Den An Den
Im lặng thật lâu, Cố Chuẩn một lần nữa khởi động xe.
Đường phía trước rõ ràng, nỗi lòng Cố Chuẩn cũng dần dần hiểu rõ. Mạc Ninh tuyệt đối không phải cô gái trong khi cãi nhau vẫn có thể vui vẻ, cô biết rõ nói điều gì có thể làm anh tổn thương, lời nói chính là vũ khí của cô, cô sử dụng vũ khí của mình cũng rất giỏi.
Cuộc sống nhàm chán quá lâu, Cố Chuẩn học được cách khắc chế nhược điểm của bản thân. Anh đem những nhược điểm của mình dấu đến nơi bản thân cũng không biết là nơi nào, điều khiến anh không ngờ tới là, sau khi Mạc Ninh xuất hiện, nhược điểm của anh càng lúc càng nhiều thêm.
Hiện tại mới hiểu được, không phải nhược điểm nhiều lên, chẳng qua anh để ý nhiều hơn thôi.
Anh biết rõ nhiệt độ ngoài xe rất thấp, nhưng vẫn không nhịn được mở hé một chút cửa sổ xe, những làn gió như những lưỡi dao nhọn thổi đến, chậm rãi, nỗi lòng cũng an tĩnh hơn, ngữ khí của anh đã có phần dịu đi."Như vậy, dù có chuyện gì em cũng vẫn quyết tâm điều tra chuyện của công ty Hà Nguyên?".
Mạc Ninh kiên định nói. "Đúng".
"Được". Cố Chuẩn bỏ qua đề tài này, cũng không nói thêm chuyện gì nữa.
Cố Chuẩn mở cửa sổ ra, không khí mới mẻ thổi tới bên Mạc Ninh, cũng khiến cô tĩnh tâm nhiều hơn. Thật lâu sau cô cuối cùng mở miệng."Em xin lỗi".
"Vì sao nói xin lỗi?". Cố Chuẩn lạnh lùng.
"Lời em nói ra quá nặng nề, anh luôn rất tốt với em". Mạc Ninh nói, dừng một chút nói tiếp "Chuyện công ty Hà Nguyên là chuyện rất nghiêm trọng, anh không thể nói cụ thể cho em, em cũng không thể nghe theo anh".
"Anh hiểu".
"Em còn hi vọng... Chuyện công việc của hai người chúng ta... Có thể tự do".
Cố Chuẩn trầm ngâm nói "Tùy em". Giọng nói có chút bất lực, thở dài.
Hai người cùng ăn tối, khi về nhà, Cố Chuẩn tặng quà sinh nhật cho Mạc Ninh, đặt bên trên chiếc rương là một bó hoa cùng môt hộp quà nhỏ.
Người nhận được quà tuy đang vô cùng mệt mỏi nhưng cũng rất bất ngờ và hạnh phúc. Chỉ là người tặng quà hình như không có một chút vui vẻ nào.
Cố Chuẩn quả thật đang cố chịu đựng, anh hiểu rõ, thái độ trầm mặc lạnh lùng lúc này là tốt nhất, bởi vì trước khi Mạc Ninh hoàn toàn tin tưởng anh, cô có thể không biết nặng nhẹ nói ra những lời sắc nhọn, đâm anh bị thương.
Mấu chốt chính là, cô căn bản không biết mình sai ở chỗ nào.
Anh không quan tâm cô không nhận ý tốt của anh, điều anh để ý chính là câu."Xen vào việc của người khác". Của cô.
Một lần cuối cố cưỡng chế cảm xúc trong lòng, Cố Chuẩn cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi, chân dài sải bước đi vào thư phòng, ở cửa, anh nhẫn tâm, đưa lưng về phía Mạc Ninh nói "Trà sữa mới tung ra thị trường, buổi tối anh còn có chút bận rộn". Sau đó vào phòng đóng cửa.
Giọng nói và cơ thể anh biến mất trước mặt Mạc Ninh, cô sững sờ ôm quà tặng trong tay, đột nhiên có cảm giác sinh nhật lần này... rất không ý nghĩa.
Chiến tranh lạnh suốt ngày thứ sáu.
Nói thật ra, nói cả ngày cũng không tính là chiến tranh lạnh, bởi vì bọn họ căn bản không gặp nhau.
Mạc Ninh đã hứa với chủ nhiệm sẽ đưa bản thảo, lại dùng cả ngày để chạy bản thảo, ghi chép về công ty Hà Nguyên, sau khi tu sửa ngược xuôi cuối cùng cũng thoả mãn, đứng dậy cầm bản thảo đến phòng chủ nhiệm.
Trước cửa văn phòng gõ cửa một lúc, bên trong không có bất kỳ phản ứng nào, hỏi đồng nghiệp gần đó mới biết hôm nay chủ nhiệm không đi làm, gọi điện thoại, trình bày một chút về bản thảo của mình, chủ nhiệm cảm thấy được vì thế cô trực tiếp mang cho phòng biên tập. Đã giải quyết xong một mối nợ, lúc này Mạc Ninh mới có tâm trí suy nghĩ về tình trạng của mình và Cố Chuẩn.
Sáng sớm thứ bảy, Mạc Ninh cuối cùng cũng tìm được một lý do, đi đến trước cửa phòng làm việc của Cố Chuẩn gõ cửa.
Cửa không khóa, cô đi vào, Cố Chuẩn đang nằm trên giường lớn ở thư phòng, trên người đắp một chiếc chăn màu xanh biển, anh nằm nghiêng, bộ dạng đang ngủ rất sâu. Mạc Ninh không đành lòng quấy rầy anh, nhưng nhịn không được vẫn đến gần anh, chậm rãi, cứ như thế đứng nhìn anh ngủ.
Anh hình như rất mệt mỏi, lông mày có vết nhăn lại, Mạc Ninh không tự giác đưa tay chạm lên.
Anh không tỉnh, cô vẫn đưa tay di di, cô cảm giác nếu như làm thế dấu vết sẽ mờ đi và biến mất vậy. Tóc của anh cũng đã dài ra, rủ xuống, càng khiến bộ đồ ngủ đặc biệt hợp, lại khiến Mạc Ninh nảy ra ý định muốn ôm ấp. Cô lặng lẽ ngồi xuống giường Cố Chuẩn, nghĩ chắc anh đã ngủ rất muộn, bằng không sẽ không ngủ sâu như thế. Có thể là bởi vì anh không hề biết nên cô mới có thể không kiêng nể gì nhìn anh.
Anh mặc một chiếc áo T Shirt màu trắng, chăn mềm đè lên cánh tay tinh tráng, Mạc Ninh tìn tay anh, nghĩ đến anh đã từng ôm mình, còn những ngón tay thon dài kia... anh từng nhân lúc cô không để ý mà dạo chơi rất nhiều nơi trên người cô...
Cứ như thế nhìn, Mạc Ninh lại có cảm giác mình thật sự nhớ chủ nhân đôi bàn tay nay.
Loại cảm xúc kỳ quái này trong người cô, dần dần chiếm trọn tư duy của cô, Mạc Ninh có chút không chịu được tình trạng này, thật nhanh đứng dậy, cô nhanh chóng rời khỏi thu phòng.
Lúc Cố Chuẩn tỉnh lại đã là hơn chín giờ, Mạc Ninh đang ở phòng ngủ lên mạng, nghe được tiếng của anh, cô lớn tiếng gọi."Cố Chuẩn".
Tiếng bước chân ngoài phòng khác dừng lại, có tiếng Cố Chuẩn truyền đến. "Ừ?".
"Em và mẹ anh nói hôm nay mình sẽ qua bên đó ăn cơm".
Cố Chuẩn đáp "Ừ, mẹ có gọi cho anh". Nói xong, Cố Chuẩn đi vào phòng ngủ, từ tủ quần áo lớn lấy một bộ ra, tuỳ ý lột bỏ áo T shirt trên người.
Mạc Ninh xoay người lại trông thấy lưng anh, nhịn không được khẽ nuốt nước miếng, lại nhanh chóng quay đầu đi, trong lòng không ngừng niệm, sắc sắc không không.
Sau khi Cố Chuẩn thay đồ xong, xoay người nhàn nhạt hỏi."Em khá hơn chưa?".
Mạc Ninh nghe giọng của anh, có chút buồn bực, gật đầu nói."Vâng".
"Đi thôi".
Hai người Hoàng Kỳ Hoa và Cố Khải Nguyên đã sớm chuẩn bị cơm. Lúc Mạc Ninh và Cố Chuẩn đến, Cố Khải Nguyên đang dọn dẹp ở phòng khách, thấy hai người ông vui vẻ ra mặt "Cuối cùng cũng đến".
Hoàng Kỳ Hoa trên người mặc tạp dề, trong tay còn cầm một chiếu muôi chạy từ trong bếp ra, ánh mắt dừng lại nơi Cố Chuẩn và Mạc Ninh sau đó lưu luyến ròi đi, đột nhiên mỉm cười "Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ a".
Mạc Ninh lập tức đỏ mặt... tật xấu không thể bỏ. Cố Khải Nguyên vẫy tay với Hoàng Kỳ Hoa, "Em xem nồi soup đi, đến lúc đó vị không ngon đừng phàn này đấy".
Hoàng Kỳ Hoa hờn dỗi một câu "Ông già, thật đáng ghét". Rồi cười cười với Mạc Ninh "Để cho hai lão chồng nói chuyện đi, con đến giúp dì nhé".
Mạc Ninh buông túi, khẽ liếc Cố Chuẩn, thấy anh đang nhìn mình, vì thế phối hợp nói "Dì, để con giúp dì".
Phòng bếp của Cố gia rất rộng, Hoàng Kỳ Hoa đang hầm canh gà, cười giúp Mạc Ninh mặc tạp dề, sau đó ghé sát vào nói với Mạc Ninh."Ở cùng chỗ với Cố Chuẩn rồi hả?".
Mạc Ninh gật đầu.
Hoàng Kỳ Hoa bộ dạng cao hứng "hắc hắc" cười sau đó mới nghiêm túc hỏi."Chuyện khi nào? Tiến triển thuận lợi chứ".
Mạc Ninh nhìn bộ dạng bát quái của bà, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết. Ngẩng đầu suy nghĩ. "Chắc khoảng mười ngày? Hình như không phải, cháu cũng không nhớ rõ ngày nào nữa".
"Sao thế? Không khỏe à? Nó bắt nạt con à?".
Mạc Ninh lắc đầu.
"Ai, con dì dì hiểu, nó và cha nó tính cách giống nhau, vô cùng bướng bỉnh". Khuấy nồi soup, Hoàng Kỳ Hoa nói, vẻ mặt không tin lắm."Thật không làm gì khiến con giận chứ?".
Sợ người lớn lo lắng, Mạc Ninh kiên định nói."Thật sự không có".
Hoàng Kỳ Hoa yên tâm cười."Cãi nhau cũng không sao, con cũng đường sợ chúng ta lo lắng. Hiện tại đang là người yêu, không cãi nhau mới lạ, quan trọng là, đứa con này của dì không biết thể hiện bản thân, đi Mỹ vài năm, nó thật sự học được tính độc lập cao, nhiều khi không tiếng động chọc Cố Khải Nguyên tức gần chết. Dì nói con nghe, đối phó loại người này...".Mạc Ninh đang vô cùng hứng thú, Hoàng Kỳ Hoa đột nhiên chặn lại, cô không khỏi hiếu kỳ nhìn Hoàng Kỳ Hoa, thấy bà vẫn mỉm cười, giả bộ nghĩ chuyện gì đó. Mạc Ninh hiểu rõ mỉm cười, cũng không quấy rầy bà, nửa ngày sau Hoàng Kỳ Hoa mới hồi phục sau trạng thái ngây ngốc, cười hì hì nói."Dì đúng là già rồi, đối phó với lão Cố Khải Nguyên kia chính là phải có phương pháo, lão già này ưa mềm không ưa cứng, nếu con càng ép sẽ không hiệu quả, con phải như một vũng nước, khi đó mới có thể chiến thắng".
Mạc Ninh cái hiểu cái không gật đầu.
Bữa trưa rất phong phú. Hoàng Kỳ Hoa và Mạc Ninh ngồi gần nhau nói chuyện quần áo giày dép, Cố Chuẩn và Cố Khải Nguyên ngẫu nhiên sẽ bàn một chút chuyện thời sự. Không hề có cơ hội cho sự xấu hổ xuất hiện, mọi người ai cũng vui vẻ hoà thuận. Sau khi ăn xong, Hoàng Kỳ Hoa nói bên ngoài mặt trời rất tốt, khuyến khích cả ba người còn lại ra ngoài tản bộ phơi nắng.
Mạc Ninh cùng Cố Chuẩn đứng ở hai bị trí khácnhau, lại không hẹn mà nói được, Cố Khải Nguyên cũng không có ý kiến, vì thế, một nhà bốn người bước đi chầm chậm trên con đường nhỏ quanh chung cư.
Lúc này ở miền nam, mặt đất không ít là khô, trên cây cũng còn chút lá xanh, ánh mặt trời từ trên xuống, xuyên qua lá cây vẽ những vệt nắng trên đất, ngẫu nhiên cũng có gió thổi tới, Hoàng Kỳ Hoa cùng Mạc Ninh vô thức xiết chặt khăn quàng cổ, bốn người kẻ trước người sau nói chuyện vui vẻ, Hoàng Kỳ Hoa bị Mạc Ninh chọc cười, thỉnh thoảng khẽ huých nhẹ cánh tay cô, Cố Chuẩn ở đằng sau nhìn thấy bộ dạng thân mật của họ, không tự giác nở nụ cười dịu dàng. Nghiêng đầu nhìn Cố Khải Nguyên bên cạnh, ông chắp tay phía sau, ánh mắt cũng nhìn về phía hai người đi trước, biểu hiện cũng không khác Cố Chuẩn.
Phát hiện cái nhìn chăm chú của con trai, nụ cười trên mặt Cố Khải Nguyên cũng không thu lại, quay đầu nhìn anh, hơi uy nghiêm nói."Cũng không phải người đàn ông nào cũng tìm được một cô gái tốt, sự nghiệp tuy quan trọng, nhưng không thể làm bạn cả đời. Sống đến tuổi này, con sẽ biết, làm cho người phụ nữ mình yêu hạnh phúc so với sự nghiệp thành công còn khiến con có cảm giác thành công hơn nhiều, đồng thời, đây cũng là chuyện rất khó".
Ánh mắt Cố Chuẩn trầm tĩnh, nhìn ra phía xa của con đường nhỏ, thật lâu, giọng anh trầm trầm vang lên."Con biết".
Tiếng cười của Hoàng Kỳ Hoa và Mạc Ninh ở phía trước lại vang lên, Cố Khải Nguyên thay đổi một chút, cảm thấy chủ đề của mình có vẻ hơi nghiêm túc quá, thích thú thoải mái cười ha ha nói."Khi nào thì cho cha mẹ một đứa cháu nội đây?".
Cố Chuẩn thoáng giật mình sợ hãi, nhưng rất nhanh che đậy cảm xúc, cẩn thận nói."Sẽ không quá lâu".
Cố Khải Nguyên "ha ha" cười to nói."Tuy con là con ta, nhưng cha vẫn phải nói, vấn đề này không phải chuyện một người có thể quyết định, con đừng quá khẳng định".
Tiếng cười của Cố Khải Nguyên đã gây được sự chú ý của hai người phụ nữ phía trước, Hoàng Kỳ Hoa đang ôm tay Mạc Ninh, quay đầu nhìn về phía Cố Khải Nguyên, cười hỏi "Có chuyện gì mà ông cười vui như thế?".
Cố Khải Nguyên không cố kỵ nói."Chuyện bà đang rất mong mỏi".
Hoàng Kỳ Hoa giật mình, suy nghĩ một chút xem chuyện mình đang mong mỏi là gì, kéo Mạc Ninh đi đến trước mặt cha con Cố Khải Nguyên, ánh mắt dừng lại trên người Cố Chuẩn, bà hất càm hỏi "Nói đến chuyện cháu của mẹ sao?".
Cố Khải Nguyên lại lần nữa "ha ha" cười lên.
Mạc Ninh bị những lời này làm cho nghẹn không nói được gì, quay đầu bắt gặp ánh mắt đầy thoả mãn của Cố Chuẩn cười với mình, ánh mắt Mạc Ninh hỏi chuyện gì, Cố Chuẩn bất đắc dĩ nhếch môi với cô, bộ dạng bất đắc dĩ.
Sau đó trên đường đi, Hoàng Kỳ Hoa và Cố Khải Nguyên đi một hàng, Mạc Ninh và Cố Chuẩn lặng lẽ đi theo sau, Mạc Ninh nghe được Hoàng Kỳ Hoa nói muốn đến gặp cha mẹ mình, thật muốn nhanh chóng đến ngày cưới, cả người giống như đang nằm mơ.
"Sao, em sợ à?". Cố Chuẩn trêu chọc.
"Sợ gì?".
"Nét mặt của em hình như đang sợ hãi".
"Không có gì là sợ hãi cả, chỉ là em không quen lắm".
Cố Chuẩn nói."Anh cũng không có thói quen này".
Mạc Ninh thở dài, đưa tay vào trong áo khoác, tư thế chậm rãi bước bên Cố Chuẩn, cô không nhìn anh, nhẹ giọng gọi."Cố Chuẩn".
Cố Chuẩn nghiêng đầu nhìn cô."Ừ?".
"Chúng ta ở cùng một chỗ bao lâu rồi?".
"Không nhớ rõ". Cố Chuẩn thành thật trả lời, giống như đã rất lâu rồi, không phải như sự thật là bọn họ mùa hè này mới quen nhau.
"Em cũng không nhớ rõ". Coi như đánh cuộc đi, Mạc Ninh cũng nhanh chóng nói.
Nụ cười hiện lên, Cố Chuẩn nói."Đợi Thần thị ổn định lại...". Nói đến đây, anh cố ý dừng lại, tinh tế nhìn vào biểu hiện của Mạc Ninh, nửa ngày sau anh nói."Em rất lo lắng sao?". Rút tay khỏi túi quần, đầu nhón tay của anh nhẹ nhàng xoa cằm cười nói "Mặt em rất hồng".
Mạc Ninh đưa tay đẩy tay anh, trợn mắt "Vô sỉ". Sau đó cô nhìn thấy trong mắt anh ẩn chứ gì đó, thật sâu, nồng nàn, ấm áp, nhìn thấy khiến cảm xúc trong cô phập phồng.
Thì ra cũng không phải chỉ thổ lộ mới khiến người khác động tâm, giống như giờ phút này, cô nhìn sâu vào mắt anh, ở nơi đó bắt gặp bóng dáng của mình, nhìn thấy phía sau anh, ánh mặt trời chiếu xuống, ấm áp bao quanh anh. Cô chính là bị bức tranh này làm động tâm.
Ngay giây phút này, Mạc Ninh phảng phất nghe được từ trong sâu kín trái tim mình vang lên giọng nói, giọng nói đó đang nói."Anh là người đàn ông, là người duy nhất trên thế gian, có thể cùng cô vượt qua quãng đời còn lại".
Không có tiêu chí gì đặc biệt. Dù sao Cố Chuẩn cùng Mạc Ninh chính là rất hoàn hảo.
Chỉ là cảm giác đó còn chưa được bao lâu, Cố Chuẩn lại đi công tác, may là lần đi công tác này tương đối gần, ở Thượng Hải, hơn nữa trước khi anh đi cũng đã báo cho cô biếy, chỉ là một hoạt động nhỏ, anh sẽ không đi khỏi thành phố G quá ba ngày.
Mạc Ninh không hi vọng bản thân có vẻ già mồm cãi láo, dù sao "Một ngày không gặp như cách ba thu" cũng chưa tìm đến cô, vì thế cứ tiếp tục buồn chán đến chết trải qua ngày cuối tuần cuối cùng.
Sáng sớm thứ hai, Mạc Ninh đến toà soạn, trong lòng rất không yên muốn biết bản thảo về công ty Hà Nguyên có được đăng hay không. Ở cửa vào, cô gặp người đã lâu không gặp, Trương Kiệt Chí, anh ta đang đóng cửa xa, từ bãi đỗ xe đi về phía cô, Mạc Ninh biết anh ta không thấy mình, cũng giả bộ không phát hiện ra anh ta, đi thẳng vào tòa báo.
Hai người gặp nhau ở thang máy, Trương Kiệt Chí lúc này mới phát hiện ra cô, trên mặt lộ chút vui vẻ."Chào buổi sáng".
Mạc Ninh lịch sự gật đầu với anh ta "Chào buổi sáng" tầm mắt của cô rất cao, trông trông thấy ánh mắt của anh ta thoáng hiện một tia nguy hiểm hung ác.
Thang máy đi lên, Trương Kiệt Chí và Mạc Ninh cùng ra một tầng, ra khỏi thang máy, anh ra đi nhanh đến phòng tin tức, nhìn theo bóng lưng anh ta, Mạc Ninh lúc này mới phát hiện trên tay anh ta mang theo một chiếc túi.
Lúc Mạc Ninh đi vào văn phòng, đầu tiên là nghe có tiếng cười nói, là nụ cười khó nghe của Phó Tịch Nhan. Nhìn thấy Trương Kiệt Chí đứng tại bàn làm việc của cô ta, hai người đang vui vẻ nói chuyện, Mạc Ninh không muốn quan tâm, kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc của mình, cầm mấy tờ báo trên bàn, mở máy tính.
Trang đầu tiên chính là bản thảo của cô "Hà Nguyên, còn muốn che dấu bao lâu nữa?".
Trong lòng xuất hiện một chút vui sướng, Mạc Ninh lật đến trang, lúc này mới phát hiện bản thảo của mình chiếm hết một trang lớn, đối với."Nhà quan sát kinh tế" mà nói, chuyện này chỉ xảy ra với một bản thảo công bố một tin tức cực kỳ trọng đại.
Cẩn thận nhìn qua một lượt, cũng không có gì thay đổi lắm, nhìn thấy bức ảnh "chữ ký" kia cô cảm thấy vui vẻ, lại bắt đầu chú ý đến nhưng tin tức khác. Đúng lúc này, tiếng cười bên Phó Tịch Nhan cùng Trương Kiệt Chí dừng lại, Trương Kiệt Chí có chút lưu luyến không muốn dời đi, trước khi đi còn bày ra bộ mặt ý vị thâm trầm nhìn lướt qua Mạc Ninh.
Đến tận trưa có rất nhiều cuộc họp báo, mười giờ hơn Mạc Ninh chạy đến cuộc họp của phòng tuyên truyền, bởi vì trực tiếp phụ thuộc vào công ty nên Mạc Ninh không mở điện thaọi, đến khi họp xong mở điện thoại ra mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, hơn nữa hầu hết toàn là số cô lạ, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Là Tổng biên tập, ông đang đi công tác ở xa, Mạc Ninh nghi ngờ nhấc máy, còn chưa mở miệng, bên kia đã truyền đến tiếng nói."Bản thảo về công ty Hà Nguyên là cô viết?".
Mạc Ninh khó hiểu "Vâng" một tiếng.
"Sao không báo với tôi một câu? Vương Lam đã xem bản thảo chưa?".
"Vương chủ nghiệm nói có thể đăng".
"Tôi hỏi cô để anh ta đọc bản thảo sao?". Lý tổng biên hỏi.
Mạc Ninh thành thật nói."Không có".
Vừa dứt lời, giọng nói tức giận của Lý tổng biên tập truyền đến "Loạn rồi. Không chịu trách nhiệm, mấy người muốn làm loạn chỗ này sao?".
Mạc Ninh đã đi ra khỏi toà nhà, vẫn chưa hiểu vì sao tổng biên tập lại tức giận."Hôm nay tôi sẽ trở về, cô... không được hành động thiếu suyu nghĩ, bất cứ chuyện gì cũng phải đợi tôi trở về rồi nói tiếp".
Mạc Ninh nghe tổng biên tập nói thế, trong lòng dâng lên một chút lo lắng bất an hỏi "Cuối cùng là có chuyện gì vậy, tổng biên?".
Lý tổng biên giận dữ nói "Bản thảo trang nhất này... ai... Cô chính là quá sơ suất"
Đường phía trước rõ ràng, nỗi lòng Cố Chuẩn cũng dần dần hiểu rõ. Mạc Ninh tuyệt đối không phải cô gái trong khi cãi nhau vẫn có thể vui vẻ, cô biết rõ nói điều gì có thể làm anh tổn thương, lời nói chính là vũ khí của cô, cô sử dụng vũ khí của mình cũng rất giỏi.
Cuộc sống nhàm chán quá lâu, Cố Chuẩn học được cách khắc chế nhược điểm của bản thân. Anh đem những nhược điểm của mình dấu đến nơi bản thân cũng không biết là nơi nào, điều khiến anh không ngờ tới là, sau khi Mạc Ninh xuất hiện, nhược điểm của anh càng lúc càng nhiều thêm.
Hiện tại mới hiểu được, không phải nhược điểm nhiều lên, chẳng qua anh để ý nhiều hơn thôi.
Anh biết rõ nhiệt độ ngoài xe rất thấp, nhưng vẫn không nhịn được mở hé một chút cửa sổ xe, những làn gió như những lưỡi dao nhọn thổi đến, chậm rãi, nỗi lòng cũng an tĩnh hơn, ngữ khí của anh đã có phần dịu đi."Như vậy, dù có chuyện gì em cũng vẫn quyết tâm điều tra chuyện của công ty Hà Nguyên?".
Mạc Ninh kiên định nói. "Đúng".
"Được". Cố Chuẩn bỏ qua đề tài này, cũng không nói thêm chuyện gì nữa.
Cố Chuẩn mở cửa sổ ra, không khí mới mẻ thổi tới bên Mạc Ninh, cũng khiến cô tĩnh tâm nhiều hơn. Thật lâu sau cô cuối cùng mở miệng."Em xin lỗi".
"Vì sao nói xin lỗi?". Cố Chuẩn lạnh lùng.
"Lời em nói ra quá nặng nề, anh luôn rất tốt với em". Mạc Ninh nói, dừng một chút nói tiếp "Chuyện công ty Hà Nguyên là chuyện rất nghiêm trọng, anh không thể nói cụ thể cho em, em cũng không thể nghe theo anh".
"Anh hiểu".
"Em còn hi vọng... Chuyện công việc của hai người chúng ta... Có thể tự do".
Cố Chuẩn trầm ngâm nói "Tùy em". Giọng nói có chút bất lực, thở dài.
Hai người cùng ăn tối, khi về nhà, Cố Chuẩn tặng quà sinh nhật cho Mạc Ninh, đặt bên trên chiếc rương là một bó hoa cùng môt hộp quà nhỏ.
Người nhận được quà tuy đang vô cùng mệt mỏi nhưng cũng rất bất ngờ và hạnh phúc. Chỉ là người tặng quà hình như không có một chút vui vẻ nào.
Cố Chuẩn quả thật đang cố chịu đựng, anh hiểu rõ, thái độ trầm mặc lạnh lùng lúc này là tốt nhất, bởi vì trước khi Mạc Ninh hoàn toàn tin tưởng anh, cô có thể không biết nặng nhẹ nói ra những lời sắc nhọn, đâm anh bị thương.
Mấu chốt chính là, cô căn bản không biết mình sai ở chỗ nào.
Anh không quan tâm cô không nhận ý tốt của anh, điều anh để ý chính là câu."Xen vào việc của người khác". Của cô.
Một lần cuối cố cưỡng chế cảm xúc trong lòng, Cố Chuẩn cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi, chân dài sải bước đi vào thư phòng, ở cửa, anh nhẫn tâm, đưa lưng về phía Mạc Ninh nói "Trà sữa mới tung ra thị trường, buổi tối anh còn có chút bận rộn". Sau đó vào phòng đóng cửa.
Giọng nói và cơ thể anh biến mất trước mặt Mạc Ninh, cô sững sờ ôm quà tặng trong tay, đột nhiên có cảm giác sinh nhật lần này... rất không ý nghĩa.
Chiến tranh lạnh suốt ngày thứ sáu.
Nói thật ra, nói cả ngày cũng không tính là chiến tranh lạnh, bởi vì bọn họ căn bản không gặp nhau.
Mạc Ninh đã hứa với chủ nhiệm sẽ đưa bản thảo, lại dùng cả ngày để chạy bản thảo, ghi chép về công ty Hà Nguyên, sau khi tu sửa ngược xuôi cuối cùng cũng thoả mãn, đứng dậy cầm bản thảo đến phòng chủ nhiệm.
Trước cửa văn phòng gõ cửa một lúc, bên trong không có bất kỳ phản ứng nào, hỏi đồng nghiệp gần đó mới biết hôm nay chủ nhiệm không đi làm, gọi điện thoại, trình bày một chút về bản thảo của mình, chủ nhiệm cảm thấy được vì thế cô trực tiếp mang cho phòng biên tập. Đã giải quyết xong một mối nợ, lúc này Mạc Ninh mới có tâm trí suy nghĩ về tình trạng của mình và Cố Chuẩn.
Sáng sớm thứ bảy, Mạc Ninh cuối cùng cũng tìm được một lý do, đi đến trước cửa phòng làm việc của Cố Chuẩn gõ cửa.
Cửa không khóa, cô đi vào, Cố Chuẩn đang nằm trên giường lớn ở thư phòng, trên người đắp một chiếc chăn màu xanh biển, anh nằm nghiêng, bộ dạng đang ngủ rất sâu. Mạc Ninh không đành lòng quấy rầy anh, nhưng nhịn không được vẫn đến gần anh, chậm rãi, cứ như thế đứng nhìn anh ngủ.
Anh hình như rất mệt mỏi, lông mày có vết nhăn lại, Mạc Ninh không tự giác đưa tay chạm lên.
Anh không tỉnh, cô vẫn đưa tay di di, cô cảm giác nếu như làm thế dấu vết sẽ mờ đi và biến mất vậy. Tóc của anh cũng đã dài ra, rủ xuống, càng khiến bộ đồ ngủ đặc biệt hợp, lại khiến Mạc Ninh nảy ra ý định muốn ôm ấp. Cô lặng lẽ ngồi xuống giường Cố Chuẩn, nghĩ chắc anh đã ngủ rất muộn, bằng không sẽ không ngủ sâu như thế. Có thể là bởi vì anh không hề biết nên cô mới có thể không kiêng nể gì nhìn anh.
Anh mặc một chiếc áo T Shirt màu trắng, chăn mềm đè lên cánh tay tinh tráng, Mạc Ninh tìn tay anh, nghĩ đến anh đã từng ôm mình, còn những ngón tay thon dài kia... anh từng nhân lúc cô không để ý mà dạo chơi rất nhiều nơi trên người cô...
Cứ như thế nhìn, Mạc Ninh lại có cảm giác mình thật sự nhớ chủ nhân đôi bàn tay nay.
Loại cảm xúc kỳ quái này trong người cô, dần dần chiếm trọn tư duy của cô, Mạc Ninh có chút không chịu được tình trạng này, thật nhanh đứng dậy, cô nhanh chóng rời khỏi thu phòng.
Lúc Cố Chuẩn tỉnh lại đã là hơn chín giờ, Mạc Ninh đang ở phòng ngủ lên mạng, nghe được tiếng của anh, cô lớn tiếng gọi."Cố Chuẩn".
Tiếng bước chân ngoài phòng khác dừng lại, có tiếng Cố Chuẩn truyền đến. "Ừ?".
"Em và mẹ anh nói hôm nay mình sẽ qua bên đó ăn cơm".
Cố Chuẩn đáp "Ừ, mẹ có gọi cho anh". Nói xong, Cố Chuẩn đi vào phòng ngủ, từ tủ quần áo lớn lấy một bộ ra, tuỳ ý lột bỏ áo T shirt trên người.
Mạc Ninh xoay người lại trông thấy lưng anh, nhịn không được khẽ nuốt nước miếng, lại nhanh chóng quay đầu đi, trong lòng không ngừng niệm, sắc sắc không không.
Sau khi Cố Chuẩn thay đồ xong, xoay người nhàn nhạt hỏi."Em khá hơn chưa?".
Mạc Ninh nghe giọng của anh, có chút buồn bực, gật đầu nói."Vâng".
"Đi thôi".
Hai người Hoàng Kỳ Hoa và Cố Khải Nguyên đã sớm chuẩn bị cơm. Lúc Mạc Ninh và Cố Chuẩn đến, Cố Khải Nguyên đang dọn dẹp ở phòng khách, thấy hai người ông vui vẻ ra mặt "Cuối cùng cũng đến".
Hoàng Kỳ Hoa trên người mặc tạp dề, trong tay còn cầm một chiếu muôi chạy từ trong bếp ra, ánh mắt dừng lại nơi Cố Chuẩn và Mạc Ninh sau đó lưu luyến ròi đi, đột nhiên mỉm cười "Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ a".
Mạc Ninh lập tức đỏ mặt... tật xấu không thể bỏ. Cố Khải Nguyên vẫy tay với Hoàng Kỳ Hoa, "Em xem nồi soup đi, đến lúc đó vị không ngon đừng phàn này đấy".
Hoàng Kỳ Hoa hờn dỗi một câu "Ông già, thật đáng ghét". Rồi cười cười với Mạc Ninh "Để cho hai lão chồng nói chuyện đi, con đến giúp dì nhé".
Mạc Ninh buông túi, khẽ liếc Cố Chuẩn, thấy anh đang nhìn mình, vì thế phối hợp nói "Dì, để con giúp dì".
Phòng bếp của Cố gia rất rộng, Hoàng Kỳ Hoa đang hầm canh gà, cười giúp Mạc Ninh mặc tạp dề, sau đó ghé sát vào nói với Mạc Ninh."Ở cùng chỗ với Cố Chuẩn rồi hả?".
Mạc Ninh gật đầu.
Hoàng Kỳ Hoa bộ dạng cao hứng "hắc hắc" cười sau đó mới nghiêm túc hỏi."Chuyện khi nào? Tiến triển thuận lợi chứ".
Mạc Ninh nhìn bộ dạng bát quái của bà, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết. Ngẩng đầu suy nghĩ. "Chắc khoảng mười ngày? Hình như không phải, cháu cũng không nhớ rõ ngày nào nữa".
"Sao thế? Không khỏe à? Nó bắt nạt con à?".
Mạc Ninh lắc đầu.
"Ai, con dì dì hiểu, nó và cha nó tính cách giống nhau, vô cùng bướng bỉnh". Khuấy nồi soup, Hoàng Kỳ Hoa nói, vẻ mặt không tin lắm."Thật không làm gì khiến con giận chứ?".
Sợ người lớn lo lắng, Mạc Ninh kiên định nói."Thật sự không có".
Hoàng Kỳ Hoa yên tâm cười."Cãi nhau cũng không sao, con cũng đường sợ chúng ta lo lắng. Hiện tại đang là người yêu, không cãi nhau mới lạ, quan trọng là, đứa con này của dì không biết thể hiện bản thân, đi Mỹ vài năm, nó thật sự học được tính độc lập cao, nhiều khi không tiếng động chọc Cố Khải Nguyên tức gần chết. Dì nói con nghe, đối phó loại người này...".Mạc Ninh đang vô cùng hứng thú, Hoàng Kỳ Hoa đột nhiên chặn lại, cô không khỏi hiếu kỳ nhìn Hoàng Kỳ Hoa, thấy bà vẫn mỉm cười, giả bộ nghĩ chuyện gì đó. Mạc Ninh hiểu rõ mỉm cười, cũng không quấy rầy bà, nửa ngày sau Hoàng Kỳ Hoa mới hồi phục sau trạng thái ngây ngốc, cười hì hì nói."Dì đúng là già rồi, đối phó với lão Cố Khải Nguyên kia chính là phải có phương pháo, lão già này ưa mềm không ưa cứng, nếu con càng ép sẽ không hiệu quả, con phải như một vũng nước, khi đó mới có thể chiến thắng".
Mạc Ninh cái hiểu cái không gật đầu.
Bữa trưa rất phong phú. Hoàng Kỳ Hoa và Mạc Ninh ngồi gần nhau nói chuyện quần áo giày dép, Cố Chuẩn và Cố Khải Nguyên ngẫu nhiên sẽ bàn một chút chuyện thời sự. Không hề có cơ hội cho sự xấu hổ xuất hiện, mọi người ai cũng vui vẻ hoà thuận. Sau khi ăn xong, Hoàng Kỳ Hoa nói bên ngoài mặt trời rất tốt, khuyến khích cả ba người còn lại ra ngoài tản bộ phơi nắng.
Mạc Ninh cùng Cố Chuẩn đứng ở hai bị trí khácnhau, lại không hẹn mà nói được, Cố Khải Nguyên cũng không có ý kiến, vì thế, một nhà bốn người bước đi chầm chậm trên con đường nhỏ quanh chung cư.
Lúc này ở miền nam, mặt đất không ít là khô, trên cây cũng còn chút lá xanh, ánh mặt trời từ trên xuống, xuyên qua lá cây vẽ những vệt nắng trên đất, ngẫu nhiên cũng có gió thổi tới, Hoàng Kỳ Hoa cùng Mạc Ninh vô thức xiết chặt khăn quàng cổ, bốn người kẻ trước người sau nói chuyện vui vẻ, Hoàng Kỳ Hoa bị Mạc Ninh chọc cười, thỉnh thoảng khẽ huých nhẹ cánh tay cô, Cố Chuẩn ở đằng sau nhìn thấy bộ dạng thân mật của họ, không tự giác nở nụ cười dịu dàng. Nghiêng đầu nhìn Cố Khải Nguyên bên cạnh, ông chắp tay phía sau, ánh mắt cũng nhìn về phía hai người đi trước, biểu hiện cũng không khác Cố Chuẩn.
Phát hiện cái nhìn chăm chú của con trai, nụ cười trên mặt Cố Khải Nguyên cũng không thu lại, quay đầu nhìn anh, hơi uy nghiêm nói."Cũng không phải người đàn ông nào cũng tìm được một cô gái tốt, sự nghiệp tuy quan trọng, nhưng không thể làm bạn cả đời. Sống đến tuổi này, con sẽ biết, làm cho người phụ nữ mình yêu hạnh phúc so với sự nghiệp thành công còn khiến con có cảm giác thành công hơn nhiều, đồng thời, đây cũng là chuyện rất khó".
Ánh mắt Cố Chuẩn trầm tĩnh, nhìn ra phía xa của con đường nhỏ, thật lâu, giọng anh trầm trầm vang lên."Con biết".
Tiếng cười của Hoàng Kỳ Hoa và Mạc Ninh ở phía trước lại vang lên, Cố Khải Nguyên thay đổi một chút, cảm thấy chủ đề của mình có vẻ hơi nghiêm túc quá, thích thú thoải mái cười ha ha nói."Khi nào thì cho cha mẹ một đứa cháu nội đây?".
Cố Chuẩn thoáng giật mình sợ hãi, nhưng rất nhanh che đậy cảm xúc, cẩn thận nói."Sẽ không quá lâu".
Cố Khải Nguyên "ha ha" cười to nói."Tuy con là con ta, nhưng cha vẫn phải nói, vấn đề này không phải chuyện một người có thể quyết định, con đừng quá khẳng định".
Tiếng cười của Cố Khải Nguyên đã gây được sự chú ý của hai người phụ nữ phía trước, Hoàng Kỳ Hoa đang ôm tay Mạc Ninh, quay đầu nhìn về phía Cố Khải Nguyên, cười hỏi "Có chuyện gì mà ông cười vui như thế?".
Cố Khải Nguyên không cố kỵ nói."Chuyện bà đang rất mong mỏi".
Hoàng Kỳ Hoa giật mình, suy nghĩ một chút xem chuyện mình đang mong mỏi là gì, kéo Mạc Ninh đi đến trước mặt cha con Cố Khải Nguyên, ánh mắt dừng lại trên người Cố Chuẩn, bà hất càm hỏi "Nói đến chuyện cháu của mẹ sao?".
Cố Khải Nguyên lại lần nữa "ha ha" cười lên.
Mạc Ninh bị những lời này làm cho nghẹn không nói được gì, quay đầu bắt gặp ánh mắt đầy thoả mãn của Cố Chuẩn cười với mình, ánh mắt Mạc Ninh hỏi chuyện gì, Cố Chuẩn bất đắc dĩ nhếch môi với cô, bộ dạng bất đắc dĩ.
Sau đó trên đường đi, Hoàng Kỳ Hoa và Cố Khải Nguyên đi một hàng, Mạc Ninh và Cố Chuẩn lặng lẽ đi theo sau, Mạc Ninh nghe được Hoàng Kỳ Hoa nói muốn đến gặp cha mẹ mình, thật muốn nhanh chóng đến ngày cưới, cả người giống như đang nằm mơ.
"Sao, em sợ à?". Cố Chuẩn trêu chọc.
"Sợ gì?".
"Nét mặt của em hình như đang sợ hãi".
"Không có gì là sợ hãi cả, chỉ là em không quen lắm".
Cố Chuẩn nói."Anh cũng không có thói quen này".
Mạc Ninh thở dài, đưa tay vào trong áo khoác, tư thế chậm rãi bước bên Cố Chuẩn, cô không nhìn anh, nhẹ giọng gọi."Cố Chuẩn".
Cố Chuẩn nghiêng đầu nhìn cô."Ừ?".
"Chúng ta ở cùng một chỗ bao lâu rồi?".
"Không nhớ rõ". Cố Chuẩn thành thật trả lời, giống như đã rất lâu rồi, không phải như sự thật là bọn họ mùa hè này mới quen nhau.
"Em cũng không nhớ rõ". Coi như đánh cuộc đi, Mạc Ninh cũng nhanh chóng nói.
Nụ cười hiện lên, Cố Chuẩn nói."Đợi Thần thị ổn định lại...". Nói đến đây, anh cố ý dừng lại, tinh tế nhìn vào biểu hiện của Mạc Ninh, nửa ngày sau anh nói."Em rất lo lắng sao?". Rút tay khỏi túi quần, đầu nhón tay của anh nhẹ nhàng xoa cằm cười nói "Mặt em rất hồng".
Mạc Ninh đưa tay đẩy tay anh, trợn mắt "Vô sỉ". Sau đó cô nhìn thấy trong mắt anh ẩn chứ gì đó, thật sâu, nồng nàn, ấm áp, nhìn thấy khiến cảm xúc trong cô phập phồng.
Thì ra cũng không phải chỉ thổ lộ mới khiến người khác động tâm, giống như giờ phút này, cô nhìn sâu vào mắt anh, ở nơi đó bắt gặp bóng dáng của mình, nhìn thấy phía sau anh, ánh mặt trời chiếu xuống, ấm áp bao quanh anh. Cô chính là bị bức tranh này làm động tâm.
Ngay giây phút này, Mạc Ninh phảng phất nghe được từ trong sâu kín trái tim mình vang lên giọng nói, giọng nói đó đang nói."Anh là người đàn ông, là người duy nhất trên thế gian, có thể cùng cô vượt qua quãng đời còn lại".
Không có tiêu chí gì đặc biệt. Dù sao Cố Chuẩn cùng Mạc Ninh chính là rất hoàn hảo.
Chỉ là cảm giác đó còn chưa được bao lâu, Cố Chuẩn lại đi công tác, may là lần đi công tác này tương đối gần, ở Thượng Hải, hơn nữa trước khi anh đi cũng đã báo cho cô biếy, chỉ là một hoạt động nhỏ, anh sẽ không đi khỏi thành phố G quá ba ngày.
Mạc Ninh không hi vọng bản thân có vẻ già mồm cãi láo, dù sao "Một ngày không gặp như cách ba thu" cũng chưa tìm đến cô, vì thế cứ tiếp tục buồn chán đến chết trải qua ngày cuối tuần cuối cùng.
Sáng sớm thứ hai, Mạc Ninh đến toà soạn, trong lòng rất không yên muốn biết bản thảo về công ty Hà Nguyên có được đăng hay không. Ở cửa vào, cô gặp người đã lâu không gặp, Trương Kiệt Chí, anh ta đang đóng cửa xa, từ bãi đỗ xe đi về phía cô, Mạc Ninh biết anh ta không thấy mình, cũng giả bộ không phát hiện ra anh ta, đi thẳng vào tòa báo.
Hai người gặp nhau ở thang máy, Trương Kiệt Chí lúc này mới phát hiện ra cô, trên mặt lộ chút vui vẻ."Chào buổi sáng".
Mạc Ninh lịch sự gật đầu với anh ta "Chào buổi sáng" tầm mắt của cô rất cao, trông trông thấy ánh mắt của anh ta thoáng hiện một tia nguy hiểm hung ác.
Thang máy đi lên, Trương Kiệt Chí và Mạc Ninh cùng ra một tầng, ra khỏi thang máy, anh ra đi nhanh đến phòng tin tức, nhìn theo bóng lưng anh ta, Mạc Ninh lúc này mới phát hiện trên tay anh ta mang theo một chiếc túi.
Lúc Mạc Ninh đi vào văn phòng, đầu tiên là nghe có tiếng cười nói, là nụ cười khó nghe của Phó Tịch Nhan. Nhìn thấy Trương Kiệt Chí đứng tại bàn làm việc của cô ta, hai người đang vui vẻ nói chuyện, Mạc Ninh không muốn quan tâm, kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc của mình, cầm mấy tờ báo trên bàn, mở máy tính.
Trang đầu tiên chính là bản thảo của cô "Hà Nguyên, còn muốn che dấu bao lâu nữa?".
Trong lòng xuất hiện một chút vui sướng, Mạc Ninh lật đến trang, lúc này mới phát hiện bản thảo của mình chiếm hết một trang lớn, đối với."Nhà quan sát kinh tế" mà nói, chuyện này chỉ xảy ra với một bản thảo công bố một tin tức cực kỳ trọng đại.
Cẩn thận nhìn qua một lượt, cũng không có gì thay đổi lắm, nhìn thấy bức ảnh "chữ ký" kia cô cảm thấy vui vẻ, lại bắt đầu chú ý đến nhưng tin tức khác. Đúng lúc này, tiếng cười bên Phó Tịch Nhan cùng Trương Kiệt Chí dừng lại, Trương Kiệt Chí có chút lưu luyến không muốn dời đi, trước khi đi còn bày ra bộ mặt ý vị thâm trầm nhìn lướt qua Mạc Ninh.
Đến tận trưa có rất nhiều cuộc họp báo, mười giờ hơn Mạc Ninh chạy đến cuộc họp của phòng tuyên truyền, bởi vì trực tiếp phụ thuộc vào công ty nên Mạc Ninh không mở điện thaọi, đến khi họp xong mở điện thoại ra mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, hơn nữa hầu hết toàn là số cô lạ, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Là Tổng biên tập, ông đang đi công tác ở xa, Mạc Ninh nghi ngờ nhấc máy, còn chưa mở miệng, bên kia đã truyền đến tiếng nói."Bản thảo về công ty Hà Nguyên là cô viết?".
Mạc Ninh khó hiểu "Vâng" một tiếng.
"Sao không báo với tôi một câu? Vương Lam đã xem bản thảo chưa?".
"Vương chủ nghiệm nói có thể đăng".
"Tôi hỏi cô để anh ta đọc bản thảo sao?". Lý tổng biên hỏi.
Mạc Ninh thành thật nói."Không có".
Vừa dứt lời, giọng nói tức giận của Lý tổng biên tập truyền đến "Loạn rồi. Không chịu trách nhiệm, mấy người muốn làm loạn chỗ này sao?".
Mạc Ninh đã đi ra khỏi toà nhà, vẫn chưa hiểu vì sao tổng biên tập lại tức giận."Hôm nay tôi sẽ trở về, cô... không được hành động thiếu suyu nghĩ, bất cứ chuyện gì cũng phải đợi tôi trở về rồi nói tiếp".
Mạc Ninh nghe tổng biên tập nói thế, trong lòng dâng lên một chút lo lắng bất an hỏi "Cuối cùng là có chuyện gì vậy, tổng biên?".
Lý tổng biên giận dữ nói "Bản thảo trang nhất này... ai... Cô chính là quá sơ suất"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store