Defiko Nice To Meet You
ngay khi tin tức về chuyện của hlv nổ ra, kim hách khuê còn đang bận stream. do đặt chế độ im lặng cho điện thoại nên đến tận sau khi trận đấu kết thúc, kim hách khuê cầm điện thoại lên thấy bị oanh tạc tin nhắn liên tục thì mới biết đại khái là đã xảy ra chuyện.kiềm nén những tâm tư hỗn độn trong lòng xuống, kim hách khuê tắt stream, ngồi tại chỗ và bắt đầu tìm xem tin về hlv. một hàng chữ xẹt qua, kim hách khuê cảm giác như khí lực toàn thân bị cuốn trôi từng chút từng chút một. anh nhắm mắt lại ngồi dựa vào ghế, trong đầu là những mạch suy nghĩ rối rắm."anh hách khuê. . . chúng ta nên làm gì bây giờ. . ."kim hách khuê mở mắt ra, thấy vẻ mặt mờ mịt luống cuống của mân tích, giọng nói run run và tiếng khóc nức nở bị đè nén đến khó nhận ra.anh thở dài một hơi, sau đó ngồi thẳng lên."trước tiên anh phải nói chuyện với bên câu lạc bộ để hỏi rõ tình hình hiện tại đã, em không cần phải sợ, anh sẽ nghĩ cách."nhưng mọi người đều chỉ nói với anh một câu: hãy chờ thông báo mới, hiện tại không thể giải thích gì thêm.con đường phía trước mờ mịt, có thể là đường phẳng, cũng có thể là vách núi.đến tối lại mệt mỏi lê bước trở về ký túc xá, nhìn vào ánh mắt tràn ngập kỳ vọng thậm chí còn mang theo chút van nài của liễu mân tích, kim hách khuê không biết phải làm sao để có thể nói cho em ấy biết kết quả như vậy.im lặng một hồi lâu, kim hách khuê rốt cục mở lời: "mân tích, mặc dù bây giờ còn chưa biết được kết quả cuối cùng, nhưng em phải tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn hơn. mấy ngày này hãy nghỉ ngơi cho thật tốt."mân tích cái hiểu cái không mà gật gật đầu rồi về phòng.lúc bước đến cửa phòng, mân tích quay đầu lại."em tin tưởng anh."kim hách khuê gật đầu. xoay người lại đi vào phòng của mình.sau khi trở lại phòng, kim hách khuê trực tiếp bước về phía giường ngủ, rồi tựa như mất hết sức lực mà ngã xuống giường. anh nâng tay phải lên, xoa xoa huyệt thái dương, lấy tay che đi ánh sáng trong phòng, hai mắt anh nhắm nghiền.các đồng đội cũ lần lượt từng người rời drx mà đi, cả gaming house bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo buồn tẻ. mà đồng đội mới. . .sau khi huấn luyện viên xảy ra chuyện, kim hách khuê không biết liệu còn có ai nguyện ý đến drx không nữa, càng không cần phải bàn xem những đồng đội mới này có phải "vì anh mà đến" hay không.kim hách khuê cảm giác như mình đang tiến vào trong một vực sâu khổng lồ, anh nhìn xung quanh, một màu đen kịt; dù cho anh có gào thét to đến mức nào đi nữa thì cũng không có ai đáp lại; vì thế nên anh không ngừng cố gắng muốn nhảy lên, muốn nhìn phía trên của vực sâu rốt cục có dáng dấp ra sao, nhưng vực thật sự quá sâu, anh thử nhiều lần như vậy nhưng vẫn không thể với tới được.mãi đến khi thở hồng hộc, mãi đến khi dũng khí và lòng tin để theo đuổi ánh sáng kia cũng bị những thất bại từ từ làm tiêu mòn gần như không còn gì cả.mãi đến khi anh chậm rãi ngồi xổm xuống dưới tận đáy vực sâu, cuộn người lại. hai tay anh ôm đầu, vùi đầu vào trong cơ thể thon gầy của mình, giống như là một con lạc đà cô đơn giữa sa mạc.trong lòng không ngừng kiên trì nhắc nhở chính bản thân, mày đã rất nỗ lực rồi.đúng.rõ ràng đã cố gắng như vậy mà.nhưng cho đến bây giờ, kết quả dường như đều không được như ý muốn.điện thoại di động rung cả buổi tối, kim hách khuê miễn cưỡng lên tinh thần, lấy điện thoại di động ra xem từng cái tin nhắn quan tâm của bạn bè. tin nhắn được gửi tới vể cơ bản đều na ná nhau."hách khuê à, cậu có khỏe không?""hách khuê à, mọi chuyện thế nào rồi?""hách khuê à, cậu định làm gì?"ừm, cũng khỏe, cảm ơn cậu ~đã nói chuyện với câu lạc bộ rồi, biết sơ qua về tình huống, sự việc còn chưa rõ ràng. cảm ơn cậu đã quan tâm ~phải chờ xem xét thêm đã. cảm ơn cậu ~kim hách khuê nằm trong căn phòng trống, chậm rãi gõ từng chữ từng câu trả lời bạn bè, đến khi con số trong chấm đỏ nhỏ của mục trò chuyện chậm rãi giảm dần rồi biến mất.anh hiểu được, mình đã là tuyển thủ thuộc hàng lớn tuổi. điều này có nghĩa là trong mắt của hầu hết mọi người, anh là một người trưởng thảnh chín chắn. qủa thật như thế, kim hách khuê của hiện tại đã không còn giống bản thân mấy năm trước, không cần gánh vác trách nhiệm nặng nề, không có nhiều thế sự vô thường cùng vạn bất đắc dĩ như vậy, dường như tất cả tuyển thủ đều có lý do "tuổi trẻ nên thay đổi".anh không còn biểu lộ sự hiếu chiến hừng hực của tuổi trẻ nữa, cả sự yếu đuối kia cũng bị anh giấu đi.anh trưởng thành, ôn hòa nhưng lại sâu sắc, mạnh mẽ đến mức có thể một mình đảm đương tất cả mọi chuyện.thế nhưng khi trước mắt trước mắt chỉ vừa xuất hiện chút gập ghềnh, kim hách khuê mới phát hiện, anh không hề mạnh mẽ giống như mình đã nghĩ. lúc anh mặc lên mình bộ áo giáp cứng cáp, khoảng thời gian anh phải kiềm chế nỗi sợ và sự bất an mà gian nan tiến về phía trước, anh thật lòng hy vọng có người nhẹ nhàng giúp anh cởi áo giáp ra khi không chịu nổi nữa, sau đó ôm anh một cái và nói,hiện tại cậu có thể tựa vào vai tôi, nghỉ ngơi một chút.cuối cùng anh mở wechat lên.danh sách liên lạc trong wechat của anh không nhiều lắm, nhưng tin nhắn thì không ít.sau khi kim hách khuê trả lời từng tin nhắn, cuối cùng là tin nhắn nổi bật.nằm ở hàng trên cùng, gửi cho anh 20 tin.buổi chiều gửi cho anh 20 tin nhắn thoại nhưng không có hồi âm nên đã nằm yên trong list.yên lặng, thẳng thắn vô tư, không nói lời thừa thải. nhưng phần quan tâm này làm cho kim hách khuê thở dốc và chú ý không gian xung quanh.mưa đang rơi bên ngoài, từng giọt mưa vỗ vào cửa sổ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ô tô chạy qua ma sát với mặt đường từ phía xa xa, càng làm nổi bật thêm không gian yên tĩnh nơi đây. buổi đêm ở seoul, kim hách khuê rốt cục mở khung trò chuyện ra, mục tin nhắn thoại.kim hách khuê không phải chờ lâu như anh nghĩ, tiếng chuông chỉ vừa vang lên một giây thì người kia đã nhanh tay bắt máy."a lô? kim hách khuê. . . ?"giọng nói mềm mềm mại mại như mọi khi vang lên, nhưng trong đó lại chứa đựng sự lo lắng không thể che giấu được, từ thượng hải cách đây cả ngàn dặm, xuyên qua ống nghe truyền vào đôi tai kim hách khuê.". . . mohae. . ." (đang làm gì đấy?)"vừa mới lên giường chuẩn bị ngủ. . . ấy chết, kim hách khuê anh chờ một chút, em ra ngoài nghe điện thoại. . ." điền dã vén chăn lên, xoay người xuống giường, mở cửa, gió lạnh đêm đông lập tức thổi vào, điền dã vội vàng trở về mặc thêm áo lông.". . . em đây, kim hách khuê!""ừm. . ." tiếng sột soạt bên kia điện thoại khiến cho kim hách khuê cảm thấy an lòng. thanh âm của điền dã tựa như là một tia sáng ấm áp, chậm rãi chiếu vào cõi lòng lạnh đến không thể lạnh hơn của kim hách khuê. băng giá bị hòa tan thành nước rơi tí tách, sau một giây chần chừ thì dàn dụa chảy ra.kim hách khuê bừng tỉnh khi nhận ra bản thân đột nhiên rơi lệ. anh, một người trưởng thành người trong mắt tất cả mọi người và cả bản thân, lại ở đầu này điện thoại, bị tháo lớp ngụy trang lạnh lùng xuống, không một chút phòng bị, trong nháy mắt phảng phất như trở về lại khoản thời gian tươi đẹp ba, bốn năm trước kia.âm cuối mang theo sự run rẩy không thể kiềm nén được. sau đó là một khoảng lặng dài, hai người không ai nói gì cả. điền dã nghe thấy tiếng nghẹn ngào trầm thấp bên microphone của kim hách khuê, trong lòng lại thấy không thoải mái. cậu thật sự rất muốn dùng cánh tay có chút gầy yếu của mình ôm kim hách khuê vào lòng, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi vỗ lưng anh, chia sẻ ưu sầu cùng anh, giúp anh giảm bớt sự khó chịu và đau khổ.nhưng người mà anh ngày nhớ đêm mong lại ở bên kia đại dương, cách nhau ngàn dặm.điền dã ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm tối đen ở thượng hải, trời đêm trong thành phố gần như không thấy được sao. điền dã nghe tiếng nghẹn ngào bên kia dần dần dịu lại, cậu sờ sờ mũi của mình, cúi đầu, nhấp môi dưới. như là vô cùng hài lòng với quyết định của mình, ánh mắt điền dã kiên định, khóe miệng nở nụ cười tươi."kim hách khuê, em muốn gặp anh.""em sẽ đến seoul, đến gặp anh."kim hách khuê ngẩng đầu nhìn trần nhà. mặc dù nhiệt độ từ hệ thống sưởi trong phòng không cao lắm nhưng anh lại cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể mình."được. . . iko. . . anh nhớ em lắm."điền dã sau khi nghe được câu này liền cúi đầu nở nụ cười."em cũng nhớ anh, kim hách khuê.""anh rất nhớ em."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store