ZingTruyen.Store

Dich Morvenn Vahl Ngon Giao Cua Duc Tin Spear Of Faith

Bức tường ngoài bao quanh Tu viện Sanctorum đánh dấu một ranh giới rõ rệt giữa ánh sáng và bóng tối. Bên dưới mái vòm, mọi thứ tràn đầy sức sống và chuyển động, từ những tín đồ trung thành đến bọn cuồng tín không ngừng di chuyển qua làn khói dày đặc được nhuộm màu hổ phách bởi hàng ngàn ngọn lửa rực cháy. Một cột khói cuồn cuộn qua lỗ hổng trong lá chắn hư không, nhưng những trường năng lượng chồng chéo từ các máy phát khác đảm bảo rằng khoảng trống đó vẫn còn hẹp.

Bên ngoài, bóng tối chỉ bị xé toạc bởi ngọn lửa địa ngục rực cháy trong lòng cỗ máy Defiler và ánh lóe sáng chói lòa từ nòng pháo của nó. Một đám Havoc đi qua đi lại bên cạnh những đôi chân đồ sộ gắn đầy gai nhọn, các vũ khí hạng nặng của chúng hướng ra bên ngoài. Balian đếm được năm tên, bao gồm cả tên thủ lĩnh. Chúng vẫn chưa phát hiện ra anh và những người con khác của Dorn.

Bọn chúng không thể phát hiện ra được khi họ tấn công.

Cỗ máy Defiler khai hỏa thêm một quả đạn nữa vào lá chắn, khiến mái vòm lấp lánh như bị bốc cháy. Đòn bắn phá này không thể nhằm vào các chiến binh đang bị cuốn vào cuộc chiến sinh tử bên trong tường thành, ngay cả khi Tử Thần của các Thánh chẳng bận tâm đến mạng sống của đám cuồng tín của hắn, hắn cũng không thể dễ dàng phung phí mạng sống của các anh em của hắn như vậy được, hắn đang muốn làm quá tải lá chắn và tước đi các lớp phòng thủ của Tu viện Sanctorum.

Balian ra hiệu cho các huynh đệ kiếm sĩ của mình chờ đợi. Bản năng thúc giục anh lao vào trận chiến chống lại kẻ địch đáng căm thù, nhưng những thế kỷ dài đằng đẵng đã dạy anh biết cách cẩn trọng. Thay vào đó, anh buộc bản thân mình phải quan sát cỗ máy Defiler khi nó chuyển trọng lượng từ chân nhọn hoắt này sang chân nhọn hoắt khác, những chiếc càng cua của nó kêu răng rắc, sẵn sàng cắt nát bất kỳ Space Marine dị giáo nào dám lại gần. Có vẻ như nhiệm vụ mà các chủ nhân của nó giao phó khiến linh hồn trong cỗ máy ma quỷ cảm thấy bứt rứt, khao khát tàn sát, hủy diệt và thiêu cháy tất cả mọi thứ trong tầm với, điều đó được thể hiện rõ trong từng chuyển động không ngừng nghỉ của nó.

Nếu nó khát máu đến thế, Balian sẽ rất sẵn lòng đáp ứng.

Anh tiến lên trong bóng tối, một sự thỏa mãn của thợ săn lan tỏa trong lòng, hòa nhịp hoàn hảo với sự háo hức của các huynh đệ kiếm sĩ khác.

"Chúng tôi chờ lệnh của anh, người anh em." Giọng của đồng hữu Theobalt vang nhẹ trong tai anh.

"Hạ gục con Defiler." Anh rút ra thanh đại kiếm, lưỡi thép trượt ra khỏi vỏ với tiếng thì thầm sắc lạnh. Lũ Astartes dị giáo không phản ứng gì, nhưng có điều gì đó thay đổi trong dáng vẻ của cỗ máy Defiler, một sự căng thẳng lan tỏa qua sự kết hợp ghê rợn giữa kim loại và thịt. Nếu có phải tấn công, và chắc chắn họ phải tấn công, thì phải làm ngay bây giờ.

"Tiến lên, các con trai của Dorn!"

Các huynh đệ kiếm sĩ xông lên như một khối thống nhất.

"Vì Thánh Hoàng Đế! Vì Rogal Dorn! Cái chết dành cho lũ dị giáo, dị nhân và kẻ phản bội! Không kẻ nào được sống sót!"

Họ lao vào lũ Space Marines phản bội như một cú đấm thép. Nhát chém đầu tiên của Balian xuyên qua bộ giáp của tên dị giáo gần nhất, mở ra một vết rách lớn ở tấm giáp vai trái. Anh rút lưỡi kiếm ra và vung nó thêm lần nữa, đụng độ với những chiếc răng sắc bén của một cây rìu cưa xích đang quay cuồng. Một chiếc mũ trụ có sừng vẫn đội trên cái đầu bị cắt lìa, nó vút bay lên không trung trong khi tiếng gầm vang mãn nguyện của Theobalt khơi dậy cơn cuồng nộ khát máu trong chính Balian. Những người anh em sa ngã của anh dám đứng chắn đường trước mặt anh, anh sẽ dạy cho chúng biết sai lầm của mình.

Balian giáng thêm một nhát chém nữa vào vết thương anh vừa gây ra, đâm lưỡi kiếm sâu qua lớp giáp, chém vào tận thịt bên dưới. Tên Havoc nhả đạn từ khẩu súng bolter hạng nặng, nhưng phản xạ của Balian nhạy bén đến mức anh gần như theo dõi được đường bay của từng viên đạn xuyên qua không khí.

"Thánh Hoàng Đế, lòng biết ơn vĩnh cửu của con dành cho những ân phước ngài đã ban tặng."

Anh né sang bên, tránh làn đạn dồn dập từ khẩu bolter và chém một đường dọc từ trên xuống qua chiếc mũ trụ có sừng của tên phản bội, bổ đôi hộp sọ của hắn ta từ đỉnh xuống đáy.

"Con nguyện sẽ dùng chúng để tạo nên cuộc tàn sát vinh quang."

Phía sau những Space Marines phản bội còn sống sót, cỗ máy Defiler gầm lên một tiếng chói tai, nâng phần thân đồ sộ của nó lên trên bốn chân sau. Những chiếc càng khổng lồ kẹp mạnh vào không khí, và hai luồng lửa phun xối xả từ các súng phun lửa hạng nặng bên trên. Balian lao nhanh sang một bên đủ kịp để ngọn lửa chỉ làm bong lớp men trên giáp của anh và biến tấm áo choàng thành tro, nhưng tên Havoc trước mặt anh đã bị trúng đòn trực diện. Hắn gào thét khi ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, và dù đang bốc cháy, hắn vẫn xoay khẩu súng bolter hạng nặng bắn vào cỗ máy ma quỷ.

Defiler nở bung chiếc càng khổng lồ ra rồi siết chặt lại quanh phần giữa thân của tên Havoc, cắt hắn gọn ghẽ thành hai nửa rồi quẳng phần xác sang một bên. Một chân khổng lồ có vuốt sắc đâm mạnh xuống đất khi con quái vật tiến tới, sự hiểm độc ánh lên rực rỡ trong đôi mắt đỏ thẫm.

"Tiến lên!"

Một tên Space Marine phản bội khác gục ngã, và cả đội đã tiếp cận được con Defiler khi nó đang điên cuồng giẫm đạp, tấn công và phun lửa trong cơn cuồng sát. Theobalt vung thanh đại kiếm chém xuyên qua khớp gối của một cái chân kim loại khổng lồ, khiến con quái vật lùi lại, kéo theo một cột hơi nước siêu nóng từ cái chi bị phá hủy. Nhưng chỉ sau đó, chiếc càng của nó đập xuống mũ trụ của Theobalt. Chiến binh đó lập tức lùi bước, và Balian chứng kiến phần kim loại bị xé rách bắt đầu tự lành lại, những mạch kim loại nóng chảy mới chảy xuống thay thế cho phần bị tổn thương

Jehan lao vào khe hở giữa những chiếc càng và giá súng, nhưng khi lưỡi kiếm của anh ta đâm trúng mục tiêu, con Defiler nhấc thân sau lên, hất văng Jehan lên không trung. Anh ta tiếp đất cách đó hơn 20 feet, hạ mình trong một tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Những thanh kiếm sẽ không đủ để hạ gục được nó.

Balian rút một quả lựu đạn krak từ thắt lưng và giật chốt bằng răng. Như mọi trận chiến, thời điểm là yếu tố then chốt, chưa bao giờ mà điều đó quan trọng hơn lúc này. Anh chờ đợi cho đến khi con Defiler lao tới, cúi xuống bên dưới khung thân kim loại của nó, tìm kiếm một khe hở để nhét quả lựu đạn vào. Một khoảng trống hẹp xuất hiện giữa chân và thân khi cỗ máy ma quỷ bước lên, và anh đấm cánh tay vào sâu đến tận khuỷu, rút ra ngay trước khi khoảng trống khép lại quanh quả lựu đạn, rồi lăn người ra khỏi tầm những chiếc chân đang giẫm đạp.

Một tiếng nổ âm vang rung chuyển cỗ Defiler trước khi anh kịp lăn ra xa. Nó rú lên bằng một tiếng hét như của hàng nghìn kẻ tội đồ đang chịu khổ hình, và trái tim Balian dâng trào khúc khải hoàn. Khói bốc ra từ các khớp nối giữa chân và thân giáp, và anh kích hoạt một quả lựu đạn khác trước khi con quái kịp quay lại. Các huynh đệ kiếm sĩ của anh luôn nhanh chóng thích nghi, họ bắt đầu bắt chước các động tác của anh, nhử con quái lao lên phía trước trong khi những người khác tấn công từ phía sau.

Anh nhét quả lựu đạn qua lỗ hổng mà vụ nổ đầu tiên đã tạo ra, và được tưởng thưởng bằng một tiếng nổ lớn suýt nữa làm Defiler khuỵu ngã hoàn toàn.

"Chết đi, nhân danh Thánh Hoàng Đế!" Theobalt gầm lên, vung lưỡi kiếm chém mạnh, nhưng con Defiler bị thương lại nhanh hơn. Cái càng khổng lồ bên phải của nó kẹp lấy mũ trụ của anh ta và siết chặt. Một tiếng rắc vang lên sắc bén, và thi thể của Theobalt rơi phịch xuống đất.

"Ngươi sẽ chết vì điều đó, đồ quái vật!"

Con Defiler quay sang Balian. Anh đưa tay với lấy thắt lưng, nhưng quả lựu đạn cuối cùng đã hết.

Không thành vấn đề. Lưỡi kiếm là cách thích hợp hơn để tiễn con quái vật này trở về nơi nó thuộc về. Gào lên một tiếng thách thức, anh lao thẳng tới với thanh kiếm giơ cao, cái càng của con Defiler kẹp lại chỉ cách cổ anh có vài inch, lửa bốc lên dữ dội quanh anh như thể amh đang chạy xuyên qua chính cõi warp, và anh bật nhảy lên. Chân phải của anh tìm được điểm tựa trên khớp gối của con quái vật, trong khi chân trái lập tức khóa từ tính vào lớp giáp dày của thân nó. Anh lao dọc theo tấm lưng bọc thép của nó hướng đến tháp pháo súng, thứ đóng vai trò như cái đầu của con quái vật.

Khẩu pháo xoay vòng theo một cung 180 độ, nhưng anh nhanh hơn nó. Balian nhảy lên không trung ngay trước khi khẩu pháo có thể quét qua chân anh. Anh đảo ngược thanh kiếm trong không trung và đáp xuống với toàn bộ sức nặng của mình lên chuôi kiếm, đâm lưỡi kiếm sâu đến tận chuôi vào lưng bọc giáp của cỗ máy ma quỷ.

Hơi nước bỏng rát bốc lên xung quanh anh. Balian giật thanh kiếm ra, mở một vết rách dài gần một mét trên lưng con Defiler, rồi lại đâm nó xuống lần nữa. Những bó cáp kim loại bên dưới lớp giáp quằn quại, anh thích thú chặt đứt từng bó một, trường năng lượng của thanh kiếm lóe sáng rực rỡ trong bóng tối bên trong cỗ máy ma quỷ. Lớp thân giáp chao nghiêng sang phải khi các chân của sinh vật này sụp đổ; anh tiếp tục dồn lưỡi kiếm xuống, chìm đắm trong cơn mê say của cuộc tàn sát chính nghĩa.

Con Defiler đã gục ngã, lá chắn hư không của tu viện đã được bảo vệ an toàn, và giờ chỉ còn tìm và hạ sát tên lãnh chúa dị giáo là chiến thắng của họ trở nên trọn vẹn....

Con Defiler phát nổ.

Vụ nổ hất tung Balian lên không trung, tàn tích cuối cùng của áo choàng của anh bốc cháy, da anh phồng rộp bên dưới lớp áo bảo hộ dù đã được giáp trụ che chắn. Những mảnh kim loại xuyên qua lớp ceramite và cơ thể anh, xé nát da, cơ bắp, xương và cả nội tạng. Anh rơi xuống đất như một kén đổ bộ, đánh bật chút không khí cuối cùng trong phổi và tất cả sự tỉnh táo ra khỏi đầu.

Adrenaline và endorphin tràn ngập cơ thể anh, xua tan đau đớn, buộc anh phải đứng lên và chiến đấu tiếp, dù thân xác đã tan nát đến mức không thể cử động nổi.

Một chiếc ủng bọc giáp đè mạnh xuống cổ họng của Balian. Anh mở mắt và nhìn lên, thấy một bóng hình khổng lồ trong bộ giáp xanh lam và đồng thau, chiếc mũ trụ có cánh cùng bộ giá trên lưng treo đầy những chiến lợi phẩm ghê rợn được chiếu sáng bởi ánh sáng từ tu viện phía sau. Trong tay hắn ta, cây rìu năng lượng phát sáng màu xanh lam như lưỡi kiếm của một đao phủ.

"Các anh em..." anh khàn giọng qua vox, nhưng chỉ có tiếng rít của không khí chết chóc đáp lại.

"Các anh em của ngươi đã chết hết rồi," Tử Thần của các Thánh nói. "Nhưng ngươi cũng chẳng sống lâu hơn bọn chúng bao nhiêu đâu. Và khi ngươi chết, ai sẽ đứng bên Viện Mẫu Sanctorum khi ta đến để chặt đứt cái đầu phản bội khỏi cổ ả ta?"

"Thánh Hoàng Đế, xin hãy ban cho con sức mạnh để trừng phạt kẻ thù của Ngài..."

"Thánh Hoàng Đế đã ruồng bỏ ngươi rồi. Hắn không thể cứu các thánh nhân của Hắn. Thật kiêu ngạo khi nghĩ rằng ngươi xứng đáng hơn bọn chúng."

Chiếc ủng ép mạnh hơn xuống cổ họng anh. Thanh quản của Balian vỡ ra trước, sau đó là xương sống.

"Nhưng ta sẽ ban cho ngươi một đặc ân vĩ đại." Tử Thần của các Thánh nhấc chân lên, nhưng cổ họng của Balian giờ chỉ còn là một khối bầy nhầy đẫm máu. "Một vị trí bên cạnh bọn họ trong cõi vĩnh hằng."

Cây rìu vung lên và hạ xuống, nhưng Balian đã chết trước khi đầu anh kịp lìa khỏi cổ.

***

Lethe chạy qua những hầm mộ bất tận, lên những cầu thang xoắn ốc và dọc theo những lối đi hẹp đến mức mỗi bước tiến khiến đôi vai của cô bị trầy xước. Âm thanh của trận chiến, tiếng súng bolter, tiếng rít của cưa xích, tiếng hét của các Nữ Tu Chiến Binh, và tiếng răng rắc của thực tại bị xé rách đã mờ dần vào khoảng không xa xăm, khiến cô không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là sản phẩm của trí tưởng tượng đầy sợ hãi. Cô đã chạy bao lâu rồi? Chắc chỉ vài phút, nhưng ngọn lửa trong phổi và những cơ bắp trên đôi chân đang gào thét của cô khiến thời gian dường như kéo dài hàng giờ.

Càng chạy xa khỏi laboratorium, ánh sáng càng lụi tàn. Những lò đốt cháy rực được thay thế bằng những bóng đèn nứt vỡ, nằm cách nhau ngày càng xa. Mùi chất khử trùng cũng bị thay bằng bụi bặm cổ xưa và hơi ẩm lạnh lẽo. Bất kể nơi ẩn trốn tuyệt vọng này dẫn cô đến đâu, rõ ràng cô là người đầu tiên đi qua đây sau nhiều tháng.

Con đường phía trước chia làm ba nhánh. Cô buộc mình phải dừng lại, lắng nghe tiếng trận chiến phía trên. Chắc hẳn chủ nhân của cô đã đến đây rồi? Có lẽ trận chiến đã kết thúc, các Nữ Tu nằm đẫm máu bên những bàn thờ của vị thần giả dối mà bọn chúng tôn thờ, triều đại tàn ác của chúng cuối cùng đã bị lật đổ. Hoặc có lẽ chính chủ nhân của cô đã bị giết...

Không. Cô không sẵn sàng để đón nhận ý nghĩ đó. Chắc chắn là ngài ấy đã đến. Ngài đang ở trên đầu cô, dưới bầu trời rộng mở, và khi cô quay lại, ngài sẽ chào đón cô bằng vòng tay bao dung và ban cho cô một chỗ đứng bên cạnh ngài. Và khi tu viện sụp đổ và toàn bộ Ophelia VII được biến thành thế giới thuộc thẩm quyền đen tối của ngài, cô sẽ ra đi như sứ giả được chọn của ngài, mang thông điệp về sự tàn bạo và quyền lực của ngài.

Ánh sáng cuối cùng chớp tắt rồi tắt hẳn.

Bóng tối tràn vào như một làn sóng, để Lethe lơ lửng trong một đại dương đen tối. Cô loạng choạng bước tới, mò mẫm tìm bức tường mà cô biết chắc chắn sẽ có ở đó, nhưng chân cô vấp phải một viên đá bị vênh lên và cô ngã nhào xuống đất. Cơn đau nhói lên từ cổ tay, nơi lòng bàn tay bị va đập, đầu gối cô đau đớn vì cú va chạm với vật sắc nhọn, nhưng nỗi sợ hãi kéo cô đứng dậy. Có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối, một âm thanh cào cấu nhẹ làm cô nhớ lại hình ảnh những con chuột hầm mỏ, khuôn mặt của Evania nằm như một đống rác, trong khi những chiếc răng vàng cắn xé đôi mắt bà ấy ra khỏi hốc mắt. Chân trần của cô chạm phải cái gì đó mềm mại, và thần kinh của cô hoàn toàn vỡ vụn, khiến cô lao đi trong bóng tối, những bức tường thô ráp cọ vào làn da tay, đôi chân trần nện mạnh trên mặt đất đã được nén chặt. Cô chạy cho đến khi có vị sắt trong cổ họng, cho đến khi đôi chân bê bết máu và bầm tím, cho đến khi mọi cơ bắp đều kêu gào phản đối, và cô dừng lại, hoàn toàn lạc lối.

Một điều gì đó đã thay đổi trong bóng tối xung quanh cô. Trước kia, những bức tường như ép sát quanh cô, nhưng giờ đây, những hơi thở gấp gáp của cô vang lên như thể từ mái vòm của một căn phòng tròn. Cô đưa tay ra và tìm bức tường, nhưng phải đến mười bước loạng choạng, lòng bàn tay cô mới chạm vào đá. Cô dò dẫm theo bề mặt thô ráp cho đến khi bức tường nghiêng về một góc nhỏ, dài khoảng sáu feet, sâu đến mức cánh tay vươn ra của cô không thể cảm nhận được điểm tận cùng của nó. Có một thứ gì đó trong đó - thứ gì đó giống như một đống cành khô và vải rách. Đầu ngón tay cô chạm phải một mảnh kim loại, và cô vội vã nắm lấy nó.

Một con dao. Lưỡi dao thô ráp vì rỉ sét, mép dao cùn dưới tay cô, nhưng nó là kim loại, và điều đó mang lại một lời hứa về ánh sáng. Cô chém nó qua bức tường đá thô ráp, tạo ra một đợt tia lửa ngắn. Một tia lửa cháy vào lòng bàn tay cô, mang đến cơn đau như một mũi kim, nhưng cơn đau và sự rõ ràng mà nó mang lại lại rất được hoan nghênh. Cô lại cọ con dao lên đá một lần nữa, và lần này, ánh sáng đủ mạnh để cô nhận ra môi trường xung quanh. Đôi mắt trống rỗng của một cái sọ nhìn lại cô từ trong góc nhỏ, bộ xương của một Nữ Tu đã chết từ lâu vẫn được quấn trong một lớp vải liệm dơ bẩn, và rồi bóng tối lại trùm xuống lần nữa.

Một cơn gió nhẹ lướt qua má cô như bàn tay của những ngón tay người chết, khiến một cơn rùng mình lan tỏa trên làn da cô. Không có ma quái ở đây, chỉ có những xác chết cổ xưa. Chúng không thể làm hại cô, không thể nhìn cô bằng đôi mắt trống rỗng, không thể trỗi dậy và chiếm lấy thân thể còn đang sống của cô, xé nát cô vì tội dị giáo...

Tay run rẩy, Lethe nắm một mớ vải liệm và xé nó thành những dải, quấn những mảnh vải quanh một xương đùi người. Cô lại kéo con dao lên bức tường, đặt ngọn đuốc tự chế vào chỗ để bắt những tia lửa. Tấm vải cháy nhẹ trong cái chạm của tia lửa, nhưng than tàn lại tắt khi ngọn đuốc chưa bén lửa. Cô kìm nén cơn hoảng loạn, liên tục châm lại đá lửa tự chế của mình, cho đến khi vào lần thứ ba, một mảnh vải nhỏ cháy lên. Ngọn lửa dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi, nhưng nó như một tia hy vọng yếu ớt. Lethe nín thở cho đến khi cô chắc chắn rằng ngọn lửa đã cháy hoàn toàn, rồi nâng ngọn đuốc tự chế lên để kiểm tra căn phòng.

Ánh sáng phản chiếu từ những viên gạch lát vàng của một bức tranh khảm từng là một tác phẩm tinh xảo, men gạch bị mẻ và những màu sắc một thời rực rỡ giờ đã phai nhạt theo thời gian. Những bức tường xung quanh được bao bọc bởi các ngách giống hệt với cái ngách quan tài mà cô vừa mó tay vào, lối hầm sau lưng cô như một cái miệng trống dẫn vào bóng tối.

Ngọn đuốc cháy nhanh chóng, khói đen đặc cuộn lên từ ngọn lửa màu hổ phách khi ngọn lửa lan ra dọc theo sợi bấc thô kệch, và cô vội vàng quấn một ngọn đuốc khác để thay thế, cố gắng không nhìn vào hộp sọ lâu năm vẫn còn vương những sợi tóc xám khi cô lục trong bộ hài cốt để lấy ra những khúc xương. Cô nâng ngọn đuốc lên trên đầu và di chuyển quanh các bức tường, tìm kiếm bất kỳ khe hở hay ngách nào có thể dẫn ra lối thoát, nhưng không tìm thấy gì. Lối thoát duy nhất là qua con đường hầm phía sau, quay lại một mê cung đầy những ngã rẽ mù mịt và những con đường cụt, nhưng cô còn sự lựa chọn nào khác? Cảm giác tuyệt vọng đổ lên vai cô, và cô suýt nữa bật khóc. Dù những Warp Talon đã biến mất cùng với các Nữ Tu Chiến Binh, cô cũng không còn hy vọng lớn lao nào trong việc tìm lại ánh sáng. Ngọn đuốc gần tắt, và cô châm lửa sang ngọn đuốc khác. Chúng cháy rất nhanh đến nỗi ngay cả khi cô chạy, cô cũng chỉ mua được cho mình vài trăm bước nữa trước khi bóng tối lại bao trùm, nhưng đó là điều duy nhất cô có thể làm, thay vì ở lại đây khi hầm mộ đầy mùi hôi của xương bị cháy và khói dày đặc.

Ngọn đuốc lại nhấp nháy, và một làn gió nhẹ thổi vào mặt cô. Một tiếng hét của phụ nữ vọng lại từ xa, theo sau là tiếng giày bọc thép đập mạnh lên đá. Cô không còn hy vọng thoát khỏi đây, nhưng có lẽ cô vẫn còn vài giây để trốn. Lethe vứt ngọn đuốc xuống và dập tắt ngọn lửa bằng tay trần, cắn chặt môi khi da tay cô bị cháy và nứt ra, rồi leo vào ngách gần nhất. Xương cốt rơi lạo xạo xung quanh cô, bụi từ tấm vải liệm cổ xưa nghẹn lại trong cổ họng, khiến nước mắt cô rơi xuống.

Ánh sáng xanh trắng rực rỡ lóe lên trong bóng tối của hành lang, và trái tim cô chìm xuống. Tên Warp Talon đang săn lùng cô. Cô ép mình vào sâu trong ngách, lưng tựa vào những viên gạch và vữa cổ xưa khi những bước chân lại gần. Chỉ một khoảnh khắc nữa, nó sẽ đến gần cô. Nước mắt trào lên trong mắt cô, chảy xuống vết thương trên má, cơ bắp cô run rẩy mất kiểm soát. Tất cả sức lực của cô đã cạn kiệt, và cô hoàn toàn kiệt quệ, đáng thương, và cô đơn.

Kim loại kêu rít trên đá khi tên Warp Talon kéo móng vuốt của nó dọc theo bức tường. Cô có thể nghe thấy hơi thở khò khè của nó khi nó tìm kiếm nơi ẩn náu của cô. Liệu nó có đâm cô ngay tại chỗ này, hay sẽ kéo lê khi cô đang la hét vào phòng trước khi xẻ cô thành từng mảnh thịt đầy máu? Cô nhắm chặt mắt, run rẩy mạnh đến mức đống hài cốt xung quanh cô kêu lạo xạo.

"Giúp con với," cô thì thầm. "Xin hãy giúp con. Con sẽ làm bất cứ điều gì. Chỉ cần để con được sống."

Cô đã không còn cầu nguyện kể từ khi còn là một đứa trẻ, kể từ những ngày đầu đen tối trong hầm mỏ, nhưng bất lực như lúc này thì đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra. Một hành động vô vọng, nếu Thánh Hoàng Đế không đáp lại khi cô còn là một tâm hồn trong trắng, thì còn hy vọng gì nữa cho một kẻ đã chìm đắm trong tội lỗi như cô?

"Mở mắt ra."

Giọng nói nhẹ nhàng đến mức cô gần như không nghe thấy, khiến da đầu cô tê dại như thể có ai đó vô hình vừa thở vào tai cô. Một làn gió nhẹ nhất vuốt ve má cô khi cô mở mắt và thấy một tia sáng mờ mờ chiếu qua một khe hở trong bức tường phía sau ngách. Cô ấn các ngón tay vào khe hở, và vữa vụn ra dưới tay cô.

Tiếng rít từ móng vuốt của tên Warp Talon mỗi lúc một lớn hơn, và cô vội vã xé toạc lỗ hổng bằng đôi tay hoảng loạn, mở rộng nó đủ để đẩy tay mình qua vào không gian bên kia. Bức tường cổ xưa vỡ vụn ra thành bụi, và cô siết chặt vai mình qua khe hở đang mở rộng, dùng đôi chân cào xé tìm điểm tựa trên mặt đất, trườn ra khỏi bóng tối ngột ngạt và vào không khí thoáng đãng. Sàn đá cẩm thạch mát lạnh khi nó chạm vào má cô như một sự an ủi, và cô nằm đó, phủ đầy bụi và thở dốc, khi những viên đá phía sau cô vỡ vụn ra và chặn kín lối đi. Cô lắng nghe, nhưng dường như bất kỳ ai vừa lên tiếng với cô trước đó giờ đã không còn gì để nói nữa.

Căn phòng này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một nhà mộ hình vòm nữa mà thôi, nhưng ở đây, những chiếc quan tài được xây ẩn vào các ngách nên hài cốt không bị mục nát, những cái tên còn rõ ràng với lớp vàng lá sáng bóng dát trên từng chiếc, và căn phòng này có một thứ mà căn phòng trước không có.

Căn phòng này có một cầu thang dẫn lên trên. Đến nơi chiến trường.

Đến với vị chúa tể của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store