ZingTruyen.Store

Dich Rung Dong Tuyet Doi Truong Nhuoc Du

Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí

Cứ vậy, tôi được Giang Chất dẫn về nhà trọ.

Đưa tôi đến trước cửa phòng, anh chống một tay lên cửa, hỏi nhỏ: "Anh... có tiện vào ngồi một lát không?"

Tôi chưa lấy lại tinh thần, chỉ gật đầu trong vô thức rồi mở cửa mời anh vào.

Có điều, Giang Chất vào phòng nhưng vẫn để hé cửa.

Anh bảo vào một ngồi một lát nhưng thật ra chỉ đứng ở cửa nói mấy câu với tôi.

"Em đừng hiểu lầm, anh không cố tình đi theo em đâu. Anh thấy em ra ngoài mà khu này vắng vẻ quá nên sợ em có chuyện gì."

Tôi ngồi trên mép giường nhìn anh.

Nghe đến đây, bộ não hãy còn ngây dại của tôi mới hoạt động lại...

Phải rồi, khi nãy nghe máy xong, Giang Chất đi đến từ phía sau tôi.

Thấy tôi ngây người, Giang Chất mở nắp chai nước khoáng trên bàn, anh đưa nước cho tôi: "Anh biết em muốn ra ngoài một mình cho khuây khỏa, anh sợ làm phiền em lại cũng lo đêm xuống nơi này không an toàn, nên anh mới âm thầm đi theo em."

Ra là vậy.

Tôi cầm chai uống một ngụm.

Có lẽ là do màn yên quá yên ắng, cũng có thể là do tôi mới sợ hãi vô cùng. Thế nên tôi bỗng hỏi anh một câu: "Giang Chất, tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế?"

Chỉ vì tính cách tốt bụng của anh thôi ư?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store