Dich Rung Dong Tuyet Doi Truong Nhuoc Du
Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Tôi và Giang Chất cùng đón ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, hai năm yêu nhau, ba năm yêu nhau...Chúng tôi phá vỡ lời nguyền tốt nghiệp sẽ chia tay.Năm ngoái anh đi thực tập, mặc dù thời gian thực tập vừa bận vừa mệt, nhưng ngày nào anh cũng gọi điện cho tôi, cuối tuần sẽ cùng đi đến trường hoặc dắt tôi đi hẹn hò.Tôi cũng quan tâm anh hết mức có thể, cùng anh phát triển.Chỉ bằng những điều ấy, chúng tôi bình yên vượt qua hai năm thực tập.Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chuẩn bị kết hôn.Giang Chất biết chuyện nhà tôi nhưng vẫn đưa bố mẹ anh về quê tôi. Quà cáp rất nhiều, nào là rượu, thuốc lá, trà, và các loại đặc sản.Thế nhưng bố mẹ tôi tỏ ra rất hời hợt, vừa mở miệng đã nhắc đến tiền thách cưới là ba trăm nghìn tệ, sính lễ cưới gồm một nhà, một xe.Sính lễ cao tạm thời chưa nói đến, yêu cầu bất bình thường ở đây là nhà và xe phải đứng tên thằng em trai vô dụng của tôi.Em trai tôi năm nay hai mươi tuổi, bị chiều hư nên bỏ học, suốt ngày ru rú trong nhà đánh điện tử, không thì cũng xin tiền bố mẹ đi tiêu xài hoang phí.Bố mẹ của Giang Chất rất bất ngờ về điều kiện thách cưới của nhà tôi. Nhà anh khá giả, nhưng họ giàu chứ không bị điên.Đâu có ai lại muốn làm người vung tiền như rác?Bố mẹ anh nhìn nhau, sau đó bác gái cười bảo: "Chị lớn hơn hai tuổi nên gọi sẽ em là em. Em à, sính lễ không thành vấn đề, nhà chị sẽ chuẩn bị đầy đủ cả nhà và xe, đến lúc ấy sẽ đăng ký dưới tên của hai con..."Bác gái chưa nói xong đã bị mẹ tôi ngắt lời: "Không được. Nhà và xe phải đứng tên con trai tôi. Sính lễ không được mang về, tất nhiên, nhà chúng tôi có tặng của hồi môn."Mẹ của Giang Chất dễ tính, nghe đến đây chỉ cười hỏi: "Thế của hồi môn bao gồm những gì?"Mẹ tôi nhìn mẹ Giang Chất, nghĩ rằng ngôi nhà chắc chắn đứng tên con trai mình nên mới cười bảo: "Theo như phong tục ở chỗ chúng tôi thì của hồi môn bao gồm giường, chăn, chậu, lược các thứ. Chị yên tâm, nhà chúng tôi sẽ chọn loại đắt nhất."Bầu không khí bỗng lặng ngắt.Tôi hết chịu nổi, kéo mẹ ra ngoài cửa: "Mẹ à, kết hôn là chuyện cả đời của con, bố mẹ nghiêm túc giùm con được không?"Mẹ tôi đanh mặt, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ: "Bố mẹ rất nghiêm túc. Tăng Du à, con đừng trách mẹ. Em trai con đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có công ăn việc làm. Bố con thì nhậu nhẹt, cờ bạc suốt ngày, con biết mà. Mẹ thấy Giang Chất yêu con thật lòng, đòi gì được đó. Nhà nó giàu như thế, nhân cơ hội này phải chuẩn bị xong nhà với xe cho em con, để sau này em con còn nhờ vào đó mà lấy được vợ."Bà ta bắt đầu nói đạo lý: "Tăng Du à, đó là em ruột của con, máu mủ ruột rà đó, con không giúp em thì ai giúp em bây giờ?"Nhìn người phụ nữ liên tục muốn tẩy não mình, tôi đã nghe đạo lý của mẹ hơn hai mươi năm rồi.Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bố tôi về nhà trong trạng thái say khướt, người bị bố đánh luôn luôn là tôi. Bởi vì lần nào bà ta cũng liều cả cái mạng để bảo vệ em trai rong lòng, sau đó xúi giục bố trút giận lên tôi.Năm nào em trai cũng được mua bánh gato, được tặng quà, được nấu cho mâm cơm đầy ắp món ngon vào ngày sinh nhật.Còn tôi, trước khi gặp Giang Chất, tôi chưa từng đón một lần sinh nhật nào.Tôi hít sâu, ngắt lời dạy bảo ra rả của bà ta: "Nếu như con không bắt nhà anh ấy phải tặng nhà và xe thì sao?"Mẹ tôi sững sờ: "Mày mà làm vậy thì là cái loại bất hiếu, đừng có gọi tao là mẹ nữa!"Tôi biết đó không phải câu nói trong lúc tức giận của bà ta, tóm lại là tôi coi đó là thật.Tôi gật đầu, trở vào trong nhà.Vào nhà, Giang Chất đang bàn bạc gì đó với bố mẹ anh. Tôi đi đến, đang định dẫn họ rời đi lại nghe mẹ của Giang Chất nghiêm mặt bảo: "Em à, nhà chị... đồng ý với điều kiện nhà em đưa ra. Về chuyện sính lễ, chúng ta nói rõ ràng trước. Không có chuyện hai con chưa kết hôn mà đã mua nhà mua xe cho em trai. Nhà chị không coi tiền như cỏ rác, nhà chị chịu chi khoản tiền ấy vì Giang Chất yêu con gái em. Nhà chị cũng rất quý Tăng Du thế nên..."Bác gái đang nói lại bị mẹ tôi cắt ngang: "Chị thông gia à, chị không thấy chuyện đó còn xa lắm à? Tôi và bố nó chỉ đang thử xem thái độ nhà chị thôi. Nhà chị quý Tăng Du là chúng tôi yên tâm rồi."Nói đến đây, bà ta thản nhiên nhắc lại chủ đề: "Nếu đã quyết định thì chúng ta hẹn ngày mua nhà đi, hôm ấy tôi sẽ đưa con trai đến gặp anh chị."Tôi lạnh mặt quan sát từ đầu đến cuối.Xem đến đây, tôi cầm tay Giang Chất, đứng dậy bảo: "Hai bác ơi, chúng ta đi thôi ạ."Bố mẹ của Giang Chất ngạc nhiên: "Đi đâu cơ?""Đi gặp bố mẹ thật của con ạ."
Tôi và Giang Chất cùng đón ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, hai năm yêu nhau, ba năm yêu nhau...Chúng tôi phá vỡ lời nguyền tốt nghiệp sẽ chia tay.Năm ngoái anh đi thực tập, mặc dù thời gian thực tập vừa bận vừa mệt, nhưng ngày nào anh cũng gọi điện cho tôi, cuối tuần sẽ cùng đi đến trường hoặc dắt tôi đi hẹn hò.Tôi cũng quan tâm anh hết mức có thể, cùng anh phát triển.Chỉ bằng những điều ấy, chúng tôi bình yên vượt qua hai năm thực tập.Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chuẩn bị kết hôn.Giang Chất biết chuyện nhà tôi nhưng vẫn đưa bố mẹ anh về quê tôi. Quà cáp rất nhiều, nào là rượu, thuốc lá, trà, và các loại đặc sản.Thế nhưng bố mẹ tôi tỏ ra rất hời hợt, vừa mở miệng đã nhắc đến tiền thách cưới là ba trăm nghìn tệ, sính lễ cưới gồm một nhà, một xe.Sính lễ cao tạm thời chưa nói đến, yêu cầu bất bình thường ở đây là nhà và xe phải đứng tên thằng em trai vô dụng của tôi.Em trai tôi năm nay hai mươi tuổi, bị chiều hư nên bỏ học, suốt ngày ru rú trong nhà đánh điện tử, không thì cũng xin tiền bố mẹ đi tiêu xài hoang phí.Bố mẹ của Giang Chất rất bất ngờ về điều kiện thách cưới của nhà tôi. Nhà anh khá giả, nhưng họ giàu chứ không bị điên.Đâu có ai lại muốn làm người vung tiền như rác?Bố mẹ anh nhìn nhau, sau đó bác gái cười bảo: "Chị lớn hơn hai tuổi nên gọi sẽ em là em. Em à, sính lễ không thành vấn đề, nhà chị sẽ chuẩn bị đầy đủ cả nhà và xe, đến lúc ấy sẽ đăng ký dưới tên của hai con..."Bác gái chưa nói xong đã bị mẹ tôi ngắt lời: "Không được. Nhà và xe phải đứng tên con trai tôi. Sính lễ không được mang về, tất nhiên, nhà chúng tôi có tặng của hồi môn."Mẹ của Giang Chất dễ tính, nghe đến đây chỉ cười hỏi: "Thế của hồi môn bao gồm những gì?"Mẹ tôi nhìn mẹ Giang Chất, nghĩ rằng ngôi nhà chắc chắn đứng tên con trai mình nên mới cười bảo: "Theo như phong tục ở chỗ chúng tôi thì của hồi môn bao gồm giường, chăn, chậu, lược các thứ. Chị yên tâm, nhà chúng tôi sẽ chọn loại đắt nhất."Bầu không khí bỗng lặng ngắt.Tôi hết chịu nổi, kéo mẹ ra ngoài cửa: "Mẹ à, kết hôn là chuyện cả đời của con, bố mẹ nghiêm túc giùm con được không?"Mẹ tôi đanh mặt, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ: "Bố mẹ rất nghiêm túc. Tăng Du à, con đừng trách mẹ. Em trai con đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có công ăn việc làm. Bố con thì nhậu nhẹt, cờ bạc suốt ngày, con biết mà. Mẹ thấy Giang Chất yêu con thật lòng, đòi gì được đó. Nhà nó giàu như thế, nhân cơ hội này phải chuẩn bị xong nhà với xe cho em con, để sau này em con còn nhờ vào đó mà lấy được vợ."Bà ta bắt đầu nói đạo lý: "Tăng Du à, đó là em ruột của con, máu mủ ruột rà đó, con không giúp em thì ai giúp em bây giờ?"Nhìn người phụ nữ liên tục muốn tẩy não mình, tôi đã nghe đạo lý của mẹ hơn hai mươi năm rồi.Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bố tôi về nhà trong trạng thái say khướt, người bị bố đánh luôn luôn là tôi. Bởi vì lần nào bà ta cũng liều cả cái mạng để bảo vệ em trai rong lòng, sau đó xúi giục bố trút giận lên tôi.Năm nào em trai cũng được mua bánh gato, được tặng quà, được nấu cho mâm cơm đầy ắp món ngon vào ngày sinh nhật.Còn tôi, trước khi gặp Giang Chất, tôi chưa từng đón một lần sinh nhật nào.Tôi hít sâu, ngắt lời dạy bảo ra rả của bà ta: "Nếu như con không bắt nhà anh ấy phải tặng nhà và xe thì sao?"Mẹ tôi sững sờ: "Mày mà làm vậy thì là cái loại bất hiếu, đừng có gọi tao là mẹ nữa!"Tôi biết đó không phải câu nói trong lúc tức giận của bà ta, tóm lại là tôi coi đó là thật.Tôi gật đầu, trở vào trong nhà.Vào nhà, Giang Chất đang bàn bạc gì đó với bố mẹ anh. Tôi đi đến, đang định dẫn họ rời đi lại nghe mẹ của Giang Chất nghiêm mặt bảo: "Em à, nhà chị... đồng ý với điều kiện nhà em đưa ra. Về chuyện sính lễ, chúng ta nói rõ ràng trước. Không có chuyện hai con chưa kết hôn mà đã mua nhà mua xe cho em trai. Nhà chị không coi tiền như cỏ rác, nhà chị chịu chi khoản tiền ấy vì Giang Chất yêu con gái em. Nhà chị cũng rất quý Tăng Du thế nên..."Bác gái đang nói lại bị mẹ tôi cắt ngang: "Chị thông gia à, chị không thấy chuyện đó còn xa lắm à? Tôi và bố nó chỉ đang thử xem thái độ nhà chị thôi. Nhà chị quý Tăng Du là chúng tôi yên tâm rồi."Nói đến đây, bà ta thản nhiên nhắc lại chủ đề: "Nếu đã quyết định thì chúng ta hẹn ngày mua nhà đi, hôm ấy tôi sẽ đưa con trai đến gặp anh chị."Tôi lạnh mặt quan sát từ đầu đến cuối.Xem đến đây, tôi cầm tay Giang Chất, đứng dậy bảo: "Hai bác ơi, chúng ta đi thôi ạ."Bố mẹ của Giang Chất ngạc nhiên: "Đi đâu cơ?""Đi gặp bố mẹ thật của con ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store