Ba Cuồng vừa lấy khăn giấy ra, biểu cảm trên mặt lặp tức cứng đờ và càng khóc to hơn.

Tống Chinh thấy vậy mỉm cười hehe nói: "Nhìn xem, bộ dạng này mới đúng là tiếng khóc từ trong lòng!"

Ngô Bỉ và Tô Ngự: "..."

...


Buổi tối, Hàn Ba Cuồng một thân một mình ngồi xổm giữa sân nhà họ Tô, tay cầm một cành cây vẽ những vòng tròn trên mặt đất.

Tống Chinh đến cuối vẫn từ chối giúp đỡ cậu ta làm sáng tỏ sự tình.

Trên thực tế, trong tâm Hàn Ba Cuồng cũng có thể hiểu được điều này.

Suy cho cùng, đối với một người bình thường mà nói, thực sự không cần thiết phải nhúng tay vào làm điều đó cho một người không thân quen, tránh để bản thân cũng bị liên luỵ đến.

Điều duy nhất khiến trong lòng Hàn Ba Cuồng nổi cáu bây giờ chính là bản thân đã biến mất gần hai ngày trời rồi, mà chẳng có tin nhắn thư từ gì từ Mạo Xung.

"Mạo Xung chết tiệt, Mạo Xung thối tha, tức chết đi được!"


Mùi thức ăn thơm lừng từ bên ngoài ngôi nhà thoang thoảng bay vào, trong đó có lẫn vào một mùi hương quen thuộc.

Hàn Ba Cuồng không khỏi khịt mũi, hai mắt đột nhiên sáng lên -- hương vị này, tuyệt đối không nhầm lẫn, đó chính là tay nghề của mẹ Hàn.

Hàn Ba Cuồng sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, đập mạnh vào miệng, trong lòng thầm lẩm bẩm:

"Hừ, Ngô Bỉ và Tô Ngự cũng không có ý tứ gì hết, rõ ràng biết mình ở nhà bọn họ, nhưng lại kéo nhau chạy về căn hộ của Ngô Bỉ, chẳng lẽ không sợ mình sẽ chết đói ở đây sao!

Mặc dù trước khi đi bọn họ đã nói rằng có thể tùy ý sử dụng tủ lạnh và nhà bếp, nhưng vấn đề là... mình hoàn toàn không biết nấu cơm á! Nếu không cẩn thận mà làm nổ tung căn bếp, liệu Ngô Bỉ có dùng dao làm bếp mà trực tiếp chém mình không?"

Nghĩ tới đây, Hàn Ba Cuồng không khỏi rùng mình.

Lúc này cậu ta thực sự đói đến khó chịu, nhưng lại không dám tuỳ tiện ra ngoài tìm đồ ăn.

Rốt cuộc, nếu để mẹ Hàn biết mình thất nghiệp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, không chừng không những tiếp tục đói, mà ngay cả cái mông cũng có thể bị đánh nát.

Hàn Ba Cuồng nheo mắt lại, vừa chậm rãi bước đi theo mùi thức ăn của mẹ Hàn, vừa giãy dụa trong lòng.


Không biết từ lúc nào, cậu ta đã đến được bức tường.

Có lẽ là bị đói đến choáng váng đầu óc, cũng có lẽ có một lực lượng nào đó trong bóng tối đã dẫn dắt cậu ta, cậu ta đã thực sự kéo một chiếc ghế đẩu đến và đứng lên đó không chút do dự.

Hàn Ba Cuồng bám chặt bức tường bằng cả hai tay, sau đó cẩn thận từng li từng tí thò cái đầu nhỏ ra.

Lúc nhìn kỹ hơn, chỉ thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc đang đứng thẳng ở giữa sân nhà mình.

Hàn Ba Cuồng lập tức trợn to hai mắt, trong lòng một thoáng kích động, không tự chủ mà nhỏ giọng kêu lên:

"Mạo Xung...?"


Âm thanh đó nhỏ như tiếng muỗi vo ve, thế nhưng nam nhân đó dường như nghe thấy.

Mạo Xung quay phắt lại, đôi mắt sáng như đuốc nhìn về phía bức tường.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của cả hai đồng thời nóng lên.

Mạo Xung chậm rãi đi về phía Hàn Ba Cuồng, họ ai cũng không lên tiếng, chỉ đứng nhìn nhau im lặng.

Giờ phút này, ngàn lời nói dường như chỉ là dư thừa, mọi thứ đều không được nói ra.


Cũng vào lúc này, ba Hàn từ trong bếp đi ra, lướt mắt đã thấy Hàn Ba Cuồng đang trèo trên tường, thế là lớn tiếng hét lên:

"Ba Cuồng, con nằm trên tường làm gì vậy?!"

Nghe được giọng nói của ba mình, Hàn Ba Cuồng toàn thân run rẩy, có chút hoảng loạn nhìn sang.

Mạo Xung nhanh chóng đưa tay lau khóe mắt, sau đó quay người lại, trên mặt lộ ra một hàng răng trắng bóng, nhìn ba Hàn, cười nói:

"Chú, chú đừng lo, cậu ấy bây giờ là vệ sĩ riêng của con 24/24, đừng nói là trèo tường, ngay cả là bắt cậu ấy phi thiềm tẩu bích* cũng tuyệt đối không thành vấn đề."

(*Phi thiềm tẩu bích: là môn khinh công  trong các tiểu thuyết, phim kiếm hiệp. Người luyện phi thiềm tẩu bích có cơ thể nhanh nhẹn, có khả năng đi lướt trên mái nhà và vách tường như bay.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store