Dich Rung Dong Tuyet Doi Truong Nhuoc Du
Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ ChíNói thật là lúc này đây, tôi đã mơ tưởng hão huyền khung cảnh kẻ tệ bạc kia ghen nổ mắt, lập tức tỉnh ngộ sau khi nhìn thấy có chàng trai khác ngồi cạnh bạn gái cũ.Thế nhưng, thực tế chứng minh tình tiết ấy chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi.Vô tình nhìn nhau nên Thời Diên rời mắt đi ngay.Khoảnh cách không gọi là xa, thậm chí tôi còn nhìn thấy nét lạnh lùng trong đôi mắt của anh ta.Tôi cũng thu mắt về, cảm thấy hơi nực cười.Rốt cuộc thì tôi đang mơ giấc mộng tuổi trẻ chỉ có trong phim ảnh gì vậy?Định thần lại, tôi cười với Giang Chất: "Cảm ơn anh.""Không có gì."Anh đặt chai nước và vỏ khăn giấy mới xé xuống trước mặt tôi rồi mới ngồi xuống ghế đối diện. Một lúc sau, anh chợt hỏi: "Em thích ăn cơm một mình à?"Tôi ngây người: "Cũng không hẳn, chẳng qua là... chắc là do tính em ấy mà, với cả em cũng quen một mình rồi. Bạn cùng phòng chê đồ ăn ở căng tin không ngon nên rất ít khi đi ăn cùng em."Giang Chất gật đầu.Trong lúc nói chuyện, tầm mắt tôi để ý thấy Thời Diên và bạn gái ở bàn bên đã ăn xong, đứng dậy rời khỏi.Hình ảnh trong khoảng mắt tôi thấy được là cảnh hai người đó dựa sát vào nhau, rời đi trong thân mật.Tôi không ngẩng lên nhìn, chỉ gắp thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store