Dich Rung Dong Tuyet Doi Truong Nhuoc Du
Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Hình như anh không lường trước sẽ bị tôi hỏi câu này.Chúng tôi chỉ cách nhau vài bước chân, tôi nhìn thấy rõ anh ngây người mất vài giây. Và rồi anh cười.Ánh trăng bên ngoài cửa sổ bỗng ló ra khỏi bóng mây, soi sáng gương mặt của anh.Đẹp không tưởng.Thật ra sau khi hỏi xong, tôi đã tự nghĩ ra vô vàn câu trả lời. Ví dụ như anh sẽ nói là do tính anh vậy nên quen. Hoặc là anh nói rằng vì muốn theo đuổi tôi chẳng hạn?Tôi chỉ không ngờ, anh lại dựa vào bức tường cạnh cửa, mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng chân thành.Anh nói: "Bởi vì em xứng đáng.""Tăng Du, em là cô gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp. Em khiến anh cảm thấy có làm thêm nhiều điều cho em đi chăng nữa thì đều xứng đáng."Tôi nghe mà ngây ra, không hiểu rốt cuộc ý của anh là gì.Anh không hề nhắc đến chữ "Thích", nhưng câu từ anh nói đều như đang tỏ ý ấy.Tôi muốn hỏi thêm song vẫn không dám.Dưới ánh trăng, sau một lúc im lặng, tôi nói khẽ: "Cảm ơn anh... Muộn rồi, chúc anh ngủ ngon."Tôi nhìn thấy nét mất mát ánh lên trong đôi mắt anh.Thú thật là vừa nói xong, tôi cũng hơi hối hận.Nhưng Giang Chất luôn là người rất lịch sự, anh cười khẽ: "Em ngủ sớm đi, sáng mai anh gọi em dậy đi ngắm biển.""Vâng."Mục đích chuyến đi này của tôi là ngắm biển.Đâu ai lường trước chuyện đời.Một năm trước, ngày tôi và Thời Diên mới yêu nhau đã hẹn rằng sẽ cùng đi ngắm biển trước khi tốt nghiệp.Lời hẹn của hai người được hai người thực hiện.Mặc dù, người nay không phải là người xưa.
Hình như anh không lường trước sẽ bị tôi hỏi câu này.Chúng tôi chỉ cách nhau vài bước chân, tôi nhìn thấy rõ anh ngây người mất vài giây. Và rồi anh cười.Ánh trăng bên ngoài cửa sổ bỗng ló ra khỏi bóng mây, soi sáng gương mặt của anh.Đẹp không tưởng.Thật ra sau khi hỏi xong, tôi đã tự nghĩ ra vô vàn câu trả lời. Ví dụ như anh sẽ nói là do tính anh vậy nên quen. Hoặc là anh nói rằng vì muốn theo đuổi tôi chẳng hạn?Tôi chỉ không ngờ, anh lại dựa vào bức tường cạnh cửa, mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng chân thành.Anh nói: "Bởi vì em xứng đáng.""Tăng Du, em là cô gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp. Em khiến anh cảm thấy có làm thêm nhiều điều cho em đi chăng nữa thì đều xứng đáng."Tôi nghe mà ngây ra, không hiểu rốt cuộc ý của anh là gì.Anh không hề nhắc đến chữ "Thích", nhưng câu từ anh nói đều như đang tỏ ý ấy.Tôi muốn hỏi thêm song vẫn không dám.Dưới ánh trăng, sau một lúc im lặng, tôi nói khẽ: "Cảm ơn anh... Muộn rồi, chúc anh ngủ ngon."Tôi nhìn thấy nét mất mát ánh lên trong đôi mắt anh.Thú thật là vừa nói xong, tôi cũng hơi hối hận.Nhưng Giang Chất luôn là người rất lịch sự, anh cười khẽ: "Em ngủ sớm đi, sáng mai anh gọi em dậy đi ngắm biển.""Vâng."Mục đích chuyến đi này của tôi là ngắm biển.Đâu ai lường trước chuyện đời.Một năm trước, ngày tôi và Thời Diên mới yêu nhau đã hẹn rằng sẽ cùng đi ngắm biển trước khi tốt nghiệp.Lời hẹn của hai người được hai người thực hiện.Mặc dù, người nay không phải là người xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store