"Quả thật là anh Nobita!"Jaiko khẳng định chắc chắn xong mới len lén bám đuôi theo hai người phía trước mình. Nhưng vẫn cảm thấy hơi bực bội vì không biết ai kia đang đi bên cạnh Nobita. Thế nên, Jaiko liền lập tức vểnh tai cao để nghe cho được đoạn hội thoại. Có điều là, giọng nói trầm mà ấm áp như vậy... đừng bảo rằng lại là anh Dekisugi đẹp trai, học giỏi đó đấy nhá! - Doraemon bỏ về tương lai rồi sao? Là do tớ phải không? Nobita nhìn người bên cạnh mình, chỉ bặm môi không nói được gì cả. Bởi cậu làm sao có thể giải thích rõ ràng ra... toàn bộ câu chuyện của ngày hôm đấy... thật sự chính là vì do cậu. Quaylạimấyngày trước... Saukhi thoát khỏiviệcbị Doraemon đèdướithân, Nobita mặtmàyđỏ bừng chạy vội xuống nhà trước cảmẹvà cái tênđãbất ngờthổlộtình cảmvớicậu đó. Nhưng điều nàybản thânhoàn toànchưatừngnghĩ, làmsao Doraemon cóthểthích cậu đượcchứ? Kể từ lúc hai đứa trở thành bạn bè thân thiết sống chết gì cũng cùng nhau, cậu đã luôn quen vớiviệc coi Doraemonnhưtrikỉ, nhưmộtngườibạn mà khi xa thì nhớ, khi gặp lại cảm thấyvui vẻvàhạnh phúc. Nhưngđơn giản cái đó cũng chỉlàtìnhbạn. Việc Doraemon bỗng dưng nóithíchcậuquảthựclàkhiếnbản thân sốc khôngthôi. Vậy nên, thời điểm mà Nobita ngồivàobàn ăn đương nhiên vẫn trong trạngtháivô cùng mấtbình tĩnh, mặt đỏgaygắtvànhịpthởcóphầnhơihỗnloạn. Tới khi cả Doraemon và mẹ đều đã cùng xuống chỗ ngồi, nhất thời lại phải đối diệnvớiaikiacànglàm Nobita ngượng ngùng vàtrốngngựcdồn dập đập liên hồi. Cậucóthểcảm nhận rõ ánh mắt của Doraemonđangnhìnmình chằmchằm từng đợt và cũng bởi chính nó mà cả bữa tối cậu hầu như chỉ ăn được qua loa. Rồi cậu bắt đầu tránh mặt đi Doraemon, dùbản thânbiết rõ làm vậy làquáđángnhưng Nobita không tài nào chấp nhận nổiviệcngườibạnthânnhấtcủa mình lạinảysinhcáicảm giác tình yêu lẫn lộnkhônghềđúngđắnđó. Nókhácvới Dekisugi, bởi nếu có thể biến một kẻ thù truyềnkiếpnhiều năm mà trở thành mốiquan hệ "thân thiết" hơn thì việc đấy... hẳn đã là tốt. CònDoraemon thì... cậu thật sự... thật sựkhônglàmđược... - Nobita! Cậu rốt cuộcmuốn trốn tránh tớ đến khinàođây hả! Nhìn Doraemongiận dữnắmchặtcánhtaymình, Nobita bỗng nhiên cảmthấy toàn thân bất giác gánh chịu một trận nhẹ run rẩy. Rồi cậu mấpmáy đôi môi đãimlặngtừnãy, cố gắngtrả lờicáingười đang hiện đứng trước mặt.- Tớkhôngbiết... Chỉbatừ thôi, nhưng hòa cùng nétmặt buồn rầuvà thống khổđóliềnkhiếnsựgiận dữtrongngườiDoraemon giống như bị hút cạn hết mất sức lực. Hắn không phảichưa từng tính tớiviệc Nobita sẽphản ứng thế nàovớichuyệnhắnthổlộtìnhcảmra, nhưng hiệntạiđây, cậu ấy trốntránhhắndữ dộivàchật vật đến vậy, lòng thực sự là cảm thấy tổn thương. - Hóaratớthíchcậu lại làm cậu phảikhổsởnhưvậysao? Nobita không nóiđượcgìcả. Chỉbiết cúi mặtthật thấp nhìnsànnhà. Tiếp đó, cậulạinghethấy Doraemon nói, nhưng giọng điệu cất lên lại chứa đầy mềmyếu. - Tạisao Dekisugi thíchcậuthìđượccòntớ lại khôngthể? - Cậu... cậu đang nói gì vậy? Đó... đó tại vìcậulàbạnthân tớ! - Nobitanhấtthờikhônggiữnổibìnhtĩnh.Người đối diện cậu liền hỏi, lạigiống như khẳng định. - Chínhbởi thế nênDekisugimớiđượcđáp lạitình cảmcủacậuthayvìtớ. - Cáiđó... khôngphải... thực sự không phải, chỉ làtớ muốn quan tâmcậuấyhơn, bởi ởbên cậu ấytớthấyrất... rất... - Hạnhphúc... đúng chứ? Trái tim đột ngột đánh "thịch" một tiếng. Nobita cố gắng ngăn chobản thânmìnhkhông sốc, nhưng quả thậtlàcậu đã nghĩtớihaichữđấy. - Nobita... - ... - Cậuthật sựđãthíchDekisugi rồi. Doraemon nóivớivẻmặtđauđớn. - Chắc cũng không cầntớởbênnữađâu, nhỉ? Rồihắnđẩyngănkéobàncậura, không hề nóithêmbất cứ lờinàonữamàtrực tiếpnhảyxuốngcỗmáythời giantrởvề với thếkỉ 22. Bởi hành động người kia quánhanh chóng, nên Nobita nhất thờiphản ứng không kịp để giữ lại. Cuối cùng thì... Doraemoncứthế mà đimấtnhưvậy......Cậu hiện tại cảm thấy thật hối hận, thế nhưng... điều mà Doraemon nói đó, việc cậu thích lại Dekisugi... người đang ở ngay kế bên mình lúc này đây... - Cậu có nghe tớ không vậy? Nobita dứt khỏi suy nghĩ bởi tiếng của Dekisugi, cậu ngước nhẹ lên mang theo vẻ mặt hơi buồn rầu. - Có. Chỉ là... giờ tớ muốn tới thế kỉ 22 để bảo Doraemon quay lại. - Nhưng cậu không có cỗ máy thời gian. - Tớ biết... - Nobita này... Cậu thấy ánh mắt phức tạp của Dekisugi. Cậu ấy dường như muốn nói điều gì đó, thế nhưng lại bất chợt hôn nhẹ lên môi cậu. Nobita bàng hoàng một lúc rồi đỏ mặt. - Cậu làm gì thế chứ! - Đột nhiên... muốn hôn cậu thôi. Dekisugi mỉm cười làm nổi lên nét mặt điển trai thường ngày, cùng lời nói trước đó lại khiến tim Nobita đập mạnh thình thịch. Cũng không hề biết phía đằng sau, ai kia đang trợn tròn mắt thất kinh vì chứng kiến được cảnh tượng vô cùng sốc. Jaiko trong nháy mắt ngập tràn ý tưởng và cảm hứng ùa về như bão lũ. Tự thấy hôm nay bản thân thật may mắn khi khám phá ra được mối tình đẹp và thực tế đến vậy. Hạnh phúc... hạnh phúc... thực sự quá hạnh phúc mà...- Jaiko.- ... - Jaiko. - ... - Này, Jaiko! Đang lên tiên mà bị kéo xuống như thế. Jaiko mặt mày khó chịu quay lại nhìn kẻ phía sau mình. Cũng kinh ngạc một phần lớn. - Anh Suneo!? Chẳng phải anh đang ở bên Mỹ du học sao? - Thì anh trở về đây là bởi vì... Ủa? Em đang trốn trong bụi cây để tìm ý tưởng hả? - Đâu có! Jaiko khẽ suỵt tiếng để tránh hai người mà mình theo dõi kia không phát hiện ra, có điều là họ đã đi mất tăm mất tích rồi. - Tại anh hết đó! - Jaiko bực tức đổ lỗi cho Suneo vô tội. - Ơ... anh... anh làm gì chứ?? - Suneo thật không hiểu.- Mau mau tránh đường ra cho em!Nhìn thấy Jaiko sắp bỏ đi, Suneo vội vã chạy theo con bé mập mạp đó. - Khoan đã! - Gì nữa đây? - Cả gia đình em đã chuyển nhà rồi hả? - Đúng vậy.- Đưa anh về chỗ ở mới của em được không?... Anh muốn... gặp Jaian.Hết chap 8~