ZingTruyen.Store

Detective Conan's Fanfiction

[ShinxShi] Suffocated (2)

Nhi921

Suffocated (2)

I wanna feel love
Run through my blood...

Mùi cồn xộc vào mũi làm Shiho tỉnh giấc. Có thứ gì mơn man nhè nhẹ trên hàng mi dài, khiến cô chỉ có thể mở hé đôi mắt một chút. Nhưng chỉ cần một chút ấy thôi cũng đủ để Shiho nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Shinichi đang hôn cô.

Mái tóc đen của anh loà xoà trên gương mặt Shiho, chạm vào bờ mi, gò má, hoà lẫn vào những tóc cô nâu đỏ. Tay anh lồng vào tay cô, đôi mắt xanh biển khép hờ, và đôi môi...

Shiho giật mình, khẽ thôi, nhưng cũng đủ để Shinichi nhận thấy cử động đó. Vội vã ngồi thẳng dậy, Shinichi mở to mắt nhìn cô , không nhận thấy hai bàn tay vẫn đan vào nhau, ngồi lặng đi, lồng ngực gióng lên những hồi gấp gáp.

Bộ dạng lúng túng của anh, Shiho trông thấy hết qua khe hở nhỏ của mí mắt. Những xúc cảm ùa tới trong tâm trí cô, chúng xoay mòng mòng, va vào nhau, mâu thuẫn với nhau, hét lên những tiếng nói của riêng mình. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi. Shinichi vừa làm gì thế? Sao lại là mình? Ran sẽ nghĩ gì? Đây là nhầm lẫn? Mình phải làm gì?

Tay cậu ấy ấm quá.

Giữa những câu hỏi ấy, bỗng dưng có một suy nghĩ đơn lẻ lạc vào, và rất nhanh chóng, nó làm chủ tâm trí Shiho, khiến cô đi tới một quyết định mà mãi lâu sau đó, cô vẫn không ngừng băn khoăn về tính đúng đắn của hành động ấy.

Shiho nhắm mắt lại, vờ như đang mơ ngủ, chầm chậm xoay người, quay lưng về phía Shinichi. Cố điều chỉnh nhịp thở của mình sao cho đều đặn và tự nhiên nhất, cô lắng nghe tiếng bước chân anh rụt rè rời khỏi phòng, tiếng Shinichi gượng gạo tạm biệt Tiến sĩ. Và rồi, khi tiếng đóng cổng sắt nặng nề vọng tới tai cô, nước mắt Shiho bỗng rơi, nhoà ướt gối. Bản thân Shiho cũng không rõ nguyên do, và cô cũng chẳng màng tới việc tại sao mình khóc nữa. Cô chỉ biết, cuối cùng thì những giọt lệ nơi khoé mi ấy cũng có thể rơi, những cảm xúc dồn nén bấy lâu cũng đã tuôn trào, tình yêu cô hằng trốn tránh đã buộc cô phải thừa nhận sự tồn tại của nó.

Đưa ngón tay khẽ chạm vào bờ môi, Shiho mở mắt, nhìn sâu vào khoảng không phía trước. Là cố tình hay vô ý, cô không biết nữa. Là trái tim mách bảo hay men rượu dẫn đường, cô cũng chẳng hay. Liệu cô nên ra đi. Liệu cô nên ở lại. Giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, chạm vào khoé môi, và có thứ gì đó như là nụ cười xuất hiện trên gương mặt Shiho.

Shinichi ấm quá.

***

Đặt ly trà gừng xuống mặt bàn, Ran nhìn Shinichi, ái ngại. Đêm qua, mãi khuya anh mới về tới nhà, không vào phòng ngủ mà nằm luôn trên ghế sofa ngoài phòng khách, khác hẳn mọi khi. Lúc trước, dù về muộn tới mức nào, say hay tỉnh, Shinichi cũng sẽ vào phòng, tới bên cạnh giường, nhẹ vuốt tóc Ran rồi đắp chăn lại cho cô, và Ran sẽ đột ngột vùng dậy, vò đầu anh, vừa cười vui vẻ vừa sạc Shinichi một trận vì dám về sau giờ quy định. Mấy tháng gần đây, Shinichi luôn về nhà đúng giờ cơm tối, khiến Ran nửa hài lòng, nửa thấy trống vắng điều gì đó. Đêm hôm qua, một trong những thứ giúp Ran bình tâm trở lại là ý nghĩ thói quen kia sẽ được lặp lại một lần nữa, anh sẽ lại vào phòng, đắp chăn cho cô, im lặng ngắm cô say ngủ, hạnh phúc xen lẫn đề phòng bởi cô có thể vùng dậy bất cứ lúc nào. Ánh nhìn trìu mến, gương mặt bất ngờ, điệu bộ hối lỗi của Shinichi, Ran yêu chúng, rất yêu, bởi cô cảm thấy trên thế gian này, chỉ mình cô có thể nhìn thấy những trạng thái ấy, và trong mắt Shinichi lúc đó chỉ có duy nhất mình cô mà thôi.

Vậy nhưng, đêm qua Shinichi ngủ ngoài phòng khách.

Tự an ủi mình rằng anh chỉ đơn thuần là mệt quá mà lăn ra ngủ ở chỗ gần cửa ra vào nhất, Ran lại tự phản bác chính mình. Bởi lẽ, trong giấc ngủ chập chờn đêm qua, Ran có thể nghe thấy những tiếng động ngoài phòng khách. Tiếng thở với nhịp điệu khác thường của anh. Tiếng anh trở mình liên tục. Tiếng anh nhỏm dậy lúc tảng sáng để đi lấy nước từ tủ lạnh. Và mãi lâu sau đó, Ran mới nghe thấy nhịp thở đều đặn - Shinichi đã ngủ.

Sáng nay, cả Ran và Shinichi đều mệt mỏi, chỉ có điều cô che giấu điều đó kĩ hơn anh. Đưa anh cốc trà gừng giải rượu, ánh mắt Ran dừng lại ở gương mặt cau cau vì đau đầu của anh, rồi trôi vào vô định.

Ran thao thức vì nghĩ tới Shinichi.
Còn anh, anh đã nghĩ tới ai?

***

Cốc trà gừng của Ran chỉ giúp Shinichi bớt đau đầu chút ít. Với anh, thứ thuốc giải rượu hữu hiệu nhất là kí ức về nụ hôn đêm qua. Với Shiho.

Ánh trăng bàng bạc. Mái tóc nâu đỏ lấp lánh. Làn da trắng ngần. Cánh môi anh đào hờ hững. Hơi ấm. Mỗi khi nhắm mắt, Shinichi dường như sống lại đêm qua một lần nữa, và cơn đau đầu của anh biến mất. Nhưng, khi mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, thấy cốc trà gừng, thấy Ran, đầu anh lại đau nhói, dữ dội hơn lúc trước.

Shinichi Kudo đã hôn Shiho Miyano.
Cô vẫn chỉ là cộng sự của anh.

Điều duy nhất khiến Shinichi tạm thời yên tâm là chỉ mình anh biết về nụ hôn ấy. Shiho đã ngủ say, bác Tiến sĩ lúi húi trong bếp, còn Ran cũng đã yên giấc ở nhà.

Chỉ một mình Shinichi biết về nụ hôn ấy.
Nếu nó thực sự tồn tại.

Shinichi lập tức muốn tự đấm vào mặt mình sau suy nghĩ ấy. Đầu óc anh bị sao vậy, sao lại dám manh nha phủ nhận sự tồn tại của sự việc tối qua. Như vậy không chỉ xúc phạm Shiho, mà còn xúc phạm sự thực - thứ mà anh luôn tôn thờ, và cũng xúc phạm cả tình cảm anh dành cho cô nữa.

Tình cảm ư?

Shinichi khựng lại. Có lẽ cơn đau đầu hành hạ đã khiến đầu óc anh có vấn đề thật rồi. Phải, anh thừa nhận là đã hôn Shiho, nhưng hành động ấy chỉ là do men say xui khiến mà thôi. Anh đã nhầm cô với Ran, phải rồi, đúng vậy...

Shinichi nhắm mắt lại. Ánh trăng. Mái tóc. Làn da. Cánh môi. Hơi ấm.

Làm sao mà anh nhầm được chứ?

***

- Đi ăn tối chứ, Shiho?

Lời mời của Shinichi khiến Shiho nhướng mày. Cô tự hỏi, chẳng lẽ anh đã quên hết mọi chuyện tối qua rồi hay sao?

- Tôi bận rồi.

Sử dụng lại lời từ chối mà mình luôn dùng ba tháng trước, Shiho lạnh lùng quay đi.

- Việc điều tra kết thúc sớm hơn tớ nghĩ, tớ lại lỡ bảo Ran không cần nấu cơm tối rồi.

Shinichi phân bua. Vế sau là sự thực, nhưng nửa đầu lại là một lời nói dối. Shiho mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn với ngữ điệu của anh, nhưng chính nó lại níu chân cô thêm vài phút nữa.

- Cậu có thể ăn một mình.

- Thôi nào, cộng sự tốt, trước đây cậu vẫn đồng ý mà!

Trước đây là trước đây, Shiho nghĩ thầm. Shinichi nói không sai, đã có quãng thời gian cô và anh là bạn ăn tối, nhưng nó đã chấm dứt vào ba tháng trước, hay chính xác hơn, vào lễ kỉ niệm 2 năm ngày cưới của Shinichi và Ran. Chứng kiến Shinichi tất bật chạy đi mua hoa và bóng trang trí nhà hàng quen thuộc mà cô và anh thường đến, thấy gương mặt bất ngờ và ngập tràn hạnh phúc của Ran, nhìn điệu bộ vừa ngại ngùng vừa tự hào của Shinichi, lần đầu tiên, Shiho cảm thấy ngạt thở.

Đố kị.

Thứ cảm xúc xấu xí ấy quấn chặt lấy Shiho, phủ đen thế giới quanh cô, phủ đen chính bản thân cô. Nó như một vũng lầy mà cô đã lỡ sa chân vào, càng vùng vẫy càng lún sâu, không có con đường thoát.

Những ngày sau đó, Shiho lẩn tránh mọi lời mời của Shinichi, thực chất là né tránh bóng tối trong tâm hồn mình. Lần này qua lần khác, dần dần chàng thám tử cũng bỏ cuộc, mối quan hệ bạn ăn tối theo đó mà biến mất. Ai ngờ hôm nay, Shinichi lại tiếp tục rủ cô đi ăn, mà, như Shiho cảm nhận được, anh lại còn nói dối về lí do nữa chứ.

Tại sao Shinichi lại nói dối?

Câu hỏi ấy chợt nảy ra trong đầu Shiho, và cô cảm thấy mình cần phải biết câu trả lời. Tại sao tối qua Ran không sang nhà Tiến sĩ? Tại sao Shinichi uống say? Tại sao anh nói dối? Tại sao... anh lại hôn cô? Shiho muốn tìm kiếm thêm những mảnh ghép khác để có thể chắp nối những sự kiện này thành một bức tranh hoàn chỉnh. Và sâu thẳm, cô thầm mong bức tranh ấy sẽ khớp với giả thuyết mình nghĩ tới, cái giả thuyết đã đặt lên môi cô nụ cười tối hôm qua...

- Thôi được, tôi sẽ đi ăn với cậu.

Shinichi, những tưởng mình đã bị từ chối phũ phàng, hoàn toàn bất ngờ khi thấy Shiho đổi ý. Mừng rỡ, anh hồ hởi.

- Đây, lần trước tớ tới chỗ này, đồ ăn với cách bài trí đều hợp gu cậu...

Vừa nói, anh vừa thuận tay nắm lấy cổ tay Shiho, như cách Conan từng vui vẻ kéo Haibara đi chơi cùng nhóm thám tử nhí vậy.

Chỉ khác, lần này, khi vừa chạm vào tay Shiho, Shinichi đã giật mình, buông vội. Mặt đỏ bừng, anh luống cuống đưa tay lên vờ xem đồng hồ, chỉ đề nhận ra đó là tay phải. Ngượng nghịu, Shinichi bước nhanh hơn, không dám ngoái đầu lại phía sau, và bởi vậy, anh không thể thấy được gò má ửng hồng của Shiho - người cũng đang bối rối tìm cách che giấu cảm xúc hỗn tạp trong lòng mình. Cả hai cùng chung một suy nghĩ, họ cố tự trấn an rằng đó chỉ do kích cỡ cơ thể ngày trước với bây giờ khác hẳn nhau mà thôi, không có ý nghĩa sâu xa gì đằng sau hành động ban nãy cả. Và họ cũng tự nhủ rằng, hai cộng sự đi ăn tối với nhau là chuyện bình thường, cho dù bữa tối ấy được tạo ra nhờ một lời nói dối.

Shinichi và Shiho đã sai.
Shinichi và Shiho biết mình đã sai.
Nhưng họ vẫn vô thức biện minh cho sai trái của chính mình.

<còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store