Devil S Tears
Hai năm sau . Một ngày mùa đông nào đó gió lớn , tuyết rơi dày . Trong căn nhà vốn đã không còn bóng dáng của sự hạnh phúc hàng chục năm nay lại tiếp tục nổi gió . Những trận giông tố cuốn trôi cảm giác an toàn , ấm áp chỉ còn lại cái lạnh và sự bất an thấm sâu tận tụy . - CHOANG ! - Âm thanh quen thuộc lặp đi lặp lại suốt mười mấy năm nay đã trở thành âm thanh mở đầu không thể thiếu của bản hòa tấu đầy bi ai .Sau đoạn dạo đầu buồn thương đầy sự ghê tởm là những giai điệu lời ca hàm chứa cảm xúc mãnh liệt vốn chẳng còn xa lạ với những người dân trong khu xóm , những hạng người rẻ rúng chứa đầy sự kinh tởm trong từng hơi thở . Cứ mỗi khi bản hòa tấu đầy bi ai bắt đầu , "khán giả " lại tụ tập đông đúc , vừa xem , vừa chỉ chỉ trỏ trỏ , phấn khích ca khúc bài ca kia . Nhưng không may lại xảy ra một sự cố khiến người ta sau này muốn hối hận thì cũng đã muộn . - Bụp ! Bụp ! - Âm thanh phát ra khi một người dùng một lực rất mạnh để đánh một ai đó .Cha Sala bắt đầu bài ca muôn thuở của mình , vừa đấm vừa đá mẹ của cô . Người phụ nữ rên rỉ trong đau đớn nhưng hoàn toàn bất lực , không thể làm gì , cô không thể phản kháng , không thể đánh lại vì sợ gã đàn ông đó , sợ lời qua tiếng lại , những lời đàm tiếu của những người dân xung quanh. - Con đàn bà vô dụng ! Đi làm cả ngày mà chỉ kiếm được mỗi mấy đồng bọ , chẳng đủ để tao đi đi nhậu ! - Gã đàn ông vô dụng tiếp tục la hét chửi mắng vợ mình. Sala lúc đấy vừa tròn 10 tuổi . Cô đã lớn hơn , đã mạnh mẽ hơn nhưng vẫn chả là gì đối với cái ngã kia. Mỗi khi đối mặt với gã cô chỉ biết run sợ, chỉ biết trốn tránh , trơ mắt nhìn mẹ mình bị hành hạ từng ngày .Lần này cũng chẳng khác gì mọi lần , cô chỉ biết trốn trong tủ sụt sùi khóc . Gã kia nghe thấy tiếng thút thít của cô , tiến lại gần , mở trong tủ quần áo lôi cô ra ngoài . Sala gắng sức vùng vẫy , quẫy đạp trong vô vọng , đôi bàn tay sần sùi thô ráp với bộ móng dài không hề được tỉa tót đã cào xước mặt của gã kia . Argg... Gã rên rỉ trong đau đớn , túm tóc cô bé giật cái mạnh rồi ném cô như ném một con chuột . Sala toàn thân đập vào tường cái Ruỳnh . Cô kêu lên đau đớn thu mình lại , tay ôm lấy đầu gối , co chặt lại như một con sâu . Gã đàn ông vẫn chưa xong tiến đến chỗ Sala , giơ chân lên định giẫm vào đầu của cô . Bà mẹ thấy thế vội lao ra ôm lấy cô con gái lãnh trọn cú đạp vào lưng. AAAA...... Bà mẹ kêu gào thất thanh , gã vẫn chưa thỏa nguyện tiếp tục dùng chân đạp thật mạnh vào đầu và lưng bà mẹ. Sala lúc này đã quá hoảng loạn và sợ hãi , cô chỉ biết gục đầu vào lòng mẹ , mắt rưng rưng , cắn chặt răng mà khóc .Mẹ Sala bị chấn thương nặng dẫn tới ngất đi , tên chồng thầy cô không động đậy gì liền cầm tiền mà mẹ Sala khó nhọc kiếm được lủi mất . Sala sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại , tiếng kẻ kia chửi mắng đám hàng xóm nhiều chuyện cô mới động đậy , lay lay người mẹ mình. Sala lay mãi , cứ lay mãi gọi "mẹ" cả chục lần nhưng mẹ cô không hề động đậy cũng không trả lời cứ nằm mãi , hai tay vẫn ôm chặt lấy cô . Sala lúc này rất kinh hãi , cô hoảng sợ thét lên gọi "mẹ" nhưng mẹ cô vẫn nằm im chẳng có một động tĩnh gì .Sala nhấc tay của mẹ cô ra lúc đấy phát hiện mẹ cô ngất đi cô rất sợ hãi , năm nay cô vừa tròn 10 tuổi đã mạnh mẽ hơn 2 năm trước , đã có thể bảo vệ được mẹ mình nhưng cô lại nhận ra một sự thật tàn khốc " cô vẫn chỉ là một đứa trẻ " mà trẻ con như cô có thể làm gì được ngoài cầu xin chứ . Trong giây phút hoảng loạn này , Sala chợt nhớ ra những gì đã được dạy , thò tay vào túi quần của mẹ lấy ra một chiếc điện thoại , liền gọi cấp cứu . Tiếng còi xe cấp cứu vang lên cả một vùng trời khiến người khác đứng ngồi không yên . Vào bệnh viện , Sala cứ bám vào cáng , vừa khóc , vừa chạy , vừa gọi mẹ khiến ai nhìn cũng thấy chạnh lòng. Cô bé vừa tròn 10 tuổi này cứ đuổi mãi , đuổi mãi muốn xông vào phòng cấp cứu bám chặt lấy mẹ mình. Các y tá và bác sĩ phải khuyên ngăn một lúc Sala mới chịu bình tĩnh một chút ngồi ở ngoài chờ mẹ .Sala hai mắt ướt lệ , sưng húp , co mình lại khóc nức nở . Cô vừa khóc , vừa trách bản thân mình vô tích sự chẳng làm được gì chỉ suốt ngày trốn tránh , tỏ vẻ mạnh mẽ để rồi cuối cùng mẹ mình là người gánh chịu tất cả .Sala khóc mãi khóc mãi đến khi nước mắt cạn , họng khô rát mới chịu dừng lại . Những người ở đấy nhìn thấy cảnh tượng này mà nói hoàn toàn bất lực , họ chẳng thể giúp gì cô bé cả , chỉ có thể nhìn cô khóc .Không khí tĩnh lặng này đã bị phá tan khi có một vị bác sĩ đến trước mặt Sala hỏi : - Cháu cảm thấy ổn hơn chưa ? - Vị bác sĩ ân cần hỏi nhưng cô bé biết rõ câu hỏi này của mình chẳng thể giúp tình hình khấm khá hơn vì cô và mọi người ở đây đều biết Sala thực sự chẳng ổn một chút nào .Sala nghe thấy câu hỏi này của vị bác sĩ liền gặt đầu đáp lại. Vị bác sĩ sau khi cảm thấy an toàn trước sự lựa chọn này của mình liền đưa ra đề nghị với Sala . - Cô bé à . Cháu nghĩ sao về việc băng bó vết thương trên cơ thể mình trong lúc chờ mẹ tỉnh lại ? Nghe thấy lời này Sala thực sự rất ngạc nhiên , ngẩng mặt lên nhìn bác sĩ kia với vẻ kinh ngạc khẽ mím môi lại gật gù đồng ý . Bác sĩ thấy biểu hiện này của cô liền mừng rỡ , mặt tươi cười nhẹ nhàng chìa tay ra và nói .- Vậy thì đi thôi nào ! Sala bắt giác nắm lấy tay vị bác sĩ kia , cô của lúc này đã thực sự cảm thấy được thì lòng tốt , sự ấm áp của ai đó khác mà mẹ ra . Sala khẽ mỉm cười tiếp tục đi theo vị bác sĩ đến phòng khám .Vị bác sĩ dẫn Sala ngồi lên một cái giường rồi lôi dụng cụ ra , cô đề nghị Sala cởi quần áo ra để tiện băng bó và thứ mà bác sĩ kia nhìn thấy bên trong lớp quần áo là chi chít những vết thương , vết bầm tím đã tích tụ lâu ngày và không được chăm sóc đàng hoàng .Vị bác sĩ thực sự kinh hãi trước khung cảnh mình đang được trông thấy , mắt rưng rưng chực muốn khóc . Cô liền chạy đến ôm Sala vào lòng , xoa đầu cô bé một cách ân cần . Sala đối diện trước hành động này của vị bác sĩ thì thực sự rất ngại ngùng chẳng biết phải làm gì , cứ để cho cô ôm mình . Bác sĩ sau khi ôm Sala một hồi lâu liền thả ra bắt đầu băng bó cho cô . Sala thực sự rất bất ngờ vì trong suốt quá trình bác sĩ không hề cần hỏi cô một câu nào , có lẽ bác sĩ hiểu được nỗi đau của cô , hiểu được những gì mà cô đã trải qua ra nên đã quyết định giữ im lặng .Sala sau khi được băng bó đã trở lại nghỉ ngơi một lúc tại phòng khám rồi ngủ một giấc . Trong giấc mơ của Sala cảnh tượng mẹ mình bị hành hạ cứ lặp đi lặp lại với nụ cười của người đàn ông trên môi . Sala giật mình choàng tỉnh giấc , co người lại đưa tay lên ôm lấy mặt khóc thút thít .Vị bác sĩ kia sau khi khám chữa bệnh cho bệnh nhân quay trở lại phòng liền nghe thấy tiếng khóc của Sala , cô định xông vào ôm chầm lấy nhưng rồi quyết định chỉ đứng ở bên ngoài rèm che nhìn Sala với ánh mắt đượm buồn chứa đầy sự thương cảm .Sala sau khi khóc một hồi lâu bước xuống giường định đi đến chỗ phòng cấp cứu ngóng xem tình hình của mẹ mình . Trước khi đến chỗ của mẹ , Sala muốn cảm ơn cô bác sĩ kia nhưng lại không thấy cô đâu , nghĩ chắc cô cũng bận , dẫu sao cô cũng là bác sĩ cơ mà .Sala ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu một hồi lâu thì có một một bác sĩ đi ra để thông báo tình trạng của bệnh nhân . Bác sĩ này thấy Sala ngồi thu lu một mình trước cửa phòng cấp cứu liền nghĩ ngay đây là con gái của bệnh nhân đang được phẫu thuật trong phòng cấp cứu , ông liền hỏi :- Cô bé à . Cháu là con gái của người phụ nữ đang trong phòng cấp cứu à ? - Vừa ân cần vừa dịu dàng bác sĩ kia hỏi .- Vâng là cháu ạ ! Có chuyện gì xảy ra với mẹ cháu ạ . Sala vừa e dè , thậm thụt , vừa sợ hãi nói .- Không , không sao . Mẹ cháu giờ đã không sao rồi .Nghe thấy tin này , Sala mừng rỡ , hai hàng mi của cô đẫm lệ , nước mắt lăn dài trên má 4 sáng ngày hôm sau sau (¹), Mẹ Sala đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt . Các y tá và bác sĩ trông thấy cảnh Sala cứ chạy theo mẹ không rời thực sự rất thương tâm , liền để cô bé ở một mình với mẹ trong phòng chăm sóc đặc biệt .Sala đặt tay của mình lên tay của mẹ cô , ghì đầu vào khóc nức nở xin lỗi mẹ .- Con xin lỗi ...... Con xin lỗi mẹ ......Là con không tốt ....... C.....Co......Con không đủ mạnh mẽ cũng chả can đảm ..... Con xin lỗi ..... Xin lỗi mẹ...... Khóc lóc một hồi khi xong có vẻ như đã kiệt sức lúc này đã hoàn toàn an tâm vì mẹ nên ngủ thiếp đi , chẳng hiểu gì đã đến tận trưa . Những nhân viên trong bệnh viện thấy thể trạng của Sala và mẹ cô lúc bước vào cũng có thể biết được đôi ba phần về hoàn cảnh của hai mẹ con.Họ thương cho một người mẹ vì cố bảo vệ con mình mà ngậm đắng nuốt cay suốt chục năm càng thương hơn cho cô gái vì thương mẹ nên muốn mạnh mẽ hơn để có thể làm điểm tựa lúc mẹ mình mệt mỏi. Nghĩ chắc Sala cũng chưa ăn uống cái gì tử tế từ hôm qua nên họ đã mua hộp cơm cho cô bé ăn đỡ đói . Nhưng thấy cô nằm ngủ ngon bên cạnh mẹ như vậy , họ cũng không nỡ phá hoại giây phút bình yên này. Đối lập với sự bình yên lúc này trong bệnh viện là bầu trời âm u xám xịt cùng những cơn thịnh nộ của ông trời đày xuống trần khiến những ngày sau đó càng trở nên u ám hơn.Chú thích (¹) : Mẹ của Sala được đưa vào bệnh viện lúc 8h tối
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store