ZingTruyen.Store

"đi vào màn đêm" - Mikey.

20

RemiliaYuna

(Ngoại truyện đang được tách ra thành một fic riêng nha các nàng iu, moaz moaz)

~

(T/b) là một cô bé mộng mơ, từ nhỏ đã luôn là như vậy. Dù cho dòng đời tấp nập có ra sức nhào nặn em vào khuôn mẫu đi chăng nữa, em sẽ mãi là một đứa nhóc với những giấc mơ ngọt ngào. Những giấc mơ có kẹo bông gòn là làn mây trắng trên cao, kẹo viên là đá sỏi dưới chân mình và socola là dòng nước chảy thành suối, mỗi đêm đưa em vào giấc ngủ sâu lắng.

Người ta nói giấc mơ phản ánh hiện thực và mong ước của con người. Em đã nghĩ đó là một lời nói dối. Cho đến khi nắng ban mai gõ vào cửa sổ, mẹ đến lay em dậy cùng bọc kẹo từ người em thương trên tay. Cho đến khi người ấy xuất hiện mỗi lần em nhìn ra khung cửa sổ mục nát, một gương mặt tím bầm đang cười với em thay cho những tờ giấy nợ đang chất đống.

(T/b) không dám mơ lớn, em có thể mơ về kẹo ngọt và oải hương, nhưng không bao giờ dám mơ mình là quả táo trong mắt oải hương* dù cho em thật lòng muốn thế. Có những thứ nằm ngoài khả năng của con người, và em không muốn mình tham lam.

Bé yêu, mơ nhiều nhất là khi em ngủ ngày. Buổi trưa hè ve sầu kêu vang đến ran người, cỏ cây bám chặt nền đất cầu mong chút nước ngầm và mặt trời rực lửa cháy ở trên cao. Bùng cháy như tình yêu của em dành cho mùa hè đuổi theo mùa đông, và mẹ. Đó là buổi trưa nóng nhất ngày, cũng là buổi trưa mộng mơ, Izana sẽ nếm lấy que kem đang chảy trên tay em và em sẽ nếm ngược lại kem que vị đào của hắn.

Đường mía tan thành từng phân tử tí hon trên lưỡi hai đứa trẻ, nhưng chỉ có em là cảm nhận được vị ngọt trong tim mình.

Lúc cái lạnh trên que kem tiêu biến, (T/b) sẽ nói rằng mình muốn ngủ một chút và Izana sẽ trêu em là lợn ỉn. Nhưng rồi thằng nhóc cũng để em nằm lên một bên đùi mình, chân còn lại sẽ dùng để chống tay. Chẳng mấy lâu, có làn gió mát lạnh thổi vào, làm bay bay mái tóc trắng dã trên trán ai kia, cũng thổi vào giấc mơ của (T/b) cánh đồng oải hương ngào ngạt.

Qua khung cửa to lớn của khu nhà bếp, cuộc sống thôn quê nhìn lại hai đứa nhỏ. Chúng nó, hai ngôi sao nhỏ được vũ trụ sắp đặt cho mà đi cùng lối. Rồi sau này lại rẻ hướng khác chỉ vì nửa kia bị thiên thạch đẩy chệch quỹ đạo. Nó không ngoái đầu, quyết tự mình vẽ nên lối đi riêng.

Đi từ cuộc sống đời thường đến trong giấc mơ của thiếu nữ nhà (H/t).

(T/b) thích thực tại nhất là khi bé con nhắm mắt. Em tự làm mình vui bằng những huyễn cảnh phi thường, nơi nỗi buồn chẳng tồn tại và hạnh phúc luôn hiện hữu. Ở thế giới nhỏ của em, thời gian trở nên vô nghĩa, một ranh giới mong manh giữa sự thật và giả tạo.

Và khi em thức giấc, cũng là lúc mọi thứ quay về với nguyên trạng vốn có, cũng có nghĩa là em phải chấp nhận sự thật đó.

- Viên kẹo nhỏ của anh vẫn còn ngủ sao? Đã quá trưa rồi đó.

Sự ấm áp khác xa với những cái ôm chầm của mẹ, một đôi bàn tay nóng bừng vòng quanh eo em. Lúc người đó cất lời gọi, em đã lim dim hé mắt. Và bắt gặp một bầu trời tím lịm thân quen đang dịu dàng nhìn mình. Gương mặt chỉ càng rõ nét hơn ngay khoảnh khắc anh ta nhích gần hơn nữa, đồng thời dùng cánh tay khỏe khoắn kéo em vào lòng. Cậu trai nom cũng lớn tuổi, như một bức tường vững chắc, che chở cho em khỏi những thứ xấu xa ngoài kia.

- Bé yêu ngủ ngon chứ?

Em ngủ ngon chứ...?

Phải rồi...em ngủ rất ngon...vì sao ư? Vì em được ngủ cùng người em thương cơ mà.

Izana chống cằm lên đỉnh đầu vợ mình, khéo léo cạ mấy phát vì anh biết vợ rất thích mỗi khi anh làm vậy. Không phải tự nhiên mà nàng thích, chỉ là anh vô tình làm nó nhiều đến mức, nàng đã sinh ghiền rồi.

- Ngon...

Thiếu nữ chần chừ nói, em sẽ không kể cho Izana về giấc mơ của mình, về gã đàn ông kì lạ xuất hiện trong đó. Rằng hình xăm sau gáy gã làm em khiếp đảm lúc gã đuổi theo em quanh một tòa nhà hoang.

- Thật sao? Vậy mình dậy ăn trưa nhé, anh đã gọi người mang đồ ăn đến từ sớm rồi đấy. Bây giờ hâm lại vẫn còn ăn được nè.

Anh hôn lên chóp mũi của (T/b), tự dưng thấy vợ mình hôm nay xinh đẹp lạ kì. Dĩ nhiên là ngày nào cũng thấy em thật đẹp, chỉ là hôm nay có cảm giác đặc biệt hơn mọi ngày, rạo rực khó nói. Rồi cậu trai rời khỏi giường, vớ đại chiếc áo thun trong tủ đồ và đi mất hút ra ngoài nhà bếp để hâm món đồ ăn.

Ánh mắt dõi theo bóng lưng Izana, em nằm ngẫm nghĩ một lúc lâu, tự mình đắm chìm trong những dòng nghĩ suy không hồi kết. Tia nắng trưa chiếu qua những tấm màn mỏng dính mà bay bay, phóng khoáng sưởi ấm má em dưới cái lạnh 19 độ của máy điều hòa. Phía bên ngoài là khung cảnh thân quen của Tokyo thủ đô, tấp nập và đông đúc. Dòng người bị ma thuật của  thời gian chi phối mà đi lại một cách nhàm chán.

Đến khi Izana quay lại, anh thấy vợ mình đang vô thức đứng trước gương. Bé yêu của anh quay người ra sau, nhoài đầu săm xoi những vết cắn tím bầm trên tấm lưng mình.

- Có chuyện gì sao?

Người chồng đảm đang hôn lên vai em từ đằng sau.

- Những cái này là anh làm hả?

- Là anh làm.

Izana có thói quen xoa bụng vợ. Nhất là những tháng ngày nàng mang bầu đứa con đầu lòng của anh - cục thịt bé nhỏ bên kia phòng, đang li bì ngủ sau khi được bố bón sữa cho hồi sớm tinh mơ.

- Đêm qua cấp dưới hối bia hơi nhiều nên anh uống quá chén, anh xin lỗi.

Những vết cắn yêu trải đầy làn da sứ, minh chứng cho một đêm làm tình mặn nồng. Say rượu là thế nhưng Izana làm sao mà quên được cách vợ rên tên mình to đến cỡ nào lúc anh nhiệt tình đẩy hông chứ. Nhớ lại đêm hôm qua, anh liền ôm vợ, môi hồng chạm lên hõm cổ thơm tho, cạ răng và cắn mút.

(T/b) có chút bấn loạn. Em thật tình chẳng nhớ nỗi một thứ gì cho đến khi Izana lên tiếng minh bạch cho vô số vết hôn nọ… Đúng là đêm qua Izana về nhà trong tình trạng say khướt, em nhớ mình dìu chồng vào phòng và cho anh một viên thuốc giải rượu. Sau đó…sau đó thì…

Izana cười nhe răng khi cảm nhận được độ ấm đang tăng cao trên mặt vợ. Anh hôn má nàng rồi khoác đại lên người nàng một cái áo thun siêu to khổng lồ. Bàn tay chai sạn không ngừng kéo nàng ra khu bếp khang trang.

- Tadaa, vì em nói thèm nên anh đã đặt sẵn từ sớm rồi nè~

Giục vợ ngồi vào bàn ăn, anh xẻ một miếng rất to lên dĩa vợ. Là pizza tôm kiểu Ý thơm lừng và nóng hổi với mùi phô mai bốc nghịt cả căn hộ sang trọng. Khoảng thời gian (T/b) mang bầu, là em nói em thèm pizza nhất, lại nằng nặc phải là pizza tôm không cà chua, thật nhiều phô mai ricotta và nấm thì mới chịu. Xui cho anh chồng là phô mai ricotta không tốt cho bà bầu, thế là anh phải vừa dỗ vợ bằng canh gà, vừa nghe vợ nhằn từ ngày này qua ngày kia.

Đồ ăn ngon, nhưng thiếu nữ không vội nếm mà chỉ nhìn nó một hồi lâu.

Có thứ gì đó đang mang lại cho em cảm giác lo sợ, khiến em phải chần chừ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em ăn chúng?

Và rồi-

- (T/b) à, anh yêu em.

Trán em lại nóng bừng trước một nụ hôn ướt át, tiếp đến là sóng mũi, cuối cùng là môi. Anh ấy không dây dưa lâu mà dứt ra ngay. Ba nụ hôn thuần khiết, chứa chan thứ tình yêu sâu đậm chưa từng có, làm em tan chảy thành nhiều thứ màu sắc khác nhau chỉ trong cái chớp mắt.

- Ăn thật nhiều nhé em.

(T/b) đang ở trên thiên đường không tên gọi, Izana vừa nói yêu em, mà còn hôn em rất nhiều nữa. Tim thổn thức đập, bé con đáp lại nụ cười chói loà của chồng mình và cầm miếng bánh hấp dẫn lên. Ngay khi em kịp cắn vào thớ bột nướng, tiếng trẻ con khóc vang khắp căn hộ.

- Ah, con thức rồi, để anh.

Con? Izana có con rồi ư?

- Yoshi yoshi*~ Nín đi nào.

Thằng bé ngay cả khi nằm trọn trong vòng tay ấm cúng của bố, vẫn không chịu nín khóc. Cu cậu cứ như thế được mấy phút, làm ông bố khốn đốn chẳng biết phải như thế nào mới ổn. Thế là anh liền bồng nó ra cho mẹ nó.

-Arghh, thằng bé chả bao giờ chịu nín khi anh dỗ nó hết!

Thằng bé…phải rồi. Em kết hôn với Izana và sinh cho anh một đứa nhóc.

- A…vâng, để em…

(T/b) chùi tay lên khăn trải bàn, em cẩn trọng đỡ lấy thằng bé khỏi tay Izana. Tuyệt nhiên, cu cậu mở to đôi mắt tròn xoe và nhìn em đắm đuối, nhìn lên bầu trời vĩ đại của nó, hai hàng nước mắt béo bở sớm đã khô lại từ lúc nào không hay.

- Ổn rồi ổn rồi…~

Chỏm tóc lưa thưa nhờ có gen trội từ bố mà trắng dã, làn da mịn màng cũng nhờ bố mà đượm màu socola sữa. Chỉ có đôi mắt, mang màu (m/m) loé lên, cho em cái nhìn chưa từng có về một dải ngân hà vô danh đang cách Trái Đất hàng triệu năm ánh sáng.

Thật đẹp...Thiên thần của em…thiên thần của em và Izana

- Rồi rồi Shinichiro, buông mẹ vài phút để mẹ ăn trưa cái đã nào.

Izana bế thốc thằng bé khỏi vòng tay em và đặt nó vào một cái ghế ăn dành cho trẻ con gần đó. Em có thể thấy được niềm vui rạng ngời đang hiện lên trên gương mặt điển trai của anh. Nếu đây không phải là hạnh phúc thật sự như em ước mơ thì em còn chẳng biết định nghĩa 'hạnh phúc' như thế nào nữa rồi.

Shinichiro...chính là cái tên em tự đặt cho nhóc, để tưởng nhớ và bày tỏ mọi lòng kính trọng đối với người anh đã quá cố của Izana.

- Shinichiro à, con không yêu bố sao?

Em nhìn chồng mình ngồi xổm xuống và bĩu môi trước mặt con, chỉ để bị con nhéo mũi rồi cào vào mặt. Thái độ khó ở của thằng bé khiến anh rầu rĩ vì bị chính máu mủ của mình ghẻ lạnh.

- Izana, nó chỉ mới 6 tháng tuổi thôi. Rồi sau này sẽ yêu quý anh mà.

- Tốt nhất là nên vậy!

Với nụ cười ấm áp nở trên môi, (T/b) ăn vội miếng pizza trên bàn.

Một thực tại thật đáng mơ ước. Dù cho nó có là một giấc mơ đi chăng nữa, em không bao giờ muốn mình phải tỉnh dậy.

|||

* quả táo trong mắt oải hương: the apple of somebody's eye, ý để nói về người mà mình rất yêu và trân quý. (T/b) muốn ám chỉ về việc muốn mình là người quan trọng trong mắt Izana.

* yoshi yoshi: từ ngữ Nhật, người Nhật hay dùng để nói chuyện cũng như dỗ con nít. Đặc biệt là trẻ sơ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store