ZingTruyen.Store

Dich Bhtt Ngoc Mong Cp Khi Gio Lai Noi Len

Ở câu lạc bộ hải quân số 9, cuộc trò chuyện lúc nửa đêm vẫn còn đang tiếp tục. Sau khi nghe Lý Ninh Ngọc kể lại những sự việc diễn ra trong hai ngày qua, lông mày của Cố Dân Chương ngày càng nhíu chặt.

"Quá liều lĩnh rồi! Tại sao trong thời gian thẩm tra con bé lại không có mặt người thứ ba ở đó? Còn nữa, hai người sao lại có thể cùng đi chung một xe chứ? Cô không được phép vi phạm những lỗi sai cấp thấp như vậy." Cố Dân Chương rất hiếm khi chỉ trích Lý Ninh Ngọc như thế này. Nàng luôn làm việc rất chu toàn, sẽ không làm ra những hành vi hấp dẫn sự nghi ngờ của người khác như vậy.

"Cố hội trưởng, Hiểu Mộng là con gái của ngài, còn là một chuyên gia giải mã hàng đầu, cho cô ấy một chút thể diện, mặc dù có hơi quá, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý, không phải sao?" Lý Ninh Ngọc bình tĩnh lên tiếng giải thích, cố gắng che giấu tâm tư của mình bằng những suy luận logic, cho dù nàng biết lý do này nghe qua rất vô lý.

"Không để cấp dưới có mặt, là vì sợ khi đối mặt với cô, Hiểu Mộng sẽ bị cảm xúc quấy nhiễu trở nên kích động dẫn đến để lộ ra nhiều sơ hở." Cố Dân Chương thẳng thắng vạch trần tâm tư của Lý Ninh Ngọc: "Không giải thích, là vì sợ tôi sẽ trách cứ Hiểu Mộng dùng cảm xúc để làm việc... Cô đang cố ý bảo vệ nó."

Vương Triêu Tông thân là tư lệnh, lại ăn nói không biết suy nghĩ. Hôm qua Cố Hiểu Mộng ở văn phòng của hắn thất lễ, còn chưa tới nửa ngày thì đã bị lan truyền khắp cả Tiễu tổng. Đương nhiên Cố Dân Chương cũng nghe được phong thanh. Con gái của ông, nhược điểm lớn nhất chính là cảm tình.

Ở Bộ tư lệnh, có những kẻ đã bắt đầu khua môi múa mép, nói rằng vị Thẩm thủ trưởng của số 76 mới đến này rất giống với trưởng khoa Lý, ngay cả Cố Hiểu Mộng cũng nhận lầm. Lý Ninh Ngọc, Lý goá phụ này không chỉ có thể mê đảo thần trí của đàn ông, mà ngay cả phụ nữ cũng không thoát khỏi nanh vuốt của nàng. Nếu không thì tại sao người đã chết hơn được một năm rồi mà Cố "Diêm Vương" vẫn còn nhớ mãi không quên chứ!

Lý Ninh Ngọc cúi đầu không lên tiếng, ngầm thừa nhận những lời suy đoán của Cố Dân Chương. Ông chợt khựng lại,₫ những lời trách cứ đến môi rồi lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, bất lực nói: "Nhưng cô không nên để nó đi chung xe với cô."

"Là do tôi suy xét không chu đáo. Việc này sẽ không xảy ra nữa." Lý Ninh Ngọc chủ động nhận sai. Nàng thực sự không thể nói với Cố Dân Chương việc nàng cho phép Cố Hiểu Mộng đi chung xe với mình là do không nhẫn tâm từ chối.

Đêm nay, không ít người ở Bộ tư lệnh đã thấy hai người cùng ngồi chung một xe về, không biết những kẻ đó sẽ thêu dệt nên những loại chuyện như thế nào đây.

"Ninh Ngọc, trước kia cô không phải như vậy." Nếu Cố Dân Chương không thể nhìn ra được tâm tư của Lý Ninh Ngọc thì ông sống hơn 50 năm trên đời quả thật quá uổng phí rồi: "Quan tâm tất loạn, cô cho rằng mình là đang bảo vệ nó sao? Cô thế này là đang hại nó, cũng là hại chính bản thân mình!"

Lý Ninh Ngọc dường như muốn lên tiếng giải oan. Bàn tay vô thức siết chặt chiếc ly, các khớp ngón tay vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.

"Bắt đầu từ ngày mai, cô cứ làm viễ theo quy tắc của số 76, dùng thủ đoạn của các cô, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó. Nếu Hiểu Mộng đã biết được thân phận của cô rồi thì nó sẽ không trách cô đâu."

Người thẩm tra của số 76 chỉ có một nguyên tắc: tra tấn, dùng những thủ đoạn vô cùng tàn bạo dày vò người bị thẩm tra. Khổ nhục kế, thông thường so với lời nói ba hoa bịa đặt càng có thể đánh lừa người xem hơn.

"Lý Sỹ Quần đã dặn dò, không được thất lễ với con gái của Cố hội trưởng, Uông Tinh Vệ cũng đã phê duyệt..." Lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc cảm thấy lời nói của mình lại vô lực đến vậy.

"Cô cho rằng tên tiểu nhân Lý Sỹ Quần đó thực sự e sợ tôi sao? Số 76 và Tiễu tổng trước giờ chính là bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ dựa vào khẩu cung của một tên Quân Thống phản bội, điểm đáng nghi trong vụ án Cô Châu có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Nếu hắn ta không cố tình muốn làm khó tôi và Tiễu tổng thì sẽ không ngay trong đêm báo cáo lên Kê Minh Tự!"

Cố Dân Chương biết Lý Ninh Ngọc đang giả vờ hồ đồ. Đột nhiên ông có chút hận rèn sắt không thành thép.

Lý Ninh Ngọc đương nhiên hiểu rõ. Cái câu nói "không được thất lễ" của Lý Sỹ Quần, ngoài mặt có vẻ là vì e sợ Cố Minh Chương, nhưng ẩn ý bên trong thực chất chính là yêu cầu cô nhân cơ hội này điều tra kỹ lưỡng sơ hở trên người Cố Hiểu Mộng, bắt được điểm yếu của Cố Minh Chương, sau này dễ dàng uy hiếp, lợi dụng.

Thẩm tra là giả, điều tra nhược điểm của nhà họ Cố mới là thật. Đối với Lý Ninh Ngọc mà nói, cho dù chuyến đi lần này không tìm ra được điểm yếu của hai cha con nhà họ Cố thì cũng không thể để cho Lý Sỹ Quần biết nàng cố ý che giấu.

Ai ai cũng cho rằng nàng được người Nhật Bản phía sau chống lưng, nhưng thực ra, phụ thân của "Thẩm Ngọc Điệp" chỉ là một doanh nhân giàu có ở Nhật Bản, hơn nữa đã qua đời vì tai nạn nhiều năm rồi. Dù sao Lý Sỹ Quần cũng sẽ không tín nhiệm những người của các cơ quan đặc vụ cho nên Nanzao Yunzi cũng không dám trực tiếp ra mặt, vì thế cô ta chỉ có thể sắp xếp một cuộc gặp mặt tình cờ cho Lý Ninh Ngọc, để nàng "đúng lúc" cứu phu nhân của Lý Sỹ Quần một mạng.

Khi đó, vị thủ trưởng tiền nhiệm của Cục Tình báo số 76 đột ngột qua đời vì tai nạn. Mấy vị khoa trưởng khác ai nấy cũng đều mang theo mưu tính, một vài người trong số đó còn là thuộc hạ cũ chủ nhiệm Đinh. Các mối quan hệ bên trong đều vô cùng phức tạp và hỗn loạn. Lý Sỹ Quần thà tìm một gương mặt mới cũng không nguyện ý đem Cục Tình báo giao vào tay bọn họ. Nhưng bởi vì không tìm thấy được một ứng viên thích hợp, nên chỉ còn cách kéo dài thời gian, đích thân điều hành Cục Tình báo.

Mà ngay sau đó, phu nhân của Lý Sỹ Quần lại "tình cờ" quen biết Thẩm Ngọc Điệp. Sau một thời gian tiếp xúc, nhận thấy người này không phải lòng dạ thâm hiểm gì, lại từng học qua y khoa và số học, hẳn phải rất thông minh, nếu được trau dồi, năng lực giải mã tình báo chắc cũng không quá tệ. Điều quan trọng hơn chính là nàng vừa mới đi du học bên Nhật Bản trở về, không có gốc rễ ở Thượng Hải, là một ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí con rối.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, phu nhân Lý quyết định giới thiệu Thẩm Ngọc Điệp với chồng mình. Lý Sỹ Quần lúc đầu có chút bán tính bán nghi, sau đó qua hơn một tháng khảo nghiệm nghiêm ngặt, cùng với việc đang thiếu thốn nhân lực nên cuối cùng mới nhận Thẩm Ngọc Điệp vào số 76.

Mặc dù đã thành công trà trộm vào được, nhưng Lý Sỹ Quần lại không hoàn toàn tin tưởng nàng. Hai tháng đầu tiên ở số 76, mỗi một bước đi của Lý Ninh Ngọc đều vô cùng khó khăn.

"Cô không dễ dàng gì mới trà trộn vào được số 76, không thể vì chuyện này mà khiến cho Lý Sỹ Quần bất mãn với cô. Đừng quên rằng tại sao ông ta lại lựa chọn cô, không phải vì năng lực của cô mà là vì Thẩm Ngọc Điệp biết nghe lời." Cố Dân Chương lại nhắc nhở một lần nữa: "Hơn nữa, nếu không làm như vậy, cả cô và Hiểu Mộng đều không thể thuận lợi thoát thân."

Lý Ninh Ngọc vố dĩ chỉ muốn cùng Cố Hiểu Mộng diễn cho xong vở kịch này, đánh lừa những người xung quanh để cho qua chuyện. Nhưng hiện tại Cố Dân Chương lại nói như vậy, vở kịch "Khổ nhục kế" này, xem ra không thể không diễn rồi. Nhưng nàng làm sao có thể nhẫn tâm xuống tay được chứ? Lý Ninh Ngọc liếm đôi môi khô khốc của mình, lời muốn nói lại thôi.

Nhìn thấy ánh mắt không kiên định của nàng, mặt của Cố Dân Chương lạnh đi vài phần, nghiêm khắc ra mệnh lệnh: "Tôi là thượng cấp của cô, vấn đề này, cô nhất định phải nghe theo tôi."

"Nhưng cô ấy là con gái ruột của ngài..."

"Cô lại muốn kháng lại mệnh lệnh sao?" Cố Dân Chương cố ý nhấn mạnh từ "lại".

"Nhưng đây đâu phải là lần đầu tiên tôi kháng lại mệnh lệnh của ngài." Lý Ninh Ngọc bỗng nhiên nở một nụ cười ảm đạm.

Địa Ngục Biến, pháo hoa.

Nghĩ đến bức hoạ đó, sắc mặt Lý Ninh Ngọc lập tức trở nên nghiêm trọng. Cô chạm tay lên viền cổ áo của mình, nơi đó cất giấu một viên kali xyanua: "Cố hội trưởng, có vấn đề này, tôi vẫn chưa có cơ hội để xác thực."

Cố Dân Chương nhìn thấy hành động của nàng thì ngay lập tức hiểu ra được nàng là đang muốn hỏi vấn đề gì.

"Giống như cô nghĩ, viên thuốc mà cô nuốt xuống, thực sự không phải là Kali Cyanua, mà là một loại thuốc giả chết có chứa một hàm lượng rất nhỏ Tetrodotoxin, còn về tác dụng như thế nào chắc không cần phải giải thích nhiều lời... Ban đầu tôi vì Hiểu Mộng mà chuẩn bị cho nó một con đường sống cuối cùng này. Hiểu Mộng không hề biết gì về điều này."

"Tetrodotoxin, độc tính gấp 1000 Kali Xyanua, chỉ cần 0,5mg là đủ giết một người trưởng thành. Đương nhiên, nếu liều lượng ít hơn sẽ không lập tức tử vong, nhưng xác suất sống sót cuối cùng cực kì mong manh."

Ánh mắt Lý Ninh Ngọc đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của Cố Dân Chương.

"Tôi cảm thấy may mắn vì tôi là người chịu đựng tất cả mọi thứ. Nếu như đổi lại Hiểu Mộng là người nuốt xuống viên thuốc này, dù cho cô ấy có thể chịu đựng được thần kinh bị tê liệt, thì cũng chỉ có thể tuyệt vọng, bất lực và sợ hãi gánh chịu màn lăng trì đó, cảm nhận dao mổ rạch từng nhát từng nhát vào da thịt của mình, cuối cùng chết trên bàn mổ của người Nhật Bản... Đây chính là con đường sống mà ngài đã chuẩn bị cho cô ấy sao?!"

Cố Dân Chương khi nghe những lời mô tả của Lý Ninh Ngọc mà cảm thấy vô cùng đau xót. Ông không thể ngờ Lý Ninh Ngọc sẽ tức giận vì những chuyện Cố Hiểu Mộng có thể sẽ trải quả. Qua một hồi trầm mặc, ông lên tiếng: "Cô cho rằng trước đây tôi chưa từng nghĩ đến điều này sao?"

"Một khi Hiểu Mộng tự sát, tôi nhất định sẽ ngay lập tức nhận được tin tức, nhanh chóng lái xe đến Cầu Trang, bất luận thế nào cũng phải giành lại được Hiểu Mộng trước khi bị đưa lên bàn mổ. Bởi vì Vương Điền Hương nhất định sẽ không trơ mắt đứng nhìn "thi thể" của Hiểu Mộng bị giải phẫu. Hắn ta sẽ bằng mọi cách thông báo cho tôi ngay lập tức."

Chỉ cần nhận được tin báo tử của con gái, Cố Dân Chương sẽ lập tức gọi điện thoại lên Kê Minh Tự để cầu cứu, gây sức ép lên người Nhật Bản, khiến Long Xuyên phải giao ra "thi thể" của Cố Hiểu Mộng. Bởi vì con gái của Cố Dân Chương, sau khi chết cũng không để người khác mổ xẻ làm nhục.

"Nếu như Cố Hiểu Mộng đã đi đến bước đường phải nuốt xuống Kali Xyanua, vậy thì giữa việc để con bé trực tiếp đi vào con đường chết và thay con bé mở một con đường sống, nếu cô là tôi, cô sẽ lựa chọn như thế nào?" Cố Dân Chương nhìn Lý Ninh Ngọc, trong mắt chứa đầy sự bất lực và nỗi buồn vô tận: "Nhưng tôi lại không ngờ cô sẽ kháng lại mệnh lệnh."

Người chết đi là Lý Ninh Ngọc không phải Cố Hiểu Mộng, đương nhiên Vương Điền Hương sẽ không báo tin cho Cố Dân Chương. Chính vì ngồi đợi cả ngày mà không nhận được bất kỳ tin tức nào, trong lòng Cố Dân Chương rất bất an rôi dần biến thành lo sợ nên ngay chiều hôm đó đã lập tức lấy xe chạy đến Cầu Trang.

"Tôi tính được từng nước đi nhưng lại tính sai biến số là cô."

Trong mắt Cố Dân Chương đẫm lệ. Lý Ninh Ngọc, một thiên tài như vậy, đã trải qua biết bao nhiều lần vào sinh ra tử, mỗi lần như vậy đều bình an qua khỏi. Lần này lại vì bảo vệ con gái của ông mà từ bỏ cơ hội sống sót.

Lý Ninh Ngọc giật mình, không nói nên lời. Quan tâm tất loạn, nàng thật sự đã quên mất nhân vật chủ chốt như Vương Điền Hương. Đúng vậy, một kẻ tiểu nhân nịnh hót, cho dù Hiểu Mộng chết rồi, chỉ cần hắn báo tin cho Cố Dân Chương, giúp giành lại "thi thể" của con gái ông thì vị thuyền vương này nhất định sẽ đền ơn vô cùng hậu hĩnh.

"Nhưng việc đổi thuốc này, xin ngài bất luận thế nào cũng đừng để Hiểu Mộng biết được, ít nhất, hiện tại vẫn chưa thể." Lý Ninh Ngọc nở nụ cười đầy tự giễu, giấu đi bí mật này, chủ yếu là do nàng không muốn để cho Cố Hiểu Mộng biết được hoàn cảnh lúc đó của bản thân khủng khiếp đến nhường nào. Những chuyện đã qua rồi, cần gì phải nhắc lại làm cho Hiểu Mộng đau lòng.

.....

Ba giờ sáng, cảnh vật vẫn như lúc nàng vừa đến, Lý Ninh Ngọc lặng lẽ quay trở về Bộ tư lệnh.

Hành lang của ký túc xá vắng lặng. Nàng nhẹ nhàng lách mình vào phòng của bản thân. Tháo xuống lớp nguỵ trang, thở phào nhẹ nhõm. Cuộc nói chuyện vừa nãy vẫn còn hiện rõ trước mắt. Mệnh lệnh của Cố Dân Chương khiến nàng cảm thấy vô cùng phiền lòng. Lý Ninh Ngọc thay quần áo, nằm xuống gường, mày hơi cau lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bức tường bỗng truyền đến một âm thanh.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Không phải là mã Morse, nhưng lại được duy trì theo một tần suất nhất định, giống như trò đùa của con nít.

Nàng trở mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bức tường. Bên kia bức tường, chính là giường của Cố Hiểu Mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store