ZingTruyen.Store

Dich Toi Da Tro Thanh Me Thien Nga Den Cua Cong Chua Thien Nga Trang

Tôi hiểu rằng một người không có hứng thú với động vật như sếp của mình sẽ không làm tốt công việc này, nhưng điều đó không có nghĩa hắn được trút giận lên tôi.

Những loại người đó không quan tâm tôi yêu động vật và thân thiện với chúng như thế nào.

Tôi bắt đầu làm công việc bán thời gian trong vườn bách thú khi còn học trung học, do đó tích lũy được nhiều kinh nghiệm làm việc nhất so với bất kỳ người nào khác xung quanh, hình ảnh của tôi không thể vượt xa hơn "một đứa không thể đậu đại học và mắc bị kẹt tại một vườn thú nhỏ. "

"...... Ah, thật tuyệt khi được sống thoải mái với bọn mi."

Sau giờ làm việc, không có nơi nào khác mà tôi cần phải đến hay phải chờ đợi ai đó.

Cầm lon bia trên tay, tôi lảo đảo lao ra hồ nước giữa vườn bách thú.

"Mấy đứa, mẹ đến rồi đây!" 

Người duy nhất thực sự chào đón tôi là những con vật nhỏ ở vườn thú do tự tay tôi chăm sóc.

Tôi cố nặn ra một nụ cười trên môi khi vuốt ve mai của một con rùa già.

Haha, nhìn mi cứ như mi biết tất cả mọi thứ vậy ! (Đang nói con rùa :)) )

Lúc đó tôi cười như thể những lời đó được nói ra như một trò đùa, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy nỗi buồn tràn ngập.

"Aww, mi có thể nói chỉ bằng cách nhìn ta à? À không ... mi có biết cách giao tiếp như thế không, thưa quý ông rùa? "

"......" (quý ông rùa già)

Người nghĩ ra cụm từ mắt rùa giống như mắt nai có lẽ chưa bao giờ thực sự nhìn thấy mắt rùa.

Tôi tiếp tục nhìn vào đôi mắt đen tuyệt đẹp dần dần trở nên mê mẩn với chúng, và rồi, trái tim tôi tan chảy.

Nhìn bọn chúng thôi cũng đủ để những lời chất chứa trong lòng tôi trào ra.

"Ta muốn sống phần đời còn lại của mình mà không cần phải suy nghĩ về những hợp đồng công việc hay những thứ tương tự. Ta chỉ muốn ngắm nhìn bọn mi thôi ...... "

Tôi muốn vứt bỏ tất cả những lo lắng của mình và có một cuộc sống hạnh phúc khi nuôi động vật.

Đầu óc mơ màng, tôi ngồi ôm gối vào ngực, nước mắt tuôn rơi.

"Tôi sẽ rất hạnh phúc nếu tôi có thể nhảy vào một cuốn tiểu thuyết."

Tôi muốn thử sống nhàn nhã, giống như con thiên nga lơ lửng trên mặt hồ đằng kia.

Vậy thì, tôi chỉ có một quyết định duy nhất là cố gắng biến điều này thành hiện thực.

"...... Đi mua vé số thôi."

Hahhhh!

Tôi đặt tay lên đầu gối và định đứng dậy rời đi, nhưng tôi lại cảm thấy thế giới quay cuồng và thế tôi vấp ngã.

Chuyện gì đang xảy ra. Tôi thậm chí còn không uống nhiều mà......

Tôi bỗng thấy đau bụng và bước đi loạng choạng.

Và cứ thế một bước, hai bước, cứ thế tiếp tục hướng về phía hồ nước xanh thẳm, cho đến khi.

Tùm!

Và thế là cuộc đời tôi kết thúc.

Tôi đã nói rằng tôi muốn rơi vào một cuốn tiểu thuyết, nhưng ai biết được tôi sẽ rơi xuống hồ!

Tất cả các loài động vật trên bờ hồ đều đổ xô về phía tôi, nhưng tôi thậm chí không thể phát ra tiếng hét từ miệng mình.

Đôi mắt đen của chúng dõi theo cảnh tôi đang vật lộn để thở khi tôi chết đuối.

"Haha, haha!"

Trong những cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc, thì ắt hẳn lòng tốt sẽ được đền đáp, nhưng có lẽ nó không đúng đối với những con vật này.

Trong hơn mười năm, tôi cho chúng ăn và chải lông cho chúng, nhưng chúng chỉ ngồi đó với vẻ mặt trống rỗng như thể chúng đang nhìn một người lạ.

Có lẽ đó chỉ là ảo giác, nhưng tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy một vài con trong số chúng nhếch mép.

...... Bọn mi.

Ký ức cuối cùng của cuộc đời tôi kết thúc ở đó, và tôi đã đưa ra quyết định cuối cùng.

Nếu chị mày bình an sống sót ......

Thì chị sẽ luộc tất cả bọn mày.

***

Tôi mở mắt ra.

Tôi có thể đã có một cuộc sống tầm thường, nhưng liệu chết trong hồ nhân tạo ở sở thú có hợp lý không!?

Khi tôi cố gắng giữ được một ý nghĩ trong tâm trí mơ hồ của mình, hơi nước bật ra từ cổ họng đã tắc nghẹn của mình.

"Hựa!"

Tôi đã được tái sinh và không còn là một nhân viên vườn thú tạm thời ở Hàn Quốc.

Tôi đã trúng xổ số mà tôi rất ao ước.

"...... Chết tiệt."

Đây có phải là những gì họ gọi là xuyên không, cái trải nghiệm xuyên không "nổi tiếng" đó không?

Mái tóc đen óng ánh xanh đậm và một đôi mắt màu tím huyền bí.

Đôi má trắng như tuyết và đôi môi căng mọng, đỏ thắm.

Thực sự không có cách nào để mô tả vẻ đẹp của cơ thể này.

Sau khi nhìn thấy mình trong gương, tôi cứ nhìn chằm chằm quá lâu đến nỗi có thể xuất hiện những vết bầm tím trên mặt.

Khi tôi tỉnh dậy và nhận thấy ngoại hình lạ hoắc của mình, tôi đã phản ứng khác với hầu hết các nhân vật tiểu thuyết trong những truyện mà tôi đã đọc. Tôi không hét lên hay tát một người giúp việc để xác nhận lại.

Ý tôi là, tại sao tôi có thể?

Tôi luôn mơ về điều này, vì vậy bây giờ tôi chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian tôi có trong cuốn tiểu thuyết càng nhiều càng tốt.

Tôi sẽ kết hôn với một công tước lạnh lùng và cuối cùng khiến trái tim anh ta tan chảy, hay tôi sẽ chạy trốn khỏi một hoàng tử luôn nhung nhớ tôi? Hoặc nếu không phải vậy thì có lẽ tôi sẽ trở thành môn đệ của một phù thủy và lật đổ thế giới.

Một danh sách thú vị đầy những lựa chọn cốt truyện chảy qua đầu tôi.

"Ok, làm thôi."

Tự hỏi tôi nên làm gì cho bước đầu tiên của tôi với tư cách là một người xuyên không, tôi vỗ tay trong niềm vui sướng, đầy mong đợi.

Tôi đã có động lực, nhưng vẫn còn một vấn đề. Tôi không biết mình tái sinh trong cuốn tiểu thuyết nào.

***

Một giờ sau khi trọng sinh,

"...... Hahh."

Tôi đã mong đợi điều gì chứ?

Nếu may mắn ngay từ đầu, tôi đã không chết một cách vô lý trong một hồ bơi nhân tạo.

Dù tôi có xui xẻo thế nào đi nữa thì điều này vẫn vô lý.

Những người khác đọc rất nhiều sách và trở thành thẩm phán, bác sĩ,  tôi cũng đọc nhiều sách như người mà thế nào lại rơi vào tình trạng không biết mình là ai.

'' Đây có thể là nhân vật nào?. Công chúa? Hay ác nữ? "

Người ta nói rằng kinh nghiệm luôn là người thầy tốt nhất, vì thế nếu tôi chỉ cần đọc vài chương đầu của cuốn tiểu thuyết này, tôi có thể dễ dàng hình dung được diễn biến tiếp theo của cốt truyện.

Chẳng hạn nhân vật chính sẽ gặp ai, sức mạnh tiềm ẩn của họ là gì, ..., tất cả đều sẽ tuôn ra như bói.

Nhưng tôi vẫn không thể nhận dạng được cuốn tiểu thuyết mà mình xuyên vào.

"Ưah! Tôi không có nhiều tiền nhưng tôi đã mua tất cả đống sách đó! "

Rõ ràng,  tôi cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì với vẻ đẹp tuyệt vời của cơ thể này, nhưng những nhân vật thường được sử dụng làm bia đỡ đạn trong tiểu thuyết lãng mạn - giả tưởng thường là những nhân vật có ngoại hình ưa nhìn.

Vì vậy, với kiểu thiết lập nhân vật không quen thuộc này, tôi tiếp tục tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của mình.

Chờ chút.

Tôi lật bàn tay của mình và xem xét chúng, và kiểm tra từng inch trên toàn bộ cơ thể mình để tìm một đặc điểm cơ thể duy nhất có thể có.

Nhưng dù tôi có chăm chú quan sát cơ thể và khuôn mặt của mình đến đâu, tôi vẫn không thể tìm thấy gì trong hình ảnh phản chiếu của gương.

"Hahh... làm sao có thể đẹp thế được."

Tôi cởi bỏ chiếc váy đen đang mặc trên người, để lộ ra một thân hình nước da trắng ngần càng thêm nổi bật.

Tôi thích mặc một chiếc váy thanh lịch và sáng màu hơn một chút so những bộ đồ giản dị nhưng chất lượng đã từng mặc

Hoặc nó giống như một bộ lễ phục, nếu phải nói như vậy......

"...... Haha."

Không, có lẽ là không.

Dù tôi có xui xẻo đến đâu, tôi cũng không thể xui xẻo đến mức trở thành một góa phụ.

Mặc dù có những câu chuyện về những linh hồn ma quỷ mang xui rủi cho ai đó bất cứ nơi nào họ đến, nhưng tôi không còn ở Hàn Quốc nữa nên vận may của tôi có thể sẽ không quá khủng khiếp.

(Đúng thế. Hãy coi đây như một căn phòng thoát hiểm và tìm kiếm manh mối nào! Tôi thậm chí có thể chơi nó mà không mất tiền!)

Với thái độ tích cực nhất, tôi nhìn quanh căn phòng vĩ đại mà tôi vừa thức dậy. Có một chiếc đèn chùm, giường và tủ quần áo, cả ba đều to lớn và uy nghiêm.

Tôi tự hỏi liệu tôi có thể nhận được bất kỳ gợi ý nào về bộ quần áo mà tôi mặc hay không, nhưng khi tôi mở tủ quần áo, hy vọng đã trở thành thất vọng.

"C-cái gì. Tại sao tất cả đều như thế này? "

Bên trong tủ quần áo lộng lẫy nhưng chỉ toàn một màu đen.

Váy đen, mũ đen, mạng che mặt đen và giày đen. Kể cả người này thích màu đen đến mức nào, đây thực sự là ám ảnh quá.

Nhưng nếu không phải vậy, thì ......

"Được rồi, trước tiên ta cần đi gặp những người khác."

Thình thịch!

Xóa bỏ những suy nghĩ đáng ngại ra khỏi đầu, tôi đóng chặt cửa tủ và thay một trong những bộ váy đen.

Dù sao thì, căn phòng này không phải là một nơi tốt vì nó miễn phí, nó chỉ an toàn  nếu mất phí như bình thường. Ngày nay, sẽ là lừa đảo nếu một đồ gì đó tốt mà lại miễn phí, bạn không thể làm bất cứ điều gì đúng đắn nếu không mua bằng tiền.

Nếu đây là một cảnh trong tiểu thuyết, có lẽ sẽ có ai đó bên cạnh tôi sẽ nói điều gì đó như (Ôi, quý cô Isabelle! Là con gái quý giá duy nhất của công tước Eden và là hôn thê của hoàng tử, ngài cần phải bảo vệ danh tiếng và vị thế của mình!) Nhưng dù tôi có đợi bao lâu sau khi tỉnh dậy, một cảnh như vậy vẫn không xuất hiện và tôi vẫn cô đơn.

...... Ừm.

Ngồi một mình thế này, hơi quá.

Nếu đó là một căn phòng và đồ đạc với kích thước và chất lượng như thế này, tôi phải là một quý tộc, vậy làm sao mà có thể yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi?

Tôi có thể là một nhân vật phản diện?

Tôi đoán rằng có lẽ các thành viên trong gia đình tôi đã chuyển đi hết, hoặc theo suy nghĩ thứ hai, đã hoàn toàn bỏ rơi, nhưng với vẻ đẹp của tôi, tôi chắc chắn mọi người sẽ đến gần và không chạy trốn khỏi tôi.

Tôi đang nói rằng tôi quá xinh đẹp, những người thân trong gia đình tôi đã bán tôi vì tiền, họ sẽ cảm thấy thật tiếc nếu bán một đứa con gái xinh đẹp như vậy.

Dù thế nào đi nữa, tình huống này cũng thật kỳ lạ.

Cuối cùng, tôi cẩn thận mở cửa phòng, dù tâm trí đang bị phân tâm vào những gì tôi sẽ tìm thấy bên ngoài.

Nhưng điều duy nhất tôi nghe thấy trong hành lang lớn là tiếng thở của mình.

"Xin chào! Xin lỗi? Có ai ở đó không!?"

Tôi lại lớn tiếng la hét, nhưng giọng tôi chỉ vang vọng lên những bức tường.

Một ngôi nhà kinh dị.

Hoặc một cái gì đó tương tự, có thể.

Tại thời điểm tôi xoa xoa cánh tay mình, tôi đã nổi da gà.

Tôi chạy xuống cầu thang và loạng choạng ra khỏi tòa nhà, nhưng sau đó không thể không thốt lên với vẻ ngạc nhiên thú vị.

".......Ôi trời!"

Làm sao có thể tồn tại một nơi tuyệt vời như vậy.

Tôi sợ hãi chạy ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hơi thở của tôi như ngừng lại trong giây lát.

Dù không ai giải thích cho tôi điều gì, nhưng nơi đây khiến tôi yên tâm và an ủi rằng tôi đang ở đâu.

"Đây thực sự là bên trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết giả tưởng!"

Tôi kinh ngạc nhìn khung cảnh tuyệt đẹp và liên tục dụi mắt vì nó trông quá đẹp.

Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp lại khi nhìn thấy những ngọn đồi nhỏ và những bụi cây tươi tốt xung quanh khu vực này, và tuyệt vời hơn cả là một hồ nước trong xanh lấp lánh như một viên ngọc.

Đây là một cuộc xuyên không thực sự, một khung cảnh hài hòa của thiên nhiên thực sự!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store