ZingTruyen.Store

Dich Saturnine Duoi Buc Tuong Sao Tho The Siege Of Terra 4


Một thiên thần khác

Niềm hy vọng không phải là một sai lầm

Olympos

Khi Sanguinius, Chúa tể của Baal leo lên cầu thang bên trong tới bệ chiến đấu của bức tường chu vi thứ tư, ngài cảm thấy mạch đập trong đầu mình đập thình thịch.

Nhịp đập đến đúng lúc với tiếng đập của những chiếc trống định âm mà đại quân phản bội đông đảo đang đánh, và đánh một cách loạn nhịp với mỗi tiếng nổ của các trận chiến gần đó. Nhưng cả tiếng trống lẫn tiếng nổ của đạn dược đều không gây ra điều đó. Những tâm trí khác lại đang gặm nhấm ngài, những tâm trí khác, những tâm trí của những người anh em.

Có một tâm trí rất đặc biệt.

Ngài bước đi, vì đôi cánh to lớn của ngài đau nhức, tinh thần xuống thấp, nhưng ngài vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đầy nhân hậu của mình. Ngài sẽ không tỏ ra yếu đuối trước các con trai của mình, hay các Imperial Fist kiên cường của Rann, cũng như với bất kỳ chiến binh nào của Terra hay Sao Hỏa đứng cùng chiến tuyến với ngài. Ngài hiểu mục đích và vai trò quan trọng của mình. Rất ít sinh vật trong trần thế có thể sánh ngang với ngài trong chiến tranh, nhưng trong cuộc chiến ở quy mô này, ngài chỉ là một phần tử nhỏ. Bất kể năng lực của ngài, bất kể hành động của ngài, ngài sẽ không thể một mình xoay chuyển tình thế của Gorgon Bar. Vai trò của ngài là một bù nhìn, một ngọn cờ sống để đoàn kết hàng phòng thủ và tiếp sức sức mạnh cho nó.

Và ngài biết việc ngài liên tục vắng mặt ở tiền tuyến đã bị người ta chú ý đến.

Tin đồn lan truyền rằng ngài bị ốm hoặc bị thương. Sanguinius đã cố gắng nhốt mình một mình trong phòng để ngăn chặn cơn dịch bệnh của những ảo giác. Ngài không muốn người ta thấy ngài đang co giật, đã có quá nhiều binh lính nhìn thấy ngài quỳ gối trên lối đi và kêu la trong đau đớn.

Đã có lời đồn đãi xung quanh. Ngài không thể để điều đó xảy ra lần nữa. Khi những khải tượng đến và những cơn phù phép chiếm lấy ngài, ngài đã lẻn đi và chịu đựng chúng trong cô độc.

Nhưng ngài thực sự đã mất dạng. Sự vắng mặt của ngài đã được người ta chú ý đến. Nỗi bất an đang dâng trào. Cảnh tượng ngài như đang bị mất trí, đau đớn và khốn khổ sẽ làm suy sụp tinh thần, nhưng khoảng trống mà ngài để lại do rời bỏ hàng ngũ cũng có thể làm suy sụp tinh thần. Một bù nhìn chỉ có tác dụng nếu nó có thể được nhìn thấy. Bị hủy hoại bởi những ảo ảnh, ngài sẽ thất bại với tư cách vừa là một chiến binh vừa là người truyền cảm hứng.

Đó là một gánh nặng không giống ai, tệ hơn nhiều so với trách nhiệm không đáng có của Imperium Secundus mà Roboute đã đặt lên vai ngài. Đại Thiên Thần là người bảo vệ. Nếu ngài sụp đổ thì Terra cũng sẽ sụp đổ. Có lẽ những hình ảnh làm lung lạc tâm trí ngài chính là vũ khí mà Horus sẽ sử dụng để tiêu diệt ngài.

Đó không phải là cái chết theo nghĩa đen mà ngài đã thấy trong Cơn bão Ruinstorm: đó là sự thất bại mang tính biểu tượng của ngài, sự tan rã của điều tốt đẹp mà ngài đại diện.

Những người lính trên bậc thang chào và cúi đầu khi Sanguinius đi qua. Ngài dừng lại để nói chuyện với một số người, để siết chặt tay và nâng đỡ trái tim. Đó là cách mọi thứ hoạt động. Một vài lời nói từ Đại Thiên Thần đã rèn luyện lại khí phách.

Bel Sepatus và Halen đang đợi ngài ở bến đỗ bên dưới lan can.

Tiếng rùng mình của cuộc giao tranh gần đó ngày càng lớn hơn. Ngài có thể ngửi thấy mùi khói phả vào tường.

"Bọn chúng đang hội quân lại à?" Ngài hỏi.

"Có vẻ như kẻ thù tuân theo thời gian biểu của ngài," Sepatus đáp lại một cách mỉa mai.

"Vừa mới xuất kích thôi, thưa ngài," Halen nói, đưa cho ngài một bảng dữ liệu. "Một tá kể từ lúc bình minh. Chúng đang thăm dò những điểm yếu trong phòng tuyến của chúng ta."

"Tấn công vào các công trình?" Sanguinius hỏi.

"Và tấn công vào sĩ khí của quân ta," Halen trả lời. "Chúng đang tìm cách làm chúng ta mất tinh thần vào sáng hôm nay. Chúng đang đánh thăm dò xem phần nào là yếu nhất."

"Không có phần nào là yếu cả," Sepatus nói nhanh.

"Đúng vậy, thưa Đội Trưởng," Fisk Halen trả lời. "Ý tôi chỉ là có một số thứ mạnh mẽ hơn những thứ khác."

"Bel biết con muốn nói gì, bạn của ta," Sanguinius nói. "Không có gì xấu hổ khi yếu đuối cả." Ngài xem xét dữ liệu một cách cẩn thận.

"Các binh sĩ thuộc đại đội Berengeria Fusilier..." Halen nói.

"Đáng lẽ họ phải được luân chuyển đi," Sanguinius nói, gật đầu khi đọc. "Họ đã gánh chịu thiệt hại nặng nề ở tuyến thứ hai. Họ đã không được phép có cơ hội rút lui suốt chín ngày qua rồi."

"Đại đội trưởng của họ đã từ chối rút lui," Halen nói.

"Và ta đánh giá cao lòng can đảm của họ," Sanguinius nói. "Nhưng họ đang quá yếu đuối để đứng vững và sẽ chết trên đôi chân của mình. Rút họ đi đi, Fisk, và cho họ sáu giờ ở tuyến dự bị để nghỉ ngơi và tiếp tế."

Halen nói: "Còn có hai tiểu đoàn Prushik Kurassiers đang đợi ngoài sân để sẵn sẵn lấp đầy vị trí. Họ mới đến từ Sanctum tối qua."

"Hãy thay đổi đi, Đội Trưởng," Sanguinius nói. "Hãy nói với chỉ huy của Berengerian rằng ta đã đích thân yêu cầu những người lính dũng cảm của ông ta được nghỉ ngơi, vì ta đã nghĩ đến họ cho một hành động đặc biệt sau này. Hãy nhấn mạnh hai chữ 'dũng cảm'."

"Một nhiệm vụ đặc biệt à, thưa ngài?" Sepatus hỏi.

"Phòng thủ Gorgon Bar," Sanguinius nói. "Ông ta không cần biết chi tiết cụ thể. Ông ta chỉ cần một lý do để rút lui sẽ không làm tổn thương lòng kiêu hãnh của mình."

Halen gật đầu và lấy lại máy tính bảng.

Tiếng đập trong thái dương Sanguinius ngày càng tồi tệ hơn.

"Hãy để xem ngày nào," ngài nói với họ. Ngài tự làm mình mỉm cười.

Halen dẫn đầu lên dốc chiến đấu, hét lên mệnh lệnh. Lực lượng dự bị trên tường thành giơ cao những ngọn giáo dài và cột đèn tự phát sáng thẳng đứng để gây chú ý khi họ đi qua, các ngọn cờ và huy hiệu của Đại Đội cuồn cuộn như những con rắn biển trong gió. Sanguinius giữ Sepatus nán lại một lúc.

"Về nhiệm vụ đặc biệt này, Bel," ngài nói nhẹ nhàng, "ta cần con tập hợp đội quân tốt nhất của mình, rời khỏi hàng ngũ và quay trở lại Sanctum Imperialis."

Mặt Bel Sepatus tối sầm lại. "Nhân danh Terra, tại sao con lại phải đi làm điều đó?" Anh ta hỏi.

"Ta đã nhận được một thông tin liên lạc cách đây một giờ, được chuyển tải trực tiếp và hết sức tự tin từ ngài Sigillite. Ông ấy yêu cầu một đội quân tốt nhất và những chiến binh giỏi nhất của ta ngay lập tức."

"Vì mục đích gì?"

"Thông điệp không nói rõ, và ta cũng không hỏi."

"Con sẽ không rời xa ngài, thưa ngài. Không phải vào giờ phút này. Và con lo lắng cho ngài. Con đã nghe thấy..."

"Con sẽ tuân theo mệnh lệnh của ta chứ, Bel?" Sanguinius hỏi.

"Luôn luôn."

"Vậy đây là mệnh lệnh của ta. Con và biệt đội tinh nhuệ nhất của con hãy tới Sanctum."

Sepatus nghiến răng một lúc rồi gật đầu.

"Pháp Quan cần con," Sanguinius nói. "Có một số vấn đề quá tế nhị để truyền tải."

"Dorn đã có người của riêng mình," Sepatus nói.

"Nếu người anh em của ta cần những thiên thần giỏi hơn," Sanguinius nói, "Ta sẽ không đặt câu hỏi với anh ta. Mệnh lệnh của Pháp Quan nằm trên tất cả. Chúng ta làm theo chiến lược của anh ta, nếu không cuộc bao vây sẽ phá vỡ chúng ta. Sự hiểu biết của anh ta về cuộc chiến này rộng hơn và toàn diện hơn tôi rất nhiều."

Sepatus nhẹ nhàng thở ra, xoa dịu cơn thịnh nộ thầm lặng của mình.

"Con sẽ chuyển quyền chỉ huy đội hình của mình cho Satel Aimery," anh ta nói. "Con sẽ chọn biệt đội hai. Katechon. Con sẽ..."

"Bel?"

"Con sẽ bỏ lỡ vinh quang của ngày hôm nay," Sepatus buồn bã nói.

Sanguinius đặt tay lên vai anh ta.

"Vinh quang, Bel," ngài nói, "đang chờ con ở bất cứ nơi nào con bước đi."

Bề mặt bức tường dày đặc những binh sĩ, kim loại lấp lánh trong làn sương mù rực rỡ.

Sanguinius đi cùng với Halen. Bên dưới họ, bức tường chu vi rộng lớn rung chuyển khi số lượng lớn các tời tự động mang hết tải đạn dược này đến tải đạn dược khác lên các bệ pháo Macro. Phía trên đầu họ trong ánh sáng yếu ớt, những quả bóng bay quan sát trôi đi như những hành tinh thấp đang trôi lang thang bị mắc vào những tấm lưới vàng, hệ thống hình ảnh của chúng kêu vo vo. Sanguinius có thể nghe thấy tiếng súng nổ từ hàng người bên trái ngài.

Các nhóm tiên phong đang tiến hành một cuộc tấn công cách đó khoảng nửa kilomet, và các khẩu pháo trên tường đang đẩy lùi chúng bằng những loạt đạn rời rạc.

Ở bên phải ngài cách đó khoảng một kilomet rưỡi, lũ Warhound phản bội đã quay trở lại, nổ súng từ đống đổ nát của bức tường vòng thứ ba để tấn công và quấy rối bức tường bên dưới Tháp Parfane. Chúng đi thành nhóm lớn, tổng cộng sáu hoặc bảy Warhound và một đơn vị hỗ trợ gồm các Knight lớp Questor đã bị tha hoá. Những khẩu súng của tòa tháp đang vỗ tay đáp lại.

Những làn khói trắng từ mỗi loạt đạn bay dọc theo bức tường. Sanguinius nghe thấy tiếng reo hò vang lên và lan tỏa khắp các ụ súng trên tường với làn khói bay lượn. Một con Warhound đã bị tấn công và hạ gục. Ngài có thể nhìn thấy xác của nó đang co giật, bốc cháy trong cái khe nứt gần bức tường.

Sanguinius đi lên phòng quan sát, nơi Lãnh chúa Seneschal Rann, Khoradal Furio và ba tư lệnh của Quân đội Hoàng gia đóng quân.

"Tất cả họ đều đang bận rộn," Rann chỉ nói nhiêu đó.

Sanguinius nói: "Ta cần phải cố gắng lên một chút nếu muốn bắt kịp tiến độ của họ".

Fafnir Rann cười khúc khích.

Sanguinius nói: "Ta không nghĩ đó sẽ là một làn sóng tấn công lớn. Bọn chúng đã thử điều đó ngày hôm qua và nó đã giúp chúng chiếm được rất nhiều đất, nhưng chúng đã thất bại ở bước cuối cùng và đã phải trả giá."

Mặt đất xa phía dưới họ, vẫn còn đầy những đống xác chết đang thối rữa.

"Chúng đang trở nên thận trọng," ngài nói. "Do đã bị tổn thất, chúng sẽ thăm dò chúng ta rồi tấn công chúng ta vào một hoặc nhiều khu vực mà chúng cho đó là điểm yếu."

"Không có chỗ nào là yếu cả," Rann nói.

Sanguinius mỉm cười. Từ một Blood Angel, nhận xét đó nghe có vẻ như là niềm kiêu hãnh cứng đầu. Từ một Imperial Fist, nó nghe giống như một câu thần chú.

"Đó là những gì họ đã nói với ta, Fafnir, Nhưng hãy chú ý và đề phòng sự thay đổi. Ta dự đoán có hai hoặc có thể là ba cuộc tấn công lớn và chúng sẽ tấn công cùng một lúc."

Ngài nhìn chằm chằm ra ngoài. Những cái bóng lởm chởm của bức tường chu vi thứ ba cách đó một kilomet. Ngoài chúng ra, những tàn tích choáng ngợp của các bức tường bên ngoài và các công sự ngoại vi. Tất cả những điều đó đã bị thất thủ trong một ngày man rợ. Một làn khói lớn lơ lửng trên đống đổ nát do kẻ thù chiếm giữ. Ngài có thể nghe thấy tiếng đánh trống liên tục và nhìn thấy những dấu hiệu chuyển động lớn đang khuấy động trong bóng tối.

Ở đó có quân tiếp viện. Có cả tiếng tụng kinh nữa. Tiếng kẻ thù cùng nhau hô vang, nhưng xa dần. Những lời tương tự.

Hoàng đế phải chết! Hoàng đế phải chết!

Sanguinius nhắm mắt lại và nhìn thấy làn khói khác, tàn tích khác.

Không, không phải lúc này.

Một Tâm trí khác nữa lại xuất hiện, che khuất tâm trí ngài, một luồng nhiệt dâng lên sau mắt ngài. Ngài cảm nhận được mối liên kết huynh đệ không bao giờ có thể bị phá vỡ, lòng căm thù sâu sắc không bao giờ có thể hiểu được, cơn thịnh nộ không bao giờ có thể lý giải được.

Angron. Một thiên thần khác. Một thiên thần đỏ hơn. Hắn đang ở đâu? Sanguinius cố nhìn xem. Chỉ thấy toàn là khói. Chỉ là đống đổ nát.

Ngài nghĩ đến thông điệp của Sigillite đã mang Bel Sepatus rời xa ngài.

Malcador chỉ yêu cầu và Sanguinius đã đáp lời mà không hề thắc mắc.

Ngài thật muốn được tư vấn, muốn hỏi Malcador một câu hỏi của riêng mình.

Làm sao tôi có thể tĩnh tâm được? Làm thế nào để tôi tránh xa những viễn tượng này? Làm sao để ngăn chặn những suy nghĩ của anh em đang xâm chiếm trong đầu mình?

Những viễn tượng này có ý nghĩa gì?

Không có một câu hỏi nào cả. Ngài muốn biết những hình ảnh đó có tác dụng gì, hoặc tại sao bây giờ chúng có vẻ liên tục và quá cấp bách. Chúng từng là những mảnh vụn thoáng qua của những tương lai có thể xảy ra, những tia sáng nhỏ mà ngài có thể bỏ qua. Bây giờ chúng là hiện tại hoặc tương lai gần. Bây giờ chúng thường xuyên và kiệt sức như một cơn đau nửa đầu.

Đó không phải là một thông điệp đơn giản để gửi hay một câu trả lời đơn giản để nhận. Để mổ xẻ những viễn tượng của mình, nguyên nhân và ý nghĩa của chúng, ngài sẽ cần phải ngồi với Sigillite, trực tiếp và riêng tư, và dành hàng giờ để làm sáng tỏ tất cả.

Ngài không có thời gian cũng như cơ hội cho việc đó. Điều đó sẽ phải chờ.

Có lẽ đó là điều tốt nhất. Nỗi sợ hãi lớn nhất của ngài là nếu ngài nói với Malcador, Rogal hoặc bất kỳ ai, họ có thể cho rằng ngài không phù hợp. Trường hợp tốt nhất, có lẽ ngài chỉ là gặp tý rắc rối. Trường hợp tệ nhất, họ có thể tin rằng đó là triệu chứng đầu tiên của sự tha hoá đang gia tăng, một lỗ hổng sâu sắc nào đó trong ngài bị các móng vuốt ranh mãnh của warp xé toang ra, giống như vết nứt nhỏ nhất trên bức tường pháo đài: ban đầu không được ai để ý, sau đó được mở rộng bởi những cái nêm đóng đinh, sau đó bị xói mòn và khoét rộng ra, cho đến khi bức tường sụp đổ dưới sức nặng của chính nó, và thủy triều của kẻ thù tràn vào chiếm toàn bộ pháo đài.

Họ có thể ra lệnh loại bỏ ngài khỏi quyền chỉ huy. Ra khỏi tiền tuyến. Ra khỏi cuộc chiến này.

Thuật ngữ Imperial Fists hay sử dụng là gì nhỉ? Không phù hợp. Điều đó cũng giống như việc đã chết.

Phe chính nghĩa trung thành không thể để mất một vị Primarch. Nhưng Gorgon Bar không thể có một Primarch không phù hợp.

Hãy chiến đấu với nó. Hãy chiến đấu với nó!

Sanguinius mở mắt ra, nhưng các ảo ảnh đó vẫn ngoan cố, đập vào đầu ngài như trống trận. Ngài nhìn thấy nó phủ lên hiện trường của những người chết, khói bụi và bức tường chu vi thứ ba vỡ vụn.

Ngài nhìn thấy một bức tường khác, vẫn còn nguyên vẹn. Monsalvant Gard. Một cơn mưa lửa oanh tạc. Các tòa tháp, cột sống và đỉnh cao của Cảng vũ trụ Bức tường Eternity.

Angron đang tấn công bến cảng. Con đường dẫn tới Monsalvant đã trở thành đấu trường võ sĩ giác đấu tiếp theo của Angron.

Đứa Trẻ Trên Núi đó, dù đã cố gắng hết sức, hắn ra vẫn chưa bao giờ rời khỏi cái hố nô lệ của mình.

* * *

Cây cầu Pons Solar đã thất thủ. Khu vực East Arterial đã biến mất. Những bãi đất rộng lớn của Khu bốc dỡ hàng phía Tây đều bị tràn ngập. Quân đồn trú của bến cảng đã rút lui sau bức tường chắn, và chỉ điều đó, cùng với hỏa lực dày đặc của hệ thống phòng thủ đã khiến lũ World Eaters đông đúc tạm thời dừng lại.

Kẻ thù đã mang đến những khúc gỗ công thành, những khúc gỗ công thành làm từ những cây cột khổng lồ được chúng sử dụng bằng vũ lực thô bạo. Chúng đang húc vào các khối cổng và lối vào khu vực chở hàng kín của Khu bốc dỡ hàng phía Tây. Trên các đường dốc chất hàng và các lối đi lồng vào phía sau bức tường chắn, lực lượng quân đội đang dàn trận và gài đạn sẵn, sẵn sàng trấn giữ các điểm phòng thủ của những con đường đắp cao quý giá này nếu các cánh cổng bị phá vỡ.

Niborran vác một khẩu súng trường las trên vai. Bây giờ bất kỳ ai cầm được vũ khí đều phải chiến đấu. Những chiếc đèn chùm phía trên đầu ông rung chuyển và kêu leng keng.

Họ đã trưng dụng một sảnh tiếp tân ở Tháp số 7 của bức tường chắn để sử dụng làm phòng họp.

"Các khẩu đội ra sao rồi?" ông ta hỏi.

"Sáu giờ nữa," Brohn đáp, "nếu chúng ta vẫn duy trì tốc độ bắn này."

"Và chúng tôi đã yêu cầu..."

"Việc tiếp tế đạn dược từ Bhab?" Brohn hỏi. "Hai lần chỉ trong một giờ qua. Không có phản hồi. Không có tín hiệu. Dù sao thì tôi cũng đã dọn sạch các bãi đáp số lượng lớn rồi."

Bản đồ và hàng đống tài liệu đã được trải trên những chiếc bàn gỗ tếch dài ở sảnh tiếp tân, mô phỏng lại những bữa tiệc buffet xa hoa được tổ chức dành cho những quan chức cao quý đến từ thế giới khác..

"Sáu giờ..." Niborran nói.

"Là dành cho kho đạn pháo binh," Shiban nói. "Tất cả bệ vũ khí năng lượng và las sẽ duy trì hỏa lực lâu hơn, nếu chúng ta lấy điện từ các lò phản ứng của bến cảng."

"Chúng ta sẽ cần hệ thống cáp dày đặc, mạng lưới an toàn," Niborran nói.

Shiban nói: "Để đáp ứng nhu cầu đó, tôi đã cử các nhóm bắt đầu công việc xây dựng cơ sở hạ tầng.

"Tôi không được thông báo điều đó," Brohn nói. "Chúng ta phải trưng dụng mọi cá nhân cho lực lượng chiến đấu từ các..."

"Lao động dân sự," Shiban nói, thậm chí không thèm nhìn ông ta. "Các kỹ thuật viên và người lao động từ các hiệp hội bến cảng, công nhân bốc vác, người bốc dỡ hàng hóa. Có hai mươi chín nghìn dân thường đang bị mắc kẹt trong khu vực cảng. Điều đó dường như đã bị lãng quên."

Brohn cau có. "Thôi được rồi," ông ta nói.

"Họ có thể được trang bị vũ khí không?" Niborran hỏi.

"Nói đến chuyện đó, thưa tướng quân," Shiban nói, "tôi nghĩ họ sẽ muốn vậy."

"Thiết giáp thì sao?" Niborran hỏi.

Shiban cho biết: "Chúng ta đã mất gần một phần ba lực lượng của mình ở Pons Solar.

"Cây cầu đó là một sai lầm," Brohn gầm gừ. "Cây cầu đó là một sai lầm chết người. Tin tình báo cho biết kẻ thù đến từ phía nam. Lẽ ra chúng ta nên gài mìn cây cầu này. Và giờ thì nó ra nông nỗi này. Đó có phải là điều ngài muốn nghe tôi nói ra không?"

Ông ta nhìn chằm chằm vào Shiban Khan. Một sự trộn lẫn giữa sự kinh hãi và giận dữ đã làm biểu cảm của ông ta trở nên đáng báo động.

Shiban nói: "Tôi không cần nghe ông nói bất cứ điều gì cả."

"Nếu cây cầu đã không còn nữa," Cadwalder lặng lẽ nói từ phía sau Niborran, "thì Lãnh chúa Diaz..."

"Ông ấy mất rồi," Tsutomu nói.

"Mất tích hay đã chết?" Cadwalder hỏi. "Xin vui lòng nói rõ."

Custodian liếc nhanh sang bên trái. Ông ta dừng lại, rồi nhìn lại Cadwalder. "Chết rồi. Đã chết cùng với hầu hết những người cố thủ cùng với ông ta."

"Chúng ta có chắc chắn điều đó không?" Chiến binh Huscarl hỏi.

"Chính bà ấy đã nhìn thấy thi thể của ông ta trong cuộc rút lui," Tsutomu nói một cách vô cảm. "Vẫn còn nằm trên cầu, xung quanh là những người bị giết. Ông ta đã không lùi dù chỉ là một bước."

Niborran cau mày. Ông gần như muốn hỏi "bà ấy" mà vị Custodian đang nói đến là ai. Sau đó ông sực nhớ ra và thoáng thấy vệt sáng đang đứng bên trái Tsutomu. Thật dễ dàng để quên mất bà ấy, hoặc là bỏ qua bà ấy một cách kỳ lạ. Và sự hiện diện của bà ấy giải thích cho bầu không khí chết chóc trong căn phòng.

Không, ông nghĩ, không phải vậy. Đây không phải là nỗi bất ổn đáng buồn ảnh hưởng bởi sự vô hồn của bà ấy. Lý do là bởi vì chính thời điểm, hoàn cảnh khó khăn mà họ đang gặp phải.

"Một lần nữa," Niborran nói, "Tôi cảm ơn người chị em của chúng ta vì những nỗ lực của bà ấy. Nhiều mạng sống đã được cứu nhờ bà ấy. Mất đi lãnh chúa Diaz là một tổn thất nặng nề. Hỡi Terra, tất cả đều chịu tổn thất khủng khiếp. Chúng ta sẽ giành chiến thắng ở đây chỉ để tưởng nhớ đến họ sau này. Tôi nhớ đến một học thuyết được Imperial Fists ấp ủ. Đạt được thành tựu thông qua sự hy sinh."

Ông vỗ tay thật nhanh.

"Hãy đến vị trí chiến đấu của chúng ta, tôi muốn quân đội tập hợp và sẵn sàng. Sẵn sàng chiến đấu. Bám sát kế hoạch. Nếu cánh cổng bị phá vỡ, hãy chia thành từng khu vực. Niêm phong và đóng lại, từng bước một. Kênh Vox rõ ràng là đã bị phá hoại cho nên chúng ta sẽ sử dụng đường liên lạc vật lý giữa các vị trí chiến đấu. Bằng mã Orskode, hoặc mã Hortcode. Bằng bất kỳ cách liên lạc đơn giản, cơ bản nào nhất."

Các chỉ huy trực chiến đều gật đầu. Brohn giơ tay chào.

"Khan?" Niborran gọi khi họ đã quay đi. "Nói chuyện một chút thôi."

Niborran bước ra ban công đối diện với cơ sở hạ tầng của cảng.

Shiban đi theo ông ta. Cadwalder cũng theo sau, ông ta luôn theo sát vị High Primary General tới bất kỳ đâu như một bóng ma. Bên ngoài, tiếng ồn ào của cuộc tấn công không hề lay chuyển mà còn lớn hơn nhiều.

"Đây có phải là về Brohn không?" Shiban Khan hỏi.

Niborran liếc nhìn anh đầy bối rối. "Cái gì? Không. Tôi..."

Ông quay lại đối mặt với Shiban.

"Kỹ năng phòng thủ của ngài đã rất xuất sắc kể từ ngày đầu tiên. Từ trước khi tôi đến. Tôi đã nghe theo lời khuyên của ngài, nhưng vẫn chưa đủ."

Shiban nói: "Chúng tôi đưa ra quyết định của mình một cách thiện chí, thưa tướng quân. Tôi nghĩ là ông đã hiểu. Tôi chưa có vinh dự được quen biết ông được lâu, nhưng tôi tin rằng điều này đúng trong trường hợp của ông."

"Tôi đánh giá cao việc ngài nói ra điều đó," Niborran nói. "Tình huống này, khan, cuộc chiến này... Tôi e rằng mình đã áp dụng quá nhiều cách tiếp cận theo sách giáo khoa. Những chiến lược hoạt động tiêu chuẩn, những chiến lược đáng tin cậy..."

"Chẳng hạn như?" Shiban hỏi.

Niborran trả lời: "Cố gắng giữ cho các con đường huyết mạch luôn thông thoáng với mong muốn nhận được thêm cứu trợ và quân tiếp viện. Điều đó thật ngu ngốc. Một sai lầm do niềm hy vọng của con người gây ra, đó là điều mà ngài dường như không mắc phải."

"Tướng quân, niềm hy vọng không có gì là sai lầm cả," Shiban nói.

Niborran nói: "Thực tế là khi người ta biết rằng không còn gì để hy vọng nữa. "Tôi biết, nhưng tôi cho phép mình được hy vọng. Tôi đã sắp xếp các kế hoạch của mình theo các chiến dịch tiêu chuẩn..."

"Biết cái gì cơ?" Shiban hỏi.

"Rằng sẽ không có ai đến đây cả," Niborran nói. "Rằng chúng ta phải đối mặt với điều này bằng những gì chúng ta có, và không có gì hơn nữa. Tôi..."

Ông bỗng dừng lại. Shiban đã giơ tay ngăn ông lại.

"Làm sao ông biết được điều đó, thưa tướng quân?" anh ta hỏi.

Niborran liếc nhanh Cadwalder rồi thở dài. Ông ta cởi áo khoác ngoài, lấy ra một điếu xì gà và châm lửa bằng những ngón tay hơi run.

"Điều đó không thành vấn đề đâu, Khan," ông nói. "Bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Lẽ ra tôi phải thừa nhận điều đó ngay từ giây phút đầu tiên. Mong đợi điều tồi tệ nhất, và bất cứ điều gì khác chỉ có thể tốt hơn. Lẽ ra tôi nên vứt bỏ các quy tắc tác chiến tiêu chuẩn và thực hiện nó một cách tàn nhẫn..."

Ông thở ra làn khói xanh và nhìn Shiban. "Phần lớn những gì Saturnine Ordos cũ đã truyền vào tôi vẫn còn trong tôi. Kỷ luật, sự cứng rắn, sự tận tâm với các quy tắc chiến tranh đã được hệ thống hóa. Tôi thấy mình phải thoát khỏi ngục tù của những thói quen đó. Sự thật là bến cảng này thiếu lực lượng và thiếu sự chuẩn bị ngay từ đầu. Chúng ta phải hành động theo nguyên tắc không ai đến giúp đỡ chúng ta. Hãy coi đó là điều chắc chắn. Bằng cách thực hiện các chiến lược mà ngài đã đề xuất...."

Shiban nói: "Đã quá muộn để thực hiện bất kỳ điều nào trong số đó rồi. Kẻ thù đang ở đây và chúng đã xác định được mũi chiến đấu."

Niborran gật đầu.

"Ừ," ông nói. "Nhưng hãy quên những chi tiết cụ thể về mặt chiến thuật đi. Tinh thần trong ý định của ngài vẫn đúng. Chúng ta chỉ có những gì chúng ta có. Chúng ta phải tận dụng tốt nhất điều đó. Sử dụng tốt nhất nguồn tài nguyên hữu hạn"

Ông chỉ tay về phía những tòa tháp cao vút và cột trụ của bến cảng. "Đối với ngài thì điều đó có vẻ hữu hạn đến mức nào?" ông ta hỏi.

Shiban không trả lời.

"Chúng ta đang thiếu hụt trầm trọng nhân lực và thiết bị, nhưng chúng ta có cả một bến cảng, Niborran nói, "ngài vừa nói có bao nhiêu dân sự ở đây ấy nhỉ?"

"Hai mươi chín nghìn," Shiban trả lời.

"Phải. Nhiều người trong số họ là chuyên gia kỹ thuật, thuyền viên và nhân viên bến cảng."

"Nhiều người nữa chỉ là thường dân. Người tị nạn từ Magnifican..."

"Mặc dù vậy, chúng ta có các chuyên gia. Phi công, người vận chuyển, kỹ sư, thợ cơ khí."

Niborran lấy ra một bảng dữ liệu. "Tôi đã kiểm tra kho hàng tồn tại cảng. Chín tỷ tấn hàng hóa vẫn nằm đây. Điều đó bao gồm cả các tải đạn dược dành cho Anterior. Có ít nhất một ngàn khẩu súng las được đóng gói trong thùng vận chuyển. Một ngàn bốn trăm khẩu súng tự động. Hai tải trọng của súng cối chiến hào."

"Như vậy chúng ta có thể vũ trang cho một ít người," Shiban nói.

"Không chỉ là đạn dược," Niborran nói. "Không chỉ hàng hóa chưa được vận chuyển. Cảng vũ trụ được trang bị đầy đủ các thiết bị chuyên dụng. Các hệ thống và thiết bị chúng ta có thể sử dụng để phòng thủ."

"Tháo dỡ bến cảng?"

"Vì mục đích giữ được bến cảng này."

"Đó là vấn đề về nhân lực..."

"Và chúng ta có các nhân lực chưa được khai thác, ẩn náu trong các nơi trú ẩn. Và trên các cột và bệ, chúng ta có bảy trăm chín chiếc thuyền nhỏ. Tàu vận tải nhỏ, phà, tàu kéo, tàu con thoi, tàu thuyền..."

"Ông đang đề xuất một cuộc di tản à?" Shiban hỏi.

"Không," Niborran nói. "Lệnh của chúng ta là giữ bến cảng chứ không phải bỏ nó. Và dù sao đi nữa, sẽ không có gì trôi chảy qua chuyện này. Nhưng một chiếc tàu kéo lớp Sysiphos, khan, nó có hệ thống trọng lực hấp dẫn khổng lồ và siêu mạnh. Nó có thể kéo một tàu hạng trung vào ụ neo thấp. Nếu chúng ta đưa những mảng đó xuống đây, lên bề mặt, tách chúng ra, gắn chúng theo chiều ngang..."

"Vũ khí trọng lực tự chế."

"Bức tường trọng lực, màn chắn trọng lực," Niborran gật đầu. "Vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả những World Eaters điên cuồng cũng không thể vượt qua được. Ở mức đầu ra tối đa, một mảng trọng lực sẽ biến chúng thành thịt vụn."

Shiban gật đầu. "Chúng ta cần gì?"

"Tàu vận tải hạng nhẹ để vận hành chúng và di chuyển chúng xuống cột tháp đến bệ đế. Kỹ thuật viên sẽ tháo rời. Số lượng lớn công nhân bốc vác và servitor sẽ để di chuyển chúng và lắp ráp chúng. Các kỹ sư sẽ lắp đặt chúng."

"Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy," Shiban nói.

"Lực lượng đồn trú đang câu thêm thì giờ mà họ có thể cho chúng ta," Niborran trả lời. "Lực lượng dân sự và lao động sẽ cần động lực nếu họ hành động nhanh chóng. Họ sẽ lắng nghe một người chiến binh. Và sẽ làm theo lời ông ta."

Shiban nói: "Tôi đã mong đợi mình sẽ được chiến đấu."

"Ngài sẽ được chiến đấu, Shiban Khan," Niborran nói, "không phải theo cách thông thường. Ngoài ra, một khi kẻ thù biết được việc chúng ta đang làm và không phải mất nhiều thời gian, chúng sẽ cố gắng ngăn cản ngìa. Họ muốn bến cảng, nhưng tôi không nghĩ bọn World Eaters quan tâm đến việc nó có còn nguyên vẹn hay không."

Shiban gật đầu. "Tôi sẽ cần một vài người làm giám sát"

"Tất nhiên rồi. Hãy chọn thật kỹ và tiết kiệm."

Niborran chuyển điếu xì gà đang hút dở sang tay trái và đưa tay phải ra. Shiban do dự rồi nhẹ nhàng lắc nó.

"Không lùi một bước," Niborran nói. "Tôi tin đó là học thuyết của ngài phải không? Lãnh chúa Diaz đã nói với tôi điều đó."

"Không lùi một bước," Shiban trả lời.

Chiến binh White Scar rời khỏi ban công mà không ngoảnh lại. Niborran liếc nhìn Cadwalder.

"Tôi muốn ngài cũng ở trên tiền tuyến, thưa ngài Huscarl," ông nói.

"Theo lời cam kết của tôi với Pháp Quan," Cadwalder trả lời, "Tôi sẽ đi bất cứ nơi nào ông đi."

Niborran ném điếu xì gà của mình đi và hạ khẩu súng las ra khỏi vai.

"Vậy thì ngài sẽ phải ra tiền tuyến rồi đấy," ông nói.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store