Dich Inso S Law Luat Cua Tieu Thuyet Mang
Sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mấy đứa ở lớp khác dường như đang xem một số video đáng sợ bằng máy tính của lớp mà không báo trước cho các bạn cùng lớp.'Cảm ơn Chúa!' Tôi loạng choạng quay lại chỗ ngồi, rồi chìm vào suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ.Tôi phải sống thế này trong bao lâu nữa? Có lẽ chỉ có tôi mới có thể trả lời câu hỏi này._________________Hai hoặc ba ngày sau, Yoo Chun Young bắt đầu nhắn tin cho tôi qua ứng dụng nhắn tin thay vì gọi điện cho tôi. Tôi đang bận học trong phòng tối và chỉ bật đèn bàn. Khi tôi lật điện thoại để kiểm tra màn hình, mắt tôi mở to trước tin nhắn.[Yoo Chun Young: Tớ không đi]Nắm lấy điện thoại bằng cả hai tay, tôi nhanh chóng nhắn tin lại cho cậu ấy.[Ham Dan Yi: Thật ư??][Ham Dan Yi: Tại sao chứ?][Yoo Chun Young: Tớ phải quay cảnh phim của mình vào ngày cuối cùng.][Yoo Chun Young: Tớ có thể bay về trường quay một ngày trước buổi quay, nhưng cách đó thì phiền phức quá.][Ham Dan Yi: À, đúng rồi... là tinh thần đồng đội]Xoa cằm, tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình. 'Vậy có nghĩa là chúng ta sẽ không gặp nhau cho đến khi kết thúc chuyến dã ngoại phải không?' Tôi chuyển ánh mắt sang tờ lịch có các vòng tròn màu đỏ vào các ngày 15, 16 và 17."Tớ sẽ không thể gặp cậu ấy trong một tuần," tôi thở dài thườn thượt.Sau đó, liệu tôi có cảm thấy bớt khó chịu hơn khi nhìn mặt cậu ấy không? Liệu tôi có thể trả lời cuộc gọi của cậu ấy như thể không có chuyện gì xảy ra không? Tôi không thể đảm bảo những điều đó, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi phải cách xa cậu ấy một thời gian.Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy buồn khi Yoo Chun Young không thể tham dự chuyến dã ngoại của trường chúng tôi, một trong những sự kiện đặc biệt nhất của năm cấp 3. Lần trước chúng tôi đã có một khóa tu, nhưng đi ngoại khoá thì ở một cấp độ khác, đặc biệt là khi nó diễn ra ở đảo Jeju.Tôi lấy tay chạm vào môi mình lần nữa, tôi chậm rãi gõ tin nhắn.[Ham Dan Yi: Nhưng đây là chuyến dã ngoại duy nhất trong đời đó.][Ham Dan Yi: Tớ rất tiếc vì cậu không thể đến]Yoo Chun Young đọc tin nhắn của tôi ngay lập tức nhưng không trả lời tôi.'Chuyện gì vậy?' Tôi biết cậu ấy gõ điện thoại rất chậm, nhưng tin nhắn cậu ấy muốn gửi cho tôi dài bao nhiêu thế? Tôi nghiêng đầu thắc mắc, rồi nhận ra điều gì đó––giờ là thời điểm hoàn hảo để cậu ấy gọi điện cho tôi.Trước đó Yoo Chun Young đã nhắn cho tôi một tin nhắn dài, có lẽ cậu ấy có thể đã gặp khó khăn khi di chuyển ngón tay và gõ câu tin nhắn, nên lần này cậu ấy chắc chắn sẽ yêu cầu tôi nói chuyện qua điện thoại.Cúi đầu xuống, tôi nhanh chóng để lại lời nhắn.[Ham Dan Yi: Ồ, tớ nên quay lại học thôi][Ham Dan Yi: Nói chuyện sau nhé]Tôi cầm điện thoại, làm mặt dài.Tôi đang làm gì vậy khi vừa nói với cậu ấy rằng đây là chuyến đi dã ngoại duy nhất trong đời của chúng tôi? Làm sao tôi có thể cắt đứt cuộc trò chuyện theo cách này? Nhưng với tôi, điều đó còn tốt hơn là nói chuyện qua điện thoại với giọng run run.Đó là lúc tôi thở dài và lật điện thoại để che màn hình điện thoại khỏi tầm mắt. Điện thoại của tôi lại rung lên.Ngay cả sự rung động ngắn ngủi đó cũng khiến tôi chết lặng tại chỗ. Tôi cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào màn hình điện thoại của mình. Khi tôi vừa nhặt nó lên, tôi cảm thấy bề mặt nhẵn mịn của điện thoại trượt trên lòng bàn tay ướt át của mình. Cắn môi, tôi siết chặt tay và kiểm tra tin nhắn.[Yoo Chun Young: Được rồi][Yoo Chun Young: Cố lên]"Ôi trời, tạ ơn Chúa!"Tôi đã lo rằng liệu cậu ấy có gửi cho tôi mấy tin nhắn kiểu như 'Tại sao cậu lại tránh cuộc gọi của tớ?' hoặc 'Cậu cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện qua điện thoại à?' nhưng không, chỉ có vậy thôi.Tôi tựa lưng vào ghế như một miếng rong biển ướt và rồi chợt cúi xuống, lại cảm thấy tội lỗi."Mình nên làm gì đây..."Mỗi lần trốn tránh cuộc gọi của Yoo Chun Young, tôi lại cảm thấy có lỗi đến mức bây giờ thậm chí còn khó thở.____________________Hai ngày trước chuyến đi ngoại khoá của chúng tôi, tôi đang ăn trưa với mấy đứa trong lớp.Kim Hye Hill càu nhàu, "Tớ ước gì chuyến đi dã ngoại này kết thúc càng sớm càng tốt. Gần đây cả trường cứ bị ám ảnh bởi sự kiện này như thể đây là chuyến đi cuối cùng của chúng ta vậy.""Ahaha, buồn cười quá," Yoon Jung In bật cười.Tuy nhiên, Kim Hye Hill vẫn tiếp tục nghiêm túc: "Tớ không nói đùa đâu. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này thì chúng ta sẽ tiêu tùng trước khi bắt đầu chuyến đi thực sự mất.""Ồ vậy ư? Chà, tớ cũng thấy điều đó thật đáng lo ngại, nhưng làm thế nào chúng ta có thể ngăn đám kia khỏi việc cảm thấy quá khích được chứ? Chúng ta không thể yêu cầu họ bình tĩnh lại được mà?" Yoon Jung In trả lời."Đó là sự thật nhưng..."Sau cuộc trò chuyện, Kim Hye Hill chìm trong dòng suy nghĩ. Tôi đồng ý với cô ấy rằng kỳ vọng quá nhiều có thể dẫn đến thất vọng, nhưng ngay sau đó tôi lắc đầu không, nghĩ rằng mình không nên làm hỏng tâm trạng của bản thân. Tuy nhiên, khá khó để làm quen với cảm giác giống như một tổ ong bị khuấy động này.Ngoài ra còn có điều gì đó khác làm xao lãng bầu không khí của trường. Những ngày này, học sinh các lớp khác đi lang thang theo nhóm để tìm bạn ở căng tin. Chứng kiến cảnh tượng đó, Kim Hye Woo huých vào mạng sườn của Kim Hye Hill."Này, em có thấy họ không? Họ lại đang tìm Yoo Chun Young à?" Kim Hye Woo hỏi."Không chắc nhưng có lẽ là đúng rồi. Còn chúng ta thì chỉ việc tập trung ăn uống thôi. Giờ thì đi nào.""Ừ ừ, em nhạy cảm thật đấy."Kim Hye Hill đáp lại: "Căn tin dạo này ồn ào hơn bình thường nhiều".Sau câu trả lời thẳng thừng của em gái mình, Kim Hye Woo bắt đầu nhồi nhét bữa ăn vào miệng mình. Tôi, người đã ăn xong bữa trưa, chống tay lên cằm và liếc nhìn đám sinh viên năm nhất.Họ di chuyển xung quanh trong một nhóm sáu người, phớt lờ những ánh nhìn lạnh lùng của những học sinh khác, rồi cuối cùng tiến đến gần Kwon Eun Hyung.Nhìn những học sinh năm nhất, Eun Hyung ngơ ngác nói: "Tiếc quá, Chun Young và anh không có chung lịch trình nên anh cũng không biết. Xin lỗi vì không giúp ích được gì.""À, không! Chúng em nên xin lỗi vì đã hỏi anh mới đúng!" Bọn trẻ đỏ mặt cúi chào một cách lịch sự rồi lui về phía sau.Khi ánh mắt của tôi và Eun Hyung bất ngờ chạm nhau, cậu ấy đã vẫy tay với tôi và nở một nụ cười ấm áp. Tôi cũng đáp lại cậu ấy bằng một nụ cười vụng về, rồi ngoảnh mắt khỏi Eun Hyung.Trên đường từ quán ăn vặt đến lớp, tôi lại gặp Eun Hyung ở cửa sau. Khoảnh khắc tôi cố gắng đi ngang qua cậu ấy và vẫy tay, Eun Hyung bất ngờ gọi tôi."Dan I, đợi một chút.""Huh?"Tôi cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn rời hành lang và đi theo cậu ấy. Khi chúng tôi đến cầu thang nơi có ít người hơn, Eun Hyung cuối cùng cũng mở miệng."Trường học dạo này có vẻ rất xảo nhãng phải không?" Cậu ấy hỏi. Tôi trả lời: "Ừ, ngay cả tớ cũng thấy rất khó tập trung, nên tớ nghĩ mình nên thư giãn cho đến khi chuyến đi dã ngoại kết thúc và tạm thời không lên kế hoạch gì lớn hết."Tôi đã đặt ra các mục tiêu cho tuần này bằng một kế hoạch, nhưng tôi vẫn chưa đạt được dù chỉ một nửa trong số đó. Eun Hyung sau đó nở một nụ cười ngọt ngào nhưng đầy sự đáng ngờ.Tôi hỏi, "Mọi việc vẫn ổn chứ, Eun Hyung?""Tớ á? Ừm, vẫn như mọi khi.""Không, đừng nói như đang lặp lại một bài văn mẫu trong một cuốn sách như thế."Eun Hyung ngượng ngùng gãi má: "Haha, cách nói chuyện của tớ khó sửa quá.""Nào, thực sự có chuyện gì đó đang xảy ra à?""Cái đó không phải về tớ."Mắt tôi mở to, "... Vậy thì, là về Yoo Chun Young à?""Cậu có nghĩ ra điều gì không?" Eun Hyung trả lời ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Tôi không thể tránh khỏi ánh mắt của cậu ấy. Khi tôi vẫn im lặng, Eun Hyung thở dài rồi nói."Tớ hiểu rồi. Cậu biết đấy, Chun Young rất ít khi sử dụng các thiết bị điện tử, nhưng dạo này cậu ấy bắt đầu mang điện thoại đi khắp nơi khi không có ai để gọi.""Tại sao lại không có ai?" Tôi ném ra một câu hỏi.Eun Hyung trả lời: "Đó là vì chúng tớ đã có một cuộc gọi video dài với nhau vào đêm đó trên đường về từ nhà cậu."Rất tiếc, tôi cúi đầu xấu hổ. Vậy, đêm đó, tôi là người cuối cùng cậu ấy gọi điện.( đây là chap cuối của bản Eng rồi nên khi nào mình tìm được chap sau bên bản Hàn thì mình sẽ dịch tiếp mà tiện thể có bạn nào biết bên Hàn là chap bao nhiêu thì cho mình biết nha)
Tôi không thể tránh khỏi ánh mắt của cậu ấy. Khi tôi vẫn im lặng, Eun Hyung thở dài rồi nói."Tớ hiểu rồi. Cậu biết đấy, Chun Young rất ít khi sử dụng các thiết bị điện tử, nhưng dạo này cậu ấy bắt đầu mang điện thoại đi khắp nơi khi không có ai để gọi.""Tại sao lại không có ai?" Tôi ném ra một câu hỏi.Eun Hyung trả lời: "Đó là vì chúng tớ đã có một cuộc gọi video dài với nhau vào đêm đó trên đường về từ nhà cậu."Rất tiếc, tôi cúi đầu xấu hổ. Vậy, đêm đó, tôi là người cuối cùng cậu ấy gọi điện.( đây là chap cuối của bản Eng rồi nên khi nào mình tìm được chap sau bên bản Hàn thì mình sẽ dịch tiếp mà tiện thể có bạn nào biết bên Hàn là chap bao nhiêu thì cho mình biết nha)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store