Dich Saturnine Duoi Buc Tuong Sao Tho The Siege Of Terra 4
"Thành thật mà nói, tôi nghĩ ngài đã sai rồi," Clement Brohn nói.
"Tôi không nghĩ ông đã ở đây đủ lâu để đưa ra nhận định đó," Shiban Khan trả lời. "Tôi đã ở đây đủ lâu để biết chúng ta không có đủ sức để giải quyết mọi...""Dừng lại," Niborran nói, ông nhìn cấp phó của mình và chiến binh White Scar. "Xin đừng tranh cãi nữa.""Tướng quân, tôi không tranh cãi," Shiban nói. Cuộc tấn công sẽ được thực hiện từ nhiều hướng khác nhau. Chúng ta cần bao quát mọi hướng.""Tôi đã ghi lại những đề xuất của ngài, thưa ngài khan," Niborran nói."Nhưng sẽ không hành động theo chúng", Shiban nói."Ngài Niborran của tôi có quyền chỉ huy ở đây," Brohn nói. Giọng ông ta cứng rắn, mặc dù ông ta đang nhìn chằm chằm vào một người khổng lồ mặc áo giáp. "Ngài không còn quyền chỉ huy khu vực này nữa, khan.""Tôi biết rõ điều này," Shiban nói. "Tôi cũng biết rõ rằng không ai trong chúng ta có được bức tranh tình báo toàn cảnh để làm cơ sở cho các tính toán của mình. Chúng ta không biết gì cả...""Vì vậy, chúng ta phải đưa ra một phỏng đoán có căn cứ!" Brohn ngắt lời.Shiban trả lời: "Không, chúng ta phải bao quát mọi thứ và luôn linh hoạt.""Tôi đã nói dừng tranh cãi lại đi", Niborran nói. "Tôi nghiêm túc đấy."Gió thổi bụi vào hầm quan sát trên cao của chiến lũy phía nam Monsal-vant Gard. Niborran che đôi mắt màu bạc của mình lại."Anh có hiểu nội chiến là gì không?" Niborran hỏi. "Các anh em đánh nhau với anh em. Tôi tưởng vài năm vừa qua đã dạy cho anh điều đó. Clem, đi giám sát kho đạn dược đi. Xem thử mấy cái thang máy chết tiệt đó còn hoạt động không.""Nhưng...""Giờ thì làm ơn đi đi, Clem."Brohn chào và rời khỏi căn hầm."Anh ấy là một người đàn ông tốt," Niborran nói với Shiban."Tôi không nghi ngờ gì điều đó, thưa tướng quân.""Cuộc chiến này mang lại những điều tồi tệ trong chúng ta.""Tôi biết ông ta không thích tôi," Shiban nhìn Niborran. "Tôi được biết cả hai người đều đã làm phật ý Khả Hãn của tôi. Thực tế là các ông đang ở đây vì điều đó.""Còn nhiều điều hơn thế nữa," Niborran nói."Đối với ông, tôi nghĩ là có. Mong muốn được phục vụ tại chiến trường thực địa. Đối với Brohn thì không như vậy. Và tôi biết mọi người nghĩ gì về Quân đoàn của tôi. Chúng tôi có thể là Astartes, nhưng chúng tôi là những kẻ man rợ. Những White Scar không nhận được sự tôn trọng bằng Imperial Fist hay Blood Angels.""Vậy thì ngài đang tìm kiếm sự tôn trọng à?" Niborran hỏi."Không, thưa tướng quân, tôi đang tìm kiếm chiến thắng. Chính sự đơn giản của quan niệm đó đã khiến mọi người nghĩ chúng tôi là những dân bộ lạc thất học.""Ngài chẳng có gì phải chứng minh với tôi cả, Khan.""Tuy nhiên," Shiban nói, "tôi thấy sự thất vọng trên khuôn mặt các ông khi các ông đến. Khi các ông phát hiện ra tôi là người chỉ huy khu vực.""Một vai trò mà ngài đã bàn giao không chớp mắt, Shiban. Và sự thật là Camba Diaz đã chiều theo ý ngài, mặc dù ông ta là lãnh chúa Castellan. Với tôi nhiêu đó đã đủ chứng minh rồi. Ngoài ra, Diaz đã nói với tôi về ngài. Ông ấy đánh giá cao ngài.""Khuyến nghị của tôi đang bị gạt đi.""Không, Shiban. Nhưng việc phải bao quát đầy đủ khiến chúng ta bị yếu ở mọi nơi. Chúng ta chỉ có chín nghìn người mà thôi.""Một vành đai đầy đủ sẽ bảo vệ chúng ta ở mọi nơi, khi chúng ta không biết gì.""Chúng ta biết rất nhiều," Niborran nghĩ bụng. "Tôi biết rất nhiều." Ông ta liếc nhìn Cadwalder, người đang đứng canh gác ở cửa ra vào và giữ im lặng suốt. "Tôi biết gánh nặng thực sự của việc này. Tôi biết những gì được mong đợi ở chúng tôi.""Tôi đã lắng nghe ngài," Niborran nói. "Các tuyến vận tải nội bộ của cảng vẫn mở. Tôi không chặn và khai thác chúng, mặc dù đó là điều cơ bản trong sách giáo khoa và Brohn hoàn toàn ủng hộ việc đó. Chúng ta có thể nhanh chóng di chuyển các điểm mạnh về phía sau phòng tuyến của mình để đối phó với mối đe dọa hoặc sự tấn công. Chúng ta không thể bao quát mọi thứ, nhưng chúng tôi có thể tập trung nhanh chóng khi có cuộc tấn công. Chiến tranh cơ động. Đó là phong cách của White Scar phải không? Chiến tranh cơ động bên trong khu vực kiên cố. Tôi đang lắng nghe đây, ngài Khan."Shiban nói: "Chiến tranh cơ động chỉ là một trong những đặc điểm của chúng tôi. Đó thương hiệu của chúng tôi. Đánh và chạy. Chúng tôi còn hơn thế nữa, nhưng đó là tất cả những gì chúng tôi được coi là như vậy.""Hỡi ngai vàng, Shiban, tôi đang cố gắng làm việc với ngài."Shiban gật đầu. "Tôi hiểu. Tôi xin lỗi. Đây sẽ không phải là một cuộc chiến dễ dàng, tuy nhiên chúng ta sẽ điều hành nó. Tôi trả lời cho ông biết điều đó. Nhưng mục đích của tôi là phục vụ Korchin của tôi, cho Hãn của các Hãn và thông qua ông ấy, là phục vụ Hoàng đế. Chiến thắng là điều quan trọng duy nhất, và nếu tôi phải tranh luận với ông để đạt được điều đó, tôi e rằng tôi sẽ phải làm vậy.""Tốt," Niborran nói. Ông mỉm cười. "Tốt. Tôi mong đợi... và cũng muốn... không kém."Nụ cười của ông nhạt đi."Nếu chiến thắng không phải là một lựa chọn thì sao, Shiban?" ông ta hỏi."Sao vậy đại tướng?""Chắc hẳn ngài đã cân nhắc điều đó," Niborran nói. Ông ta lấy một chiếc bình trên bàn bản đồ và rót đầy một ly. "Không phải trận chiến nào cũng có thể thắng. Chiến thắng không phải lúc nào cũng là một kết quả có thể xảy ra. Chúng ta không biết điều gì sắp xảy ra, nhưng ngài có thể đặt cược rằng nó sẽ trở nên tồi tệ. Chúng ta chỉ có chín nghìn người, chúng ta bị bao vây, không có sự hỗ trợ, và chúng ta không thể chạy nếu kẻ thù đánh gục chúng ta. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?""Chúng ta sẽ chết," Shiban nói."Và sao nữa?""Và chúng ta sẽ khiến cái chết của chúng ta khiến kẻ thù phải trả giá nhiều nhất có thể. Chúng ta gây thiệt hại nặng nề cho chúng đến nỗi ngay cả khi chiến thắng, chúng vẫn bị chảy máu và trở nên ít nguy hiểm hơn.""Câu trả lời đúng," Niborran nói."Ông có nghĩ đây là một kết quả có thể xảy ra không?"Niborran nhấp ngụm nước rồi trầm ngâm. "Nếu là một năm trước à? Không. Nhưng một năm trước tôi cũng không nghĩ chúng ta sẽ phải chiến đấu để bám lấy từng centimet vuông đất cuối cùng của Cung điện Hoàng gia. Ngài đã sẵn sàng chưa nếu chuyện đó xảy ra?""Ông không cần phải hỏi điều đó.""Vậy thì chúng ta sẽ sát cánh cùng nhau, Shiban Khan. Bây giờ, hãy nói cho tôi biết, có ba điều ngài sẽ làm còn tôi thì không. Ba ưu tiên."Shiban nhướng mày."Tôi sẽ... triển khai trên một mặt trận rộng rãi, nhưng chúng ta đã nói về vấn đề này rồi. Tôi sẽ ngay lập tức từ bỏ các phương pháp tiếp cận ở phía Tây và các khu vực chất hàng của phía Tây. Hãy rút lui và gài mìn lên chúng. Khu vực này quá rộng để có thể phòng thủ được và sẽ khiến chúng ta bị kéo căng quá mức. Nếu khép lại vòng tròn bây giờ, chúng ta sẽ tập trung và phát huy tốt hơn những thế mạnh mình có. Thứ ba, tôi sẽ..."Một tiếng còi bắt đầu vang lên. Tiếng hú khàn khàn của nó vang lên từ hư vô cho đến khi vang vọng khắp khu phức hợp cảng và cùng với những tiếng khác."Tấn công," Cadwalder nói. "Thưa tướng quân, tín hiệu cho thấy chúng đang đến từ phía tây. Quân chủ lực đang đến."Mọi người vội vã chạy, tranh giành vũ khí, mặc áo giáp và mũ trụ mà họ đã cởi ra trong cái nóng. Hari muốn họ nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra và cậu nên đi đâu, nhưng cậu biết câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên, và câu trả lời cho câu hỏi thứ hai hầu như không được ai quan tâm.Những vụ nổ đầu tiên cuốn bụi bẩn từ đường bên ngoài xuống cạnh cây cầu. Chúng tạo ra những âm thanh nhỏ nhoi ở xa xa, giống như những tấm ga trải giường ướt nặng bị gió giật mạnh. Hari không nhìn thấy kẻ địch, nhưng bên dưới, các đơn vị quân đội đang tiến vào các hầm, ụ, dọc theo đầu cầu và bờ vịnh rộng sâu mà cây cầu bắc qua. Kẻ thù đang tiến đến khu vực cảng từ phía tây, từ Khu phố Dhawalagiri của bức tường Magnifican.Thêm nhiều trận pháo kích đánh vào bờ phía đông. Hỏa lực đáp trả bắt đầu bắn ra từ các tháp pháo bartizan dọc theo viền bến cảng. Hỏa lực vũ khí cầm tay cũng đang gầm lên từ các hầm đào và chiến hào.Hari biết có lẽ cậu nên rời khỏi khu vực này. Hãy quay trở lại Monsalvant và tránh đường. Cậu liếc nhìn khu cảng khổng lồ phía sau mình, chỉ trong giây lát. Sau đó cậu bắt đầu chạy theo những người lính.Cậu ở đây là có lý do. Với tư cách là một nhân chứng. Chạy đi đâu đó sẽ không cho phép cậu chứng kiến bất cứ điều gì.Camba Diaz lao lên phía trước. Khi bước đi, ông ta nói rõ ràng và đơn giản trên các kênh liên lạc của mình để điều phối các đơn vị xung quanh. Gần một nghìn người hầu hết là các trung đội trợ chiến hỗn hợp đã được giao nhiệm vụ bảo vệ con đường tiếp cận tới cây cầu Pons Solar. Họ dường như phản ứng rất chậm trước cả cuộc tấn công và mệnh lệnh của ông ta. Ông tự hỏi liệu đó có phải là do sức nóng, sự kiệt sức do công việc gia cố chiến lũy mà họ đã làm trước khi cuộc tấn công bắt đầu hay không.Sau đó ông nhận ra họ không hề chậm chạp một chút nào. Chỉ vì họ là con người mà thôi.Ông đã quen với việc chỉ huy các biệt đội gồm những người anh em chiến đấu siêu phàm, những người sẽ phản xạ bằng những cú đáp trả mãnh liệt chỉ trong chớp mắt. Những người lính này, ngay cả những người giỏi nhất trong số họ, những binh sĩ tinh nhuệ của Excertus, họ đều dũng cảm, kiên định và được huấn luyện bài bản.Nhưng họ không phải là Space Marine.Ông sẽ phải dẫn đầu bọn họ từ phía trước.Diaz nắm quyền chỉ huy khu vực phía tây của bến cảng vào ngày hôm đó. Niborran, và mọi chỉ huy cấp cao khác của khu vực cách Monsalvant Gard tối thiểu nửa giờ đi đường. Diaz ra lệnh gửi tín hiệu vox ngay lập tức, mô tả tình hình và yêu cầu hỗ trợ. Ít nhất là các lực lượng thiết giáp bổ sung từ Khu bốc dỡ hàng phía tây. Ông vẫn chưa nắm được số lượng của kẻ thù, nhưng khi kẻ thù có khả năng tăng viện vô hạn về mặt kỹ thuật thì việc tính toán dù sao cũng chỉ mang tính hàn lâm.Kẻ thù đang hội quân tới Pons Solar.Đó là con đường khả thi duy nhất cho lực lượng mặt đất đến từ phía tây. Cái rãnh tản nhiệt mênh mông mà cây cầu bắc qua sâu và rộng như một con sông lớn.Shiban đã khuyên từ bỏ và phá dỡ cây cầu. Anh ta đã thúc giục điều đó nhiều lần trong phiên họp của Diaz. Nhưng Niborran đã bị ảnh hưởng bởi lập luận của Brohn rằng việc giữ cây cầu sẽ cung cấp một tuyến đường huyết mạch có khả năng quan trọng để tăng viện và tiếp tế từ Anterior. Ở đầu phía đông, Pons Solar được bảo vệ bởi các vị trí bộ binh phòng thủ, nhiều khẩu đội pháo và một đơn vị xe tăng Excertus. Nó cũng nằm trong tầm bắn của tuyến ngoài cảng, phần phía tây của bức tường phòng thủ kéo dài từ Monsalvant. Các loại vũ khí hạng nặng gắn trên tường là một phần của hệ thống phòng thủ của cảng bắt đầu khai hỏa, bắn đạn và vụ nổ năng lượng qua rãnh dẫn vào Dhawalagiri. Các công binh chiến đấu của quân trợ chiến đã dựng lên một rào chắn khổng lồ bằng các khối bê tông đá, dây thép gai và các chướng ngại vật chống thiết giáp ngang qua miệng cầu.Diaz đi men theo chướng ngại vật. Khi ông đến đầu phía đông của cây cầu, quy mô của cuộc tấn công trở nên rõ ràng. Ông hướng giáp che mặt của mình để nhận dữ liệu, xử lý và truyền lệnh tới Monsalvant. Pháo kích đã nghiền nát cả hệ thống chiến hào và khẩu đội ở phía bắc đường cao tốc. Một loạt tiếng súng đang trút xuống các nhịp cầu. Các sân thượng bên bờ sông rải rác xác chết và những người bị thương đang được kéo đến nơi ẩn náu. Có một làn khói lớn từ bụi bốc lên và từ bom cháy mà kẻ thù đã ném xuống rãnh. Trên đầu, súng của bức tường chắn gầm lên và bắn vào kẻ thù vô hình.Một tiếng chuông vox ngân lên."Thưa ngài."Diaz quay lại. Bleumel và Thijs Reus đang đi đến gần vị trí của ông ta.Ông vui mừng khi nhìn thấy họ, hai người anh em chiến đấu đã gia nhập nhóm quân rách rưới của ông tại Traxis Arch trong chuyến hành trình đến bến cảng và đã chiến đấu bên cạnh ông chống lại tên World Eater hoang dã. Ông nhẹ nhàng đập tấm khiên của mình vào từng người trong số họ với một lời chào ngắn gọn. Bleumel vẫn còn vết kim loại thô cắt ngang má và sống mũi của giáp che mặt, nơi cây rìu cưa xích của tên World Eater đã hôn vào nó."Anh mang gì cho tôi thế?" Diaz hỏi."'Repellers", Thijs Reus trả lời. Một trung đội hạng nặng của Excertus, lính xung kích của Lữ đoàn Gehenned trong bộ giáp cồng kềnh đang bám theo anh ta trên lối vào cầu. Bleumel có 20 hoplite của Solar Auxilia. Họ xếp hàng sau hàng rào, to lớn và vô danh trong bộ giáp trụ tác chiến trong hư không. Những người lính to lớn theo tiêu chuẩn của con người."Chúng ta sẽ cần họ," Diaz nói. Cuộc pháo kích này sẽ không kéo dài. Kẻ thù muốn cây cầu còn nguyên vẹn.""Chúng ta có thể từ chối mong muốn đó của chúng một cách nhanh chóng, thưa ngài," Bleumel nói.Diaz biết Bleumel có ý gì. Đó là điều ông ta sẽ làm."Chỉ thị thường trực từ chỉ huy khu vực," ông trả lời. Pons Solar vẫn còn nguyên vẹn."Thijs Reus nói: "Đó là một tình huống dự phòng đang chờ lực lượng cứu trợ. Tình hình đã thay đổi.""Đồng ý," Diaz nói. "Nhưng chỉ thị thì không. Tôi đã vox để làm rõ. Tôi chưa nhận được sự đồng ý cho phá hủy cây cầu.""Dù sao thì việc đó cũng phải được thực hiện," Bleumel nói."Đây không phải là cuộc họp chiến lược," Diaz nói.Bleumel gật đầu cộc lốc."Chuẩn bị đẩy lùi lực lượng trên bộ," Diaz nói. "Chúng ta sẽ chống đỡ phần lớn vấn đề, hỗ trợ bằng lực lượng thiết giáp và cố thủ cho đến khi có thay đổi chỉ thị hoặc quân tiếp viện đến."Họ lại đập những lá chắn vào nhau."Vì vinh quang," ông nói với bọn họ."Mãi mãi," họ trả lời.Thijs Reus và Bleumel quay lại để chỉ đạo những người lính nặng ký của họ. Xe tăng Excertus đang bắt đầu di chuyển lên cầu phía sau chướng ngại vật.Diaz rút thanh trường kiếm của mình ra và di chuyển qua hàng ngũ binh lính trong chiến hào và thành lũy của bờ nam. Hầu hết đều đã khai hỏa: những phát bắn có chọn lọc từ từng khẩu lasgun riêng lẻ và hỏa lực mạnh từ các vũ khí hạng nặng hơn. Diaz đi ngang qua họ, sự hiện diện của ông được biết đến. Ông biết tác động tập hợp mà cảnh tượng của Space Marine có thể gây ra đối với các thành phần Quân đội đang bối rối, đặc biệt là những lính nghĩa vụ mới vào nghề của quân trợ chiến, những người đã từng trải qua lửa đạn một vài lần."Các anh! Tiểu đội kia! Nã đạn sang bên trái. Còn bốn người các anh, chúng ta cần tiếp tế đạn dược nhanh hơn! Dàn ra, tiến vào các chiến hào liên lạc và gây ấn tượng với người chỉ huy phụ tải rằng chúng ta cần duy trì dòng chảy khẩn cấp như thế nào! Hãy vững vàng, đây là quyền chỉ huy của ta! Nói với bất kỳ ai đang dao động nào là ta sẽ đối xử với bọn họ như là kẻ thù."Người gật đầu. Người chào. Người kia chạy. Trong vòng bốn phút sau khi đảm nhận vị trí ở vị trí Bankside, Diaz có thể thấy sự cải thiện rõ rệt ở hàng phòng ngự, mô hình cầm chân và tốc độ bắn.Không phải Legiones Astartes. Không phải Imperial Fist. Nhưng những người lính phàm trần này rất dũng cảm, được huấn luyện bài bản, ngoan ngoãn, sẵn sàng lắng nghe.Và họ có tất cả mọi thứ để mất.Họ sẽ đấu tranh vì điều này. Họ sẽ chiến đấu vì nó. Với may mắn và ý chí, họ có thể giữ được cây cầu cho đến khi có lực lượng thiết giáp tăng viện.Không một lời nào từ bộ chỉ huy khu vực. Diaz không cho rằng vox tầm xa đang bị nghiễu hoặc bị xáo trộn. Niborran không phải là kẻ ngốc. Diaz vô cùng ngưỡng mộ ông ta. Một chiến binh thực sự, một tinh thần thượng võ vĩ đại. Lẽ ra ông ta sẽ chỉ huy dựa trên đánh giá của Diaz nếu có thể.Một quả đạn pháo của địch áp sát, phá vỡ một trong những con sư tử đá kiêu hãnh đang canh giữ hai đầu cầu. Chẳng còn lại gì trên bệ khi khói cuồn cuộn bay đi, ngoại trừ những vết cụt ở bàn chân của nó.Grit trút đạn xuống kẻ thù. Diaz chờ đợi, nghe thấy tiếng rên rỉ của những người bị thương. Sáu giây, mười. Hai mươi.Cuộc pháo kích đã chấm dứt. Một cuộc tấn công mặt đất sắp xảy ra và chỉ có một cách duy nhất để nó có thể xảy ra.Diaz nhảy từ chỗ ụ lên đoạn đường nối của cầu. Những phát súng lạc lõng của kẻ thù bắn xuyên qua ông. Ông lấy thanh kiếm của mình và khắc một đường trên bê tông đá giữa các cột sư tử, cách hàng rào bê tông đá ba mươi mét."Hãy ghi nhớ vị trí này!" ông hét lên với người của mình. "Đã đến mức này rồi, và không thể lùi xa hơn nữa! Chúng ta phải ngăn chặn chúng ngay tại đây!"Ông được đáp lại bằng một tiếng reo hò sôi nổi.Diaz đứng dậy và nhìn dọc theo chiều dài trống rỗng của cây cầu.Khả năng phóng đại quang học của giáp che mặt cho ông ta thấy những điều mà các binh sĩ con người của ông ta chưa thể nhìn thấy. Vết nhiệt và dấu vết chuyển động trong khói.Kẻ thù đã xuất hiện.* * *
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store