ZingTruyen.Store

Dich Bach Nguyet Quang Cua Hoang Hau La Mot Nguoi Khac

Không biết Tạ Vân có phải bị Nhạn Hồi chọc tức đến sinh bệnh hay như thế nào, từ lúc biết người trong tranh không phải mình, Tạ Vân liên tiếp bãi triều nhiều ngày, thậm chí còn từ chối gặp chúng quan thần đang khổ não khuyên răn hắn mà quỳ ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện.

Trương Tương bị ám sát chạy trốn, quân vương lại còn bãi triều, thật chẳng phải là chuyện gì tốt.

Nhưng Tạ Vân một mực một ý, chúng thần không còn cách nào khác chỉ đành cầu cứu Nhạn Hồi.

Thực ra căn bản không cần quan thần đi tìm nàng, Nhan Hồi cũng biết rõ trách nhiệm trên vai mình. Nhạn Hồi nấu một bát canh tuyết lê, đem đến Dưỡng Tâm điện vào ngày thứ 10 Tạ Vân bãi triều.

Tạ Vân vẫn như cũ không muốn gặp nàng, Nhạn Hồi cũng không gấp.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà vết thương của Nhạn Hồi vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, Chu công công mặt đầy lo lắng, hết lần này đến lần khác khuyên Nhạn Hồi trở về cung.

Nhạn Hồi nhìn Kinh Nhứ truyền đạt ý, Kinh Nhứ liền tức khắc hiểu ra, tiến lên nhét ngân lượng vào lòng Chu công công.

Chu công công hốt hoảng, liền lập tức lui về vài bước, lắc đầu như trống lắc: " Nương nương không thể."

Nhan Hồi cười nói: "Chu công công, ta cũng không có ý gì khác, những năm qua ngươi đều tận tâm chăm sóc thánh thượng, ngươi xứng đáng được như vậy."

Chu công công vẫn không chịu nhận, vẻ mặt cau có nói: " Nương nương thật sự giết lão nô rồi, lão nô hầu hạ thánh thượng là phúc khí tổ tiên tích đức được."

Nhạn Hồi không nản lòng, nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, nói: "Đây là chút tâm ý của bổn cung, cũng là phần thưởng cho ngươi."

Người lớn ban cho, kẻ nhỏ không dám từ chối.

Tương tự như vậy, chủ tử ban thưởng, kẻ làm nô tài nào dám từ chối.

Chu công công quỳ xuống nói: " Nương nương, không phải lão nô không muốn giúp người." Ông nhìn cửa Dưỡng Tâm điện đóng chặt, thở dài nói: " Thánh thượng có lệnh, không gặp bất kỳ ai, nương nương thương lão nô tuổi già, đừng làm lão nô khó xử nữa."

Nhạn Hồi vẫn chưa ngừng, bảo Kinh Nhứ đưa hộp thiện cho Chu công công: " Bổn cung chỉ muốn Chu công công giúp một việc nhỏ. Đây là canh tuyết lê bổn cung mới nấu, phiền công công đưa cho thánh thượng, nếu thánh thượng uống rồi mà vẫn không muốn gặp bổn cung, vậy bổn cung sẽ tự mình rời đi."

Một bên là vạn tuế gia ai cũng không chịu gặp, một bên là Hoàng hậu nương nương không chịu rời đi, Chu công công khó xử nhận hộp thiện, cắn răng nói: "Được, vậy để lão nô thử xem thế nào."

Nếu tiếp tục từ chối ban thưởng của Nhạn Hồi thì đúng là không biết điều, Chu công công cầm lấy ngân lượng, xách hộp thiện vào trong Dưỡng Tâm điện.

Nhạn Hồi cụp mắt chờ ở ngoài đại điện, Kinh Nhứ nhìn sắc trời hôm nay ngột ngạt nóng bức, nàng sợ Nhan Hồi có thể xảy ra chuyện, nhịn không được hỏi: " Nương nương, nếu thánh thượng uống canh rồi mà vẫn không chịu gặp người thì sao?"

Nhạn Hồi kiên định đáp: " Người sẽ gặp ta."

Quả liệu như thần, qua một hồi, Chu công công bước nhỏ từ trong Dưỡng Tâm điện, mời Nhạn Hồi vào.

So với mùa hè bên ngoài, bên trong Dưỡng Tâm điện cũng không mát mẻ cho lắm. vừa bước vào, Nhạn Hồi vừa bước vào đã cảm nhận được sự tức giận từ Tạ Vân, cô cụp mắt hành lễ, sau đó từ từ ngước mắt lên không hề sợ hãi mà đối mặt với ánh mắt giận dữ của Tạ Vân.

"Hứ..." Tạ Vân hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: " Ta dù chẳng phải là người trong tranh, nhưng hoàng hậu đối với ta lại chưa từng qua loa chút nào."

Hôm nay, canh lê mà Nhạn Hồi đưa đến có đầy muối với đường. Tạ Vân nhấp một ngụm, vị giác trên đầu lưỡi như bị tra tấn. Do đã được dạy về lễ nghi phép tắc trong nhiều năm, hắn không còn cách nào khác ngoài việc giận dữ nuốt xuống.

Sau đó hắn tức giận quát: "Cho hoàng hậu vào!"

Thấy Tạ Vân tinh thần hưng phấn, Nhan Hồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: " Thánh thượng có thể cho thần thiếp biết lí do bãi triều?"

Tạ Vân liếc nàng một cái, hắn uống một hớp nước trắng để làm nhạt bớt vị chát trên đầu lưỡi, sau đó sắc mặt u ám cuối cùng cũng có chút thay đổi, Tạ Vân ngước mắt lên, xúc động nói: " Tháng sau là sinh thần của hoàng hậu, nàng muốn được ban thưởng hay là........"

Tạ Vân cay đắng tức giận nói: " Hay vẫn như cũ muốn được ở bên cạnh trẫm hàng ngày đã là phần thưởng rồi."

Nhạn Hồi cũng không thấy khó chịu, mà ngạc nhiên hơn đó là Tạ Vân trước nay luôn miệng lưỡi sắc bén lại nói ra được câu như thế, thái tử điện hạ xưa nay ít nói kiệm lời không biết đã đi đâu mất rồi.

Tạ Vân tựa hồ cũng cảm giác được có cái gì không đúng, liền bảo Chu công công dập tắt hương đang cháy trong sảnh, dựa vào lưng ghế xoa xoa cái trán đau nhức, ủ rũ nói: " Trẫm tự có chủ trương, không cần đến lượt nàng đến khuyên. Hoàng hậu cũng quá đề cao mình rồi, cho dù tiên đế có nói "Người giữ Thượng phương bảo kiếm, dạy đạo làm vua trong ba tháng" nhưng có bằng lòng học hay không là do trẫm quyết định."

Nhan Hồi gật đầu nói: "Là thần thiếp quá lời."

Nói xong liền cáo lui.

Tạ Vân phất phất tay, nhìn Nhạn Hồi hành lễ rời đi, khi nàng chuẩn bị biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Vân đột nhiên nói: " Trẫm đã chuẩn bị lễ vật sinh thần cho hoàng hậu, nàng cứ chờ đợi bất ngờ đi."

Nhan Hồi dừng một chút, sau đó không chút do dự bước ra khỏi điện.
__

Sau đó Nhạn Hồi không hề đến Dưỡng Tâm điện thêm lần nào nữa, Tạ Vân tuy không thượng triều, cũng chưa từng bỏ bê việc chính sự, tấu chương cần phê duyệt chưa bỏ sót một cái nào.

Cho đến cuối thánh sau, vào đúng ngày sinh thần Nhạn Hồi, một tin tức cấp báo từ 800 dặm đại mạc, Trương Tương trốn chạy đến những kẻ man di phía ngoài đại mạc. Những kẻ man di này đồng ý nhận giữ Trương Cự, chỉ vì hắn đã giao nộp tấm bản đồ phòng bị biên quan cho chúng. Hiện tại, Trương Cự tạo phản rồi.

Tin tức này khiến tất cả quan lại đưa mắt nhau, Tạ Vân lúc này mới "xuất quan", lập tức thả thêm một quả bom, hoàng đế Đại Lương muốn tự mì, lập tức dẫn quân quân đến sa mạc.

Văn võ bách quan nào đồng ý với quyết định của Tạ Vân, quỳ tại Kim Loan điện đã mấy ngày, nhưng Tạ Vân tâm đã quyết, căn bản không hề nghe ý kiến của người khác, tất cả chuẩn bị sẵn sàng khởi hành.

Mặc dù có chút lo lắng,nhưng ít nhất Tạ Vân vẫn chọn huynh trưởng Nhạn gia Phiêu kỵ đại tướng quân làm phó chủ soái. Có huynh trưởng đồng hành, còn có Chu công công và biết bao cao thủ, ít nhiều có thể bảo vệ Tạ Vân an toàn, điều này khiến Nhạn Hồi thở phào nhẹ nhõm.

Vào đêm trươc khi Tạ Vân khởi hành, Nhạn Hồi học được cách làm một chiếc gương hộ tâm, quấn nó bằng một sợi dây màu đỏ và buộc nó lại. Nàng đem gương đi đến Càn Thanh cung tìm người, lại phát hiện Tạ Vân đã không từ mà biệt, cứ như vậy lẳng lặng lên đường.

Có lẽ vì biết Nhạn Hồi sẽ đến tìm mình, nên Tạ Vân có để lại cho nàng một bức thư.

Nhạn Hồi nhận thư từ nội thị, mở ra xem, bên trong thư Tạ Vân chỉ nói 2 điều.

Thứ nhất: Tạ Vân không ở trong cung, 3 tháng dạy đạo làm vua sẽ không kết thúc, mọi việc trong cung do Nhạn Hồi làm chủ.

Thứ hai: Thái hậu nhất định lo lắng lần xuất chinh này của Tạ Vân, hắn muốn Nhạn Hồi đến chùa hoàng gia bầu bạn với thái hậu vài hôm.

Nhan Hồi đặt thư xuống thở dài, Tạ Vân tính tình quả nhiên càng ngày càng quái dị, cũng không biết có phải hắn ở địa vị cao nên dần dần bị mất tự nhiên.

Thực ra không cần Tạ Vân phải đặc biệt phân phó, thái hậu trước giờ đối xử với nàng không tệ,  Nhạn Hồi cũng sẽ tự mình đến thăm người.

Vì vậy, Nhạn Hồi cũng không do dự nhiều, tập trung tất cả mọi người trong cung, phân phó đâu vào đấy. Sau đó lại tìm gặp một vài vị quan tỉnh Trung Thư thương lượng vài chuyện, xong việc liền rời cung đến chùa hoàng gia.

Chùa hoàng gia được xây dựng trên một ngọn núi tâm linh không cao ở ngoại ô kinh thành, vì chùa Hoàng gia được xây dựng ở đây nên toàn bộ ngọn núi có rất ít người, hơn nữa có nhiều binh lính đóng quân dưới chân núi và vũ lâm quân bảo vệ Thái hậu trong chùa trên đỉnh núi.

Nhạn Hồi đến mà không thông báo trước, đến khi nàng đến chùa rồi thái hậu mới biết nàng đến.

Trong chùa khói hương mù mịt, thái hậu vội vàng dọn dẹp phòng cho Nhan Hồi, rồi nói: "Sao đến mà không báo trước cho nhà Ai gia".

Nhan Hồi nhìn Thái hậu vẻ mặt có chút không vui, nàng không báo trước cho Thái hậu vì lo lắng thái hậu sẽ xuống núi đón nàng, đường từ đỉnh núi xuống chân núi không bằng phẳng, thái hậu tuổi đã cao, Nhạn Hồi không muốn làm phiền thái hậu.

Nhan Hồi không giải thích, chỉ là cười xin lỗi: "Nhi thần biết sai rồi."

Thái hậu đã nhiều năm lễ Phật, ngày nào cũng ăn chay, sợ Nhan Hồi không quen nên sai người vào bếp làm lại. Nhạn Hồi vội ngăn lại: " Nhi thần đến đây một là muốn bầu bạn với thái hậu, hai là cầu phúc cho thánh thượng, ta nên ăn đồ chay, hơn nữa trong chùa lấy đâu ra đồ mặn, nếu sự quấy rối của con gây thêm phiền phức cho người, thì đây là lỗi của con."

Thái hậu sửng sốt một chút, trên mặt lập tức che đi một tia mất tự nhiên, che khăn tay ho khan một tiếng, nói về Tạ Vân.

" Hoàng đế càng ngày càng giống phụ hoàng nó." Thái hậu thở dài một tiếng: " Cũng không biết là tốt hay xấu nữa."

Nhạn Hồi nương theo ân cần nói: "Phụ hoàng, hoàng đế vạn thế sáng suốt, hiền nhân cần mẫn thương dân, là chuyện tốt, thái hậu không cần bận tâm."

Thái hậu vẫn thở dài: " Lần xuất chinh lần này hoàng đế nhất quyết tự mình xuất chinh, khiến ai gia thật lòng lo lắng."

Yến Hồi lại nhẹ nhõm nói: "Thánh thượng là chân long chi tử, có thần thánh che chở, còn có Chu công công cùng các cao nhân cao thủ đi theo, thái hậu người yên tâm đi."

Thái hậu "ai" một tiếng đặt chiếc đũa ngọc trong tay xuống: " Con đến bầu bạn cùng ai gia cũng tốt, chỉ là hoàng đế không ở trong cung, mọi chuyện lớn bé đều rơi đến người con, bà già như ai gia con cũng nhìn thấy rồi đấy, ngày mai con về cung đi."

Nhan Hồi vốn định chỉ ở trong chùa nhiều nhất mấy ngày, nhưng bây giờ Thái hậu hạ lệnh đuổi khách, nàng đành tuân theo.

ăn cơm cùng Thái hậu xong, Nhan Hồi thấy Thái hậu vô cùng lo lắng, sắc mặt buồn bực, trước kia Thái hậu mặc dù không để tâm việc trong cung, nhưng vẫn có uy danh vẫn còn, nhưng hiện tại Thái hậu lại một thân mệt mỏi, nhìn thần sắc cũng ảm đạm, Nhạn Hồi không dám làm phiền thái hậu nghỉ ngơi, liền cáo lui về phòng của mình.

Mặc dù dân thường không được bước vào chùa hoàng gia, nhưng hương hỏa không ngừng, không khí cũng tràn ngập mùi hương. Khi Nhạn Hồi quay về phòng cảm giác ngứa ran và đau nhức ở đầu mũi đã đỡ hơn.

Có lẽ biết Nhạn Hồi bị bệnh mũi, thái hậu chuẩn bị một căn phòng nằm ở hậu viện chùa tựa vào núi, mở cửa sổ ra liền thấy được hoa cỏ núi Linh Sơn.

Kinh Nhứ thu dọn giường chiếu cho Nhạn Hồi, Nhạn Hồi ngồi trước thư án viết cho Tạ Vân một bức thư, vừa viết được vài chữ, liền nghe được tiếng có người gõ nhẹ cửa.

"Nô tì Phương Vô."

Phương Vô là thị nữ hầu cận bên cạnh thái hậu, Kinh Nhứ nhận được ra hiệu của Nhạn Hồi, liền đi tới mở cửa.

Phương Vô nói: " Hoàng hậu nương nương, vừa rồi thái hậu quên nói với người, một người họ hàng xa của trụ trì cũng ở một căn phòng ở hậu viện. Để phòng chuyện nam nữ, cũng tránh cho nương nương bị người khác cười chê, thái hậu nhắc nương nương nếu không có chuyện gì bắt buộc thì đừng ra ngoài lúc đêm khuya, sáng sớm ngày mai nhanh chóng rời đi."

Nhạn Hồi đáp lại, Phương Vô lúc này mới hành lễ rời đi.

Kinh Nhứ bày xong chăn đệm, nàng suy nghĩ về lời vừa rồi của Phương Vô: " Nếu như đã phòng chuyện nam nữ, tại sao lại còn để một nam nhân ở sau hậu viện?"

Kinh Nhứ đã viết xong thư truyền đạt sự quan tâm của thái hậu đến Tạ Vân, không chút nghĩ ngợi nói: "Trụ trì đại sư là cao tăng đắc đạo, đại khái thái hậu nể mặt trụ trì mới để người khác ở nhờ tại chùa."

Kinh Nhứ kinh ngạc: " Nhưng nô tì nghe nói, trụ trì đại sư sớm đã rời xa trần thế, nếu nói là họ hàng xa, hẳn là song thân cũng không có qua lại."

Nhạn Hồi tức cười nói: " Sao hôm nay ngươi nhiều lời thế, chuyện nhà người khác làm gì đến phiên người ngoài bình luận, được rồi, mau đi nghỉ đi, ngày mai sáng sớm hồi cung."

Kinh Nhứ ủy khuất đáp: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store