Deryxiao 30 Weeks Nsfw Writting Challenge
Note: Thôi được rồi, mình hoàn toàn đồng ý là trong đầu mình toàn mấy thứ trời ơi đất hỡi, thiếu nữ hai mươi mấy tuổi đầu nhìn thấy OTP bằng tuổi trong sáng ngây thơ mà viết ra toàn plot 18+, lỗi mình :"< Thật ra hôm kia thì mình dựng plot cho một fic DeryXiao, cùng đầy cảnh nóng các thứ các thứ, nhưng bởi vì bị cảm giác tội lỗi hành mười mấy tiếng đồng hồ suy nghĩ rất lung mới quyết định dẹp bỏ, có nổi hứng viết thành một bộ đam mỹ hay không thì có trời mới biết. Mình tìm thấy cái challenge này đâu đó trên internet và máu liều lại nổi lên, well, thế là cái fic này lòi ra. Trước tiên thì đây là fiction, fanfiction, mặc dù nhân vật là có thực ngoài đời, nhưng tất cả những gì mình viết ra đều là tưởng tượng của riêng mình, không liên quan gì tới hai em ngoài đời thực cả, mong mọi người phân biệt rõ ràng đâu là ảo tưởng đâu là thực tế, tránh gây ra những tổn thương không đáng có. Bản thân mình cũng không muốn ai có cái nhìn sai lệch về Hendery hay Xiaojun, fanfic thì đọc giải trí những hôm mát trời thôi nhen các bạn, đừng như anh B Ray hiểu nhầm nhiều rồi lại làm liều không hay đâu. Thứ hai, nguyên gốc challenge là 30 days, tức là được viết trong 30 ngày, nhưng bởi vì mình không đủ tinh lực để ngày nào cũng sòn sòn viết H, nên mình xin phép đổi lại 30 weeks challenge, kế hoạch của mình là sẽ đăng tải mỗi tối thứ 7 để cả nhà có thể thức đêm nghiên cứu kĩ càng do hôm sau là chủ nhật, dự tính 7 tháng thì xong, hy vọng là có thể chạy kịp deadline không chết yểu giữa đường. Dưới đây là tấm hình minh họa đầy đủ về các bước challenge, mọi người đọc xong rồi đỡ bỡ ngỡ nếu chưa quen đọc thể loại H nặng thế này nha~~~~
_ Làm gì mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế? Đức Tuấn rút khăn giấy từ trong balo ra lau lau trán cho bạn yêu, tinh nghịch hôn lên má nó. _ Mấy người có trời mới biết tui đứng đây bị đám con gái chèn gần tắt thở, ngày nào cũng thế này, đúng là loài sinh vật trâu bò. _ Bạn có thấy người ta tháng nào cũng chảy cả đống máu me mà vẫn sống khỏe không? Bạn tuổi gì mà đấu lại. Tuấn cười ngọt ngào len lén đan mười ngón tay với Quán Hanh, nũng nịu đòi cõng. Nhà trọ của Hoàng Quán Hanh ở mãi con phố bên kia, hôm nay lại có thêm cả thế giới trên lưng, thế mà cảm giác đường về nhà ngắn ơi là ngắn. _ Không được thả! Em chưa muốn xuống, bạn cõng em vào phòng luôn đi, nha? Đi màaaaaaaa. Quán Hanh bị môi bé con gõ chụt chụt lên má, chống đỡ không nổi sự moe moe, liền như uống mười bình tăng lực mở khóa cửa phi cái ào vào phòng ngủ, ném thế giới lên lưng xuống giường, sau đó nằm đè lên chọc lét. Đức Tuấn giả vờ khóc lóc cầu xin tha mạng, hai chân lại không thành thật vòng qua eo người yêu, khó khăn lắm mới kéo đầu nó xuống hôn được. _ Đóng cửa chưa? _ Khóa luôn rồi. _ Hôm nay anh Côn.... _ Nay dạy gia sư bên nhà thằng cu Dương, chắc ăn tối rồi ngủ lại luôn. Đức Tuấn khúc khích cười, tay nhỏ không thành thật kéo kéo áo của Quán Hanh. _ Bạn muốn gì? _ Hong cho hỏi đó được hong? _ Ừ không hỏi thì không hỏi. Quán Hanh không thèm hỏi, trực tiếp lột quần dài của người ta ra luôn. Bé còi trên dưới đều bị bóc như cái bánh ít, cả người toàn xương với xẩu mặc sịp hoạt hình nằm trơ trọi trên giường bĩu môi không phục, liền nhào tới muốn biểu diễn một màn xé áo dân nam, không tới một giây đã bị Hoàng Quán Hanh đè lại. P/S: Lúc viết đoạn này thì đang ăn bánh ít trắng =)))))))))))_ Nào nào, thế là không ngoan đâu. _ Bạn ức hiếp em! _ Anh không ức hiếp bạn, anh hiếp bạn đó. Tiêu Đức Tuấn bị loại trêu chọc sỗ sàng này chọc ghẹo cho đỏ nhừ hai gò má, quay mặt muốn đi nhặt quần áo, lại bị nắm chân kéo lại. Hoàng Quán Hanh cười cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu. Tóc của Tiêu Đức Tuấn lâu nay vẫn để màu nâu sáng, vừa mới dặm lại màu không lâu, mùi thuốc nhuộm vẫn còn phảng phất. Bởi vì tóc cậu không dày lắm, Quán Hanh đã cảnh cáo không cho phép tiếp tục nhuộm, nhưng cậu vẫn ngoan cố đi nhuộm màu cho bằng được, kết quả bị đè ra cắn đến hai đùi trong bầm đen tím đỏ, trời nóng thế này vẫn phải mặc quần dài đi học. _ Em muốn ôm bạn. Đức Tuấn thầm thì, nửa quyến rũ nửa cầu xin. Quán Hanh không trả lời, cẩn thận hôn xuống trán cậu. Cái trán nhẵn bóng, tóc mái lõa xõa đầy mùi hóa chất, lại đến đôi mắt phượng hẹp dài nhắm nghiềm. Tuấn có đôi mắt và cặp chân mày bẩm sinh xinh đẹp, thường xuyên được nhiếp ảnh gia mời làm người mẫu ảnh. Cái mũi nhỏ nhắn đỏ bừng, tôn lên gò má thon gọn sắc sảo. Bởi vì đường nét mạnh mẽ lại tinh tế, người ta thường tưởng nhầm Đức Tuấn là một đứa trẻ lạnh lùng khó tiếp cận. Thực tế yêu đương lâu dần, Quán Hanh biết rõ Tuấn có bao nhiêu thích tỏ vẻ đáng yêu nũng nịu, tủ quần áo đầy các thể loại áo bông tai mèo họa tiết hoạt hình đủ cả, nhõng nha nhõng nhẽo thì không ai bằng. Bờ môi hồng hồng có hơi mỏng, người ta nói đàn ông môi mỏng thì bạc tình, nó thường xuyên lấy chuyện này ra trêu cậu, lần nào cũng khiến Đức Tuấn phồng má giận dỗi phát khóc. Em sẽ yêu bạn cho đến khi nào bạn chịu không nổi nữa mà bỏ chạy trối chết, xem bạn có dám nói em bạc tình nữa không. Hoàng Quán Hanh nhấn môi xuống, ngọt ngào cùng đối phương trao đổi dịch vị. Đức Tuấn ở dưới lớp áo thun mỏng đưa tay sờ sờ cơ bụng, nó chiều chuộng để cậu cởi áo mình, tiện tay kéo luôn quần lót của cậu xuống. Tuấn kéo nó nằm xuống bên cạnh, lại trở mình áp lưng vào ngực cậu, loay hoay kéo tay Quán Hanh qua eo, níu chặt trong ngực. _ Làm sao thế? _ Em buồn ngủ, bạn ôm em với. Giọng cậu uể oải, nghe có hơi khàn. Hai ngày nữa là tới bài kiểm tra định kì của khoa Thanh nhạc, cậu chôn mình trong phòng học luyện thanh đến sắp bỏ mạng rồi. Chẳng mấy khi Quán Hanh được một ngày rảnh rỗi, Đức Tuấn mới đặc biệt trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Hoàng Quán Hanh dịu dàng hôn lên bờ vai trơn bóng, nhẹ nhàng nói một câu ngủ ngon, với tay tắt đèn.
_ Làm gì mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế? Đức Tuấn rút khăn giấy từ trong balo ra lau lau trán cho bạn yêu, tinh nghịch hôn lên má nó. _ Mấy người có trời mới biết tui đứng đây bị đám con gái chèn gần tắt thở, ngày nào cũng thế này, đúng là loài sinh vật trâu bò. _ Bạn có thấy người ta tháng nào cũng chảy cả đống máu me mà vẫn sống khỏe không? Bạn tuổi gì mà đấu lại. Tuấn cười ngọt ngào len lén đan mười ngón tay với Quán Hanh, nũng nịu đòi cõng. Nhà trọ của Hoàng Quán Hanh ở mãi con phố bên kia, hôm nay lại có thêm cả thế giới trên lưng, thế mà cảm giác đường về nhà ngắn ơi là ngắn. _ Không được thả! Em chưa muốn xuống, bạn cõng em vào phòng luôn đi, nha? Đi màaaaaaaa. Quán Hanh bị môi bé con gõ chụt chụt lên má, chống đỡ không nổi sự moe moe, liền như uống mười bình tăng lực mở khóa cửa phi cái ào vào phòng ngủ, ném thế giới lên lưng xuống giường, sau đó nằm đè lên chọc lét. Đức Tuấn giả vờ khóc lóc cầu xin tha mạng, hai chân lại không thành thật vòng qua eo người yêu, khó khăn lắm mới kéo đầu nó xuống hôn được. _ Đóng cửa chưa? _ Khóa luôn rồi. _ Hôm nay anh Côn.... _ Nay dạy gia sư bên nhà thằng cu Dương, chắc ăn tối rồi ngủ lại luôn. Đức Tuấn khúc khích cười, tay nhỏ không thành thật kéo kéo áo của Quán Hanh. _ Bạn muốn gì? _ Hong cho hỏi đó được hong? _ Ừ không hỏi thì không hỏi. Quán Hanh không thèm hỏi, trực tiếp lột quần dài của người ta ra luôn. Bé còi trên dưới đều bị bóc như cái bánh ít, cả người toàn xương với xẩu mặc sịp hoạt hình nằm trơ trọi trên giường bĩu môi không phục, liền nhào tới muốn biểu diễn một màn xé áo dân nam, không tới một giây đã bị Hoàng Quán Hanh đè lại. P/S: Lúc viết đoạn này thì đang ăn bánh ít trắng =)))))))))))_ Nào nào, thế là không ngoan đâu. _ Bạn ức hiếp em! _ Anh không ức hiếp bạn, anh hiếp bạn đó. Tiêu Đức Tuấn bị loại trêu chọc sỗ sàng này chọc ghẹo cho đỏ nhừ hai gò má, quay mặt muốn đi nhặt quần áo, lại bị nắm chân kéo lại. Hoàng Quán Hanh cười cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu. Tóc của Tiêu Đức Tuấn lâu nay vẫn để màu nâu sáng, vừa mới dặm lại màu không lâu, mùi thuốc nhuộm vẫn còn phảng phất. Bởi vì tóc cậu không dày lắm, Quán Hanh đã cảnh cáo không cho phép tiếp tục nhuộm, nhưng cậu vẫn ngoan cố đi nhuộm màu cho bằng được, kết quả bị đè ra cắn đến hai đùi trong bầm đen tím đỏ, trời nóng thế này vẫn phải mặc quần dài đi học. _ Em muốn ôm bạn. Đức Tuấn thầm thì, nửa quyến rũ nửa cầu xin. Quán Hanh không trả lời, cẩn thận hôn xuống trán cậu. Cái trán nhẵn bóng, tóc mái lõa xõa đầy mùi hóa chất, lại đến đôi mắt phượng hẹp dài nhắm nghiềm. Tuấn có đôi mắt và cặp chân mày bẩm sinh xinh đẹp, thường xuyên được nhiếp ảnh gia mời làm người mẫu ảnh. Cái mũi nhỏ nhắn đỏ bừng, tôn lên gò má thon gọn sắc sảo. Bởi vì đường nét mạnh mẽ lại tinh tế, người ta thường tưởng nhầm Đức Tuấn là một đứa trẻ lạnh lùng khó tiếp cận. Thực tế yêu đương lâu dần, Quán Hanh biết rõ Tuấn có bao nhiêu thích tỏ vẻ đáng yêu nũng nịu, tủ quần áo đầy các thể loại áo bông tai mèo họa tiết hoạt hình đủ cả, nhõng nha nhõng nhẽo thì không ai bằng. Bờ môi hồng hồng có hơi mỏng, người ta nói đàn ông môi mỏng thì bạc tình, nó thường xuyên lấy chuyện này ra trêu cậu, lần nào cũng khiến Đức Tuấn phồng má giận dỗi phát khóc. Em sẽ yêu bạn cho đến khi nào bạn chịu không nổi nữa mà bỏ chạy trối chết, xem bạn có dám nói em bạc tình nữa không. Hoàng Quán Hanh nhấn môi xuống, ngọt ngào cùng đối phương trao đổi dịch vị. Đức Tuấn ở dưới lớp áo thun mỏng đưa tay sờ sờ cơ bụng, nó chiều chuộng để cậu cởi áo mình, tiện tay kéo luôn quần lót của cậu xuống. Tuấn kéo nó nằm xuống bên cạnh, lại trở mình áp lưng vào ngực cậu, loay hoay kéo tay Quán Hanh qua eo, níu chặt trong ngực. _ Làm sao thế? _ Em buồn ngủ, bạn ôm em với. Giọng cậu uể oải, nghe có hơi khàn. Hai ngày nữa là tới bài kiểm tra định kì của khoa Thanh nhạc, cậu chôn mình trong phòng học luyện thanh đến sắp bỏ mạng rồi. Chẳng mấy khi Quán Hanh được một ngày rảnh rỗi, Đức Tuấn mới đặc biệt trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Hoàng Quán Hanh dịu dàng hôn lên bờ vai trơn bóng, nhẹ nhàng nói một câu ngủ ngon, với tay tắt đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store