Den Long Ingram
Cảm giác lớp vải chạm trên da cô thật thoải mái. Không còn mùi khó chịu nào trên người cô nữa. Asha quay đầu lại và nhìn xuống bộ quần áo mới của mình. Có một tấm gương trong phòng của cô ấy. Cô không hề nhận ra trước đó nhưng khi soi gương, cô phát hiện ra rằng tóc của mình cắt không được đối xứng ở hai bên; và đuôi tóc thì lởm chởm, như thể một con chuột đã gặm lấy những lọn tóc của cô vậy.'Cha nói sẽ cắt cho nó thật đẹp mà.'Asha cố gắng suy ngẫm về những lời nói của cha cô trong giây lát khi cô chạm vào ngọn tóc của mình, giờ đã trở nên ngắn như kiểu tóc con trai. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lắc đầu để xua tan đi mọi suy nghĩ của mình. Cô đi xuống lầu với khuôn mặt đỏ bừng. Trong nhà hàng ở tầng một, Kiltz đã ngồi ở một chiếc bàn trong góc và đang đọc sách. Ngay cả khi Asha đến gần, anh ấy cũng không nhìn lại cô và chỉ ngẩng đầu lên một lần. Sau đó, Asha cẩn thận cảm ơn anh."Ừm, cảm ơn anh vì nước tắm và quần áo mới.""Không có gì."Người đàn ông lật trang sách đang đọc và nói."Quần áo quá nổi bật sẽ khiến em gặp rắc rối khi đi lại và nó cũng không thích hợp cho việc di chuyển. Anh xin lỗi, anh chỉ mua bộ này tạm thời thôi, cố chịu nó trong lúc này nhé. Chúng ta sẽ dừng lại để mua vài bộ quần áo cho em sau."Asha mặc bộ quần áo mới, và lần đầu tiên kể từ khi cô được sinh ra, nó có chất lượng tốt hơn nhiều so với những bộ quần áo cô từng mặc trước đây. Cô lắc đầu."Với em thế này là đủ rồi."Sau đó, cô quyết định nói ra tất cả những lời mà cô tập luyện suốt thời gian tắm."Sau này em sẽ làm việc thật chăm chỉ để trả lại món nợ này cho anh."Biểu cảm của Kiltz trở nên kỳ lạ."Món nợ?"Lần đầu tiên ánh mắt anh rời khỏi trang sách. Kiltz nhìn chằm chằm vào Asha trong giây lát, rồi nhanh chóng quay lại với cuốn sách. Anh nói chắc nịch bằng một giọng điệu lạnh lùng."Anh không biết em đang nghĩ gì, nhưng em không cần phải làm vậy."Tôi đã phạm phải một sai lầm. Tôi nghĩ tôi đã làm anh ấy tức giận, một lần nữa rồi. Asha ôm đầu cô bằng cánh tay mình. Tuy nhiên, lần này cô không thể dễ dàng bỏ cuộc được. Cô, bằng cách nào đó, phải cho anh ấy biết rằng cô sẽ trả hết món nợ. Asha bắt đầu nói chuyện cẩn thận trở lại sau khi nhận ra."Em giỏi việc dọn dẹp."Kiltz trả lời như thể anh không quan tâm chút nào. "Vậy à.""Em nghĩ mình cũng giỏi trông trẻ nữa. Lần trước em đã chăm sóc em bé của bà Linda. Vì vậy, nếu em làm bảo mẫu, em sẽ có thể trả lại tiền cho anh. Nhưng sẽ mất nhiều thời gian.""Và?""Và còn nữa, ừm... ... Còn gì không nhỉ? Ồ, em cũng giỏi trèo cây. Em không biết liệu nó có giúp được gì không, nhưng trong trước đây—"Âm thanh lớn của cuốn sách anh ấy đang đọc, khi nó đóng sầm lại, cắt ngang lời nói của cô.Anh ấy nói một cách vô cảm, "Anh cảm thấy bị xúc phạm khi nghe điều đó từ em đấy."Asha muốn khóc. Thấy cô bé không giấu được vẻ ủ rũ, Kiltz ngậm miệng lại khi nhận ra mình lại mắc phải sai lầm. Anh nói một cách thận trọng trong khi vuốt tóc mái một cách lo lắng."Ý anh không phải thế..."Cuối cùng anh không thể nói nốt câu nói của mình vì người nhân viên, người tìm thấy Asha, nở một nụ cười."Sau khi rửa mặt sạch sẽ thì nhìn em giống mấy đứa trẻ quý tộc lắm đấy. Em muốn món gì? Có muốn ăn gì không?"Asha, người chưa bao giờ gọi đồ ăn cho mình ở một nơi như thế này, dường như có đôi mắt thỏ khi cô ngước nhìn Kiltz. Vì vậy anh đã giơ tay, gọi đồ thay cô bé."Tôi muốn thứ gì đó phù hợp cho một đứa trẻ ăn.""Ừm, thích hợp hả. Cái này khó đấy."Sau khi viết nguệch ngoạc mọi thứ vào cuốn sổ, nhân viên bán hàng nháy mắt với Asha."Cố đợi một chút nhé. Đồ ăn ở đây ngon lắm đấy!"Vừa nghe đến từ thức ăn, cơn đói dữ dội ập đến. Mới nãy do lo lắng nên không để ý ngay, nhưng khi nhìn xung quanh thì thấy người ta đang gọi đồ ăn đây đó. Asha phải ấn bụng xuống để ngăn không cho nó kêu ầm ầm.Lời nói của nhân viên không sai. Chẳng mấy chốc, một con gà nướng bóng loáng, khoai tây nghiền và một bát súp kem nóng hổi lần lượt được bày ra trước mặt hai người. Asha cầm thìa và đưa súp vào miệng. Cảm giác món súp nóng hổi thơm ngon trôi dần vào bụng thật thú vị. Kiltz cắt con gà một cách gọn gàng, rồi đặt một cái chân to béo trước mặt Asha. Cô đã cố gắng dùng dao giống như anh ấy, nhưng nó không thành công vì cô không quen với việc đó. Lúc đầu Asha còn khá cảnh giác, nhưng cuối cùng cô đã đưa tay nhấc chiếc đùi gà lên. Nước thịt ngọt ứa ra trong miệng sau khi cô cắn vào lớp da giòn của miếng thịt. Cô không nghĩ rằng trên đời lại có món ngon như thế này. Cha cô luôn nói với cô rằng thịt không có vị và không tốt cho sức khỏe, vì vậy thức ăn chính của Asha chủ yếu là nước súp.Asha cắn con gà bằng cái miệng nhỏ của mình. Khi cô ấy phồng má như một con sóc và ngẩng đầu lên, Kiltz, người đang ngồi đối diện, nhìn cô. Dưới ánh đèn vàng, vẻ mặt anh dường như dịu dàng hơn trước một chút."Có ngon không?""Nhon nhắm."Miệng Kiltz khẽ cười khi đứa trẻ phồng má và vui vẻ trả lời. Anh với tay qua bàn."Đây, có gì đó này."Ngón tay anh vươn ra chạm vào miệng Asha và lau thứ gì đó. Xấu hổ vì không để ý cách ứng xử vì đồ ăn trước mặt, Asha vội vàng dùng mu bàn tay xoa xoa miệng. Sau đó, Kiltz nói, lau tay trên khăn ăn một cách gọn gàng."Anh đã đến chỗ chuồng ngựa một lúc trước đó và hỏi xem có xe ngựa có mui không. Nhưng hiện giờ lại không có chiếc nào cả. Anh đoán chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng trời xe đổ mua ít nhất có thể khi chúng ta băng qua thảo nguyên thôi."Nghĩ lại thì, tôi nghĩ anh ấy cũng đã đề cập đến thảo nguyên trước đó. Asha cuối cùng cũng hỏi, không kìm được sự tò mò."Nhưng thảo nguyên là gì ạ?""Em không biết đồng cỏ của Nermaz à?"Đồng cỏ lớn nhất mà Asha biết là ngọn đồi thấp trên vách đá nơi cô gặp Kiltz. Kiltz giải thích với cô, người trông như thể cô ấy chưa từng nghe về điều đó trước đây."Đó là một vùng đất bằng phẳng rộng lớn chiếm phần lớn lãnh thổ của Nermaz. Đó cũng là một địa điểm mà em phải đi qua để di chuyển từ đây vào phần đất liền lục địa. Cho dù ta có đi nhanh đến đâu đi chăng nữa, thì việc vượt qua nó cũng sẽ mất hơn một tháng "."Một tháng?""Bởi vì nó là một thảo nguyên."Ngay cả sau khi nghe về nó như vậy, tôi vẫn không thể đoán được kích thước của nó."Sẽ không có làng mạc hay nơi trú ẩn nào khi băng qua thảo nguyên, vì vậy chúng ta cần chuẩn bị nhiều thức ăn và dầu. Bên cạnh đó, gần đây có một số tin đồn rằng quái vật đang ẩn nấp ở đó.""Q-quái vật?"Khuôn mặt của Asha chuyển sang màu xanh. Một nhân viên đi ngang qua, cầm hai ly bia bằng cả hai tay một cách khéo léo, đột nhiên cắt ngang khi nghe những lời của Kiltz."Đúng vậy. Gần đây, số lần nhìn thấy quái vật xuất hiện trên thảo nguyên đang ngày càng tăng."Cô khẽ nhíu mày như thể có điều gì đó lạ lẫm."Đó vốn không phải nơi mấy con con quái vật ấy sinh ra. Nhờ chuyện đó mà công việc ở Liez loạn hết cả lên, nhưng tại sao đột nhiên chuyện này lại xảy đến chứ? Nghe nói lực lượng quân lính sẽ sớm được gửi đến, từ trong đến quốc, để dẹp yên hỗn loạn."Người phục vụ đang vắt óc suy nghĩ, chỉ tay về phía một nhóm đàn ông đang uống rượu ở một bàn phía xa như để chứng minh quan điểm của mình; anh ấy có lẽ đã đoán chính xác lý do tại sao họ lại ở đây."Có vẻ như họ cũng đang băng qua thảo nguyên. Anh thấy việc đi cùng họ thế nào? Họ là những thương gia từ Caldrogen chuyên mua len và da thuộc, và họ sẽ rời đi sau ba ngày nữa."Kiltz từ chối lời đề nghị thân thiện của anh ta. "Tôi ghét tiếng ồn."Đó là một thái độ lạnh lùng sẽ khiến người nghe cảm thấy bẽ mặt, nhưng người phục vụ đã cười trừ cho qua."Vậy thì, hãy đảm bảo mang theo ít nhất một con cừu. Có vẻ họ đang mang theo những con dê. Khi con quái vật xuất hiện, nó sẽ được dùng làm hy sinh để ném cho lũ quái vật hay gì đó."Kiltz mỉm cười như thể anh vừa được nghe một trò đùa ngớ ngẩn."Chúng tôi đã có biện pháp đối phó của riêng mình rồi."
Nói xong, anh lại mở sách ra. Người nhân viên cũng trở lại bếp với chiếc bát rỗng. Asha nhìn chằm chằm một cách nghi hoặc vào đôi bàn tay trắng nõn, thẳng tắp của Klitz, tưởng chừng như anh chưa từng làm những công việc khó khăn, nặng nhọc. So với tay anh ấy, dường như tôi còn có nhiều vết chai hơn. Anh ấy có thể có loại biện pháp gì nhỉ?'Không thể nào.'Một vật hy sinh. Vào lúc đó, một ý nghĩ vụt qua đầu Asha."Không thể nào... ... Anh ấy đang nói về mình à?"Khuôn mặt của Asha trở nên tái nhợt ngay lập tức.'Mình nghĩ mình đã đoán đúng rồi'Nước tắm ấm, quần áo mới và những món ăn ngon mình chưa từng thử. Nếu bạn nghĩ rằng mọi thứ là bữa ăn tối cuối cùng của cô ấy, điều đó hoàn toàn có lý. Asha nắm chặt tay dưới gầm bàn. Không khó để tưởng tượng cảnh Kiltz ném cô ấy trước mặt những con quái vật đáng sợ rồi ung dung rời khỏi hiện trường.'Anh nhìn giống như người sẽ không cảm thấy chút hối hận gì sau việc đó.'Anh ấy lạnh lùng, và không có chút cảm xúc nào cả."Có chuyện gì vậy? "Khi tôi ngẩng đầu lên, một dấu hỏi mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt vô cảm của anh ấy. Cách anh ấy nói chuyện và nhìn Asha dưới ánh đèn ấm áp, thậm chí còn có chút thân thiện. Tuy nhiên, đối với Asha, sự tàn nhẫn của anh ta là không thể chối cãi.'Mình không thể bị lừa được.'Nếu đây là bản chất thực sự của anh ta, thì tất cả những thứ tốt đẹp anh ta cho mình cũng chỉ là để che đậy sự giả dối kia thôi."Không có gì đâu ạ."Asha buộc mình phải mỉm cười. Kiltz nhướng mày nhưng không hỏi thêm. May mắn thay, anh ấy dường như không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Asha. Anh gấp cuốn sách đang đọc lại và đứng dậy. Và anh hầu như không chạm vào thức ăn của mình."Hôm nay tốt nhất là nên đi ngủ sớm. Chuyến hành trình của chúng ta vào ngày mai có thể sẽ có chút khó khăn đấy."Asha theo anh lên phòng, nhưng cô không ngủ được. Nằm trong chăn trên một chiếc giường xa lạ tại một nơi xa lạ, toàn thân cô run rẩy.'Mình có nên bỏ chạy không?'Cô đã nghĩ về điều đó hàng chục lần, nhưng nếu cô trốn thoát, Kiltz có thể sẽ trở về nhà để lấy lại tiền từ cha cô. Sau đó, bố cô sẽ rất thất vọng và thậm chí có thể đánh cô.'Hoặc có thể cha sẽ đuổi mình ra ngoài... Khi đó mình sẽ không còn nơi nào để đi cả.'Tôi đã tha thiết cầu nguyện rằng ngày mai sẽ không đến, nhưng bình minh vẫn ló dạng. Và bầu trời bình minh bên ngoài khung cửa sổ lại sáng chói một cách thật bất công.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store