Depression
Bạn đang làm gì ? Ở đâu ?
Có thể đang chăm chỉ học hành, vui chơi với đám bạn nhâm nhi cốc cafe trà chanh hay ăn uống nhậu nhẹt ở đâu đó hoặc có thể bạn đang ngồi ở một nơi quen thuộc của riêng bạn. Trong một căn phòng nhỏ bấm điện thoại hay là chơi máy tính "một mình"; Trong góc quán cafe vắng người vang lên giai điệu của bản nhạc những năm 8x 9x tựa mình vào ghế nhấp từng ngụm cà phê rồi ngắm nhìn bầu trời ngắm nhìn dòng xe chạy vô tận mà không thấy chán; Hay trên một cây cầu tay lấy gói thuốc lá đã méo mó lấy một điếu ra châm lên rồi rít một hơi thật sâu để cảm thấy cuộc sống bớt áp lực hơn, nicotin hòa vào phổi truyền đến cho bộ não tâm hồn ta bớt lo âu muộn phiền về cuộc sống hiện tại. Haizzz thật khó để viết ra một câu chuyện hay khiến người đọc biết đến mình thôi thì đi vào "trầm cảm mode" cho nhanh.Theo một người có hướng trầm cảm như tôi cảm thấy rằng "trầm cảm" không phải là một căn bệnh bị mắc phải bởi tự nhiên hay bẩm sinh. Con người môi trường xã hội này biến nó thành một căn bệnh do chính họ tạo ra.Trầm cảm tử kỉ ?
Không phải do cách dạy con của mỗi gia đình, do môi trường này tác động đến bản thân mỗi đứa trẻ khi lớn lên nó không được dạy dỗ đúng cách hay sao?
Anh chị em trong nhà không được bố mẹ yêu thương như nhau, bố mẹ tuổi đôi cưới nhau vì dính bầu mà chưa có sự nghiệp trong tay, những gia đình dính đến tệ nạn xã hội, gia trưởng sống theo lối sống phong kiến xưa,... nhiều lắm. Những điều đó tạo nên một xã hội như thế nào nếu chúng ta không có một người dẫn đường mở lối soi sáng ta đi đến điều đúng ? Tin tôi đi nó tệ lắm, nó chẳng khác gì "con thiêu thân lao vào trò chơi thế gian" đâu. Bạn sẽ tự cô lập chính mình, làm "điều xấu" chỉ để thỏa mãn nhất thời cuộc sống của bạn, buông bỏ bản thân hay nói một cách khác là "tự hủy" những suy nghĩ trong đầu bạn bắt đầu lệch lạc sang một con đường đen tối nơi bạn tự đi vào nhưng len lỏi trong đó là mong muốn có ai đó đủ kiên nhẫn và chân thành để kéo bạn ra khỏi đó bắt đầu một cuộc sống mới nơi gọi là "gia đình" một nơi đón nhận ta vô điều kiện cho dù bạn có tệ như thế nào đi chăng nữa, an ủi tâm sự trò chuyện cùng ta mỗi khi ta cần và một bữa ăn tràn ngập tiếng cười là điều ai cũng muốn. H hiện tại hay lắm~Bố từng nghiện đi nghiện lại hứa bao nhiêu lần là sẽ bỏ được "mai thúy" rồi lại thất hứa bấy nhiêu lần để rồi làm H hi vọng rồi thất vọng, cũng chặt ngón út ra để thề sẽ bỏ được nhưng lại không đến lúc H lên cấp 3 bố mới bỏ được. Tưởng chừng H sẽ có hi vọng về một gia đình hạnh phúc nhưng không được lâu dài thì bố lại đâm đầu vào cờ bạc thuốc lá rượu bia để mỗi khi lấy xe đi chơi là đi bộ về nhà để rồi người thân trong nhà góp tiền đi chuộc xe về để rồi được dăm ba hôm lại "ngựa quen đường cũ". Nó khiến H trở nên mất niềm tin vào cuộc sống về một gia đình trọn vẹn, niềm tin vào chính bản thân mình từ đó cũng biến mất. Tuyệt vọng H bỏ qua mặc kệ những lời bố nói gặp nhau không chào hỏi bố gọi không nghe, "thà rằng đừng đẻ con ra thì hơn chơ đẻ con ra mà cho con cuộc sống như thế này thì con đi chết cho rồi" trong thâm tâm H nghĩ thế. Con cái không có quyền chọn bố mẹ mình nhưng H có quyền chọn con đường mình đi. Những suy nghĩ tiêu cực trong đầu H khiến H muốn tự tử chết đi cho nhanh đỡ phải suy nghĩ chi cho nhiều để rồi ngày đêm mất ngủ không thôi, nóng tính cục tính hơn rồi cố tình gây xích mích với người nhà cho dù từng cố gắng gây dựng lên để có một mối quan hệ tình cảm gắn kết. Đôi khi một dòng suy nghĩ chợt hiện lên: "H giết hết những người từng làm tổn thương mình lúc nhỏ, gây nên những vết cắt trong tâm hồn H" hay "H gặp những cô gái và nghĩ đến cảnh sex với họ" hay "H làm một kẻ sát nhân quanh khu mình sống gặp lại giết người đó cho đến khi bị công an bắt thì chết trong tù vậy",... tất cả đều được kiềm chế kiểm soát chỉ bởi một lớp màng bảo vệ mỏng nhưng co giãn với mọi sự tiếp xúc trong cuộc sống. Hay là do mình đã được tiếp thu văn minh nhân loại để biết rằng làm những điều đó là sai trái hay hồi nhỏ đã được giáo dục một cách hợp lí để giờ đây khi chuẩn bị làm điều xấu thì luôn luôn có một "cái tôi tốt" trong người nhảy ra ngăn chặn "cái tôi xấu". Thật là mâu thuẫn thật là hỗn loạn nhưng luôn tự cân bằng ổn định lại tâm lí bản thân, H đang mong đợi điều gì ? một cú đâm thật mạnh vào lớp màn bảo về hay chiếc gương vỡ nay vỡ vụn hay một đòn chí mạng vào tâm lí H khiến H điên lên mất kiểm soát bản thân để rồi điều gì dồn nén cuối cùng cũng bung ra đánh mất lí trí bản thân. H luôn suy nghĩ về việc có thể xảy ra để mình quen với nó những tình huống trong tâm trí H khiến H vô cảm nếu nó xảy đến trong hiện tại, nghe có vẻ vô lý nhưng điều đó là thật. H trở nên đạo đức giả trong cuộc sống của mình nhưng khi ở một mình H mới trở về với thế giới của riêng H chỉ có một mình H.
Có thể đang chăm chỉ học hành, vui chơi với đám bạn nhâm nhi cốc cafe trà chanh hay ăn uống nhậu nhẹt ở đâu đó hoặc có thể bạn đang ngồi ở một nơi quen thuộc của riêng bạn. Trong một căn phòng nhỏ bấm điện thoại hay là chơi máy tính "một mình"; Trong góc quán cafe vắng người vang lên giai điệu của bản nhạc những năm 8x 9x tựa mình vào ghế nhấp từng ngụm cà phê rồi ngắm nhìn bầu trời ngắm nhìn dòng xe chạy vô tận mà không thấy chán; Hay trên một cây cầu tay lấy gói thuốc lá đã méo mó lấy một điếu ra châm lên rồi rít một hơi thật sâu để cảm thấy cuộc sống bớt áp lực hơn, nicotin hòa vào phổi truyền đến cho bộ não tâm hồn ta bớt lo âu muộn phiền về cuộc sống hiện tại. Haizzz thật khó để viết ra một câu chuyện hay khiến người đọc biết đến mình thôi thì đi vào "trầm cảm mode" cho nhanh.Theo một người có hướng trầm cảm như tôi cảm thấy rằng "trầm cảm" không phải là một căn bệnh bị mắc phải bởi tự nhiên hay bẩm sinh. Con người môi trường xã hội này biến nó thành một căn bệnh do chính họ tạo ra.Trầm cảm tử kỉ ?
Không phải do cách dạy con của mỗi gia đình, do môi trường này tác động đến bản thân mỗi đứa trẻ khi lớn lên nó không được dạy dỗ đúng cách hay sao?
Anh chị em trong nhà không được bố mẹ yêu thương như nhau, bố mẹ tuổi đôi cưới nhau vì dính bầu mà chưa có sự nghiệp trong tay, những gia đình dính đến tệ nạn xã hội, gia trưởng sống theo lối sống phong kiến xưa,... nhiều lắm. Những điều đó tạo nên một xã hội như thế nào nếu chúng ta không có một người dẫn đường mở lối soi sáng ta đi đến điều đúng ? Tin tôi đi nó tệ lắm, nó chẳng khác gì "con thiêu thân lao vào trò chơi thế gian" đâu. Bạn sẽ tự cô lập chính mình, làm "điều xấu" chỉ để thỏa mãn nhất thời cuộc sống của bạn, buông bỏ bản thân hay nói một cách khác là "tự hủy" những suy nghĩ trong đầu bạn bắt đầu lệch lạc sang một con đường đen tối nơi bạn tự đi vào nhưng len lỏi trong đó là mong muốn có ai đó đủ kiên nhẫn và chân thành để kéo bạn ra khỏi đó bắt đầu một cuộc sống mới nơi gọi là "gia đình" một nơi đón nhận ta vô điều kiện cho dù bạn có tệ như thế nào đi chăng nữa, an ủi tâm sự trò chuyện cùng ta mỗi khi ta cần và một bữa ăn tràn ngập tiếng cười là điều ai cũng muốn. H hiện tại hay lắm~Bố từng nghiện đi nghiện lại hứa bao nhiêu lần là sẽ bỏ được "mai thúy" rồi lại thất hứa bấy nhiêu lần để rồi làm H hi vọng rồi thất vọng, cũng chặt ngón út ra để thề sẽ bỏ được nhưng lại không đến lúc H lên cấp 3 bố mới bỏ được. Tưởng chừng H sẽ có hi vọng về một gia đình hạnh phúc nhưng không được lâu dài thì bố lại đâm đầu vào cờ bạc thuốc lá rượu bia để mỗi khi lấy xe đi chơi là đi bộ về nhà để rồi người thân trong nhà góp tiền đi chuộc xe về để rồi được dăm ba hôm lại "ngựa quen đường cũ". Nó khiến H trở nên mất niềm tin vào cuộc sống về một gia đình trọn vẹn, niềm tin vào chính bản thân mình từ đó cũng biến mất. Tuyệt vọng H bỏ qua mặc kệ những lời bố nói gặp nhau không chào hỏi bố gọi không nghe, "thà rằng đừng đẻ con ra thì hơn chơ đẻ con ra mà cho con cuộc sống như thế này thì con đi chết cho rồi" trong thâm tâm H nghĩ thế. Con cái không có quyền chọn bố mẹ mình nhưng H có quyền chọn con đường mình đi. Những suy nghĩ tiêu cực trong đầu H khiến H muốn tự tử chết đi cho nhanh đỡ phải suy nghĩ chi cho nhiều để rồi ngày đêm mất ngủ không thôi, nóng tính cục tính hơn rồi cố tình gây xích mích với người nhà cho dù từng cố gắng gây dựng lên để có một mối quan hệ tình cảm gắn kết. Đôi khi một dòng suy nghĩ chợt hiện lên: "H giết hết những người từng làm tổn thương mình lúc nhỏ, gây nên những vết cắt trong tâm hồn H" hay "H gặp những cô gái và nghĩ đến cảnh sex với họ" hay "H làm một kẻ sát nhân quanh khu mình sống gặp lại giết người đó cho đến khi bị công an bắt thì chết trong tù vậy",... tất cả đều được kiềm chế kiểm soát chỉ bởi một lớp màng bảo vệ mỏng nhưng co giãn với mọi sự tiếp xúc trong cuộc sống. Hay là do mình đã được tiếp thu văn minh nhân loại để biết rằng làm những điều đó là sai trái hay hồi nhỏ đã được giáo dục một cách hợp lí để giờ đây khi chuẩn bị làm điều xấu thì luôn luôn có một "cái tôi tốt" trong người nhảy ra ngăn chặn "cái tôi xấu". Thật là mâu thuẫn thật là hỗn loạn nhưng luôn tự cân bằng ổn định lại tâm lí bản thân, H đang mong đợi điều gì ? một cú đâm thật mạnh vào lớp màn bảo về hay chiếc gương vỡ nay vỡ vụn hay một đòn chí mạng vào tâm lí H khiến H điên lên mất kiểm soát bản thân để rồi điều gì dồn nén cuối cùng cũng bung ra đánh mất lí trí bản thân. H luôn suy nghĩ về việc có thể xảy ra để mình quen với nó những tình huống trong tâm trí H khiến H vô cảm nếu nó xảy đến trong hiện tại, nghe có vẻ vô lý nhưng điều đó là thật. H trở nên đạo đức giả trong cuộc sống của mình nhưng khi ở một mình H mới trở về với thế giới của riêng H chỉ có một mình H.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store